Sau Khi Zombie Xem Tôi Là Đồng Loại
-
7: Bạc Sơn Tạ
Xe Jeep bọc thép băng qua cánh cổng sắt gần như đã đổ nát của bệnh viện trong khu tự trị, tiếng động cơ gru gru nhanh chóng thu hút một đám Zombie đang đi loanh quanh trong sân tiến lại gần.An Liễu nhìn ra bên ngoài cửa xe, phát hiện mấy Zombie đang tập tễnh đi về phía bọn họ.
Quần áo trên người bọn chúng đã rách nát, cũng không còn che được những bộ phận quan trọng, trên gương mặt bầy nhầy máu thịt toàn là ruồi bọ, làn da xanh xám ở dưới ánh mặt trời càng thêm buồn nôn.Cô miễn cưỡng nhận ra chút ít vải còn sót lại trên người bọn chúng là đồng phục của bệnh nhân, xem ra trước khi biến thành Zombie, đây là những bệnh nhân ở trong bệnh viện.Trần Tùng dừng xe, tắt máy sau đó ném cho cô một khẩu súng lục, đoạn nói: “Anh đi đón người, em ở lại trên xe, nếu tình hình không đúng thì lập tức lái xe rời khỏi đây ngay.”Nói xong, còn chưa để cho An cô nương nhà chúng ta kịp phản ứng thì cậu ta đã mở cửa xe, đi một mạch vào bên trong bệnh viện.An Liễu: “…”Cô không biết lái xe! Cũng không biết dùng súng!Nhìn đám Zombie gầm gừ đi về xe cùng với bóng dáng Trần Tùng càng ngày càng xa, An Liễu cắn răng mở cửa xe chạy theo cậu ta.Tới khi Trần Tùng phát hiện ra cô đi theo mình thì hai người cũng đã đi được một quãng rất xa, quay lại là điều không thể nào.Không để cho cậu ta nói chuyện, An Liễu đã nhanh chóng cướp lời: “Em không biết lái xe, cũng không biết dùng súng.”“…” Trần Tùng đưa tay lên vỗ trán, bất lực nói: “Anh quên mất chuyện này.”Nhìn bộ dạng đáng thương bất lực của cô, Trần Tùng đành từ bỏ ý định dẫn cô quay lại xe.
Cậu ta nghiêm túc dặn dò: “Vậy em theo sát anh.”“Vâng.” An Liễu ngoan ngoãn gật đầu, quả thật theo sát cậu ta không rời.Trần Tùng rón rén bước xuống hầm dự trữ thuốc trong bệnh viện, đứng trước cánh cửa sắt đóng chặt, cậu ta toan dùng súng bắt nát ổ khóa thì đã bị An Liễu cản lại.An Liễu đưa tay lên làm động tác im lặng, cô nhỏ giọng nói: “Tiếng động lớn sẽ thu hút Zombie, ban nãy em quan sát thấy có một đám Zombie đang ở tầng trên.”“Nhưng người đang ở bên trong.” Trần Tùng lắc đầu, nếu không phải thật sự hết cách thì cậu ta cũng không muốn dùng cách này.“Anh không có thiết bị liên lạc đặc thù gì với người đó sao?”Trần Tùng lắc đầu.An Liễu thở dài nói: “Trước đừng phá cửa, để em tìm cách mở khóa xem.”Sau một hồi bàn bạc cùng tìm kiếm, An Liễu phát hiện ra…Cách? Không có cách nào hết!Thế là cô đành xấu hổ lùi về phía sau vài bước, ra dấu mời Trần Tùng ra tay.Trần Tùng nín cười, rút khẩu súng bên hông ra, ghé sát đầu súng vào ổ khóa bắn liên tục vài cái.Ổ khóa bằng sắt “rắc rắc” một tiếng, rơi bịch xuống dưới sàn.
Trần Tùng không dám chậm trễ, đẩy cửa sắt nhanh chóng bước vào trong.
An Liễu cũng theo ngay sau.Bên trong hầm, thiết bị chiếu sáng vẫn còn hoạt động.
Cả đoạn đường được bao phủ bởi luồn sáng dịu nhẹ, hai bên tường là những ống nghiệm bằng thủy tinh chứa rất nhiều mẫu tiêu bản từ động vật cho tới bộ phận thân thể con người.
An Liễu còn nhìn thấy một trái tim được ngâm trong bình thủy tinh chứa hóa chất đang nảy lên đập thình thịch.Ánh mắt cô rụt rụt, không dám nhìn loạn nữa, đành bám theo sát Trần Tùng tiến về phía trước.Trần Tùng cũng không biết người mình muốn tìm cụ thể ở nơi nào, cho nên chỉ đành đi loạn trong hầm.
Đi mãi tới tận phòng thí nghiệm vẫn chưa tìm thấy ai, Trần Tùng thầm nghĩ, nếu như nơi này mà vẫn không có, thì khả năng cao vị kia đã chết rồi, hoặc tệ hơn… Đã biến thành Zombie!Trần Tùng vừa chạm vào cánh cửa phòng thí nghiệm lạnh như băng, thiết bị chiếu sáng xung quanh bỗng tắt phụt.
Cả căn hầm rơi vào bóng tối.
Cậu ta nhẹ nhàng chạm vào khẩu súng được dắt nơi thắt lưng.
Vừa mới định đẩy cửa ra thì An Liễu ở phía sau đã run rẩy lên tiếng:“Anh Trần… Có thứ gì đó ở sau lưng em…”Không có độ ấm, lại còn lạnh như băng.Đôi mắt Trần Tùng đã quen với bóng tối, cậu ta quay phắt lại, dù chỉ nhìn thấy mờ mờ nhưng vẫn đủ để cậu ta nhận ra, ở sau lưng bọn họ là một bóng người.Trần Tùng cẩn thận lên tiếng: “Xin hỏi… Ngài có phải là Bạc tiến sĩ không?”Dù không nhìn thấy, nhưng cậu ta vẫn có thể cảm giác được có một ánh mắt lạnh lùng di chuyển lên người mình.
Trần Tùng nhẹ nhàng thở ra, cậu ta vui mừng nói: “Bạc tiến sĩ, tôi là người của căn cứ Nam Thành, nhận được lệnh tới đón ngài trở về.”Rất lâu sau đó, An Liễu mới nghe được giọng nói lạnh nhạt của Bạc tiến sĩ kia, hắn ta nói: “Ừ.”…Bạc Sơn Tạ ấn mở thiết bị chiếu sáng, ánh sáng trong căn hầm được khôi phục, bấy giờ hắn mới nhận ra kẻ đứng trước mặt mình là một cô gái.Bạc Sơn Tạ nhạt nhẽo nói: “Vào phòng thí nghiệm mang theo dụng cụ của tôi.”Trần Tùng gật đầu, bấy giờ mới phát hiện Bạc Sơn Tạ đang cầm súng chỉa vào lưng An Liễu.
Cậu ta vội vàng muốn rời khỏi đây, cho nên cũng không mấy để tâm tới chuyện này, cho là hắn ta sẽ nhanh chóng buông súng xuống thế nhưng lại không ngờ… Sau khi bản thân vào phòng thí nghiệm vơ vét hết dụng cụ bước ra ngoài vẫn thấy cảnh An Liễu đang giằng co với hắn ta.An Liễu: “Ngài Bạc này… Ngài có thể bỏ súng xuống được chưa?”“Ồ.” Dường như bây giờ hắn ta mới phát hiện bản thân đang chĩa súng vào lưng người khác, Bạc Sơn Tạ thản nhiên thu súng về như không có chuyện gì.Hắn ta nâng gọng kính, ánh mắt sắc bén nhìn vào đống dụng cụ được Trần Tùng ôm trong lồng ngực.Bạc Sơn Tạ trầm mặc bước lên phía trước, tiến về phía Trần Tùng.An Liễu phát hiện hắn rất cao, phải gần 1m9, áo blouse trắng kéo dài tới tận đầu gối, trên mặt là một chiếc khẩu trang khử trùng chuyên dụng trong phòng thí nghiệm.
An Liễu phát hiện bóng dáng này rất quen thuộc nhưng nhất thời lại chưa nhớ ra mình đã gặp ở đâu.“Không phải những thứ này.” Bạc Sơn Tạ vừa đẩy cửa phòng thí nghiệm vừa lạnh lùng nói.Trần Tùng ngại ngùng sờ mũi, không hiểu được ý của hắn.Nhưng rất nhanh sau đó, cậu ta đã hiểu ra, “dụng cụ” mà hắn nói không phải là ống nghiệm mà chính là hai con Zombie bị trói chặt trên bàn giải phẫu.Trần Tùng chỉ chỉ vào hai con Zombie bị gây mê trên bàn, lại chỉ chỉ vào bản thân, không dám tin mở miệng: “Ý ngài là bảo tôi đem hai con Zombie này đi cùng?”Bạc Sơn Tạ lời ít ý nhiều: “Nếu không thì sao?”Trần Tùng: “…” Trời ạ!An Liễu: “…” Trời ạ!Khóe miệng Trần Tùng co rút: “Bạc tiến sĩ, xe của tôi chỉ đủ chỗ cho bốn người mà thôi.”Bạc Sơn Tạ lười biếng nói: “Để cô ta lại.”An Liễu phải mất một lúc mới nhận ra “cô ta” trong lời hắn chính là bản thân mình.Cô: “…”An Liễu ném cho Trần Tùng ánh mắt cầu cứu, Trần Tùng cũng gửi cho cô một ánh mắt trấn an.
Hiển nhiên cậu ta cũng không muốn đem theo hai thứ này đi.
Trần Tùng thử thương lượng với Bạc Sơn Tạ: “Thời buổi này Zombie không hề thiếu, Bạc tiến sĩ, hay là thế này, sau khi trở lại căn cứ tôi sẽ đi bắt cho ngài vài con khác được không?”Bạc Sơn Tạ cau mày nói: “Đây là Zombie đã tiến hóa cấp 2, nếu như cậu có thể bắt được thì tốt thôi.”Zombie đã tiến hóa cấp 2…Trần Tùng tỏ vẻ, không làm được, thật sự không làm được!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook