Sau Khi Zombie Xem Tôi Là Đồng Loại
1: Áo Lót Của An Liễu


“Mai…”
“Mai…”
Tiếng gọi triền miên day dứt đánh thức An Liễu đang trong cơn mơ màng.

Cô mở to mắt, bỗng nhiên cảm thấy khó thở vô cùng, đôi mắt bị cận khiến cô không thể nhìn rõ bóng người đang đè trên người mình, mặc dù người đó cách cô một khoảng rất gần.
Hơi thở của người đó nóng hổi, phả từng đợt vào cổ của cô, An Liễu còn có thể ngửi thấy mùi của rượu Bushmills thanh mát thoang thoảng quanh chóp mũi cô.
Ngay lập tức, cô đã có thể đoán ra, kẻ đang đè trên người mình chính là người đàn ông vừa mở miệng khen cô lúc cô bình phẩm rượu, Cố Vu Chính.
Hiện tại thần trí của Cố Vu Chính không rõ ràng, miệng liên tục gọi tên một người con gái xa lạ - Mai.
Tuy rằng có hơi ngạc nhiên, nhưng An Liễu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đôi mắt của cô ánh lên ý cười.

Sau khi biết người đang ở cùng mình là ai, cô từ bỏ dãy dụa, nằm im như cá trên thớt, mặc người xử trí.
Cố Vu Chính vùi đầu vào cổ của An Liễu, ra sức liếm mút, An Liễu có hơi khó chịu, nhưng cũng không đẩy anh ra, mà thậm chí còn thuận thế luồn tay vào tóc anh, kéo anh sát lại gần mình.
Người đàn ông này…
Đúng là đi mòn gót giày không tìm thấy, tới khi nhận được lại không tốn một hơi.

An Liễu đoán, kẻ đưa cô và anh ta vào phòng này, chỉ có thể là người em gái yêu quý kia của mình.
Nghĩ tới vậy, cô cười lạnh trong lòng một tiếng, An Hinh đúng không? Giỏi lắm! Chị còn chưa tìm mày tính sổ, tự mày đã đưa bản thân vào tròng rồi à?

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, tuy ngày thường An Hinh làm chuyện trái ý cô, nhưng chuyện hôm nay nó làm lại hợp ý cô vô cùng…
Vốn còn đang định tốn công tốn sức quyến rũ Cố Vu Chính một phen, không ngờ Cố Vu Chính lại tự chui vào tay mình.
Cố Vu Chính, đừng trách tôi, có trách thì trách nhà họ Cố các người…
Nhận thấy người dưới thân không tập trung vào chuyện chính, Cố Vu Chính cau mày, há miệng cắn một cái vào cổ An Liễu.
Lực cắn của anh không hề nhẹ, lại thêm việc thần trí không tỉnh táo cho nên không biết khống chế mức độ.

Cắn tới rách cả da của An Liễu.
Cô hít một hơi lạnh, đau đớn khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn vài phần.

Tâm trí đang bay xa bỗng nhiên bị kéo về thân thể.
Dường như Cố Vu Chính phát hiện ra trò chơi mới, cắn tới cắn lui trên cổ, ngực, bụng, đùi… của An Liễu.

Hết cắn lại liếm, khiến An Liễu vừa tức vừa buồn cười.
Tuy rằng cô đã làm sẵn tâm lý chuẩn bị, nhưng việc anh kéo dài không có tiến triển thêm gì như vậy, cuối cùng cũng khiến An Liễu mất hết kiên nhẫn.

Nhân lúc anh đang vùi đầu vào cổ cô, An Liễu cào lên lưng anh một cái, gằn giọng: “Làm thì làm, không làm thì cút!”
Cô cào không hề nhẹ, như cố ý trả thù cho vết cắn lúc nãy như cổ mình, An Liễu làm như vô ý cào đi cào lại trên lưng anh thêm vài lần.

Cố Vu Chính khó chịu ‘hừ’ một tiếng, cuối cùng bản năng nguyên thủy nhất cũng dẫn dắt anh tiến vào chuyện chính.
Nhưng vấn đề lại tới nữa…
Cố Vu Chính không biết nên đi vào bằng đường nào cả, cũng không biết nên làm gì để khiến bản thân hết khó chịu…
An Liễu: “…”
Cuối cùng cô cũng nhịn hết nổi, lấy chân đá Cố Vu Chính qua một bên, mặc dù anh là đàn ông, nhưng lại không phòng bị, cứ như vậy bị An Liễu đá qua một bên.
An Liễu lập tức xoay người, đảo khách thành chủ, nhân lúc Cố Vu Chính còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nhanh chóng ngồi lên trên ‘thằng em’ của anh.
Cho dù đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng lúc thứ đó tiến vào, An Liễu vẫn cảm thấy đau đớn không thôi, rất muốn mở miệng mắng chửi người.
An Liễu cắn chặt răng, gương mặt trắng bệch, ngồi im trên người Cố Vu Chính không muốn động.
Cố tình Cố Vu Chính lại không hiểu chuyện này, được vòi lại đòi hai bà trưng, há miệng thở dốc, hồi lâu mới khàn giọng nói: “Sâu hơn chút nữa.”
Dường như lúc này bản năng đàn ông mới tìm về với Cố Vu Chính, anh túm lấy eo An Liễu, dùng lực xoay, cô chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, lúc tỉnh táo lại đã phát hiện vị trí của hai người đã bị hoán đổi.
Cố Vu Chính không hề đợi cô hồi phục, dùng sức vào sâu bên trong cô.
An Liễu nhíu mày kêu khẽ: “Đau.”
Vu Chính trên người cô khẽ cứng người lại, hồi lâu sau mới thấp giọng mở miệng: “Cô không phải là Mai.”
Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
An Liễu nghe anh nói như vậy thì cười lạnh, đang làm bà đây mà còn có tâm tình nghĩ tới cô gái khác, đàn ông đúng là tài thật.
Hình như men rượu đã tan đi gần hết sau cuộc vật lộn ban nãy của hai người, Cố Vu Chính giữ nguyên trạng thái không động, im lặng không nói chuyện.

An Liễu thì càng không phải nói, đau đớn tới mức không nói nổi.
Thế nhưng việc Cố Vu Chính làm tiếp theo lại càng khiến cô tức giận hơn.

Thế mà anh lại rút ra, đứng dậy đi một mạch vào phòng tắm.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã rời đi.

An Liễu tức tới mức bật cười ha hả, cũng quên luôn đau đớn khi vừa bị phá thân.
Tới lúc Cố Vu Chính bước ra, An Liễu đã mặc lại bộ váy ban nãy của mình, cô đang ngồi trên giường hút thuốc, ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ xa xăm.
Không thể không nói, An Liễu rất đẹp, không phải là kiểu đẹp dịu dàng kiêu sa của con gái thương gia, mà là kiểu đẹp quyến rũ, nhìn giống như hồ ly.
“Có ai nói với cô là cô rất giống hồ ly chưa?” Cố Vu Chính còn chưa kịp phản ứng, lời đã ra khỏi miệng.
Sau khi nói xong, anh bỗng nhiên cảm thấy hối hận, bất kỳ cô gái nào nghe thấy lời nhận xét này cũng đều sẽ thấy không vui, nói gì tới một người như An Liễu.
Nhưng nhìn thấy An Liễu vẫn không có phản ứng gì, Cố Vu Chính mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Anh không phải là người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng…” An Liễu dụi điếu thuốc lá đang cháy dở vào tàn gạt, quay đầu cười nói: “Câu trả lời này đã khiến ngài Cố vừa lòng chưa?”
Cố Vu Chính bỗng nhiên không dám đối diện với ánh mắt của cô, theo bản năng lẩn tránh, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp nhiều năm vẫn khiến anh không thể nào chối bỏ được việc cầm thú ban nãy mình đã làm với người con gái này.
“Cô Liễu, chúng ta…”
An Liễu cười cười ngắt lời Cố Vu Chính: “Ngài Cố không cần phải gấp, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm đâu…”
“Ý tôi không phải như vậy…” Cố Vu Chính vội vàng lắc đầu, gương mặt điển trai hiển lên sự túng quẫn: “Nếu cô Liễu đây muốn, tôi, tôi…”
Ánh mắt của An Liễu nhìn anh bỗng dưng hơi quái dị, tính cách của Cố Vu Chính đâu phải thế này? Cô bỗng dưng nhớ tới mùi rượu Bushmills ban nãy… Trước kia anh ta không bao giờ uống rượu.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua đầu cô, An Liễu cũng không nghĩ nhiều.

Cố Vu Chính ở nước ngoài mấy năm, tình cách có thay đổi là điều bình thường, vả lại nơi anh ở là Anh quốc, mà ở Anh quốc… Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếng người ồn ào huyên náo, xem ra có không ít người tới đây xem kịch hay.
Đôi mắt An Liễu híp lại, cô mỉm cười nhìn Cố Vu Chính: “Xem ra có không ít người để ý tới ngài Cố đâu.”
Cố Vu Chính như nghĩ tới cái gì, mặt mày bỗng chốc sa sầm, mím môi không đáp.
An Liễu dụi điếu thuốc trong tay xuống tàn gạt trên bàn, cô phủi phủi tay đứng dậy, dùng tư thái tốt nhất đối mặt với Cố Vu Chính.
An Liễu bước từng bước về phía anh, tiếng giày cao gót đập vào nền nhà vang lên âm thanh thanh thúy.

Ngón tay thon dài của cô vươn ra, đặt lên cổ áo sơ mi có hơi nhàu của Cố Vu Chính, cô khẽ dựa vào người anh, môi đỏ khẽ mở phun ra vài chữ.
“Ngài Cố, gặp lại.”
Đoạn, cô dùng tay cài cúc áo cuối cùng cho anh, sau đó mới xoay người rời đi.
Trước khi đi An Liễu còn cố tình nói nhỏ một câu: “Biểu hiện của ngài Cố hôm nay khiến tôi không hài lòng đâu.”
Cố Vu Chính dở khóc dở cười, anh nhìn bóng lưng khuất sau cánh cửa của An Liễu như có điều suy nghĩ.
Đương nhiên Cố Vu Chính không phải kẻ ngu, chuyện hôm nay chắc chắn có kẻ gài bẫy anh, chỉ là người phữ này….

Anh nhìn vệt máu đỏ chói đã khô cứng lại trên ga giường trắng tinh, bỗng chốc cảm thấy đau đầu vô cùng.
Trong lúc vô tình, Cố Vu Chính liếc mắt nhìn thấy áo lót màu ren màu đen mà cô để quên trên giường.

Không phải là anh muốn nhìn, mà là do nó thật sự rất bắt mắt, muốn làm lơ cũng không được.
Áo lót đang ở đây… Vậy An Liễu?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương