Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe
-
Chương 40: Chúc mừng
Thích Tầm cho rằng Bách Tây nhiều ít cũng cần suy nghĩ chuyện cầu hôn tới mấy ngày.
Nhưng hôm sau lúc tỉnh lại, hắn đã phát hiện ngón áp út đeo một chiếc nhẫn, trong căn phòng ngủ tối tăm toả sáng lấp lánh.
Nhưng Bách Tây lại không ở bên cạnh hắn, mép giường trống rỗng, chỉ có tấm chăn lộn xộn nằm xoài ở một bên.
Hắn dạo một vòng trong phòng ngủ, cũng không thấy Bách Tây, mãi đến lúc đi xuống phòng bếp lầu một, mới thấy Bách Tây giống như thật mà mặc tạp dề, như lâm đại địch đối với cái gì đó.
Mà dì Đinh thì đang đứng bên cạnh, trông rất là muốn tiến lên ra tay giúp đỡ, rồi lại đầy mặt muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy Thích Tầm đi tới, dì Đinh mới như nhẹ nhàng thở ra, lên tiếng: “Thích tiên sinh, chào buổi sáng.”
Thích Tầm gật đầu với bà: “Sớm.”
Hắn dùng ánh mắt ý bảo dì Đinh rời đi, bước tới sau lưng Bách Tây, ôm lấy eo Bách Tây: “Em đang làm gì vậy?”
Hắn thấy cái chảo trước mặt Bách Tây, thứ nằm bên trong hình như là cái bánh trứng, nhưng bởi vì chiên quá cháy nên rất khó nhìn ra bộ dáng thực sự của nó.
Bách Tây cũng rất khó hiểu.
Cậu rõ ràng đã làm theo sự hướng dẫn của dì Đinh, rốt cuộc tại sao lại thành thế này chứ.
Cậu ủ rũ cụp đuôi nói: “Ngày đầu tiên đính hôn, em định tự tay làm bữa sáng, em còn đặt mua hoa hồng nữa, ở trên bàn đó.”
Hoa hồng thì Thích Tầm có nhìn thấy.
Được đặt trên chiếc bàn dài mà bọn họ thường ngồi dùng bữa, dưới ánh nắng sớm, kiều diễm ướt át.
Hắn cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng bánh trứng không đen lắm ăn một ngụm, bình luận: “Muối ít, tiêu nhiều, gần như nếm không ra vị trứng luôn.”
Bách Tây: “…… uhm.”
Đính hôn ngày đầu tiên, sao lại có xúc động muốn quăng nhẫn vậy nhỉ.
Nhưng dù nói tới nói lui, Thích Tầm vẫn là rất nể tình mà ăn hết miếng bánh trứng đen thui này.
Hắn nhẹ đẩy Bách Tây sang một bên, lại tự mình đánh mấy cái trứng, thêm gia vị.
Hắn cũng là người không xuống bếp, nhưng bữa sáng vẫn là biết làm, kỹ thuật tốt hơn Bách Tây rất nhiều.
Bách Tây cũng không tranh với hắn, đứng ở bên cạnh ăn dâu tây mà dì Đinh đã rửa sạch, còn cho vào miệng Thích Tầm một trái.
Thích Tầm làm bữa sáng, ánh mắt lướt tới nhẫn kim cương trên tay cậu, môi khẽ cong, hỏi cậu: “Bây giờ em suy nghĩ kỹ chưa, là muốn kết hôn với anh, chỉ suy nghĩ một đêm thôi?”
Bách Tây cắn dâu tây, cười đến mi mắt cong cong.
Buổi sáng lúc rời giường, cậu đã mang nhẫn lên ngón tay Thích Tầm, tay hai người nắm lấy nhau, gắn bó không rời.
Giống như, bọn họ vốn nên ở bên nhau vậy.
Cậu cọ lên vai Thích Tầm, làm nũng nói: “Thật ra, hôm qua anh hỏi xong em cũng đã nghĩ kỹ rồi.”
Thích Tầm nhìn sang cậu.
“Ngoại trừ đồng ý, em cũng không có đáp án khác.”
Lúc Bách Tây nói chuyện, hơi thở mềm như bông phả bên tai Thích Tầm.
Hắn tắt lửa, xoay đầu nhìn Bách Tây.
Dưới nắng sớm, Bách Tây còn mặc áo ngủ rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh và bả vai mảnh khảnh, trên môi cậu còn dính nước dâu tây, có cảm giác ửng hồng trơn bóng, giống trái cây chín muồi, chỉ chờ người đến hái.
Thích Tầm theo tâm ý cúi đầu, hôn lên môi Bách Tây.
Là ngọt.
Cũng không rõ là vì dâu tây ngọt, hay là vì Bách Tây ngọt.
Cuối cùng, lúc tách ra, Thích Tầm ôm Bách Tây, ở bên tai cậu khẽ nói: “Chào buổi sáng, vị hôn phu.”
Vành tai Bách Tây tê tê dại dại, giống như có dòng điện chạy qua.
Cậu nhìn đôi mắt thâm thúy của Thích Tầm, cảm thấy vị hôn phu này của cậu không khỏi soái tới quá đáng, thực sự làm cậu mê mệt đến thần hồn điên đảo.
Thích Tầm đặt bữa sáng lên bàn, ở bên cạnh hoa hồng, hai người cùng nhau ăn bữa sáng tự tay làm này.
Sau bữa sáng, Thích Tầm chở Bách Tây đi làm.
Bách Tây ngồi trên ghế phụ, giống như là mới quen biết Thích Tầm vậy, chống một tay lên tay vịn, không chớp mắt mà nhìn Thích Tầm.
“Em nhìn gì vậy?” Thích Tầm biết rõ còn hỏi.
Bách Tây cũng thẳng thắn: “Xem vị hôn phu của em, đặc biệt soái.”
Hai người cùng nhau cười rộ lên.
Xe đã ngừng ở dưới lầu công ty Bách Tây, nhưng không ai muốn cứ như vậy mà tách ra.
Bách Tây câu lấy ngón tay Thích Tầm, cậu vẫn có chút lưu luyến không rời, hỏi Thích Tầm: “Buổi tối anh tới đón em à?”
Thích Tầm đáp: “Tới.”
Bách Tây lúc này mới cười rộ lên, mắt thấy thời gian đi làm sắp tới rồi, cậu tháo đai an toàn, rồi thò lại gần hôn lên cằm Thích Tầm một cái.
“Em đi nha, tạm biệt, buổi tối gặp.”
Bách Tây xuống xe, mỗi bước lưu luyến mà đi vào cửa công ty.
Mà Thích Tầm vẫn luôn chờ đến lúc thân ảnh cậu khuất dần, mới lái xe rời đi.
Bách Tây bước vào văn phòng.
Hôm nay, ban tạp chí rất bận, các đồng nghiệp vội đến chân không chạm đất, cũng không ngẩng đầu lên, ngoại trừ cô trợ lý của Bách Tây ra thì chẳng có ai chú ý tới trên tay cậu đang đeo nhẫn đính hôn cả.
Vừa lúc, Bách Tây cũng không hy vọng bị người khác truy hỏi.
Cậu đưa cho cô trợ lý một hộp chocolate làm phí bịt miệng, sau đó cũng vùi đầu làm việc.
Mãi đến giữa trưa, Bách Tây mới thừa dịp nghỉ trưa, gọi điện thoại cho Lương Tụng.
Lương Tụng đang ở phòng vẽ tranh.
Lúc cậu ta nhận được điện thoại của Bách Tây tâm tình hãy còn rất tốt, cho rằng Bách Tây muốn hẹn cậu ta đi ăn cơm.
Bách Tây nói: “Cơm là phải ăn, hai ngày nữa lại mời cậu, chúc mừng một chút.”
“Chúc mừng cái gì vậy.” Lương Tụng hỏi: “Cậu nhận tiền thưởng, sắp thăng chức?”
Khóe miệng Bách Tây không nhịn được cong lên: “Đều không phải.”
“Thật ra cũng không có gì.” Cậu ra vẻ bình tĩnh: “Chỉ là tớ với Thích Tầm sắp kết hôn.”
Trong nháy mắt, Lương Tụng hoài nghi hôm nay là ngày mấy, tháng mấy.
Sao cậu ta phảng phất như quay lại hơn bốn tháng trước, ở trong tiệm thịt nướng, nghe thấy Bách Tây nghiêm trang nói, cậu ấy đang kết giao với Thích Tầm vậy nhỉ.
Mà phản ứng của cậu ta cũng giống y như ngày hôm đó.
“Tui đệt?!”
Hiện tại, tâm tình của cậu ta còn khiếp sợ hơn cả lần trước.
Người ngoài hành tinh tấn công địa cầu cũng chỉ có thế.
Suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất, cậu ta luống cuống tay chân nhặt lấy, rồi rống to: “Không phải, cậu bình tĩnh một chút, Bách Tây, yêu đương với kết hôn đâu phải là chuyện giống nhau! Sao lại nhảy đến kết hôn rồi?”
Bách Tây cúi đầu thưởng thức nhẫn của mình: “Vốn dĩ, tớ cũng không nghĩ nhanh như vậy, chính là Thích Tầm cầu hôn tớ nha.”
Lương Tụng trợn tròn mắt, còn là Thích Tầm cầu hôn??
“Nhưng, nhưng dù là hắn cầu hôn, kết hôn cũng không phải là chuyện quá mọi nhà, cậu mới 25, cậu gấp cái gì!”
“Chính là hắn cầu hôn tớ nha.”
“Đại ca, tớ nghe thấy rồi, không cần nói nữa, cậu không cảm thấy quá nhanh sao?”
“Chính là hắn cầu hôn tớ nha.”
“………”
Lương Tụng chịu thua, hoài nghi đối diện là cái máy đọc lại.
Cậu ta thở dài, đau đầu mà ấn huyệt Thái Dương: “Tớ mới phát hiện, cậu chẳng nghe tớ nói gì cả, là không nghe có lựa chọn. Cậu chính là muốn khoe khoang với tớ rằng Thích Tầm cầu hôn với cậu, hắn ta yêu cậu yêu muốn chết chứ gì?”
Bách Tây cong cong khóe môi, thề thốt phủ nhận: “Tớ không có nói nha, đây là chính cậu nói.”
Lương Tụng nhìn trời trợn trắng mắt.
Điện thoại hai bên an tĩnh vài giây.
Lương Tụng ném bút vẽ, bình phục tâm tình, tiêu hóa sự thật này một chút.
Cậu ta lại hỏi Bách Tây một lần: “Cậu thật sự muốn kết hôn với Thích Tầm, nghiêm túc, không hối hận?”
Bách Tây không hề chần chờ: “Đúng. Không hối hận.”
Lương Tụng càng trầm mặc.
Cậu ta quay đầu lại nhìn bức họa vẫn chưa hoàn thành, phía trên là một mảng hoa đào, diễm sắc bay bổng, trong ngày xuân này, ra vẻ huênh hoang.
Nếu không sao lại có câu xuân tâm nóng vội chứ.
Giờ mới đầu xuân được mấy ngày, Bách Tây đã vội vã đóng gói chính mình đưa đi rồi.
Cậu ta gãi gãi đầu, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Cậu ta bất chấp tất cả, nói: “Kết đi kết đi, ngày mai cậu có sinh cho Thích Tầm ba đứa tớ cũng mặc kệ cậu.”
Cậu ta hung dữ nói ra câu này, đáy mắt lại hiện lên ý cười bất đắc dĩ.
Bách Tây cũng cười: “Tớ lại không có công năng này.”
Lương Tụng thổi phù một hơi, lại hỏi: “Vậy cậu đã nói cho người trong nhà chưa?”
“Vẫn chưa, không vội, tụi tớ tính lần sau gặp mặt mới nói.”
Xem ra là đã suy nghĩ kỹ rồi, Lương Tụng nghĩ.
Cậu ta nghe Bách Tây kể lại chi tiết chuyện cầu hôn, nói Thích Tầm đã sớm chuẩn bị nhẫn, trên tay lại đùa nghịch cái bật lửa, trông hơi thất thần.
Cậu ta nhớ lại mấy tháng trước, trong tiệm đồ nướng, Bách Tây nhẹ giọng nói cho cậu ta, cậu ấy và Thích Tầm ở bên nhau.
Hôm đó, ánh trăng rất sáng, đôi mắt Bách Tây cũng rất sáng.
Lúc đó, cậu ta không thấy hy vọng gì ở chuyện yêu đương của Bách Tây, chỉ cầu nguyện Bách Tây đừng bị vỡ đầu chảy máu là tốt rồi.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, có một ngày, gã Thích Tầm lạnh như băng, trông như chẳng để tâm đến ai kia, lại cầu hôn Bách Tây cơ chứ.
Cũng không biết nên nói là thế sự khó liệu, hay là tình yêu thần bí khó lường.
Nhưng cậu ta biết, Bách Tây có thể trước tiên chia sẻ với cậu ta, có lẽ cũng là muốn có được sự chúc mừng của cậu ta.
Cho nên, cậu ta cũng không muốn nói câu giội nước lã nào.
Chờ Bách Tây bá bá bá một hồi rồi kết thúc.
Cậu ta thấp giọng cười cười: “Được rồi, đừng khoe khoang. Tớ không có gì để nói, cậu vui vẻ là được, chúc mừng.”
Bách Tây cũng cười: “Cảm ơn nhé.”
Ngoài cửa sổ, nắng xuân ôn nhu, chiếu rọi ấm áp, cũng làm gương mặt cậu trông đặc biệt sinh động.
Cậu cúp điện thoại, cho vào miệng vài viên chocolate, lại nhìn chiếc nhẫn trên tay, cảm thấy ngay cả văn kiện buồn tẻ cũng không còn đáng ghét như trước nữa.
Buổi tối lúc tan tầm, Thích Tầm quả nhiên đến sớm chờ ở dưới lầu công ty Bách Tây.
Mà lúc hắn rời khỏi công ty, ánh mắt thư ký Nghiêm hết sức oán niệm, vô cùng có tư thái của triều thần cổ đại nhìn theo đế vương ngu ngốc.
Thư ký Nghiêm vô cùng đau đớn nghĩ, hắn xem như đã phát hiện, từ khi ông chủ yêu đương liền bắt đầu đến trễ về sớm.
Đính hôn lại càng không xong, còn học được cúp việc.
Này không phải sắc lệnh trí hôn thì là cái gì!
Thích Tầm hoàn toàn không biết thư ký của hắn đang mắng thầm cái gì, hắn đón Bách Tây tan tầm rồi chạy tới nhà hàng đã đặt hẹn trước.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, hắn hỏi Bách Tây: “Cuối tuần này em có nghỉ không?”
“Nghỉ chứ, làm sao vậy?” Bách Tây hỏi.
“Lần trước không phải em nói muốn tới bờ biển chơi sao, anh đã thuê biệt thự ở khu nghỉ dưỡng bên bờ biển rồi.” Thích Tầm đẩy điện thoại cho cậu xem, trên màn hình là bản đồ phong cảnh và lộ trình du lịch: “Nếu đã đính hôn, dù sao cũng phải chúc mừng một chút.”
Bách Tây uống ngụm nước trái cây, cúi đầu xem di động.
Bờ biển này cách thành phố bọn họ ở cũng không xa, lái xe là có thể đến, bởi vì khai phá chưa được mấy năm, phong cảnh rất tốt, khí hậu ôn hoà.
Cậu thật sự muốn đi bờ biển chơi lúc trời chuyển ấm, chỉ là ngẫu nhiên đề ra một lần, không nghĩ tới lại được Thích Tầm nhớ kỹ trong lòng.
Cậu cười hỏi Thích Tầm: “Chúng ta thế này có xem như đi hưởng tuần trăng mật trước không?”
Thích Tầm nói: “Em nói thế nào thì là thế đó.”
Bách Tây không nhịn được bật cười.
Cậu lại uống nước trái cây, nghĩ thầm, tuần trăng mật, cái từ này cũng rất tốt đẹp.
Rõ ràng vẫn chưa kết hôn, cậu lại cảm thấy Thích Tầm phảng phất như đã thuộc về cậu rồi.
**********
Nhưng hôm sau lúc tỉnh lại, hắn đã phát hiện ngón áp út đeo một chiếc nhẫn, trong căn phòng ngủ tối tăm toả sáng lấp lánh.
Nhưng Bách Tây lại không ở bên cạnh hắn, mép giường trống rỗng, chỉ có tấm chăn lộn xộn nằm xoài ở một bên.
Hắn dạo một vòng trong phòng ngủ, cũng không thấy Bách Tây, mãi đến lúc đi xuống phòng bếp lầu một, mới thấy Bách Tây giống như thật mà mặc tạp dề, như lâm đại địch đối với cái gì đó.
Mà dì Đinh thì đang đứng bên cạnh, trông rất là muốn tiến lên ra tay giúp đỡ, rồi lại đầy mặt muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy Thích Tầm đi tới, dì Đinh mới như nhẹ nhàng thở ra, lên tiếng: “Thích tiên sinh, chào buổi sáng.”
Thích Tầm gật đầu với bà: “Sớm.”
Hắn dùng ánh mắt ý bảo dì Đinh rời đi, bước tới sau lưng Bách Tây, ôm lấy eo Bách Tây: “Em đang làm gì vậy?”
Hắn thấy cái chảo trước mặt Bách Tây, thứ nằm bên trong hình như là cái bánh trứng, nhưng bởi vì chiên quá cháy nên rất khó nhìn ra bộ dáng thực sự của nó.
Bách Tây cũng rất khó hiểu.
Cậu rõ ràng đã làm theo sự hướng dẫn của dì Đinh, rốt cuộc tại sao lại thành thế này chứ.
Cậu ủ rũ cụp đuôi nói: “Ngày đầu tiên đính hôn, em định tự tay làm bữa sáng, em còn đặt mua hoa hồng nữa, ở trên bàn đó.”
Hoa hồng thì Thích Tầm có nhìn thấy.
Được đặt trên chiếc bàn dài mà bọn họ thường ngồi dùng bữa, dưới ánh nắng sớm, kiều diễm ướt át.
Hắn cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng bánh trứng không đen lắm ăn một ngụm, bình luận: “Muối ít, tiêu nhiều, gần như nếm không ra vị trứng luôn.”
Bách Tây: “…… uhm.”
Đính hôn ngày đầu tiên, sao lại có xúc động muốn quăng nhẫn vậy nhỉ.
Nhưng dù nói tới nói lui, Thích Tầm vẫn là rất nể tình mà ăn hết miếng bánh trứng đen thui này.
Hắn nhẹ đẩy Bách Tây sang một bên, lại tự mình đánh mấy cái trứng, thêm gia vị.
Hắn cũng là người không xuống bếp, nhưng bữa sáng vẫn là biết làm, kỹ thuật tốt hơn Bách Tây rất nhiều.
Bách Tây cũng không tranh với hắn, đứng ở bên cạnh ăn dâu tây mà dì Đinh đã rửa sạch, còn cho vào miệng Thích Tầm một trái.
Thích Tầm làm bữa sáng, ánh mắt lướt tới nhẫn kim cương trên tay cậu, môi khẽ cong, hỏi cậu: “Bây giờ em suy nghĩ kỹ chưa, là muốn kết hôn với anh, chỉ suy nghĩ một đêm thôi?”
Bách Tây cắn dâu tây, cười đến mi mắt cong cong.
Buổi sáng lúc rời giường, cậu đã mang nhẫn lên ngón tay Thích Tầm, tay hai người nắm lấy nhau, gắn bó không rời.
Giống như, bọn họ vốn nên ở bên nhau vậy.
Cậu cọ lên vai Thích Tầm, làm nũng nói: “Thật ra, hôm qua anh hỏi xong em cũng đã nghĩ kỹ rồi.”
Thích Tầm nhìn sang cậu.
“Ngoại trừ đồng ý, em cũng không có đáp án khác.”
Lúc Bách Tây nói chuyện, hơi thở mềm như bông phả bên tai Thích Tầm.
Hắn tắt lửa, xoay đầu nhìn Bách Tây.
Dưới nắng sớm, Bách Tây còn mặc áo ngủ rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh và bả vai mảnh khảnh, trên môi cậu còn dính nước dâu tây, có cảm giác ửng hồng trơn bóng, giống trái cây chín muồi, chỉ chờ người đến hái.
Thích Tầm theo tâm ý cúi đầu, hôn lên môi Bách Tây.
Là ngọt.
Cũng không rõ là vì dâu tây ngọt, hay là vì Bách Tây ngọt.
Cuối cùng, lúc tách ra, Thích Tầm ôm Bách Tây, ở bên tai cậu khẽ nói: “Chào buổi sáng, vị hôn phu.”
Vành tai Bách Tây tê tê dại dại, giống như có dòng điện chạy qua.
Cậu nhìn đôi mắt thâm thúy của Thích Tầm, cảm thấy vị hôn phu này của cậu không khỏi soái tới quá đáng, thực sự làm cậu mê mệt đến thần hồn điên đảo.
Thích Tầm đặt bữa sáng lên bàn, ở bên cạnh hoa hồng, hai người cùng nhau ăn bữa sáng tự tay làm này.
Sau bữa sáng, Thích Tầm chở Bách Tây đi làm.
Bách Tây ngồi trên ghế phụ, giống như là mới quen biết Thích Tầm vậy, chống một tay lên tay vịn, không chớp mắt mà nhìn Thích Tầm.
“Em nhìn gì vậy?” Thích Tầm biết rõ còn hỏi.
Bách Tây cũng thẳng thắn: “Xem vị hôn phu của em, đặc biệt soái.”
Hai người cùng nhau cười rộ lên.
Xe đã ngừng ở dưới lầu công ty Bách Tây, nhưng không ai muốn cứ như vậy mà tách ra.
Bách Tây câu lấy ngón tay Thích Tầm, cậu vẫn có chút lưu luyến không rời, hỏi Thích Tầm: “Buổi tối anh tới đón em à?”
Thích Tầm đáp: “Tới.”
Bách Tây lúc này mới cười rộ lên, mắt thấy thời gian đi làm sắp tới rồi, cậu tháo đai an toàn, rồi thò lại gần hôn lên cằm Thích Tầm một cái.
“Em đi nha, tạm biệt, buổi tối gặp.”
Bách Tây xuống xe, mỗi bước lưu luyến mà đi vào cửa công ty.
Mà Thích Tầm vẫn luôn chờ đến lúc thân ảnh cậu khuất dần, mới lái xe rời đi.
Bách Tây bước vào văn phòng.
Hôm nay, ban tạp chí rất bận, các đồng nghiệp vội đến chân không chạm đất, cũng không ngẩng đầu lên, ngoại trừ cô trợ lý của Bách Tây ra thì chẳng có ai chú ý tới trên tay cậu đang đeo nhẫn đính hôn cả.
Vừa lúc, Bách Tây cũng không hy vọng bị người khác truy hỏi.
Cậu đưa cho cô trợ lý một hộp chocolate làm phí bịt miệng, sau đó cũng vùi đầu làm việc.
Mãi đến giữa trưa, Bách Tây mới thừa dịp nghỉ trưa, gọi điện thoại cho Lương Tụng.
Lương Tụng đang ở phòng vẽ tranh.
Lúc cậu ta nhận được điện thoại của Bách Tây tâm tình hãy còn rất tốt, cho rằng Bách Tây muốn hẹn cậu ta đi ăn cơm.
Bách Tây nói: “Cơm là phải ăn, hai ngày nữa lại mời cậu, chúc mừng một chút.”
“Chúc mừng cái gì vậy.” Lương Tụng hỏi: “Cậu nhận tiền thưởng, sắp thăng chức?”
Khóe miệng Bách Tây không nhịn được cong lên: “Đều không phải.”
“Thật ra cũng không có gì.” Cậu ra vẻ bình tĩnh: “Chỉ là tớ với Thích Tầm sắp kết hôn.”
Trong nháy mắt, Lương Tụng hoài nghi hôm nay là ngày mấy, tháng mấy.
Sao cậu ta phảng phất như quay lại hơn bốn tháng trước, ở trong tiệm thịt nướng, nghe thấy Bách Tây nghiêm trang nói, cậu ấy đang kết giao với Thích Tầm vậy nhỉ.
Mà phản ứng của cậu ta cũng giống y như ngày hôm đó.
“Tui đệt?!”
Hiện tại, tâm tình của cậu ta còn khiếp sợ hơn cả lần trước.
Người ngoài hành tinh tấn công địa cầu cũng chỉ có thế.
Suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất, cậu ta luống cuống tay chân nhặt lấy, rồi rống to: “Không phải, cậu bình tĩnh một chút, Bách Tây, yêu đương với kết hôn đâu phải là chuyện giống nhau! Sao lại nhảy đến kết hôn rồi?”
Bách Tây cúi đầu thưởng thức nhẫn của mình: “Vốn dĩ, tớ cũng không nghĩ nhanh như vậy, chính là Thích Tầm cầu hôn tớ nha.”
Lương Tụng trợn tròn mắt, còn là Thích Tầm cầu hôn??
“Nhưng, nhưng dù là hắn cầu hôn, kết hôn cũng không phải là chuyện quá mọi nhà, cậu mới 25, cậu gấp cái gì!”
“Chính là hắn cầu hôn tớ nha.”
“Đại ca, tớ nghe thấy rồi, không cần nói nữa, cậu không cảm thấy quá nhanh sao?”
“Chính là hắn cầu hôn tớ nha.”
“………”
Lương Tụng chịu thua, hoài nghi đối diện là cái máy đọc lại.
Cậu ta thở dài, đau đầu mà ấn huyệt Thái Dương: “Tớ mới phát hiện, cậu chẳng nghe tớ nói gì cả, là không nghe có lựa chọn. Cậu chính là muốn khoe khoang với tớ rằng Thích Tầm cầu hôn với cậu, hắn ta yêu cậu yêu muốn chết chứ gì?”
Bách Tây cong cong khóe môi, thề thốt phủ nhận: “Tớ không có nói nha, đây là chính cậu nói.”
Lương Tụng nhìn trời trợn trắng mắt.
Điện thoại hai bên an tĩnh vài giây.
Lương Tụng ném bút vẽ, bình phục tâm tình, tiêu hóa sự thật này một chút.
Cậu ta lại hỏi Bách Tây một lần: “Cậu thật sự muốn kết hôn với Thích Tầm, nghiêm túc, không hối hận?”
Bách Tây không hề chần chờ: “Đúng. Không hối hận.”
Lương Tụng càng trầm mặc.
Cậu ta quay đầu lại nhìn bức họa vẫn chưa hoàn thành, phía trên là một mảng hoa đào, diễm sắc bay bổng, trong ngày xuân này, ra vẻ huênh hoang.
Nếu không sao lại có câu xuân tâm nóng vội chứ.
Giờ mới đầu xuân được mấy ngày, Bách Tây đã vội vã đóng gói chính mình đưa đi rồi.
Cậu ta gãi gãi đầu, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Cậu ta bất chấp tất cả, nói: “Kết đi kết đi, ngày mai cậu có sinh cho Thích Tầm ba đứa tớ cũng mặc kệ cậu.”
Cậu ta hung dữ nói ra câu này, đáy mắt lại hiện lên ý cười bất đắc dĩ.
Bách Tây cũng cười: “Tớ lại không có công năng này.”
Lương Tụng thổi phù một hơi, lại hỏi: “Vậy cậu đã nói cho người trong nhà chưa?”
“Vẫn chưa, không vội, tụi tớ tính lần sau gặp mặt mới nói.”
Xem ra là đã suy nghĩ kỹ rồi, Lương Tụng nghĩ.
Cậu ta nghe Bách Tây kể lại chi tiết chuyện cầu hôn, nói Thích Tầm đã sớm chuẩn bị nhẫn, trên tay lại đùa nghịch cái bật lửa, trông hơi thất thần.
Cậu ta nhớ lại mấy tháng trước, trong tiệm đồ nướng, Bách Tây nhẹ giọng nói cho cậu ta, cậu ấy và Thích Tầm ở bên nhau.
Hôm đó, ánh trăng rất sáng, đôi mắt Bách Tây cũng rất sáng.
Lúc đó, cậu ta không thấy hy vọng gì ở chuyện yêu đương của Bách Tây, chỉ cầu nguyện Bách Tây đừng bị vỡ đầu chảy máu là tốt rồi.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, có một ngày, gã Thích Tầm lạnh như băng, trông như chẳng để tâm đến ai kia, lại cầu hôn Bách Tây cơ chứ.
Cũng không biết nên nói là thế sự khó liệu, hay là tình yêu thần bí khó lường.
Nhưng cậu ta biết, Bách Tây có thể trước tiên chia sẻ với cậu ta, có lẽ cũng là muốn có được sự chúc mừng của cậu ta.
Cho nên, cậu ta cũng không muốn nói câu giội nước lã nào.
Chờ Bách Tây bá bá bá một hồi rồi kết thúc.
Cậu ta thấp giọng cười cười: “Được rồi, đừng khoe khoang. Tớ không có gì để nói, cậu vui vẻ là được, chúc mừng.”
Bách Tây cũng cười: “Cảm ơn nhé.”
Ngoài cửa sổ, nắng xuân ôn nhu, chiếu rọi ấm áp, cũng làm gương mặt cậu trông đặc biệt sinh động.
Cậu cúp điện thoại, cho vào miệng vài viên chocolate, lại nhìn chiếc nhẫn trên tay, cảm thấy ngay cả văn kiện buồn tẻ cũng không còn đáng ghét như trước nữa.
Buổi tối lúc tan tầm, Thích Tầm quả nhiên đến sớm chờ ở dưới lầu công ty Bách Tây.
Mà lúc hắn rời khỏi công ty, ánh mắt thư ký Nghiêm hết sức oán niệm, vô cùng có tư thái của triều thần cổ đại nhìn theo đế vương ngu ngốc.
Thư ký Nghiêm vô cùng đau đớn nghĩ, hắn xem như đã phát hiện, từ khi ông chủ yêu đương liền bắt đầu đến trễ về sớm.
Đính hôn lại càng không xong, còn học được cúp việc.
Này không phải sắc lệnh trí hôn thì là cái gì!
Thích Tầm hoàn toàn không biết thư ký của hắn đang mắng thầm cái gì, hắn đón Bách Tây tan tầm rồi chạy tới nhà hàng đã đặt hẹn trước.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, hắn hỏi Bách Tây: “Cuối tuần này em có nghỉ không?”
“Nghỉ chứ, làm sao vậy?” Bách Tây hỏi.
“Lần trước không phải em nói muốn tới bờ biển chơi sao, anh đã thuê biệt thự ở khu nghỉ dưỡng bên bờ biển rồi.” Thích Tầm đẩy điện thoại cho cậu xem, trên màn hình là bản đồ phong cảnh và lộ trình du lịch: “Nếu đã đính hôn, dù sao cũng phải chúc mừng một chút.”
Bách Tây uống ngụm nước trái cây, cúi đầu xem di động.
Bờ biển này cách thành phố bọn họ ở cũng không xa, lái xe là có thể đến, bởi vì khai phá chưa được mấy năm, phong cảnh rất tốt, khí hậu ôn hoà.
Cậu thật sự muốn đi bờ biển chơi lúc trời chuyển ấm, chỉ là ngẫu nhiên đề ra một lần, không nghĩ tới lại được Thích Tầm nhớ kỹ trong lòng.
Cậu cười hỏi Thích Tầm: “Chúng ta thế này có xem như đi hưởng tuần trăng mật trước không?”
Thích Tầm nói: “Em nói thế nào thì là thế đó.”
Bách Tây không nhịn được bật cười.
Cậu lại uống nước trái cây, nghĩ thầm, tuần trăng mật, cái từ này cũng rất tốt đẹp.
Rõ ràng vẫn chưa kết hôn, cậu lại cảm thấy Thích Tầm phảng phất như đã thuộc về cậu rồi.
**********
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook