Rất nhanh đã đến kỳ thi tháng, đối với những đứa trẻ nhà giàu mà nói thì thi được bao nhiêu điểm không quan trọng. Đương nhiên, Mễ Tửu cũng đã từng là một trong số họ, dùng từ “đã từng” là bởi vì sau khi ở bên Lục Tu, cô không thể không bắt mình phải học tập thật tốt.

Nói cho cùng thì Lục Tu cũng là học sinh rất nhiều lần đã đứng hạng nhất, nếu cô thi quá kém nói ra anh sẽ mất mặt.

Đại tiểu thư ham ăn biếng làm này chỉ có cái tâm nhưng lại có không nổi có cái sức, cứ cảm thấy mình phải vì bạn trai mà nỗ lực hơn, nhưng mà vừa mới lật sách vở ra cô đã lộ ra nguyên hình thật.

Trong phòng học trống trải, ánh hoàng hôn của buổi chiều tà xuyên qua cửa sổ càng làm nơi đây thêm yên tĩnh.

Một tay Mễ Tửu chồng cằm để trên bàn, một tay kia lại lười biếng dùng móng tay gẩy gẩy quyển sách, trên gương mặt đều là biểu cảm lười biếng.

“Tửu Tửu.”

Nghe thấy âm thanh bên cạnh cô lập tức ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy chàng trai đắm chìm bên trong ánh chiều ta cười đến dịu dàng, nói: “Em lại không tập trung rồi.”

Mễ Tửu dứt khoát nằm luôn lên trên bàn, than dài thở ngắn dùng giọng điệu không còn gì luyến tiếc nói: “Lục Tu, học hành thật là khó….mà tại sao con người lại cứ phải học tập vậy?”

Vốn dĩ người bảo Lục Tu phụ đạo cho mình là cô, nhưng giờ người buồn chán cũng lại là cô.

Trên thế giới này có nhiều chuyện thú vị hơn nhiều: ví dụ như cùng Lục Tu đi hẹn hò, ví dụ như ôm Lục Tu một cái, lại còn ví dụ như cùng Lục Tu hôn nhau….tóm lại là chỉ cần lấy bừa ra một cái cũng thú vị hơn chuyện học rất nhiều!

Lục Tu cảm thấy lời nói trẻ con của cô thật buồn cười, anh bỏ bút trong tay xuống, sờ đầu cô cười nói: “Đối với rất nhiều người mà nói, chỉ có học tập thật tốt thì bọn họ mới có tương lai.”

Anh kiên nhẫn giải thích, thậm chí lúc nhìn cô trong mắt cũng tỏa ra ánh sáng ấm áp, làm người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân vậy.

Mễ Tửu nhìn Lục Tu như vậy, không khỏi cảm thấy có chút hoảng hốt, cô không chỉ cảm thấy một lần như vậy rằng Lục Tu cùng độ tuổi với cô nhưng anh trưởng thành hơn cô rất nhiều, cho dù cô có làm ra vẻ thế nào đi nữa hay vô cớ gây rối linh tinh anh đều dung túng và bao dung cho cô cảm nhận được anh là sẽ mãi mãi đối xử dịu dàng với mình như vậy.

Cái này giống như là cưng chiều không có nguyên tắc, làm cô cảm thấy mình thích anh như thế nào cũng mãi không đủ.

Mễ Tửu nắm lấy tay anh cọ cọ lên mặt mình, nửa híp mắt nhìn cực kỳ giống một bé mèo con: “Lục Tu, hôm nay em lại thích anh hơn hôm qua.”

“Thật không?” khóe miệng Lục Tu hơi con lên mang theo ý cười: “Hôm nay anh thích em còn muốn so với em nhiều hơn một ít.”

Mễ Tửu thích nghe nhất là lời nói âu yếm của anh, không cần biết là lời nói này mới hay cũ nhưng cô đều cảm thấy rất dễ nghe, Mễ Tửu ngồi thẳng dậy hướng anh mở tay ra:“Ôm.”

Trong phòng học đã sớm không có ai, cho nên bọn họ có thể thân mật hơn một chút.

Lục Tu duỗi tay buông thân mình ra, lúc cô gái đi tới, anh cũng ôm cô vào trong ngực mình, nhưng cô gái lại lớn gan không vừa ý tự giác ngồi lên trên đùi anh.

Lục Tu rất là tò mò hỏi một câu: “Chân anh ngồi thoải mái hơn ghế sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương