Editor: Hải Thượng Minh Nguyệt
Dung lượng video dài đến năm tiếng đồng hồ.
Nhân vật trong màn hình là một thanh niên Châu Á da trắng mặc đồng phục học sinh kẻ sọc, đồ họa mơ hồ đến mức không thể thấy rõ khuôn mặt, hắn thuận tay chỉnh đồ họa đến mức cao nhất.
Trên giao diện hiện lên một dòng thông báo.
—— Khách hàng chỉ có thể lựa chọn đồ họa trung bình, xin hỏi ngài muốn đăng ký tài khoản không?
Nghiêm Tuyết Tiêu nhăn mày, lần đầu tiên đăng ký tài khoản trên trang web phát sóng trực tiếp sau đó lựa chọn đồ họa tối ưu.
Vẫn mơ hồ như cũ.
Xem ra không phải vấn đề từ độ phân giải, hắn tinh tường phát hiện ra gia cảnh của đối phương không tốt lắm.
Hòn đảo xuất hiện trên màn hình, sau khi nhân vật mở dù rơi xuống đất liền đứng trên thùng đựng hàng nghiêm túc thu thập vật tư, cho đến khi phát hiện sự tồn tại của kẻ địch, lặng yên không một tiếng động mà nhảy lên tháp canh, ẩn mình nơi tối tăm thời thời khắc khắc quan sát nhược điểm của đối thủ.
Cuối cùng ——
Cấp cho một đòn trí mạng.
Nghiêm Tuyết Tiêu không biết đối phương là ai, thậm chí cũng chưa hỏi tên người ta chỉ biết là một học sinh đang theo học tại Yến Đại.
Nhưng hắn nhìn hình ảnh tiêu diệt cuối cùng, không biết vì cái gì trong đầu hiện ra một con sói con âm thầm cắn xé con mồi.
Nghiêm Tuyết Tiêu xem xong video, trả lời một câu.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 chơi không tồi
*
Khi Thẩm Trì nhìn thấy tin nhắn này đã là buổi sáng ngày hôm sau, cậu bình tĩnh đọc tin nhắn lại cấp tốc thay quần áo muốn nhanh chóng đi đến tiệm net.
Trong phòng khách.
"Ngày hôm qua em nhìn thấy Thẩm thái thái trên đài truyền hình tỉnh." Một người phụ nữ trung niên khuôn mặt tròn trịa ngồi trên sô pha, "Nói là cho Tiểu Trì ước chừng 60 vạn đó."
"Đó cũng là tiền của Thẩm gia." Mẹ Quý đưa cho nàng một ly nước sôi để nguội.
"Hai người các ngươi cũng không biết tính toán vì chính mình." Dì ta tức giận mở miệng, "Lúc ấy em bảo hai người đi đòi tiền nhà họ Thẩm, hơn mười năm nuôi đứa con nhà họ Thẩm không khổ sao?"
"Đó là chúng ta mang ơn Thẩm gia, đã khiến Tiểu Thư đi theo chúng ta chịu khổ lâu như vậy, sao có thể đòi tiền người ta được." Hiển nhiên ba Quý cực kỳ không tán đồng.
"Chuyện này đối với Tiểu Thư cũng không tốt."
Thấy thái độ kiên quyết của hai người, dì Quý dời đề tài: "Thân thể của ba hai người cũng biết.

Hiện tại ở nông thôn không giống trước kia nơi nơi đều phải dùng tiền.

Huống hồ Tiểu Trì mới bao lớn, tiêu tiền quen rồi 60 vạn cho hắn cầm có được không?"
Gương mặt ba Quý lộ vẻ do dự, vẫn là mẹ Quý nói với dì ta: "Cô cũng đừng quản."
Khi dì Quý còn muốn khuyên nhủ, cửa phòng lại mở, một thiếu niên tóc đỏ từ trong phòng đi ra ngoài, nàng lập tức ngừng đề tài.
"Đây là Tiểu Trì đúng không? Ta là dì con đây." Dì Quý đứng dậy khỏi sô pha, đi tới chỗ Thẩm Trì, "Làn da này còn trắng hơn con gái, người đến từ thủ đô có khác——"
Nàng còn chưa nói xong, thiếu niên đã lạnh lùng mà nhìn nàng một cái.


Dì Quý bị ánh mắt kia làm cho khiếp sợ không dám nói thêm điều gì.
Trước khi Thẩm Trì ra ngoại nghe được thanh âm của ba Quý truyền đến từ phía sau.

"Chúng ta muốn về quê cùng với dì của con, hôm nay sẽ không trở lại.

Tủ lạnh không có thức ăn, con tự ăn ở bên ngoài đi."
Nghe thấy câu cuối cùng, bàn tay đang kéo cửa của thiếu niên hơi dừng một chút, một lúc sau mới nói "Được".
Cậu mở cánh cửa lớn, đi vào tiệm net.
Thẩm Trì theo thói quen ngồi xuống vị trí cũ rồi mở máy tính.
Trang Châu cố ý tới sớm hơn cậu, trong lúc thiếu niên đang khởi động máy hắn sáp vào hỏi: "Xếp hạng của tôi vẫn không thể tiến lên, xem như chúng ta từng ngồi cùng bàn cậu có thể chỉ điểm cho tôi không?"
Thẩm Trì nhìn về phía Trang Châu, ở tiệm net nói cái gì mà ngồi cùng bàn? Nhưng mà tầm mắt của cậu vẫn rơi vào màn hình máy tính của hắn.
—— Một nhân vật nữ mặc chiếc váy ngắn màu trắng đang cầm súng.
Thấy ánh mắt của Thẩm Trì dần dần trở nên vi diệu, Trang Châu vội vàng giải thích: "Tôi chọn nhân vật nữ là có nguyên nhân, loại này thân hình mảnh khảnh, xác xuất bị đạn bắn trúng càng thấp."
Thẩm Trì mặt vô biểu tình: "Vô nghĩa."
"Tôi bắt đầu rồi."
Trang Châu bắt đầu trò chơi, đi thẳng đến khu vực giao chiến mãnh liệt nhất, rơi xuống đất không đến năm phút đã bị người đánh chết biến thành một cái hòm.
Hắn chờ mong mà nhìn Thẩm Trì.
Tầm mắt của thiếu niên nhìn về phía cái hòm do nhân vật của Trang Châu biến hóa ra: "Không cần thiết chỉ điểm."
"Tại sao? Tôi cảm thấy chính mình còn rất nhiều sai sót." Trang Châu ngượng ngùng đáp lại.
"Lãng phí thời gian."
Thẩm Trì bình tĩnh tự thuật.
Trang Châu:............
Trang Châu nhịn không được kiến nghị: "Tôi thấy cậu không mở micro trong buổi phát sóng trực tiếp là một hành động vô cùng sáng suốt, bằng không cái miệng này phải đắc tội bao nhiêu người."
Thẩm Trì nắm chặt con chuột, tỏ vẻ không sao cả bắt đầu trò chơi.
Ngay khi cậu vừa mới vào game lại nhận được lời mời tổ đội từ một người xa lạ, Thẩm Trì nhíu mày đang định cự tuyệt thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc phát ra từ người bên cạnh.
"Này không phải là Nguyễn Ngôn sao, ở Kitten Live rất nổi danh, có hơn mười vạn fans." Trang Châu giới thiệu với Thẩm Trì.
Thẩm Trì chưa từng tiếp xúc với nền tảng phát sóng trực tiếp, không có khái niệm gì với mười vạn fans, cậu lãnh đạm mà "A" một tiếng, vẫn như cũ chuẩn bị nhấn cự tuyệt.
Trang Châu vội vàng mở miệng: "Chấp nhận đi, chơi cùng streamer nổi tiếng có thể tăng nhân khí."
Cổ tay thiếu niên không hề thả lỏng chút nào, hiển nhiên là không bị thuyết phục.
Trang Châu nghĩ nghĩ chém đinh chặt sắt mà nói: "Có thể kiếm tiền."
Thẩm Trì rũ mắt, lựa chọn chấp nhận tổ đội.

*
"Chấp nhận rồi!"
"Thật không dễ dàng, vui đến phát khóc"
"Xếp hạng đôi sắp bắt đầu rồi sao?!"
Nguyễn Ngôn nhìn thấy thông báo đã được chấp nhận nội tâm cũng cảm khái vạn phần.

Từ ngày hôm qua cho đến hôm nay hắn vẫn luôn gửi lời mời tổ đội, rốt cuộc cũng được đối phương đồng ý.
Nguyễn Ngôn lựa chọn bản đồ dạng hải đảo.

Đối với hắn, loại này có diện tích lớn nhất, có thể chơi lâu một chút.
"Đây là loại da giới hạn! Late tuyệt đối là kẻ có tiền!"
"Trang phục trên người cũng không rẻ"
"Đáng tiếc không bật micro"
Nguyễn Ngôn cũng không cảm thấy kỳ quái, cao thủ trong trò chơi không ít người là phú nhị đại, chẳng qua ngữ khí của hắn theo bản năng mềm mại hơn một chút.
Thẩm Trì an tĩnh chơi game.
Để khiến người chơi cạnh tranh gay gắt hơn, trò chơi có cơ chế thu hẹp vòng tròn an toàn.

Phạm vi của vòng độc không ngừng mở rộng, ở trong vòng an toàn của nó mới có thể tồn tại.
Vòng độc đầu tiên bắt đầu thu nhỏ, cậu lái xe mang theo Nguyễn Ngôn chạy tới khu an toàn.

Hai người dừng xe ở rìa rồi đi vào ngôi nhà ở phía trước
Nguyễn Ngôn nhắc nhở: "Cẩn thận có người bên trong."
Nguyễn Ngôn đặc biệt không muốn giao chiến trong nhà, bởi vì phòng ở diện tích không lớn, thị giác xoay chuyển đầu óc cũng choáng váng, rất dễ bị phục kích.
Thời điểm hắn do dự có nên theo vào hay không, hắn nghe được tiếng súng mãnh liệt vang lên bên trong.

Ngay sau đó màn hình hiện ra thông báo đánh giết màu trắng.
Late sử dụng S686 giết chết Ashley.
Late sử dụng S686 giết chết Manipula.
"Song sát!"
"Ngôn Ngôn đứng ở cửa phòng trực tiếp ngây người"

"Muốn nhìn thị giác của Late"
"Ta......!hình như đã tìm thấy phòng phát sóng trực tiếp của Late trong lúc livestream."
*
Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi trong hội trường nghe giảng, giáo sư dạy 《The Phenomenology of Spirit 》 là một người Úc có đôi mắt màu xanh.
Người đến lớp cũng không nhiều.
Không giống trong nước tập trung vào việc nghiên cứu triết học châu Âu và lịch sử triết học, anh mỹ lấy phân tích triết học làm chủ, không ít người cho rằng triết học châu Âu không hề có ý nghĩa, nhưng Nghiêm Tuyết Tiêu lại cảm thấy hai điều này không có sự bất đồng về mặt bản chất.
Hắn lẳng lặng nghe giảng.
Sau khi tan học, giáo sư không lập tức rời đi mà bỗng cúi đầu: "Cảm ơn các trò vì đã đến lớp."
"Khi thầy còn là một nghiên cứu sinh như các em, ủy ban đại học châu Úc không hề cung cấp kinh phí duy trì hệ triết học, bởi mỗi năm vì chúng ta chế tạo hàng ngàn hàng vạn vấn đề, lại không có cách nào giải quyết cho dù chỉ một cái, điều này làm cho bọn họ không thể giải thích cho chính phủ việc bản thân đang làm,"
"Nhưng mà thầy cho rằng bất luận cái gì đều có ý nghĩa."
Giáo sư hơi hơi khom người, rời khỏi phòng học.
Nghiêm Tuyết Tiêu là học sinh cuối cùng bước ra khỏi lớp.
Hắn trở lại ký túc xá, mở máy tính ra bắt đầu sáng tác luận văn.
Thời gian mỗi phút mỗi giây qua đi.
Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn thời gian, khi hắn chuẩn bị khép lại máy tính thân ảnh khom lưng của giáo sư hiện lên trước mắt hắn.

Nghiêm Tuyết Tiêu lại mở trang web phát sóng trực tiếp.
Cùng phòng phát sóng trực tiếp không có một bóng người trong tưởng tượng của hắn có sự bất đồng, nhân số trong phòng vượt quá một trăm.
Nghiêm Tuyết Tiêu cụp mắt, hắn tắt chương trình phát sóng trực tiếp.
*
Tuy rằng không biết người xem từ chỗ nào tìm tới, nhưng Thẩm Trì nhìn số lượng khán giả càng ngày càng đông vẫn cứ chuyên chú chơi trò chơi.
Khi vòng an toàn thu hẹp đến cuối cùng, trong sân chỉ còn hai người, mỗi một phát súng đều liên quan đến thắng lợi cuối cùng.
Thẩm Trì mở ống ngắm ra soi vào đầu đối thủ dường như ngừng thở tiến hành nhắm chuẩn, họng súng chậm rãi chuyển động.

Đột nhiên cậu thấy một dòng thông báo.
"Nghiêm Tuyết Tiêu đã tiến vào phòng phát sóng trực tiếp bạn"
Động tác của Thẩm Trì dừng lại.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn lo lắng đề phòng.
"Vì sao lại ngừng"
"Rất khó à"
"Khoảng cách không phải quá xa, nhưng đối thủ vẫn luôn di chuyển, rất khó bắn trúng đầu"
Thẩm Trì lấy lại tinh thần tập trung chú ý quay lại ván chơi, nhắm ngay mục tiêu ấn xuống xạ kích giữa phần đầu.
Trò chơi kết thúc.
"Nhẹ nhàng thở ra"
"Lại nói Late vì sao không đổi một cái máy tính xịn hơn, tiền mua làn da này cũng có thể sắm một chiếc"
"+1, đồ họa quá mơ hồ, nếu không phải biết đó Late ta sẽ không tiến vào xem"
Thẩm Trì như bình thưởng mở ván chơi tiếp theo, đột nhiên vài dòng nhắc nhở hiện lên trên màn hình máy tính.

"Thông khí thảo tặng cho bạn cá khô nhỏ x1"
"Quả mâm xôi tặng cho bạn cá khô nhỏ x2"
"Quái vật bánh ngàn tầng tặng cho bạn cá khô nhỏ x10"
Lần đầu tiên nhận được quà tặng, trong mắt thiếu niên lộ ra một tia mờ mịt.

Thậm chí lời cảm ơn cũng không biết nói, chỉ là nắm chặt con chuột - càng chuyên tâm mà đầu nhập vào trò chơi.
Thẩm Trì chơi quá nghiêm túc, thế nên thời điểm cậu dừng lại định đi ăn cơm vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sắp tối mịt.
Một con cá khô nhỏ có thể đổi thành một khối tiền, hôm nay thiếu niên thu được 34 con cá khô nhỏ cũng đủ để cậu đi ra ngoài mua đồ vật ăn.

Nếu đủ tiền cậu muốn ăn thịt lợn xé phay chấm mắm ruốc
Thẩm Trì sờ soạng ấn nút rút tiền.
Trang web nhảy ra một dòng nhắc nhở.
—— Xin chào, một trăm tệ trở lên mới có thể rút tiền
Một trăm tệ à......
Thiếu niên nhìn chằm chằm thông báo nhắc nhở, lại nhìn số dư 34 tệ trong tài khoản gục đầu xuống tắt giao diện, cậu nhớ rõ trong ba lô của mình có một cái bánh quy soda còn đang ăn dở.
Thẩm Trì mở ba lô lấy ra bánh quy, bánh quy hơi ẩm vì đã để một thời gian dài nhưng mà hương vị cũng không tệ lắm, cậu ăn từng miếng nhỏ.

Đoạn này thương quá T - T
Sau khi ăn xong cơm chiều, vốn định tiếp tục chơi game lễ tân lại tới nhắc nhở: "Mau về nhà đi, buổi tối an ninh không tốt."
Lúc này Thậm Trì mới ra khỏi tiệm net về nhà ở.
Trong nhà chỉ có một mình cậu, thiếu niên không muốn trở lại căn phòng ngủ tối đen nhỏ hẹp, Thẩm Trì ngồi trước ánh trăng ở phòng khách mở di động ra.
Thiếu niên ưỡn tấm lưng mảnh khảnh nằm dựa lên bàn, gõ một đoạn tin nhắn rồi gửi đi
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 Hôm nay cậu xem tôi phát sóng trực tiếp.
Sau một khoảng thời gian dài cậu mới thu được hồi âm.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】Cậu nhìn lầm rồi
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 phòng phát sóng trực tiếp có thông báo.
Không khí trầm mặc.
Thẩm Trì nghĩ da mặt của nữ hài này thật mỏng.
Cậu không có kinh nghiệm ở chung với nữ sinh, khi Thẩm Trì còn đang suy nghĩ phải nói cái gì để phá vỡ sự im lặng, bỗng nhiên đối diện gửi tới ba chữ.
Nghiêm Tuyết Tiêu.
Thẩm Trì biết đó là tên của nàng, cậu không rõ vì sao đối phương lại gửi tin nhắn này.
Giây tiếp theo, một dòng thông báo xuất hiện trên màn hình.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 tên của cậu?
Phảng phất đang âm thầm thúc giục.
- ------------------------
Editor có điều muốn nói: Công đáng yêu quá điii~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương