Cô ngước mắt nhìn bầu trời xanh ngắt không một gợn mây.

Hệ thống: “Ký chủ, phải chăng cô muốn triệu hồi bướm yêu ma đến đây?”

Nó thầm than thở: Đã bảo nên cưỡi bướm yêu ma, cô lại cố chấp chọn lái xe, giờ thì hối hận rồi chứ gì?

Tống Lạc: “Tôi ở đây ngay cả dịch chuyển tức thời cũng bị áp chế, nó đến đây còn muốn bay sao?”

Hệ thống: “Đây là hai chuyện khác nhau, nó có cánh mà...”

Tống Lạc cười lạnh: “Cậu không phát hiện ra trên trời không có một thứ gì biết bay sao.”

Nói rồi còn không quên chế giễu: “Cũng phải, làm khó cậu quá.”

Hệ thống: "..."

Nó cố cãi: “Trên trời không có thứ gì biết bay, chỉ có thể nói rằng thành phố biển không có loại sinh vật này."

Tống Lạc: “Ngây thơ là một loại phúc."

Hệ thống: “...Cô phát hiện ra điều gì?"

Tống Lạc không trả lời nó.

Đợi khi rời khỏi khu vực này, tình hình đường sá đã khá hơn, ít nhất là có thể lái xe.

Tống Lạc thả xe nhà ra.

Đầu trọc mang theo bản đồ toàn thành phố biển— do đội chuẩn bị trước khi rời khỏi thành phố biển.

Theo chỉ dẫn của bản đồ, đầu trọc rẽ phải, xe nhà rẽ vào đường bên.

Con đường này sạch sẽ đến mức chưa từng thấy.

“Nhìn giống như có người chuyên quét dọn vậy.” Đầu trọc vừa lái xe vừa vô thức lẩm bẩm.

Đi được vài trăm mét, xe nhà phải lên cầu Thông Tiên.

Đây là một trong những công trình nổi tiếng của thành phố biển, dưới cầu là nhánh sông dẫn từ cảng vào.

Lúc này, mặt nước phẳng lặng phản chiếu ánh nắng lấp lánh, như thể có một lớp vàng vụn rải trên đó.

Sau chuyện hải quỳ, đầu trọc vô cùng căng thẳng, đặc biệt là khi phải qua cầu.

Anh ta liên tục nhớ lại một số bộ phim về quái vật đột nhiên xuất hiện từ biển.

Những cảnh trong phim rất có thể sẽ xảy ra ngoài đời, anh ta làm sao không căng thẳng cho được?

Đến nỗi anh ta phải cẩn thận hỏi Tống Lạc một câu: “Chủ nhân, tôi nên chạy hết tốc lực hay chạy đều?”

Tống Lạc: “...”

Cô mặt không biểu cảm: “Hỏi câu hỏi này, là muốn tôi đến lái xe à?"

Anh ta nào dám!

Đầu trọc thầm đáp lại, đồng thời cũng nhận được câu trả lời: Chạy hết tốc lực.

Anh ta đạp hết chân ga, chiếc xe nhà vụng về lao về phía trước như một mũi tên.

Cầu Thông Tiên dài tổng cộng hai nghìn mét, chạy đến giữa cầu vẫn không có gì bất thường.

Đầu trọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình sẽ không gặp phải quái vật gì nữa.

Cũng phải, nếu có chuyện gì xảy ra.

Chủ nhân chắc chắn sẽ cảnh báo.

Ngay cả khi có chuyện bất ngờ xảy ra, vẫn còn chủ nhân ở đây.

Anh ta căn bản không cần phải lo lắng như vậy, đều là tự mình dọa mình.

Đi được ba phần tư chặng đường, mặt cầu sạch sẽ xuất hiện rất nhiều tạp vật, những tảng đá lớn nằm rải rác.

Gần hơn một chút, có thể thấy rõ đó là những bức tượng người bằng đá vỡ vụn, chất đống dày đặc.

Xe nhà muốn đi qua, trước tiên phải dọn chúng sang hai bên.

Cố Thanh Xuyên cũng nhìn thấy những bức tượng vỡ này.

Anh ta có chút không tự nhiên thu hồi ánh mắt.

Người điêu khắc tượng đá có lẽ là một bậc thầy, mới có thể điêu khắc tượng đá sống động như thật, ngay cả biểu cảm trên khuôn mặt cũng rất chân thực.

Một suy nghĩ kỳ lạ nhanh chóng lóe lên: Tại sao lại có nhiều tượng người như vậy xuất hiện trên mặt cầu?

Anh ta mơ hồ sắp nắm bắt được gợn sóng nổi lên trên mặt nước này nhưng ánh mắt lại bị động tĩnh của lão đại kéo về thực tại.

Tống Lạc không nằm trên giường, mà ngồi trên ghế mát xa điện, nhắm mắt tận hưởng chức năng mát xa điện.

Cũng chỉ có cô mới có thể thư giãn như vậy trong tình huống này.

Trong tiếng thở dài, Cố Thanh Xuyên nảy sinh cảm giác an toàn mạnh mẽ, cơ thể căng thẳng dần dần thả lỏng.

Giây tiếp theo—

Tống Lạc đột nhiên mở mắt, đáy mắt màu hổ phách thoáng hiện lên vẻ không vui: “Dừng xe.”

Đầu trọc theo phản xạ đạp phanh, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng rít chói tai.

Thân xe rung lên rồi dừng lại, quán tính lao về phía trước.

Cùng lúc đó, một giọng nữ cười khúc khích đột ngột vang lên:

“Khả năng cảm nhận thật đáng sợ, rõ ràng là người ta đã che giấu hết mức rồi, không ngờ vẫn bị phát hiện. Nhưng đã muộn rồi, các người đã bước vào lãnh địa của tôi rồi.”

“Trong lãnh địa của tôi, dị năng và thiên phú bẩm sinh đều sẽ biến mất. Nhưng các người yên tâm, tôi rất tốt, không bao giờ làm hại người, chỉ cần các người chơi với tôi một chút, tôi sẽ thả các người đi.”

Tầm nhìn trước mắt tối sầm lại, ngay sau đó khi sáng lên trở lại, mặt cầu đã biến mất.

Họ xuất hiện trên boong tàu, gió biển thổi nhẹ, mang theo vị mặn nhàn nhạt.

Đầu trọc há hốc mồm nhìn cảnh này, Cố Thanh Xuyên sắc mặt ngưng trọng, cả hai cùng nhìn về phía Tống Lạc.

Tống Lạc đúng là xuất hiện ở đây cùng hai người họ.

Nhưng dưới thân cô còn có thêm một thứ nữa----- ghế mát xa điện.

Hai người:???

Lúc này, một người kỳ lạ xuất hiện.

Cô ta có chiều cao và tứ chi của con người, khoảng một mét năm.

Nhưng trên cổ lại là một cái đầu cá màu hồng, mắt chiếm hai phần ba đầu cá, còn có cả lông mi dài.

Phía sau hai chân, xương sống thắt lưng kéo dài xuống thành một cái đuôi cá, chống dưới vạt áo, chảy ra chất nhờn.

Hai người đàn ông nhìn rõ dáng vẻ của nó thì hít một hơi lạnh.

Con quái vật này trông giống như sản phẩm kỳ dị kết hợp giữa người và cá, trông không đáng sợ lắm nhưng lại khiến người ta thấy rợn cả người.

Đôi mắt đỏ ngầu của cô ta nhìn chằm chằm vào Tống Lạc, miệng cá hơi mở, lộ ra vẻ nghi hoặc rất sống động-

Khi kéo người phụ nữ này, cô ta phát hiện kéo không được.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng đã vào lãnh địa của cô ta.

Sau đó, cô ta phát hiện ra lý do kéo không được là vì cô đang nắm chặt chiếc ghế mát xa điện dưới thân!

Quái vật cá đành phải kéo luôn cả chiếc ghế mát xa điện dưới thân cô đi.

Cô ta mở miệng một cách rùng rợn: “Cô khiến tôi rất không vui, tôi phải trừng phạt cô.”

“Làm phiền tôi ngủ, cô khiến tôi rất khó chịu, chỉ có nấu cô thành canh đầu cá mới có thể bù đắp cho tôi.”

Cô gái ngồi trên ghế mát xa đối diện nhắm mắt lại, như thể không nghe thấy lời đe dọa của nó:

“Nói đi, muốn c.h.ế.t thế nào.”

Quái vật người cá:???

Cô có biết bây giờ mình đang ở địa bàn của ai không hả!?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương