Ký chủ của nó giao thủ với phản diện lớn trong thời gian ngắn, đã nắm rõ lai lịch của đối phương.
Là hệ thống hỗ trợ, nó không hề có tác dụng gì trong đó.
Tống Lạc không rời đi ngay.
Cô mất chút công sức đào con bướm yêu ma ra khỏi một nơi nào đó dưới lòng đất.
Rõ ràng là nó đã bị Quý Từ Vô chôn xuống đó.
Vừa nhìn thấy Tống Lạc, con bướm yêu ma tưởng mình đã c.h.ế.t chắc liền mừng rỡ đến phát khóc, nó gào lên, chửi ầm lên:
“Mẹ kiếp, cái tên biến thái c.h.ế.t tiệt đó! Tôi canh anh ta cả ngày lẫn đêm, anh ta tỉnh lại cầm tờ giấy ghi chú mà cô để lại rồi ra tay với tôi.”
“Chủ nhân.” Được Tống Lạc cứu, tiếng "chủ nhân" này được gọi một cách rất chân thành: “Tên biến thái c.h.ế.t tiệt đó có ra tay với cô không? Cô có g.i.ế.c anh ta không?"
“Cô nhất định đã g.i.ế.c anh ta rồi phải không?”
Nó không thấy bóng dáng Quý Từ Vô đâu.
Đôi mắt đỏ ngầu hung bạo của con bướm yêu ma lúc nào cũng chớp chớp lúc này sáng rực:
“Vật cưỡi trung thành hèn mọn của cô thành tâm mong cô ban cho cái xác của tên biến thái đó.”
Nó muốn từng miếng một ăn hết Quý Từ Vô mới hả giận!
Tống Lạc liếc nhìn đôi cánh bẩn thỉu không còn sáng bóng nữa của nó và những chỗ gãy vẫn chưa mọc lại, nhíu mày:
“Đi rửa sạch đi, trong vòng ba ngày mà cánh vẫn chưa hồi phục, ngươi sẽ là mẫu vật đầu tiên của ta."
Bướm yêu ma:???
Nó ngơ ngác nhìn Tống Lạc biến mất, mất vài giây mới phản ứng lại ------
Có nghĩa là, trong vòng ba ngày nếu nó vẫn chưa “Đi làm.” được thì nó sẽ c.h.ế.t chắc ư?!
"..."
Chết tiệt.
Nó làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện ăn tên biến thái đó nữa?
Vội vàng hoảng hốt đi tìm nguồn nước và nghĩ cách phục hồi đôi cánh.
*
Cùng lúc đó, cách nhà máy điện vài km.
Một ông lão khoảng sáu mươi tuổi còng lưng đứng trên cao, im lặng nhìn về phía chân trời.
Đằng sau ông ta là một người đàn ông trung niên, nghe thấy ông lão ho, Tôn Bân vội nói:
“Ông Đỗ, bên ngoài lạnh, ông mới khỏi bệnh, hay là về phòng trước đi?"
Tiếng sấm nổ vang, khi chân trời xuất hiện thông tin tuyển dụng do tia sét tạo thành, anh ta lập tức đi tìm ông Đỗ.
- ---- Nghĩ rằng dị tượng trên trời là do ông Đỗ làm.
Sở dĩ có suy đoán này, vì ông Đỗ là dị năng giả hệ lôi điện mạnh mẽ!
Nhờ có ông ta, những nhân viên làm việc tại nhà máy điện như họ mới may mắn sống sót.
Ông Đỗ vốn là cha của một nhân viên nhà máy điện.
Để được ở bên con trai, ông ta đã
làm công việc quét dọn vệ sinh tại
nhà máy điện.
Khi virus bùng phát, con trai ông ta không may bị nhiễm bệnh.
Sau đó, ông Đỗ đã tự tay g.i.ế.c con trai mình, lấy tinh hạch trong đầu nó.
Sau khi thức tỉnh dị năng hệ lôi điện, ông Đỗ trở thành thủ lĩnh của nhóm người sống sót ở nhà máy điện này, mọi người đều được ông ta che chở.
Khi biết ở phía Bắc đã thành lập căn cứ an toàn, phần lớn mọi người đề nghị đến căn cứ, ông Đỗ không đồng ý.
Ông ta nói, con trai ông ta c.h.ế.t ở đây, nhà ở đây, đây là gốc rễ của ông ta, ông ta sẽ không đi đâu cả.
Một số nhân viên nhà máy điện thức tỉnh dị năng cảm thấy nếu tiếp tục ở lại sẽ ngày càng nguy hiểm, kiên quyết rời đi.
Còn lại một số người bình thường không có dị năng và một số người có cấp độ dị năng không cao.
Mọi người đã sống bình yên trong vài tháng.
Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có người không may tử vong nhưng nhìn chung, cuộc sống vẫn khá ổn.
Ông Đỗ còn cho người phát điện hàng ngày.
ông ta nói rằng họ đã sống ở đây, sống rất tốt.
Vậy thì cứ tiếp tục cung cấp điện cho toàn thành phố, như vậy sẽ có thêm nhiều người sống sót.
Cho đến vài ngày trước, có một con quái vật lớn tấn công.
Thiết bị cung cấp điện bị hư hỏng nghiêm trọng, không thể sử dụng được nữa cũng không sửa được.
Kể từ đó, việc cung cấp điện cho toàn thành phố kéo dài trong vài tháng đã bị cắt đứt.
Nhưng để cứu mọi người, ông Đỗ đã bị thương nặng.
Trong số họ chỉ có một dị năng giả hệ mộc cấp D.
Vì vậy vết thương của ông Đỗ hôm nay mới lành.
Nhưng ông ta đã lớn tuổi rồi.
Dù vết thương đã lành nhưng cơ thể không còn khỏe như trước.
Khi dị tượng xuất hiện trên bầu trời, những người biết ông Đỗ là hệ lôi điện lập tức đoán có phải liên quan đến ông Đỗ không.
Vì vậy đã cử Tôn Bân đến hỏi thăm.
Nhưng ông Đỗ lắc đầu nói không phải, sau đó cứ nhìn chằm chằm lên bầu trời, không nói gì.
Tôn Bân không dám lên tiếng làm phiền ông ta.
Từ lời ông ta nói, anh ta có được một thông tin-Thành phố này còn có một dị năng giả hệ lôi điện khác!
Nhìn cách làm này, cấp độ dị năng của đối phương hẳn là cao hơn ông Đỗ.
...
Ông Đỗ ho xong, vẫy tay với Tôn Bân.
Phải đến khi những tia sét treo trên bầu trời biến mất, ông Đỗ mới cúi đầu xuống.
Tôn Bân quan sát vẻ mặt của ông ta, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Ông Đỗ, A Nguyên là hệ kim cấp C, hay là để cô ấy đăng ký, xem thử người đứng sau phát ra thông tin này là ai?"
Anh ta cảm thấy cùng là hệ lôi điện, hẳn ông Đỗ rất muốn biết đối phương là ai.
Ông Đỗ lắc đầu: “Quá nguy hiểm.”
Tôn Bân vỗ n.g.ự.c nói: “Không sao, A Nguyên thông minh, lại có thiên phú bẩm sinh là chạy trốn, dù có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cô ấy cũng có thể bình an trở về.”
“Tôi nói nguy hiểm là đăng ký sẽ dẫn đối phương đến đây.” Ông Đỗ nói: “Được rồi, về nói với mọi người là hãy cảnh giác, nếu thông tin tuyển dụng của đối phương là thật, có thể đưa ra phần thưởng là thiên phú bẩm sinh, chỉ sợ cũng có cách lấy thiên phú bẩm sinh từ người khác."
Tôn Bân sửng sốt.
Sau đó nghĩ kỹ lại thì thấy sợ hãi, từng lỗ chân lông như có luồng khí lạnh xông vào, khiến anh ta rùng mình.
Anh ta không chậm trễ nữa, lập tức truyền lời của ông Đỗ cho mọi người.
Ông Đỗ cũng trở về phòng của mình.
Trên tủ đầu giường của ông ta có một chiếc gương đồng cổ, mép gương có những vết gỉ, thuộc loại vứt trên đất cũng chẳng ai thèm nhặt.
Nhưng ông lão hít một hơi thật sâu, nghiêm trang cầm chiếc gương đồng nhỏ lên.
Những ngón tay gầy guộc của ông ta vuốt ve bề mặt gương đồng, trong mắt có chút phấn khích nhưng lại do dự nhiều hơn.
Chiếc gương này xuất hiện khi ông ta thức tỉnh thiên phú bẩm sinh:
[Gương thần của mẹ kế] Đây là vật yêu thích của mẹ kế Bạch Tuyết, yêu quý nó sẽ mang lại may mắn cho bạn.
Phải biết rằng thiên phú bẩm sinh của người khác đều là một loại năng lực nào đó nhưng của ông ta lại là vật phẩm.
Chỉ dựa vào điểm này, ông Đỗ đã cảm thấy chiếc gương đồng nhỏ này của mình không tầm thường.
Hơn nữa giới thiệu cũng rất rõ ràng, gương thần của mẹ kế Bạch Tuyết.
Ông Đỗ mừng lắm, vô cùng yêu thích chiếc gương đồng này.
Là hệ thống hỗ trợ, nó không hề có tác dụng gì trong đó.
Tống Lạc không rời đi ngay.
Cô mất chút công sức đào con bướm yêu ma ra khỏi một nơi nào đó dưới lòng đất.
Rõ ràng là nó đã bị Quý Từ Vô chôn xuống đó.
Vừa nhìn thấy Tống Lạc, con bướm yêu ma tưởng mình đã c.h.ế.t chắc liền mừng rỡ đến phát khóc, nó gào lên, chửi ầm lên:
“Mẹ kiếp, cái tên biến thái c.h.ế.t tiệt đó! Tôi canh anh ta cả ngày lẫn đêm, anh ta tỉnh lại cầm tờ giấy ghi chú mà cô để lại rồi ra tay với tôi.”
“Chủ nhân.” Được Tống Lạc cứu, tiếng "chủ nhân" này được gọi một cách rất chân thành: “Tên biến thái c.h.ế.t tiệt đó có ra tay với cô không? Cô có g.i.ế.c anh ta không?"
“Cô nhất định đã g.i.ế.c anh ta rồi phải không?”
Nó không thấy bóng dáng Quý Từ Vô đâu.
Đôi mắt đỏ ngầu hung bạo của con bướm yêu ma lúc nào cũng chớp chớp lúc này sáng rực:
“Vật cưỡi trung thành hèn mọn của cô thành tâm mong cô ban cho cái xác của tên biến thái đó.”
Nó muốn từng miếng một ăn hết Quý Từ Vô mới hả giận!
Tống Lạc liếc nhìn đôi cánh bẩn thỉu không còn sáng bóng nữa của nó và những chỗ gãy vẫn chưa mọc lại, nhíu mày:
“Đi rửa sạch đi, trong vòng ba ngày mà cánh vẫn chưa hồi phục, ngươi sẽ là mẫu vật đầu tiên của ta."
Bướm yêu ma:???
Nó ngơ ngác nhìn Tống Lạc biến mất, mất vài giây mới phản ứng lại ------
Có nghĩa là, trong vòng ba ngày nếu nó vẫn chưa “Đi làm.” được thì nó sẽ c.h.ế.t chắc ư?!
"..."
Chết tiệt.
Nó làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện ăn tên biến thái đó nữa?
Vội vàng hoảng hốt đi tìm nguồn nước và nghĩ cách phục hồi đôi cánh.
*
Cùng lúc đó, cách nhà máy điện vài km.
Một ông lão khoảng sáu mươi tuổi còng lưng đứng trên cao, im lặng nhìn về phía chân trời.
Đằng sau ông ta là một người đàn ông trung niên, nghe thấy ông lão ho, Tôn Bân vội nói:
“Ông Đỗ, bên ngoài lạnh, ông mới khỏi bệnh, hay là về phòng trước đi?"
Tiếng sấm nổ vang, khi chân trời xuất hiện thông tin tuyển dụng do tia sét tạo thành, anh ta lập tức đi tìm ông Đỗ.
- ---- Nghĩ rằng dị tượng trên trời là do ông Đỗ làm.
Sở dĩ có suy đoán này, vì ông Đỗ là dị năng giả hệ lôi điện mạnh mẽ!
Nhờ có ông ta, những nhân viên làm việc tại nhà máy điện như họ mới may mắn sống sót.
Ông Đỗ vốn là cha của một nhân viên nhà máy điện.
Để được ở bên con trai, ông ta đã
làm công việc quét dọn vệ sinh tại
nhà máy điện.
Khi virus bùng phát, con trai ông ta không may bị nhiễm bệnh.
Sau đó, ông Đỗ đã tự tay g.i.ế.c con trai mình, lấy tinh hạch trong đầu nó.
Sau khi thức tỉnh dị năng hệ lôi điện, ông Đỗ trở thành thủ lĩnh của nhóm người sống sót ở nhà máy điện này, mọi người đều được ông ta che chở.
Khi biết ở phía Bắc đã thành lập căn cứ an toàn, phần lớn mọi người đề nghị đến căn cứ, ông Đỗ không đồng ý.
Ông ta nói, con trai ông ta c.h.ế.t ở đây, nhà ở đây, đây là gốc rễ của ông ta, ông ta sẽ không đi đâu cả.
Một số nhân viên nhà máy điện thức tỉnh dị năng cảm thấy nếu tiếp tục ở lại sẽ ngày càng nguy hiểm, kiên quyết rời đi.
Còn lại một số người bình thường không có dị năng và một số người có cấp độ dị năng không cao.
Mọi người đã sống bình yên trong vài tháng.
Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có người không may tử vong nhưng nhìn chung, cuộc sống vẫn khá ổn.
Ông Đỗ còn cho người phát điện hàng ngày.
ông ta nói rằng họ đã sống ở đây, sống rất tốt.
Vậy thì cứ tiếp tục cung cấp điện cho toàn thành phố, như vậy sẽ có thêm nhiều người sống sót.
Cho đến vài ngày trước, có một con quái vật lớn tấn công.
Thiết bị cung cấp điện bị hư hỏng nghiêm trọng, không thể sử dụng được nữa cũng không sửa được.
Kể từ đó, việc cung cấp điện cho toàn thành phố kéo dài trong vài tháng đã bị cắt đứt.
Nhưng để cứu mọi người, ông Đỗ đã bị thương nặng.
Trong số họ chỉ có một dị năng giả hệ mộc cấp D.
Vì vậy vết thương của ông Đỗ hôm nay mới lành.
Nhưng ông ta đã lớn tuổi rồi.
Dù vết thương đã lành nhưng cơ thể không còn khỏe như trước.
Khi dị tượng xuất hiện trên bầu trời, những người biết ông Đỗ là hệ lôi điện lập tức đoán có phải liên quan đến ông Đỗ không.
Vì vậy đã cử Tôn Bân đến hỏi thăm.
Nhưng ông Đỗ lắc đầu nói không phải, sau đó cứ nhìn chằm chằm lên bầu trời, không nói gì.
Tôn Bân không dám lên tiếng làm phiền ông ta.
Từ lời ông ta nói, anh ta có được một thông tin-Thành phố này còn có một dị năng giả hệ lôi điện khác!
Nhìn cách làm này, cấp độ dị năng của đối phương hẳn là cao hơn ông Đỗ.
...
Ông Đỗ ho xong, vẫy tay với Tôn Bân.
Phải đến khi những tia sét treo trên bầu trời biến mất, ông Đỗ mới cúi đầu xuống.
Tôn Bân quan sát vẻ mặt của ông ta, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Ông Đỗ, A Nguyên là hệ kim cấp C, hay là để cô ấy đăng ký, xem thử người đứng sau phát ra thông tin này là ai?"
Anh ta cảm thấy cùng là hệ lôi điện, hẳn ông Đỗ rất muốn biết đối phương là ai.
Ông Đỗ lắc đầu: “Quá nguy hiểm.”
Tôn Bân vỗ n.g.ự.c nói: “Không sao, A Nguyên thông minh, lại có thiên phú bẩm sinh là chạy trốn, dù có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cô ấy cũng có thể bình an trở về.”
“Tôi nói nguy hiểm là đăng ký sẽ dẫn đối phương đến đây.” Ông Đỗ nói: “Được rồi, về nói với mọi người là hãy cảnh giác, nếu thông tin tuyển dụng của đối phương là thật, có thể đưa ra phần thưởng là thiên phú bẩm sinh, chỉ sợ cũng có cách lấy thiên phú bẩm sinh từ người khác."
Tôn Bân sửng sốt.
Sau đó nghĩ kỹ lại thì thấy sợ hãi, từng lỗ chân lông như có luồng khí lạnh xông vào, khiến anh ta rùng mình.
Anh ta không chậm trễ nữa, lập tức truyền lời của ông Đỗ cho mọi người.
Ông Đỗ cũng trở về phòng của mình.
Trên tủ đầu giường của ông ta có một chiếc gương đồng cổ, mép gương có những vết gỉ, thuộc loại vứt trên đất cũng chẳng ai thèm nhặt.
Nhưng ông lão hít một hơi thật sâu, nghiêm trang cầm chiếc gương đồng nhỏ lên.
Những ngón tay gầy guộc của ông ta vuốt ve bề mặt gương đồng, trong mắt có chút phấn khích nhưng lại do dự nhiều hơn.
Chiếc gương này xuất hiện khi ông ta thức tỉnh thiên phú bẩm sinh:
[Gương thần của mẹ kế] Đây là vật yêu thích của mẹ kế Bạch Tuyết, yêu quý nó sẽ mang lại may mắn cho bạn.
Phải biết rằng thiên phú bẩm sinh của người khác đều là một loại năng lực nào đó nhưng của ông ta lại là vật phẩm.
Chỉ dựa vào điểm này, ông Đỗ đã cảm thấy chiếc gương đồng nhỏ này của mình không tầm thường.
Hơn nữa giới thiệu cũng rất rõ ràng, gương thần của mẹ kế Bạch Tuyết.
Ông Đỗ mừng lắm, vô cùng yêu thích chiếc gương đồng này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook