Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ

Miu nhãi con lần đầu tiên chủ động chịu cho cậu vuốt, Quý Phong sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này được, chủ động cho vuốt với bị động bị vuốt, khác nhau hoàn toàn.

Khi mèo nhỏ nhận ra không ổn thì đã muộn, trước đó nó nhìn thấy đáy mắt cô đơn của Quý Phong nên mềm lòng, lập tức chủ động sấn tới.

Nhưng giờ phút này nhìn cặp mắt đào hoa phóng ra ánh sáng khác thường của Quý Phong, lông cả người nó đều run lên, run lập cập.

Đến khi nó né tránh, Quý Phong đã nhào tới, túm lấy hai tay trước của nó, cúi đầu hôn lên đầu nhỏ một cái.

Bởi vì lực mạnh, miu nhãi con sau khi bị hôn thì ngã chổng vó, bốn đệm thịt nho nhỏ mềm mại lơ lửng giữa không trung, khi hoàn hồn lại, nó nhanh chóng muốn lật người dậy chạy đi, “Bàn tay tà ác” của Quý Phong đã duỗi về phía bộ lông mềm của nó.

Nửa giờ sau, miu nhãi con ngơ ngác ngồi xổm ngồi tại chỗ, mắt mèo u oán ngửa đầu nhìn Quý Phong đang vừa chột dạ vừa thỏa mãn.

Lông cả người mèo nhỏ đã xù tung thành một quả cầu, thật ra có vài chỗ đã xẹp xuống bị Quý Phong nhìn thấy lại tàn nhẫn xoa nắn một hồi bị xù trở lại.

Miu nhãi con: “……” Không bao giờ muốn để ý đến cậu nữa.

……

Đêm nay Quý Phong ngủ một giấc ngon lành, mèo nhỏ giận dỗi cũng ngủ rồi, một người một mèo một đêm ngủ say.

Ngày hôm sau Quý Phong thu thập ổn thỏa xong, trước đó phải lấy lòng mèo con không quan tâm đến cậu, cho ăn rồi một ngụm lại một ngụm dụ dỗ nó uống nước xong.

Lúc này mới ôm mèo con giấu trong ngực.

Khi cậu đi ra ngoài, mấy người Lưu Doãn cũng vừa đến, đoàn người ông Chu hiếm có cơ hội được đi một chuyến đến Kinh thị, hơn nữa còn đang nghỉ hè, cho nên định ở lại Kinh thị chơi một ngày rồi về thành phố C sau.

Giáo sư Tần cũng muốn ở lại, tuy hai ngày này Triệu nữ sĩ vẫn luôn trò chuyện nói tình huống của con trai cho ông, ông thậm chí còn nói chuyện với Tần Duệ đã tỉnh lại, nhưng không tận mắt nhìn một cái cũng không yên lòng.

Cuối cùng giáo sư Tần vẫn quyết định tạm biệt mấy người Quý Phong, trở về thành phố C trước, sau khi Quý Phong bọn họ trở về thành phố C thì Tần Duệ tốt hơn một chút đã chuyển tới phòng bệnh bình thường, cũng muốn để hắn tự mình tới cảm ơn Quý tiên sinh.

Mà bác sĩ Lưu cũng không yên tâm về ân sư của mình, dứt khoát để Lưu Doãn ở lại với Quý Phong, còn ông theo giáo sư Tần cùng trở về.

Ông Chu bọn họ còn đang thương lượng xem đến chỗ nào trước, đạo diễn Đoạn đã đi tới đây, nói muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, dù sao thì Kinh thị cũng là nơi ông đã ở vài chục năm, nơi nào chơi vui nhất đương nhiên ông rất rõ ràng.

Ông Chu: “Ông không quay phim sao?”

Đạo diễn Đoạn cười tủm tỉm: “Quay phim làm sao quan trọng bằng ông bạn già được?” Đương nhiên, nếu hắn nói lời này mà không thường xuyên nhìn Quý Phong bên kia thì ông Chu suýt cũng tin.

Ông Chu trừng hắn một cái: “Tiểu Phong không định đóng phim, không được lôi nó liên lụy cùng.”

Tất nhiên đạo diễn Đoạn biết thế, chỉ là tiếc cho một hạt giống tốt như vậy.

Cảnh phim tối hôm qua ông xem suốt đêm, *kinh vi thiên nhân.

(*Kinh vi thiên nhân: ý là rất kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, được hình dung như thần tiên)

Đáng tiếc…… Chỉ có thể nhìn, tức khắc thấy hâm mộ lẫn ghen tị với ông Chu.

Ông Chu nhìn chằm chằm ánh mắt ấy của đạo diễn Đoạn, đi dạo Kinh thị một ngày cùng đám người Quý Phong, buổi tối định đi ăn một bữa cơm chia tay, bọn họ sẽ rời đi vào sáng sớm ngày mai.

Nơi bọn họ muốn đến là một nhà hàng riêng tư, nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất ở Kinh thị.

Đoàn người Quý Phong ngồi ba chiếc xe, khi tới đầu ngõ của nhà hàng thì đi xuống, Lê Ngạn Hoài cũng nhận được tin đã đến trước một lúc chờ bọn họ ở chỗ này.

Ban ngày anh có việc, bận xong rồi mới biết Quý Phong bọn họ ngày mai phải đi, cũng tới đây tiễn.

Anh dựa vào xe Bentley màu đen, lần này anh mặc một thân âu phục, đeo kính râm, bởi vì đưa lưng về phía người đi đường nên tuy có người chú ý tới anh nhưng cũng không nhận ra.

Dù sao thì chẳng ai tưởng tượng được, đường đường là một ảnh đế lại quang minh chính đại dựa vào xe chờ người như vậy.

Quý Phong vừa xuống xe, anh dập điếu thuốc trong tay rồi đi đến, chào hỏi với mấy người ông Chu và đạo diễn Đoạn, đi tới bên cạnh Quý Phong: “Hôm nay chơi thế nào?”

Quý Phong cười cười: “Khá tốt, chuyện của anh đều xử lý xong rồi?”

Lê Ngạn Hoài sửng sốt, ngay sau đó cũng cười ra tiếng: “Sắp xếp xong rồi.” Chỉ cần chờ cá cắn câu.

Anh suy nghĩ cả đêm, đã không còn khó chịu như lúc ban đầu mới biết nữa, nghĩ thông suốt rồi cũng không muốn nhịn cơn tức này xuống.



Miu nhãi con vốn đang lười biếng nằm trong ngực Quý Phong, trời tối rồi, nó cũng muốn nhìn cảnh đêm ở Kinh thị một cái, thò nửa cái đầu ra, kết quả lại gặp được Lê Ngạn Hoài này.

Mèo con vừa xoay đầu lại muốn lùi vào trong ngực Quý Phong, nhưng khi khoé mắt thoáng nhìn thấy một bóng người đối diện ngõ nhỏ, cả người cứng đờ, gần như trong nháy mắt đó lông theo phản xạ xù lên một chút.

Tuy Quý Phong đang nói chuyện với Lê Ngạn Hoài nhưng vẫn chú ý tới mèo con.

Trạng thái khác thường này của nó, Quý Phong trước tiên đã phát hiện ra.

Nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên một người, người nọ cũng vừa vặn đi đến trước cửa khách sạn đứng ở bậc thang, đèn bên trong cửa kính rất sáng, lúc này hắn vừa vặn xoay người lại nhìn chung quanh một vòng, Quý Phong cũng thấy rõ mặt hắn.

Phong Đại Hải.

Anh trai của chủ miu miu.

Cũng là người không lâu trước đó mới khi dễ miu miu.

Quý Phong nhớ đến miu miu lúc trước trở về một thân toàn vết thương, bộ dáng nhỏ bé đáng thương vô cùng, vẻ mặt nhìn Phong Đại Hải chợt lạnh xuống.

Miu miu là của Phong tổng nuôi, Phong Đại Hải thân là anh trai của Phong tổng, không có khả năng chưa từng nhìn thấy miu miu.

Huống chi, lúc ấy cậu còn đặc biệt viết rõ thân phận của mèo con, nhưng nó vẫn bị đuổi ra khỏi nhà làm cho thảm như vậy.

Sợ là Phong Đại Hải này thấy Phong tổng xảy ra chuyện, cố ý giày xéo miu miu.

Người này lòng dạ có hơi ác độc ghê tởm.

Ngay cả miu miu cũng sinh ra phản ứng khi nhìn thấy Phong Đại Hải, hiển nhiên là có bóng ma tâm lý trong lòng, chắc là nhận ra người này đã từng tổn thương mình.

Lê Ngạn Hoài vốn đang đi cùng Quý Phong tới ngõ nhỏ, đột nhiên phát hiện Quý Phong không nhúc nhích, anh quay đầu lại, theo tầm mắt cậu nhìn sang, đến khi nhìn thấy Phong Đại Hải thì kinh ngạc nhíu mày: “Cậu quen Hải tổng?”

“Hải tổng?” Quý Phong nhìn sang.

Lê Ngạn Hoài gật đầu: “Cậu từng nghe nói về tập đoàn Phong thị chưa? Ông chủ Phong tổng chính là anh em ruột của vị Hải tổng này. Phong Đại Hải dựa vào vị Phong tổng ở thành phố C kia mà ngang ngược đến mức hô mưa gọi gió, tuy Phong tổng không cho Phong Đại Hải tiến vào tập đoàn Phong thị nhưng lại âm thầm cho không ít tiền, đập không ít khoản tiền cho ông ta dựng công ty. Trong giới thành phố C vì để phân biệt, đều gọi vị này là Hải tổng.”

Nói là Hải tổng, chẳng qua chỉ là tổng giám đốc của một công ty nhỏ, nhưng ai bảo ông ta có một người anh em tốt chứ.

Nhà Lê Ngạn Hoài cũng làm kinh doanh, đã từng bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Phong thị, cũng từng âm thầm cùng đi tham gia tụ hội, gặp vị Hải tổng này hai lần.

Khi Quý Phong nghe Lê Ngạn Hoài nói, Phong Đại Hải đã cầm thiệp được đứa bé giữ cửa ở khách sạn cung kính đón vào.

Quý Phong tò mò Phong Đại Hải đột nhiên tới Kinh thị làm gì?

Lê Ngạn Hoài thấy cậu vẫn luôn nhìn về phía khách sạn, suy đoán nói: “Đây là khách sạn lớn nổi danh ở Kinh thị, rất nhiều dạ tiệc từ thiện đều tổ chức ở chỗ này, nói là dạ tiệc nhưng thật ra là con đường người làm ăn hoặc là danh nhân giao lưu hợp tác liên hệ tin tức, xem tình huống này, đêm nay hẳn là có tiệc tối.”

Quý Phong lại suy nghĩ nhiều hơn, có tập đoàn Phong thị tọa trấn ở thành phố C, Phong Đại Hải không cần thiết phải đặc biệt tới Kinh thị tìm quan hệ.

Trừ khi…… Ông ta âm thầm giấu vị Phong tổng kia lén lút làm gì đó.

Vị Phong tổng kia lâu vậy rồi vẫn luôn không lộ diện, sợ là tình huống không được tốt cho lắm, Phong Đại Hải vội vã tới đây như vậy, chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì đó?

Nếu đã vậy……

Quý Phong cúi đầu, nhìn mèo nhỏ không biết từ khi nào vẫn luôn nhìn về phía Phong Đại Hải.

Cậu nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của nó, khóe miệng cong cong, nhưng khi nhìn về hướng khách sạn, ý cười lại không tới được đáy mắt, nếu Phong Đại Hải đã tự đưa bản thân đến trước mặt cậu, không nhân cơ hội báo thù cho miu miu thì cậu không phải một chủ nhân tốt.

Tuy chỉ là tạm thay.

Nhưng một ngày nuôi nấng cũng phải gánh vác trọng trách che chở mèo.

Quý Phong quyết định nói với Lê Ngạn Hoài là có việc bận không đi ăn cơm, nhờ Lê Ngạn Hoài nói một tiếng với mấy người ông Chu.

Lê Ngạn Hoài đoán được cậu muốn làm gì: “Cần hỗ trợ không?”

Quý Phong lắc đầu: “Không cần.” Chuyện nhỏ như vậy, cậu đương nhiên có thể làm ổn thỏa.

Lê Ngạn Hoài đoán được một chút nhưng không hỏi nhiều.

Nếu là người khác, có lẽ anh sẽ lo lắng người đó sẽ gặp phiền toái, nhưng đây là Quý Phong, là cao nhân có thể xoay chuyển sống chết trừ họa hộ thân, nếu Quý Phong không muốn để anh đi cùng vậy thì chắc chắn đã có quyết định của mình.



Quý Phong và Lê Ngạn Hoài tách ra, cậu quay lại xe một chuyến trước, tìm chu sa bút lông giấy Tuyên Thành mà Lưu Doãn mang theo bên người từ khi đêm qua xảy ra chuyện, viết mấy tấm phù mang theo bên người, rồi ôm mèo nhỏ đi đến phía đối diện.

Khi cậu tới ngoài khách sạn, thân hình khuất trong bóng tối, lấy ra một tờ giấy nắm trong tay, đi thẳng tới trước mặt đứa bé giữ cửa, khi đứa bé giữ cửa muốn xem xét thiệp mời, lá bùa loé một cái trước mắt nó.

Nháy mắt sau đó, đứa bé giữ cửa hoảng hốt trong chớp mắt, lập tức cung cung kính kính mở cửa, sau khi chờ Quý Phong đi vào, nó bị gió lạnh thổi một cái, sờ sờ đầu, căn bản không nhớ rõ người mà mình vừa tiếp đón lúc nãy.

Tuy Quý Phong không mặc chính trang nhưng khí chất và hình tượng toàn thân đều hơn người, không có ai hoài nghi cậu mà trái lại cảm thấy có phải là tiểu công tử tự phụ nhà ai mới từ nước ngoài trở về nên chưa từng thấy hay không.

Quý Phong thong thả ung dung đi tìm, rất nhanh đã phát hiện Phong Đại Hải đang theo mấy người đàn ông trung niên bụng phệ nói gì đó.

Cậu vừa muốn đi qua, khóe mắt thoáng nhìn thấy một người cách Phong Đại Hải không xa, đầu mày chợt nhíu lại.

Thế mà lại là ông chủ Diệp.

Ông chủ Diệp chính là bố của bạn gái cũ Tần Duệ mà lần này đoàn người bọn họ tới Kinh thị muốn tìm, ông chủ Diệp và phu nhân của ông ta vì con gái đã qua đời ngoài ý muốn của mình mà cưỡng ép kết âm hôn cho Tần Duệ.

Hiện giờ âm hôn đã giải trừ, ông chủ Diệp bị phản phệ, vận đen quấn thân, phú quý phúc vận cũng đã sớm tan hết, xem ra đây hẳn là kinh doanh xảy ra vấn đề lớn, dây xích tài chính bị đứt đoạn, gấp không chờ nổi mà phải tới nơi này kéo đầu tư bổ khuyết lỗ thủng?

Quý Phong nhìn ấn đường của ông ta biến thành màu đen, mặt vô cảm dời tầm mắt đi.

Nhưng khi tầm mắt chạm đến Phong Đại Hải cách đó không xa, cậu như suy tư gì đó.

Cậu đã từng kế thừa tổ huấn, không thể dùng đạo pháp làm chuyện hại người được, nếu cậu muốn trừng trị Phong Đại Hải một chút thì tất nhiên là phải dùng cách khác, cậu vốn đang không nghĩ ra, nhưng hôm nay…… ông chủ Diệp còn không phải là đưa tới đây một thanh đao tốt hay sao?

Phong Đại Hải ngàn dặm xa xôi tới Kinh thị tham gia bữa tiệc tối này, hoặc là vì tiền, hoặc là tìm nhân mạch.

Nhưng nếu là Phong Đại Hải cùng thuyền với ông chủ Diệp…

Dựa vào vận đen của ông chủ Diệp, sợ là tính toán mưu đồ của Phong Đại Hải không chỉ thất bại mà một khoảng thời gian tiếp theo cũng bị vận đen quấn thân.

Đương nhiên, cậu chỉ là người dẫn lối, còn Phong Đại Hải sẽ lựa chọn như thế nào thì đó là do chính ông ta chọn, cậu cũng không tính là phạm sai lầm.

Ông chủ Diệp biết cậu, Quý Phong xoay người đi đến một chỗ, lấy một lá bùa ra thi triển, như điểm như không một chút lại dán ở trên người, xem như một thủ thuật che mắt, người ngoài nhìn vào chỉ coi cậu là một người vô hình nhìn qua một cái là quên, căn bản không nhớ nổi.

Quý Phong ôm mèo con đi tới phía một người bắt chuyện, cố ý dẫn dắt đề tài, một người khác không biết Quý Phong nhưng cũng không nghĩ ra là ai, người có thể tới nơi này không giàu thì cũng quý, giao hảo đáp lời là được rồi.

Chờ đến khi Phong Đại Hải bên kia cùng mấy lão tổng để lại danh thiếp cho nhau, ông ta mới nhẹ nhàng thở ra, trước đó ông ta đầu tư lượng lớn tài chính vào một hạng mục, kết quả lão Ngũ lại đột nhiên mất tích.

Ông ta vốn nghe theo phu nhân định thừa dịp trong khoảng thời gian này thay thế, kết quả ngày hôm sau đi tới công ty, ông ta lại căn bản không tiếp xúc được các tầng lớp lãnh đạo, ngay cả bí thư bên người lão Ngũ cũng chưa gặp được.

Chỉ gọi điện thoại nói là đã tìm được lão Ngũ, anh chỉ bị bệnh, muốn ra nước ngoài an dưỡng một đoạn thời gian.

Phong Đại Hải tức á, nhưng bây thời trừ việc ông ta là anh trai của lão Ngũ ra thì chẳng có thân phận gì, cũng không tạm thay bất cứ chức vụ gì ở tập đoàn, mấy lần đi qua cũng đều bị đuổi đi.

Ông ta không gặp được lão Ngũ, thậm chí khoản tiền trước kia đang cần cũng không đến tay, nhưng mắt nhìn hạng mục cần phải đầu tư thêm, bằng không đầu tư lúc trước cũng thành bèo trôi theo nước.

Thành phố C đều là người ông ta quen biết, ông ta không hạ mặt mũi được, dứt khoát tới Kinh thị định dựa vào tên tuổi của lão Ngũ để kéo đầu tư, tạm thời giải quyết tình hình khẩn cấp.

Ngay khi Phong Đại Hải nghĩ cuối cùng cũng có thể lén lút liên hệ với vị lão tổng nào đó vừa mới cầm danh thiếp, đột nhiên nghe thấy đằng trước có hai người đang hạ giọng nói cái gì đó.

“…… Nếu ông đã có cửa thì sao không tự mình đến hợp tác với ông chủ Diệp kia đi?”

“Tôi cũng muốn lắm, nhưng công ty tôi quá nhỏ không có nhiều tiền như vậy, trước đó lại còn đầu tư một khoản tiền, tạm thời nào có dư tiền chứ? Thật là hận không gặp đúng lúc, nghe nói hiện tại hạng mục kia của ông chủ Diệp cần đầu tư vào một khoản tiền, nhưng chỉ sau một, hai tháng là có thể lãi gấp mười lần! Đây chính là cơ hội phát tài vươn mình rất tốt, chỉ tiếc……”

“Ông nói thế cũng làm lòng tôi ngứa ngáy theo, nhưng tôi cũng là công ty nhỏ, một khoản tiền lớn như vậy sao có thể nói lấy là lấy ra được? Không được, cơ hội tốt như vậy, tôi phải gọi điện thoại hỏi một vài người có quan hệ tốt xem sao, xem bọn họ có thể thu thập góp nhặt với ông chủ Diệp kia hay không.” Người nọ nói xong, lập tức nhìn về hướng ông chủ Diệp, thấy ông chủ Diệp vẫn còn ở đó, dặn dò người bên cạnh: “Ông ở chỗ này giúp tôi nhìn chằm chằm ông chủ Diệp, chờ tôi gọi điện thoại xong lập tức quay lại ngay.”

“……”

Người nọ ở phía sau nói gì đó Phong Đại Hải cũng chưa nghe được, ông ta theo tầm mắt nhìn thấy một người đàn ông trung niên, người này…… Chính là ông chủ Diệp?

Một, hai tháng là có thể lãi gấp mười lần?

Phong Đại Hải lúc này ý nghĩ tìm đầu tư gì đó cũng biến mất, chỉ nhớ rõ một vốn bốn lời.

Chỉ là bây giờ ông ta cũng không có nhiều tài chính……

Nhưng cơ hội tốt như vậy…… Bỏ lỡ thì không còn nữa!

Phong Đại Hải khẽ cắn răng, nghĩ đến biệt thự cao cấp hiện giờ mình đang ở, lại nhìn người nọ ở phía sau thật sự canh chừng động tĩnh của ông chủ Diệp, ông ta hít sâu một hơi, nhanh chóng đi đến bên cạnh ông chủ Diệp kia trước một bước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương