Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu
-
Chương 45: Thẳng thắn
Edit: Cá
Beta: Dii
___________________
Bầu không khí thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Mãi sau Diệp Thư mới ngập ngừng mở miệng: “Ngươi... ngươi tới từ lúc nào?”
... Đã nghe được bao nhiêu?
Tấn Vọng giấu đi ý cười: “Cũng không lâu lắm.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Nhưng mà là theo ngươi tới.”
“...”
Cho nên cái gì cũng nghe hết rồi.
Diệp Thư cảm thấy sống lưng lạnh toát, lạnh đến nỗi làm cả người y run rẩy.
Đêm nay Tấn Vọng giả say, còn lý do, có lẽ là vì hắn muốn thăm dò xem y có đi với Tiêu Hoán không. Lúc trước y lo lắng cũng không thừa, quả nhiên hắn đã nhìn ra giữa y và Tiêu Hoán có vấn đề.
Tấn Vọng đi từng bước về phía trước, vươn tay muốn kéo Diệp Thư, người kia lại hoảng sợ lùi về phía sau.
Tay hắn lơ lửng ở không trung trong giây lát, sau đó dễ dàng kéo Diệp Thư qua.
“Lạnh không?” Tấn Vọng nắm chặt tay y, “Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi rồi, sợ trẫm giận sao?”
Môi Diệp Thư trắng bệch, hơi hơi mím lại.
Tấn Vọng dùng một tay ôm Diệp Thư vào trong lòng, bàn tay khẽ khàng vuốt ve lưng y: “Trẫm không giận ngươi, đừng sợ.”
Tấn Vọng áp trán mình lên cái trán lạnh lẽo của Diệp Thư, ánh mắt dịu dàng, khẽ nở nụ cười: “Ngốc nghếch, ngươi bằng lòng ở lại vì trẫm, trẫm vui mừng còn không kịp, tại sao lại giận ngươi cơ chứ?”
Ánh mắt Diệp Thư hoảng hốt: “Ta...”
“Về đi đã, bên ngoài lạnh lắm.” Tấn Vọng nói.
Hắn kêu người nâng long liễn đến, dìu Diệp Thư lên.
Diệp Thư vẫn chưa bình tĩnh lại được, nét mặt hoảng hốt, mãi đến lúc vào trong phòng, Tấn Vọng đưa tay muốn cởi áo lông cáo trên ngươi y ra thì y mới tỉnh táo lại.
Y được Tấn Vọng đưa về Dưỡng Tâm Điện.
Tấm Vọng đặt áo lông sang một bên, cười nói: “Ban nãy hỏi ngươi có muốn về Dưỡng Tâm Điện hay không, ngươi không phản đối, giờ không được phép đổi ý.”
Nội thị đưa canh gừng trừ lạnh đến, Tấn Vọng nhận lấy, múc một muỗng muốn đút Diệp Thư lại bị y tránh né: “Ta, ta tự uống.”
Tấn Vọng không phản đối.
Hắn lệnh cho cung nhân trong điện lui xuống, hai người cùng nhau ngồi xuống giường nhỏ.
Diệp Thư bưng bát canh gừng lên uống từng ngụm nhỏ, y nghiêng đầu nhìn Tấn Vọng.
Sắc mặt Tấn Vọng vẫn bình thản như cũ, nhưng cảm giác áp bức khiến người khác thở không nổi quanh người hắn đã biến mất, giống như hắn thực sự không hề tức giận.
Trái lại... còn hơi vui vẻ?
Diệp Thư hỏi: “Nếu vừa nãy ta đi với Tiêu Hoán thật, ngươi sẽ giết ta sao?”
Động tác Tấn Vọng dừng lại, nói: “Không.”
“Vậy ngươi sẽ giam ta lại ư?”
Tấn Vọng đặt chén canh qua một bên, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không biết.”
“Đêm nay trẫm vẫn luôn suy nghĩ, nếu như ngươi thật sự muốn đi, trẫm có nên giữ ngươi lại không.”
Tấn Vọng buông mắt, vẻ mặt thoáng ảm đạm, “Giữ người thì dễ, giữ tâm mới khó. Tâm của ngươi không ở chỗ trẫm, dù cho lần này trẫm giữ ngươi lại, về sau ngươi cũng sẽ tìm cơ hội rời đi.”
“Cho nên... hôm nay trẫm mới đi theo ngươi.
Hắn đến đó, chỉ vì muốn biết một đáp án.
Diệp Thư hiểu ý của hắn, giọng nói bỗng trở nên khô khốc: “Ngươi...ngươi làm sao vậy, nếu như hôm nay ta đi thật...”
“Vậy trẫm sẽ đoạt ngươi về.” Tấn Vọng cười cười, vuốt ve tóc y, “Tiêu Hoán cho rằng đưa ngươi tới đất phong xong thì êm chuyện sao, cậu ta coi thường trẫm quá.”
“Trẫm đã muốn thứ gì, trước giờ chưa có chuyện buông tay.”
Tấn Vọng nhìn vào mắt Diệp Thư, chân thành nói: “Cái này là ngươi dạy cho ta.”
Hốc mắt Diệp Thư chua xót, y cúi đầu xuống: “...Không phải ta.”
Tấn Vọng hỏi: “Ngươi nói gì?”
“Ta nói, không phải ta.” Diệp Thư không dám nhìn hắn, tiếng nói của y tuy nhẹ nhưng rõ ràng, “Tấn Vọng, những lời ta nói hôm nay với Tiêu Hoán không phải nói dối, ta không phải Diệp Thư mà ngươi biết, ta...ta vẫn luôn lừa ngươi.”
Bàn tay Tấn Vọng đặt sau lưng Diệp Thư khẽ khựng lại rồi từ từ thu về.
Diệp Thư không ngăn được hai tay run rẩy, y hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho giọng nói mình ổn định trở lại.
Nhưng y làm không nổi, ngay cả diễn đạt bình thường y còn làm không xong.
Diệp Thư nói năng lộn xộn, khó khăn nói ra toàn bộ chuyện xuyên qua, nguyên tác, thân phận thật của y, cả những chuyện y từng nói dối.
Nói đến phần sau, thanh âm Diệp Thư càng lúc càng run lên kịch liệt: “... Là vậy đấy, ta không phải Diệp Thư mà ngươi biết, ta không biết Diệp Thư “thật” đã đi đâu, ta...ta không xứng đáng được ngươi đối xử tốt như vậy.”
Trong điện yên lặng hồi lâu.
Diệp Thư không dám quay đầu nhìn biểu tình của người bên cạnh, nhưng y có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn vẫn luôn rơi trên người y.
Cả hai trầm mặc khiến cho thời gian trở nên dài dằng dặc, Diệp Thư như bị ngọn lửa thiêu đốt, y sắp bị cảm giác dằn vặt ấy làm cho phát điên.
“Nói xong hết rồi?” Bỗng nhiên Tấn Vọng hỏi.
Diệp Thư chầm chậm gật đầu.
Tấn Vọng thở dài, hắn nghiêng người về phía Diệp Thư, dang hai tay như là muốn ôm y.
Diệp Thư đứng lên theo phản xạ, né tránh cái ôm của hắn.
Tấn Vọng nâng mắt, giọng điệu không rõ vui giận: “Sao nào, không cho ôm à?”
“Ta...” Diệp Thư hoảng hốt đối diện với ánh mắt của Tấn Vọng, có vẻ như hắn không tức giận.
Tấn Vọng duỗi người, hắn ngồi trên giường nhỏ, ung dung nói: “Không phải ngươi nói, mọi chuyện sau này tùy ta giải quyết à?”
Diệp Thư gật đầu: “...Ừ.”
“Vậy sao còn không qua đây?”
Diệp Thư không đoán được ý của hắn, do dự dịch về phía trước nửa bước, lại thêm nửa bước, dứt khoát bị Tấn Vọng kéo vào lòng.
Tấn Vọng để Diệp Thư ngồi trên đùi hắn, ôm chặt từ phía sau, đầu tựa lên vai y.
“Khoảng thời gian trước oan ức cho ngươi rồi.” Tấn Vọng bỗng nhẹ nhàng nói.
Diệp Thư khẽ giật mình.
“Ngươi bước vào thế giới xa lạ này, chẳng có ai thân thuộc, ngay cả tính mạng cũng bị uy hiếp, có phải rất sợ không?”
Hốc mắt Diệp Thư bỗng đỏ lên.
Tấn Vọng khẽ nói: “Rõ ràng là ngươi chẳng hề làm gì, lại phải chịu trách nhiệm, còn bị ức hiếp. Xin lỗi, để ngươi uất ức rồi.”
Đây là lần thứ hai Tấn Vọng xin lỗi y.
Nhưng vì sao?
Người làm sai không phải y ư, tại sao hắn lại nói xin lỗi?
Trong đầu Diệp Thư loạn cào cào, y kinh ngạc nhìn Tấn Vọng, mãi tới khi người kia thương yêu vuốt nhẹ lên gò má Diệp Thư: “Đừng khóc, A Thư, trẫm ở đây rồi, đừng khóc.”
Y...khóc ư?
Diệp Thư còn chưa kịp ngẫm nghĩ, cảm xúc ấm áp từ mi mắt truyền tới.
Tấn Vọng hôn lên nước mắt y.
Diệp Thư khóc còn to hơn.
Y nghiêng đầu né tránh cái hôn của hắn, chẳng nói gì, nước mắt cứ lẳng lặng rơi xuống như hạt châu.
Tấn Vọng không làm gì được, không dám chạm vào y nữa, chỉ chầm chậm vuốt ve lưng của y.
Cách trấn an này rất hiệu quả, thân thể run rẩy của Diệp Thư từ từ dịu lại.
Tấn Vọng ôm y vào gian trong, gọi người mang nước ấm tới còn mình thì vắt khô khăn lụa giúp y lau mặt.
Diệp Thư nghiêng đầu muốn tránh, Tấn Vọng nói: “Ngoan nào, khóc thành mèo luôn rồi, trẫm lau cho ngươi.”
Diệp Thư mím môi, không né nữa.
Tấn Vọng giúp y lau đi nước mắt trên mặt, rồi lại mang khăn ấm tới che trên mắt Diệp Thư, sau đó ôm chặt người ta vào lòng.
“Ngươi không được khóc nữa.” Tấn Vọng thở dài, “Khóc nữa, Phùng thái y sẽ trách trẫm không thương ngươi, hại ngươi đã mang thai còn phải nổi giận suốt.”
Diệp Thư khẽ hít mũi, nhỏ giọng hỏi: “Sao... sao ngươi lại...”
Sao ngươi lại không hề ngạc nghiên.
Tình cảm của Tấn Vọng đối với nguyên chủ không cần nói cũng biết, giờ biết y giả danh thì phải tức giận mới đúng. Nhưng hắn không những không giận mà còn nói xin lỗi y, an ủi y này nọ.
Trừ khi...
Diệp Thư đẩy tay Tấn Vọng ra, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn, hỏi: “Có phải ngươi đã... đoán ra từ lâu rồi không?”
Tấn Vọng im lặng một lát: “Trẫm không đoán ra thân phận của ngươi nhưng cũng biết rằng nó có vấn đề.”
“Tại sao?”
Tấn Vọng nói: “Hôm Tiêu Hoán vào cung, ta nói với ngươi rằng chúng ta từng đến phương nam xử lý lũ lụt, trên đường đến đất phong của Hộ Quốc Công, ngươi đã đề nghị ta kết giao với ông ấy, nhớ không?”
Diệp Thư không trả lời, Tấn Vọng nói tiếp: “Đúng thật là ngươi đã đề nghị ta kết giao với ông ấy, nhưng không đúng “chỗ”. Chúng ta chưa từng đi qua đất phong, ta kết giao với Hộ Quốc Công là lúc ông ấy vào kinh dự lễ chúc thọ tiên đế mấy năm trước.”
Diệp Thư đột nhiên hiểu ra.
Chẳng trách Tiêu Hoán cứ nói cậu ta từng muốn “dẫn Diệp Thư rời kinh”, mà không phải “giữ y ở lại đất phong”.
Bọn họ vốn dĩ không quen ở đất phong.
Từ đó Tấn Vọng biết được y không phải Diệp Thư “thật”.
Hoặc có thể trước đó, trong lòng hắn đã nghi ngờ rồi.
Diệp Thư co chặt ngón tay, hỏi tiếp: “Vậy sao...sao ngươi còn đối xử tốt với ta như thế, rõ ràng ta không phải...”
Giọng y còn thút thít, nghe rất oan ức.
Diệp Thư hiểu rõ hiện giờ mình không nên như thế, là y lừa tình Tấn Vọng trước, mặc kệ có ẩn tình gì thì lừa gạt người cũng là sai rồi.
Y vốn nên cố gắng xin lỗi Tấn Vọng, nói rõ chân tướng với hắn mà không phải già mồm khóc lóc, trái lại còn để người ta tới dỗ dành mình.
Nhưng y không nhịn được.
Tấn Vọng càng tốt với y, y càng không nhịn được.
Lông mi Diệp Thư khẽ run, vài giọt nước mắt trào ra muốn rơi xuống.
Tấn Vọng nâng đầu y lên, nhìn vào đôi mắt đỏ bừng kia: “A Thư, chúng ta quen biết nhau hơn mười năm.”
“Hơn mười năm sớm chiều chung sống, giúp đỡ lẫn nhau, ngươi cảm thấy chừng đó chưa đủ để trẫm hiểu rõ ngươi ư?”
Diệp Thư không hiểu: “Ngươi nói gì...”
“Ta nói, ta không tin ngươi là giả.” Tấn Vọng nghiêm túc nói từng câu từng chữ, “Ta không tin ngươi là thế thân, không tin ngươi và người trong quá khứ là hai người.”
“Ngươi chính là Diệp Thư mà ta biết, không phải ai khác.”
Ngay cả rớt nước mắt Diệp Thư cũng quên luôn.
Công sức nãy giờ y nói nhiều như vậy, hắn cho là y đang nói xạo?
Đầu óc người này phát triển kiểu gì vậy? ??
Y ngồi dậy, vội la lên: “Ta thật sự không lừa ngươi, ta không thể nào...”
“Đừng nóng vội, không phải trẫm không tin lời ngươi.” Tấn Vọng cắt ngang lời y, kìm nén kích động, hỏi: “Ngươi nói hồi bé từng mất trí nhớ đúng không?”
“...Đúng.”
Tấn Vọng lại hỏi: “Ngươi nói lúc còn rất nhỏ, hai chân ngươi bị tàn tật, rồi bỗng một ngày nó hồi phục lại.”
“...Ừm.”
Tấn Vọng khẽ cười: “Ngươi xem, ngươi vừa nói đáp án cho ta đấy thôi.”
Diệp Thư vẫn không hiểu.
“Nếu hôm nay ngươi không nhắc tới việc này, trẫm cũng suýt quên mất.” Tấn Vọng đặt tay lên hai chân Diệp Thư, khẽ nói, “Lúc trẫm kết bạn với A Thư, hai chân y cũng không linh hoạt lắm, không phải không dùng được mà là không biết dùng.”
“Bảy tám tuổi rồi mà lại như đứa trẻ vừa mới biết đi.”
“Y nói, lúc còn bé hai chân y tàn tật, không lâu trước đó mới chữa khỏi.”
“Sau này trẫm và y rời khỏi lãnh cung, khôi phục thân phận hoàng tử, từng để thái y kiểm tra cho y.” Tấn Vọng nhìn Diệp Thư, chân thành nói, “Chân của y rất mạnh khỏe, không hề có dấu vết từng bị tàn tật.”
Diệp Thư ngẩn người.
Vừa rồi y khóc lóc ghê quá, giờ đầu óc loạn xì ngầu, dường như mất luôn khả năng suy xét. Diệp Thư ngơ ngơ hồi lâu, hoảng hốt nói: “Nguyên chủ cũng từng tàn tật? Bởi vì ta giống y cho nên mới có thể xuyên tới đây ư? Vậy... cũng trùng hợp quá chứ.”
“...”
Ánh mắt Tấn Vọng bỗng trở nên khó tả.
“Ngươi làm sao vậy, lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc không cần thông minh thì cứ nghĩ ra đủ thứ ý đồ.” Tấn Vọng không biết làm sao, khẽ bóp mặt Diệp Thư: “Chúng ta còn một cách suy đoán khác mà.”
“Có khả năng….ngươi chính là y.”
Beta: Dii
___________________
Bầu không khí thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Mãi sau Diệp Thư mới ngập ngừng mở miệng: “Ngươi... ngươi tới từ lúc nào?”
... Đã nghe được bao nhiêu?
Tấn Vọng giấu đi ý cười: “Cũng không lâu lắm.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Nhưng mà là theo ngươi tới.”
“...”
Cho nên cái gì cũng nghe hết rồi.
Diệp Thư cảm thấy sống lưng lạnh toát, lạnh đến nỗi làm cả người y run rẩy.
Đêm nay Tấn Vọng giả say, còn lý do, có lẽ là vì hắn muốn thăm dò xem y có đi với Tiêu Hoán không. Lúc trước y lo lắng cũng không thừa, quả nhiên hắn đã nhìn ra giữa y và Tiêu Hoán có vấn đề.
Tấn Vọng đi từng bước về phía trước, vươn tay muốn kéo Diệp Thư, người kia lại hoảng sợ lùi về phía sau.
Tay hắn lơ lửng ở không trung trong giây lát, sau đó dễ dàng kéo Diệp Thư qua.
“Lạnh không?” Tấn Vọng nắm chặt tay y, “Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi rồi, sợ trẫm giận sao?”
Môi Diệp Thư trắng bệch, hơi hơi mím lại.
Tấn Vọng dùng một tay ôm Diệp Thư vào trong lòng, bàn tay khẽ khàng vuốt ve lưng y: “Trẫm không giận ngươi, đừng sợ.”
Tấn Vọng áp trán mình lên cái trán lạnh lẽo của Diệp Thư, ánh mắt dịu dàng, khẽ nở nụ cười: “Ngốc nghếch, ngươi bằng lòng ở lại vì trẫm, trẫm vui mừng còn không kịp, tại sao lại giận ngươi cơ chứ?”
Ánh mắt Diệp Thư hoảng hốt: “Ta...”
“Về đi đã, bên ngoài lạnh lắm.” Tấn Vọng nói.
Hắn kêu người nâng long liễn đến, dìu Diệp Thư lên.
Diệp Thư vẫn chưa bình tĩnh lại được, nét mặt hoảng hốt, mãi đến lúc vào trong phòng, Tấn Vọng đưa tay muốn cởi áo lông cáo trên ngươi y ra thì y mới tỉnh táo lại.
Y được Tấn Vọng đưa về Dưỡng Tâm Điện.
Tấm Vọng đặt áo lông sang một bên, cười nói: “Ban nãy hỏi ngươi có muốn về Dưỡng Tâm Điện hay không, ngươi không phản đối, giờ không được phép đổi ý.”
Nội thị đưa canh gừng trừ lạnh đến, Tấn Vọng nhận lấy, múc một muỗng muốn đút Diệp Thư lại bị y tránh né: “Ta, ta tự uống.”
Tấn Vọng không phản đối.
Hắn lệnh cho cung nhân trong điện lui xuống, hai người cùng nhau ngồi xuống giường nhỏ.
Diệp Thư bưng bát canh gừng lên uống từng ngụm nhỏ, y nghiêng đầu nhìn Tấn Vọng.
Sắc mặt Tấn Vọng vẫn bình thản như cũ, nhưng cảm giác áp bức khiến người khác thở không nổi quanh người hắn đã biến mất, giống như hắn thực sự không hề tức giận.
Trái lại... còn hơi vui vẻ?
Diệp Thư hỏi: “Nếu vừa nãy ta đi với Tiêu Hoán thật, ngươi sẽ giết ta sao?”
Động tác Tấn Vọng dừng lại, nói: “Không.”
“Vậy ngươi sẽ giam ta lại ư?”
Tấn Vọng đặt chén canh qua một bên, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không biết.”
“Đêm nay trẫm vẫn luôn suy nghĩ, nếu như ngươi thật sự muốn đi, trẫm có nên giữ ngươi lại không.”
Tấn Vọng buông mắt, vẻ mặt thoáng ảm đạm, “Giữ người thì dễ, giữ tâm mới khó. Tâm của ngươi không ở chỗ trẫm, dù cho lần này trẫm giữ ngươi lại, về sau ngươi cũng sẽ tìm cơ hội rời đi.”
“Cho nên... hôm nay trẫm mới đi theo ngươi.
Hắn đến đó, chỉ vì muốn biết một đáp án.
Diệp Thư hiểu ý của hắn, giọng nói bỗng trở nên khô khốc: “Ngươi...ngươi làm sao vậy, nếu như hôm nay ta đi thật...”
“Vậy trẫm sẽ đoạt ngươi về.” Tấn Vọng cười cười, vuốt ve tóc y, “Tiêu Hoán cho rằng đưa ngươi tới đất phong xong thì êm chuyện sao, cậu ta coi thường trẫm quá.”
“Trẫm đã muốn thứ gì, trước giờ chưa có chuyện buông tay.”
Tấn Vọng nhìn vào mắt Diệp Thư, chân thành nói: “Cái này là ngươi dạy cho ta.”
Hốc mắt Diệp Thư chua xót, y cúi đầu xuống: “...Không phải ta.”
Tấn Vọng hỏi: “Ngươi nói gì?”
“Ta nói, không phải ta.” Diệp Thư không dám nhìn hắn, tiếng nói của y tuy nhẹ nhưng rõ ràng, “Tấn Vọng, những lời ta nói hôm nay với Tiêu Hoán không phải nói dối, ta không phải Diệp Thư mà ngươi biết, ta...ta vẫn luôn lừa ngươi.”
Bàn tay Tấn Vọng đặt sau lưng Diệp Thư khẽ khựng lại rồi từ từ thu về.
Diệp Thư không ngăn được hai tay run rẩy, y hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho giọng nói mình ổn định trở lại.
Nhưng y làm không nổi, ngay cả diễn đạt bình thường y còn làm không xong.
Diệp Thư nói năng lộn xộn, khó khăn nói ra toàn bộ chuyện xuyên qua, nguyên tác, thân phận thật của y, cả những chuyện y từng nói dối.
Nói đến phần sau, thanh âm Diệp Thư càng lúc càng run lên kịch liệt: “... Là vậy đấy, ta không phải Diệp Thư mà ngươi biết, ta không biết Diệp Thư “thật” đã đi đâu, ta...ta không xứng đáng được ngươi đối xử tốt như vậy.”
Trong điện yên lặng hồi lâu.
Diệp Thư không dám quay đầu nhìn biểu tình của người bên cạnh, nhưng y có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn vẫn luôn rơi trên người y.
Cả hai trầm mặc khiến cho thời gian trở nên dài dằng dặc, Diệp Thư như bị ngọn lửa thiêu đốt, y sắp bị cảm giác dằn vặt ấy làm cho phát điên.
“Nói xong hết rồi?” Bỗng nhiên Tấn Vọng hỏi.
Diệp Thư chầm chậm gật đầu.
Tấn Vọng thở dài, hắn nghiêng người về phía Diệp Thư, dang hai tay như là muốn ôm y.
Diệp Thư đứng lên theo phản xạ, né tránh cái ôm của hắn.
Tấn Vọng nâng mắt, giọng điệu không rõ vui giận: “Sao nào, không cho ôm à?”
“Ta...” Diệp Thư hoảng hốt đối diện với ánh mắt của Tấn Vọng, có vẻ như hắn không tức giận.
Tấn Vọng duỗi người, hắn ngồi trên giường nhỏ, ung dung nói: “Không phải ngươi nói, mọi chuyện sau này tùy ta giải quyết à?”
Diệp Thư gật đầu: “...Ừ.”
“Vậy sao còn không qua đây?”
Diệp Thư không đoán được ý của hắn, do dự dịch về phía trước nửa bước, lại thêm nửa bước, dứt khoát bị Tấn Vọng kéo vào lòng.
Tấn Vọng để Diệp Thư ngồi trên đùi hắn, ôm chặt từ phía sau, đầu tựa lên vai y.
“Khoảng thời gian trước oan ức cho ngươi rồi.” Tấn Vọng bỗng nhẹ nhàng nói.
Diệp Thư khẽ giật mình.
“Ngươi bước vào thế giới xa lạ này, chẳng có ai thân thuộc, ngay cả tính mạng cũng bị uy hiếp, có phải rất sợ không?”
Hốc mắt Diệp Thư bỗng đỏ lên.
Tấn Vọng khẽ nói: “Rõ ràng là ngươi chẳng hề làm gì, lại phải chịu trách nhiệm, còn bị ức hiếp. Xin lỗi, để ngươi uất ức rồi.”
Đây là lần thứ hai Tấn Vọng xin lỗi y.
Nhưng vì sao?
Người làm sai không phải y ư, tại sao hắn lại nói xin lỗi?
Trong đầu Diệp Thư loạn cào cào, y kinh ngạc nhìn Tấn Vọng, mãi tới khi người kia thương yêu vuốt nhẹ lên gò má Diệp Thư: “Đừng khóc, A Thư, trẫm ở đây rồi, đừng khóc.”
Y...khóc ư?
Diệp Thư còn chưa kịp ngẫm nghĩ, cảm xúc ấm áp từ mi mắt truyền tới.
Tấn Vọng hôn lên nước mắt y.
Diệp Thư khóc còn to hơn.
Y nghiêng đầu né tránh cái hôn của hắn, chẳng nói gì, nước mắt cứ lẳng lặng rơi xuống như hạt châu.
Tấn Vọng không làm gì được, không dám chạm vào y nữa, chỉ chầm chậm vuốt ve lưng của y.
Cách trấn an này rất hiệu quả, thân thể run rẩy của Diệp Thư từ từ dịu lại.
Tấn Vọng ôm y vào gian trong, gọi người mang nước ấm tới còn mình thì vắt khô khăn lụa giúp y lau mặt.
Diệp Thư nghiêng đầu muốn tránh, Tấn Vọng nói: “Ngoan nào, khóc thành mèo luôn rồi, trẫm lau cho ngươi.”
Diệp Thư mím môi, không né nữa.
Tấn Vọng giúp y lau đi nước mắt trên mặt, rồi lại mang khăn ấm tới che trên mắt Diệp Thư, sau đó ôm chặt người ta vào lòng.
“Ngươi không được khóc nữa.” Tấn Vọng thở dài, “Khóc nữa, Phùng thái y sẽ trách trẫm không thương ngươi, hại ngươi đã mang thai còn phải nổi giận suốt.”
Diệp Thư khẽ hít mũi, nhỏ giọng hỏi: “Sao... sao ngươi lại...”
Sao ngươi lại không hề ngạc nghiên.
Tình cảm của Tấn Vọng đối với nguyên chủ không cần nói cũng biết, giờ biết y giả danh thì phải tức giận mới đúng. Nhưng hắn không những không giận mà còn nói xin lỗi y, an ủi y này nọ.
Trừ khi...
Diệp Thư đẩy tay Tấn Vọng ra, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn, hỏi: “Có phải ngươi đã... đoán ra từ lâu rồi không?”
Tấn Vọng im lặng một lát: “Trẫm không đoán ra thân phận của ngươi nhưng cũng biết rằng nó có vấn đề.”
“Tại sao?”
Tấn Vọng nói: “Hôm Tiêu Hoán vào cung, ta nói với ngươi rằng chúng ta từng đến phương nam xử lý lũ lụt, trên đường đến đất phong của Hộ Quốc Công, ngươi đã đề nghị ta kết giao với ông ấy, nhớ không?”
Diệp Thư không trả lời, Tấn Vọng nói tiếp: “Đúng thật là ngươi đã đề nghị ta kết giao với ông ấy, nhưng không đúng “chỗ”. Chúng ta chưa từng đi qua đất phong, ta kết giao với Hộ Quốc Công là lúc ông ấy vào kinh dự lễ chúc thọ tiên đế mấy năm trước.”
Diệp Thư đột nhiên hiểu ra.
Chẳng trách Tiêu Hoán cứ nói cậu ta từng muốn “dẫn Diệp Thư rời kinh”, mà không phải “giữ y ở lại đất phong”.
Bọn họ vốn dĩ không quen ở đất phong.
Từ đó Tấn Vọng biết được y không phải Diệp Thư “thật”.
Hoặc có thể trước đó, trong lòng hắn đã nghi ngờ rồi.
Diệp Thư co chặt ngón tay, hỏi tiếp: “Vậy sao...sao ngươi còn đối xử tốt với ta như thế, rõ ràng ta không phải...”
Giọng y còn thút thít, nghe rất oan ức.
Diệp Thư hiểu rõ hiện giờ mình không nên như thế, là y lừa tình Tấn Vọng trước, mặc kệ có ẩn tình gì thì lừa gạt người cũng là sai rồi.
Y vốn nên cố gắng xin lỗi Tấn Vọng, nói rõ chân tướng với hắn mà không phải già mồm khóc lóc, trái lại còn để người ta tới dỗ dành mình.
Nhưng y không nhịn được.
Tấn Vọng càng tốt với y, y càng không nhịn được.
Lông mi Diệp Thư khẽ run, vài giọt nước mắt trào ra muốn rơi xuống.
Tấn Vọng nâng đầu y lên, nhìn vào đôi mắt đỏ bừng kia: “A Thư, chúng ta quen biết nhau hơn mười năm.”
“Hơn mười năm sớm chiều chung sống, giúp đỡ lẫn nhau, ngươi cảm thấy chừng đó chưa đủ để trẫm hiểu rõ ngươi ư?”
Diệp Thư không hiểu: “Ngươi nói gì...”
“Ta nói, ta không tin ngươi là giả.” Tấn Vọng nghiêm túc nói từng câu từng chữ, “Ta không tin ngươi là thế thân, không tin ngươi và người trong quá khứ là hai người.”
“Ngươi chính là Diệp Thư mà ta biết, không phải ai khác.”
Ngay cả rớt nước mắt Diệp Thư cũng quên luôn.
Công sức nãy giờ y nói nhiều như vậy, hắn cho là y đang nói xạo?
Đầu óc người này phát triển kiểu gì vậy? ??
Y ngồi dậy, vội la lên: “Ta thật sự không lừa ngươi, ta không thể nào...”
“Đừng nóng vội, không phải trẫm không tin lời ngươi.” Tấn Vọng cắt ngang lời y, kìm nén kích động, hỏi: “Ngươi nói hồi bé từng mất trí nhớ đúng không?”
“...Đúng.”
Tấn Vọng lại hỏi: “Ngươi nói lúc còn rất nhỏ, hai chân ngươi bị tàn tật, rồi bỗng một ngày nó hồi phục lại.”
“...Ừm.”
Tấn Vọng khẽ cười: “Ngươi xem, ngươi vừa nói đáp án cho ta đấy thôi.”
Diệp Thư vẫn không hiểu.
“Nếu hôm nay ngươi không nhắc tới việc này, trẫm cũng suýt quên mất.” Tấn Vọng đặt tay lên hai chân Diệp Thư, khẽ nói, “Lúc trẫm kết bạn với A Thư, hai chân y cũng không linh hoạt lắm, không phải không dùng được mà là không biết dùng.”
“Bảy tám tuổi rồi mà lại như đứa trẻ vừa mới biết đi.”
“Y nói, lúc còn bé hai chân y tàn tật, không lâu trước đó mới chữa khỏi.”
“Sau này trẫm và y rời khỏi lãnh cung, khôi phục thân phận hoàng tử, từng để thái y kiểm tra cho y.” Tấn Vọng nhìn Diệp Thư, chân thành nói, “Chân của y rất mạnh khỏe, không hề có dấu vết từng bị tàn tật.”
Diệp Thư ngẩn người.
Vừa rồi y khóc lóc ghê quá, giờ đầu óc loạn xì ngầu, dường như mất luôn khả năng suy xét. Diệp Thư ngơ ngơ hồi lâu, hoảng hốt nói: “Nguyên chủ cũng từng tàn tật? Bởi vì ta giống y cho nên mới có thể xuyên tới đây ư? Vậy... cũng trùng hợp quá chứ.”
“...”
Ánh mắt Tấn Vọng bỗng trở nên khó tả.
“Ngươi làm sao vậy, lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc không cần thông minh thì cứ nghĩ ra đủ thứ ý đồ.” Tấn Vọng không biết làm sao, khẽ bóp mặt Diệp Thư: “Chúng ta còn một cách suy đoán khác mà.”
“Có khả năng….ngươi chính là y.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook