Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu
-
Chương 23: Khôn quân là cái gì?
Edit: PP
Beta: Lee + Dii
———————————————————
Trên đường Trường An tấp nập người qua lại.
Tấn Vọng lệnh cho xe ngựa đỗ tại một con hẻm yên ắng, cũng không dắt theo tùy tùng, nắm tay Diệp Thư xuống xe ngựa.
Cuối cùng Diệp Thư vẫn chọn dịch dung.
Lý do là: Nếu bệ hạ đã thu nhận mỹ nhân, vậy thì không thể để cho đám đại thần kia thất vọng được, phải cố gắng sủng hạnh cho tốt mới đúng.
Nhưng Tấn Vọng biết, y chỉ muốn làm mọi chuyện thêm loạn.
Muốn cho cả thế giới đều nghĩ rằng hắn là một kẻ hay thay đổi thất thường.
Quả nhiên là có tư tưởng xấu xa, Tấn Vọng lặng lẽ nghĩ.
“Chúng ta sang bên kia xem thử một chút nhé?” Diệp Thư quay đầu nhìn hắn, hai mắt sáng ngời, mỉm cười.
Khuôn mặt khi dịch dung của Diệp Thư cũng rất đẹp, so với vẻ ngoài thật sự của y thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có khuynh hướng thanh tú hơn.
Nhìn quen vẻ đẹp khuynh thành* kia rồi, Tấn Vọng vốn chẳng thèm để vẻ ngoài này vào mắt.
(*RAW là khuynh thành quốc sắc: Đẹp nhất nước, hình như em Thư được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân =))))
Nhưng hiện giờ hắn đã biết đằng sau mặt nạ kia là ai, nên khuôn mặt này cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều.
Tấn Vọng thẫn thờ trong chốc lát, Diệp Thư lại chẳng chờ hắn đáp lời, dứt khoát kéo người hòa vào đường Trường An.
Đang là ban ngày, tuy trên đường không náo nhiệt bằng ban đêm, nhưng cũng không hề vắng vẻ.
Hai bên bày đầy những sạp bán hàng rong, trên đường người đi tới đi lui, tốp năm tốp ba sánh vai nhau, phong cảnh thịnh vượng mà an lành.
Người làm đế vương, nhìn thấy quốc gia mình thái bình thịnh thế đáng ra phải vui mừng mới đúng. Nhưng có vị tổ tông này đi cạnh, Tấn Vọng chẳng còn tâm trạng thưởng thức phong cảnh nhân gian.
Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì, không biết là lúc mang thai chỉ được đi chậm à?
Sao cứ chen vào chỗ đông người làm gì, nhỡ bị người ta va vào thì biết làm sao?
Đừng có buông tay trẫm, cẩn thận lần sau trẫm không cho ngươi ra ngoài nữa đâu!
Tấn Vọng dùng sức giữ chặt tay Diệp Thư: “Nắm tay trẫm.”
Diệp Thư quay đầu lại nhìn hắn, vừa lúc đối diện với sắc mặt âm u của Tấn Vọng.
Diệp Thư nở nụ cười: “Đi chơi thì vui lên chút nào, nghiêm mặt làm gì chứ? Ấy, cái này cho ngươi.”
Y nhét xiên kẹo hồ lô vào tay Tấn Vọng.
Tấn Vọng ngẩn ra, hoảng hốt hỏi: “Ngươi…ngươi mua cho trẫm?”
“Đúng vậy.” Trong tay Diệp Thư cũng có một xiên, y lè lưỡi liếm liễm vỏ bên ngoài của viên kẹo, “Chắc ngày xưa bệ hạ không có cơ hội ăn mấy thứ này đâu nhỉ, nếm thử đi, ngon lắm.”
Tấn Vọng cúi đầu cắn một miếng.
Vị chua ngọt lan tỏa trong miệng, rất giống tin hương của người này.
Không đúng, vị sơn tra có hơi chát, còn kém xa tin hương.
Chờ chút, sơn tra…
Trước đây không lâu thái y đã dặn dò, trong thời gian mang thai khôn quân nên kiêng ăn sơn tra.
Tên này lại muốn chết à!
Diệp Thư đang há miệng cắn kẹo hồ lô, Tấn Vọng vung tay nhanh như chớp, bắt lấy xiên kẹo của y.
Diệp Thư: “?”
Mặt Tấn Vọng lạnh tanh: “Nhè ra.”
Diệp Thư ngoan ngoãn hé miệng ra.
Tấn Vọng kéo xiên kẹo ra khỏi miệng y: “Trẫm muốn xiên này.”
Diệp Thư: “???”
Diệp Thư hỏi: “Không phải ngươi cũng có sao?”
Tấn Vọng ngang ngược, chẳng thèm nói lý lẽ: “Nhưng trẫm muốn ăn của ngươi.”
“…”
Diệp Thư im lặng một chốc, buông tay: “Được rồi, cho ngươi đó, ai kêu ngươi là bệ hạ cơ chứ…”
Có lẽ câu nói này của y cũng chẳng có ý tứ gì khác, nhưng Tấn Vọng bỗng nhiên nhớ tới những ngày tháng khổ sở trong quá khứ, hầu như cái gì tốt nhất Diệp Thư cũng dành cho hắn.
Nhường cho hắn mọi thứ, chẳng bao giờ tranh đoạt.
Tấn Vọng ngẩn ra một chốc, nhưng Diệp Thư lại bị thứ gì đó mới mẻ hấp dẫn, nhanh chóng lôi Tấn Vọng đi về phía trước.
Chỉ trong chốc lát, họ dừng bước trước một tòa nhà nhỏ.
Trên đó còn treo một tấm bảng đề ba chữ lớn.
_____ “Xuân Giang Các”.
Đây là kỹ viện số một kinh thành.
Các kỹ viện bình thường khác ban ngày chỉ có thể giăng lưới bắt chim*, đến đêm mới đông vui náo nhiệt.
(*Raw 门可罗雀= môn khả la tước: chỉ việc vắng vẻ, vắng đến nỗi trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.)
Nhưng nơi này không như vậy.
Bên ngoài Xuân Giang Các người đến kẻ đi, trên lầu cũng không có cả nam lẫn nữ tươi cười quyến rũ vẫy khách như những kỹ viện tầm thường khác, chỉ có hai người phục vụ đứng nghiêm chỉnh ở trước cửa, nghênh đón khách tới, nho nhã lại lễ độ, khiến một nơi phong nguyệt biến thành nơi tao nhã thanh lịch.
Diệp Thư không nhịn được, nhìn thêm vài lần.
Tấn Vọng hỏi: “Muốn đi à?”
Diệp Thư vội vàng lắc đầu: “Không muốn, không muốn…”
“Muốn đi thì cứ nói thẳng, trẫm có thể đồng ý.”
“Không…Hả?” hai mắt Diệp Thư sáng lên, “Thật ư?”
Tấn Vọng nở nụ cười, kéo y đi thẳng vào “Xuân Giang Các”.
Người phục vụ mau chóng tiến đến chào đón, Tấn Vọng bảo hắn dẫn bọn họ đến nhã gian thượng hạng.
Nhìn ra cửa sổ nhã gian, có thể thu hết toàn bộ tòa Xuân Giang Các vào trong mắt, đối diện cửa sổ là một căn lầu lớn có đài cao.
Người phục vụ rót trà xong rời đi, Diệp Thư không nhịn được hỏi: “Ngươi…ngươi đã từng tới đây à?”
Đâu chỉ là từng tới, chỉ bằng độ quen đường, độ thành thục khi dặn dò phục vụ là biết, hắn là khách quen ở đây.
Ánh mắt Diệp Thư bỗng chốc trở nên cực kì vi diệu.
Không ngờ ngươi lại như vậy đó tên cẩu hoàng đế này.
Tấn Vọng ho nhẹ một tiếng, mở miệng giải thích: “Tiên đế phóng túng hưởng lạc, ông rất thích mấy nơi phong nguyệt như này, cho nên kỹ viện có ở khắp kinh thành. Ngươi cảm thấy trong chuyện này, không có Hoàng thất đứng sau thêm dầu vào lửa sao?”
“Ngươi, ý của ngươi là…”
Tấn Vọng lạnh nhạt nói: “Lúc đó hơn nửa số kỹ viện bên trong kinh thành, thực ra đều là tài sản của Hoàng thất”
Diệp Thư hiểu ra: “Vì thế nên nơi này…”
“Về sau trẫm kế vị, cho đóng cửa toàn bộ những kỹ viện kia, chỉ giữ lại Xuân Giang Các.” Tấn Vọng dừng lại một chút, nhíu mày: “….Đừng có nhìn ta như thế, trẫm không phải hôn quân như ông ta, mở kỹ viện không phải để hưởng lạc thú.”
Diệp Thư làm như không nghe thấy Tấn Vọng gọi cha mình là hôn quân, hỏi tiếp: “Thế tại sao lại giữ?”
Tấn Vọng im lặng rất lâu.
Một lát sau, hắn chầm chậm nói: “Ba trăm mật thám của trẫm được phân bố khắp nơi, bọn họ cần một nơi để lưu thông tin tức.”
Diệp Thư vẫn nhớ, trong sách nói ba trăm mật thám này ngày xưa luôn ẩn nấp khắp phố xá, thường chọn những tửu điếm nhà trọ cao cấp của địa phương đó để làm nơi trao đổi tin tức.
Trong sách không nhắc tới Xuân Giang Các, nhưng đúng là Xuân Giang Các có trong hàng ngũ này thật.
Diệp Thư nhấp ngụm trà, cảm thấy thật thú vị.
Thanh lâu lớn nhất cả nước, ông chủ sau màn lại là hoàng thượng?
Chuyện này kể ra ai dám tin?
“Ban ngày ở Xuân Giang Các chỉ có thể xem múa làm thơ, thưởng trà nghe nhạc, đến buổi tối mới có có chuyện nam nữ.” Tấn Vọng liếc nhìn y, chầm chậm nói, “Mặt trời lặn thì chúng ta đi về.”
Nghe hiểu ý của hắn, Diệp Thư buồn bã thở dài một tiếng.
Đi dạo kỹ viện nhưng chẳng có mỹ nhân theo hầu.
Chán ngắt.
Trên đài bắt đầu biểu diễn múa hát, Tấn Vọng chẳng có tâm tư nào để xem, hắn chống cằm nhìn về phía Diệp Thư.
Mà kỳ lạ ở chỗ, Diệp Thư cũng hơi mất tập trung.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh.
Cuối cùng Diệp Thư không nhịn được nữa, hỏi: “Ngươi cứ nhìn ta làm gì?”
Tấn Vọng nở nụ cười: “Ngươi là người của trẫm, trẫm không được nhìn sao?”
“…..Tùy, tùy ngươi vậy.” Diệp Thư đặt chén trà lên bàn, nói, “Chẳng có gì thú vị, chúng ta đến chỗ khác chơi đi.”
Tấn Vọng chẳng hề nhúc nhích.
Hai người im lặng mà đối diện một lúc, Tấn Vọng thở dài một tiếng: “A Thư, đến lúc nào ngươi mới biết ngoan ngoãn một chút.”
Vẻ mặt Diệp Thư lo lắng: “Ta, ta làm sao à?”
“Ngươi để lại bảy, tám kí hiệu trên đường đi, ngươi tưởng trẫm không thấy sao?”
Ngón tay Diệp Thư giấu dưới bàn cuộn tròn lại.
Đúng là trên đường đi y đã để lại kí hiệu.
Từ sau khi rời khỏi tổ miếu rồi rơi vào tay người khác, y vẫn không gặp lại Trường Viên. Trường Viên không chờ được y đến, cũng không nói đã đi đâu. Y đành dụ dỗ Tấn Vọng ra ngoài để có thể lưu lại kí hiệu, báo tin cho Trường Viên.
Diệp Thư cười gượng: “Bệ hạ nói kí hiệu gì thế, thần nghe không hiểu…”
Tấn Vọng vẫn giữ biểu cảm ôn hòa nhìn về phía y.
Diệp Thư hạ mắt, thấp giọng nói: “Được rồi, ta nói, ta chỉ là muốn tìm Trường Viên thôi.”
Nghe y nhắc đến cái tên này, đáy mắt Tấn Vọng lóe lên một chút tàn ác.
Diệp Thư vội giải thích sợ Tấn Vọng không tin: “Ta thật sự không muốn chạy trốn đâu, chỉ là… Chỉ là Trường Viên không nghe được tin tức của ta, nhất định sẽ rất lo lắng. Ta muốn tìm hắn.”
Tấn Vọng bình tĩnh nhìn y chăm chú.
Lát sau, hắn giơ tay lên gạt sợi tóc rối của y ra sau tai, thanh âm ôn hòa: “Thực ra, ngươi vốn có thể dùng cách khác đơn giản hơn.”
Giọng điệu của hắn bỗng dưng lộ ra chút nguy hiểm, Diệp Thư co rúm lại vì sợ, hỏi: “Cách, cách gì?”
Tấn Vọng nở nụ cười: “Ngươi cầu xin trẫm đi.”
Diệp Thư không đáp.
Đang là ban ngày, nhưng dù sao Xuân Giang Các cũng là kĩ viện, trong phòng được trang trí có cảm giác ám muội, lại đốt hương thơm ngọt ngào, khiến không khí giữa hai người cũng dần trở nên mờ ám.
Diệp Thư nuốt nước miếng: “Bệ hạ…”
“Hửm?”
Vẻ mặt Diệp Thư có hơi căng thẳng, bàn tay dưới gầm bàn của y siết chặt, đột nhiên nói: “Không cần thiết nữa đâu.”
Tấn Vọng hơi kinh ngạc.
Diệp Thư nhanh chóng nói: “Hắn không tìm được ta, sẽ tự mình rời đi, như vậy cũng tốt, không liên lụy đến hắn nữa.”
Trong phòng lại rơi vào trầm mặc, một lát sau, Tấn Vọng khẽ cười một cái, khí thế nguy hiểm quanh thân nhanh chóng tản đi.
“Được, nghe theo ngươi hết.”
Diệp Thư im lặng thở phào.
Lại qua được một cửa.
Lúc trước Trường Viên giúp y chạy trốn, nếu tên hoàng đế chó chết này đồng ý giúp y tìm thì đúng là gặp quỷ.
Nếu y nhờ Tấn Vọng giúp y tìm người thật, đến lúc tìm được người sống hay chết, tay chân có đầy đủ hay không cũng khó mà nói chắc được.
Tiểu Trường Viên đáng thương, hy vọng hắn mãi mãi đừng bị cẩu hoàng đế này túm được.
Diệp Thư lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng.
Hai người ngồi thêm một lúc mới đứng dậy rời khỏi nhã gian.
Vừa mới đi ra đến hành lang, bỗng có một bóng người lao đến, suýt nữa thì va vào người Diệp Thư, Tấn Vọng vội vã kéo Diệp Thư lùi về sau nửa bước, đối phương ngã xuống bên cạnh chân hai người bọn họ.
Tấn Vong cau mày, đáy mắt lóe lên vẻ dữ tợn.
Thiếu niên kia ngã lăn ra đất chẳng nghĩ được nhiều, bò lên phía trước túm vạt áo Diệp Thư: “Cứu, cứu, cứu ta…”
Mùi thơm giống như mật ong lan tỏa khắp bốn phía.
“Ngươi…”
Diệp Thư đang định mở miệng, phía sau lại phát ra một tiếng hét bén nhọn: “Ngươi định chạy đi đâu, lại còn dám làm phiền khác à, bắt cậu ta lại cho ta.”
Vài tên phục vụ lập tức tiến đến bắt người, nhấc thiếu niên ngã trên mặt đất lên.
Thiếu niên ngẩng đầu lên.
Tuổi tác của cậu ta không lớn, dường như chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú non nớt, ấn đường có một nốt ruồi đỏ, vừa rồi thái dương của cậu ta va vào cầu thành cầu thang, tạo ra một vết rách trên đầu.
Nhưng thiếu niên kia tựa như chẳng biết đau là gì, cật lực giãy giụa: “Các ngươi thả ta ra, ta không muốn ở lại đây ___”
Diệp Thư: “Các người chờ đã.”
Động tác của đám người kia dừng lại.
Thiếu niên chỉ mặc quần áo bằng vải thô, tựa như đang cực kỳ sợ hãi, cả người đều hơi run rẩy.
Diệp Thư lập tức hiểu ra.
Không phải là y đang gặp phải tình cảnh một thiếu niên cùng khổ bị bán vào kỹ viện đấy chứ?
Quả nhiên là vậy, chỉ thấy một người phụ nữ mặc trang phục giống như tú bà tiến đến: “Còn chần chừ gì thế, bắt cậu ta lại! Bà đây vì mua tên khôn quân này mà phải bỏ ra không ít ngân lượng đâu đấy, nếu để cậu ta chạy, thì các ngươi cút xéo hết cho ta!”
“….”
Đúng là thế thật rồi.
Mấy tên sai vặt lại muốn ra tay, thiếu niên liên tục giãy giụa, trốn đến phía sau Diệp Thư: “Công tử cứu ta với, cứu, cứu ta…”
“Còn chạy à, cha ngươi đã bán ngươi _____” Tú bà vừa nói vừa đến gần, vừa thấy rõ mặt Tấn Vọng, giọng bà ta bỗng im bặt đi, “Bệ, bệ…”
Mặt Tấn Vọng không hề biến sắc, lắc đầu với bà ta.
Xuân Giang Các được chọn làm nơi truyền tin tức, đương nhiên tú bà cũng là mật thám của Tấn Vọng.
Diệp Thư chẳng để tâm những chuyện này, nhẹ nhàng kéo vạt áo Tấn Vọng: “A Viễn…”
Tấn Vọng quay đầu lại nhìn y: “Hả?”
“Cậu nhóc này…” Diệp Thư chần chờ chốc lát, nói: “Không phải ngươi nói có thể trả gia sản cho ta sao, ta có thể lấy trước một ít không, cứu cậu ta ra?”
Tấn Vọng nhanh chóng mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là được.”
Hắn quay đầu lại nhìn về phía tú bà: “Ngươi có nghe thấy không?”
“Nghe, nghe thấy ạ….” Trên mặt tú bà bình tĩnh nhưng nội tâm thì đang dậy sóng.
Sao hoàng đế bệ hạ lại có thể dùng giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ như vậy để nói chuyện với kẻ khác?
Bà ta không nhìn nhầm người đấy chứ???
Giọng Tấn Vọng lạnh nhạt: “Ra giá đi.”
“….Năm, năm trăm lượng.” Bà ta sợ hoàng đế bệ hạ nghĩ rằng mình nói bừa, vội vã giải thích: “Tên nhóc này là khôn quân, phân hóa sớm hơn người thường, đúng là rất quý hiếm, ta phải đấu giá với nhà khác mới mua được. Bệ…Khụ, nếu công tử thích, ta có thể bớt?”
“Không cần.” Tấn Vọng nói, “Ta dẫn người đi, lát nữa ngân lượng sẽ được đưa đến.”
Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía Diệp Thư: “Bây giờ đã hài lòng chưa?”
Diệp Thư không hề trả lời.
Lời của tú bà khiến y cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Khôn quân là cái gì???
Thế phân hóa … là cái gì???
————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thư: kiến thức kì quặc lại tăng rồi.jpg
Spoil chương sau by tác giả: chương sau Thư biết mình mang thai á nha.
Hết chương 23.
Beta: Lee + Dii
———————————————————
Trên đường Trường An tấp nập người qua lại.
Tấn Vọng lệnh cho xe ngựa đỗ tại một con hẻm yên ắng, cũng không dắt theo tùy tùng, nắm tay Diệp Thư xuống xe ngựa.
Cuối cùng Diệp Thư vẫn chọn dịch dung.
Lý do là: Nếu bệ hạ đã thu nhận mỹ nhân, vậy thì không thể để cho đám đại thần kia thất vọng được, phải cố gắng sủng hạnh cho tốt mới đúng.
Nhưng Tấn Vọng biết, y chỉ muốn làm mọi chuyện thêm loạn.
Muốn cho cả thế giới đều nghĩ rằng hắn là một kẻ hay thay đổi thất thường.
Quả nhiên là có tư tưởng xấu xa, Tấn Vọng lặng lẽ nghĩ.
“Chúng ta sang bên kia xem thử một chút nhé?” Diệp Thư quay đầu nhìn hắn, hai mắt sáng ngời, mỉm cười.
Khuôn mặt khi dịch dung của Diệp Thư cũng rất đẹp, so với vẻ ngoài thật sự của y thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có khuynh hướng thanh tú hơn.
Nhìn quen vẻ đẹp khuynh thành* kia rồi, Tấn Vọng vốn chẳng thèm để vẻ ngoài này vào mắt.
(*RAW là khuynh thành quốc sắc: Đẹp nhất nước, hình như em Thư được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân =))))
Nhưng hiện giờ hắn đã biết đằng sau mặt nạ kia là ai, nên khuôn mặt này cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều.
Tấn Vọng thẫn thờ trong chốc lát, Diệp Thư lại chẳng chờ hắn đáp lời, dứt khoát kéo người hòa vào đường Trường An.
Đang là ban ngày, tuy trên đường không náo nhiệt bằng ban đêm, nhưng cũng không hề vắng vẻ.
Hai bên bày đầy những sạp bán hàng rong, trên đường người đi tới đi lui, tốp năm tốp ba sánh vai nhau, phong cảnh thịnh vượng mà an lành.
Người làm đế vương, nhìn thấy quốc gia mình thái bình thịnh thế đáng ra phải vui mừng mới đúng. Nhưng có vị tổ tông này đi cạnh, Tấn Vọng chẳng còn tâm trạng thưởng thức phong cảnh nhân gian.
Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì, không biết là lúc mang thai chỉ được đi chậm à?
Sao cứ chen vào chỗ đông người làm gì, nhỡ bị người ta va vào thì biết làm sao?
Đừng có buông tay trẫm, cẩn thận lần sau trẫm không cho ngươi ra ngoài nữa đâu!
Tấn Vọng dùng sức giữ chặt tay Diệp Thư: “Nắm tay trẫm.”
Diệp Thư quay đầu lại nhìn hắn, vừa lúc đối diện với sắc mặt âm u của Tấn Vọng.
Diệp Thư nở nụ cười: “Đi chơi thì vui lên chút nào, nghiêm mặt làm gì chứ? Ấy, cái này cho ngươi.”
Y nhét xiên kẹo hồ lô vào tay Tấn Vọng.
Tấn Vọng ngẩn ra, hoảng hốt hỏi: “Ngươi…ngươi mua cho trẫm?”
“Đúng vậy.” Trong tay Diệp Thư cũng có một xiên, y lè lưỡi liếm liễm vỏ bên ngoài của viên kẹo, “Chắc ngày xưa bệ hạ không có cơ hội ăn mấy thứ này đâu nhỉ, nếm thử đi, ngon lắm.”
Tấn Vọng cúi đầu cắn một miếng.
Vị chua ngọt lan tỏa trong miệng, rất giống tin hương của người này.
Không đúng, vị sơn tra có hơi chát, còn kém xa tin hương.
Chờ chút, sơn tra…
Trước đây không lâu thái y đã dặn dò, trong thời gian mang thai khôn quân nên kiêng ăn sơn tra.
Tên này lại muốn chết à!
Diệp Thư đang há miệng cắn kẹo hồ lô, Tấn Vọng vung tay nhanh như chớp, bắt lấy xiên kẹo của y.
Diệp Thư: “?”
Mặt Tấn Vọng lạnh tanh: “Nhè ra.”
Diệp Thư ngoan ngoãn hé miệng ra.
Tấn Vọng kéo xiên kẹo ra khỏi miệng y: “Trẫm muốn xiên này.”
Diệp Thư: “???”
Diệp Thư hỏi: “Không phải ngươi cũng có sao?”
Tấn Vọng ngang ngược, chẳng thèm nói lý lẽ: “Nhưng trẫm muốn ăn của ngươi.”
“…”
Diệp Thư im lặng một chốc, buông tay: “Được rồi, cho ngươi đó, ai kêu ngươi là bệ hạ cơ chứ…”
Có lẽ câu nói này của y cũng chẳng có ý tứ gì khác, nhưng Tấn Vọng bỗng nhiên nhớ tới những ngày tháng khổ sở trong quá khứ, hầu như cái gì tốt nhất Diệp Thư cũng dành cho hắn.
Nhường cho hắn mọi thứ, chẳng bao giờ tranh đoạt.
Tấn Vọng ngẩn ra một chốc, nhưng Diệp Thư lại bị thứ gì đó mới mẻ hấp dẫn, nhanh chóng lôi Tấn Vọng đi về phía trước.
Chỉ trong chốc lát, họ dừng bước trước một tòa nhà nhỏ.
Trên đó còn treo một tấm bảng đề ba chữ lớn.
_____ “Xuân Giang Các”.
Đây là kỹ viện số một kinh thành.
Các kỹ viện bình thường khác ban ngày chỉ có thể giăng lưới bắt chim*, đến đêm mới đông vui náo nhiệt.
(*Raw 门可罗雀= môn khả la tước: chỉ việc vắng vẻ, vắng đến nỗi trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.)
Nhưng nơi này không như vậy.
Bên ngoài Xuân Giang Các người đến kẻ đi, trên lầu cũng không có cả nam lẫn nữ tươi cười quyến rũ vẫy khách như những kỹ viện tầm thường khác, chỉ có hai người phục vụ đứng nghiêm chỉnh ở trước cửa, nghênh đón khách tới, nho nhã lại lễ độ, khiến một nơi phong nguyệt biến thành nơi tao nhã thanh lịch.
Diệp Thư không nhịn được, nhìn thêm vài lần.
Tấn Vọng hỏi: “Muốn đi à?”
Diệp Thư vội vàng lắc đầu: “Không muốn, không muốn…”
“Muốn đi thì cứ nói thẳng, trẫm có thể đồng ý.”
“Không…Hả?” hai mắt Diệp Thư sáng lên, “Thật ư?”
Tấn Vọng nở nụ cười, kéo y đi thẳng vào “Xuân Giang Các”.
Người phục vụ mau chóng tiến đến chào đón, Tấn Vọng bảo hắn dẫn bọn họ đến nhã gian thượng hạng.
Nhìn ra cửa sổ nhã gian, có thể thu hết toàn bộ tòa Xuân Giang Các vào trong mắt, đối diện cửa sổ là một căn lầu lớn có đài cao.
Người phục vụ rót trà xong rời đi, Diệp Thư không nhịn được hỏi: “Ngươi…ngươi đã từng tới đây à?”
Đâu chỉ là từng tới, chỉ bằng độ quen đường, độ thành thục khi dặn dò phục vụ là biết, hắn là khách quen ở đây.
Ánh mắt Diệp Thư bỗng chốc trở nên cực kì vi diệu.
Không ngờ ngươi lại như vậy đó tên cẩu hoàng đế này.
Tấn Vọng ho nhẹ một tiếng, mở miệng giải thích: “Tiên đế phóng túng hưởng lạc, ông rất thích mấy nơi phong nguyệt như này, cho nên kỹ viện có ở khắp kinh thành. Ngươi cảm thấy trong chuyện này, không có Hoàng thất đứng sau thêm dầu vào lửa sao?”
“Ngươi, ý của ngươi là…”
Tấn Vọng lạnh nhạt nói: “Lúc đó hơn nửa số kỹ viện bên trong kinh thành, thực ra đều là tài sản của Hoàng thất”
Diệp Thư hiểu ra: “Vì thế nên nơi này…”
“Về sau trẫm kế vị, cho đóng cửa toàn bộ những kỹ viện kia, chỉ giữ lại Xuân Giang Các.” Tấn Vọng dừng lại một chút, nhíu mày: “….Đừng có nhìn ta như thế, trẫm không phải hôn quân như ông ta, mở kỹ viện không phải để hưởng lạc thú.”
Diệp Thư làm như không nghe thấy Tấn Vọng gọi cha mình là hôn quân, hỏi tiếp: “Thế tại sao lại giữ?”
Tấn Vọng im lặng rất lâu.
Một lát sau, hắn chầm chậm nói: “Ba trăm mật thám của trẫm được phân bố khắp nơi, bọn họ cần một nơi để lưu thông tin tức.”
Diệp Thư vẫn nhớ, trong sách nói ba trăm mật thám này ngày xưa luôn ẩn nấp khắp phố xá, thường chọn những tửu điếm nhà trọ cao cấp của địa phương đó để làm nơi trao đổi tin tức.
Trong sách không nhắc tới Xuân Giang Các, nhưng đúng là Xuân Giang Các có trong hàng ngũ này thật.
Diệp Thư nhấp ngụm trà, cảm thấy thật thú vị.
Thanh lâu lớn nhất cả nước, ông chủ sau màn lại là hoàng thượng?
Chuyện này kể ra ai dám tin?
“Ban ngày ở Xuân Giang Các chỉ có thể xem múa làm thơ, thưởng trà nghe nhạc, đến buổi tối mới có có chuyện nam nữ.” Tấn Vọng liếc nhìn y, chầm chậm nói, “Mặt trời lặn thì chúng ta đi về.”
Nghe hiểu ý của hắn, Diệp Thư buồn bã thở dài một tiếng.
Đi dạo kỹ viện nhưng chẳng có mỹ nhân theo hầu.
Chán ngắt.
Trên đài bắt đầu biểu diễn múa hát, Tấn Vọng chẳng có tâm tư nào để xem, hắn chống cằm nhìn về phía Diệp Thư.
Mà kỳ lạ ở chỗ, Diệp Thư cũng hơi mất tập trung.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh.
Cuối cùng Diệp Thư không nhịn được nữa, hỏi: “Ngươi cứ nhìn ta làm gì?”
Tấn Vọng nở nụ cười: “Ngươi là người của trẫm, trẫm không được nhìn sao?”
“…..Tùy, tùy ngươi vậy.” Diệp Thư đặt chén trà lên bàn, nói, “Chẳng có gì thú vị, chúng ta đến chỗ khác chơi đi.”
Tấn Vọng chẳng hề nhúc nhích.
Hai người im lặng mà đối diện một lúc, Tấn Vọng thở dài một tiếng: “A Thư, đến lúc nào ngươi mới biết ngoan ngoãn một chút.”
Vẻ mặt Diệp Thư lo lắng: “Ta, ta làm sao à?”
“Ngươi để lại bảy, tám kí hiệu trên đường đi, ngươi tưởng trẫm không thấy sao?”
Ngón tay Diệp Thư giấu dưới bàn cuộn tròn lại.
Đúng là trên đường đi y đã để lại kí hiệu.
Từ sau khi rời khỏi tổ miếu rồi rơi vào tay người khác, y vẫn không gặp lại Trường Viên. Trường Viên không chờ được y đến, cũng không nói đã đi đâu. Y đành dụ dỗ Tấn Vọng ra ngoài để có thể lưu lại kí hiệu, báo tin cho Trường Viên.
Diệp Thư cười gượng: “Bệ hạ nói kí hiệu gì thế, thần nghe không hiểu…”
Tấn Vọng vẫn giữ biểu cảm ôn hòa nhìn về phía y.
Diệp Thư hạ mắt, thấp giọng nói: “Được rồi, ta nói, ta chỉ là muốn tìm Trường Viên thôi.”
Nghe y nhắc đến cái tên này, đáy mắt Tấn Vọng lóe lên một chút tàn ác.
Diệp Thư vội giải thích sợ Tấn Vọng không tin: “Ta thật sự không muốn chạy trốn đâu, chỉ là… Chỉ là Trường Viên không nghe được tin tức của ta, nhất định sẽ rất lo lắng. Ta muốn tìm hắn.”
Tấn Vọng bình tĩnh nhìn y chăm chú.
Lát sau, hắn giơ tay lên gạt sợi tóc rối của y ra sau tai, thanh âm ôn hòa: “Thực ra, ngươi vốn có thể dùng cách khác đơn giản hơn.”
Giọng điệu của hắn bỗng dưng lộ ra chút nguy hiểm, Diệp Thư co rúm lại vì sợ, hỏi: “Cách, cách gì?”
Tấn Vọng nở nụ cười: “Ngươi cầu xin trẫm đi.”
Diệp Thư không đáp.
Đang là ban ngày, nhưng dù sao Xuân Giang Các cũng là kĩ viện, trong phòng được trang trí có cảm giác ám muội, lại đốt hương thơm ngọt ngào, khiến không khí giữa hai người cũng dần trở nên mờ ám.
Diệp Thư nuốt nước miếng: “Bệ hạ…”
“Hửm?”
Vẻ mặt Diệp Thư có hơi căng thẳng, bàn tay dưới gầm bàn của y siết chặt, đột nhiên nói: “Không cần thiết nữa đâu.”
Tấn Vọng hơi kinh ngạc.
Diệp Thư nhanh chóng nói: “Hắn không tìm được ta, sẽ tự mình rời đi, như vậy cũng tốt, không liên lụy đến hắn nữa.”
Trong phòng lại rơi vào trầm mặc, một lát sau, Tấn Vọng khẽ cười một cái, khí thế nguy hiểm quanh thân nhanh chóng tản đi.
“Được, nghe theo ngươi hết.”
Diệp Thư im lặng thở phào.
Lại qua được một cửa.
Lúc trước Trường Viên giúp y chạy trốn, nếu tên hoàng đế chó chết này đồng ý giúp y tìm thì đúng là gặp quỷ.
Nếu y nhờ Tấn Vọng giúp y tìm người thật, đến lúc tìm được người sống hay chết, tay chân có đầy đủ hay không cũng khó mà nói chắc được.
Tiểu Trường Viên đáng thương, hy vọng hắn mãi mãi đừng bị cẩu hoàng đế này túm được.
Diệp Thư lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng.
Hai người ngồi thêm một lúc mới đứng dậy rời khỏi nhã gian.
Vừa mới đi ra đến hành lang, bỗng có một bóng người lao đến, suýt nữa thì va vào người Diệp Thư, Tấn Vọng vội vã kéo Diệp Thư lùi về sau nửa bước, đối phương ngã xuống bên cạnh chân hai người bọn họ.
Tấn Vong cau mày, đáy mắt lóe lên vẻ dữ tợn.
Thiếu niên kia ngã lăn ra đất chẳng nghĩ được nhiều, bò lên phía trước túm vạt áo Diệp Thư: “Cứu, cứu, cứu ta…”
Mùi thơm giống như mật ong lan tỏa khắp bốn phía.
“Ngươi…”
Diệp Thư đang định mở miệng, phía sau lại phát ra một tiếng hét bén nhọn: “Ngươi định chạy đi đâu, lại còn dám làm phiền khác à, bắt cậu ta lại cho ta.”
Vài tên phục vụ lập tức tiến đến bắt người, nhấc thiếu niên ngã trên mặt đất lên.
Thiếu niên ngẩng đầu lên.
Tuổi tác của cậu ta không lớn, dường như chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú non nớt, ấn đường có một nốt ruồi đỏ, vừa rồi thái dương của cậu ta va vào cầu thành cầu thang, tạo ra một vết rách trên đầu.
Nhưng thiếu niên kia tựa như chẳng biết đau là gì, cật lực giãy giụa: “Các ngươi thả ta ra, ta không muốn ở lại đây ___”
Diệp Thư: “Các người chờ đã.”
Động tác của đám người kia dừng lại.
Thiếu niên chỉ mặc quần áo bằng vải thô, tựa như đang cực kỳ sợ hãi, cả người đều hơi run rẩy.
Diệp Thư lập tức hiểu ra.
Không phải là y đang gặp phải tình cảnh một thiếu niên cùng khổ bị bán vào kỹ viện đấy chứ?
Quả nhiên là vậy, chỉ thấy một người phụ nữ mặc trang phục giống như tú bà tiến đến: “Còn chần chừ gì thế, bắt cậu ta lại! Bà đây vì mua tên khôn quân này mà phải bỏ ra không ít ngân lượng đâu đấy, nếu để cậu ta chạy, thì các ngươi cút xéo hết cho ta!”
“….”
Đúng là thế thật rồi.
Mấy tên sai vặt lại muốn ra tay, thiếu niên liên tục giãy giụa, trốn đến phía sau Diệp Thư: “Công tử cứu ta với, cứu, cứu ta…”
“Còn chạy à, cha ngươi đã bán ngươi _____” Tú bà vừa nói vừa đến gần, vừa thấy rõ mặt Tấn Vọng, giọng bà ta bỗng im bặt đi, “Bệ, bệ…”
Mặt Tấn Vọng không hề biến sắc, lắc đầu với bà ta.
Xuân Giang Các được chọn làm nơi truyền tin tức, đương nhiên tú bà cũng là mật thám của Tấn Vọng.
Diệp Thư chẳng để tâm những chuyện này, nhẹ nhàng kéo vạt áo Tấn Vọng: “A Viễn…”
Tấn Vọng quay đầu lại nhìn y: “Hả?”
“Cậu nhóc này…” Diệp Thư chần chờ chốc lát, nói: “Không phải ngươi nói có thể trả gia sản cho ta sao, ta có thể lấy trước một ít không, cứu cậu ta ra?”
Tấn Vọng nhanh chóng mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là được.”
Hắn quay đầu lại nhìn về phía tú bà: “Ngươi có nghe thấy không?”
“Nghe, nghe thấy ạ….” Trên mặt tú bà bình tĩnh nhưng nội tâm thì đang dậy sóng.
Sao hoàng đế bệ hạ lại có thể dùng giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ như vậy để nói chuyện với kẻ khác?
Bà ta không nhìn nhầm người đấy chứ???
Giọng Tấn Vọng lạnh nhạt: “Ra giá đi.”
“….Năm, năm trăm lượng.” Bà ta sợ hoàng đế bệ hạ nghĩ rằng mình nói bừa, vội vã giải thích: “Tên nhóc này là khôn quân, phân hóa sớm hơn người thường, đúng là rất quý hiếm, ta phải đấu giá với nhà khác mới mua được. Bệ…Khụ, nếu công tử thích, ta có thể bớt?”
“Không cần.” Tấn Vọng nói, “Ta dẫn người đi, lát nữa ngân lượng sẽ được đưa đến.”
Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía Diệp Thư: “Bây giờ đã hài lòng chưa?”
Diệp Thư không hề trả lời.
Lời của tú bà khiến y cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Khôn quân là cái gì???
Thế phân hóa … là cái gì???
————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thư: kiến thức kì quặc lại tăng rồi.jpg
Spoil chương sau by tác giả: chương sau Thư biết mình mang thai á nha.
Hết chương 23.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook