Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn
-
Chương 60
Chờ Ninh Anh ở cữ xong ra ngoài mới biết Thanh Châu chỉ trong một đêm đã thay đổi, đảng phái hơn mười người của Thứ Sử Chu Quốc đều bị gi/ết ch/ết, không chỉ có vậy, trên dưới Chu gia đều bị tra xét, tru di cửu tộc.
Khi đó nàng mới bất giác nhớ đến những lời hôm trước Lý Du từng nói qua, hắn nói muốn bảo vệ nàng, không phải dựa vào gia thế bối cảnh, mà dựa vào chính mình.
Có lẽ là do thảm kịch của Chu gia đã khiến hắn sinh ra sợ hãi.
Nếu muốn có chỗ đặt chân trên triều đình, hơn nữa còn phải công thành danh toại lui thân là một chuyện rất không dễ dàng, dù sao đâu ai có thể kháng cự được hấp dẫn mà quyền lực mang đến chứ.
Nó có thể khiến ngươi trôi nổi lơ lửng trên đám mây, mang đến vô số tiền tài mỹ nhân cho ngươi, ăn mòn tâm trí của ngươi, sau cùng bắt ngươi trở thành tù binh cho nó, chìm vào vũng bùn lầy không thể tự thoát, mãi đến khi rơi vào A Tỳ địa ngục, tan xương nát thịt mới thôi.
Mà hiện tại Lý Du lại đang đi con đường này, một con đường thông đến quyền lực.
Vụ án của Thứ Sử Thanh Châu gây xôn xao dư luận trong một thời gian dài, đầu đường dân chúng đều vỗ tay khen hay, mắng to tham quan đáng chết.
Đám sai dịch trong quan xá cũng thi nhau bàn tán.
Ninh Anh đứng dưới tàng cây nhìn bầu trời bụi bẩn, nhấm nuốt những lời Lý Du nói, hắn rõ ràng nói nửa tháng nữa là có thể trở về, nhưng sao đến giờ còn chưa trở lại.
Lý Duệ ghé vào cửa ngây thơ gọi một tiếng a nương.
Ninh Anh vẫy tay về phía hắn, hắn chạy chậm tới, vô cùng thân thiết ôm lấy chân nàng làm nũng.
Ninh Anh nhéo cái mặt tròn trịa của hắn.
Dáng vẻ không khác Lý Du là mấy, lông mi như rẻ quạt, thanh tú xin xắn, một đôi mắt hồ ly câu hồn, môi hồng răng trắng, nam sinh nữ tướng.
Ninh Anh chọt cái má phúng phính của hắn, càng giống con gái rồi.
Thôi thị đi ra trêu ghẹo: “Trước đây Nhị Lang còn bị cải trang thành muội muội giấu ở trong đám cô nương để lão Vương phi tìm một hồi đó.”
Ninh Anh nhếch miệng cười, “Cũng không thể yếu ớt giống phụ thân hắn được.” Lại nói, “Tiểu lang quân phải thô bỉ một chút mới tốt.”
Thôi thị: “Nương tử nói bừa, sinh ra trong gia cảnh như vậy phải nuông chiều, Duệ Nhi nhà chúng ta về sau cũng sẽ được nuông chiều như Nhị Lang.”
Ninh Anh ghét bỏ bĩu môi, bàn tay không nhịn được lại nghịch gương mặt của nhi tử.
Thôi, không phải sinh ra cho vui nhà vui cửa sao?
Bốn ngày sau đó, Lý Du mới phong trần mệt mỏi trở về.
Lúc ấy Ninh Anh đang ngồi ở trong phòng làm gấu bông cho Lý Duệ, chợt nghe tỳ nữ báo lại, nói gia chủ đã về.
Ninh Anh khó nén vui sướng bỏ gấu bông xuống, vén rèm cửa ra ngoài xem thế nào, chợt thấy Lý Du đã vào nhà.
Lần này có thể diện hơn lần trước một chút, râu ria đã cạo sạch, người cũng có tinh thần hơn nhiều, vừa thấy nàng lập tức chạy đến ôm nàng, hoàn toàn không để ý đến đám người hầu trong viện.
Thôi thị ôm Lý Duệ đến thì nhìn thấy hai người ôm nhau, ai ôi một tiếng, nói: “Ban ngày ban mặt không ra thể thống gì hết!”
Lý Duệ ngây thơ gọi một tiếng a nương.
Lý Du ôm Ninh Anh đi vào trong nhà, nói: “Chờ phu thê ta nói chuyện xong sẽ đến tìm con sau.”
Lý Duệ: “…”
Hắn dẩu môi muốn khóc, Thôi thị vội vàng dỗ dành: “Tiểu tổ tông đừng khóc, chúng ta đi lấy đường mạch nha ăn.”
Dứt lời bèn ôm hắn đi lấy đường mạch nha dỗ dành.
Lý Du ôm eo Ninh Anh vào nhà, Ninh Anh tò mò hỏi: “Lần này về bao giờ lại đi?”
“Không đi nữa.” Dừng một chút hắn nói, “Cục diện bên Thanh Châu rối rắm để cho triều đình xử lý đi, Lý Du ta cầm bổng lộc huyện lệnh làm chuyện của Ngự Sử, thiệt thòi quá mà.”
Lời này chọc cho Ninh Anh bật cười, “Thật không đi nữa?”
Lý Du hôn nàng, “Vẫn là về nhà ôm thê tử sướng hơn, ở bên kia mỗi ngày đều giao tiếp với tù nhân, khiến người ta ghét muốn chết.”
Dứt lời hắn ngồi trên ghế dựa, kéo nàng đến bên cạnh hỏi: “Ta rời nhà mấy ngày, A Anh có nhớ ta không?”
Ninh Anh nâng cằm hắn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve: “Nuôi râu dài cũng được, rất có phong phạm.”
Lý Du nửa tin nửa ngờ, “Thế sao lần trước nàng còn chê ta chọc nàng đau?”
Ninh Anh nở nụ cười.
Nam nhân này từ năm mười ba tuổi đến bây giờ đã hơn hai mươi tuổi, thanh xuân của hắn, nàng đều tham dự.
Nàng nhìn hắn từng chút trưởng thành, nhìn hắn từ chú chó kiêu căng đến con sói hoang dã.
Trong lòng hắn có răng nanh vuốt sắc, chỉ là trước mặt nàng lại yên lặng tiết chế, dù sao cũng là người từ nhỏ lớn lên trong danh lợi.
Lần trước hắn nói muốn bảo vệ nàng, nàng tin, bởi vì hắn vẫn luôn dùng hành động thực tế chứng minh.
Lý Du vô cùng thân thiết cọ tay nàng, Ninh Anh ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn, hôn lên trán hắn.
Hai người đều nở nụ cười.
Sống với nhau lâu dần sinh ra ăn ý, đôi bên đã sớm trở thành một phần trong cuộc sống của nhau, không hề vì thời gian mà sinh lòng phiền chán, trái lại còn như rượu mạnh càng ủ càng thơm.
Tình yêu trải qua thời gian mài giũa và bồi dưỡng vẫn tốt hơn nhất kiến chung tình rất nhiều.
Bởi vì hiện thực tạo nên lý trí và lựa chọn, mà muốn duy trì tốt cuộc nhân nhân này cần cả hai phải bao dung nhường nhịn nhau.
Nếu nói Ninh Anh là người bình tĩnh lý trí thì Lý Du lại có vài phần lãng mạn mơ mộng.
Cái loại tính cách tuổi trẻ khinh cuồng này của hắn khiến cho tình yêu vừa phức tạp lại thuần túy.
Hắn phức tạp, dù sao cũng đã từng khinh thường nàng, đồng thời cũng có sự thuần túy cố chấp, một khi nhận định thì ai cũng không thể ngăn cản.
Lần này bình an trở về, cuối cùng Lý Du cũng có thể làm một huyện lệnh bình thường rồi.
So với sống trong đống tạp nham ở Thanh Châu bên kia, làm huyện lệnh sống quá sướng, Ninh Anh cũng từng có hỏi hắn, những món đồ nhận hối lộ lúc trước phải xử lý ra sao.
Hắn nói cứ đặt ở đó, phía trên sẽ có người xuống nhận.
Lúc này Ninh Anh mới yên tâm.
Thời gian trước vì vụ án này mà hai phu thê chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, giờ mọi chuyện đã xong thì suốt ngày dính lấy nhau.
Lý Du ở bên ngoài làm việc đồng thời cũng có đi dò xét phong tục nhân tình khắp các nơi của Thanh Châu, hắn cảm thấy sang năm có thể mở tiệm ăn tại Kiến Trữ Thanh Châu, bên kia kinh doanh phát đạt, có thể làm ăn được.
Ninh Anh lập tức tập trung cho việc này.
Vụ án Thứ Sử Thanh Châu bị giết không chỉ gây chấn động Thanh Châu, mà trong Kinh Thành cũng có không ít người bị liên lụy.
Lúc ấy Lý Du bị điều đến Thanh Châu, người ngoài đều cho là thánh thượng buồn bực hắn tuổi trẻ khinh cuồng cưới tỳ nữ làm thê không ra thể thống gì, nên mới đá hắn đến Thanh Châu chịu chút khổ cực, ai biết lại chọc ra cái tổ ong vò vẽ này, khiến mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Có vài người đã bất giác nhận ra, Tần vương thì sung sướng ngây ngất vì tiểu nhi tử nhà mình cũng có chút bản lĩnh.
Lý Cánh vui vẻ chạy đến nói với lão: “Nhị Lang đi mấy năm qua chắc cũng sắp quay trở lại rồi.”
Tần vương xoa tay nói: “Gần đây có không ít người muốn đến chỗ ta biếu quà, ta sắp phát sầu rồi.”
Lý Cánh sợ lão phạm sai lầm, vội nói: “Phụ thân tuyệt đối không thể dính vào vụ này.” Lại nói, “Bên trong vụ án của Thứ Sử Thanh Châu chính là hồ nước sâu không thấy đáy, trong kinh có không ít quan viên đều bị liên lụy, cha tuyệt đối không được để người ta nắm được nhược điểm trong lúc mấu chốt này.”
Tần vương xua tay, “Lão tử ta cũng không ngốc, không thể gây cản trở cho Nhị Lang nhà chúng ta được.” Lại nói, “Con xem nó đi Thanh Châu đã được vài năm mới lôi được họ Chu kia xuống ngựa, có thể thấy được không dễ dàng gì, ta há có thể vả mặt nó?”
Lý Cánh cười nói: “Xem ra phụ thân hiểu rất rõ tính chất của sự việc.”
Tần vương: “Hiểu chứ.” Lại nói, “Đợi hắn trở về sẽ được làm quan tứ phẩm, qua vài năm nữa là đuổi kịp con rồi.”
Lý Cánh: “Mấy năm nay Nhị Lang vất vả ngược xuôi, cầm bổng lộc huyện lệnh làm chuyện của Ngự Sử đúng là không dễ gì.”
Tần vương vuốt râu, vui mừng nói: “Thành gia lập nghiệp, quả thật là đã trưởng thành rồi.”
Bình thường quan Kinh Thành ra ngoài làm việc đều ba đến năm năm mới trở về. Nếu thông qua khảo hạch, đương nhiên có tư cách về kinh thăng chức, còn nếu không được, vậy thì tiếp tục thả rông bên ngoài.
Sẽ có một số người ra ngoài càng ngày càng sa sút, không thể quay về, hoặc phải ở ngoài phiêu bạt nửa đời mới có thể tiến vào trung tâm quyền lực.
Những chuyện này đối với người có thân phận như Lý Du đều không thành vấn đề.
Gia thế bối cảnh cho hắn điều kiện tốt nhất, nhưng năng lực cá nhân mới là thứ có thể giúp hắn đi được bao xa. Dù sao trong kinh thế gia quý tộc nhiều vô số kể, mà người có thể sớm ngày lập công như hắn thì không nhiều.
Rõ ràng có thể chọn việc dựa vào gia cảnh mua một chức quan, lại muốn đi cầu độc mộc mở ra một con đường riêng; rõ ràng có gia tộc che chở có thể được chăng hay chớ, nhưng lại muốn vứt bỏ yên ổn mưu cầu công danh lợi lộc bên ngoài.
Trong lúc đa số cha mẹ đều không nỡ để đứa con mình nuông chiều phải chịu khó chịu khổ, Lý Du lại kiên định hướng tới mục tiêu của chính mình. Hắn là một người đơn giản đến tận cùng, đã đưa ra lựa chọn thì sẽ chấp hành đến cùng.
Lúc trước chọn Ninh Anh, hắn toàn tâm toàn ý chiếm được sự đồng ý của nàng; nay chọn con đường nhập sĩ thì từng bước trù tính, trèo lên cao.
Sự kiên định này, có đôi khi đến Ninh Anh cũng bội phục, dù sao ngày tháng hắn thi công danh đều có nàng ở bên làm bạn. Những lần thức đêm khổ học, hắn thật sự nghiêm túc theo đuổi con đường học vấn…
Ninh Anh cảm thấy sở trường lớn nhất của hắn chính là biết suy tính trước sau.
Trên người Lý Du vừa có sự cổ hủ của người cổ đại, lại có sự cơ trí nhanh nhẹn thoát khỏi trói buộc của thời đại.
Hắn là một thực thể vô cùng mâu thuẫn, có đôi khi Ninh Anh cũng sẽ xoa tay phân tích hắn. Ví dụ như hồi nàng còn làm nô tỳ, tất cả hành động của hắn hoàn toàn phù hợp với một nam nhân điển hình của thời đại này.
Chủ ra chủ, tớ ra tớ.
Nhưng khi hắn dùng sự cuồng nhiệt đuổi theo mỗi sự kiện, hình mẫu cổ đại trong hắn bị phá vỡ, cảm giác truyền thống ở thời đại này, hoặc nói là giá trị chủ lưu của thời đại này ở trong mắt hắn không đáng một đồng.
Người này vừa có thể tuân thủ chặt chẽ các quy tắc, cũng có thể phá vỡ các quy tắc, đã vậy trong lòng còn ôm chút tâm tư lãng mạn ngây thơ. Ở bên một nam nhân như vậy cả đời, hình như cũng rất thú vị.
Ít nhất trước mắt Ninh Anh cảm thấy như vậy.
Mấy năm qua ở Thanh Châu nàng sống thật sự rất thoải mái, Lý Du cũng dùng hành động thực tế cho nàng cảm nhận được cái gì gọi là tôn trọng, cái gì là hai bên cùng nương tựa hỗ trợ lẫn nhau.
Hắn nói Kiến Trữ bên kia có thể mở tiệm ăn, nàng tự mình chạy đến một chuyến, kết quả không tới một tháng, tên kia đã gửi thư giục nàng nhanh trở về.
Rõ ràng sợ một mình cô đơn nhưng vẫn muốn kiếm cớ nói là hai đứa trẻ nhớ nàng.
Ninh Anh bĩu môi, có vài người ấy mà, kiêu ngạo đã khắc sâu vào trong lòng.
Nàng cảm thấy, Lý Du có đến 80 tuổi cũng không đổi được cái tật xấu này…
Khi đó nàng mới bất giác nhớ đến những lời hôm trước Lý Du từng nói qua, hắn nói muốn bảo vệ nàng, không phải dựa vào gia thế bối cảnh, mà dựa vào chính mình.
Có lẽ là do thảm kịch của Chu gia đã khiến hắn sinh ra sợ hãi.
Nếu muốn có chỗ đặt chân trên triều đình, hơn nữa còn phải công thành danh toại lui thân là một chuyện rất không dễ dàng, dù sao đâu ai có thể kháng cự được hấp dẫn mà quyền lực mang đến chứ.
Nó có thể khiến ngươi trôi nổi lơ lửng trên đám mây, mang đến vô số tiền tài mỹ nhân cho ngươi, ăn mòn tâm trí của ngươi, sau cùng bắt ngươi trở thành tù binh cho nó, chìm vào vũng bùn lầy không thể tự thoát, mãi đến khi rơi vào A Tỳ địa ngục, tan xương nát thịt mới thôi.
Mà hiện tại Lý Du lại đang đi con đường này, một con đường thông đến quyền lực.
Vụ án của Thứ Sử Thanh Châu gây xôn xao dư luận trong một thời gian dài, đầu đường dân chúng đều vỗ tay khen hay, mắng to tham quan đáng chết.
Đám sai dịch trong quan xá cũng thi nhau bàn tán.
Ninh Anh đứng dưới tàng cây nhìn bầu trời bụi bẩn, nhấm nuốt những lời Lý Du nói, hắn rõ ràng nói nửa tháng nữa là có thể trở về, nhưng sao đến giờ còn chưa trở lại.
Lý Duệ ghé vào cửa ngây thơ gọi một tiếng a nương.
Ninh Anh vẫy tay về phía hắn, hắn chạy chậm tới, vô cùng thân thiết ôm lấy chân nàng làm nũng.
Ninh Anh nhéo cái mặt tròn trịa của hắn.
Dáng vẻ không khác Lý Du là mấy, lông mi như rẻ quạt, thanh tú xin xắn, một đôi mắt hồ ly câu hồn, môi hồng răng trắng, nam sinh nữ tướng.
Ninh Anh chọt cái má phúng phính của hắn, càng giống con gái rồi.
Thôi thị đi ra trêu ghẹo: “Trước đây Nhị Lang còn bị cải trang thành muội muội giấu ở trong đám cô nương để lão Vương phi tìm một hồi đó.”
Ninh Anh nhếch miệng cười, “Cũng không thể yếu ớt giống phụ thân hắn được.” Lại nói, “Tiểu lang quân phải thô bỉ một chút mới tốt.”
Thôi thị: “Nương tử nói bừa, sinh ra trong gia cảnh như vậy phải nuông chiều, Duệ Nhi nhà chúng ta về sau cũng sẽ được nuông chiều như Nhị Lang.”
Ninh Anh ghét bỏ bĩu môi, bàn tay không nhịn được lại nghịch gương mặt của nhi tử.
Thôi, không phải sinh ra cho vui nhà vui cửa sao?
Bốn ngày sau đó, Lý Du mới phong trần mệt mỏi trở về.
Lúc ấy Ninh Anh đang ngồi ở trong phòng làm gấu bông cho Lý Duệ, chợt nghe tỳ nữ báo lại, nói gia chủ đã về.
Ninh Anh khó nén vui sướng bỏ gấu bông xuống, vén rèm cửa ra ngoài xem thế nào, chợt thấy Lý Du đã vào nhà.
Lần này có thể diện hơn lần trước một chút, râu ria đã cạo sạch, người cũng có tinh thần hơn nhiều, vừa thấy nàng lập tức chạy đến ôm nàng, hoàn toàn không để ý đến đám người hầu trong viện.
Thôi thị ôm Lý Duệ đến thì nhìn thấy hai người ôm nhau, ai ôi một tiếng, nói: “Ban ngày ban mặt không ra thể thống gì hết!”
Lý Duệ ngây thơ gọi một tiếng a nương.
Lý Du ôm Ninh Anh đi vào trong nhà, nói: “Chờ phu thê ta nói chuyện xong sẽ đến tìm con sau.”
Lý Duệ: “…”
Hắn dẩu môi muốn khóc, Thôi thị vội vàng dỗ dành: “Tiểu tổ tông đừng khóc, chúng ta đi lấy đường mạch nha ăn.”
Dứt lời bèn ôm hắn đi lấy đường mạch nha dỗ dành.
Lý Du ôm eo Ninh Anh vào nhà, Ninh Anh tò mò hỏi: “Lần này về bao giờ lại đi?”
“Không đi nữa.” Dừng một chút hắn nói, “Cục diện bên Thanh Châu rối rắm để cho triều đình xử lý đi, Lý Du ta cầm bổng lộc huyện lệnh làm chuyện của Ngự Sử, thiệt thòi quá mà.”
Lời này chọc cho Ninh Anh bật cười, “Thật không đi nữa?”
Lý Du hôn nàng, “Vẫn là về nhà ôm thê tử sướng hơn, ở bên kia mỗi ngày đều giao tiếp với tù nhân, khiến người ta ghét muốn chết.”
Dứt lời hắn ngồi trên ghế dựa, kéo nàng đến bên cạnh hỏi: “Ta rời nhà mấy ngày, A Anh có nhớ ta không?”
Ninh Anh nâng cằm hắn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve: “Nuôi râu dài cũng được, rất có phong phạm.”
Lý Du nửa tin nửa ngờ, “Thế sao lần trước nàng còn chê ta chọc nàng đau?”
Ninh Anh nở nụ cười.
Nam nhân này từ năm mười ba tuổi đến bây giờ đã hơn hai mươi tuổi, thanh xuân của hắn, nàng đều tham dự.
Nàng nhìn hắn từng chút trưởng thành, nhìn hắn từ chú chó kiêu căng đến con sói hoang dã.
Trong lòng hắn có răng nanh vuốt sắc, chỉ là trước mặt nàng lại yên lặng tiết chế, dù sao cũng là người từ nhỏ lớn lên trong danh lợi.
Lần trước hắn nói muốn bảo vệ nàng, nàng tin, bởi vì hắn vẫn luôn dùng hành động thực tế chứng minh.
Lý Du vô cùng thân thiết cọ tay nàng, Ninh Anh ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn, hôn lên trán hắn.
Hai người đều nở nụ cười.
Sống với nhau lâu dần sinh ra ăn ý, đôi bên đã sớm trở thành một phần trong cuộc sống của nhau, không hề vì thời gian mà sinh lòng phiền chán, trái lại còn như rượu mạnh càng ủ càng thơm.
Tình yêu trải qua thời gian mài giũa và bồi dưỡng vẫn tốt hơn nhất kiến chung tình rất nhiều.
Bởi vì hiện thực tạo nên lý trí và lựa chọn, mà muốn duy trì tốt cuộc nhân nhân này cần cả hai phải bao dung nhường nhịn nhau.
Nếu nói Ninh Anh là người bình tĩnh lý trí thì Lý Du lại có vài phần lãng mạn mơ mộng.
Cái loại tính cách tuổi trẻ khinh cuồng này của hắn khiến cho tình yêu vừa phức tạp lại thuần túy.
Hắn phức tạp, dù sao cũng đã từng khinh thường nàng, đồng thời cũng có sự thuần túy cố chấp, một khi nhận định thì ai cũng không thể ngăn cản.
Lần này bình an trở về, cuối cùng Lý Du cũng có thể làm một huyện lệnh bình thường rồi.
So với sống trong đống tạp nham ở Thanh Châu bên kia, làm huyện lệnh sống quá sướng, Ninh Anh cũng từng có hỏi hắn, những món đồ nhận hối lộ lúc trước phải xử lý ra sao.
Hắn nói cứ đặt ở đó, phía trên sẽ có người xuống nhận.
Lúc này Ninh Anh mới yên tâm.
Thời gian trước vì vụ án này mà hai phu thê chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, giờ mọi chuyện đã xong thì suốt ngày dính lấy nhau.
Lý Du ở bên ngoài làm việc đồng thời cũng có đi dò xét phong tục nhân tình khắp các nơi của Thanh Châu, hắn cảm thấy sang năm có thể mở tiệm ăn tại Kiến Trữ Thanh Châu, bên kia kinh doanh phát đạt, có thể làm ăn được.
Ninh Anh lập tức tập trung cho việc này.
Vụ án Thứ Sử Thanh Châu bị giết không chỉ gây chấn động Thanh Châu, mà trong Kinh Thành cũng có không ít người bị liên lụy.
Lúc ấy Lý Du bị điều đến Thanh Châu, người ngoài đều cho là thánh thượng buồn bực hắn tuổi trẻ khinh cuồng cưới tỳ nữ làm thê không ra thể thống gì, nên mới đá hắn đến Thanh Châu chịu chút khổ cực, ai biết lại chọc ra cái tổ ong vò vẽ này, khiến mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Có vài người đã bất giác nhận ra, Tần vương thì sung sướng ngây ngất vì tiểu nhi tử nhà mình cũng có chút bản lĩnh.
Lý Cánh vui vẻ chạy đến nói với lão: “Nhị Lang đi mấy năm qua chắc cũng sắp quay trở lại rồi.”
Tần vương xoa tay nói: “Gần đây có không ít người muốn đến chỗ ta biếu quà, ta sắp phát sầu rồi.”
Lý Cánh sợ lão phạm sai lầm, vội nói: “Phụ thân tuyệt đối không thể dính vào vụ này.” Lại nói, “Bên trong vụ án của Thứ Sử Thanh Châu chính là hồ nước sâu không thấy đáy, trong kinh có không ít quan viên đều bị liên lụy, cha tuyệt đối không được để người ta nắm được nhược điểm trong lúc mấu chốt này.”
Tần vương xua tay, “Lão tử ta cũng không ngốc, không thể gây cản trở cho Nhị Lang nhà chúng ta được.” Lại nói, “Con xem nó đi Thanh Châu đã được vài năm mới lôi được họ Chu kia xuống ngựa, có thể thấy được không dễ dàng gì, ta há có thể vả mặt nó?”
Lý Cánh cười nói: “Xem ra phụ thân hiểu rất rõ tính chất của sự việc.”
Tần vương: “Hiểu chứ.” Lại nói, “Đợi hắn trở về sẽ được làm quan tứ phẩm, qua vài năm nữa là đuổi kịp con rồi.”
Lý Cánh: “Mấy năm nay Nhị Lang vất vả ngược xuôi, cầm bổng lộc huyện lệnh làm chuyện của Ngự Sử đúng là không dễ gì.”
Tần vương vuốt râu, vui mừng nói: “Thành gia lập nghiệp, quả thật là đã trưởng thành rồi.”
Bình thường quan Kinh Thành ra ngoài làm việc đều ba đến năm năm mới trở về. Nếu thông qua khảo hạch, đương nhiên có tư cách về kinh thăng chức, còn nếu không được, vậy thì tiếp tục thả rông bên ngoài.
Sẽ có một số người ra ngoài càng ngày càng sa sút, không thể quay về, hoặc phải ở ngoài phiêu bạt nửa đời mới có thể tiến vào trung tâm quyền lực.
Những chuyện này đối với người có thân phận như Lý Du đều không thành vấn đề.
Gia thế bối cảnh cho hắn điều kiện tốt nhất, nhưng năng lực cá nhân mới là thứ có thể giúp hắn đi được bao xa. Dù sao trong kinh thế gia quý tộc nhiều vô số kể, mà người có thể sớm ngày lập công như hắn thì không nhiều.
Rõ ràng có thể chọn việc dựa vào gia cảnh mua một chức quan, lại muốn đi cầu độc mộc mở ra một con đường riêng; rõ ràng có gia tộc che chở có thể được chăng hay chớ, nhưng lại muốn vứt bỏ yên ổn mưu cầu công danh lợi lộc bên ngoài.
Trong lúc đa số cha mẹ đều không nỡ để đứa con mình nuông chiều phải chịu khó chịu khổ, Lý Du lại kiên định hướng tới mục tiêu của chính mình. Hắn là một người đơn giản đến tận cùng, đã đưa ra lựa chọn thì sẽ chấp hành đến cùng.
Lúc trước chọn Ninh Anh, hắn toàn tâm toàn ý chiếm được sự đồng ý của nàng; nay chọn con đường nhập sĩ thì từng bước trù tính, trèo lên cao.
Sự kiên định này, có đôi khi đến Ninh Anh cũng bội phục, dù sao ngày tháng hắn thi công danh đều có nàng ở bên làm bạn. Những lần thức đêm khổ học, hắn thật sự nghiêm túc theo đuổi con đường học vấn…
Ninh Anh cảm thấy sở trường lớn nhất của hắn chính là biết suy tính trước sau.
Trên người Lý Du vừa có sự cổ hủ của người cổ đại, lại có sự cơ trí nhanh nhẹn thoát khỏi trói buộc của thời đại.
Hắn là một thực thể vô cùng mâu thuẫn, có đôi khi Ninh Anh cũng sẽ xoa tay phân tích hắn. Ví dụ như hồi nàng còn làm nô tỳ, tất cả hành động của hắn hoàn toàn phù hợp với một nam nhân điển hình của thời đại này.
Chủ ra chủ, tớ ra tớ.
Nhưng khi hắn dùng sự cuồng nhiệt đuổi theo mỗi sự kiện, hình mẫu cổ đại trong hắn bị phá vỡ, cảm giác truyền thống ở thời đại này, hoặc nói là giá trị chủ lưu của thời đại này ở trong mắt hắn không đáng một đồng.
Người này vừa có thể tuân thủ chặt chẽ các quy tắc, cũng có thể phá vỡ các quy tắc, đã vậy trong lòng còn ôm chút tâm tư lãng mạn ngây thơ. Ở bên một nam nhân như vậy cả đời, hình như cũng rất thú vị.
Ít nhất trước mắt Ninh Anh cảm thấy như vậy.
Mấy năm qua ở Thanh Châu nàng sống thật sự rất thoải mái, Lý Du cũng dùng hành động thực tế cho nàng cảm nhận được cái gì gọi là tôn trọng, cái gì là hai bên cùng nương tựa hỗ trợ lẫn nhau.
Hắn nói Kiến Trữ bên kia có thể mở tiệm ăn, nàng tự mình chạy đến một chuyến, kết quả không tới một tháng, tên kia đã gửi thư giục nàng nhanh trở về.
Rõ ràng sợ một mình cô đơn nhưng vẫn muốn kiếm cớ nói là hai đứa trẻ nhớ nàng.
Ninh Anh bĩu môi, có vài người ấy mà, kiêu ngạo đã khắc sâu vào trong lòng.
Nàng cảm thấy, Lý Du có đến 80 tuổi cũng không đổi được cái tật xấu này…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook