Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn
-
Chương 55
Từ Kinh Thành đến Thanh Châu, từ xuân về hoa nở đến ngày hè chói chang, đường xá xa xôi.
Đoàn người hết đi đường thủy lại đi đường bộ, có đôi khi Lý Du còn dạy Ninh Anh cưỡi ngựa.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn rất giỏi, lại kiên nhẫn, Ninh Anh cũng học rất nhanh, đặc biệt sau khi nàng mặc trang phục cưỡi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang, khác một trời một vực so với nữ lang được nuông chiều trong hậu viện, toàn thân đều đều toát ra vẻ giỏi giang lanh lẹ.
Lý Du không khỏi sinh ra ảo giác, hình như hắn lại biết thêm một mặt của thê tử nhà mình.
Ninh Anh sau khi biết cưỡi ngựa thì tràn ngập tự tin, hỏi hắn khi nào thì dạy nàng cưỡi ngựa đánh bóng.
Lý Du không khỏi vui vẻ, tính tình nàng càng lúc càng thêm hoang dã, không còn ôn thuần giống quá khứ mà tràn ngập sức sống thanh xuân.
Loại sức sống này là thứ mà nữ lang hậu viện không có, nó tràn ngập dã tính.
Đây có lẽ mới là bản tính thật sự của Ninh Anh.
Ninh Anh tuân thủ chặt chẽ tôn ti là bởi vì tôn trọng hắn, giấu thiên tính trong lòng, nay được nàng giải phóng càng thêm to gan lớn mật.
Lý Du yêu chết cái dáng vẻ tự tin này của nàng.
Sự phóng túng cùng bao dung của hắn tạo nên một nữ lang tính cách độc lập, những thứ này Ninh Anh chưa hề phát hiện, nàng chỉ cảm thấy sống nên được tự do tự tại.
Một cuộc hôn nhân tốt đẹp chuẩn xác phải khiến con người ta trở nên hạnh phúc hơn.
Lý Du dùng hành động thực tế của hắn đả động đến trái tim Ninh Anh, khiến nàng trở nên tốt hơn, mà nàng có đôi khi sẽ để lộ sự vui vẻ khiến Lý Du cảm thấy việc mình làm không sai.
Sự trả giá của hắn, nàng biết.
Sau này bất kể có đi tới đâu, bên cạnh đều có nàng làm bạn, chỉ cần như vậy trong lòng hắn lại thấy yên bình.
Rời kinh đã được hai tháng, cục xương già Thôi thị bị lăn qua lăn lại nửa sống nửa chết, Lý Du sợ bà ấy ăn không tiêu, lại đổi thuyền đi đường thủy.
Sông Đại Ung khơi thông tám hướng, thuận tiện cho thương lái các nơi nhập quan vận chuyển lương thực hàng hóa, nếu không phải mang theo gia quyến, tốc độ hắn đến Thanh Châu sẽ nhanh hơn.
Đoạn đường này đi từ đầu xuân đến đầu hạ, tuy vất vả bôn ba, nhưng lại được ngắm phong cảnh tươi đẹp của Đại Ung.
Đợi đến đầu tháng sáu, cuối cùng đoàn người mới tiến vào địa giới Thanh Châu, Huyện lệnh địa phương bày yến tiệc đón gió tẩy trần cho bọn họ.
Ninh Anh tương đối kinh ngạc, chọt Lý Du nói: “Quan tép riu chàng cũng nổi bật quá đấy, chân trước mới vào Thanh Châu, người ta đã chờ nghênh đón rồi.”
Lý Du là người thông minh, rất nhanh đã hiểu ý nàng, chắc chắc là trong kinh có người truyền tin đến Thanh Châu, để bọn họ làm công tác ứng phó.
Nếu Huyện lệnh địa phương đã có lòng, hắn không tiện từ chối, vì thế cứ thoải mái đi dự tiệc.
Hiện nay thời tiết nóng bức, dưa và trái cây rất nhiều, nhóm nam khách nói cười thân thiết, các nữ quyến lại bàn chuyện phong tục nhân tình.
Ninh Anh thật sự rất thích dưa mật, ăn vài miếng liền.
Người nhà Ngụy Huyện lệnh thi thoảng lại soi xét nàng, bởi vì tin tức từ trong kinh truyền đến nói là Lý Du cưới một tỳ nữ, thánh thượng buồn bực nên mới cố ý đẩy hắn đến huyện Lăng Dương mài giũa tính tình.
Mọi người đương nhiên cảm thấy tò mò với Ninh Anh, nữ nhân có thể khiến cho nhóm thứ nữ trong Tần Vương nhún nhường đương nhiên không đơn giản.
Buổi tối mọi người đặt chân tại dịch quán, trước khi đi ngủ Ninh Anh không nhịn được càu nhàu với Lý Du, nói phu nhân Ngụy Huyện lệnh tựa như người thành tinh, vòng vèo lắt léo nói lời khách sáo này nọ.
Lý Du không khỏi vui vẻ, ôm vai nàng nói: “Hiện tại mới chỉ là nói lời khách sáo, sau này thì sao, không biết còn có bao nhiêu người đến hối lộ phu nhân quan huyện nàng đi cửa sau đấy.”
Vừa dứt lời, hai mắt Ninh Anh sáng rực: “Thật hay giả?”
Lý Du: “Thanh Châu như cái thùng sắt, từ trên xuống dưới thông đồng làm bậy, ta cũng không định làm thanh quan ở chỗ này.”
Ninh Anh: “…”
Lý Du: “Sau này nếu như có người đi cửa sau, chỉ cần không phải chuyện liên quan đến mạng người hay cường hiếp dân nữ gì đó, nàng cứ nhận.”
Ninh Anh im lặng một hồi mới nói: “Vậy chúng ta không phải sẽ phát tài sao?”
Lý Du nghiêm túc nói: “Đúng, hơn nữa còn phát tài lớn.” Lại nói, “Chỉ dựa vào chút bổng lộc đó sống làm sao được.”
Ninh Anh bóp eo hắn: “Chàng đúng là tham quan.”
Lý Du cắn mặt nàng một miếng: “Ta tham là để nuôi nàng.”
Hai người trêu ghẹo nhau một phen, xét thấy sáng mai còn phải tiếp tục lên đường, hai người bèn đi ngủ sớm.
Ngày kế tiếp, trời vừa hừng đông bọn họ sẽ lên đường rời Tuyền Dương, đi thêm hai ngày mới thuận lợi đến huyện Lăng Dương.
Lúc ấy đúng vào giữa trưa, Lý Du dàn xếp cho đám người Ninh Anh tại dịch quán xong liền đến phủ nha giao tiếp với Chu huyện lệnh.
Nơi đây thật sự không phải thâm sơn cùng cốc gì, sản vật rất nhiều, đoàn người Ninh Anh ở trong dịch quán bừng bừng hưng trí, bởi vì dăm năm tới bọn họ sẽ phải cắm rễ ở đây.
So với nàng hưng phấn, Thôi thị lại chê bai đủ đường, bà ấy một đường ngựa xe mệt nhọc gầy đi một vòng, thật không thể so với đám người trẻ tuổi.
Sau khi ở dịch quán ba ngày, Huyện lệnh địa phương thương lượng với Lý Du lại chạy tới nơi khác.
Trong phủ nha có quan xá, có thể dàn xếp cho nữ quyến.
Đình viện lần này được xây dựng theo kiểu rộng mở, chân tường có một gốc đa, ngày hè có thể đến đó hóng gió.
Lý Du là người bắt bẻ mà cũng thấy như vậy không tệ, hắn chắp tay sau lưng dạo qua một vòng, từ nay về sau hắn không cần sáng sớm lên triều nữa, ra khỏi nội viện chính là nơi làm việc, thật quá thoải mái.
Ninh Anh biết tâm tư của hắn, trêu chọc: “Sau này Lý Huyện lệnh có thể ngủ nhiều thêm một giấc rồi, thật đúng là đáng mừng.”
Lý Du chỉ vào một cái giếng trong góc, nói: “Miệng giếng kia dùng để ướp lạnh trái cây, quá thích hợp.”
Ninh Anh gật đầu: “Dưa mật nơi này ăn rất ngon, nhất định phải mua nhiều chút ăn cho đã thèm.”
Hai người đều thuộc dạng tham ăn, bất tri bất giác lại bàn đến phong tục nhân tình cùng ẩm thực, trước đó lúc ở Tuyền Dương Ninh Anh đã phát hiện, người Thanh Châu rất thích ăn cay.
Ngày thứ hai thùng đồ chuyển từ Kinh Thành cũng được vận chuyển đến, cả ngày Ninh Anh đều chỉ huy người hầu bày biện trong viện.
Thôi thị có chút lạ nước lạ cái, vẫn nằm ở trong phòng nghỉ ngơi.
Ninh Anh mời đại phu đến bắt mạch cho bà ấy, kê thang thuốc nấu uống, lăn qua lăn lại mấy ngày mới đỡ.
Mà Lý Du thì lại bận bịu chính sự, hắn là lần đầu làm Huyện lệnh, tất cả đều tràn ngập cảm giác bỡ ngỡ mới lạ.
Nhưng mà cảm giác mới mẻ này nhanh chóng bị vụ mất gà của Trương gia và Lưu gia trộm mất, bọn hắn chạy tới phủ nha mời Lý Du xử án.
Hắn đường đường là tiểu công chúa được phủ Tần Vương nuông chiều, lại suốt ngày đi xử lý mấy việc vặt vãnh như trộm gà trộm chó, thật không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh.
Đặc biệt khi hắn nhìn thấy hai người dân vì một con gà rụng đầy lông mà cãi nhau mặt đỏ tía tai, lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Chuyện này cũng thôi, có mấy phụ nhân lá gan lớn, không ngừng đến nhìn lén gương mặt tuấn tú của hắn.
Vì thế rất nhanh, cả thị trấn đều biết Lý Huyện lệnh mới nhậm chức rất tuấn tú, thậm chí còn tò mò vây xem, khiến cho Lý Du phiền không chịu nổi.
Có đôi khi bên bàn cơm Lý Du nhắc mấy vụ trộm gà trộm chó, Ninh Anh lại thấy buồn cười, tò mò hỏi: “Trương gia lão nhân nói gà trống là của nhà lão ấy, lang quân tra án thế nào?”
Lý Du buông đũa: “Chuyện này còn không đơn giản sao, nhà ai nuôi gà trống mà chẳng có ổ, trời vừa tối tự nó sẽ biết tìm về ổ thôi.” Lại nói, “Còn có Lưu bà tử cùng trưởng tức nhà Vương gia vì mấy con vịt mà lôi nhau lên công đường, quả thực quá càn quấy. Ta bảo bọn họ thả đám vịt kia về nơi hay hoạt động, nhà ai nuôi, khuya đến gọi chúng về là biết, đâu cần phải lên công đường?”
Thấy hắn kích động, Ninh Anh vội vàng bưng một chén rượu thuốc mát lạnh cho hắn: “Lý Huyện lệnh xin bớt giận, xin bớt giận.”
Lý Du càu nhàu: “Những dân đen này, chỉ vì chút chuyện cỏn con mà đến làm phiền quan phụ mẫu của bọn họ, khó trách vị trước đó nói việc vặt nhiều, chỉ muốn ra ngoài ngao du.”
Ninh Anh đưa ra chủ ý: “Vài chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục cứ để địa phương tự mình phán quyết, nếu như không phục thì hãy lên công đường, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.”
Lý Du: “Kẻ gây chuyện, cứ đánh mấy roi rồi lại nói.”
Ninh Anh: “Lang quân dẫu sao cũng mới nhậm chức, rất nhiều chuyện phức tạp, lại không kinh nghiệm, chờ lí lẽ rõ ràng là có thể xử dễ như trở bàn tay rồi.”
Lý Du cằn nhằn cắn miếng dưa giòn giã, ăn vô cùng ngon miệng.
Ninh Anh tự dưng cảm thấy nam nhân này khá đáng yêu.
Tuy hắn bực tức nhiều, nhưng làm việc vẫn rất có hiệu suất, thăm dò tình hình rõ ràng mới chọn người bồi dưỡng cho mình để tiện sau này dễ dàng làm việc.
Mà Ninh Anh cũng không nhàn rỗi, những lúc rảnh rỗi nàng sẽ ra đường dạo chơi.
Dân bản xứ thích ăn cay, cho dù làm yêm ngâm cũng có thể cho không ít thù du, Ninh Anh có được linh cảm, cảm thấy có thể thử bán lẩu, nói không chừng lại có nguồn tiêu thụ.
Sau khi vào thu, nàng cùng Thái tam nương làm một nồi lẩu, nước dùng sôi sùng sục, trên mặt phủ kín hoa tiêu, màu sắc đỏ rực, ngửi mùi hương đã thấy cay nồng, khiến người ta nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Lý Du tan làm trở về tự tìm đường chết muốn thử một lần, bình thường hắn không ăn cay, Ninh Anh chuẩn bị cho hắn nước dùng không quá cay.
Thế nhưng nó vẫn khiêu chiến giới hạn của hắn, vì thế nửa đêm hắn liên tiếp chạy ba chuyến đến nhà xí, sáng tinh mơ lại chạy thêm chuyến nữa.
Cả người đều héo rĩ.
Nhìn dáng vẻ bơ phờ của hắn, Thôi thị vừa giận vừa buồn cười, ghét bỏ nói: “Nhị Lang thật đúng là thích tự dày vò mình!”
Sau khi uống thuốc trị tiêu chảy, buổi chiều tinh thần của Lý Du mới khá hơn chút, chạy ra tiền viện ngồi trên ghế quan mà mông còn thấy đau.
Vương Huyện Thừa thấy hắn không quá thoải mái, tò mò hỏi: “Minh phủ có chỗ nào không khỏe sao?”
Lý Du kìm nén, không đáp hỏi lại: “Người nơi này của các ngươi đều ăn được cay sao?”
Vương Huyện Thừa gật đầu: “Vâng, bất kể nam nữ già trẻ, đều thích ăn cay.” Lại nói, “Chuyện này có liên quan đến địa vực, ngày mùa đông bệnh thấp khớp nặng, ăn cay có thể giúp máu lưu thông, làm ấm xua lạnh, cho nên nhà nhà đều thích ăn cay.”
Lý Du nhìn hắn, không khỏi bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn người này nếm thử món lẩu cay kia.
Vì thế nhân dịp ngày nào đó, Ninh Anh cùng Thái tam nương chuẩn bị nồi lẩu cay nóng mời sai dịch trong phủ nha đến dùng, lúc này thời tiết đã lạnh, ăn đồ nóng hầm hập là thích hợp nhất.
Một cái nồi đất, một chiếc bếp lò là đủ.
Mấy người quây quần nói chuyện trên trời dưới đất, rất có khí thế của giang hồ.
Lúc ấy bọn họ ở trong phủ nha ăn lẩu, rau xanh, thịt dê, thịt heo đầy đủ mọi thứ.
Mọi người vây quanh nồi đất, ăn đến khí thế ngất trời, mồ hôi đầm đìa.
Lý Du nhìn thấy tình cảnh kia không khỏi sinh lòng hoài nghi, Thái tam nương trong nhà bếp cũng rất hào hứng, nói với Ninh Anh: “Xem ra dân bản xứ thích kiểu ẩm thực này.”
Ninh Anh gật đầu: “Lúc trước ta ở Dương Châu bên kia, người địa phương không chịu nổi khẩu vị tê cay thế này, ta còn từng định chuyển đến đây.”
Thái tam nương rộn rạo: “Nếu như bán lẩu ở đây, khả năng làm ăn được rất cao.”
Ninh Anh cười nói: “Chờ thêm thời gian nữa thử một lần xem sao.”
Chờ lúc sau nàng ra xem Lý Du, thấy hắn đang ngồi cùng Vương Huyện Thừa, hỏi hắn có thể ăn ruột động vật không.
Vương Huyện Thừa liên tục đáp không, giống như cảm thấy thịt dê nhúng kia quá đã nghiền, hắn lại gắp vào bát thêm không ít.
Lý Du nhìn mà không khỏi đau thịt.
Người làm Huyện lệnh như hắn bổng lộc một tháng không chịu nổi thê tử hắn tàn phá, sớm muộn gì cũng nghèo rớt mùng tơi cho xem!
Lần đầu tiên trong đời, tiểu công chúa kiêu ngạo khắc sâu cảm nhận kiếm tiền thật khó, kiếm bổng lộc càng khó hơn!
Đoàn người hết đi đường thủy lại đi đường bộ, có đôi khi Lý Du còn dạy Ninh Anh cưỡi ngựa.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn rất giỏi, lại kiên nhẫn, Ninh Anh cũng học rất nhanh, đặc biệt sau khi nàng mặc trang phục cưỡi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang, khác một trời một vực so với nữ lang được nuông chiều trong hậu viện, toàn thân đều đều toát ra vẻ giỏi giang lanh lẹ.
Lý Du không khỏi sinh ra ảo giác, hình như hắn lại biết thêm một mặt của thê tử nhà mình.
Ninh Anh sau khi biết cưỡi ngựa thì tràn ngập tự tin, hỏi hắn khi nào thì dạy nàng cưỡi ngựa đánh bóng.
Lý Du không khỏi vui vẻ, tính tình nàng càng lúc càng thêm hoang dã, không còn ôn thuần giống quá khứ mà tràn ngập sức sống thanh xuân.
Loại sức sống này là thứ mà nữ lang hậu viện không có, nó tràn ngập dã tính.
Đây có lẽ mới là bản tính thật sự của Ninh Anh.
Ninh Anh tuân thủ chặt chẽ tôn ti là bởi vì tôn trọng hắn, giấu thiên tính trong lòng, nay được nàng giải phóng càng thêm to gan lớn mật.
Lý Du yêu chết cái dáng vẻ tự tin này của nàng.
Sự phóng túng cùng bao dung của hắn tạo nên một nữ lang tính cách độc lập, những thứ này Ninh Anh chưa hề phát hiện, nàng chỉ cảm thấy sống nên được tự do tự tại.
Một cuộc hôn nhân tốt đẹp chuẩn xác phải khiến con người ta trở nên hạnh phúc hơn.
Lý Du dùng hành động thực tế của hắn đả động đến trái tim Ninh Anh, khiến nàng trở nên tốt hơn, mà nàng có đôi khi sẽ để lộ sự vui vẻ khiến Lý Du cảm thấy việc mình làm không sai.
Sự trả giá của hắn, nàng biết.
Sau này bất kể có đi tới đâu, bên cạnh đều có nàng làm bạn, chỉ cần như vậy trong lòng hắn lại thấy yên bình.
Rời kinh đã được hai tháng, cục xương già Thôi thị bị lăn qua lăn lại nửa sống nửa chết, Lý Du sợ bà ấy ăn không tiêu, lại đổi thuyền đi đường thủy.
Sông Đại Ung khơi thông tám hướng, thuận tiện cho thương lái các nơi nhập quan vận chuyển lương thực hàng hóa, nếu không phải mang theo gia quyến, tốc độ hắn đến Thanh Châu sẽ nhanh hơn.
Đoạn đường này đi từ đầu xuân đến đầu hạ, tuy vất vả bôn ba, nhưng lại được ngắm phong cảnh tươi đẹp của Đại Ung.
Đợi đến đầu tháng sáu, cuối cùng đoàn người mới tiến vào địa giới Thanh Châu, Huyện lệnh địa phương bày yến tiệc đón gió tẩy trần cho bọn họ.
Ninh Anh tương đối kinh ngạc, chọt Lý Du nói: “Quan tép riu chàng cũng nổi bật quá đấy, chân trước mới vào Thanh Châu, người ta đã chờ nghênh đón rồi.”
Lý Du là người thông minh, rất nhanh đã hiểu ý nàng, chắc chắc là trong kinh có người truyền tin đến Thanh Châu, để bọn họ làm công tác ứng phó.
Nếu Huyện lệnh địa phương đã có lòng, hắn không tiện từ chối, vì thế cứ thoải mái đi dự tiệc.
Hiện nay thời tiết nóng bức, dưa và trái cây rất nhiều, nhóm nam khách nói cười thân thiết, các nữ quyến lại bàn chuyện phong tục nhân tình.
Ninh Anh thật sự rất thích dưa mật, ăn vài miếng liền.
Người nhà Ngụy Huyện lệnh thi thoảng lại soi xét nàng, bởi vì tin tức từ trong kinh truyền đến nói là Lý Du cưới một tỳ nữ, thánh thượng buồn bực nên mới cố ý đẩy hắn đến huyện Lăng Dương mài giũa tính tình.
Mọi người đương nhiên cảm thấy tò mò với Ninh Anh, nữ nhân có thể khiến cho nhóm thứ nữ trong Tần Vương nhún nhường đương nhiên không đơn giản.
Buổi tối mọi người đặt chân tại dịch quán, trước khi đi ngủ Ninh Anh không nhịn được càu nhàu với Lý Du, nói phu nhân Ngụy Huyện lệnh tựa như người thành tinh, vòng vèo lắt léo nói lời khách sáo này nọ.
Lý Du không khỏi vui vẻ, ôm vai nàng nói: “Hiện tại mới chỉ là nói lời khách sáo, sau này thì sao, không biết còn có bao nhiêu người đến hối lộ phu nhân quan huyện nàng đi cửa sau đấy.”
Vừa dứt lời, hai mắt Ninh Anh sáng rực: “Thật hay giả?”
Lý Du: “Thanh Châu như cái thùng sắt, từ trên xuống dưới thông đồng làm bậy, ta cũng không định làm thanh quan ở chỗ này.”
Ninh Anh: “…”
Lý Du: “Sau này nếu như có người đi cửa sau, chỉ cần không phải chuyện liên quan đến mạng người hay cường hiếp dân nữ gì đó, nàng cứ nhận.”
Ninh Anh im lặng một hồi mới nói: “Vậy chúng ta không phải sẽ phát tài sao?”
Lý Du nghiêm túc nói: “Đúng, hơn nữa còn phát tài lớn.” Lại nói, “Chỉ dựa vào chút bổng lộc đó sống làm sao được.”
Ninh Anh bóp eo hắn: “Chàng đúng là tham quan.”
Lý Du cắn mặt nàng một miếng: “Ta tham là để nuôi nàng.”
Hai người trêu ghẹo nhau một phen, xét thấy sáng mai còn phải tiếp tục lên đường, hai người bèn đi ngủ sớm.
Ngày kế tiếp, trời vừa hừng đông bọn họ sẽ lên đường rời Tuyền Dương, đi thêm hai ngày mới thuận lợi đến huyện Lăng Dương.
Lúc ấy đúng vào giữa trưa, Lý Du dàn xếp cho đám người Ninh Anh tại dịch quán xong liền đến phủ nha giao tiếp với Chu huyện lệnh.
Nơi đây thật sự không phải thâm sơn cùng cốc gì, sản vật rất nhiều, đoàn người Ninh Anh ở trong dịch quán bừng bừng hưng trí, bởi vì dăm năm tới bọn họ sẽ phải cắm rễ ở đây.
So với nàng hưng phấn, Thôi thị lại chê bai đủ đường, bà ấy một đường ngựa xe mệt nhọc gầy đi một vòng, thật không thể so với đám người trẻ tuổi.
Sau khi ở dịch quán ba ngày, Huyện lệnh địa phương thương lượng với Lý Du lại chạy tới nơi khác.
Trong phủ nha có quan xá, có thể dàn xếp cho nữ quyến.
Đình viện lần này được xây dựng theo kiểu rộng mở, chân tường có một gốc đa, ngày hè có thể đến đó hóng gió.
Lý Du là người bắt bẻ mà cũng thấy như vậy không tệ, hắn chắp tay sau lưng dạo qua một vòng, từ nay về sau hắn không cần sáng sớm lên triều nữa, ra khỏi nội viện chính là nơi làm việc, thật quá thoải mái.
Ninh Anh biết tâm tư của hắn, trêu chọc: “Sau này Lý Huyện lệnh có thể ngủ nhiều thêm một giấc rồi, thật đúng là đáng mừng.”
Lý Du chỉ vào một cái giếng trong góc, nói: “Miệng giếng kia dùng để ướp lạnh trái cây, quá thích hợp.”
Ninh Anh gật đầu: “Dưa mật nơi này ăn rất ngon, nhất định phải mua nhiều chút ăn cho đã thèm.”
Hai người đều thuộc dạng tham ăn, bất tri bất giác lại bàn đến phong tục nhân tình cùng ẩm thực, trước đó lúc ở Tuyền Dương Ninh Anh đã phát hiện, người Thanh Châu rất thích ăn cay.
Ngày thứ hai thùng đồ chuyển từ Kinh Thành cũng được vận chuyển đến, cả ngày Ninh Anh đều chỉ huy người hầu bày biện trong viện.
Thôi thị có chút lạ nước lạ cái, vẫn nằm ở trong phòng nghỉ ngơi.
Ninh Anh mời đại phu đến bắt mạch cho bà ấy, kê thang thuốc nấu uống, lăn qua lăn lại mấy ngày mới đỡ.
Mà Lý Du thì lại bận bịu chính sự, hắn là lần đầu làm Huyện lệnh, tất cả đều tràn ngập cảm giác bỡ ngỡ mới lạ.
Nhưng mà cảm giác mới mẻ này nhanh chóng bị vụ mất gà của Trương gia và Lưu gia trộm mất, bọn hắn chạy tới phủ nha mời Lý Du xử án.
Hắn đường đường là tiểu công chúa được phủ Tần Vương nuông chiều, lại suốt ngày đi xử lý mấy việc vặt vãnh như trộm gà trộm chó, thật không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh.
Đặc biệt khi hắn nhìn thấy hai người dân vì một con gà rụng đầy lông mà cãi nhau mặt đỏ tía tai, lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Chuyện này cũng thôi, có mấy phụ nhân lá gan lớn, không ngừng đến nhìn lén gương mặt tuấn tú của hắn.
Vì thế rất nhanh, cả thị trấn đều biết Lý Huyện lệnh mới nhậm chức rất tuấn tú, thậm chí còn tò mò vây xem, khiến cho Lý Du phiền không chịu nổi.
Có đôi khi bên bàn cơm Lý Du nhắc mấy vụ trộm gà trộm chó, Ninh Anh lại thấy buồn cười, tò mò hỏi: “Trương gia lão nhân nói gà trống là của nhà lão ấy, lang quân tra án thế nào?”
Lý Du buông đũa: “Chuyện này còn không đơn giản sao, nhà ai nuôi gà trống mà chẳng có ổ, trời vừa tối tự nó sẽ biết tìm về ổ thôi.” Lại nói, “Còn có Lưu bà tử cùng trưởng tức nhà Vương gia vì mấy con vịt mà lôi nhau lên công đường, quả thực quá càn quấy. Ta bảo bọn họ thả đám vịt kia về nơi hay hoạt động, nhà ai nuôi, khuya đến gọi chúng về là biết, đâu cần phải lên công đường?”
Thấy hắn kích động, Ninh Anh vội vàng bưng một chén rượu thuốc mát lạnh cho hắn: “Lý Huyện lệnh xin bớt giận, xin bớt giận.”
Lý Du càu nhàu: “Những dân đen này, chỉ vì chút chuyện cỏn con mà đến làm phiền quan phụ mẫu của bọn họ, khó trách vị trước đó nói việc vặt nhiều, chỉ muốn ra ngoài ngao du.”
Ninh Anh đưa ra chủ ý: “Vài chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục cứ để địa phương tự mình phán quyết, nếu như không phục thì hãy lên công đường, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.”
Lý Du: “Kẻ gây chuyện, cứ đánh mấy roi rồi lại nói.”
Ninh Anh: “Lang quân dẫu sao cũng mới nhậm chức, rất nhiều chuyện phức tạp, lại không kinh nghiệm, chờ lí lẽ rõ ràng là có thể xử dễ như trở bàn tay rồi.”
Lý Du cằn nhằn cắn miếng dưa giòn giã, ăn vô cùng ngon miệng.
Ninh Anh tự dưng cảm thấy nam nhân này khá đáng yêu.
Tuy hắn bực tức nhiều, nhưng làm việc vẫn rất có hiệu suất, thăm dò tình hình rõ ràng mới chọn người bồi dưỡng cho mình để tiện sau này dễ dàng làm việc.
Mà Ninh Anh cũng không nhàn rỗi, những lúc rảnh rỗi nàng sẽ ra đường dạo chơi.
Dân bản xứ thích ăn cay, cho dù làm yêm ngâm cũng có thể cho không ít thù du, Ninh Anh có được linh cảm, cảm thấy có thể thử bán lẩu, nói không chừng lại có nguồn tiêu thụ.
Sau khi vào thu, nàng cùng Thái tam nương làm một nồi lẩu, nước dùng sôi sùng sục, trên mặt phủ kín hoa tiêu, màu sắc đỏ rực, ngửi mùi hương đã thấy cay nồng, khiến người ta nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Lý Du tan làm trở về tự tìm đường chết muốn thử một lần, bình thường hắn không ăn cay, Ninh Anh chuẩn bị cho hắn nước dùng không quá cay.
Thế nhưng nó vẫn khiêu chiến giới hạn của hắn, vì thế nửa đêm hắn liên tiếp chạy ba chuyến đến nhà xí, sáng tinh mơ lại chạy thêm chuyến nữa.
Cả người đều héo rĩ.
Nhìn dáng vẻ bơ phờ của hắn, Thôi thị vừa giận vừa buồn cười, ghét bỏ nói: “Nhị Lang thật đúng là thích tự dày vò mình!”
Sau khi uống thuốc trị tiêu chảy, buổi chiều tinh thần của Lý Du mới khá hơn chút, chạy ra tiền viện ngồi trên ghế quan mà mông còn thấy đau.
Vương Huyện Thừa thấy hắn không quá thoải mái, tò mò hỏi: “Minh phủ có chỗ nào không khỏe sao?”
Lý Du kìm nén, không đáp hỏi lại: “Người nơi này của các ngươi đều ăn được cay sao?”
Vương Huyện Thừa gật đầu: “Vâng, bất kể nam nữ già trẻ, đều thích ăn cay.” Lại nói, “Chuyện này có liên quan đến địa vực, ngày mùa đông bệnh thấp khớp nặng, ăn cay có thể giúp máu lưu thông, làm ấm xua lạnh, cho nên nhà nhà đều thích ăn cay.”
Lý Du nhìn hắn, không khỏi bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn người này nếm thử món lẩu cay kia.
Vì thế nhân dịp ngày nào đó, Ninh Anh cùng Thái tam nương chuẩn bị nồi lẩu cay nóng mời sai dịch trong phủ nha đến dùng, lúc này thời tiết đã lạnh, ăn đồ nóng hầm hập là thích hợp nhất.
Một cái nồi đất, một chiếc bếp lò là đủ.
Mấy người quây quần nói chuyện trên trời dưới đất, rất có khí thế của giang hồ.
Lúc ấy bọn họ ở trong phủ nha ăn lẩu, rau xanh, thịt dê, thịt heo đầy đủ mọi thứ.
Mọi người vây quanh nồi đất, ăn đến khí thế ngất trời, mồ hôi đầm đìa.
Lý Du nhìn thấy tình cảnh kia không khỏi sinh lòng hoài nghi, Thái tam nương trong nhà bếp cũng rất hào hứng, nói với Ninh Anh: “Xem ra dân bản xứ thích kiểu ẩm thực này.”
Ninh Anh gật đầu: “Lúc trước ta ở Dương Châu bên kia, người địa phương không chịu nổi khẩu vị tê cay thế này, ta còn từng định chuyển đến đây.”
Thái tam nương rộn rạo: “Nếu như bán lẩu ở đây, khả năng làm ăn được rất cao.”
Ninh Anh cười nói: “Chờ thêm thời gian nữa thử một lần xem sao.”
Chờ lúc sau nàng ra xem Lý Du, thấy hắn đang ngồi cùng Vương Huyện Thừa, hỏi hắn có thể ăn ruột động vật không.
Vương Huyện Thừa liên tục đáp không, giống như cảm thấy thịt dê nhúng kia quá đã nghiền, hắn lại gắp vào bát thêm không ít.
Lý Du nhìn mà không khỏi đau thịt.
Người làm Huyện lệnh như hắn bổng lộc một tháng không chịu nổi thê tử hắn tàn phá, sớm muộn gì cũng nghèo rớt mùng tơi cho xem!
Lần đầu tiên trong đời, tiểu công chúa kiêu ngạo khắc sâu cảm nhận kiếm tiền thật khó, kiếm bổng lộc càng khó hơn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook