Edit + beta: Iris
Bên kia. Trang Dĩnh tìm mẹ Trang nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm được ở góc đường, vội vàng đỡ lấy bà: "Mẹ, mẹ đi đâu thế, con tìm mẹ lâu muốn chết."
Trần Khánh Linh, hay đúng hơn là mẹ của Trang Dục, đi tới mỉm cười nắm tay con gái mình.
"Mẹ đi một mình hả." Bà không còn trẻ, nhưng mỗi cử chỉ đều lộ vẻ hơi ngây thơ, bĩu môi, "Cha con, lão già kia, đại thọ lại nhất định muốn mở họp, rõ ràng đã đồng ý sẽ ở cùng nhau. "
Trang Dĩnh vỗ vào mu bàn tay của mẹ cô: "Đâu nào, cha vừa dừng cuộc họp, quay lại thì không thấy mẹ ở đó, cha tìm mẹ khắp nơi, sai sử con cả buổi. "
Mẹ Trang lúc này mới hài lòng cười đắc ý, hừ nói: "Vầy còn được, đến đại thọ còn mở họp, lát nữa xem mẹ xử đẹp ông ấy thế nào."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nhưng Từ Kiêu ở sau hoa viên thì không gì, anh đang vắt óc chuẩn bị gặp mặt gia trưởng, kết thúc một cách lặng lẽ, đơn giản và không khoa trương.
Anh ngồi trong một cái đình khá vắng vẻ trên lối đi nhỏ ở hòn non bộ, bởi vì đã gần đến mùa đông, giữa trưa cũng không nóng lắm, ánh mặt trời xuyên qua đình hoa, tản mát thành những bóng hoa mỏng manh trên mặt đất xanh tươi, Từ Kiêu bưng đĩa đồ ăn, vui vẻ ăn một mình.
Anh một mình ở chỗ này cũng tốt, chủ yếu là không biết khi nào Trang Dục mới về, trước đó anh một mình chói lóa ngồi trong góc, người ta luôn nhìn anh khiến anh cảm thấy xấu hổ khi ăn quá nhiều.
Vốn dĩ có thể tìm Tiểu Trần bồi bạn, nhưng khi dì Trần đến, không biết Tiểu Trần sợ mẹ hay gì mà nháy mắt không biết đã đi đâu. Anh tìm mãi không thấy nên tự mình gắp đầy nửa đĩa, cầm sâm panh và đi dạo một lúc lâu, sau đó tìm thấy nơi phong thủy này.
Cuối cùng, anh không cần lo lắng hình tượng của mình nữa, muốn ăn gì cũng được, Từ Kiêu cầm đĩa ăn một cách thích thú.
Nhưng anh chỉ vui vẻ được chốc lát, một lúc sau, đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh anh.
Từ Kiêu bưng khay nhỏ, đưa nĩa lên miệng, không nhúc nhích.
Là Nghiêm Thành Du.
Anh không biết Nghiêm Thành Du làm thế nào tìm ra anh, nhưng từ nhỏ Nghiêm Thành Du đã như cái đuôi của anh, luôn tìm thấy anh.
Từ Kiêu dừng lại một chút rồi tiếp tục ăn.
Nhưng Nghiêm Thành Du cứ nhìn anh chằm chằm.
Sự hiện diện của hắn quá mạnh mẽ, anh không thể lơ đi được.
Từ Kiêu nhàm chán sờ cá hồi hun khói, không biết nên nói cái gì.
Kể từ khi anh rời khỏi đoàn phim Thiên Khải Lục, đây là lần đầu tiên anh gặp lại Nghiêm Thành Du.
Cả hai im lặng như thể đang cạnh tranh, không ai lên tiếng trước.
Một lúc lâu, Nghiêm Thành Du mới ngả người dựa vào thành ghế.
"Làm sao, hiện tại ngay cả chào hỏi cũng không muốn nói?" Nghiêm Thành Du giễu cợt nói: "Một câu cũng không nói."
"..." Từ Kiêu nói: "Không biết nên nói cái gì."
Nghiêm Thành Du như bị anh đâm trúng, quay đầu sang một bên. Từ góc độ của Từ Kiêu, anh vừa vặn nhìn thấy hàng mi run rẩy khẽ rũ xuống của hắn.
"Xem ra anh rất ghét em." Nghiêm Thành Du nói.
Từ Kiêu thở dài dưới đáy lòng, từ nhỏ đến lớn, anh ghét nhất là vẻ mặt này của Nghiêm Thành Du, cho đến tận bây giờ.
Khi anh phản ứng lại, tay anh đã cách vai Nghiêm Thành Du chỉ vài centimet.
Nghiêm Thành Du không nhìn thấy.
Từ Kiêu rút tay về, trầm mặc một hồi: "... Thành Du, anh trước đây..."
"Đừng nói trước đây," Nghiêm Thành Du đột nhiên ngắt lời anh, quay đầu nhìn thẳng vào anh: "Tôi thà rằng anh ghét tôi, thậm chí là hận tôi."
"Càng ghét càng tốt."
"..." Từ Kiêu thở dài, "Chúng ta đều đã tới dị thế giới... Để quá khứ đi qua đi." Anh dừng một chút, "Mọi người đều sống tốt, vậy là được rồi."
"Chỉ có anh sống tốt?" Nghiêm Thành Du cười lạnh: "Anh biết tôi sống làm sao không?"
"Ha," Nghiêm Thành Du cười khẩy, "Tôi sống có tốt hay không, không phải việc của anh, đúng không?"
Từ Kiêu cũng không biết tại sao hôm nay Nghiêm Thành Du lại như quả bom, anh từ đầu đến cuối chỉ nói ba câu.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Nghiêm Thành Du, thói quen nhiều năm qua vẫn ngăn cản Từ Kiêu nói nặng lời.
Anh cố gắng làm cho bầu không khí thoải mái hơn, "Sao lại không tốt, so với trong viện tốt hơn nhiều mà?"
"Em nhìn xem, hiện tại em nổi tiếng, nhiều fans thích em như vậy, không tốt sao?"
Nghiêm Thành Du nhìn thẳng vào anh, đôi mắt hoa đào tràn đầy cảm xúc mà Từ Kiêu không hiểu.
Ánh mắt phức tạp và buồn bã của hắn khiến Từ Kiêu không biết nên nói gì.
"...Nếu tôi nói không tốt thì sao," hắn giật giật khóe miệng, cười không được đẹp cho lắm.
"Nếu tôi nói không tôt... Anh sẽ ở cùng tôi, hai người chúng ta, như trước kia..."
Khi hắn nói đến đoạn sau, giọng hắn trở nên khó khăn hơn, không còn rõ nữa.
Nhưng Từ Kiêu vẫn nghe thấy.
Như trước kia.
Trước kia như thế nào nhỉ? Từ Kiêu nghe được câu này, nhất thời ngẩn ra.
Trong những ngày nương tựa cùng Nghiêm Thành Du, những ngày xưa cũ đó dường như bị che phủ bởi một tấm màn, mơ hồ và không chân thực, như thể đã qua một thế kỷ.
Ngày hôm qua giống như cái chết, thậm chí không phải là một lời hoa mỹ.
Vô số đường vô hình và trong suốt hiện lên phía sau Nghiêm Thành Du, Từ Kiêu mơ hồ nhìn sang, nhớ lại bóng dáng hai thiếu niên.
Nụ cười tỏa sáng, ánh mắt phóng khoáng sẽ mãi in dấu trong thời gian đã qua.
"Đây là em trai mới sao?"
"Đừng sợ, A Du, anh trai sẽ bảo vệ em."
"Anh muốn ra ngoài làm việc, vậy mới trợ cấp được cho Thành Du, em thông minh hơn, cho anh chỉ lãng phí thôi."
"Thành Du, em xác định muốn thôi học sao? Em muốn... Em muốn nghĩ lại không?"
"Nghiêm Thành Du là em trai tôi, nó còn nhỏ, xin mọi người chăm sóc cho nó, ly này kính mọi người trước!"
"Viện trưởng, Thành Du... Thành Du chắc chắn sẽ đến."
"Em ấy là em trai tôi... sao mấy người lại hỏi điều đó?"
Trong lúc nhất thời, Từ Kiêu cảm giác tim đập một giây, đau đến không thở nổi.
Cổ tay đột nhiên bị nắm lại. Từ Kiêu giật mình, Trang Dục không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh anh.
Một luồng nhiệt độ ổn định được truyền đến từ chỗ nắm cổ tay, những khoảnh khắc thoáng qua của thời gian đó nhanh chóng trôi đi.
Lòng Từ Kiêu bình tĩnh trở lại.
Mà lúc này, cơ thể của Nghiêm Thành Du không còn run rẩy nữa.
Giống như run rẩy lúc nãy chỉ là ảo giác của anh, Từ Kiêu thấy hắn vẻ mặt rất bình tĩnh, thanh âm cũng rất bình tĩnh.
"Đây là lần cuối cùng," Nghiêm Thành Du nhẹ nhàng nói, "Cứ vậy đi."
Trang Dục: "Hắn nói cái gì?"
"... Những chuyện trước kia," Từ Kiêu buồn bực nói, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, "Haizz..."
Không biết vì sao, người mà anh cho rằng sẽ là anh em cả đời, lại đi đến bước đường cùng ngày hôm nay.
Từ Kiêu không biết hắn nói "Cứ vậy đi" là có ý gì, nhưng anh vẫn cảm thấy buồn.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng anh và Nghiêm Thành Du gặp nhau.
Trang Dục mím môi, nghiêm mặt nói: "Không được thở dài."
Miệng anh bị Trang Dục bóp thành miệng bạch tuộc cười, Từ Kiêu vừa muốn thử cười, nhưng Trang Dục đột nhiên buông tay ra, ôm chặt lấy anh.
Dù chỉ là một cái ôm đơn giản, nhưng mũi Từ Kiêu vẫn rất đau xót.
Từ Kiêu chán nản ở trong lòng Trang Dục: "Khách sẽ thấy đấy."
"Em dẫn đi gặp cha mẹ, mọi người có thấy hay không cũng không sao cả." Trang Dục bá đạo nói, "Cho dù có thấy, cha em cũng không thèm để ý."
Từ Kiêu nghĩ vậy thấy cũng đúng, một nửa bản tính không sợ hãi của Trang Dục có lẽ là di truyền từ cha y.
Từ Kiêu siết chặt cánh tay Trang Dục, dụi đầu vào cánh tay Trang Dục.
Trang Dục dịu dàng khẽ vỗ lưng Từ Kiêu.
Một lát sau, anh hít sâu một hơi, buông tay Trang Dục ra, hai mắt sáng ngời nhìn y.
"Đi thôi! Đi gặp Thái Sơn đại nhân!"
"Đồ ngốc." Trang Dục cười cười, xoa đầu Từ Kiêu.
Bên kia. Trang Dĩnh tìm mẹ Trang nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm được ở góc đường, vội vàng đỡ lấy bà: "Mẹ, mẹ đi đâu thế, con tìm mẹ lâu muốn chết."
Trần Khánh Linh, hay đúng hơn là mẹ của Trang Dục, đi tới mỉm cười nắm tay con gái mình.
"Mẹ đi một mình hả." Bà không còn trẻ, nhưng mỗi cử chỉ đều lộ vẻ hơi ngây thơ, bĩu môi, "Cha con, lão già kia, đại thọ lại nhất định muốn mở họp, rõ ràng đã đồng ý sẽ ở cùng nhau. "
Trang Dĩnh vỗ vào mu bàn tay của mẹ cô: "Đâu nào, cha vừa dừng cuộc họp, quay lại thì không thấy mẹ ở đó, cha tìm mẹ khắp nơi, sai sử con cả buổi. "
Mẹ Trang lúc này mới hài lòng cười đắc ý, hừ nói: "Vầy còn được, đến đại thọ còn mở họp, lát nữa xem mẹ xử đẹp ông ấy thế nào."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nhưng Từ Kiêu ở sau hoa viên thì không gì, anh đang vắt óc chuẩn bị gặp mặt gia trưởng, kết thúc một cách lặng lẽ, đơn giản và không khoa trương.
Anh ngồi trong một cái đình khá vắng vẻ trên lối đi nhỏ ở hòn non bộ, bởi vì đã gần đến mùa đông, giữa trưa cũng không nóng lắm, ánh mặt trời xuyên qua đình hoa, tản mát thành những bóng hoa mỏng manh trên mặt đất xanh tươi, Từ Kiêu bưng đĩa đồ ăn, vui vẻ ăn một mình.
Anh một mình ở chỗ này cũng tốt, chủ yếu là không biết khi nào Trang Dục mới về, trước đó anh một mình chói lóa ngồi trong góc, người ta luôn nhìn anh khiến anh cảm thấy xấu hổ khi ăn quá nhiều.
Vốn dĩ có thể tìm Tiểu Trần bồi bạn, nhưng khi dì Trần đến, không biết Tiểu Trần sợ mẹ hay gì mà nháy mắt không biết đã đi đâu. Anh tìm mãi không thấy nên tự mình gắp đầy nửa đĩa, cầm sâm panh và đi dạo một lúc lâu, sau đó tìm thấy nơi phong thủy này.
Cuối cùng, anh không cần lo lắng hình tượng của mình nữa, muốn ăn gì cũng được, Từ Kiêu cầm đĩa ăn một cách thích thú.
Nhưng anh chỉ vui vẻ được chốc lát, một lúc sau, đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh anh.
Từ Kiêu bưng khay nhỏ, đưa nĩa lên miệng, không nhúc nhích.
Là Nghiêm Thành Du.
Anh không biết Nghiêm Thành Du làm thế nào tìm ra anh, nhưng từ nhỏ Nghiêm Thành Du đã như cái đuôi của anh, luôn tìm thấy anh.
Từ Kiêu dừng lại một chút rồi tiếp tục ăn.
Nhưng Nghiêm Thành Du cứ nhìn anh chằm chằm.
Sự hiện diện của hắn quá mạnh mẽ, anh không thể lơ đi được.
Từ Kiêu nhàm chán sờ cá hồi hun khói, không biết nên nói cái gì.
Kể từ khi anh rời khỏi đoàn phim Thiên Khải Lục, đây là lần đầu tiên anh gặp lại Nghiêm Thành Du.
Cả hai im lặng như thể đang cạnh tranh, không ai lên tiếng trước.
Một lúc lâu, Nghiêm Thành Du mới ngả người dựa vào thành ghế.
"Làm sao, hiện tại ngay cả chào hỏi cũng không muốn nói?" Nghiêm Thành Du giễu cợt nói: "Một câu cũng không nói."
"..." Từ Kiêu nói: "Không biết nên nói cái gì."
Nghiêm Thành Du như bị anh đâm trúng, quay đầu sang một bên. Từ góc độ của Từ Kiêu, anh vừa vặn nhìn thấy hàng mi run rẩy khẽ rũ xuống của hắn.
"Xem ra anh rất ghét em." Nghiêm Thành Du nói.
Từ Kiêu thở dài dưới đáy lòng, từ nhỏ đến lớn, anh ghét nhất là vẻ mặt này của Nghiêm Thành Du, cho đến tận bây giờ.
Khi anh phản ứng lại, tay anh đã cách vai Nghiêm Thành Du chỉ vài centimet.
Nghiêm Thành Du không nhìn thấy.
Từ Kiêu rút tay về, trầm mặc một hồi: "... Thành Du, anh trước đây..."
"Đừng nói trước đây," Nghiêm Thành Du đột nhiên ngắt lời anh, quay đầu nhìn thẳng vào anh: "Tôi thà rằng anh ghét tôi, thậm chí là hận tôi."
"Càng ghét càng tốt."
"..." Từ Kiêu thở dài, "Chúng ta đều đã tới dị thế giới... Để quá khứ đi qua đi." Anh dừng một chút, "Mọi người đều sống tốt, vậy là được rồi."
"Chỉ có anh sống tốt?" Nghiêm Thành Du cười lạnh: "Anh biết tôi sống làm sao không?"
"Ha," Nghiêm Thành Du cười khẩy, "Tôi sống có tốt hay không, không phải việc của anh, đúng không?"
Từ Kiêu cũng không biết tại sao hôm nay Nghiêm Thành Du lại như quả bom, anh từ đầu đến cuối chỉ nói ba câu.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Nghiêm Thành Du, thói quen nhiều năm qua vẫn ngăn cản Từ Kiêu nói nặng lời.
Anh cố gắng làm cho bầu không khí thoải mái hơn, "Sao lại không tốt, so với trong viện tốt hơn nhiều mà?"
"Em nhìn xem, hiện tại em nổi tiếng, nhiều fans thích em như vậy, không tốt sao?"
Nghiêm Thành Du nhìn thẳng vào anh, đôi mắt hoa đào tràn đầy cảm xúc mà Từ Kiêu không hiểu.
Ánh mắt phức tạp và buồn bã của hắn khiến Từ Kiêu không biết nên nói gì.
"...Nếu tôi nói không tốt thì sao," hắn giật giật khóe miệng, cười không được đẹp cho lắm.
"Nếu tôi nói không tôt... Anh sẽ ở cùng tôi, hai người chúng ta, như trước kia..."
Khi hắn nói đến đoạn sau, giọng hắn trở nên khó khăn hơn, không còn rõ nữa.
Nhưng Từ Kiêu vẫn nghe thấy.
Như trước kia.
Trước kia như thế nào nhỉ? Từ Kiêu nghe được câu này, nhất thời ngẩn ra.
Trong những ngày nương tựa cùng Nghiêm Thành Du, những ngày xưa cũ đó dường như bị che phủ bởi một tấm màn, mơ hồ và không chân thực, như thể đã qua một thế kỷ.
Ngày hôm qua giống như cái chết, thậm chí không phải là một lời hoa mỹ.
Vô số đường vô hình và trong suốt hiện lên phía sau Nghiêm Thành Du, Từ Kiêu mơ hồ nhìn sang, nhớ lại bóng dáng hai thiếu niên.
Nụ cười tỏa sáng, ánh mắt phóng khoáng sẽ mãi in dấu trong thời gian đã qua.
"Đây là em trai mới sao?"
"Đừng sợ, A Du, anh trai sẽ bảo vệ em."
"Anh muốn ra ngoài làm việc, vậy mới trợ cấp được cho Thành Du, em thông minh hơn, cho anh chỉ lãng phí thôi."
"Thành Du, em xác định muốn thôi học sao? Em muốn... Em muốn nghĩ lại không?"
"Nghiêm Thành Du là em trai tôi, nó còn nhỏ, xin mọi người chăm sóc cho nó, ly này kính mọi người trước!"
"Viện trưởng, Thành Du... Thành Du chắc chắn sẽ đến."
"Em ấy là em trai tôi... sao mấy người lại hỏi điều đó?"
Trong lúc nhất thời, Từ Kiêu cảm giác tim đập một giây, đau đến không thở nổi.
Cổ tay đột nhiên bị nắm lại. Từ Kiêu giật mình, Trang Dục không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh anh.
Một luồng nhiệt độ ổn định được truyền đến từ chỗ nắm cổ tay, những khoảnh khắc thoáng qua của thời gian đó nhanh chóng trôi đi.
Lòng Từ Kiêu bình tĩnh trở lại.
Mà lúc này, cơ thể của Nghiêm Thành Du không còn run rẩy nữa.
Giống như run rẩy lúc nãy chỉ là ảo giác của anh, Từ Kiêu thấy hắn vẻ mặt rất bình tĩnh, thanh âm cũng rất bình tĩnh.
"Đây là lần cuối cùng," Nghiêm Thành Du nhẹ nhàng nói, "Cứ vậy đi."
Trang Dục: "Hắn nói cái gì?"
"... Những chuyện trước kia," Từ Kiêu buồn bực nói, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, "Haizz..."
Không biết vì sao, người mà anh cho rằng sẽ là anh em cả đời, lại đi đến bước đường cùng ngày hôm nay.
Từ Kiêu không biết hắn nói "Cứ vậy đi" là có ý gì, nhưng anh vẫn cảm thấy buồn.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng anh và Nghiêm Thành Du gặp nhau.
Trang Dục mím môi, nghiêm mặt nói: "Không được thở dài."
Miệng anh bị Trang Dục bóp thành miệng bạch tuộc cười, Từ Kiêu vừa muốn thử cười, nhưng Trang Dục đột nhiên buông tay ra, ôm chặt lấy anh.
Dù chỉ là một cái ôm đơn giản, nhưng mũi Từ Kiêu vẫn rất đau xót.
Từ Kiêu chán nản ở trong lòng Trang Dục: "Khách sẽ thấy đấy."
"Em dẫn đi gặp cha mẹ, mọi người có thấy hay không cũng không sao cả." Trang Dục bá đạo nói, "Cho dù có thấy, cha em cũng không thèm để ý."
Từ Kiêu nghĩ vậy thấy cũng đúng, một nửa bản tính không sợ hãi của Trang Dục có lẽ là di truyền từ cha y.
Từ Kiêu siết chặt cánh tay Trang Dục, dụi đầu vào cánh tay Trang Dục.
Trang Dục dịu dàng khẽ vỗ lưng Từ Kiêu.
Một lát sau, anh hít sâu một hơi, buông tay Trang Dục ra, hai mắt sáng ngời nhìn y.
"Đi thôi! Đi gặp Thái Sơn đại nhân!"
"Đồ ngốc." Trang Dục cười cười, xoa đầu Từ Kiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook