Editor: MaryZoe
“Cậu không phải đã bảo đảm với tớ là không trêu chọc hắn sao?”
Quý Dữ ngồi dựa vào bậc thang, nhăn mày buồn bực nói: “Tớ trêu chọc ai? Là hắn trêu chọc tớ mà?”
Tạ Vũ Tinh khuyên nhủ: “Cho dù hắn trêu chọc cậu thì cậu cũng phải trốn đi chứ.”
Quý Dữ: “……”
Quý Dữ: “??”
Tạ Vũ Tinh là Beta, tuy rằng mạnh hơn so với Omega nhiều, nhưng tố chất thân thể vẫn thuộc dạng bình thường, đỡ Quý Dữ một hồi đã mệt đến không thở được.
Hắn ngồi bên cạnh Quý Dữ, đấm vai xoa bóp chân, nói: “May mắn Hạ Trụ không thích so đo, bằng không vừa rồi không biết chúng ta có thể ra khỏi cửa nhà ăn hay không nữa.”
Quý Dữ trầm mặc.
Cái tên Hạ Trụ này, Tạ Vũ Tinh có đề cập qua với hắn.
Chiếu theo bề ngoài người nọ hẳn là anh trai Hạ Kiều.
Lửa giận nháy mắt bị rót đi triệt để.
Thôi vậy, về sau hắn tránh xa người nhà họ Hạ một chút.
“Đã biết, về sau tớ gặp hắn sẽ lánh mặt đi.”
Tạ Vũ Tinh: “Hôm qua cậu cũng bảo đảm với tớ như vậy.”
Quý Dữ: “……”
Quý Dữ: “Đây là một lần cuối cùng, tuyệt đối không có lần sau.”
Kẻ hay nhọc lòng lại thật đơn thuần – Tạ Vũ Tinh quyết định sẽ tin tưởng Quý Dữ một lần.
Hai người đi siêu thị mua cái bánh mì làm cơm trưa, ăn xong từng người về lớp học.
Buổi chiều hai giờ, chủ nhiệm lớp đi vào phòng.
“Có bạn học nào thân thể không thoải mái hay không?”
Tất cả mọi người lắc đầu, mà duy độc Quý Dữ không có ý định bày tỏ là ghé lên trên bàn học ngủ say.
Thời gian nghỉ trưa của Long Thành rất dài, hắn cực kỳ thích.
Chuyên gia nói ngủ trưa mười lăm phút đến nửa giờ là tốt nhất, nhưng Quý Dữ đi vào giấc ngủ phải mất nhiều thời gian, mới vừa ngủ lại phải dậy học tiếp với hắn mà nói là một loại tra tấn, cho nên hắn dứt khoát không ngủ, lấy thời gian ngủ trưa ra làm bài luyện thi.
Vì thế hắn thường xuyên bị bạn học nói là quá khắc khổ, nói hành vi của hắn gây áp lực cho bọn họ, nhưng mà trên thực tế hắn rất thích ngủ, chỉ là tuyệt đối không chịu ngủ ngắn giấc thôi.
“Tốt, vậy lớp trưởng sắp xếp một chút, dẫn cả lớp ra sân vận động thả lỏng đi.” Nói xong chủ nhiệm lớp rời khỏi phòng học.
Quý Dữ tỉnh lại khi vừa lúc nghe xong nửa câu.
Hắn không để trong lòng, chớp chớp đôi mắt lim dim buồn ngủ, vui vẻ thoải mái mà ngáp.
Bỗng nhiên bàn học bị ai đó đập mạnh xuống, bang một tiếng dọa cho Quý Dữ đang ngáp cũng ngậm miệng.
“Tôi mẹ nó……”
Quý Dữ mang vẻ mặt mơ ngủ và khó chịu nhìn người vừa tới, nghĩ thầm người ở thế giới này đang ép hắn bùng nổ thô tục sao.
Lớp trưởng trừng mắt liếc hắn một cái: “Thô tục! Đuổi kịp đội ngũ!”
“Làm cái gì?” Hắn khó chịu nói.
Lớp trưởng cũng không để ý đến hắn, mang theo những người khác ra khỏi phòng học.
Quý Dữ tự biết ở trong cái lớp này hắn không có nhân quyền, đành phải thở dài đi theo sau mọi người.
Tiến vào sân vận động, lớp trưởng dẫn bọn họ bảy vòng tám ngã rẽ tới quẹo lui, cuối cùng tới phòng thay quần áo.
“Cả lớp xếp thành hàng lãnh áo tắm và mũ bơi, thay đồ xong tập hợp sau bể số 8.” Nói xong cô mở hai hộp khử trùng “Bên trái nữ sinh, bên phải nam sinh.”
Trong tay Quý Dữ là cái quần bơi màu xanh nhạt, làm bằng vải, có lực đàn hồi, rất vừa người, chỉ là vừa nhìn liền biết cái quần này có thể phát họa bất kì đường cong trên cơ thể của hắn hết, sức, rõ, ràng.
Bây giờ hắn muốn xin nghỉ bệnh còn kịp không?
Lớp trưởng vô cùng không kiên nhẫn mà đẩy hắn một phen: “Mau vào thay đồ, đứng đây làm cái gì.”
Quý Dữ: “……”
Hắn lại nhịn xuống, nghĩ thầm cùng lắm thì bỏ thêm ít đồ vào túi.
Kết quả chiêu này căn bản không dùng được, bởi vì mọi người đều giống nhau.
Không chỉ riêng chuyện đó, hắn còn tưởng rằng chỉ có lông hắn là không được dài, ai ngờ người giống hắn lại rất nhiều, cho nên nếu thật sự bỏ cái gì vào thì ngược lại càng kỳ quái hơn trong cả một đám nam sinh.
Thậm chí kích cỡ của hắn ở trong ban còn xem như xếp hạng nhất.
Quý Dữ: Mạc danh kì diệu cảm thấy được an ủi.
Eo một lần nữa thẳng lên, hắn phi thường bình tĩnh mà đi theo mọi người tới sau bể số 8.
Bởi vì mọi người đều đã cao tam, bơi lội ở cao nhất có học qua, cho nên khóa bơi lội liền thành khóa thả lỏng. Cái khóa này có thể một bên bơi lội một bên thả lỏng, còn có thể nói chuyện phiếm, chỉ cần không bơi ra thẳng tiệm net là được.
Đúng lúc thầy giáo lại xin nghỉ, người gánh vác trách nhiệm cứu hộ đổi thành một nam sinh cùng cấp, cả lớp liền càng không áp lực.
Quý Dữ bơi rất tốt, cũng vô cùng thích bơi lội.
Nhưng thân thể này quá yếu, hắn bơi mới một vòng liền kiệt sức, đành phải ghé vào thành bể bơi nghỉ ngơi.
Không có gì làm cũng không ai cùng hắn nói chuyện, hắn liền bóp mũi luyện tập bế khí.
Quý Dữ lặn vào trong nước, nháy mắt mọi tiếng ồn ào liền biến mất, bên tai chỉ còn lại âm thanh dòng nước lưu động.
Nước lành lạnh thoải mái lướt qua bao quanh người hắn, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát sau, tâm trí và đầu óc đều chậm rãi thanh tĩnh.
Bất quá lượng hô hấp của cơ thể này không tốt mấy, không đến một phút đồng hồ liền bắt đầu thiếu dưỡng khí.
Quý Dữ duỗi tay lên vành hồ bơi, “Rào rào” mà ló đầu ra từ trong nước, hít thở từng ngụm từng ngụm.
Hắn lau nước trên mặt, chậm rãi mở bừng mắt.
Hai mắt có chút đau đớn, xem ra là bị nước vào.
Hắn ngẩng đầu, tay đang xoa mắt bỗng nhiên dừng lại.
—— trước mắt xuất hiện một đôi chân của con trai.
Đây là một đôi chân đẹp mắt, ngón chân thon dài, móng chân chỉnh tề sạch sẽ, bàn chân rộng lớn, đường cong bàn chân hoàn mỹ, nhìn qua tức khắc cảm thấy thật là Man.
Lại hướng lên trên, là cổ chân màu đồng rắn chắc, không chút khó coi.
Chỉ là một đôi chân, Quý Dữ liền cảm thấy dáng người chàng trai này tuyệt đối sẽ không tệ.
Quả nhiên, càng nhìn lên cao, Quý Dữ càng chua xót.
Đường cong chân thon dài cường tráng, cơ đùi tráng kiện chắc chắn, còn có cái quần bơi tam giác bó sát phác họa rõ ràng cái thứ hùng hậu kia.
Càng xem càng chua.
Chua chết hắn rồi.
Hắn hít sâu bình ổn tâm tình, ngửa đầu nhìn người trước mặt.
Ghen tuông biến mất, hắn có chút muốn giết đối phương.
“Anh sao lại ở đây?” Quý Dữ ngữ khí bình tĩnh.
Hạ Trụ nhìn xuống: “Tôi thiếu chút nữa là đi xuống vớt cậu lên rồi.”
Ánh mắt Quý Dữ dừng lại trên thẻ công tác đeo trước ngực hắn, mặt trên viết “Nhân viên cứu hộ Hạ Trụ” thì ra hắn là nhân viên cứu hộ thầy giáo tìm tới.
“Bế khí mà thôi.”
“58 giây, đối với thân thể cậu nói thực không tồi.”
Quý Dữ hơi híp mắt.
Người này là khen hắn hay đang trào phúng hắn?
“Thân thể tôi như vậy thì làm sao?”
Hạ Trụ ngắn gọn nói trắng ra: “Rất yếu.”
Quý Dữ: “……”
Tốt, tên này quả nhiên là trào phúng hắn, còn không thèm nào che dấu.
Hắn mặt vô biểu tình mà nhìn Hạ Trụ, Hạ Trụ khoanh tay trước ngực, đứng ở bên cạnh hồ nhìn xuống Quý Dữ.
Dần dần, không khí trở nên vi diệu.
Giữa không khí tĩnh lặng đến sắp hít thở không thông, Quý Dữ đột nhiên không kịp đề phòng mà vươn tay, dùng sức bắt lấy mắt cá chân Hạ Trụ, đồng thời nắm chặt, hướng về phía hồ bơi mà kéo, muốn mượn lực lôi Hạ Trụ xuống nước.
Nhưng mà sau một phen thao tác của hắn, Hạ Trụ vẫn vững vàng đứng cạnh ao.
Quý Dữ: “……”
Hạ Trụ: “……”
Không khí bỗng nhiên lâm vào tĩnh lặng.
Trường hợp lúng túng vô tận, thậm chí sắp hít thở không thông.
Quý Dữ trừng mắt: “Anh đi đi, đồ ngạo mạn.”
Nói xong, hắn vừa xấu hổ vừa không hề mất đi sự tao nhã mà thu bàn tay nắm lấy cẳng chân Hạ Trụ về.
Hạ Trụ ngồi xổm xuống, trong con ngươi đen láy sâu thẳm hiện lên hình ảnh Quý Dữ.
“Lại đổi kịch bản?”
Quý Dữ không hiểu: “Cái gì?”
“Cậu không phải muốn khiến tôi chú ý cậu sao?”
“Lúc ăn cơm lén nhìn nửa người dưới của mấy đứa con trai khác, vừa rồi tròng mắt lại dính ở chỗ đó của tôi không chịu dời đi, muốn phát tình?”
Quý Dữ nhướng mi: “Nói cái gì đó, phát tình em gái nhà anh”
Một tiếng xưng hô ‘cẩu’ này đúng là dùng để gọi hắn không sai đi đâu được.
Hạ Trụ liếc mắt nhìn mấy kẻ làm bộ làm tịch nghe lén xung quanh, không vui mà mím môi.
Hắn đột nhiên đưa tay giữ lấy hai nách Quý Dữ, vác một chàng trai khỏi bể bơi như vác con gà.
Quý Dữ: “……”
Hắn không thể nào bình tĩnh nữa, dùng sức giãy giụa, “Đầu óc anh có bệnh hả, thả tôi xuống! Mẹ kiếp!”
Hắn đường đường là đàn ông, cư nhiên dưới ánh mắt nhiều người như vậy bị xách lên!
Cái tên Hạ Trụ này không chỉ dẫm lên mặt hắn, mà còn công khai quăng tôn nghiêm của hắn xuống đất, đạp dưới chân, không chỉ đạp, còn liều mạng dùng chân nghiền nát!
“Thả tôi xuống! Tôi nói thả xuống có nghe không?”
“Hạ Trụ khốn nạn!”
“Lão tử thao anh! Anh nghe rõ chưa hả!”
“Bang” một tiếng vang lên, phi thường vang dội, làm Quý Dữ ngậm chặt miệng trong nháy mắt.
Hắn bỗng nhiên y như con rối, thần tình dại ra mà ghé vào đầu vai Hạ Trụ, mặc hắn khiêng, không hề giãy giụa, rũ đầu không lên tiếng.
Người thì sống, còn tâm hắn chết rồi.
Hạ Trụ vác Quý Dữ tới lối đi vào khán đài.
Khu bơi lội này vô cùng lớn, chừng mười cái bể bơi, tám lối đi vào, thời điểm không có cuộc thi đấu quan trọng thì chỉ mở ra bốn cái, mấy cái khác đều bị khóa lại.
Đứng ở nơi này có thể tránh được ánh mắt người khác, cũng không cần lo lắng có người tiến vào từ bên ngoài.
Hạ Trụ thả Quý Dữ xuống dưới, nhưng người này hồn như bay mất mà trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Hạ Trụ nhíu mày, duỗi tay bắt lấy bả vai Quý Dữ: “Đứng ngay ngắn.”
“Tôi chết rồi.”
Hạ Trụ: “……”
“Tại một khắc anh đánh mông tôi.”
Hạ Trụ: “……”
Hắn buông ra tay, Quý Dữ cả người mềm mại ngã xuống trên mặt đất, quả nhiên hệt như đã chết.
“Đứng lên.” Hắn lại nói.
Quý Dữ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích.
Hạ Trụ cười nhạo: “Cậu vừa nãy còn nói muốn thao tôi đó?”
“Đánh không lại, thao không được, từ bỏ.”
Hạ Trụ: “……”
“Đứng lên!”
“Không.”
Hạ Trụ khoanh tay trước ngực, đứng tại chỗ hờ hững mà nhìn Quý Dữ.
Hắn chung quy cảm thấy Quý Dữ có chút không đúng.
Lá gan lớn lên không ít, tinh thần cũng dồi dào, không sợ hắn cũng không lấy lòng hắn, ngược lại hệt như một tiểu chó săn hiếu chiến còn cứng đầu, vừa rồi thế mà còn có ý đồ kéo hắn xuống nước.
Hắn làm sao dám?
Tại thời điểm Hạ Trụ nhìn chằm chằm hắn, Quý Dữ bỗng nhiên mở mắt ra.
Hắn bỗng chốc đứng dậy, động tác nhanh chóng vọt ra phía sau Hạ Trụ, đôi tay khóa trụ yết hầu hắn, hai chân vòng trước ngực hắn, lại dùng lực bẻ hắn ngã về phía mặt đất, muốn đẩy hắn nằm lăn ra.
Nhưng mà Hạ Trụ không chút sứt mẻ, thậm chí khí định thần nhàn nói: “Là muốn gãi ngứa cho tôi sao?”
Không khí lại lần nữa lâm vào an tĩnh.
Lại là trường hợp lúng túng vô tận, lại là thậm chí sắp hít thở không thông.
Quý Dữ có điểm hoài nghi nhân sinh: “……”
Tốt, coi như anh trâu bò, anh thành công làm tôi tức chết rồi.
Hạ Trụ tùy tay lôi Quý Dữ như con cá chết đặt trước mặt: “Đứng thẳng.”
Quý Dữ đụng phải tấm sắt rồi, hắn nhận thua.
“Làm gì?”
Hạ Trụ duỗi tay chạm lên cái vòng trên cổ Quý Dữ, mặt trên biểu hiện nồng độ tin tức tố cách kỳ phát tình không xa.
Vòng cổ có hai cái chức năng, một là thu liễm tin tức tố, phòng ngừa quấy rầy đến sinh hoạt xã giao hàng ngày.
Một cái khác là biểu hiện nồng độ tin tức tố, chỉ có chủ nhân cổ vòng cùng với người chủ nhân vòng cổ tự cấp quyền hạn mới có thể xem được, chủ yếu có lợi cho Omega và Alpha của người đó lập kế hoạch trước kỳ phát tình, có thời gian trống giúp hai bên có thể hoàn mỹ vượt qua nó.
Hạ Trụ nói: “Hôm nay trở về lập tức tiêm một mũi, đừng nghĩ tôi sẽ giúp cậu.”
Quý Dữ không hiểu: “Tiêm cái gì?”
Hạ Trụ làm như không nghe thấy, lạnh lùng mà nhìn hắn: “Cậu thành công một lần, nhưng tuyệt đối không sẽ có lần thứ hai.”
Quý Dữ: “???”
“Còn nữa, về sau cách tôi xa một chút, đừng tới trêu chọc tôi.” Dứt lời, Hạ Trụ xoay người rời đi, chỉ chừa cho Quý Dữ một bóng dáng dứt khoát lãnh khốc.
Quý Dữ đứng tại chỗ, dấu chấm hỏi đầy đầu.
Tiêm một mũi cái mẹ gì? Mẹ nó rốt cuộc là ai trêu chọc ai hả?
Hắn mở miệng chửi thầm, đưa tay hướng bóng lưng Hạ Trụ giơ ngón giữa.
Ha hả.
Anh thì giỏi lắm sao?
“Cậu không phải đã bảo đảm với tớ là không trêu chọc hắn sao?”
Quý Dữ ngồi dựa vào bậc thang, nhăn mày buồn bực nói: “Tớ trêu chọc ai? Là hắn trêu chọc tớ mà?”
Tạ Vũ Tinh khuyên nhủ: “Cho dù hắn trêu chọc cậu thì cậu cũng phải trốn đi chứ.”
Quý Dữ: “……”
Quý Dữ: “??”
Tạ Vũ Tinh là Beta, tuy rằng mạnh hơn so với Omega nhiều, nhưng tố chất thân thể vẫn thuộc dạng bình thường, đỡ Quý Dữ một hồi đã mệt đến không thở được.
Hắn ngồi bên cạnh Quý Dữ, đấm vai xoa bóp chân, nói: “May mắn Hạ Trụ không thích so đo, bằng không vừa rồi không biết chúng ta có thể ra khỏi cửa nhà ăn hay không nữa.”
Quý Dữ trầm mặc.
Cái tên Hạ Trụ này, Tạ Vũ Tinh có đề cập qua với hắn.
Chiếu theo bề ngoài người nọ hẳn là anh trai Hạ Kiều.
Lửa giận nháy mắt bị rót đi triệt để.
Thôi vậy, về sau hắn tránh xa người nhà họ Hạ một chút.
“Đã biết, về sau tớ gặp hắn sẽ lánh mặt đi.”
Tạ Vũ Tinh: “Hôm qua cậu cũng bảo đảm với tớ như vậy.”
Quý Dữ: “……”
Quý Dữ: “Đây là một lần cuối cùng, tuyệt đối không có lần sau.”
Kẻ hay nhọc lòng lại thật đơn thuần – Tạ Vũ Tinh quyết định sẽ tin tưởng Quý Dữ một lần.
Hai người đi siêu thị mua cái bánh mì làm cơm trưa, ăn xong từng người về lớp học.
Buổi chiều hai giờ, chủ nhiệm lớp đi vào phòng.
“Có bạn học nào thân thể không thoải mái hay không?”
Tất cả mọi người lắc đầu, mà duy độc Quý Dữ không có ý định bày tỏ là ghé lên trên bàn học ngủ say.
Thời gian nghỉ trưa của Long Thành rất dài, hắn cực kỳ thích.
Chuyên gia nói ngủ trưa mười lăm phút đến nửa giờ là tốt nhất, nhưng Quý Dữ đi vào giấc ngủ phải mất nhiều thời gian, mới vừa ngủ lại phải dậy học tiếp với hắn mà nói là một loại tra tấn, cho nên hắn dứt khoát không ngủ, lấy thời gian ngủ trưa ra làm bài luyện thi.
Vì thế hắn thường xuyên bị bạn học nói là quá khắc khổ, nói hành vi của hắn gây áp lực cho bọn họ, nhưng mà trên thực tế hắn rất thích ngủ, chỉ là tuyệt đối không chịu ngủ ngắn giấc thôi.
“Tốt, vậy lớp trưởng sắp xếp một chút, dẫn cả lớp ra sân vận động thả lỏng đi.” Nói xong chủ nhiệm lớp rời khỏi phòng học.
Quý Dữ tỉnh lại khi vừa lúc nghe xong nửa câu.
Hắn không để trong lòng, chớp chớp đôi mắt lim dim buồn ngủ, vui vẻ thoải mái mà ngáp.
Bỗng nhiên bàn học bị ai đó đập mạnh xuống, bang một tiếng dọa cho Quý Dữ đang ngáp cũng ngậm miệng.
“Tôi mẹ nó……”
Quý Dữ mang vẻ mặt mơ ngủ và khó chịu nhìn người vừa tới, nghĩ thầm người ở thế giới này đang ép hắn bùng nổ thô tục sao.
Lớp trưởng trừng mắt liếc hắn một cái: “Thô tục! Đuổi kịp đội ngũ!”
“Làm cái gì?” Hắn khó chịu nói.
Lớp trưởng cũng không để ý đến hắn, mang theo những người khác ra khỏi phòng học.
Quý Dữ tự biết ở trong cái lớp này hắn không có nhân quyền, đành phải thở dài đi theo sau mọi người.
Tiến vào sân vận động, lớp trưởng dẫn bọn họ bảy vòng tám ngã rẽ tới quẹo lui, cuối cùng tới phòng thay quần áo.
“Cả lớp xếp thành hàng lãnh áo tắm và mũ bơi, thay đồ xong tập hợp sau bể số 8.” Nói xong cô mở hai hộp khử trùng “Bên trái nữ sinh, bên phải nam sinh.”
Trong tay Quý Dữ là cái quần bơi màu xanh nhạt, làm bằng vải, có lực đàn hồi, rất vừa người, chỉ là vừa nhìn liền biết cái quần này có thể phát họa bất kì đường cong trên cơ thể của hắn hết, sức, rõ, ràng.
Bây giờ hắn muốn xin nghỉ bệnh còn kịp không?
Lớp trưởng vô cùng không kiên nhẫn mà đẩy hắn một phen: “Mau vào thay đồ, đứng đây làm cái gì.”
Quý Dữ: “……”
Hắn lại nhịn xuống, nghĩ thầm cùng lắm thì bỏ thêm ít đồ vào túi.
Kết quả chiêu này căn bản không dùng được, bởi vì mọi người đều giống nhau.
Không chỉ riêng chuyện đó, hắn còn tưởng rằng chỉ có lông hắn là không được dài, ai ngờ người giống hắn lại rất nhiều, cho nên nếu thật sự bỏ cái gì vào thì ngược lại càng kỳ quái hơn trong cả một đám nam sinh.
Thậm chí kích cỡ của hắn ở trong ban còn xem như xếp hạng nhất.
Quý Dữ: Mạc danh kì diệu cảm thấy được an ủi.
Eo một lần nữa thẳng lên, hắn phi thường bình tĩnh mà đi theo mọi người tới sau bể số 8.
Bởi vì mọi người đều đã cao tam, bơi lội ở cao nhất có học qua, cho nên khóa bơi lội liền thành khóa thả lỏng. Cái khóa này có thể một bên bơi lội một bên thả lỏng, còn có thể nói chuyện phiếm, chỉ cần không bơi ra thẳng tiệm net là được.
Đúng lúc thầy giáo lại xin nghỉ, người gánh vác trách nhiệm cứu hộ đổi thành một nam sinh cùng cấp, cả lớp liền càng không áp lực.
Quý Dữ bơi rất tốt, cũng vô cùng thích bơi lội.
Nhưng thân thể này quá yếu, hắn bơi mới một vòng liền kiệt sức, đành phải ghé vào thành bể bơi nghỉ ngơi.
Không có gì làm cũng không ai cùng hắn nói chuyện, hắn liền bóp mũi luyện tập bế khí.
Quý Dữ lặn vào trong nước, nháy mắt mọi tiếng ồn ào liền biến mất, bên tai chỉ còn lại âm thanh dòng nước lưu động.
Nước lành lạnh thoải mái lướt qua bao quanh người hắn, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát sau, tâm trí và đầu óc đều chậm rãi thanh tĩnh.
Bất quá lượng hô hấp của cơ thể này không tốt mấy, không đến một phút đồng hồ liền bắt đầu thiếu dưỡng khí.
Quý Dữ duỗi tay lên vành hồ bơi, “Rào rào” mà ló đầu ra từ trong nước, hít thở từng ngụm từng ngụm.
Hắn lau nước trên mặt, chậm rãi mở bừng mắt.
Hai mắt có chút đau đớn, xem ra là bị nước vào.
Hắn ngẩng đầu, tay đang xoa mắt bỗng nhiên dừng lại.
—— trước mắt xuất hiện một đôi chân của con trai.
Đây là một đôi chân đẹp mắt, ngón chân thon dài, móng chân chỉnh tề sạch sẽ, bàn chân rộng lớn, đường cong bàn chân hoàn mỹ, nhìn qua tức khắc cảm thấy thật là Man.
Lại hướng lên trên, là cổ chân màu đồng rắn chắc, không chút khó coi.
Chỉ là một đôi chân, Quý Dữ liền cảm thấy dáng người chàng trai này tuyệt đối sẽ không tệ.
Quả nhiên, càng nhìn lên cao, Quý Dữ càng chua xót.
Đường cong chân thon dài cường tráng, cơ đùi tráng kiện chắc chắn, còn có cái quần bơi tam giác bó sát phác họa rõ ràng cái thứ hùng hậu kia.
Càng xem càng chua.
Chua chết hắn rồi.
Hắn hít sâu bình ổn tâm tình, ngửa đầu nhìn người trước mặt.
Ghen tuông biến mất, hắn có chút muốn giết đối phương.
“Anh sao lại ở đây?” Quý Dữ ngữ khí bình tĩnh.
Hạ Trụ nhìn xuống: “Tôi thiếu chút nữa là đi xuống vớt cậu lên rồi.”
Ánh mắt Quý Dữ dừng lại trên thẻ công tác đeo trước ngực hắn, mặt trên viết “Nhân viên cứu hộ Hạ Trụ” thì ra hắn là nhân viên cứu hộ thầy giáo tìm tới.
“Bế khí mà thôi.”
“58 giây, đối với thân thể cậu nói thực không tồi.”
Quý Dữ hơi híp mắt.
Người này là khen hắn hay đang trào phúng hắn?
“Thân thể tôi như vậy thì làm sao?”
Hạ Trụ ngắn gọn nói trắng ra: “Rất yếu.”
Quý Dữ: “……”
Tốt, tên này quả nhiên là trào phúng hắn, còn không thèm nào che dấu.
Hắn mặt vô biểu tình mà nhìn Hạ Trụ, Hạ Trụ khoanh tay trước ngực, đứng ở bên cạnh hồ nhìn xuống Quý Dữ.
Dần dần, không khí trở nên vi diệu.
Giữa không khí tĩnh lặng đến sắp hít thở không thông, Quý Dữ đột nhiên không kịp đề phòng mà vươn tay, dùng sức bắt lấy mắt cá chân Hạ Trụ, đồng thời nắm chặt, hướng về phía hồ bơi mà kéo, muốn mượn lực lôi Hạ Trụ xuống nước.
Nhưng mà sau một phen thao tác của hắn, Hạ Trụ vẫn vững vàng đứng cạnh ao.
Quý Dữ: “……”
Hạ Trụ: “……”
Không khí bỗng nhiên lâm vào tĩnh lặng.
Trường hợp lúng túng vô tận, thậm chí sắp hít thở không thông.
Quý Dữ trừng mắt: “Anh đi đi, đồ ngạo mạn.”
Nói xong, hắn vừa xấu hổ vừa không hề mất đi sự tao nhã mà thu bàn tay nắm lấy cẳng chân Hạ Trụ về.
Hạ Trụ ngồi xổm xuống, trong con ngươi đen láy sâu thẳm hiện lên hình ảnh Quý Dữ.
“Lại đổi kịch bản?”
Quý Dữ không hiểu: “Cái gì?”
“Cậu không phải muốn khiến tôi chú ý cậu sao?”
“Lúc ăn cơm lén nhìn nửa người dưới của mấy đứa con trai khác, vừa rồi tròng mắt lại dính ở chỗ đó của tôi không chịu dời đi, muốn phát tình?”
Quý Dữ nhướng mi: “Nói cái gì đó, phát tình em gái nhà anh”
Một tiếng xưng hô ‘cẩu’ này đúng là dùng để gọi hắn không sai đi đâu được.
Hạ Trụ liếc mắt nhìn mấy kẻ làm bộ làm tịch nghe lén xung quanh, không vui mà mím môi.
Hắn đột nhiên đưa tay giữ lấy hai nách Quý Dữ, vác một chàng trai khỏi bể bơi như vác con gà.
Quý Dữ: “……”
Hắn không thể nào bình tĩnh nữa, dùng sức giãy giụa, “Đầu óc anh có bệnh hả, thả tôi xuống! Mẹ kiếp!”
Hắn đường đường là đàn ông, cư nhiên dưới ánh mắt nhiều người như vậy bị xách lên!
Cái tên Hạ Trụ này không chỉ dẫm lên mặt hắn, mà còn công khai quăng tôn nghiêm của hắn xuống đất, đạp dưới chân, không chỉ đạp, còn liều mạng dùng chân nghiền nát!
“Thả tôi xuống! Tôi nói thả xuống có nghe không?”
“Hạ Trụ khốn nạn!”
“Lão tử thao anh! Anh nghe rõ chưa hả!”
“Bang” một tiếng vang lên, phi thường vang dội, làm Quý Dữ ngậm chặt miệng trong nháy mắt.
Hắn bỗng nhiên y như con rối, thần tình dại ra mà ghé vào đầu vai Hạ Trụ, mặc hắn khiêng, không hề giãy giụa, rũ đầu không lên tiếng.
Người thì sống, còn tâm hắn chết rồi.
Hạ Trụ vác Quý Dữ tới lối đi vào khán đài.
Khu bơi lội này vô cùng lớn, chừng mười cái bể bơi, tám lối đi vào, thời điểm không có cuộc thi đấu quan trọng thì chỉ mở ra bốn cái, mấy cái khác đều bị khóa lại.
Đứng ở nơi này có thể tránh được ánh mắt người khác, cũng không cần lo lắng có người tiến vào từ bên ngoài.
Hạ Trụ thả Quý Dữ xuống dưới, nhưng người này hồn như bay mất mà trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Hạ Trụ nhíu mày, duỗi tay bắt lấy bả vai Quý Dữ: “Đứng ngay ngắn.”
“Tôi chết rồi.”
Hạ Trụ: “……”
“Tại một khắc anh đánh mông tôi.”
Hạ Trụ: “……”
Hắn buông ra tay, Quý Dữ cả người mềm mại ngã xuống trên mặt đất, quả nhiên hệt như đã chết.
“Đứng lên.” Hắn lại nói.
Quý Dữ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích.
Hạ Trụ cười nhạo: “Cậu vừa nãy còn nói muốn thao tôi đó?”
“Đánh không lại, thao không được, từ bỏ.”
Hạ Trụ: “……”
“Đứng lên!”
“Không.”
Hạ Trụ khoanh tay trước ngực, đứng tại chỗ hờ hững mà nhìn Quý Dữ.
Hắn chung quy cảm thấy Quý Dữ có chút không đúng.
Lá gan lớn lên không ít, tinh thần cũng dồi dào, không sợ hắn cũng không lấy lòng hắn, ngược lại hệt như một tiểu chó săn hiếu chiến còn cứng đầu, vừa rồi thế mà còn có ý đồ kéo hắn xuống nước.
Hắn làm sao dám?
Tại thời điểm Hạ Trụ nhìn chằm chằm hắn, Quý Dữ bỗng nhiên mở mắt ra.
Hắn bỗng chốc đứng dậy, động tác nhanh chóng vọt ra phía sau Hạ Trụ, đôi tay khóa trụ yết hầu hắn, hai chân vòng trước ngực hắn, lại dùng lực bẻ hắn ngã về phía mặt đất, muốn đẩy hắn nằm lăn ra.
Nhưng mà Hạ Trụ không chút sứt mẻ, thậm chí khí định thần nhàn nói: “Là muốn gãi ngứa cho tôi sao?”
Không khí lại lần nữa lâm vào an tĩnh.
Lại là trường hợp lúng túng vô tận, lại là thậm chí sắp hít thở không thông.
Quý Dữ có điểm hoài nghi nhân sinh: “……”
Tốt, coi như anh trâu bò, anh thành công làm tôi tức chết rồi.
Hạ Trụ tùy tay lôi Quý Dữ như con cá chết đặt trước mặt: “Đứng thẳng.”
Quý Dữ đụng phải tấm sắt rồi, hắn nhận thua.
“Làm gì?”
Hạ Trụ duỗi tay chạm lên cái vòng trên cổ Quý Dữ, mặt trên biểu hiện nồng độ tin tức tố cách kỳ phát tình không xa.
Vòng cổ có hai cái chức năng, một là thu liễm tin tức tố, phòng ngừa quấy rầy đến sinh hoạt xã giao hàng ngày.
Một cái khác là biểu hiện nồng độ tin tức tố, chỉ có chủ nhân cổ vòng cùng với người chủ nhân vòng cổ tự cấp quyền hạn mới có thể xem được, chủ yếu có lợi cho Omega và Alpha của người đó lập kế hoạch trước kỳ phát tình, có thời gian trống giúp hai bên có thể hoàn mỹ vượt qua nó.
Hạ Trụ nói: “Hôm nay trở về lập tức tiêm một mũi, đừng nghĩ tôi sẽ giúp cậu.”
Quý Dữ không hiểu: “Tiêm cái gì?”
Hạ Trụ làm như không nghe thấy, lạnh lùng mà nhìn hắn: “Cậu thành công một lần, nhưng tuyệt đối không sẽ có lần thứ hai.”
Quý Dữ: “???”
“Còn nữa, về sau cách tôi xa một chút, đừng tới trêu chọc tôi.” Dứt lời, Hạ Trụ xoay người rời đi, chỉ chừa cho Quý Dữ một bóng dáng dứt khoát lãnh khốc.
Quý Dữ đứng tại chỗ, dấu chấm hỏi đầy đầu.
Tiêm một mũi cái mẹ gì? Mẹ nó rốt cuộc là ai trêu chọc ai hả?
Hắn mở miệng chửi thầm, đưa tay hướng bóng lưng Hạ Trụ giơ ngón giữa.
Ha hả.
Anh thì giỏi lắm sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook