Editor: MaryZoe

Mới vừa ăn xong tôm hùm trở về, Quý Dữ liền ngã xuống.

Hắn tối hôm qua đã thấy lạnh, nhưng không nghiêm trọng, kết quả hôm nay lại uống hăng say còn ăn cay, chính là muốn đem bản thân bệnh luôn, cho hắn tự thể nghiệm một phen Omega mảnh mai.

Mặt hắn tái nhợt nằm ở trên giường, tứ chi xụi lơ, hữu khí vô lực, trên trán còn dán miếng hạ sốt dán. Cả người thẳng tắp mà nằm ở trên giường, thoạt nhìn tựa như cả phơi bụng trên sông lúc mặt trời lên cao.

“Ngô đô đô ~”

Nằm ở bên cạnh hắn Tiểu Vũ Trụ đang ở nhàm chán mà đô miệng phun bong bóng.

Tiểu Vũ Trụ cũng ở sinh bệnh, mới vừa được bảo mẫu ôm cho hít dụng cụ cung cấp tin tức tố.

Nó được ôm vào phòng ngủ liền đáng thương hề hề mà một hai đòi Quý Dữ ôm nó, nhưng Quý Dữ còn ôm nổi sao? Vì thế hắn nghĩ nghĩ, từ trong ngăn kéo cầm tờ khăn giấy ướt ra tới, mở ra dán trên trán Tiểu Vũ Trụ, sau đó nói với nó “Không được nhúc nhích”.

Đừng nói chứ, thật đúng là dùng được.

Tiểu Vũ Trụ bị hù đến sửng sốt sửng sốt, thật sự cho rằng chính mình giống như mẹ không thể động đậu, thoáng chốc an tĩnh mà nằm ở bên cạnh Quý Dữ.

Vì thế một lớn một nhỏ dán cùng một “Màu trắng dán trán”, giương tay, nằm ở trên giường phơi bụng.

Bảo mẫu cảm thấy hình ảnh đặc biệt đáng yêu, liền đánh bạo chụp một tấm.

Quý Dữ nghe thấy được âm thanh, để cô chụp ảnh xong thì đem lại nhìn một cái.

Nhìn trên ảnh chụp là hình hai ba con sa sút tinh thần, hắn bản thân cũng vui vẻ: “Gửi qua cho tôi đi, chờ hết bệnh rồi tôi liền đem nó đi rửa, lưu kỷ niệm.”

“Ngô?”

Tiểu Vũ Trụ cũng tò mò muốn nhìn, nhưng hắn còn nhớ chính mình bị cố định không thể động, liền dùng tay nhỏ lôi kéo quần áo Quý Dữ.

Quý Dữ nhìn đôi mắt to tò mò của nó, đem điện thoại phóng tới trước mặt nó: “Xem, cá lớn cá nhỏ phơi bụng.”

Tiểu Vũ Trụ tựa hồ nghe đã hiểu, hắn nhìn ảnh cười đến đôi mắt cong cong, lộ ra răng cửa như hạt gạo.

Quý Dữ cảm thấy bé con mọc răng quá đáng yêu, quản không được cái tay đi niết cằm Tiểu Vũ Trụ, muốn nhìn nó nha.

Lúc này cũng là, lực chú ý nhìn ảnh chụp liền dời đến trên miệng Tiểu Vũ Trụ, muốn nhìn một chút hắn có đang mọc răng hay không, nếu không phải trên tay có vi khuẩn, hắn còn có ý tưởng đưa ngón tay vào sờ sờ tiểu răng sữa.

Bảo mẫu bên cạnh thấy thế nhanh chóng ngăn cản: “Ai da, tôi nói Tiểu Vũ Trụ như thế nào gần đây hay chảy nước miếng, tiểu hài tử miệng cùng mặt không nên niết nga.”

“Hiểu rồi.” Quý Dữ lưu luyến mà bắt tay thu trở về.

“Ê a?” Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt, duỗi tay nắm tay Quý Dữ.

Lúc này, đầu giường di động “Tích” một tiếng.

Quý Dữ mua cái điện thoại mới, cái trước đó đại khái dùng thời gian cũng dài quá, rớt một chút lại có vấn đề, cho nên hắn dứt khoát mua một cái mới.

Hắn mở điện thoại, mặt trên là WeChat Hạ Trụ gửi tới.

Hạ Trụ: Khi nào tới?

Quý Dữ: Hai ngày này không rảnh, khi nào đi tôi nói với anh.

Giữa Long Thành, trong ký túc xá Alpha nam.

Hạ Trụ nhìn hồi âm trên màn hình, thần sắc có chút khó hiểu.

Quý Dữ là có ý tứ gì?

Hắn ở trên mạng gióng trống khua chiêng mà đăng post cùng chính mình muốn nước hoa, kết quả mình cho phương thức liên hệ, bạn tốt cũng hơn nữa, đồ vật cũng chuẩn bị tốt, Quý Dữ lại không tới.

Ra vẻ kháng cự, lạt mềm buột chặt?

Dùng phương thức này……

“Nghĩa là hắn thích ca đó!”

Bên tai, giọng Phí Thu chợt vang, đồng thời một câu vạch trần tâm tư Hạ Trụ.

Hắn cũng nghĩ như vậy.

Hạ Trụ thu hồi điện thoại, liếc Phí Thu một cái: “Đến đây lúc nào?”

Phí Thu đắc ý mà gãi gãi đầu: “Ca anh thế nhưng không chú ý tới em? Hắc hắc, em liền nói hắn là trêu ghẹo anh nha.”

Hạ Trụ nhìn hắn, ngữ khí lạnh lùng nói: “Đừng đi ra ngoài nói bừa.”

“Em là loại người này sao?”

Hạ Trụ biết rõ tính nết Phí Thu, vỗ vai hắn rồi hướng ban công đi tới.

Hắn không kềm được hồi tưởng Quý Dữ ở trước mặt mình thơm ngon lại có vẻ mặt muốn trốn, càng nghĩ càng cảm thấy chính là có chuyện như vậy.

Quý Dữ thoạt nhìn thực chán ghét mình, tiếp cái hôn đều muốn chết muốn sống, giống như sợ mình làm cái gì hắn, nhưng mà quay đầu một cái liền ở diễn đàn post bài tag mình vào, lại là cái bài post ái muội như vậy.

Nhưng chờ chính mình liên hệ hắn, hắn lại một bộ cao lãnh diễn xuất.

Sách, Omega tâm tư a.

Hạ Trụ cười nhạo, rũ mắt đánh chữ.

Hạ Trụ: Tốt, tôi chờ cậu.

Quý Dữ: Ừm.

Thu được phản hồi cao lãnh của Quý Dữ, Hạ Trụ không khỏi lại cười khẽ.

Tâm nói, đều là diễn kịch.



Quý Dữ vẫn luôn sốt cao, ngày hôm sau không thể không đi bệnh viện truyền nước biển.

Hắn trước kia cũng phát sốt qua, nhưng thể chất tốt, đau đầu ngủ một giấc dậy thì đã có thể tung tăng nhảy nhót, nhưng mà thân thể Omega thật sự nhu nhược, ngủ một giấc dậy ngược lại đầu càng đau, mắt càng choáng váng, hai tay không động đậy được, một hai phải đi bệnh viện nằm giường bệnh mới chuyển biến tốt đẹp.

Cuối tuần này Quý Dữ toàn dùng để dưỡng bệnh, cả người dùng mắt thường có thể thấy được là gầy đi một vòng.

Thứ hai hắn lại xin nghỉ nửa ngày, cảm thấy sinh lực gần hồi phục đủ mới trở về trường học.

Khi đi ngang qua sân bóng, Quý Dữ hai tròng mắt đều bay ra.

Hắn tự bế ở nhà buồn bực vô cùng, nhìn thấy mấy người đó ở đây nhảy nhót lên xuống, thân thể tràn ngập sức sống liền hai mắt tỏa sáng, cảm thấy trước mắt mỗi một hình ảnh đều tốt đẹp như vậy, khiến người ta không nhịn được mong ước.

Đồng thời, một ý niệm cũng dần dần từ trong đầu hắn thoát ra.

—— thế giới này có thể phẫu thuật chuyển giới không?

Hắn không nhất định phải làm Alpha, làm Beta vô cùng đơn giản là được, tuy rằng bình thường, nhưng không có động dục kỳ, như vậy cũng khá tốt.

“Hắc, Hạ ca, hắn đang nhìn anh kìa.” Phí Thu hướng bên sân mở miệng, làm mặt quỷ với Hạ Trụ.

Hạ Trụ đấu xong một trận đang muốn trở về phòng, sau khi nghe thấy liền hướng bên kia nhìn, thẳng tắp nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập si mê cùng khát khao.

Lại tập trung nhìn vào, chủ nhân đôi mắt này là Quý Dữ.

Hắn rũ mi, không ai nghe được mà ừ một tiếng.

Kế tiếp, Hạ Trụ đánh đến càng hăng.

Hắn vốn chính là Alpha mạnh nhất toàn giáo, nghiêm túc lên thì không ai có thể qua được hắn, bóng rổ là yêu cầu thân thể tố chất càng cao còn phải vận động mạnh, huống hồ kỹ thuật bóng của Hạ Trụ hơn người, đồng đội còn giúp sức, không bao lâu rổ đối diện thiếu chút nữa bị hắn làm rách.

“Không chơi không chơi, anh quá hung tàn.”

“Về sau đánh bóng rổ ngàn vạn đừng tìm tôi, tôi không chơi.”

“Không phải thỏa thuận tốt là nhường rồi sao, muốn để tôi ở trước mặt Tiểu Tịnh biểu hiện tốt một chút, ca anh như thế nào như vậy a……”

Hạ Trụ vỗ vai nam nhân mất tinh thần: “Xin lỗi, lần sau nhất định giúp cậu.”

Chờ đến toàn đội phân tán rời đi, Hạ Trụ mới cầm lấy nước khoáng, giống như tùy ý mà đi đến trước mặt Quý Dữ.

“Chơi bóng đẹp sao?” Hắn bắt tay cắm ở trong túi, tư thế lười biếng, ngữ khí nhàn nhạt.

“Ân, đẹp.” Quý Dữ nhìn hắn một cái, lại đem ánh mắt phóng tới trên sân bóng. Hắn đang ở suy tư có bao nhiêu phần trăm khả thi cùng đám người Beta kia chơi bóng rổ.

Hạ Trụ rũ mắt nhìn Quý Dữ, đem vẻ mặt của hắn biến hóa thu hết đáy mắt.

Ánh mắt vừa nãy nóng bỏng như vậy, hắn lại đây thì không nhìn hắn cái nào, quả nhiên giống như hắn nghĩ.

Hắn khẽ nâng cằm, ánh mắt cao ngạo: “Tôi đánh bóng thế nào?”

Quý Dữ: “?” Hắn căn bản không thấy.

Nghĩ đến còn muốn Hạ Trụ hỗ trợ, Quý Dữ không chút gánh nặng mà vèo vèo xạo sự “Anh đánh rất khá, biểu hiện không tồi, rất lợi hại.”

Hạ Trụ khóe miệng hơi giơ lên: “Khi nào tới lấy đồ?”

Quý Dữ nhìn điện thoại: “Buổi chiều có đợt thi, nếu không thì lúc thi xong đi.” Lại nói “Cảm ơn anh.”

Hạ Trụ ừ một tiếng: “Được. Tôi đây đi trước.”

Quý Dữ nghĩ thời gian không sai biệt lắm, cũng nhấc chân đi về khu dạy học: “Tôi cũng trở về chuẩn bị bài thi.”

Hạ Trụ không hé răng, mắt nhìn thẳng phía trước, dư quang lại không khỏi liếc nhìn bóng dáng trên mặt đất.

Còn không phải muốn cùng một chỗ với mình sao.

Quý Dữ hồn nhiên không phát hiện tâm tư này của Hạ Trụ, vô cùng tự nhiên mà đi phía sau Hạ Trụ.

Hắn cũng hoàn toàn không biết hành vi của mình khiến người một đường kinh hãi đến rớt cả cằm, thậm chí trong đầu còn đang suy nghĩ chơi bóng với nhóm Beta, thẳng đến trở lại phòng học bị một mảng lớn ánh mắt khác thường bắn phá, hắn mới bất tri bất giác mà nhớ tới hắn làm cái gì.

Hắn thứ năm đã đăng một bài post, ở trên mạng khiêu khích đại bộ phận Omega cùng Beta toàn trường.

Mới vừa rồi còn cùng Hạ Trụ đi chung một chỗ, ở hiện thực lại một lần mà khiêu khích bọn họ.

Nhìn trào phúng cùng căm thù trong mắt mọi người, Quý Dữ tức khắc tâm tình tung bay, trở lại chỗ ngồi còn ở trong lòng tán thưởng mình một phen, nhân tiện cũng cho Hạ Trụ một cái tán thưởng.

Tuy rằng người này có đôi khi nhìn thực thiếu đánh, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể giúp đỡ một chút.

Chờ đem ký hiệu xóa sạch, cùng Hạ Trụ làm bằng hữu cũng không tồi.

Quý Dữ mới vừa ngồi xuống, người ngồi trước bàn hắn bỗng dựa ra sau, cũng không nhìn Quý Dữ, mà là quay đầu nhìn về người bên tay phải, giương giọng nói: “Ai, Tu Viễn tớ nói với cậu, có người á, ở trên mạng miệng lưỡi lợi hại thật sự, ngoài đời lại y hệt người câm một tiếng cũng không dám bật ra.”

Quý Dữ: “Khụ.”

Thanh niên bàn trước: “……”

Đồng học Tu Viễn: “……”

Những đồng học âm thầm xem khác: “……”

Quý Dữ bấm tay gõ cái bàn: “Tiếp tục nói a, tôi muốn nghe.”

Thanh niên bàn trước vô vị nói: “…… Tôi có nói là tôi nói về cậu đâu.”

Quý Dữ nga một tiếng: “Đó là ai? Tôi khá tò mò, nói cho tôi nhìn một chút.”

Thanh niên bàn trước dừng lại, không khí có một tia cứng đờ.

Nhưng thực mau liền có người giải vây cho thanh niên nọ, là người Quý Dữ vừa tới ngày đầu tiên liền khiêu khích – nam diễn phụ*.

“Quý Dữ mày rất cuồng vọng a, như thế nào, hôm nay toán đã được 10 điểm chưa?”

Nói xong, nam diễn phụ phụt cười, hắn không chỉ cười một mình, còn muốn lôi kéo những người khác cười chung “Mọi người biết đầu tuần Quý Dữ nói cái gì với tôi không? Nó nói muốn qua mặt môn toán của tôi, muốn tôi kêu nó ba ba! Ha ha ha ha ha ha truyện cười này cũng quá buồn cười đi ha ha ha ha ha.”

Mọi người tức khắc cười vang lên.

Quý Dữ trở thành trung tâm cười nhạo cũng không dao động chút nào, hắn thong thả ung dung mà quét mắt nhìn mọi người, phát hiện những người khác đều đang nhìn chính mình chê cười, nhưng Hạ Kiều ở kia vùi đầu viết cái gì, không có tham dự.

Cô nương này đổi tính?

Quý Dữ thu hồi tầm mắt, nói: “Nếu không phải chuyện cười thì sao?” Hắn thanh âm tuy nhẹ, lại có thể tinh tường làm mỗi người đều nghe được.

Nam diễn phụ cười nhạo nói: “Không phải trò cười mà còn muốn điểm thi hơn tao, mày có thể cao điểm hơn thì tao ở trước mặt mọi người kêu mày baba, ngược lại mày trước mặt mọi người kêu tao baba.”

Quý Dữ chớp chớp mắt: “Tàn nhẫn như vậy?”

Nam diễn phụ tươi cười càng sâu: “Mày sợ?”

“Không, chính là phát hiện tuy cậu nói chuyện không có đầu óc mấy, nhưng đối với bản thân vẫn là rất nhẫn tâm.”

Quý Dữ giơ lên khóe môi, phi thường hảo tâm mà hướng hắn cười cười “Cứ quyết định vậy đi. Cảm ơn con gà cậu nha, tôi liền không khách khí mà chấp nhận.”

Nam diễn phụ ngẩn người, đột nhiên có chút không biết chính mình muốn trước phản bác câu kia “Nói chuyện không có đầu óc”, hay là cái câu “Con gà” kia, một hồi lâu mới phản ứng lại, cả giận nói: “Mày mắng tao?”

Quý Dữ thở dài: “A.”

Chỉ số thông minh của đối thủ bỗng nhiên làm hắn không quá hăng say nữa.

Nam diễn phụ càng giận: “Mày dám trả lời tao ‘a’?”

Mắt thấy hắn muốn chụp bàn lật lên, cùng Quý Dữ trở mặt, nhưng một giây sau liền bị động tĩnh ở cửa làm cho ngồi về vị trí, cũng ngồi đến đoan đoan chính chính.

Một giây biến ngoan ngoãn JPG.

Chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa, hắn xụ mặt dùng sức gõ gõ cửa, lạnh lùng nói: “Còn hơn một giờ liền bắt đầu thi, các cô các cậu đều đang làm gì đây? Hả?”

Trong phòng học, máy lạnh vù vù thổi gió.

Tất cả mọi người rũ đầu, an tĩnh như gà.

Chủ nhiệm lớp lại bang bang gõ vài cái lên cửa: “Tôi ở văn phòng đã nghe được tiếng mấy người!”

“Nguyên một hành lang lớp mấy người là ồn ào nhất! Đều không cần đọc sách, đều có thể làm bài tròn điểm đúng không? Hả? Khinh thường nguyệt khảo đúng không?”

Quý Dữ không chút để ý mà xoay bút viết, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia hoài niệm.

Nguyên lai mặc kệ chủ nhiệm lớp ở thế giới nào đều thích nói những lời này a.


*Nam diễn phụ: nguyên gốc là 加戏男, ban đầu mình tưởng là tên nhưng ai ngờ không phải:v, nên đây có thể là biệt danh tác giả đặt cho bạn nv này. Mình không rõ nên để nguyên, vì chương sau bạn ý sẽ có tên chính thức nên mong mọi người mạn phép bỏ qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương