Editor: MaryZoe

Quý Dữ ngẩn ra, ánh mắt yên lặng nhìn Hạ Trụ.

Hắn trong đầu có chút hỗn loạn, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, xoa thái dương chậm rãi đứng lên.

Trong điện thoại Tạ Vũ Tinh không ngừng hỏi hắn đang làm gì sao không nói tiếng nào, Quý Dữ chớp hạ mắt, trả lời: “Tớ hiện tại có chút việc, đợi lát nữa nói lại với cậu, treo máy trước.”

“Từ từ! Cậu hiện tại ở đâu?”

“Trường học, lập tức trở về.” Dứt lời, Quý Dữ cắt đứt điện thoại đem điện thoại thả lại trong túi, tiếp theo thu liễm biểu tình, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn về phía Hạ Trụ, “Sao anh lại ở chỗ này?”

Hạ Trụ từ trong túi lấy ra một tờ giấy, hướng Quý Dữ quơ quơ.

Quý Dữ liếc mắt, cười nhạt: “Hiểu rồi. Đến đây lúc nào? Nghe được nhiều ít?”

Hạ Trụ từ bóng cây đi ra, biểu tình bằng phẳng: “Toàn bộ.”

Quý Dữ mím môi.

Hắn cảm thấy chính mình nên nói hoặc làm cái gì đó, nhưng lại không biết nói gì làm gì, trong đầu bị tin tức khổng lồ trương lên nổ mạnh, nhất thời không dư đầu óc nghĩ chuyện khác

Cho dù tự hỏi cũng không có ý nghĩa gì.

Người trước mắt hắn đánh không lại, không động đậy, nếu là hắn muốn đem chuyện của mình nói ra, vậy thủ đoạn gì mình cũng dùng, hơn nữa sau khi đem bí mật nói ra, hắn có cảm giác thả lỏng, giải thoát, yêu đời hơn hẳn, cho dù Hạ Trụ đã biết, hắn cũng không thèm quan tâm.

Trầm mặc nửa ngày, Quý Dữ mở miệng: “Nga.”

Hạ Trụ hơi câu khóe môi dừng lại: “…… Chỉ vậy? Không muốn nói gì?”

“Vậy anh muốn nghe cái gì?”

Quý Dữ tâm rất mệt, không để ý Hạ Trụ, hắn dậm dậm chân, đem muỗi đều đuổi đi rồi trực tiếp ngồi xổm xuống dưới, kéo rộng áo thun thùng thình bao lại chân, sau đó tự nhiên chính mình tra xem mấy từ Tạ Vũ Tinh vừa nói.

α, β, Ω ba chữ cái này hắn rất quen thuộc, chúng nó vận dụng trong toán học và vật lý rất nhiều, nhưng là vận dụng ở giới tính, hắn vẫn là lần đầu nghe nói.

Hạ Trụ đã đi tới: “Đang xem cái gì?”

Quý Dữ trong đầu đều là ba chữ kia, căn bản phân không ra tinh lực tiếp đón Hạ Trụ, hắn dứt khoát mà vươn một bàn tay hướng tới Hạ Trụ, làm trạng thái “Đình chỉ”: “Đợi lát nữa lại cùng anh nói.”

Hạ Trụ bật cười: “Được, tôi chờ cậu.”

Hai tay hắn cắm trong túi, gật đầu nhìn xuống Quý Dữ ngồi xổm thành một đoàn.

Trước mắt bộ dáng Quý Dữ vẫn hệt như trong ấn tượng của hắn, thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, không đỡ nổi một đấm, nhưng cử chỉ động tác lại lớn mật lại hoạt bát hơn, biểu tình cuồng vọng kiêu ngạo khi đá bay bàn học của người khác, nhưng thật ra…… Rất có ý tứ.

Quý Dữ bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Anh là Alpha?”

Hạ Trụ gật đầu: “Ừm.”

“OK.”

“Còn vấn đề khác sao?”

Quý Dữ: “Đợi lát nữa, tôi còn đang xem.”

“Được.”

Nói xong Hạ Trụ xoay người đặt cặp sách trên tảng đá, từ bên trong cầm ra một cái chai, trở lại bên cạnh Quý Dữ hắn giơ cái chai trong tay lên, phun ra bốn phía.

Quý Dữ chốc lát liền nghe được mùi hương của hoa, hắn nhướng mi: “Thuốc diệt côn trùng?”

Hạ Trụ liếc nhìn thân chai: “Thuốc diệt muỗi hương hoa.”

Quý Dữ cổ quái mà liếc mắt nhìn Hạ Trụ một cái: “…… Thật thơm, là bột phấn.”

Hạ Trụ quơ quơ cái chai: “Em gái đưa tôi, ngửi thấy tạm được.”

Quý Dữ không để ý đến hắn nữa, cúi đầu tiếp tục xem bách khoa.

Hắn càng xem càng trầm mặc, cũng càng xem càng tự bế. Từng chữ từng từ hắn đọc đều siêu cấp vô địch thần kỳ, hoàn toàn là miêu tả xã hội loài người đến chân thật, nhưng hết lần này tới lần khác lại có giả thiết.

Ở thế giới này, Alpha mạnh nhất, vô luận thân thể tố chất cho tới chỉ số thông minh cùng năng lực, đều là mạnh nhất, bất luận nam nữ đều có cơ quan sinh dục nam, năng lực cường đại, có thể khiến người khác mang thai lại chính mình không mang thai, là người lãnh đạo trời sinh.

Beta bình thường nhất, bề ngoài, chỉ số thông minh, thân thể tố chất đều là trung đẳng, nam nữ đều có hai hệ thồng sinh sản, có thể khiến người khác mang thai, cũng có thể chính mình mang thai, nhưng năng lực sinh sản giống nhau, Beta chỉ giống nhau ở chỗ có thể mang thai.

Bọn họ số lượng nhiều nhất, tương đương với ong thợ trong đàn.

Mà Omega yếu nhất, bề ngoài xuất chúng nhưng thân thể tố chất rất kém cỏi, cùng A cùng B so sánh thì đúng là nhu nhược muốn chết, hoàn toàn làm không có thể lực.

Nam nữ đều có khoang sinh sản, có kỳ phát tình thường xuyên, trong kỳ phát tình khoang sinh sản sẽ mở, có thể bang một trận là được, bang bang xong nhất định mang thai, nói đơn giản chính là tỉ lệ mang thai lớn.

Hơn nữa bọn họ cùng Alpha liên kết đa số đều sinh ra Alpha, cho nên Omega tuy rằng địa vị thấp hèn, lại là tuyệt phối với Alpha.

Quý Dữ không ngừng hít sâu, cảm thấy thế giới quan đóng băng hoàn toàn.

Đặc biệt là nhìn đến câu kia “Omega nam bộ phận sinh dục thường ngắn nhỏ, không có biện pháp khiến người khác mang thai”, trước mắt tối sầm, cảm thấy bây giờ tự sát cũng đã là vui sướng lắm rồi.

Chuyện xuyên qua không thể hiểu được này là muốn nhục nhã hắn đi?

Những quy luật khác đều không thay đổi, chỉ có giới tính phân thành sáu loại, biến thành sáu loại còn chưa tính, cố tình làm hắn thành Omega nam, này không phải cố ý chơi hắn là cái gì?

Vốn dĩ JJ đột nhiên thu nhỏ liền đủ đả kích hắn, hiện tại tình huống này cùng tịch thu JJ của hắn có cái gì khác nhau?

A? Có cái gì khác nhau?

Trực tiếp xuyên thành nữ sinh đều tốt hơn tình huống hiện tại một trăm lần!

Đem đại khái thông tin nhớ rõ trong đầu xong Quý Dữ thở một hơi nặng nề, hắn cảm thấy mình cách cái chết không xa lắm.

Nhưng trước khi qua đời phía, hắn còn có chuyện muốn cùng người nào đó làm rõ.

Quý Dữ thật sâu hít thở, tận lực duy trì sắc mặt trấn định, nói: “Anh hoàn toàn dấu hiệu thân thể này, đúng không?”

Hạ Trụ nghe vậy nhăn nhăn mày, có lệ mà từ trong lỗ mũi “Ừ” một tiếng.

Quý Dữ lại hỏi: “Nghe nói Alpha có thể thực dễ dàng ảnh hưởng Omega bị hắn hoàn toàn ký hiệu, vô luận là thân thể, tư tưởng hay là linh hồn, đều có thể ảnh hưởng, phải không?”

Này đã là uyển chuyển miêu tả, bách khoa thượng viết đến đáng sợ hơn một chút.

Omega hoàn toàn dấu hiệu tương đương dấu hiệu hắn hoàn toàn bị lệ thuộc vào Alpha, nếu Alpha kia nhân phẩm không tốt, đối với Omega mà nói liền là một hồi tai nạn.

Vẫn là vô pháp phản kháng cái tai nạn này, vì chuyện này tỉ lệ Omega chết không hề ít.

Hạ Trụ: “Không sai biệt lắm đi.”

Quý Dữ gật gật đầu, lại lần nữa hít vào một hơi.

Mặt hắn lạnh xuống, trong lòng lửa giận bừng bừng đốt lên, ngữ khí lại hết sức bình tĩnh: “Ở nhà ăn làm tôi xấu mặt là anh làm, trong phòng tắm tôi bỗng nhiên té xỉu cũng là anh làm, phải không?”

Nói, hắn chậm rãi đứng lên, bước một bước đến gần Hạ Trụ, “Còn nói với tôi vết thương trên cổ thương là tôi tự mình ngã? Khi đó anh đã biết tôi không phải Quý Dữ, đúng không? Anh biết rõ tôi là người khác lại còn gạt tôi, chơi tôi vui vẻ lắm chắc?”

“Lần này thay em gái anh tới đây là muốn nhìn tôi xấu mặt đi? Nếu không phải bạn tôi nhắc nhở, đêm nay anh lại làm gì với tôi rồi lại nói tôi tự mình ‘ngã’.”

Nói xong câu đó, Quý Dữ cắn răng, từng chữ cơ hồ là từ kẽ răng gian nan phun ra.

Hắn dừng lại bước chân, ánh mắt đen láy nén giận nhìn chằm chằm Hạ Trụ.

Lúc này, hắn chỉ cách Hạ Trụ một chút nữa thôi.

Quý Dữ thân cao có một mét bảy tám, mà Hạ Trụ một mét chín hai, hai người một người ngước nhìn, một người nhìn xuống, khoảng cách cực gần, gần gũi đến có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.

Không khí căng như dây đàn, giữa bọn họ dần dâng lên một bầu không khí vi diệu.

Ngọn lửa trong lòng Quý Dữ càng dâng càng đầy.

Mà Hạ Trụ muốn là chinh phục.

Hắn muốn chinh phục Quý Dữ trước mắt.

Bởi vì cặp mắt bướng bỉnh kia, phảng phất châm lửa đôi con ngươi, làm hắn mạc danh rung động, cũng tùy theo sinh ra một loại xúc động mãnh liệt.

Hắn muốn khiến người trước mắt hoàn toàn thuần phục mình, ngước nhìn mình, ngoan ngoãn mà quỳ gối trước người mình, cúi đầu, lộ ra tuyến thể yếu ớt sau cổ kia.

Sau đó khẩn cầu hắn, cầu xin hắn, nhỏ bé mà xin hắn cắn tuyến thể của mình, khẩn cầu bị ký hiệu.

Đây là bản năng sở hữu mạnh mẽ của Alpha trước Omega của mình.

Nhưng cũng có khả năng chỉ là đam mê của mình Hạ Trụ hắn.

Mâu sắc Hạ Trụ đậm dần, mắt hơi nheo lại.

Ngón tay rũ ở bên người của Quý Dữ giật giật, nhạy bén mà cảm giác được trong cơ thể sinh ra cảm giác xao động quen thuộc, hắn lập tức cắn chặt răng, không chút nghĩ ngợi mà giơ lên nắm tay, hướng thẳng vào mặt Hạ Trụ.

“Má nó! Tới đây!” Quý Dữ nổi trận lôi đình.

Hạ Trụ không tránh cũng không đỡ, tùy ý để nắm đấm của Quý Dữ rơi xuống quai hàm hắn, tùy ý để Quý Dữ túm cổ áo hắn

Với hắn mà nói đều không đau không ngứa.

Quý Dữ đánh xong một đấm liền nhăn mi lắc lắc tay, nhịn xuống đau đớn cùng lửa giận ngày một dâng cao, hắn đem những gì đã học ra, từ cách đấu từ chiêu thức toàn bộ đem ra, không ngừng hướng trên người Hạ Trụ đánh.

Hắn như điên rồi mà hung bạo đánh Hạ Trụ, Hạ Trụ lại vẻ mặt vân đạm kinh phong, chỉ ngẫu nhiên duỗi tay đón đỡ hai đòn.

Thậm chí cuối cùng không biết là Quý Dữ đem Hạ Trụ đánh ngã xuống đất, hay là Hạ Trụ nhường hắn, chủ động ngã xuống đất, mặc cho Quý Dữ đè lên đánh.

Hai người trên mặt đất đánh thành một đoàn, quanh thân tràn ngập mùi bùn đất.

Quý Dữ thở hồng hộc, đuôi mắt phiếm hồng, lửa giận trong lòng còn chưa đẩy ra hết, cánh tay liền càng ngày càng không xong, nắm tay cũng càng ngày càng mềm, sức lực bị rút cạn, đánh đến không có cảm giác gì nữa.

Mà Hạ Trụ hô hấp đều không có loạn.

Thẳng đến khi cổ chợt lạnh, tiếp theo lại nóng lên đau xót, hắn mới nhăn mày.

“Vậy mà còn cắn người?”

Hạ Trụ đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo lại cảm thấy buồn cười, hắn giơ tay giữ cổ Quý Dữ, không dám quá dùng sức, bởi vì nơi đó có tuyến thể yếu ớt của Omega.

Quý Dữ không hé răng, hắn ngoài miệng càng thêm dùng sức, thậm chí nếm tới mùi máu cũng không nhả ra.

Cho anh cuồng!

Cho anh chơi lão tử!

Cho anh giả vờ đánh nhau! Lão tử cắn chết anh cái tên da dày thịt béo ngu ngốc!

“Đủ rồi.” Hạ Trụ lên tiếng.

Hai tay hắn di chuyển, một tay bắt lấy bả vai Quý Dữ, một tay nắm hàm dưới của hắn, lặp lại, “Đủ rồi.”

Chỉ hơi hơi dùng lực, Quý Dữ tựa như con mèo nhỏ tùy hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Nhưng mà Quý Dữ bị người ta khống chế được cũng không yên phận, còn cố ý hướng Hạ Trụ nhe răng: “Xem, máu anh.”

Hạ Trụ lồng ngực chấn động, cười nhẹ một tiếng: “Tôi cắn cậu một ngụm, cậu cũng cắn tôi một cái, tôi làm cậu xấu mặt, cậu cũng đánh tôi một trận, huề rồi đúng không?”

“Anh là học sinh tiểu học sao? Loại chuyện như đánh nhau này, anh đánh tôi một cái, tôi đánh anh một đấm là huề được sao?”

Mắng xong, Quý Dữ biểu tình bỗng nhiên ngơ ngẩn, hắn lau máu ở khóe miệng, đưa tới trước mắt nhìn nhìn, sau đó ánh mắt chuyển hướng Hạ Trụ, “Máu anh có độc sao?”

Hắn vừa rồi không cẩn thận nuốt xuống, mùi máu tươi vừa vào bụng liền y như cầu lửa ở trong thân thể nổ tung.

Máu tựa hồ ở trong nháy mắt sôi trào, mỗi hơi thở đều trở nên nóng rực.

Hạ Trụ giơ tay cọ qua vết máu trên khóe miệng Quý Dữ, chà xát ngón tay nói: “Tôi không nếm qua, không biết.” Lại nâng mắt nhìn hắn, thanh âm khàn khàn từ tính, “Có mùi vị gì?”

Bốn mắt nhìn nhau, Quý Dữ trên mặt nóng lên, hắn cảm thấy có thứ gì sắp thoát khỏi khống chế.

Hắn khua tay muốn đứng lên, lại bị Hạ Trụ không chút nào cố sức mà bắt lấy, chỉ nhẹ nhàng kéo, cả người lần nữa ngã trở về trên người Hạ Trụ.

Lần này hai tay hắn chống hai bên đầu Hạ Trụ, lại vô pháp đứng lên.

Bởi vì……

Hạ Trụ nằm ở dưới thân hắn, thoạt nhìn mạc danh có chút mê người, hắn mỗi một chỗ ngũ quan tựa hồ đều phá lệ có lực hấp dẫn, hấp dẫn tầm mắt hắn, cũng câu dẫn tâm hắn.

Ngón tay cào vào lòng đất, tầm mắt Quý Dữ dừng ở môi mỏng gần trong gang tấc.

Cái loại cảm giác không thể khống chế muốn nuốt nước miếng lại tới nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Trụ: Tiểu cá trích chơi thật tốt ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương