Một giọng nam trầm thấp nhưng không che giấu được sự tức giận vang lên bên tai cô.
Văn Dương giật mình, hơi ngượng ngùng quay đầu lại, cười trừ với Bùi Bạch Châu đang mặt mày xanh mét: "Ờ! Chào buổi sáng?"
Trong lòng cô hoảng hốt, không kìm được lại ôm chặt Bùi Bạch Châu, sợ anh ta ngã ngồi xuống.
"Buông tôi ra!"
Bùi Bạch Châu cảm nhận được động tác của Văn Dương thì tức đến mức sắp nổ tung, bây giờ đầu anh ta đau như búa bổ, đầu óc choáng váng, như thể có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch ở thái dương.
Văn Dương hiểu rõ rằng nếu lúc này nghe lời Bùi Bạch Châu thì cô chính là đồ ngốc.
Thế lực gia tộc của những tên tra công trong cuốn sách này có thể nói là che trời lấp đất, cô dù thế nào cũng không thể đắc tội.
Văn Dương vòng chặt hai tay quanh eo thon gọn của Bùi Bạch Châu, mặt dày nói: "Không buông, trừ khi anh thề rằng sau khi tôi buông anh ra, anh sẽ không trả thù tôi!"
Bùi Bạch Châu lần đầu tiên bị người khác đe dọa, cũng lần đầu tiên nếm trải cảm giác bất lực, hai cánh tay mảnh khảnh quấn quanh eo anh ta như những dây leo dai dẳng khó gỡ, anh ta bị trói chặt không thể thoát ra được.
Bùi Bạch Châu mặt đẹp đẽ u ám đáng sợ, ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm Văn Dương, một cảm giác nhục nhã và căm ghét chưa từng có ập đến tận cùng trái tim.
Hai người giằng co nửa ngày, bỏ qua tư thế trái ngược kỳ lạ này, trông khá đẹp và mơ hồ, Bùi Bạch Châu bất đắc dĩ, không hiểu nổi một người phụ nữ sao lại có sức mạnh man rợ như vậy, nghiến răng từng chữ nói: "Tôi thề.
"
Văn Dương: "Tôi không tin.
"
Bùi Bạch Châu: "?"
Văn Dương: "Anh nói nếu anh nuốt lời thì anh là một con chó ngốc.
"
Bùi Bạch Châu: "Được, nếu tôi nuốt lời thì tôi là chó.
"
Văn Dương lúc này vừa vội vừa sợ, bỏ qua việc Bùi Bạch Châu nói thiếu hai chữ, dùng ngón tay véo mạnh vào da thịt dưới nách anh ta, một lần nữa đưa ra điều kiện: "Còn phải để tôi về nhà họ Ôn nữa, nếu không tôi đánh chết anh rất dễ dàng.
"
Bùi Bạch Châu đau đớn, tỉnh táo hơn nhiều, trong lòng tức giận cười ngược lại, cười Văn Dương ngốc nghếch quá mức ngây thơ, ngoài mặt thì đồng ý.
Văn Dương về nhà của chủ cũ bằng xe của nhà họ Bùi nhưng chắc chắn không phải do Bùi Bạch Châu đưa, anh ta nhét cô vào xe rồi không biết đi đâu.
Văn Dương có thể chấp nhận vì hai lý do, thứ nhất là cô có thể dựa vào trí nhớ để biết địa chỉ nhà của chủ cũ nhưng không biết đường đi như thế nào, thứ hai là cô không có tiền đi xe, tài xế miễn phí không đi thì phí.
Hoàn cảnh gia đình của chủ cũ trong sách được mô tả rất ít, chỉ nói rằng sau khi chủ cũ đắc tội với Bùi Bạch Châu, cha mẹ cô ta đã dứt khoát muốn cắt đứt quan hệ với cô ta, lựa chọn bảo toàn mình nhưng cuối cùng vẫn bị Bùi Bạch Châu trả thù tàn nhẫn đến mức gia phá người chết.
Như vậy có thể thấy thái độ của cha mẹ chủ cũ đối với chủ cũ là lạnh nhạt đến cực điểm, Văn Dương không quan tâm đến điều này, bây giờ cô ta không một xu dính túi, chỉ mặc một bộ đồ ngủ nam mà người hầu đưa cho mà không có bất kỳ thứ gì che chắn, cách duy nhất hiện tại là về nhà họ Ôn để tìm nơi nương tựa.
Xe chạy êm ả về phía trung tâm thành phố phồn hoa, hai bên cửa sổ xe liên tục lướt qua những tòa nhà cao chọc trời và những cây thông xanh tươi.
Văn Dương lo lắng ấn ấn vào ghế da thật dưới mông, lòng bàn tay thấm chút hơi ấm, luôn cảm thấy mình không phải đang ngồi trên ô tô cao cấp mà giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, biết đâu giây tiếp theo sẽ xuất hiện một vòng lộn ngược đáng sợ khiến người ta phải hét lên.
Cô ta không khỏi nghĩ một cách đê tiện: "Bùi Bạch Châu nên trút giận lên tôi nhiều hơn nữa, ít nhất như vậy mới khiến tôi hoàn toàn yên tâm.
"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook