Chương 23: Chút phiền phức

Mọi người im lặng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổ đạo diễn cũng không ngờ Tang Ninh thẳng thắn đến vậy, cả đoàn người đang quan sát sự thay đổi trên gương mặt của Bùi Tây Lâm, sau khi nhận thấy anh không phản đối sắp xếp của Tang Ninh, cẩn thận nói: "Đề nghị này của Tang Ninh cũng không tệ."

Có Bùi Tây Lâm đi cùng có thể sẽ làm cả khu phố sôi động và náo nhiệt hơn, không chỉ bán hết hoa mà còn tăng thêm độ hot cho show.

Bây giờ tin tức Bùi Tây Lâm tham gia chương trình đã truyền khắp trên mạng. Không ít fan hâm mộ ở gần đó tích cực nhiệt tình chạy đến địa điểm quay của bọn họ.

Bùi Tây Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang nhìn anh, đợi anh trả lời.

Anh nhìn sang người đang chỉ mình, bình tĩnh nói: "Tôi sao cũng được."

Đã đến tham gia, đương nhiên phải tuân theo sự sắp xếp của ekip chương trình rồi.

Nghe vậy, Vạn Lãng vẫn còn hơi lo lắng: "Nếu để Tây Lâm gây náo nhiệt ở quảng trường như vậy, không phải sẽ bị fan bao vây sao?"

Anh ấy nhìn đạo diễn: "Đạo diễn, biện pháp an toàn của mọi người ổn không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đạo diễn đưa tay ra dấu “ok” với anh ấy.

Bùi Tây Lâm lên tiếng: "Không cần lo lắng, họ cũng sẽ có chừng mực."

Fan hâm mộ của anh, anh hiểu rất rõ.

Giản Mạnh Hạ gật đầu: "Vậy bây giờ mọi người có muốn phân công không? Ai đến quảng trường bán hoa, ai ở đây trông cửa hàng?"

Vạn Lãng nhìn Tang Ninh: "Ninh Ninh, cô nghĩ nên phân chia thế nào?"

"?"

Tang Ninh bắt gặp ánh mắt của mấy người kia, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Bốc thăm là công bằng nhất đúng không?"

Cô bổ sung: "Năm người chúng ta bốc thăm, ba người đi, ba người ở lại tiệm, được không?"

Mọi người không có ý kiến gì với đề nghị này.

Ngoại trừ Bùi Tây Lâm, năm người bao gồm Tang Ninh bốc thăm. Ai lấy được thăm lá dài thì đi cùng Bùi Tây Lâm đến quảng trường bán hoa, còn người bốc được lá thăm ngắn sẽ ở lại trông tiệm hoa.

Cuối cùng, Dương Tâm và Mạnh Chiêu Nhiên nhận được thăm dài.

Nhìn lá thăm trong tay mình, Dương Tâm trợn tròn mắt. Cô ấy lén lút nhìn Bùi Tây Lâm cách đó không xa, tim đập rộn rã: "Ninh Ninh."

Tang Ninh: "Sao vậy?"

Dương Tâm nhỏ giọng: "Chúng ta đổi thăm có được không?"

"..."

Tang Ninh không nói gì, chỉ nhìn cô ấy: "Không phải thầy Bùi là thần tượng của chị à?" Cô kinh ngạc: "Chị không muốn ở chung với anh ấy nhiều hơn sao?"

Dương Tâm lắc rồi lại gật đầu, vội vàng đổi cái thăm dài của mình thành cái thăm ngắn trong tay Tang Ninh: "Chị căng thẳng, chị sợ nếu đi cùng thầy Bùi, chị sẽ không làm gì được nữa mất."

"..."

Lần đầu tiên Tang Ninh nghe thấy cách nói như vậy.

Cô chưa bao giờ thích một người đến vậy nên không hiểu được tâm lý của Dương Tâm lắm.

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi thấp giọng hỏi: "Em có thể đi, nhưng chị thật sự muốn từ bỏ cơ hội này của mình sao?"

Dương Tâm: "Từ bỏ từ bỏ, em đi sẽ phù hợp hơn."

Nếu như cô ấy và Tang Ninh cùng rút được lá thăm ra ngoài với Bùi Tây Lâm thế chắc chắn cô ấy sẽ không đổi. Nhưng bây giờ lại là cô ấy, Mạnh Chiêu Nhiên và Bùi Tây Lâm cùng đi, Dương Tâm sợ bản thân sẽ làm trò gì đó xấu hổ trước mặt Bùi Tây Lâm.

Tang Ninh không nói gì, cũng không còn cách nào khác.


Cô đồng ý: "Chị chắc chắn chưa?"

Dương Tâm vung tay: "Nghĩ rất kĩ rồi, nhưng em phải chịu trách nhiệm chăm sóc thầy Bùi thật tốt giúp chị."

Tang Ninh: "..."

Cô liếc Dương Tâm một cái, nhỏ giọng thì thầm: "Anh ấy lớn vậy rồi, nào còn cần người khác chăm sóc chứ."

Dương Tâm nheo mắt nhìn cô: "Chị mặc kệ."

Cô ấy căn dặn Tang Ninh: "Em nhớ rõ là được rồi."

Tang Ninh đành chịu, thỏa hiệp nói: "Em biết rồi, nếu gặp nguy hiểm em sẽ xông lên trước, bảo vệ thần tượng của chị thật tốt."

Dương Tâm cười hì hì, ôm lấy cô: "Bảo vệ anh ấy nhưng đừng để bản thân bị thương đấy, nếu không chị sẽ đau lòng đó."

"..."

-

Sau khi thu xếp ổn thỏa, Tang Ninh, Bùi Tây Lâm và Mạnh Chiêu Nhiên đi đến quảng trường để bán hoa.

Cũng không biết ekip chương trình lấy đâu ra một chiếc xe xích lô để cho các cô xếp hoa.

Lúc đầu, Tang Ninh không quá hứng thú với hoạt động này. Nhưng khi thấy bọn họ chất đầy hoa lên xe xích lô, ngắm nhìn các bông hoa nghìn sắc khoe màu đung đưa trong gió, những màu đo đỏ tim tím khiến cô nhớ đến khoảng thời gian nằm viện trước đây, ghé vào bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới tầng là muôn hình muôn vẻ của người qua kẻ lại trên đường. Nhìn ông lão trên chiếc xe lam bán hoa tươi đi ngang qua, tô thêm sắc màu cho đô thị, cũng vì vậy mà thế giới của cô càng thêm biết bao sắc thái, làm cô chợt có những cảm xúc không như thường lệ.

"Lấy thêm chút nữa đi." Tang Ninh nhìn mấy người khác: "Chúng ta có thể gói thành nhiều đóa nhỏ được không? Như thế cũng có thể bán được đấy."

Bùi Tây Lâm đồng ý với đề xuất này của cô: "Một bó to sẽ hơi vướng víu."

Dương Tâm liên tục gật đầu không ngừng: "Được đó, vậy chúng ta gói hoa lại đi. Dù sao bây giờ mặt trời cũng đang lên cao, chắc chắn trên đường đi sẽ rất nóng."

Khóe môi Tang Ninh khẽ nhếch lên: "Ừm, được."

Cô cũng bận bịu tay chân giúp đỡ mọi người.

"Thầy Bùi, anh muốn gói hoa không?" Tang Ninh nhìn anh.

Bùi Tây Lâm nhận hoa từ cô, thấp giọng hỏi: "Gói thế nào đây?"

Tang Ninh để Mạnh Chiêu Nhiên dạy anh.

Sáu người phối hợp ăn ý, không bao lâu sau đã làm thêm được hơn hai mươi bông riêng lẻ.

Đối với những người đi đường mà nói, bó hoa là thứ hợp với hiện tại nhất, vừa có thể bày tỏ tâm tình lại không cần tốn quá nhiều tiền.

Hoàn thành xong, ba người ngồi lên xe đi đến thị trấn.

Suy xét thấy trong ba người không ai biết lái xe xích lô, vậy nên ekip chương trình đã sắp xếp cho họ một nhân viên biết lái xe để đưa đến địa điểm bán.

Ba người chọn một ngã tư cho phép bày quầy hàng. Sau khi xuống xe, Tang Ninh hỏi thăm ý kiến Mạnh Chiêu Nhiên: "Em trai Chiêu Nhiên, cậu muốn ở lại trông xe hay muốn đi mời chào khách hàng?"

Mạnh Chiêu Nhiên suy tư: "Chị Ninh Ninh, chị chọn trước đi, ưu tiên phụ nữ."

"Không cần." Tang Ninh lập tức từ chối: "Tôi cái nào cũng được."

Mạnh Chiêu Nhiên nhìn Bùi Tây Lâm: "Hay là anh Lâm chọn trước đi ạ?"

Bùi Tây Lâm dời tầm mắt: "Tôi sao cũng được, nghe theo sự sắp xếp của hai người."

Tang Ninh không nghĩ nhiều: "Thầy Bùi nhất định phải đi mời khách rồi."

Cô băn khoăn hai giây: "Em trai Chiêu Nhiên, hay là chúng ta oẳn tù tì đi? Ai thua thì đi mời chào khách."

Mạnh Chiêu Nhiên đồng ý.

Hai người oẳn tù tì, Tang Ninh thua.

Bùi Tây Lâm im lặng nhìn hai con người ngây thơ tỉ thí.


Hoa bên trong xe xích lô rất nhiều, đám người Tang Ninh phải ôm hoa đến ven đường để hỏi bán xem có ai cần mua hoa không.

Một bó hoa khá nặng, Bùi Tây Lâm đưa mắt nhìn, nhẹ giọng: "Tang Ninh."

Tang Ninh ngước mắt lên.

Bùi Tây Lâm ra hiệu: "Cô cầm mấy đóa này là được rồi."

Hai người đang thảo luận thì ekip chương trình đưa cho họ một chiếc xe đẩy nhỏ.

Tanh Ninh khẽ nhếch môi: "Cảm ơn đạo diễn, anh chu đáo quá."

Chuyển một phần hoa sang xe đẩy, Tang Ninh và Bùi Tây Lâm đẩy đến chỗ đông vui.

Gặp người đi đường, cô sẽ chủ động hỏi xem đối phương có muốn mua không.

Thị trấn này nằm ở nơi tương đối vắng vẻ, tin tức cũng không nhạy lắm.

Tang Ninh đi cùng Bùi Tây Lâm bán hoa trên đường có gặp vài người, nhưng họ đều chỉ vào Bùi Tây Lâm nói trông anh rất đẹp trai, không biết có phải là minh tinh không, vì căn bản họ không biết Bùi Tây Lâm.

Tang Ninh đột nhiên cảm thấy mình đã tính sai.

May mắn thay với miệng lưỡi nhạy bén của mình, cô đã bán được hai bó hoa.

"Thầy Bùi." Tang Ninh định nói chuyện thì đột nhiên có hai giọng nói kích động của con gái lọt vào tai cô: "A a a a a… Bùi Tây Lâm kìa, là anh Lâm đúng không?"

Tang Ninh ngước lên liền thấy có hai cô gái đang chạy về phía bọn cô.

Sau khi nhìn rõ xác nhận đúng là Bùi Tây Lâm thì đầu tiên là hai người đó hét lên một tiếng, sau đó thẹn thùng nói: "Tụi em là fan của anh."

Bùi Tây Lâm gật đầu với hai người: "Cảm ơn."

Tang Ninh ở bên cạnh nghe, không nhịn được ho nhẹ.

Bùi Tây Lâm hơi... hơi lạnh nhạt nha.

Cũng may fan hâm mộ không nhận ra, hai người họ chú ý đến chiếc xe đẩy nhỏ xinh bên cạnh các cô: "Thầy Bùi, anh đang ghi hình cho chương trình tạp kỹ sao?"

Bùi Tây Lâm: "Ừm."

"Đây là nhiệm vụ ạ?" Hai người chỉ vào hoa tươi.

Nghe vậy Tang Ninh vội vàng lên tiếng: "Đúng vậy, đây là hoa thầy Bùi bán. Hai người là người địa phương sao?"

Hai người lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Tang Ninh.

Liếc mắt nhìn nhau, một trong hai cô gái nói: "Không phải, chúng tôi chỉ đến đây chơi thôi."

Cô gái còn lại hỏi: "Hoa này bán thế nào vậy?"

Tang Ninh: "Một đóa mười tệ."

Cô chỉ vào bó lớn bên kia: "Loại này sẽ hơi đắt một chút, chín mươi chín một bó. Nhưng nếu hai người chỉ đến du lịch, thế thì cũng không cần thiết lắm."

Bùi Tây Lâm bất ngờ ngước mắt lên.

Hai cô gái nhìn họ, thận trọng hỏi: "Hôm nay hai người muốn bán bao nhiêu thế?"

Bùi Tây Lâm: "Không nhiều lắm."

Hai cô gái gật gù, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chúng tôi mỗi người mua một đóa này đi."

Tang Ninh nói được.

Mua xong, hai người dò xét nhìn Bùi Tây Lâm, mím môi hỏi: "Anh Lâm, chúng ta có thể chụp ảnh cùng nhau không?"


Bùi Tây Lâm sảng khoái đồng ý.

"Được."

Hai người không ngờ Bùi Tây Lâm sẽ đồng ý, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Vậy chị gái ơi, chị có thể chụp một tấm giúp chúng em không?" Nữ sinh hỏi Tang Ninh.

Tang Ninh: "Được chứ."

Cô mỉm cười nhận lấy điện thoại của fan hâm mộ, nhìn Bùi Tây Lâm: "Thầy Bùi, anh nghĩ nên chụp ở đâu?"

Bùi Tây Lâm: "Ở đây đi."

Tang Ninh chụp ảnh cho họ.

Chụp xong, hai cô gái vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi.

Không lâu sau, nghe được tin đồn, các fan hâm mộ nhỏ lập tức ùa đến.

Ban đầu, đám người Tang Ninh có thể vừa duy trì trật tự để bán hoa, vừa có thể chụp ảnh.

Nhưng thời gian dần trôi, người cũng càng lúc càng đông, yêu cầu cũng càng thái quá.

Tang Ninh đang nghĩ cách duy trì trật tự, không để fan vây quanh hai người nên hơi tránh sang một bên vì không muốn cản trở người đi đường đi ngang qua, đột nhiên có một fan hâm mộ lao về phía bọn họ: "Anh Lâm..."

Tang Ninh lập tức liếc mắt chú ý đến, lúc này trong đầu cô đã quên sạch mọi thứ, chỉ biết bản thân không thể để đối phương nhào đến Bùi Tây Lâm được, nếu không cô cũng không có cách nào giao nộp Bùi Tây Lâm cho Dương Tâm hay các bạn fan khác của anh.

Bỗng dưng, một tiếng “bịch” vang lên.

Tang Ninh bị fan hâm mộ kia va phải ngã xuống đất, Bùi Tây Lâm bị cô đẩy lui, lảo đảo hai bước mới đứng vững được.

"Trời..."

Trong đám đông vang lên một tiếng thở gấp.

"Tang Ninh."

Bùi Tây Lâm lấy lại tinh thần, vẻ mặt lạnh lùng nhìn fan hâm mộ vẫn đang bon chen bên này, nói một câu: "Nhường đường một chút."

Fan xôn xao.

Bọn họ không ngờ anh sẽ nổi giận.

Nhân viên chương trình kịp thời đi đến, vội vã hỏi: "Tang Ninh có sao không?"

Khuỷu tay Tang Ninh bị đụng có hơi đau nhưng vẫn cố gắng chịu đựng sự đau đớn ấy, giả bộ bình tĩnh nói: "Không sao."

Cô nhìn Bùi Tây Lâm đang khom người chuẩn bị kéo cô lên, cô không chút kháng cự mà đưa tay cho anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi không bị thương."

Bùi Tây Lâm không tin lắm: "Cô chắc chứ?"

Tang Ninh: "Chắc chắn mà."

Hôm nay cô mặc áo tay dài, nhìn từ bên ngoài sẽ không nhận ra.

Cô nhìn fan hâm mộ xung quanh bị Bùi Tây Lâm dọa sợ, khẽ mỉm cười: "Không sao không sao, chỉ cần mọi người không chen lấn là được. Vừa rồi là vì thầy Bùi suy nghĩ cho sự an toàn của mọi người thôi, vậy nên hy vọng mọi người sẽ không tiến tới quá gần."

Nghe vậy, Bùi Tây Lâm nhíu mày liếc cô một cái.

Tang Ninh nhìn anh rồi lại nhìn nhân viên đang tiến lên, lặp lại lời nói của mình: "Tôi thật sự không sao mà."

Người nhân viên biết lúc này không phải thời điểm tốt để đề nghị cô đi bệnh viện nên đành nói: "Hay là cô về trước nha?"

Tang Ninh: "Bán xong hết hoa, tôi sẽ về ngay."

Dứt lời, cô nhìn những fan hâm mộ bên ngoài bị nhân viên làm việc đuổi đi, nhẹ nhàng nói: "Phiền mọi người bình tĩnh một chút, tôi đang làm nhiệm vụ bán hoa cùng thầy Bùi mà mọi người yêu mến. Vì hiện giờ lượng người càng lúc càng đông nên gây chút trở ngại giao thông, mọi người xem có thể xếp hàng được không? Chúng ta đừng gây phiền phức cho những người đi đường khác nhé?"

Lời nói của cô được những fan lý trí không ngừng tán thành: "Đương nhiên được chứ, chúng tôi có thể xếp hàng mua hoa."

Tang Ninh rạng rỡ cười một cái: "Tốt lắm, mọi người mau xếp hàng nào. Chỉ cần mua hoa, muốn chụp ảnh với thầy Bùi thì sang phía bên kia, bên này tôi phụ trách chọn hoa rồi tính tiền, có được không?"

Fan hâm mộ trăm miệng một lời: "Được."

Tang Ninh mở bao hoa lớn ra, từng đóa từng đóa được bán cho fan.

Hoa không đắt lắm, fan cũng vui vẻ mua một bó rồi chụp ảnh cùng Bùi Tây Lâm.

Ngoại trừ fan hâm mộ, cư dân ở đó cũng có hứng thú, không ít người đi theo xếp hàng mua hoa. Tang Ninh vừa bán hoa vừa quảng cáo cho tiệm hoa. Cô nói với mọi người nếu ngày mai còn muốn mua hoa thì có thể đi đến tiệm hoa nhỏ cách đây ba cây số. Nơi ấy rất đẹp, rất hợp để thư giãn.


Khi ba người bán hết hoa thì trời đã chập tối nhưng fan vẫn còn tụ lại xung quanh không nỡ rời đi. Tang Ninh đưa mắt nhìn, đa số đều là fan của Bùi Tây Lâm, một vài người của Mạnh Chiêu Nhiên, tạm thời cô vẫn chưa có fan.

Chỉ có điều là bọn họ phải đi về thôi.

"Em trai Chiêu Nhiên." Tang Ninh gọi cậu ta: "Cậu đi chào hỏi fan rồi chúng ta về nhà nhé."

Mạnh Chiêu Nhiên gật đầu: "Em đi đây."

"Chú ý an toàn đấy."

"Em biết rồi."

Sau khi Mạnh Chiêu Nhiên rời đi, Tang Ninh nhìn Bùi Tây Lâm: "Thầy Bùi, anh không đi sao?"

Bùi Tây Lâm không biết đang nghĩ gì mà cứ nhìn chằm chằm Tang Ninh.

Tang Ninh ngước lên thì va phải ánh nhìn của anh: "Trên mặt tôi dính gì à?"

Bùi Tây Lâm thu mắt lại: "Cô vào trong xe chờ đi, tôi qua chào họ một tiếng."

Tang Ninh đồng ý.

Không bao lâu sau, hai người lần lượt trở lại vào trong xe.

Ba người về căn nhà gỗ nhỏ.

Khoảng cách từ quảng trường đến căn nhà khá gần. Sau khi xuống xe, Tang Ninh muốn lập tức trở về phòng.

Nhưng cô còn chưa kịp đi thì đã nghe thấy tiếng Bùi Tây Lâm gọi lại: "Tang Ninh."

Tang Ninh đáp: "Sao vậy?"

Bùi Tây Lâm quay đầu, nhìn nhân viên công tác: "Nhân viên y tế đã tới rồi à?"

Đạo diễn trả lời: "Đến rồi đến rồi. Tang Ninh vừa bị ngã ở bên kia, có bị thương chỗ nào không?"

"..."

Tang Ninh sững sờ, lát sau mới nhận ra lý do vì sao Bùi Tây Lâm lại gọi mình.

Đối mặt với ánh mắt ân cần của mọi người, đang định nói không sao thì giọng nói trầm thấp của Bùi Tây Lâm lọt vào tai những người ở đó: "Hình như tay cô ấy bị trầy rồi."

Tang Ninh trừng lớn mắt nhìn anh: "Anh..."

Bùi Tây Lâm rủ mắt hỏi lại: "Sao thế?"

Tang Ninh nghẹn họng lắc đầu: "Không có gì." Cô không còn cách nào khác, đành nói thật: "Khuỷu tay tôi có hơi đau."

Đạo diễn: "Cô nhanh chóng đi kiểm tra đi."

-

Tang Ninh trở về phòng, thay một bộ đồ ngắn tay sau đó xuống tầng.

Khi cô bị fan đụng ngã xuống đất, vì bảo vệ đầu nên đã chống khuỷu tay xuống đất dẫn đến bị trầy da.

Dương Tâm từ tiệm hoa trở về, thấy khuỷa tay cô chảy máu.

"Ninh Ninh!" Cô ấy không dám tin: "Em bị sao vậy?"

Buổi chiều ở tiệm hoa, đám người Dương Tâm có chút bận rộn nên không biết ba người đã xảy ra chuyện gì.

"Không sao cả." Tang Ninh ngẩng đầu nhìn cô ấy cười: "Em chỉ bị ngã một phát thôi."

Dương Tâm nhíu mày: "Sao em lại bất cẩn thế?"

Cô ấy xích lại gần xem xét, đau lòng nói: "Chắc em đau lắm."

Tang Ninh nhìn bác sĩ đang xử lý vết thương cho mình, cố giả vờ bình tĩnh: "Vẫn... vẫn ổn."

Dương Tâm: "Nhưng mặt em thì trông không ổn đâu."

Tang Ninh hơi nghẹn họng.

Bùi Tây Lâm nhìn cô mà nhíu chặt lông mày, nhăn trán nói: "Bác sĩ."

Bác sĩ ngẩng đầu.

Anh dừng một chút rồi nói: "Phiền bác sĩ làm nhẹ một chút, cô ấy sợ đau."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương