Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
-
Chương 27: "Tội phạm giết người"
Sắc mặt của lão phu nhân tái nhợt, sau một lúc lâu chầm chậm mở miệng: "Con muốn thế nào?" Thư ký Triệu là người bên cạnh bà có thể dùng nhất, một khi bị ném ra ngoài, chẳng khác nào bà mất đi trợ thủ đắc lực.
"Trương Nhã Quyên đã đi học rồi chứ, trốn học luôn luôn không tốt." Cố Quyện Thư thả lỏng dựa sô pha, mặc dù thân thể của anh hồi phục một chút, nhưng vẫn chưa khỏe hoàn toàn, ngồi một lát đã cảm thấy mỏi mệt.
Tay lão phu nhân ở dưới áo choàng dần dần nắm thành quyền, giọng nói lại vẫn bình tĩnh như cũ: "Ngày mai nó sẽ rời đi."
"Hai cái hạng mục kia giao cho Trương gia, đã liên tục lỗ vốn một năm." Đầu ngón tay Cố Quyện Thư nhẹ nhàng gõ đầu gối.
Lão phu nhân nhẫn nhịn, lạnh nhạt mở miệng: "Chuyện này giao cho con xử lý."
"Có những lời này của bà nội con đã an tâm rồi, bên Sở Cảnh sát con sẽ nghĩ cách ngăn lại." Cố Quyện Thư đứng lên, trên cao nhìn xuống lướt qua lão phu nhân một cái: "Trong khoảng thời gian này con sẽ rất bận, sợ là không thể thường xuyên trở về."
Anh nói xong xoay người rời đi, giọng nói của lão phu nhân từ phía sau vang lên: "Con căn bản là không có báo Cảnh đúng không?"
Thân thể Cố Quyện Thư dừng lại một chút, vừa vặn đối mặt với con chuột nhỏ núp sau cây cột. Con chuột nhỏ xoay người núp vào, chỉ để lại một góc áo lộ ở ngoài.
"Đương nhiên báo rồi, không tin bà nội có thể đến Sở Cảnh sát kiểm tra ghi chép." Cố Quyện Thư lười biếng đi ra ngoài: "Bà nội cũng nên biết, con đối với người làm hại con, từ trước đến nay không có sức nhẫn nại nào."
Thân thể lão phu nhân cứng đờ, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lúc Cố Quyện Thư đi đến cây cột liếc con chuột nhỏ một cái, con chuột nhỏ vội vàng đuổi theo, hai người cùng nhau đi ra khỏi ngôi nhà áp lực này.
"Bây giờ chúng ta chuẩn bị về nhà sao?" Quý Chu Chu không lời tìm lời nói.
Cố Quyện Thư thuận miệng lên tiếng, xem ra hình như không có tinh thần gì. Quý Chu Chu vội vàng lại đỡ lấy cánh tay anh, khi anh đang nhìn về phía mình cười cười lấy lòng: "Vậy tôi sau này, có phải có thể không cần ứng phó với lão phu nhân hay không?"
"Tôi phải, em không phải."
"?"
Tốc độ đi đường của Cố Quyện Thư chậm lại, phối hợp nhịp bước của cô đi ra ngoài: "Bởi vì tôi không nhận tiền bà ta."
"...... Vậy tôi không nhận tiền được không?"
"Nhưng người cùng bà ta nói chuyện làm ăn là em." Cố Quyện Thư gợi lên khóe môi: "Cho nên em tự nghĩ cách."
...... Cái gì gọi là mặt dày vô sỉ! Cái gì gọi là không biết xấu hổ, ba chữ "Cố Quyện Thư" này có thể chứng minh đầy đủ! Quý Chu Chu lần đầu tiên cảm thấy tức giận đến nổi nói không nên lời.
Cố Quyện Thư nhẹ nhàng bâng quơ liếc cô một cái: "Cho nên a, sau này bất kể thấy ai dụ dỗ em như vậy nữa, trực tiếp từ chối là được, tránh cho mất nhiều hơn được."
Quý Chu Chu dừng một lát, tựa như không nghe được lời nói bóng gió của anh, phiền não nhíu mày: "Tôi cũng muốn trực tiếp từ chối a, đây không phải là sợ sao......"
"Sợ cái gì? Sợ bà ta gây bất lợi cho em?" Cố Quyện Thư dừng lại, lấy cánh tay từ trong tay cô rút ra, một tay đút vào túi quần lười biếng đứng đó: "Em biết điều một chút, trên thế giới này không ai có thể làm tổn thương em."
Quý Chu Chu chớp chớp mắt: "Vậy còn anh?"
"Tôi sao?"
"Anh có làm tổn thương tôi không?"
Cố Quyện Thư dừng một chút, dưới ánh mắt vạn phần mong chờ của Quý Chu Chu, chầm chậm mở miệng: "Em ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ không."
"......" Vậy giống như chưa nói vậy.
Cầm 150 vạn của cô, ngay cả một chút sai lầm nhỏ của cô cũng không thể bao dung, người đàn ông này thật là...... Quý Chu Chu vỗ đầu một cái: "A! Tôi còn chưa tìm thư ký Triệu đòi tiền!" Mặc dù tiền này nhất định phải nộp lên, nhưng có thể qua tay mình một chút cũng đã nha.
"Cố tiên sinh anh chờ một chút, tôi đi tìm bà ta đòi......"
Nói xong Quý Chu Chu định đi, bị Cố Quyện Thư kéo lại: "Không cần, bà ta tới."
Quý Chu Chu dừng một chút, theo tầm mắt của anh hướng sau lưng nhìn, lúc này mới nhìn thấy thư ký Triệu thần sắc khẩn trương đi đến.
Chờ thư ký Triệu đi đến trước mặt, Cố Quyện Thư chậm rãi hỏi: "150 vạn đâu?"
Thư ký Triệu sửng sốt một chút, lúc này mới rõ cậu ta đã biết chuyện lão phu nhân giao dịch với Quý Chu Chu, vội vàng lấy chi phiếu từ trong túi xách ra, đôi mắt ở giữa Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư chuyển một vòng, trong lòng mơ hồ có tính toán, cảm giác sợ hãi trước đó cũng giảm rất nhiều.
Quý Chu Chu cũng sửng sốt một chút, vội đưa mắt ra hiệu Cố Quyện Thư, chuyện bọn họ hố lão phu nhân làm sao có thể để cho chân chó(*) của lão phu nhân biết! (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư khẽ lắc đầu, ý bảo không sao, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
(*) Chân chó: chó săn, tay sai.
Quý Chu Chu vội vàng nhận lấy, sau khi đưa lên không trung nhìn một cái, đôi mắt đều cười thành vòng cung: "Cố tiên sinh, là thật."
Mặc dù Thư ký Triệu lo lắng sốt ruột nhưng nghe đến những lời này cũng nhịn không được vô ngữ: "Quý tiểu thư, lão phu nhân sao có thể dùng chi phiếu giả gạt người."
"À." Quý Chu Chu liếc bà ta một cái, lạnh nhạt đáp một tiếng. Trước đó bởi vì hoàn cảnh không biết lại không có chỗ dựa, cho nên thái độ của người phụ nữ này không tốt cô cũng nhịn. Bây giờ có chỗ dựa ở đây, cô nể mặt người phụ nữ này mới là lạ.
Thư ký Triệu cũng không nghĩ tới cô sẽ có loại phản ứng này, mặt đỏ rồi trắng, trắng rồi đỏ, cuối cùng nghiến răng cười nói: "Tôi có lời muốn nói với thiếu gia, Quý tiểu thư có thể tránh mặt một chút không?"
Quý Chu Chu lúc này định lấy chi phiếu đi, lại bị Cố Quyện Thư kéo lại, cô trừng mắt nhìn thì nghe được Cố Quyện Thư rất là lãnh đạm mở miệng: "Chuyện thư ký Triệu không tôn trọng Chu Chu, tôi cũng có nghe được, thư ký Triệu có phải nên nói lời xin lỗi không?"
"Cậu sao......" Vấn đề thư ký Triệu hỏi đến một nửa đột nhiên im miệng, dường như cũng cảm thấy mình hỏi một câu ngu ngốc.
Cố Quyện Thư không thèm để ý chút nào: "Cố gia đều là của tôi, có một số chuyện tôi đương nhiên biết."
Trong lòng thư ký Triệu một mảnh lạnh lẽo, Cố Quyện Thư có thể biết được chuyện này đã chứng minh trong vệ sĩ có người của cậu ta, ngay cả cận vệ của lão phu nhân đều có tai mắt của cậu ta, càng không nói những chức vụ khác trong ngôi nhà này. Bà ta hít sâu một hơi, biểu cảm cung kính một chút: "Quý tiểu thư, xin lỗi vì những lời lỗ mãng trước đây của tôi, hy vọng người có thể tha thứ cho tôi."
Tuy rằng không cảm thấy bà ta xin lỗi có lợi ích gì, nhưng thoải mái a, thoải mái đến Quý Chu Chu vừa lòng xoay người đi ra ngoài cửa lớn.
Không chờ đến lời tha thứ Thư ký Triệu, sau khi sắc mặt thay đổi một cái mỉm cười: "Cố tiên sinh đối với Quý tiểu thư thật đặc biệt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự nghĩ giống như lão phu nhân vậy, bị các người che mắt lừa gạt rồi." "Cho nên?" Cố Quyện Thư lười biếng nhìn bà ta.
Thư ký Triệu lấy tay nắm chặt túi xách, ngoài mặt thản nhiên: "Tôi đến để xin lỗi vì chuyện thuốc, nhưng ngài cũng biết, tôi không muốn làm những chuyện này, chẳng qua là chỉ thị của lão phu nhân, tôi không dám từ chối, hy vọng Cố tiên sinh đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi lần này."
Mặc dù Cố Quyện Thư ở trước mặt lão phu nhân bảo đảm, bà trước sau vẫn không yên tâm, nhất định phải đích thân nghe cậu ta cam đoan mới có thể yên tâm.
Cố Quyện Thư không để ý tới bà ta, thư ký Triệu khẽ nghiến răng: "Dĩ nhiên, chỉ cần Cố tiên sinh đáp ứng tôi, sau này ngài có yêu cầu gì, tôi nhất định sẽ giúp đỡ. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Hơn nữa, chuyện của Quý tiểu thư, ngài cũng không muốn để lão phu nhân biết chứ?"
Nghe bà ta nhắc tới Quý Chu Chu, Cố Quyện Thư mới xem như có phản ứng, sự chế giễu trong mắt gần như muốn tràn ra. Thư ký Triệu nhìn thấy dáng vẻ của anh, một lòng đột nhiên trầm xuống.
Sau khi yên tĩnh như chết, giọng nói mang theo một chút lười biếng của Cố Quyện Thư vang lên: "Khi tôi còn nhỏ, bà nội luôn giám sát tôi, lúc đó để cho quản gia luôn đi theo tôi, bất kể tôi làm cái gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cũng đều báo cáo, rất nhiều lần tôi cũng bởi vì một vài hành động vô ý, mà bị phạt một hai ngày không ăn cơm."
Thư ký Triệu dừng một chút, chuyện quản gia kia ngược đãi Cố Quyện Thư, bà ta cũng nghe qua, chỉ là không biết lúc này Cố Quyện Thư nói ra là có ý gì.
"Quản gia đó không tệ, làm việc tận lực, chuyện bà nội giao phó ông ta đều làm được, đáng tiếc người hơi ngốc, không ý thức được tôi mới là người thân của bà nội, hòng dùng cách đối lập với tôi để lấy lòng bà nội." Cố Quyện Thư nhìn chăm chú con kiến bận rộn trên mặt đất, hơi nhíu mày: "Cho nên cuối cùng liên quan đến tôi, cho dù ông ta trung thành đi nữa, bà nội cũng sẽ không dùng ông ta."
Trong lòng thư ký Triệu mơ hồ dâng lên một ý nghĩ đáng sợ, nhưng lại phản xạ có điều kiện phủ nhận. Khi đó Cố Quyện Thư mới bảy tám tuổi, sao có thể có loại tâm tư này?
"Thư ký Triệu sau này trước khi nói chuyện nên suy nghĩ cho kỹ, không nên giống như người đó, cảm thấy có sự tín nhiệm của bà nội là có thể chống lại tôi, bằng không có một ngày dù là bị oan, bà nội cũng sẽ biến bà thành đồ bỏ đi."
Thư ký Triệu lui về sau hai bước, giọng nói cũng run rẩy: "Ý của cậu là, căn bản là không có chuyện ngược đãi này, tất cả đều là......"
"Xuỵt."
Cố Quyện Thư đưa ngón tay ra đặt lên môi, thư ký Triệu đột nhiên im miệng, giây tiếp theo Quý Chu Chu từ đằng xa chạy tới: "Cố tiên sinh, xe chú Chu đã tới rồi, bây giờ nên đi chưa?"
"Lại đây đỡ tôi."
Cố Quyện Thư lười biếng vẫy tay, Quý Chu Chu vội vàng chạy tới, giống như tiểu thái giám đỡ Thái thượng hoàng vậy. Đỡ anh đi ra ngoài, vừa đi vừa lén lén lút lút hỏi: "Thư ký Triệu làm sao vậy? Mặt trắng giống như quỷ vậy."
"Không biết, có thể do uống Coca quá hạn."
"...... Tôi cảm thấy không có liên quan đến Coca chứ." Quý Chu Chu không biết nói gì.
Cố Quyện Thư khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo cái mặt gần đây càng ngày càng tròn của cô.
Quý Chu Chu liếc anh một cái, ngoan ngoãn đỡ anh đi ra ngoài, mặc dù ở sau lưng ra nhiều mồ hôi lạnh nhưng lại hoàn toàn không có lộ ra ngoài.
Thật ra cô đến, muốn sớm hơn với thời gian Cố Quyện Thư biết, cho nên chuyện nên nghe chuyện không nên nghe, đều nghe được.
Quý Chu Chu lướt qua sắc mặt tái nhợt của Cố Quyện Thư một cái, ngược lại không cảm thấy anh làm như vậy có gì không thỏa đáng, chỉ là cảm giác lão phu nhân đem người bức thành như vậy, quả thật hơi quá đáng.
"Trương Nhã Quyên đã đi học rồi chứ, trốn học luôn luôn không tốt." Cố Quyện Thư thả lỏng dựa sô pha, mặc dù thân thể của anh hồi phục một chút, nhưng vẫn chưa khỏe hoàn toàn, ngồi một lát đã cảm thấy mỏi mệt.
Tay lão phu nhân ở dưới áo choàng dần dần nắm thành quyền, giọng nói lại vẫn bình tĩnh như cũ: "Ngày mai nó sẽ rời đi."
"Hai cái hạng mục kia giao cho Trương gia, đã liên tục lỗ vốn một năm." Đầu ngón tay Cố Quyện Thư nhẹ nhàng gõ đầu gối.
Lão phu nhân nhẫn nhịn, lạnh nhạt mở miệng: "Chuyện này giao cho con xử lý."
"Có những lời này của bà nội con đã an tâm rồi, bên Sở Cảnh sát con sẽ nghĩ cách ngăn lại." Cố Quyện Thư đứng lên, trên cao nhìn xuống lướt qua lão phu nhân một cái: "Trong khoảng thời gian này con sẽ rất bận, sợ là không thể thường xuyên trở về."
Anh nói xong xoay người rời đi, giọng nói của lão phu nhân từ phía sau vang lên: "Con căn bản là không có báo Cảnh đúng không?"
Thân thể Cố Quyện Thư dừng lại một chút, vừa vặn đối mặt với con chuột nhỏ núp sau cây cột. Con chuột nhỏ xoay người núp vào, chỉ để lại một góc áo lộ ở ngoài.
"Đương nhiên báo rồi, không tin bà nội có thể đến Sở Cảnh sát kiểm tra ghi chép." Cố Quyện Thư lười biếng đi ra ngoài: "Bà nội cũng nên biết, con đối với người làm hại con, từ trước đến nay không có sức nhẫn nại nào."
Thân thể lão phu nhân cứng đờ, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lúc Cố Quyện Thư đi đến cây cột liếc con chuột nhỏ một cái, con chuột nhỏ vội vàng đuổi theo, hai người cùng nhau đi ra khỏi ngôi nhà áp lực này.
"Bây giờ chúng ta chuẩn bị về nhà sao?" Quý Chu Chu không lời tìm lời nói.
Cố Quyện Thư thuận miệng lên tiếng, xem ra hình như không có tinh thần gì. Quý Chu Chu vội vàng lại đỡ lấy cánh tay anh, khi anh đang nhìn về phía mình cười cười lấy lòng: "Vậy tôi sau này, có phải có thể không cần ứng phó với lão phu nhân hay không?"
"Tôi phải, em không phải."
"?"
Tốc độ đi đường của Cố Quyện Thư chậm lại, phối hợp nhịp bước của cô đi ra ngoài: "Bởi vì tôi không nhận tiền bà ta."
"...... Vậy tôi không nhận tiền được không?"
"Nhưng người cùng bà ta nói chuyện làm ăn là em." Cố Quyện Thư gợi lên khóe môi: "Cho nên em tự nghĩ cách."
...... Cái gì gọi là mặt dày vô sỉ! Cái gì gọi là không biết xấu hổ, ba chữ "Cố Quyện Thư" này có thể chứng minh đầy đủ! Quý Chu Chu lần đầu tiên cảm thấy tức giận đến nổi nói không nên lời.
Cố Quyện Thư nhẹ nhàng bâng quơ liếc cô một cái: "Cho nên a, sau này bất kể thấy ai dụ dỗ em như vậy nữa, trực tiếp từ chối là được, tránh cho mất nhiều hơn được."
Quý Chu Chu dừng một lát, tựa như không nghe được lời nói bóng gió của anh, phiền não nhíu mày: "Tôi cũng muốn trực tiếp từ chối a, đây không phải là sợ sao......"
"Sợ cái gì? Sợ bà ta gây bất lợi cho em?" Cố Quyện Thư dừng lại, lấy cánh tay từ trong tay cô rút ra, một tay đút vào túi quần lười biếng đứng đó: "Em biết điều một chút, trên thế giới này không ai có thể làm tổn thương em."
Quý Chu Chu chớp chớp mắt: "Vậy còn anh?"
"Tôi sao?"
"Anh có làm tổn thương tôi không?"
Cố Quyện Thư dừng một chút, dưới ánh mắt vạn phần mong chờ của Quý Chu Chu, chầm chậm mở miệng: "Em ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ không."
"......" Vậy giống như chưa nói vậy.
Cầm 150 vạn của cô, ngay cả một chút sai lầm nhỏ của cô cũng không thể bao dung, người đàn ông này thật là...... Quý Chu Chu vỗ đầu một cái: "A! Tôi còn chưa tìm thư ký Triệu đòi tiền!" Mặc dù tiền này nhất định phải nộp lên, nhưng có thể qua tay mình một chút cũng đã nha.
"Cố tiên sinh anh chờ một chút, tôi đi tìm bà ta đòi......"
Nói xong Quý Chu Chu định đi, bị Cố Quyện Thư kéo lại: "Không cần, bà ta tới."
Quý Chu Chu dừng một chút, theo tầm mắt của anh hướng sau lưng nhìn, lúc này mới nhìn thấy thư ký Triệu thần sắc khẩn trương đi đến.
Chờ thư ký Triệu đi đến trước mặt, Cố Quyện Thư chậm rãi hỏi: "150 vạn đâu?"
Thư ký Triệu sửng sốt một chút, lúc này mới rõ cậu ta đã biết chuyện lão phu nhân giao dịch với Quý Chu Chu, vội vàng lấy chi phiếu từ trong túi xách ra, đôi mắt ở giữa Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư chuyển một vòng, trong lòng mơ hồ có tính toán, cảm giác sợ hãi trước đó cũng giảm rất nhiều.
Quý Chu Chu cũng sửng sốt một chút, vội đưa mắt ra hiệu Cố Quyện Thư, chuyện bọn họ hố lão phu nhân làm sao có thể để cho chân chó(*) của lão phu nhân biết! (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư khẽ lắc đầu, ý bảo không sao, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
(*) Chân chó: chó săn, tay sai.
Quý Chu Chu vội vàng nhận lấy, sau khi đưa lên không trung nhìn một cái, đôi mắt đều cười thành vòng cung: "Cố tiên sinh, là thật."
Mặc dù Thư ký Triệu lo lắng sốt ruột nhưng nghe đến những lời này cũng nhịn không được vô ngữ: "Quý tiểu thư, lão phu nhân sao có thể dùng chi phiếu giả gạt người."
"À." Quý Chu Chu liếc bà ta một cái, lạnh nhạt đáp một tiếng. Trước đó bởi vì hoàn cảnh không biết lại không có chỗ dựa, cho nên thái độ của người phụ nữ này không tốt cô cũng nhịn. Bây giờ có chỗ dựa ở đây, cô nể mặt người phụ nữ này mới là lạ.
Thư ký Triệu cũng không nghĩ tới cô sẽ có loại phản ứng này, mặt đỏ rồi trắng, trắng rồi đỏ, cuối cùng nghiến răng cười nói: "Tôi có lời muốn nói với thiếu gia, Quý tiểu thư có thể tránh mặt một chút không?"
Quý Chu Chu lúc này định lấy chi phiếu đi, lại bị Cố Quyện Thư kéo lại, cô trừng mắt nhìn thì nghe được Cố Quyện Thư rất là lãnh đạm mở miệng: "Chuyện thư ký Triệu không tôn trọng Chu Chu, tôi cũng có nghe được, thư ký Triệu có phải nên nói lời xin lỗi không?"
"Cậu sao......" Vấn đề thư ký Triệu hỏi đến một nửa đột nhiên im miệng, dường như cũng cảm thấy mình hỏi một câu ngu ngốc.
Cố Quyện Thư không thèm để ý chút nào: "Cố gia đều là của tôi, có một số chuyện tôi đương nhiên biết."
Trong lòng thư ký Triệu một mảnh lạnh lẽo, Cố Quyện Thư có thể biết được chuyện này đã chứng minh trong vệ sĩ có người của cậu ta, ngay cả cận vệ của lão phu nhân đều có tai mắt của cậu ta, càng không nói những chức vụ khác trong ngôi nhà này. Bà ta hít sâu một hơi, biểu cảm cung kính một chút: "Quý tiểu thư, xin lỗi vì những lời lỗ mãng trước đây của tôi, hy vọng người có thể tha thứ cho tôi."
Tuy rằng không cảm thấy bà ta xin lỗi có lợi ích gì, nhưng thoải mái a, thoải mái đến Quý Chu Chu vừa lòng xoay người đi ra ngoài cửa lớn.
Không chờ đến lời tha thứ Thư ký Triệu, sau khi sắc mặt thay đổi một cái mỉm cười: "Cố tiên sinh đối với Quý tiểu thư thật đặc biệt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự nghĩ giống như lão phu nhân vậy, bị các người che mắt lừa gạt rồi." "Cho nên?" Cố Quyện Thư lười biếng nhìn bà ta.
Thư ký Triệu lấy tay nắm chặt túi xách, ngoài mặt thản nhiên: "Tôi đến để xin lỗi vì chuyện thuốc, nhưng ngài cũng biết, tôi không muốn làm những chuyện này, chẳng qua là chỉ thị của lão phu nhân, tôi không dám từ chối, hy vọng Cố tiên sinh đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi lần này."
Mặc dù Cố Quyện Thư ở trước mặt lão phu nhân bảo đảm, bà trước sau vẫn không yên tâm, nhất định phải đích thân nghe cậu ta cam đoan mới có thể yên tâm.
Cố Quyện Thư không để ý tới bà ta, thư ký Triệu khẽ nghiến răng: "Dĩ nhiên, chỉ cần Cố tiên sinh đáp ứng tôi, sau này ngài có yêu cầu gì, tôi nhất định sẽ giúp đỡ. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Hơn nữa, chuyện của Quý tiểu thư, ngài cũng không muốn để lão phu nhân biết chứ?"
Nghe bà ta nhắc tới Quý Chu Chu, Cố Quyện Thư mới xem như có phản ứng, sự chế giễu trong mắt gần như muốn tràn ra. Thư ký Triệu nhìn thấy dáng vẻ của anh, một lòng đột nhiên trầm xuống.
Sau khi yên tĩnh như chết, giọng nói mang theo một chút lười biếng của Cố Quyện Thư vang lên: "Khi tôi còn nhỏ, bà nội luôn giám sát tôi, lúc đó để cho quản gia luôn đi theo tôi, bất kể tôi làm cái gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cũng đều báo cáo, rất nhiều lần tôi cũng bởi vì một vài hành động vô ý, mà bị phạt một hai ngày không ăn cơm."
Thư ký Triệu dừng một chút, chuyện quản gia kia ngược đãi Cố Quyện Thư, bà ta cũng nghe qua, chỉ là không biết lúc này Cố Quyện Thư nói ra là có ý gì.
"Quản gia đó không tệ, làm việc tận lực, chuyện bà nội giao phó ông ta đều làm được, đáng tiếc người hơi ngốc, không ý thức được tôi mới là người thân của bà nội, hòng dùng cách đối lập với tôi để lấy lòng bà nội." Cố Quyện Thư nhìn chăm chú con kiến bận rộn trên mặt đất, hơi nhíu mày: "Cho nên cuối cùng liên quan đến tôi, cho dù ông ta trung thành đi nữa, bà nội cũng sẽ không dùng ông ta."
Trong lòng thư ký Triệu mơ hồ dâng lên một ý nghĩ đáng sợ, nhưng lại phản xạ có điều kiện phủ nhận. Khi đó Cố Quyện Thư mới bảy tám tuổi, sao có thể có loại tâm tư này?
"Thư ký Triệu sau này trước khi nói chuyện nên suy nghĩ cho kỹ, không nên giống như người đó, cảm thấy có sự tín nhiệm của bà nội là có thể chống lại tôi, bằng không có một ngày dù là bị oan, bà nội cũng sẽ biến bà thành đồ bỏ đi."
Thư ký Triệu lui về sau hai bước, giọng nói cũng run rẩy: "Ý của cậu là, căn bản là không có chuyện ngược đãi này, tất cả đều là......"
"Xuỵt."
Cố Quyện Thư đưa ngón tay ra đặt lên môi, thư ký Triệu đột nhiên im miệng, giây tiếp theo Quý Chu Chu từ đằng xa chạy tới: "Cố tiên sinh, xe chú Chu đã tới rồi, bây giờ nên đi chưa?"
"Lại đây đỡ tôi."
Cố Quyện Thư lười biếng vẫy tay, Quý Chu Chu vội vàng chạy tới, giống như tiểu thái giám đỡ Thái thượng hoàng vậy. Đỡ anh đi ra ngoài, vừa đi vừa lén lén lút lút hỏi: "Thư ký Triệu làm sao vậy? Mặt trắng giống như quỷ vậy."
"Không biết, có thể do uống Coca quá hạn."
"...... Tôi cảm thấy không có liên quan đến Coca chứ." Quý Chu Chu không biết nói gì.
Cố Quyện Thư khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo cái mặt gần đây càng ngày càng tròn của cô.
Quý Chu Chu liếc anh một cái, ngoan ngoãn đỡ anh đi ra ngoài, mặc dù ở sau lưng ra nhiều mồ hôi lạnh nhưng lại hoàn toàn không có lộ ra ngoài.
Thật ra cô đến, muốn sớm hơn với thời gian Cố Quyện Thư biết, cho nên chuyện nên nghe chuyện không nên nghe, đều nghe được.
Quý Chu Chu lướt qua sắc mặt tái nhợt của Cố Quyện Thư một cái, ngược lại không cảm thấy anh làm như vậy có gì không thỏa đáng, chỉ là cảm giác lão phu nhân đem người bức thành như vậy, quả thật hơi quá đáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook