Cố Quyện Thư mệt mỏi dựa vào sô pha, mới vừa thức dậy nên đầu tóc hơi lộn xộn, một cọng tóc đờ ra dựng đứng lên, Quý Chu Chu nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng biết lúc này nếu như dám sờ đầu đại gia không chừng sẽ bị lôi ra ngoài chém.

Một người loi nhoi đột nhiên yên tĩnh lại, Cố Quyện Thư miễn cưỡng mở to mắt, chỉ thấy mặt Quý Chu Chu đang đăm chiêu nhìn chằm chằm mình, mày anh hơi nhướng: "Nhìn cái gì?"

Bị phát hiện Quý Chu Chu không hoảng hốt chút nào, lau lau khóe mắt không hề có nước mắt, cảm động nhìn trời: "Chỉ là tôi không nghĩ tới, hóa ra Cố tiên sinh còn chịu giữ tôi bên cạnh, một lần giữ lại vậy mà tới ba năm."

Cố Quyện Thư trầm mặc, nghĩ lại mình nói câu nào làm cho cô có cảm giác này, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có mình thuận miệng nói một câu trừ phí sinh hoạt, nhất thời có chút cảm khái độ dày trên da mặt của cô, vậy mà có thể từ trong lời nói đầy mảnh vụn thủy tinh này tìm ra ngọt ngào.

Quý Chu Chu thấy Cố Quyện Thư không nói lời nào, lúc đang tự hỏi chính mình có phải diễn quá mức rồi không thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa. Hai người liếc nhau một cái, trong nháy mắt cửa mở ra, Quý Chu Chu nhào tới bên cạnh Cố Quyện Thư, bi phẫn kêu lớn một tiếng: "Cố tiên sinh! Anh mau tỉnh lại a!"

Quý Chu Chu kêu gọi còn không quên đưa mắt ra hiệu với Cố Quyện Thư, đối phương liếc cô một cái, phối hợp nhắm hai mắt lại. Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, càng thêm ra sức khóc lóc. Hết cách, dáng vẻ ốm yếu, đầu quấn băng vải này của Cố Quyện Thư, vì không để cho những người bên ngoài hiểu lầm có liên quan với mình, cô chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường(*).

(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ý là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Quả nhiên, người giúp việc bên ngoài bị giọng nói của cô hù dọa, vội vàng chạy vào, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Cố Quyện Thư thì cực kỳ hoảng sợ: "Thiếu gia làm sao vậy?"

"Tối hôm qua không biết Cố tiên sinh ăn cái gì, đột nhiên cuồng tính quá độ, tôi muốn tìm người cứu anh ấy nhưng cửa lại bị khóa." Quý Chu Chu lau nước mắt một cái, đau xót nhìn người giúp việc, nhận ra cô ta chính là người phụ nữ hôm qua đưa sữa bò cho cô: "Cố tiên sinh cũng không biết thế nào rồi, dường như rất khó chịu, còn không cho phép tôi tới gần. Sau đó tôi thật rất lo lắng thì muốn đến xem anh ấy, ai ngờ anh ấy vậy mà, vậy mà......"

"Vậy mà thế nào?" Cảm xúc của người giúp việc hoàn toàn bị kéo theo, mặt đầy sốt ruột nhìn Quý Chu Chu.

Quý Chu Chu che lại mặt, tiếng khóc nho nhỏ từ kẽ hở ngón tay truyền ra: "Anh ấy lại vì không cho tôi chạm vào, trực tiếp đập đầu vào tường, còn đập mình bất tỉnh. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Sau nửa đêm dạ dày cũng xuất hiện vấn đề, không ngừng đi nhà vệ sinh, bây giờ đã hơi bị hạ đường huyết (do mất nước)."

Khó chịu trước đó là bởi vì tác dụng của thuốc, vậy dạ dày có vấn đề là chuyện gì? Người giúp việc hơi lo lắng, không dám tự ý quyết định: "Vậy... Vậy tôi đi mời lão phu nhân đến đây!"

"Được." Ngón tay Quý Chu Chu tao nhã lau lau khóe mắt. Sau khi chờ cô ta đi rồi thì đẩy đẩy Cố Quyện Thư: "Cố tiên sinh mở mắt ra đi, chúng ta khớp lời thoại trước một chút."

"Em đã đem trách nhiệm của mình đều thoái thác, còn khớp cái gì nữa." Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn cô chằm chằm, khó trách muốn mình bất tỉnh trước, hóa ra là vì trốn tránh trách nhiệm.

Quý Chu Chu cười gượng: "Nói không phải nói như vậy, chuyện này vẫn là do người ta bỏ thuốc không đúng, cho nên tôi đem vấn đề đều đẩy cho người đó, nói không chừng lão phu nhân sẽ nghiêm trị đấy."

Sắc mặt của Cố Quyện Thư lại phai nhạt một chút, đáy mắt tràn đầy giễu cợt sắp tràn ra: "Em thật sự cảm thấy, nếu không có sự cho phép của bà ta, người ở Cố gia có thể xuống tay với tôi?"

Quý Chu Chu sửng sốt, chậm rãi mở to hai mắt, chẳng lẽ......

"Bà ta sao có thể làm như vậy, uống thuốc bậy bạ sẽ làm hỏng người!" Quý Chu Chu nhíu mày, tâm lão phu nhân này cũng thật độc, đối với cháu nội ruột của mình mà cũng có thể xuống tay.

Mặt Cố Quyện Thư không có cảm xúc gì: "Vì vậy đợi lát nữa diễn cho tốt, nếu bị tội này thì đem mình hoàn toàn đẩy ra ngoài, khiến sự phòng bị của bà ta xuống mức thấp nhất, sau đó......"

"Sau đó thì sao?" Quý Chu Chu thấy anh chậm chạp không nói, nhịn không được truy vấn một câu.

Đầu ngón tay của Cố Quyện Thư vô ý thức gõ lên mặt bàn: "Sau đó đợi lúc bà ta lấy lại tinh thần thì phát hiện bản thân đã trắng tay, bà ta duy trì thể diện Cố gia, sẽ trở thành một trò cười."

Quý Chu Chu đã quen nhìn dáng vẻ đối với tất cả sao cũng được của anh rồi, lần đầu tiên thấy anh bộc lộ sự sắc sảo như vậy, trong chốc lát lại cảm thấy, chính là bây giờ anh đột nhiên muốn giết người, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.

"Dọa đến em rồi?" Yên lặng quá lâu, Cố Quyện Thư giương mắt nhìn về phía cô.

Biểu cảm của Quý Chu Chu hơi nghiêm túc, không giống cô lúc bình thường lắm, Cố Quyện Thư dừng một chút quay mặt đi, cả người đều lãnh đạm: "Em đi ra ngoài đi......"

Lời còn chưa nói xong, cánh tay của mình đã bị kéo lại, anh dừng một chút quay đầu lại, bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của cô. "Cố tiên sinh, anh yên tâm, anh đem bí mật gia tộc quan trọng như vậy nói với tôi, tôi sẽ không phản bội anh, anh cứ làm chuyện anh muốn làm, tôi sẽ luôn ủng hộ anh!"

Thấy boss trở mặt thì làm gì? Một là rời xa anh, hai là đi theo anh, hai loại này căn cứ vào định luật pháo hôi(*) cuối cùng đều sẽ không có kết quả tốt. Nhưng mà trước đi theo anh, lúc sắp đến kết cục đột nhiên thay đổi hoàn toàn thì không giống nhau, thường thường loại nhân vật phản diện co được dãn được này, đều có thể sống đến cuối cùng câu chuyện.

(*) Pháo hôi: con chốt thí, bia đỡ đạn.

Quý Chu Chu tính toán đến vang lên "Ong ong", ánh mắt càng thêm chân thành tha thiết. Cố Quyện Thư cũng không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, hồi lâu mới ngẩng đầu xoa nhẹ tóc cô một chút, biến tóc cô vừa mới chải xong giống như cái ổ gà. Lúc Quý Chu Chu định chải lại còn bị anh ngăn lại.

"Đừng động, nếu để bà nội nhìn thấy em còn có tâm tình chải đầu, em đoán sẽ thế nào?"

Tay Quý Chu Chu dừng lại một chút, suy nghĩ một lát chủ động xoa nhẹ hai cái, lại chà xát mặt mình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Quyện Thư chờ đợi.

Hai phút sau, dồn dập tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, Cố Quyện Thư và Quý Chu Chu nhìn nhau một cái, lặng lẽ che lỗ tai lại, giây tiếp theo giọng nói bi thương của Quý Chu Chu ở bên tai nổ lên: "Cố tiên sinh! Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Đỡ hơn chút nào chưa?!"

Không đợi Cố Quyện Thư nói chuyện, một đám bác sĩ tràn vào, đẩy Quý Chu Chu qua một bên. Quý Chu Chu yên lặng đi đến cửa chờ, chỉ chốc lát sau lão phu nhân tới đây, sau khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Cố Quyện Thư, uy nghiêm nhìn về phía Quý Chu Chu: "Nó làm sao vậy?"

Ha, biết rõ còn hỏi. Quý Chu Chu lau nước mắt một phen, nghẹn ngào đem lời nói lúc nãy nói với người giúp việc lặp lại một lần nữa.

"Không thể nào, thân thể của Quyện Thư khi nào thì kém như vậy?" Lão phu nhân nheo đôi mắt lại.

"Cố tiên sinh bài xích phụ nữ, cho nên nhìn thấy tôi đến gần đã bắt đầu chán ghét." Quý Chu Chu dừng một chút, ai oán buông tiếng thở dài: "Còn có chính là, mặc dù thân thể của Cố tiên sinh tốt, nhưng dạ dày của anh ấy lại chẳng ra sao cả, chỉ có một chút kích thích thì sẽ rất nghiêm trọng, bác sĩ nói bởi vì lúc còn nhỏ ăn uống không đều đặn dẫn đến như vậy."

Lão phu nhân dừng một chút, đáy mắt lộ ra chút lạnh buốt: "Lời này của cô là có ý gì, đang trách ta chăm sóc nó không chu đáo?"

"Tôi... Tôi không có a." Quý Chu Chu lo sợ xua tay: "Đây là lần trước anh ấy không khỏe, bác sĩ nói, tôi cũng là trong lúc vô tình nghe được......"

Cố Quyện Thư bị mấy tên bác sĩ nâng lên băng ca, lúc lướt qua cửa, yên lặng nhìn Quý Chu Chu, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ mình không khỏe hồi nào.

Quý Chu Chu không chột dạ chút nào, sau khi than ngắn thở dài xin lỗi với lão phu nhân: "Đều tại tôi không tốt, nếu không phải tôi bưng ly sữa bò cho anh ấy uống, anh ấy cũng sẽ không thành cái bộ dáng như bây giờ. Tôi thật đáng chết, Cố tiên sinh tốt với tôi như vậy, tôi lại hại anh ấy. Lão phu nhân, bà phạt tôi đi!"

Lời nói của cô xem như lời hối lỗi, nhưng mỗi câu đều có ý ám chỉ, cố ý biểu lộ cảm xúc không giống như giả vờ. Mặc dù lão phu nhân càng chán ghét cô hơn nhưng lại không khơi ra khuyết điểm.

Quý Chu Chu ba hoa sảng khoái, thì muốn chà sát lòng bàn chân chuồn đi, kết quả vừa mới chuyển động một cái đã bị lão phu nhân gọi lại: "Đứng lại."

"Lão phu nhân, còn có chuyện gì sao? Tôi muốn đi xem Cố tiên sinh." Quý Chu Chu ngoan ngoãn nhìn bà ta.

Lúc này đôi mắt của Lão phu nhân mới nhìn thẳng đánh giá cô, chiều cao so với nữ sinh cũng coi như cao hơn, lại trông xinh xắn khôn ngoan, quả thật mặt mũi dễ dàng làm cho người ta có thiện cảm. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Mặc dù lúc nãy đã nghe cô nói qua một lần, nhưng lão phu nhân vẫn muốn đích thân xác nhận: "Đêm qua, Quyện Thư không chạm vào cô?"

"Cố tiên sinh không thích phụ nữ." Quý Chu Chu nhỏ giọng trả lời.

"Cho nên nó không có chạm vào cô."

Quý Chu Chu gật đầu, lão phu nhân không ngờ, cũng làm đến mức này rồi vậy mà Cố Quyện Thư vẫn không chạm vào phụ nữ, có thể thấy được từ đáy lòng nó đối với phụ nữ đều là bài xích: "Đồ phế vật."

Quý Chu Chu vừa nghe được không vui, lão phu nhân sao lại thế này, thấy cháu trai có chứng bệnh chán ghét phụ nữ, không nghĩ cách khuyên bảo, ngược lại còn oán trách đối phương, gia trưởng này đảm nhiệm cũng thật "Xứng chức"(*).

(*) Xứng chức: Xứng đáng với chức vụ.

"Ngài đừng trách Cố tiên sinh. Lúc trước Cố tiên sinh nói với tôi, khi anh ấy sáu bảy tuổi vẫn chưa phải như vậy, sau đó trải qua chút chuyện, thì vô cùng chán ghét phụ nữ. Chẳng qua tôi hỏi anh ấy rốt cuộc là chuyện gì, anh ấy lại không chịu nói." Quý Chu Chu vô tội nhìn bà ta: "Ngài biết anh ấy từng xảy ra chuyện gì không?"

Lão phu nhân bị chiếu ngược một quân, biểu cảm càng thêm khó coi, sau khi im lặng một lúc lâu lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô: "Ta nhìn ra được, Quyện Thư đối với cô rất đặc biệt."

Trong lòng Quý Chu Chu giật mình, cho rằng bà ta phát hiện mình đang nói dối.

"Nếu nó có khúc mắc, vậy cô là người thích hợp khuyên nó nhất, nếu cô không thể làm cho nó tiếp nhận được phụ nữ lần nữa, đó chính là cô tắc trách. Cố gia không nuôi người vô dụng."

...... Đây là định đem nồi ném cho cô? Quý Chu Chu bi thương: "Không phải lão phu nhân. Tôi... Tôi không muốn Cố tiên sinh khó xử, để anh ấy sống theo ý thích của bản thân không tốt sao?"

Ý thích của nó? Lão phu nhân nhếch môi cười giễu: "Ta cho cô ba tháng, đến lúc đó nếu Quyện Thư còn chưa bẻ thẳng lại, vậy cô nên suy nghĩ thật kỹ hậu quả một chút."

Đây là bà ta hoàn toàn nghe không hiểu tiếng người a, Quý Chu Chu hết sức đau đầu, sau một lúc lâu cắn răng mở miệng: "Tôi không thể làm không công cho ngài chứ?"

Lão phu nhân thấy cô đột nhiên hạ thấp giọng, đáy mắt hiện ra một tia chán ghét: "300 vạn. Chỉ cần cô có thể làm cho Quyện Thư khôi phục bình thường, tiền lập tức đến tay."

"Nhưng mà tôi không biết ngài có đổi ý hay không..." Quý Chu Chu lo sợ nhìn bà ta.

Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: "Đợi lát nữa đi tìm thư ký Triệu, cô ta sẽ đưa cô một nửa tiền cọc."

"Tôi không phải có ý này......" Quý Chu Chu chầm chậm mở miệng.

"Được rồi, ở trước mặt ta thì không cần diễn." Lão phu nhân liếc cô một cái, ngẩng đầu từ trong phòng đi ra ngoài, giống như ở cùng cô thêm một giây nữa cũng ngại bẩn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương