Trần Trừng nhạy bén ngửi thấy mùi nguy hiểm từ những lời này.
Y nắm lấy tay Bạc Dận, sau đó đặt ở trước ngực mình, lông mi run run, nhẹ giọng nói: “Vậy, đệ, đệ làm sao bây giờ?”
“Cái gì?” Bạc Dận hình như nghe không hiểu, những lời này cùng mấy câu của hắn nói có liên quan gì.
Trần Trừng tận lực cho mình bình phục nhịp tim, nói: “Chân đệ còn bị thương, huynh muốn đệ…… làm cách nào cùng huynh đi lên?”
Y khổ sở nói: “Ca ca, muốn vứt bỏ đệ sao?”
Bạc Dận cuối cùng cũng chải chuốt rõ ràng ý trong đó, hắn lắc đầu, nói: “Sao có thể.
Nếu đệ nguyện ý, ta có thể cõng đệ cùng nhau rời đi.”
“Huynh…… huynh mang theo đệ? Chân huynh cũng mới vừa tốt lên không bao lâu, huynh……”
“Hàn tuyền kia hiệu quả rất kỳ hiệu, vết thương của ta mấy ngày trước tốt lên gần như là lành.”
Trần Trừng nhất thời không tìm được lý do ngăn cản hắn, chỉ có thể im miệng trầm mặt.
Y tới rạng sáng mới ngủ, buổi sáng tỉnh lại Bạc Dận đã chuẩn bị xong bữa sáng, Trần Trừng bò dậy chuyện đầu tiên chính là kiểm tra xem hắn có bị bỏng hay không, bất quá Thái Tử điện hạ trước lạ sau quen, hôm nay ngược lại không có bị thương, trên mặt cũng không dính nhiều tro bụi.
Trần Trừng như cũ giúp hắn lau sạch mặt, hai người cùng dùng xong cơm sáng, Bạc Dận nói: “Chân còn sưng sao?”
Trần Trừng nhìn thoáng qua chân mình, chả hiểu đi kiểu gì mà trật chân, y gật đầu, buồn bực nói: “Ừm.”
“Đi đến hàn tuyền ngâm một lát đi, có thể tốt lên một chút.”
Trần Trừng cũng đang có ý này.
Vì thế hai người liền cùng nhau đi tới hàn tuyền, Bạc Dận như thường trước cởi quần áo, Trần Trừng thì mang theo cái ghế để ngồi trực tiếp bỏ chân vào.
Y giương mắt lên, nhìn Bạc Dận bình tĩnh xuống nước, hàn thủy lạnh lẽo như vậy, gia hỏa này lại giống như đã tập mãi thành quen.
Ngâm trong nước, Trần Trừng lại nhìn về phía hắn, thầm nghĩ nước lạnh như vậy, không biết có đông cứng không cử động được không?
Nguyên tác cũng chưa nói Bạc Dận có tình cảm với ai…… Duy nhất đại khái chính là Trần Châu Cơ, hình như hắn còn rất thưởng thức Trần Châu Cơ, đáng tiếc Trần Châu Cơ phản bội hắn.
Đúng là bị tẩy não mà.
Như thế nào nhắc tới có cảm tình liền nghĩ đến Trần Châu Cơ, theo lý phải cô nương nào mới đúng chứ.
Trong đầu Trần Trừng nghĩ loạn cả lên, lại đột nhiên chuyển tới chuyện Bạc Dận lập tức muốn đi ra ngoài, nhắc tới chuyện này, trong lòng y như lửa đốt.
“Ca.” Y mở miệng: “Chúng ta là ngày mai, hay là ngày kia đi vậy?”
“Ngày kia.”
“Ừa.”
Vậy thì Trần Trừng vẫn có thời gian chuẩn bị, nếu như trước kia, Trần Trừng có thể mượn cơ hội ra ngoài để thông tri Cừu Thâm Tú một tiếng chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hiện tại y xui xẻo tột đỉnh, chân thì trật, nếu muốn dựa vào bản thân đi ra ngoài căn bản không có khả năng.
Vậy, còn có biện pháp gì có thể ngăn cản Bạc Dận đi ra ngoài đây?
Nghĩ trái nghĩ phải cũng không nghĩ ra biện pháp, Trần Trừng chỉ có thể tiếp tục tán gẫu: “Trần Châu Cơ…… hắn thật sự xấu như vậy sao?”
“Rất xấu.”
“…… Vậy, hắn có lợi hại hơn huynh không?”
Bạc Dận suy tư một lát, nói: “Lợi hại.
Người này lợi hại vô cùng.”
Trần Trừng thử: “À, tu vi so với huynh cao hơn?”
“Khó mà nói.” Bạc Dận nói: “Hắn chưa từng để lộ, nhưng bình thường cực kì vô hại, sẽ lợi dụng lòng người…… nói dối gạt người.”
“Ca…… là bị hắn lừa mới mất đi đôi mắt sao?”
“Ừ.”
“Làm sao có thể chứ, ngay cả ca ca cũng nhìn không thấu hắn sao?”
“Trần Châu Cơ……” Bạc Dận ý đồ tìm từ ngữ để hình dung, cuối cùng vẫn từ bỏ: “Nếu đệ nhìn thấy sẽ hiểu rõ ngay, đối với gương mặt kia, cho dù biết hắn có thể cất giấu dã tâm, cũng sẽ không hiểu sao mềm lòng tin tưởng hắn.”
Trần Trừng: “……”
Y lấy cái gương nhỏ ra nhìn mặt mình.
Đúng như lời Bạc Dận nói người trong gương quả thật vô hại, khẽ mỉm cười, khóe miệng màu đỏ nhạt giơ lên lại có vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Trần Trừng vội vàng cất gương vào.
Trước kia y cũng cảm thấy mình lớn lên đẹp, như thế nào sau khi đi vào thế giới này đột nhiên cảm thấy mình càng đẹp hơn, không phải kiểu càng đẹp mắt, mà là trên người có một loại mị lực rất kỳ quái, giống như yêu hồn trên núi mị hoặc người qua đường, nhẹ nhàng câu dẫn chỉ bằng một ánh mắt đã làm người khác như muốn dâng trọn cả linh hồn cho vẻ đẹp ấy.
Trần Trừng chột dạ liếm liếm môi, không dám xác định lại lấy gương ra nhìn lần nữa, người trong gương lúc này nhìn qua tâm thần bất định, đôi mắt đen láy khuôn mặt trắng mịn, biểu tình hơi nghiêm túc, có vẻ có chút đáng sợ, nhưng càng nhiều hơn vẫn là đẹp.
Một vẻ đẹp rực rỡ choáng ngợp.
“.”
Thật không phải Trần Trừng muốn khen mình đâu.
Nhưng y lại thấy vậy đó.
Y hình như bắt đầu hiểu rõ vì sao ngày đó đi ra ngoài sơn tặc muốn cản mình lại.
Gương mặt này thật sự làm người khác cầm lòng không được.
Quả nhiên về sau ra cửa vẫn phải che mặt lại mới được, còn nốt ruồi ở cổ này nữa, Trần Châu Cơ cũng có, hơn nữa có lẽ sẽ trở thành chứng cứ người khác phân biệt y cùng Trần Châu Cơ.
Trần Trừng quyết định tìm thời gian che nó lại, tránh cho ngày nào đó không cẩn thận lộ cổ bị người ta nhìn thấy.
Hàn tuyền không hổ là hàn tuyền, sau khi ngâm trong đó, chân Trần Trừng quả thực không còn đau như trước.
Cơm trưa là do hai người cùng nhau làm, chân chạy việc giao cho Bạc Dận, chuyện dùng mắt giao cho Trần Trừng.
Trời lại bắt đầu âm u, Trần Trừng nhân lúc Bạc Dận đang vận công lén lút rời khỏi động phủ.
Vực sâu ác quỷ hoành hành, ngày ấy tuy rằng bị Bạc Dận nuốt lấy một ít nhưng ẩn núp thì vẫn còn.
Trần Trừng đi vào sâu hơn, dựa vào lực chân trái, lại câu một đám ra dẫn vào động phủ, chuẩn bị nhìn xem có thể kiềm chế Bạc Dận mấy ngày không.
Mặc kệ thế nào, ít nhất cũng phải chờ đến chân y đứng lên đi lại bình thường chứ? Bằng không chờ sau khi ra ngoài, y muốn chạy cũng không có cách chạy được.
Trần Trừng nỗ lực nửa ngày, một hơi mang theo đám hắc triều chạy vào trong động, quả nhiên mấy thứ đó như ong vỡ tổ hướng về phía sau cửa đá.
Đối với những thứ du đãng này thì Bạc Dận ngon hơn Trần Trừng nhiều.
Trần Trừng thành thật ngồi trên giường đá, quả nhiên như y nghĩ, Bạc Dận cả đêm cũng chưa ra đòi ấm nữa.
Trong lòng y rất là yên tâm, ngủ rất sâu.
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạc Dận vẫn không đi ra, Trần Trừng nhảy lò cò chuẩn bị cơm, sau đó đi ra phía sau nhìn hắn, chỉ thấy băng gạt trên mắt đối phương không biết sao bị rơi, hắn thì đang nhắm mắt điều tức, trên người ẩn ẩn hàn khí màu trắng tràn ra bên ngoài.
“Ca.” Y giả đò cái gì cũng không biết gọi một tiếng, Bạc Dận như có cảm giác, lông mi thực nhẹ run lên một chút nhưng không trả lời.
“Ca huynh làm sao vậy?” Trần Trừng nói: “Cơm sáng làm xong rồi.”
Nhìn Bạc Dận như vậy, ba đến năm ngày mới có thể tiêu hóa xong, khóe miệng Trần Trừng giơ lên làm bộ làm tịch kêu hai tiếng, quyết định trở về ăn cơm trước.
Bên trong hàn tuyền bỗng nhiên nổi lên bọt nước.
Trần Trừng lập tức quay mặt lại nhìn, phát hiện toàn bộ con suối đều bị một luồng lực lượng vô hình bao phủ, toàn bộ hai dòng suối âm dương đều giống như bị đun sôi.
Trần Trừng nhíu mày, sau đó liền thấy đôi tay Bạc Dận ở trên không trung nhẹ nhàng vuốt lên, một luồng khí lớn gào thét trong động, Trần Trừng giơ tay ngăn cản, quần áo cả người bị gió thổi lên phần phật, y cố hết sức đứng vững gót chân, từ khe hở ngón tay nhìn thấy Bạc Dận nhẹ nhàng ổn định thu hồi tư thế.
Cuồng phong biến mất, Bạc Dận mở mắt ra.
Lại một lần nữa đối mặt với đôi mắt đáng sợ đó, tâm tình Trần Trừng có chút khác so với lúc trước.
Y cảm thấy Bạc Dận giống như…… thay đổi, nhưng lại không biết thay đổi chỗ nào.
Y chỉnh lại quần áo hỗn loạn của mình, nói: “Ca, huynh không sao chứ?”
“Không có gì đáng ngại.” Dường như cũng phát hiện hai mắt mình nhìn không thấy, Bạc Dận một lần nữa khép lại đôi mắt, nói: “Ta lập tức ra tới.”
“Vâng.” Trần Trừng trở lại trên bàn, nhìn Bạc Dận mặc quần áo từ bên trong ra tới, thần sắc vẫn như cũ thập phần bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.
Vốn dĩ nói ngày mai rời đi, kết quả đột nhiên gặp phải chuyện như vậy phải kéo dài thời gian đi ra ngoài, trên mặt gia hỏa này vậy mà vẫn không có nửa điểm không vui.
Cảm xúc hắn bị thứ gì ăn sao!
Tuy rằng cũng biết Bạc Dận dù cho núi sập trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt nhưng vẫn có chút bất mãn, bất quá kết quả tổng thể làm Trần Trừng rất vừa lòng, y nhịn xuống cảm giác vui vẻ, lo lắng nói: “Mới vừa rồi đệ thấy nước suối quay cuồng, ca ca luyện công xảy ra chuyện gì à?”
“Không có, chỉ là hôm qua trong động phủ đột nhiên có một đám hắc triều……”
“Thì ra là như vậy!” Trần Trừng cả kinh nói: “Huynh không có bị thương chứ?”
“Không có chỉ là……”
Trần Trừng vôi vàng tỏ thái độ an ủi: “Ca huynh không nên gấp gáp, vẫn nên chú ý bảo dưỡng thân thể trước, cho dù huynh lo lắng người nhà thế nào cũng phải chăm sóc tốt bản thân mình trước mới được, đệ tin tưởng cho dù kế hoạch ngày mai có thay đổi, người nhà huynh nhất định cũng có thể hiểu!”
Bạc Dận gật đầu: “Kế hoạch quả thật có biến.”
Trần Trừng nhếch khóe miệng, hoàn toàn không che giấu vẻ vui mừng của mình, hỏi: “Vậy chúng ta trì hoãn mấy ngày?”
“Hôm nay.”
“Hôm nay cũng được, hôm nay……” Trần Trừng giọng nói nghẹn lại: “Nay, hôm nay?”
“Ăn cơm xong chúng ta liền rời đi.”
Trần Trừng nắm ngón tay, đầu óc có chút ngốc: “Ăn cơm xong…… như, như thế nào đột nhiên, gấp như vậy?”
“Đám hắc triều hôm qua ùa vào trợ giúp ta phá tan cản trở gân mạch, ta mất một đêm đã hoàn toàn luyện hóa nguồn lực lượng kia, ở lâu vô ích, chúng ta sớm một chút đi ra ngoài, có thể sớm một chút tố giác tội ác Trần Châu Cơ.”
Đầu óc Trần Trừng vẫn như khúc gỗ: “Đột nhiên như vậy…… có phải?”
Bạc Dận thong dong ăn cơm, trên mặt vẫn như cũ không thấy vui buồn, không bởi vì chậm trễ mà tức giận, cũng không bởi vì đi sớm mà vui mừng: “Nhanh ăn đi, chờ lát nữa thu thập một chút, chúng ta liền xuất phát.”
Cơm trong chén nháy mắt không còn ngon nữa.
Trần Trừng rũ mi xuống, uống một ngụm nước canh mà không biết mùi vị gì.
Y nào nghĩ tới, mình ngày hôm qua mang cái chân khập khiễng bận việc lâu như vậy, ngược lại tặng không cho Bạc Dận.
Ăn xong cơm, Bạc Dận liền mò mẫm tìm được quần áo của mình, mặc từng cái đàng hoàng, Trần Trừng đi tới giúp hắn buộc lại đai lưng phức tạp, lại phủi phẳng những chỗ nhăn nheo, nói: “Thật sự muốn đi bây giờ sao?”
“Ừ.”
“Có thể…… ở lại thêm mấy ngày không?”
“Đệ có thể lưu lại.” Bạc Dận nói: “Chờ ta giết Trần Châu Cơ lại đến tìm đệ.”
Trần Trừng mím môi.
Nếu để Bạc Dận tự mình đi ra ngoài, chuyện Trần Châu Cơ nhất định sẽ bị phát hiện, đợi đến Bạc Dận phản ứng lại dẫn người trở lại vực sâu, Trần Trừng chỉ có con đường chết.
Trừ phi có thể ngăn cản Bạc Dận nói chuyện này ra.
Nhưng, làm thế nào mới có thể ngăn cản đây?
Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Bạc Dận đi tới Trần Trừng tiếp bước theo sau.
Hai người ra khỏi động phủ, Trần Trừng bỗng nhiên lại đánh trống rút lui: “Huynh có thể chờ đệ một chút không, đệ muốn lưu lại thêm chốc lát.”
Bạc Dận gật đầu, “Ta ở bên ngoài chờ đệ.”
Trần Trừng tựa vào vách đá ngẩng đầu nhìn động phủ này.
Y đối với nơi này đương nhiên không có lưu luyến gì, y chỉ sợ hãi, sợ hãi thế giới bên ngoài, Trần Châu Cơ…… Trần Trừng che lại đôi mắt.
Trần Châu Cơ ơi là Trần Châu Cơ, ngươi vì cái gì phải làm vai ác chứ?
Cá muối không tốt sao?
(*) cá muối (咸鱼): ngôn ngữ mạng ẩn dụ chỉ người không có ước mơ, tham vọng.
Bạc Dận ra khỏi động phủ, tuy rằng nhìn không thấy ánh mặt trời trên đỉnh đầu, nhưng hắn vẫn nâng đầu lên, có làn gió lạnh lặng lẽ lướt qua, lại rất nhanh thổi đi, hắn hướng phía trước bước một bước, dưới chân bỗng nhiên giẫm phải thứ gì.
“Hử?”
Hắn do dự dời chân ra, sờ soạng nhặt đồ vật lên, xúc cảm hình như là một viên ngọc châu.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Bạc Dận nghiêng người, nói: “Có quên thứ gì sao?”
Trần Trừng tâm tình buồn bực, nói: “Không có.”
Bạc Dận gật đầu, “Vậy đi thôi.”
Hắn thu hồi viên châu kia, đưa tay về phía Trần Trừng.
Trần Trừng không để ý đến hắn, tự mình một chân dẫn đầu nhảy về phía trước, Bạc Dận theo tiếng đuổi kịp bước chân y, nghe được y chậm rãi thở dốc, nói: “Không cần cậy mạnh.”
Trần Trừng dừng lại động tác, hô hấp nặng nề, nhìn hắn ở trước mặt mình ngồi xổm xuống: “Ta cõng đệ.”
Trần Trừng sờ dao trong tay áo, rũ mi xuống, chậm rãi nằm sấp lên lưng hắn.
Trên người Bạc Dận vẫn còn rất lạnh, Trần Trừng vốn trong lòng phát lạnh, lúc này nằm trên lưng hắn lại càng lạnh lẽo hơn.
Y nhìn động mạch trên cổ Bạc Dận, nơi đó gân mạch hơi nhô ra, cổ lồi lên nhìn qua có chút mê người.
Nếu dao nhỏ trượt xuống, máu chắc chắn sẽ bắn tung tóe lên mặt Trần Trừng.
Y vẫn luôn không hé răng, đổi lại người khác lúc này tất nhiên phải hỏi, nhưng Bạc Dận trời sinh so người khác thiếu căn cốt, hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của y.
Trần Trừng mím môi đến trắng bệch, càng nắm chặt dao trong tay hơn, chỉ cần cắt một dao trên cổ hắn, mình liền giải thoát rồi.
“A Trừng.”
Bạc Dận bỗng nhiên mở miệng, Trần Trừng hơi sửng sốt, theo bản năng nói: “A?”
“Đệ khỏe không?”
“…… Huynh cảm nhận được đệ?”
“Đệ có vẻ rất khẩn trương.”
“Nói bậy gì vậy, đệ có gì mà phải khẩn trương.”
Bạc Dận không cùng y tranh chấp, cũng không nói về nhịp tim vô cớ đập nhanh của y, tiếp tục nói: “Nếu đệ thật sự thích nơi này, có thể ở lại, đến lúc đó ta sẽ thường xuyên tới thăm đệ.”
“…… Không được.” Trần Trừng nói: “Đi thôi.”
Duỗi đầu cũng một dao, rụt đầu cũng một dao, chỉ cần y cùng Bạc Dận một tấc không rời, cũng không tin hắn có thể thành công gặp được con cháu hoàng thất khác!
Sau nửa nén hương, hai người ra khỏi vực sâu.
Ánh mặt trời hôm nay cực tốt, Hoàng Thái Tử đặt Trần Trừng ở trên tảng đá, ngẩng mặt tùy ý để ánh mặt trời ấm áp đã lâu không gặp chiếu lên mặt.
Trên đầu bỗng nhiên có thứ gì che lại, Bạc Dận duỗi tay sờ, là một cái mũ sa.
Trần Trừng nói: “Không phải huynh có kẻ thù sao? Vẫn nên ít lộ mặt chút đi?”
Mũ sa này là cái thường ngày y mang, lúc này cho Bạc Dận, y cũng không thể đội nữa, Trần Trừng cũng ngẩng đầu híp mắt cảm thụ ánh mặt trời, nghe Bạc Dận nói: “Đa tạ A Trừng.”
Trần Trừng nghĩ dù sao y cũng muốn Bạc Dận cõng, chờ lát nữa tới nơi nhiều người liền trực tiếp vùi đầu xuống, người khác cũng nhìn không thấy y.
Bạc Dận lại nói: “Chúng ta xuống núi đi, mướn một chiếc xe ngựa, đêm nay giờ Hợi hẳn có thể đến Càn Thành.”
Trần Trừng còn muốn ở lại thêm chút nữa, nói: “Huynh nghỉ ngơi một chút đi, cõng đệ leo như vậy uống miếng nước trước đã.”
Trần Trừng lấy bình nước ấm mở ra đưa cho hắn, Bạc Dận liền ngồi xuống bên cạnh y.
Gió nhẹ lướt qua, cây phong cách đó không xa như nổi lên từng vệt đỏ, xem ra mùa thu đến rồi.
Trần Trừng nhắm mắt lại, cảm nhận được vài phần an nhàn cùng sảng khoái ngắn ngủi, mềm giọng nói: “Trời lạnh rồi.”
Từ xa phía dưới bỗng nhiên có đoàn người đi tới, dẫn đầu là một thiếu niên vô cùng anh tuấn, hắn ngẩng đầu, liếc mắt một cái thấy Trần Trừng ngồi trên tảng đá, đôi tay chống ở phía sau, ngửa mặt nhắm hai mắt hưởng thụ cảnh xuân ——
Làn da trắng như tuyết của đối phương dưới ánh mặt trời hơi trong suốt, khuôn mặt rực rỡ kia nhạt đi đôi chút, nhưng vẫn như cũ xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Bước chân thiếu niên khẽ dừng lại, hô hấp nhẹ đi, hắn không chớp mắt nhìn đối phương, phảng phất khắp thiên hạ chỉ còn duy nhất một người kia.
Dần dần trên mặt hắn tràn ngập vui mừng, khóe miệng giương lên, bước chân chạy tới nhanh hơn, cực kỳ giống chú chó nhỏ đang phe phẩy cái đuôi của mình: “Chủ nhân!!”
Hắn thở hổn hển chạy lên: “Cừu hộ pháp nói lúc trước gặp qua ngài ở chỗ này, ta liền nghĩ đến thử xem vận khí, xem ra vận khí ta thật đúng là không tồi!”
Trần Trừng mở to mắt, khóe miệng tươi cười chậm rãi biến mất, y từ từ ngồi thẳng, mặt không cảm xúc nhìn lại.
Thiếu niên: “?”
Bạc Dận: “?”
Trần Trừng: “.”
Khó trách trời lạnh, thì ra là Trần Trừng ta sắp chết.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Tử: Giải thích một chút?
Quả cam: qwq.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook