Trần Trừng cảm giác mình đã thay đổi.
Trở nên mạnh mẽ hơn.
Trước kia y gặp phải chuyện như vậy thì sẽ hãi hùng khiếp vía, nhưng hiện giờ y chỉ thoáng ngừng thở, trên mặt nửa điểm nhỏ không lộ ra.
Nhưng sự thay đổi này làm y nhớ đến cách xử thế làm người của Trần Châu Cơ.
Lúc trước y cảm thấy mình có thể là thân xuyên, là bởi vì thân thể này thật sự quá giống với y trước kia.
Nhưng hiển nhiên y không có khả năng là thân xuyên, bởi vì võ công y dùng đến thuận tay, mà ký ức của Trần Châu Cơ tất cả cũng ở trong đầu y.
Những việc Trần Châu Cơ đã từng làm, y đều có thể đồng cảm như bản thân mình trải qua, Trần Châu Cơ đã từng có hết thảy những ý nghĩ, y cũng có thể nắm giữ được toàn bộ.
Trần Châu Cơ tựa như đang ở cùng y, sinh ra dung hợp.
Đối với Trần Trừng mà nói cũng không phải là chuyện lớn không thể tiếp nhận, y đi vào thế giới này, đương nhiên phải thuận theo hoàn cảnh thế giới này.
Vừa rồi mới nói với Bạc Dận muốn xem Trần Châu Cơ trông như thế nào, sau lưng liền có người trực tiếp đưa tới, nếu Trần Trừng không muốn xem, trái lại có vẻ có tật giật mình.
“Làm sao vậy?” Trần Trừng hỏi, y ngược lại muốn nhìn xem, Mạc Quân có thể vẽ y thành cái dạng gì.
Thanh niên do dự lấy bức chân dung ra.
Trần Trừng mở ra nhìn thoáng qua, cười như không cười liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, người sau cúi đầu không dám đối diện y.
“Thật đúng là diện mạo làm cho người ta ngoài ý muốn.” Y đánh giá, tiện tay trả lại bức tranh cho người nọ, người nọ ngay lập tức khom người rời đi.
Bạc Dận nói: “Đệ nhìn được rồi?”
“Không nghĩ tới chúng ta vòng đường nhỏ lại đây sẽ bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy.” Trần Trừng nói: “Trần Châu Cơ tên nghe có vẻ nho nhã như vậy, lớn lên lại cao lớn thô kệch ghê, cùng ca ca nói hoàn toàn là hai người.”
Bạc Dận khẽ nhích đuôi lông mày, lập tức nói: “Xem ra Trần Châu Cơ đã biết chuyện này, truyền một ít tranh giả ra ngoài.”
Chuyện này thật đúng không liên quan đến Trần Châu Cơ.
Trong khoảng thời gian này Trần Trừng đi theo Bạc Dận, tin tức cũng không thạo hơn hắn bao nhiêu, tuy rằng sau khi y nghe nói Mạc Quân truyền bức họa ra, cũng nghĩ phải mau chóng tìm người truyền một ít chân dung dùng giả loạn thật, lại không nghĩ tới đã có người làm trước y một bước.
Vừa rồi người nọ biết Trần Trừng, hẳn là người của Bạch Vụ.
Mà người có thể phát động Bạch Vụ, không phải Cừu Thâm Tú, chính là Lang Chiếu.
Trần Trừng càng nghiêng về người trước hơn.
Có thủ hạ thật tốt mà, Trần Trừng đều không kịp sầu lo, người ta liền giải quyết xong chuyện.
Ăn bánh nướng xong, Trần Trừng dẫn theo Bạc Dận đi ra cửa tìm phu xe, người kia đã nghỉ ngơi ở khách điếm đã hẹn, Trần Trừng lấy áo khoác mua về đưa qua cho hắn, làm trò trước mặt Bạc Dận khách sáo một hồi rồi tiếp nhận lòng biết ơn của hắn, tâm tình rất tốt kéo Bạc Dận quay về phòng trọ.
Lúc Bạc Dận không nói lời nào chính là mô hình trang sức lớn rất ngoan, Trần Trừng dẫn hắn ngồi xuống ổn thỏa bên cửa sổ, nói: “Nơi này ánh mặt trời không tệ, huynh tắm nắng một lát cho ấm áp.”
“Còn đệ?”
“Tiếp tục đi về hướng bắc sẽ càng ngày càng lạnh, ta đột nhiên nghĩ đến chúng ta phải chuẩn bị một ít cao trị nứt da, bây giờ ta đi mua một ít.” Trần Trừng dứt lời, lại hỏi hắn: “Huynh muốn đi cùng ta sao?”
“Không.” Đôi mắt Bạc Dận không tiện, nếu Trần Trừng dẫn hắn theo còn phải tùy thời nhìn.
Trần Trừng rất vui mừng hắn tri kỷ, lại gần hôn lên trán hắn một cái: “Ngoan, ta đi sẽ về ngay.”
Trần Trừng tri kỷ đóng cửa lại, lại lo lắng Bạc Dận sẽ chạy loạn bị người khác phát hiện, vì thế lặng lẽ khóa lại.
Lỗ tai nam nhân trong phòng khẽ nhúc nhích, hắn chậm rãi đứng dậy đi về phía cửa phòng, nhẹ nhàng kéo một chút, không mở ra.
Hắn đứng trong chốc lát, một lần nữa trở lại trước cửa sổ ấm áp, lấy một viên ngọc châu từ trong tay áo ra.
Hắn nhìn không thấy, chỉ có thể lấy ra ước chừng viên ngọc châu này đường kính ba tấc, nhỏ nhắn mượt mà, mặt ngoài rất mịn mơn trớn nhẵn bóng, có thể cảm giác có thứ gì đó hư ảo tràn ra.
(*) 1 tấc = 1/10 thước Trung Quốc
1 thước ≈ 33cm (theo hệ số đo lường cổ Trung Quốc)
=> 3 tấc ≈ 9,9cm
Không phải tràn ra đầu ngón tay, mà là chậm rãi tràn vào trong đầu.
Người của Bạch Vụ sẽ tự mình xuất hiện hành động, điều này chứng tỏ Cừu Thâm Tú đang ở phụ cận y, bên môi Trần Trừng phát ra một loạt giai điệu, một đường đi tới núi phía sau trấn, từ nơi này có thể thấy rõ đường chính cùng với xe ngựa đi qua.
Nhìn tiếp về phía trước, đó là một tòa núi cao sừng sững hơn.
Y đến nơi thời gian không tới nửa chén trà, phía sau liền truyền đến động tĩnh, quả nhiên chính là Cừu Thâm Tú.
Trần Trừng đưa lưng về phía hắn, trực tiếp mở miệng: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta theo cùng đám người Nhị hoàng tử tới.”
Trong lòng Trần Trừng khẽ động, nói: “Còn đám người bọn họ?”
“Bọn họ đi trước một bước, Tam điện hạ nói cước trình các người chậm, nơi này là nơi nhất định phải đi qua để đi Thái Cực cổ đạo, muốn ở lại tiếp ứng, ta nghĩ đến đại kế của chủ nhân liền tự mình xin lệnh lưu lại.”
Trần Trừng rốt cuộc quay lại nhìn hắn, ánh mắt mang theo khen ngợi: “Ngươi làm rất tốt.”
Khóe miệng Cừu Thâm Tú giơ lên, không nhịn xuống giương mắt nhìn y, ánh mắt có chút quấn quýt si mê: “Dốc sức vì chủ nhân là bổn phận của thuộc hạ.”
“Chân dung cũng là do ngươi làm?”
“Thuộc hạ đã được mấy vị hoàng tử ngầm đồng ý, sắp xếp người lo liệu.”
“Bọn họ?” Trần Trừng nói: “Bọn họ cũng không muốn ta bị Mạc Quân tìm được?”
“Trong mắt bọn họ, chủ nhân mềm yếu có thể bị ức hiếp……” Cừu Thâm Tú dường như hơi mỉm cười, “Há có thể làm chuyện ác như vậy?”
“Bạc Hi có nói với ngươi chuyện ta hại Bạc Dận không?”
“Chưa từng.” Cừu Thâm Tú cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Dọc đường đi hắn rất ít khi nhắc tới chuyện của ngài và Hoàng thái tử, hiện giờ các hoàng tử khác chỉ biết Thái tử bị kẻ xấu đả thương, là ngài ở bên săn sóc.”
“Hắn cùng Bạc Kính có nói chuyện riêng không?”
“Cũng chưa từng…… Chỉ là, ánh mắt hắn nhìn Ngũ điện hạ có chút kỳ quái, lúc nào cũng muốn nói lại thôi.”
Trần Trừng gật gật đầu, trong lòng có tính toán, Cừu Thâm Tú trộm nhìn y, nói: “Chủ nhân, còn có dặn dò khác?”
“Ngươi cùng Lang Chiếu mỗi người một chức vụ, tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
“Thái Cực cổ đạo hung hiểm dị thường, nếu mấy vị hoàng tử đều chết ở bên trong……” Hắn đề nghị, Trần Trừng nhìn thẳng hắn, một lát sau, Cừu Thâm Tú tránh đi tầm mắt, nói: “Thuộc hạ vượt quá quyền hạn.”
“Trước không giết bọn họ.” Trần Trừng nói: “Nói cho Lang Chiếu biết, trước tiên giải quyết Mạc Quân, con cá lọt lưới này với ta có hại không lợi.”
“Vâng.”
Trần Trừng lại nhìn về phía bắc, gió thổi qua hai má, càng đi về phía bắc lại càng lạnh thấu xương.
Y đứng trong chốc lát, phát hiện Cừu Thâm Tú còn chưa đi, nghiêng đầu nói: “Làm sao? Ngươi còn có việc?”
“Tinh Vân trưởng lão bảo thuộc hạ gửi lời đến chủ nhân.”
“Chuyện gì?” Trần Trừng vừa hỏi, vừa tìm kiếm trong đầu Tinh Vân trưởng lão là củ hành nào.
Cừu Thâm Tú nói: “Ông ta nói lúc trước quên nói cho ngài biết, Vô Vọng Lưu Ly mặc dù có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này, nhưng…… sau khi dùng nhớ tiêu hủy, bởi vì trong đó có thể có ký ức sót lại, nếu bị người có ý đồ đạt được, không ổn.”
“Vô Vọng Lưu Ly……” Trần Trừng chớp mắt, thầm nghĩ đó là thứ gì? Trong đầu y căn bản không có bất kỳ ký ức nào của thứ này.
Có điều Cừu Thâm Tú nói cũng đủ hiểu, nói tóm lại thứ kia có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai, nhưng có BUG, chính là sẽ lưu lại một ít thứ y nhìn thấy, phải cẩn thận đừng để cho những ký ức kia bị người có ý phát hiện.
Trần Trừng gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”
Sau khi Cừu Thâm Tú rời đi, Trần Trừng đứng thêm một lát.
Trong lúc hoảng hốt, y hình như thật sự nhìn thấy Trần Châu Cơ chạm vào viên ngọc châu trầm mặt đang nhìn thứ gì, nhưng rất nhanh, hắn liền thu ngọc châu lại, sắc mặt âm trầm, ngay sau đó, sau đó hắn nhảy lên xuống mấy cái đi đến một chỗ.
Nơi đó gió núi lạnh thấu xương, thổi đến quần áo hắn bay phất phới, giống như trong nháy mắt y trở về đêm đó.
Hắn đứng trên vách núi, ánh mắt u ám nhìn xuống phía dưới, từ nơi đó chỉ có thể nhìn thấy sương đen cuồn cuộn, ngẫu nhiên có ác quỷ gào thét.
Sau đó, tay áo rộng của hắn khẽ xoay, đề khí nhảy liền rơi thẳng xuống.
Hắn nhảy xuống vực sâu có mục đích.
Trần Trừng đột nhiên mở mắt ra.
Không đúng!
Trong đầu y xác thực có ký ức bản thân nhảy xuống vực sâu, nhưng đoạn ký ức kia thuộc về Trần Châu Cơ, mà không phải Trần Trừng.
Trần Trừng cho rằng mình vì cứu Thái tử mà nhảy xuống vực sâu mới có đoạn ký ức kia, nhưng kỳ thực lúc ấy nhảy xuống vực sâu là Trần Châu Cơ.
Hơi thở Trần Trừng dồn dập, bỗng nhiên nâng tay sờ ót mình.
Cục u đã biến mất, nhưng lúc ấy khi y tỉnh lại trên đầu thực sự có một cục u lớn do té ngã.
Chẳng lẽ là lúc Trần Châu Cơ nhảy xuống không cẩn thận té ngã hôn mê, cho nên bị Trần Trừng tiếp nhận thân thể?
Dường như chỉ có một lời giải thích này.
Nhưng vì sao Trần Châu Cơ lại quay lại vực sâu sau khi rời đi? Hiển nhiên không có khả năng hắn đi cứu Bạc Dận, trong sách cũng chưa từng viết đoạn này.
Trần Trừng chỉ có thể tìm được một lời giải thích.
Trần Châu Cơ thông qua Vô Vọng Lưu Ly thấy được kết cục của bản thân, hắn nhảy xuống vực sâu là muốn nhổ cỏ tận gốc Bạc Dận.
Nhưng trời xui đất khiến Trần Trừng đến đây.
Vậy, Vô Vọng Lưu Ly ở đâu?
Trong sách không hề đề cập qua thứ này!!
Trần Trừng nhanh chóng mở túi tiền của mình ra lục lọi.
Không có, không có, không có.
Không thấy Vô Vọng Lưu Ly đâu!
Trần Châu Cơ mang theo thứ kia nhảy xuống vực sâu, nhưng thứ kia lại biến mất trên người mình.
Trần Trừng nhiều lần hồi tưởng, từ sau khi đi vào thế giới này y chưa thấy qua ký ức lưu ly gì đó.
Nhất định là rơi rồi.
Rơi chỗ nào rồi nhỉ?
Da đầu y hơi tê dại.
Vốn dĩ y chắc chắn mình biết phần lớn tình tiết trong sách, y cho rằng sự tình là từ khi chớp mắt mình biến thành Trần Châu Cơ mới bắt đầu thay đổi, nhưng hiện tại ký ức trong đầu y nói cho y biết, trước khi y đến, nguyên tác cũng đã xảy ra thay đổi.
Trần Châu Cơ đã biết Bạc Dận sẽ không chết, hắn còn chạy về chuẩn bị giết hắn một lần nữa.
…… Nhưng hắn không thành công.
Đây chính là vầng sáng vai chính sao?
Trần Trừng ở trên đỉnh núi hứng gió lạnh một lát, mặt không cảm xúc trở về khách điếm.
Vô Vọng Lưu Ly không ở trên người y, vậy nhất định là rơi ở phụ cận vực sâu, Trần Trừng nghĩ, chờ có thời gian y phải trở lại vực sâu tìm xem, hy vọng ông trời phù hộ thứ kia không bị Bạc Dận nhặt được.
Bởi vì chỉ cần Bạc Dận thấy được Trần Châu Cơ ở trong đó, hắn có thể xác định Trần Châu Cơ từng xuống vực sâu, Trần Châu Cơ từng xuống vực sâu, Bạc Dận lại chưa từng gặp qua, Trần Trừng cũng chưa từng gặp qua…… Lời nói dối này làm sao mới có thể vẹn toàn qua đi?
Y đứng ở trước cửa phòng, chắp tay trước ngực, đồng thời ở ngực vẽ một chữ thập.
Sau đó trong đầu y bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ánh lửa trong hang đá.
Ngày đó bọn họ ra vực sâu, y trở về sơn động tự bế trong chốc lát, sau khi đi ra, Bạc Dận hỏi y một câu: “Có quên thứ gì sao?”
Hẳn là không xui xẻo như vậy.
Trần Trừng thoáng nhắm mắt lại, bản thân câu nói kia cũng không có chỗ khác thường gì, bọn họ phải rời khỏi vực sâu, Bạc Dận sẽ hỏi y có đồ để quên lại hay không, cũng có thể hiểu.
Trần Trừng nhíu mày, sau khi xây dựng tâm lý đầy đủ, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Bạc Dận vẫn ngoan ngoãn ngồi ở bên bàn, hắn hơi ngửa đầu, đang hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
Nghe thấy tiếng động, hắn quay mặt lại: “Mua xong rồi?”
“Ừm.” Ánh mắt Trần Trừng đánh giá trên người hắn, y ở chung với Bạc Dận lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy lưu ly gì trên người hắn, chẳng qua y chưa từng nghi ngờ Bạc Dận, cũng có thể có ý xem nhẹ bỏ sót…… Dù rằng Trần Trừng càng hy vọng trên người hắn căn bản không có.
Loại chuyện này không thể hỏi, một khi hỏi Bạc Dận lập tức có thể nhận ra, Trần Trừng chỉ có thể chờ, chờ cơ hội tự mình tìm kiếm.
Y cất cao trị nứt da vào bọc nhỏ, nói: “Huynh có đồ gì muốn ta giúp thu dọn?”
“Vừa mới ở lại, sao đã muốn thu dọn đồ đạt?”
Có lẽ bởi vì có tật giật mình, Trần Trừng chỉ cảm thấy trong ngoài lời nói của hắn hình như có ám chỉ, y chỉ có thể nói: “Dù sao chúng ta chỉ ở lại một ngày, nghỉ ngơi khỏe còn phải tiếp tục lên đường mà, không được chuẩn bị ổn thỏa bất cứ lúc nào rời đi sao?”
Bạc Dận dường như tiếp nhận cách nói này, nhưng hắn cũng không có lấy ra bất cứ thứ gì để Trần Trừng đóng gói.
Trần Trừng thu dọn qua loa một lát, lại quay đầu lại nhìn hắn.
Bóng cửa sổ xưa phủ lên quần áo trắng tinh của nam nhân, toàn bộ mặt đối phương chạm dưới ánh mặt trời, làn da hắn trắng lạnh, đường nét trên mặt rõ ràng mà gần như hoàn mỹ.
Trần Trừng bỗng nhiên nghĩ đến lần đầu tiên Trần Châu Cơ nhìn thấy bộ dáng của hắn.
Y làm bạn thân của Bạc Hi đến phủ Thái tử bái kiến, nhân cơ hội lạc đường đi dạo khắp nơi.
Xuyên qua chín khúc hành lang quanh co của phủ Thái tử, lướt qua từng nhịp cầu gỗ, vòng qua núi giả xây bằng đá lớn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đình nghỉ mát đằng trước có một thiếu niên tựa vào hóng gió.
Trần Châu Cơ chưa bao giờ nhìn thấy người như Bạc Dận, trong trẻo lạnh lẽo hờ hững.
Quanh người hắn có một loại khí chất tĩnh lặng kỳ lạ, dường như mọi ồn ào, buồn vui, mừng rỡ, đau khổ của đời người đều không quấy nhiễu được hắn.
Hắn lặng yên trong cảnh náo nhiệt, nhưng bên trong cảnh yên tĩnh còn muốn yên tĩnh hơn.
Ở trên phố, hắn như thần linh lơ lửng trên trời, ở nơi bí ẩn, hắn lại tự động biến thành một bức tranh sơn thủy.
Mỗi lúc nhìn hắn, quái thú trong lòng Trần Châu Cơ liền sẽ ngoan ngoãn vài phần, dã tâm nhu thuận ngủ đông, ngỡ như loại người như hắn cũng có thể trở nên tĩnh lặng theo năm tháng.
Trần Trừng đi về phía hắn, tựa như Trần Châu Cơ lúc trước đi vào đình nghỉ mát.
Nhưng khác với lúc trước chính là trong đình nghỉ mát Bạc Dận không hề nhúc nhích nhắm mắt dưỡng thần, nửa điểm cũng không bị ảnh hưởng.
Bạc Dận giờ phút này, lại bởi vì y tới mà nghiêng đầu qua.
Trần Trừng ôm lấy hắn, tay theo bả vai hắn đi xuống sờ đến cổ tay hắn, sau đó cổ tay kia tránh thoát tay y, hai tay nam nhân ôm lấy y, trực tiếp ôm y ngồi lên đùi.
Trần Trừng hôn lên đôi môi của hắn.
Sau gáy bị nâng lên, Bạc Dận hóa bị động thành chủ động, công thành đoạt đất giữa răng môi y.
Trần Trừng cảm giác được sự bá đạo cùng tập trung của hắn, nhân cơ hội thò tay vào cổ tay áo rộng lớn của hắn, ý đồ mò mẫm đến gì đó.
Cổ tay lại bỗng nhiên bị nắm lấy.
Nam nhân nhất thời rời khỏi môi y, che giấu khắc chế hô hấp, tiếng nói khàn khàn dịu dàng:
“Đang tìm cái gì?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Quả cam: Ngươi đoán.
Thái Tử: Ngươi đoán ta đoán hay không..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook