Bạc Dận đáp ứng cho y đi theo, toàn bộ hành trình cũng chỉ có thể cõng y.
Ngược lại Trần Trừng cũng coi như yên tâm thoải mái, y ước gì Bạc Dận có thể đi chậm một chút, lại đi chậm hơn một chút.
Dù sao tìm được Bạc Hi càng muộn càng tốt.
Bất quá vì để ngừa vạn nhất, Trần Trừng vẫn lặng lẽ ra hiệu hỏi Lang Chiếu: Bạc Hi thật sự đi về phía đông sao?
Lang Chiếu chỉ về phía tây.
Xác định Bạc Dận đi về hướng này tuyệt đối sẽ không gặp được Bạc Hi, Trần Trừng hoàn toàn yên tâm.
Y phất tay để Lang Chiếu biến mất.

Không thể để Lang Chiếu thường xuyên xuất hiện ở bốn phía, vạn nhất bị Bạc Dận phát hiện kỳ quái sẽ không tốt lắm.
Bất quá có thủ hạ thật đúng là rất tốt, làm gì cũng làm ít công to, cũng không cần chính mình nhọc lòng.
Suy xét đến một người mù không có khả năng vẫn luôn cõng một người què, như vậy quá mức tiêu hao thể lực cùng lãng phí thời gian, lại suy xét đến xe ngựa quá chậm, cùng với hai ‘người tàn tật’ đều không thể điều khiển ngựa một mình, bọn họ đi đến chỗ bán ngựa mua một con ngựa.
Ông chủ chỗ bán ngựa không xác định nhìn hai người bọn họ: “Hai người các ngươi, chỉ mua một con?”
Trần Trừng khập khiễng đỡ Bạc Dận đứng, nói: “Ta què y mù, ông cảm thấy hai người bọn ta ai có thể một mình một con ngựa?”
Ông chủ: “……”
Hắn lộ ra biểu tình mạo phạm, vội vàng kêu người chuẩn bị một con ngựa cao lớn dẫn tới, có lẽ thấy hai người đều khuyết tật, hắn còn giảm giá cho Trần Trừng.
Trần Trừng liên tục nói lời cảm tạ, sau đó thiệt vui vẻ leo lên ngựa, sau đó y phát hiện mình đã đánh giá cao bản thân rồi, với cái chân bị thương hiện tại y căn bản không leo lên ngựa được.
Bạc Dận nắm dây cương, trực tiếp xoay người leo lên.
Trần Trừng ở dưới mắt trông mong nhìn hắn, lại bắt đầu kêu: “Ca, ca huynh kéo đệ một cái đi.”
Bạc Dận lắng tai nghe động tĩnh của y, sau đó khom lưng, Trần Trừng lập tức phối hợp tiến lại gần, được hắn ôm eo nâng lên.
Tầm nhìn lập tức mở rộng, tay Trần Trừng mềm mại đặt lên tay hắn đang cầm dây cương, nói: “Huynh như vậy có thể cưỡi ngựa sao? Có thuận tiện không.”
“Đệ chỉ đường là được.”
“Ồ.” Trần Trừng nói: “Đi về phía trước đi, tiếp tục đi sẽ có một con đường lớn, cũng không biết cụ thể huynh đệ của huynh hiện tại ở đâu…… Theo đệ thấy, huynh cũng không cần gấp gáp như vậy, nếu nhiều người như vậy đều biết Trần Châu Cơ đi theo y, nếu y xảy ra chuyện gì, Trần Châu Cơ khẳng định chạy không thoát, hắn sẽ không ngu như vậy.”
“Đệ thực hiểu hắn?”
“…… Làm gì có? Đệ chỉ ở góc độ bình thường mà nghĩ thôi.”
“Ừ.”

Trần Trừng hận không thể hóa thân thành con giun chui vô bụng hắn xem hắn suy nghĩ cái gì.
Y cau mày, nhẹ nhàng đánh cánh tay hắn một cái: “Có phải huynh không tin đệ phải không?”
“Không phải.” Bạc Dận nói: “Chỉ là cảm thấy đệ hình như còn che giấu chút gì đó.”
“Đệ che giấu……”
“Không sao cả.” Con ngựa lộc cộc chạy lên, gió thổi qua bên tai, “Chờ thời điểm đệ muốn nói lại nói.”
Nói như vậy, hẳn là đại biểu Bạc Dận vẫn tin y.
Một đường hướng đông, Trần Trừng xác định hắn không có khả năng gặp được Bạc Hi, không khỏi thập phần thích ý.

Thẳng đến khi tình tiết nguyên tác lại một lần nữa kích phát, Bạc Dận nghe được tin tức Âm Dương Bảo Châu.
Nghe nói Âm Dương Bảo Châu là do thiên địa tạo thành, huyền ảo vô cùng, có thể nhìn trộm thiên cơ, lợi dụng chính xác còn có thể hồi sinh người từ đống xương trắng, cho dù bị đào đi đôi mắt, cũng có thể dựa vào nó tái sinh trở lại.
Đây là kỳ ngộ được tác giả đặc biệt đặt ra cho vai chính.
Bây giờ nó đang ở giao giới Thương Sơn Nhĩ Hải, Thái Cực Cổ Đạo.
Tin tức này vừa ra, toàn bộ giang hồ nháy mắt sôi trào, vô số cao nhân sôi nổi đi trước.

Vào lúc nửa đêm, Bạc Dận vẫn không ngủ, Trần Trừng yên lặng nằm ở bên người hắn, thẳng đến khi hắn hạ quyết định: “Ngày mai khởi hành, chúng ta đi Thái Cực Cổ Đạo.”
Quả nhiên như thế.
Trần Trừng đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, thuận miệng hỏi: “Tam đệ của huynh làm sao bây giờ?”
“Chúng ta không biết Tam đệ ở nơi nào.” Bạc Dận nói rõ ràng: “Nhưng có một người khẳng định biết.”
Trần Trừng: “Trần Châu Cơ?”
Bạc Dận đoán cũng hợp lí, nếu Trần Châu Cơ thật sự muốn hại Bạc Hi, vậy hắn nhất định biết Bạc Hi ở nơi nào.

Mà Âm Dương Bảo Châu ra đời, người khác không biết, nhưng Trần Châu Cơ nhất định sẽ đi.
Bất quá sự thật lại là, ‘Trần Châu Cơ’ đích xác không biết Bạc Hi hiện tại ở nơi nào, tuy rằng y cũng chính xác như Bạc Dận phỏng đoán, muốn đạt được Âm Dương Bảo Châu.
Trần Trừng nói: “Vậy nếu huynh cùng hắn gặp mặt, huynh đánh thắng được hắn sao?”
“Ta sẽ tận lực.” Bạc Dận nghiêng người, lại một lần ôm y vào trong ngực, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Thân thể hắn sau khi rời khỏi hàn tuyền hình như bắt đầu có chút chút ấm, nhưng so sánh với Trần Trừng thì vẫn còn rất lạnh, bị khối băng lạnh hơn nhiều nhiệt độ cơ thể ôm lấy, nói thực ra Trần Trừng còn rất khó chịu.

Y sâu kín thở dài, sờ một chút cái đầu trên cổ mình, lại cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Trong phòng yên tĩnh, Bạc Dận lại lần nữa mở miệng: “Vì sao thở dài?”
“Hả……” Hắn vừa hỏi Trần Trừng lập lên tinh thần liền, nói: “Chính là đệ cảm thấy mình rất vô dụng, ca ca vất vả như vậy, đệ lại không thể vì huynh phân ưu.”
Trần Trừng hiện giờ đối với chuyện suy nghĩ vì Bạc Dận có thể nói là dễ như trở bàn tay, mặc dù Bạc Dận rất ít cho cái phản ứng gì, nhưng liếm chó mà, làm riết cũng thành thói quen.
Bạc Dận quả nhiên an tĩnh trước sau như một, Trần Trừng nhắm mắt lại, đang muốn ngủ, lại bỗng nhiên cảm giác đầu bị người nhẹ nhàng sờ sờ.
Y: “?”
“Ca…… làm sao vậy?”
Bạc Dận lại sờ đầu y, hơi lạnh nơi đầu ngón tay xuyên qua những sợi tóc mềm mại, sau đó, sau gáy Trần Trừng bị ấn vào trong lòng ngực hắn, cằm nam nhân thực nhẹ ở trên đầu y cọ cọ.
Trần Trừng nghe được hắn thấp giọng nói: “A Trừng…… thật tốt.”
“……”
Cảnh tượng gì đây?
Vẻ mặt Trần Trừng không thể hiểu được bị hắn ấn ở trong lòng ngực, ngẫm nghĩ lại, tên này chẳng lẽ cuối cùng cũng bị y đả động sao?
Trong lòng y vui vẻ, thuận thế mở hai tay cũng ôm lấy Bạc Dận, nói: “Ca ca biết là được rồi.”
Đối với nam nhân mà nói, huynh đệ như thủ túc, nữ nhân như quần áo, quả nhiên cùng Bạc Dận làm huynh đệ là chính xác, Trần Trừng bị hắn sờ đầu vài cái, rất có loại cảm khái ‘ca ca nhà ta rốt cuộc cũng học được cách thương người’.
Không nghĩ tới sờ đầu y sẽ vui vẻ như vậy, Bạc Dận mê mang trong chốc lát, im lặng ôm người sát thêm chút.
Buổi sáng ngày hôm sau, bọn họ bắt đầu đi về hướng bắc.
Có lẽ bởi vì lúc cưỡi ngựa treo lơ lửng giữa không trung, chân Trần Trừng vẫn luôn không tốt lên, cho dù nghỉ ngơi tốt lên một chút, nhưng lúc cưỡi ngựa vẫn sẽ sung huyết sưng lên.
Hôm nay, bọn họ tới một trấn nhỏ, Trần Trừng chỉ huy hắn dừng lại ở cửa khách điếm, Bạc Dận xuống ngựa ôm y xuống dưới, sau đó cõng y đi vào: “Một gian phòng trên lầu.”
Trần Trừng lại chỉ huy hắn lên lầu, nói: “Cẩn thận bậc thang.”
Thân ảnh hai người biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, nơi cửa dưới lầu, một nam tử cẩm y bỗng nhiên dừng bước chân lại.
“Công tử, công tử?” Người bên cạnh hô hai tiếng, Bạc Hi mới hoàn hồn, nói: “Một gian phòng trên lầu.”
Hắn cũng cất bước lên lầu, thị vệ ở phía sau hắn đuổi kịp, nói: “Công tử nhìn thấy gì sao?”
“Ta hình như nhìn thấy Châu Cơ.”
Thị vệ sửng sốt: “Chẳng lẽ là Thái Tử điện hạ……”

“Một người khác mang mũ sa, không nhìn rõ lắm.” Bạc Hi đi vào bên trong phòng, buông trường kiếm xuống, nói: “Ngươi hai ngày này lưu ý một chút, nếu là bọn họ, không thể tốt hơn.”
Phòng bên này, Trần Trừng được cõng vào phòng, Bạc Dận nhẹ nhàng đặt y lên giường, ra cửa hỏi tiểu nhị lấy chậu nước, quay lại liền cởi giày vớ y ra, sờ chân y vẫn sưng to như cũ.
Mày hắn nhíu lại, hạ quyết định: “Chúng ta ở lại chỗ này vài ngày lại đi.”
“Ở lại?!” Trần Trừng lắp bắp kinh hãi: “Vậy Âm Dương Bảo Châu làm sao bây giờ?”
“Chân đệ không thể chậm trễ nữa.”
“Chúng ta có thể thay bằng xe ngựa.” Trần Trừng biểu hiện ra bộ dáng vì hắn sốt ruột: “Vạn nhất Âm Dương Bảo Châu rơi vào trong tay người khác, hoặc là, trong tay Trần Châu Cơ, huynh làm sao bây giờ?”
“Không sao.”
“Nghe nói nó có thể trị khỏi cho huynh……”
“Việc cấp bách nhất là vết thương ở chân đệ, không may lưu lại bệnh thì không tốt.”
Bạc Dận lấy thuộc đổ vào trong tay, thuần thục giúp y xoa ấn, nói: “Nghỉ một đêm tốt lên một chút, đi một ngày lại sưng lên, cứ tiếp tục như vậy làm sao được?”
Cả người Trần Trừng lâng lâng.
Lo lắng.
Hoàng Thái Tử điện hạ lãnh khốc vô tình vậy mà chân tình thật cảm quan tâm tới y, đây thật đúng là công phu không phụ lòng người.

Y nhịn xuống ý cười, giả đò cả giận: “Nhưng so với chân đệ…… đôi mắt ca ca càng quan trọng hơn.”
“Không quan trọng như đệ nghĩ đâu.”
“Quan trọng!” Trần Trừng không thuận theo: “Huynh quan trọng nhất!!”
Động tác thoa thuốc cho y của Bạc Dận dừng một chút, khóe miệng cong lên một vòng cung rất nhỏ, dỗ dành đứa nhỏ nói: “Biết rồi.”
“Vậy chúng ta……”
“Vẫn trước nên dưỡng chân cho tốt.”
Trần Trừng mím môi, sau một lúc lâu mới không tình nguyện nói: “Được rồi.”
Trong lòng y lại một lần nữa như nở hoa.
Bạc Dận nếu không chiếm được Âm Dương Bảo Châu thì thật tốt! Chỉ cần hắn đui mù sẽ không phát hiện sự thật mình là Trần Châu Cơ.
Trong khoảng thời gian này ban ngày vẫn luôn lên đường, lúc này quyết định ở lại đây một thời gian ngắn, hai người liền gọi cơm ở phòng cho khách ăn, lúc tiểu nhị tới đưa cơm, bỗng nhiên mặt đầy vui mừng mà nói cho bọn họ: “Hôm nay chính là Thất Xảo Tiết, buổi tối rất náo nhiệt, hai vị khách quan nếu có thời gian có thể đi ra ngoài đi dạo.”
(*) Thất Xảo Tiết: lễ Thất Tịch ngày 7/7 âm lịch, ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.
Ở thế giới trước của Trần Trừng, lúc Thất Tịch tất cả các trung tâm thương mại đều sẽ chật ních, không nghĩ tới thời cổ đại cũng không khác biệt lắm.
Y lập tức nói: “Thất Xảo Tiết, vậy chẳng phải các cô nương khuê phòng đều sẽ đi ra sao?”
“Khách quan nói rất đúng.” Tiểu nhị vừa nhìn thấy mặt y, bỗng nhiên có chút không rời mắt được: “…… Bất quá vị khách quan này lớn lên tuấn tú như vậy, chỉ sợ khó gặp được cô nương xứng đôi.”
Trần Trừng nói: “Ta cũng không phải là người chỉ nhìn mặt, hợp nhau là được.”
“Vậy khách quan đêm nay ngài nhất định phải đi ra ngoài dạo, nhất định sẽ có rất nhiều cô nương nhét cho ngài……”

Hắn còn chưa nói dứt lời, Bạc Dận bỗng nhiên đóng cửa lại thật mạnh.
Chớ nói tiểu nhị, Trần Trừng cũng hoảng sợ, y nhìn Bạc Dận xoay người trở về, vội vàng nhường chỗ cho hắn, nói: “Ca làm sao vậy……”
Bạc Dận tháo mũ sa xuống, ở trước mặt y dừng lại, Trần Trừng ngừng thở, không biết như thế nào, thế nhưng từ trên người hắn ngửi ra vài phần nguy hiểm.
Y nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, xác định mình không có lòi, theo bản năng lại gọi một tiếng: “Ca……”
“Đệ lớn lên rất đẹp?”
…… Này là vấn đề gì? Trần Trừng không nhịn được muốn trợn trắng mắt, ngoài miệng lấy lòng nói: “Huynh ăn dấm của đệ? Bất quá đệ không đẹp như huynh, bọn họ nhìn không thấy mặt huynh mới có thể khen đệ.”
Nam nhân ghen ghét thật là đáng sợ mà.
Bất quá Bạc Dận thế mà còn học được ghen tị? Này có phải tiến bộ quá nhanh?
Hắn sẽ không ghen ghét quá mức, trời xui đất khiến giết mình chứ?
Trần Trừng miên man suy nghĩ, cằm bỗng nhiên bị người nắm lấy, y bị bắt ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Dận, người đối diện cằm kiên nghị, đôi môi đỏ nhạt màu mím chặt, chẳng sợ đôi mắt bị băng gạt trắng quấn lấy cũng ngăn không được khí lạnh cả người.
Thế mà còn tức giận?
Trần Trừng sợ ngây người.
Chỉ bởi vì người ta khen mình không khen hắn, đến nỗi vậy sao?
Một bàn tay khác của Bạc Dận bỗng nhiên cũng vươn lên.
Đây là muốn xé mặt mình à? Trần Trừng vội vàng chống hai tay, ngồi xuống giường: “Huynh đừng tức giận với đệ, nếu không như này đi, buổi tối huynh đi ra ngoài chơi, đệ không đi cùng huynh là được.”
Bạc Dận đi theo ngồi xuống giường, nói: “Vì sao ta phải đi ra ngoài chơi?”
“Tìm cô nương á, hôm nay buổi tối khẳng định rất nhiều cô nương, nói không chừng còn có thể gặp được tình yêu, ôm được mỹ nhân về đây?”
Tay Bạc Dận lại duỗi tới trên mặt y, Trần Trừng muốn tránh, bỗng nhiên bị hắn ôm eo, cả người bị hắn ôm qua ôm vào trong ngực.
Trần Trừng: “……”
Y ngồi ở trên đùi Bạc Dận, hậu tri hậu giác phát hiện sự tình có chút không thích hợp lắm.
“Ca, làm gì vậy?”
“Ta cũng muốn biết, đệ trông như thế nào.”
Trong lòng Trần Trừng nổi trống, nói lắp: “Chờ, chờ đôi mắt huynh tốt rồi, huynh sẽ biết.”
“Sờ một chút.” Tay Bạc Dận nhẹ nhàng bao trùm trên mặt y, giọng nói không rõ cảm xúc: “Ta hiện tại muốn biết.”

Tác giả có lời muốn nói:
Quả cam: Ta không muốn ngươi biết……
Thái Tử:..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương