Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Trốn việc cũng không trốn được.
Không phải bởi vì Chu Ký Tình tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, mà là Nhiếp Tầm gọi điện tới.
"Miểu Miểu, ông nội bảo em về một chuyến, thứ chó má Nhiếp Hòa Nghi nói em với Tiểu Chu tổng làm tới rồi."
* Với ai đó làm tới rồi: phát sinh quan hệ tình dục với ai đó nhưng cách nói tương đối tùy tiện, thô tục.
Nghe điện thoại xong, Nhiếp Miểu nheo mắt lại.
Hồi đến thế giới này, β đã cho Nhiếp Miểu xem kịch bản của thế giới này.
Nhiếp Hòa Nghi là nam số hai trong kịch bản, chiếm không ít suất diễn.

Nhưng kịch bản đã sớm bị sửa thành một mớ hỗn độn, Nhiếp Hòa Nghi này còn âm hồn bất tán, luôn tới tìm cảm giác tồn tại, Nhiếp Miểu rất chi là không vui.
Đặc biệt là Nhiếp Hòa Nghi này lại lú đầu ra khi y muốn trốn việc với bé con.
Tìm ngược.
"Tiểu Miêu? Em làm sao vậy?" Chu Ký Tình thấy sắc mặt Nhiếp Miểu không được tốt lắm, nghiêng đầu hỏi y, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Nhiếp Miểu nhìn bé con ngon miệng, không nhịn được hôn hôn môi hắn, nói: "Không phải đại sự gì, chị em bảo em về một chuyến."
Chu Ký Tình không phải người đào bới đến tận cùng, sau khi hắn biết không xảy ra việc gì, quả nhiên như dự đoán của Nhiếp Miểu, không truy vấn nữa.
Hai người cùng nhau ăn cơm.
Chu Ký Tình mở hộp cơm cho Nhiếp Miểu trước, khi thấy thịt trong hộp cơm nạc mỡ đan xen, tay dừng một chút, trong lòng dâng lên may mắn nhè nhẹ.
Nhưng khi hắn mở hộp cơm của mình, chút may mắn này không còn, sắc mặt có chút ảm đạm.

Nhiếp Miểu thò lại nhìn thoáng qua, giả mô giả dạng a một tiếng: "Thư ký Lưu làm sao thế này, không phải bảo anh ta phải có một phần không có thịt mỡ hay sao?"
Chu Ký Tình rầu rĩ nói: "Đây là thịt ba chỉ."
"À, nạc mỡ đan xen." Nhiếp Miểu cố ý nói, "Miếng thịt này thật sự lớn quá mức rồi, một hai phải bỏ nhiều, khiến Chu Chu cũng không biết nên ăn thế nào."
Giọng điệu này, khiến Chu Ký Tình lập tức bưng kín miệng Nhiếp Miểu, rất xấu hổ nói: "Đừng nói như vậy...!Giống như đang dỗ trẻ con ấy."
Nhiếp Miểu mỉm cười nhìn Chu Ký Tình, dịu dàng đến chảy cả nước.
Chu Ký Tình bị y nhìn đến mất tự nhiên, ngoài mạnh trong yếu nói: "Em, em đừng nói như vậy anh sẽ thả em ra."
Nhiếp Miểu nghĩ, sau khi mở lòng nói thích, Chu Ký Tình càng thêm thân cận với y, còn sẽ vì lời của hắn mà cảm thấy thẹn, mà che miệng y, trước kia thì trực tiếp không vui, sau đó không để ý tới người.
Tuy nói Nhiếp Miểu rất hưởng thụ sự thân mật độc duy của Chu Ký Tình với mình, nhưng cũng biết chọc bé con phải có giới hạn.
Y chớp chớp mắt với Chu Ký Tình, cộng với gật đầu.
Chu Ký Tình rất tin tưởng Nhiếp Miểu, thấy y gật đầu, liền buông lỏng tay, cầm lấy đũa, vẻ mặt thâm cừu đại hận nhìn thịt ba chỉ trong hợp cơm.
Đang lúc hắn chuẩn bị vùi thịt ba chỉ vào cơm, một đôi đũa duỗi tới, kẹp miếng thịt ba chỉ đi.
Nhiếp Miểu ăn phần thịt mỡ, kẹp phần nạc đưa đến miệng Chu Ký Tình, cười hỏi: "Như vậy ăn không?"
Chu Ký Tình: "..."
Tất cả đều là thịt nạc, hắn đương nhiên có thể ăn.
Nhưng kiểu này, cái kiểu phân thức ăn này, thật sự quá khiến người thẹn thùng.
Đến khi ăn trưa xong, mặt Chu Ký Tình đã đỏ đến không được, nhìn hộp cơm sạch sẽ, hắn trộm thở một hơi.
Cuối cùng cũng không bị đút ăn.
Nhiếp Miểu rất tốt, nhưng hiện tại đã tốt đến ăn cơm cũng phải đút hắn, nuôi hắn như em bé, điều này khiến Chu Ký Tình rất xấu hổ.
"Chu Chu, bây giờ em phải ra ngoài đi gặp chị một chuyến, anh muốn đi cùng không?" Nhiếp Miểu thu dọn hộp cơm, quay đầu dò hỏi ý kiến của Chu Ký Tình.
Nhiếp Miểu đương nhiên không phải kêu Chu Ký Tình đi gặp Nhiếp lão gia tử, bây giờ sự tình còn chưa giải quyết, tùy tiện mang Chu Ký Tình qua, Nhiếp lão gia tử nói lời lạnh nhạt bắt nạt bé con nhà y thì làm sao?
Y nghĩ kỹ rồi, nếu Chu Ký Tình muốn đi với mình, y liền đặt một ghế dài ở nơi gặp mặt khác cho Chu Ký Tình.

Xử lý xong phía Nhiếp lão gia tử, rồi gây chướng ngại cho Nhiếp Hòa Nghi, y hẵng đi đón Chu Ký Tình.
Nếu không đi, cũng không có gì.
Sở dĩ hỏi, là bởi vì Nhiếp Miểu rất coi trọng mối quan hệ này, không cho phép có bất cứ sơ xuất gì, y phải cho bé con đủ cảm giác an toàn.
Chu Ký Tình có chút do dự, hắn nhìn thoáng qua laptop khép lại của mình, vừa định đi cùng với Nhiếp Miểu, Nhiếp Miểu đã phát hiện hắn khó xử trước, nói: "Ở gần đây thôi, anh không đi cũng không sao, là chút việc nhỏ, em sẽ xử lý nhanh thôi."
Chu Ký Tình lập tức nói: "Vậy anh không đi."
Về việc Nhiếp Tầm tìm Nhiếp Miểu đến tột cùng là có chuyện gì, Chu Ký Tình cũng không để ý.
Hắn hiện tại một lòng một dạ đặt vào việc học, giờ mỗi ngày sau khi tan tầm, Chu Ký Tình hoàn thành luyện tập vẽ tranh hằng ngày, Nhiếp Miểu đều sẽ thân mật với hắn, hắn muốn học tốt, khiến Nhiếp Miểu cũng rất thoải mái.
Nhiếp Miểu đoán được Chu Ký Tình muốn làm gì, rốt cuộc xem laptop cũng rất nhiều, hơn nữa có lời Du Tử Hành nói.
Đó là trò chơi thân mật y muốn sau khi trốn việc mang Chu Ký Tình về nhà, bây giờ tâm có ngứa đến đâu, muốn vui vẻ thế nào, cũng phải chịu đựng.
Nhiếp Miểu làm bộ cái gì cũng không biết cười: "Vậy em đi đây."
*
Lúc Nhiếp Miểu đến địa điểm chỉ định, Nhiếp lão gia tử đã chờ đến độ uống vài bình trà.
Sắc mặt xanh mét, càng uống trà hạ hỏa hỏa khí càng vượng.
Nhiếp Miểu đi vào, vừa lúc Nhiếp lão gia tử ném ấm trà, tức giận mắng to: "Nó đang làm gì?! Đã gần hai tiếng, nó còn chưa tới! Là muốn làm gì?!"
Nhiếp Tầm ở bên cạnh rất cạn lời nhìn Nhiếp lão gia tử.
"Ông nội, ông tức giận như vậy làm gì? Miểu Miểu lớn như vậy, chúng ta chưa từng nuôi nó, có thể tìm được Miểu Miểu, đã phải cảm ơn trời đất, ông lại vì lời nói của con hàng Nhiếp Hòa Nghi không đặt được lên bàn kia mà tức giận, còn muốn giáo huấn Miểu Miểu, ông nội, ông như vậy sẽ khiến Miểu Miểu trực tiếp làm lơ ông."
* Không đặt được lên bàn (上不了台面): không hiểu lễ tiết, không nên lộ diện trong tình huống công khai, không xứng tầm.
Nhiếp lão gia tử cũng sợ cái này, nhưng ông thật sự tức giận.
Ông muốn Nhiếp Miểu trở thành người thừa kế! Đứa cháu trai xuất sắc trên tay còn chưa ôm nóng, đã bị tên không nên thân Chu gia kia cuỗm đi, phó tâm phí lực làm công cho Chu thị, còn muốn cùng tiểu thiếu gia Chu gia xử đối tượng...

* Xử đối tượng: chỉ những người đang trong mối quan hệ yêu đương.
"Thì thật sự sẽ không trực tiếp làm lơ, mặc kệ nói thế nào, một giọt máu đào hơn ao nước lã mà." Nhiếp Miểu ở cửa nghe thấy lời Nhiếp Tầm nói, đẩy cửa bước vào.
Nghe thấy những lời thân thiện của Nhiếp Miểu, Nhiếp lão gia tử khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng không mất bình tĩnh nữa.
Nhiếp Miểu nhìn thoáng qua mảnh vỡ ấm trà trên mặt đất, gọi người đến dọn dẹp.
Chờ người phục vụ thay một ấm trà khác, đi rồi, Nhiếp Miểu mới ngồi đối diện Nhiếp lão gia tử, thong thả ung dung pha trà.
Trong lúc pha trà, không nói một lời.
Nhiếp lão gia tử nghẹn đến mức khó chịu, cuối cùng nghiến răng hàm nói: "Nhóc con, mày có ý gì? Đến lời cũng không định nói?"
Nhiếp Miểu không thèm nâng mí mắt, hoàn toàn không có ôn hòa như ở bên cạnh Chu Ký Tình: "Lời này của ông, không phải ông kêu tôi tới đây sao? Tôi đang chờ ông nói chuyện."
Nhiếp Tầm bên cạnh nghe xong buồn cười, nhất là thấy biểu cảm ăn mệt của Nhiếp lão gia tử, trong lòng rất là vui vẻ.
Bọn họ là người một nhà, chỉ có người một nhà mới có thể không mang mặt nạ giả thế này.
"Ông nội, ông cũng một đống tuổi rồi, làm khó Miểu Miểu của chúng ta làm gì, ông có xấu hổ không?" Nhiếp Tầm làm người điều giải giữa hai ông cháu.
Nhiếp lão gia tử hừ một tiếng: "Sao ta phải làm khó nó, là nó làm khó ta! Làm ăn trong nhà chờ nó, nó không làm, chạy tới Chu gia cùng Chu ——"
Lời còn chưa nói xong, Nhiếp Miểu đã đưa cho Nhiếp lão gia tử một chén nước, sau đó nghiêm túc nói với Nhiếp lão gia tử: "Ông nội, tôi thích Chu Chu từ lâu, khó khăn lắm mới theo đuổi được người, ông xác định muốn nói xấu em ấy trước mặt tôi sao? Với tôi, Chu Chu rất quan trọng, là trân bảo."
Nhiếp lão gia tử nổi da gà, đồng thời rất tức giận, tay run rẩy, chỉ vào Nhiếp Miểu và Nhiếp Tầm nói: "Ta biết mà, ta biết mà...!Thằng oắt này nguyện ý trở về, chỉ muốn mượn gia thế Nhiếp gia để tiếp xúc với thằng nhóc Chu gia kia! Bằng không nó căn bản không muốn về!"
Nhiếp Tầm đã rõ chuyện này từ lâu, chị đương nhiên nói: "Vậy ông nội phải càng cảm tạ Tiểu Chu tiên sinh, nếu không phải Miểu Miểu thích Tiểu Chu tiên sinh, muốn theo đuổi Tiểu Chu tiên sinh, phải có đường để quen biết Tiểu Chu tiên sinh, bằng không với năng lực của em ấy, em ấy cần về nhà sao?"
Khi Nhiếp Miểu mới vừa trở về, Nhiếp lão gia tử liền cảm thấy không quá thích hợp.
Cháu trai tìm nhiều năm như vậy đã trở lại, ông đương nhiên cao hứng, nhưng thấy cháu trai đạm nhiên tự nhiên, không vì đột nhiên phất nhanh mà kích động vui sướng hay mất tự nhiên, ông liền cảm thấy rất không đúng rồi.
Kết quả tra một cái, phát hiện Chu thị hiện giờ phát triển không ngừng, càng đi càng cao, Nhiếp lão gia tử mới phát hiện rằng cháu trai này của mình, năng lực thật sự rất mạnh!
Nhiếp lão gia tử nghe lời Nhiếp Tầm nói, trong lòng bị đè nén ngạt thở.
Một chút ông cũng không muốn cảm tạ thằng nhóc Chu gia, nó là đang bắt cóc hy vọng của Nhiếp gia!
Thấy Nhiếp Miểu vân đạm phong kinh, dáng vẻ hoàn toàn không có nửa phần run sợ vì ông cáu kỉnh và tức giận, Nhiếp lão gia tử thu hỏa khí, chuyển sang nói lý: "Miểu Miểu à, con xem đàn ông Chu gia, mỗi một người đều là tay ăn chơi, con giúp Chu gia đi lên, tương lai tên Chu gia kia coi trọng người khác, vứt bỏ con, con phải làm sao? Con phải có sự nghiệp của riêng mình, khiến nó không dám làm bậy bên ngoài."
"Ông nội, tôi không có bất cứ hứng thú gì với sản nghiệp Nhiếp gia." Nhiếp Miểu buông chén trà, nghiêm túc nói với Nhiếp lão gia tử, "Chu Chu làm kinh doanh không tốt, toàn bộ Chu thị đều do tôi nắm giữ, ông Chu cũng biết chuyện này, tôi theo đuổi Chu Chu, để có được sự đồng ý của ông Chu, đã đáp ứng điều kiện, sẽ dạy ra một người thừa kế cho Chu thị."
Nhiếp lão gia tử mở to hai mắt nhìn: "Con vì tình cảm, cái gì cũng không cần, làm không công cho người khác? Cho dù hiện tại con tay nắm Chu thị, nhưng con chỉ có thể chạm đến quyền lực tạm thời, Nhiếp gia mới thật sự là không bán hai giá."
Nhiếp Miểu nói: "Tôi cần quyền lực đó làm gì? Tôi tay nắm Chu thị, chỉ là vì để tôi và Chu Chu ở bên nhau, không có trở ngại.


Về phần Nhiếp thị, không phải chị làm khá tốt sao? Đến lúc đó kén chàng rể, cũng có thể có người kế tục."
Nhiếp Tầm không tán đồng nói: "Nhiếp gia là của em, chị giúp em tạm quản, tương lai em rời khỏi Chu gia, Nhiếp gia chính là đường lui của em."
"...!Chị, nếu em thật sự muốn quyền lực, mặc kệ là Chu gia, hay là Nhiếp gia, em cũng chướng mắt." Nhiếp Miểu không muốn dây dưa với bọn họ nữa, nói xong năng lực và ý tưởng của mình, thẳng vào chủ đề, "Tôi không muốn, tôi muốn chỉ có Chu Ký Tình."
Nhiếp lão gia tử nhìn Nhiếp Miểu mặt mày bình tĩnh, thở dài nói: "Con thật sự hạ quyết tâm? Tương lai cần ta không còn, Nhiếp thị phân đến trong tay thằng nhãi cướp hơn hai mươi năm tốt đẹp của con, con cũng không thèm để ý?"
Nhiếp Miểu không thích Nhiếp Hòa Nghi, Nhiếp lão gia tử biết.
Nhiếp Miểu cười một tiếng, ý tứ sâu xa nói: "Ông nội, ông phải giao cho người ngoài sao? Một người ngoài cố ý châm ngòi quan hệ giữa chúng ta."
Nhiếp lão gia tử hừ một tiếng, không đáp.
Nhưng Nhiếp Miểu hiểu, chờ sau khi Nhiếp lão gia tử trở về, sẽ dạy cho Nhiếp Hòa Nghi một bài học không thể nào quên.
Như vậy, Nhiếp Miểu liền vừa lòng.
Chẳng qua không yên tâm hai người trung niên không đầu óc kia, lúc Nhiếp Miểu rời đi, còn khe khẽ nói với Nhiếp Tầm một phen, nói cho Nhiếp Tầm một số thủ đoạn nhỏ, để Nhiếp Tầm thu thập Nhiếp Hòa Nghi.
Nhiếp Tầm cười nói: "Em yên tâm, nó có tâm tư gì, chị biết.

Còn không phải muốn lấy một người giàu sao? Chị sẽ cho nó được như nguyện."
Nhiếp Miểu vừa lòng rời đi, lúc trở về cao ốc Chu thị, còn kiểm tra thời gian, nghĩ thời gian chậm trễ có chút dài quá.
Chẳng qua thời gian dài như vậy, không biết Chu Chu sẽ học được cái gì.
Nhiếp Miểu có chút chờ mong vào thang máy.
Không ngờ vừa đến tầng hai mươi ba thì gặp Anna đang hoang mang rối loạn.
Nhiếp Miểu nhíu mày: "Đừng chạy ở tầng hai mươi ba, giày cao gót của cô làm ồn quá."
Anna vẻ mặt đau khổ nói: "Không phải, là sếp xảy ra chuyện."
"Cô nói cái gì?!" Sắc mặt Nhiếp Miểu đại biến.
======.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương