Sau Khi Xuyên Thành Mỹ Nhân Sư Thúc Bệnh Tật
-
2: Không Thể Nào
Vào mùa đông tháng 12 âm lịch, nhìn thoáng qua có thể thấy điểm kết thúc của tuyết.
Một cậu bé khoảng tám chín tuổi, mặc quần áo mỏng manh, một mình ngồi xổm dưới gốc tùng lau nước mắt, từ bên trong áo lấy ra một chiếc màn thầu đã nguội.
Nó hít một hơi thật sâu, vùi đầu cắn một miếng rồi như nhớ ra điều gì đó, nó liền liếc sang khoảng trống bên trái.
Do dự một lúc, Cố Mạt Trạch dùng sức bẻ màn thầu cứng, đi đến khoảng trống bên gốc cây, đưa một nửa bánh: "Tại sao lại đi theo ta, ngươi cũng đói à."
Giọng nói non nớt vang lên trong tuyết, gió lạnh cuốn theo tuyết mịn, đánh lên bàn tay nhỏ bé trắng nõn, hồi lâu không có người đáp lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Mạt Trạch lộ ra nghi hoặc, nó nhét màn thầu vào tay của bóng người trong tầm mắt, không ngờ hành động này xuyên qua người đối phương, màn thầu rơi thẳng xuống đất.
Đôi mắt nó mở to, hai bàn tay nhỏ vung vẩy trong không khí với vẻ không thể tin được.
Ở đây không phải có người sao?
Sao không chạm được?
Ngay sau đó, Cố Mạt Trạch phát hiện ra rằng bên cạnh mình có thêm một linh hồn, chỉ có nó mới có thể nhìn thấy, một linh hồn hư vô, mờ nhạt bén rễ cạnh nó.
Cố Mạt Trạch gọi nó: Thiên Lễ.*
Thiên Lễ hay còn gọi là món quà trời ban.
Mười năm sau.
Mưa phùn rơi xuống biển tre bao la.
Nam tử trẻ tuổi cầm ô dừng chân trước lũy tre xanh cao, một tia máu xẹt qua qua đôi mắt đen láy, trong khoảng không tầm mắt hiện ra một bóng người.
Hắn ngồi xổm xuống, nghiêng cái ô về phía linh hồn đang ngủ say, tay còn lại đặt lên trán linh hồn, một luồng sáng màu lam nhạt từ lòng bàn tay hắn hướng về phía linh hồn, bao quanh thân ảnh hư ảo.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, không ngừng rơi xuống dọc theo mép ô đỏ.
Cố Mạt Trạch thu tay về, trong mắt phản chiếu nét mày như tranh của thanh niên.
Mười năm trước, một tin tức lan rộng toàn đại lục—Phù chủ Văn Úc hy sinh thân mình vì việc lớn, chôn cất ở Quỷ Lâu!
Lúc này, thiếu niên mười lăm tuổi đột nhiên xuất hiện ở Bắc Vực từng gây chấn động toàn bộ Tu Chân giới đã biến mất, đồng thời, một linh hồn trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh hắn.
Ai có thể ngờ rằng linh hồn ngốc nghếch không có thần trí ở cạnh hắn mười năm lại là Bắc Vực Phù chủ, Văn Úc.
Bàn tay Cố Mạt Trạch vuốt ve gương mặt trắng nõn, ánh mắt hung ác nham hiểm hiếm khi lộ ra một chút dịu dàng.
"Bất kể ngươi là ai, chỉ cần vĩnh viễn ở bên cạnh ta, nếu không..."
—Giết ngươi.
Tiếng mưa nhấn chìm cả khu rừng.
Không lâu sau, mưa lớn dần tạnh, Cố Mạt Trạch thu lại ô, nói với linh hồn hư ảo bên cạnh: "Thiên Lễ, hôm nay ta phải đi giải quyết một người, trên danh nghĩa hắn là sư thúc của ta, trưởng lão Văn Thu Thời của Thiên Tông."
"Hắn là một kẻ điên, khi ta còn nhỏ, hắn từng nhiều lần đẩy ta vào chỗ chết nhưng phúc mệnh của ta lớn."
Cố Mạt Trạch nghiêng đầu sang một bên, mặt không chút thay đổi nhìn linh hồn, thấp giọng nói: "Ta giết hắn để trừ họa, không phải làm việc ác, ngươi yên tâm."
Nửa canh giờ sau, Quỷ Khóc Nhai.
Hơn mười năm trước, có một trận đại chiến diệt trừ yêu ma liên quan đến toàn bộ Tu Chân giới, vách núi này là một trong những chiến trường, sau trận chiến xương cốt chồng chất như núi, nhiều năm như vậy tụ thành tà khí cực nặng, sinh ra vô số âm hồn lệ quỷ.
Hàng đêm, tiếng khóc thê lương phát ra từ vách núi, vang vọng khắp nơi.
Bên Quỷ Khóc Nhai, Cố Mạt Trạch giẫm lên một bàn tay đang nắm tảng đá nhô ra trên vách đá, giữa tiếng gào thét quỷ dị xung quanh, lạnh nhạt nói: "Văn trưởng lão, dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Cứu, cứu ta...!Khụ khụ"
Tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên, ánh mắt của Cố Mạt Trạch trở nên lạnh lùng, lực dưới chân mạnh hơn, nghiền nát từng ngón tay bên dưới.
Tiếng hét chói tai lập tức vang lên.
Lọt vào tai hung thủ lại giống như một khúc nhạc dễ nghe, thanh niên đứng bên vách đá nhếch khóe môi, trong đôi mắt đang nhìn xuống, hiện lên một tia huyết sắc kỳ dị, tương phản với những hoa văn đỏ tươi lặng lẽ xuất hiện trên xương cổ tay, toát ra tà khí vô biên.
Nhưng trạng thái này cũng không kéo dài bao lâu, hăn như nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn lại.
Sau lưng, gió thổi cát bụi, trống rỗng, không có một cái gì.
Tuy nhiên, Cố Mạt Trạch đã nhìn thấy bóng dáng mà hắn muốn thấy, quay đầu lại, giày đen nhấc ra khỏi bàn tay đang nắm tảng đá, lập tức rũ mắt xuống, một cước đá người ra khỏi vách Quỷ Khóc Nhai.
"Là ngươi gieo gió gặt bão, Văn trưởng lão, không..."
Cố Mạt Trạch giễu cợt nói ra ba chữ, coi như tạm biệt: "Văn sư thúc."
Cùng lúc đó, vài vệt sáng vút qua chân trời.
Đệ tử Thiên Tông mặc cùng một trang phục có hoa văn trắng trên nền xanh giống Cố Mạt Trạch hạ xuống chỗ trống của đỉnh vách đá.
Người cầm đầu từ linh kếm nhảy xuống, một tay thu lại kiếm, một tay cầm la bàn bước nhanh tới: "Cố sư đệ, sao đệ lại ở đây, Thất sư thúc đâu?"
Người nọ nói xong, đi đến rìa vách đá theo hướng la bàn chỉ, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Những đệ tử còn lại lập tức hiểu ý, mọi ánh mắt đổ dồn về phía người duy nhất có mặt ở đây, một lát sau liên tiếp các tiếng chất vấn vang lên.
"Cố Mạt Trạch, ngươi đã đẩy trưởng lão xuống?"
"Cho dù hắn có tội, cũng không đến lượt ngươi xử lí hắn, Cố Mạt Trạch, ngươi thật to gan!"
"Ngươi đúng là coi trời bằng vung."
Thuở nhỏ Cố Mạt Trạch ở Thiên Tông, là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Mọi người đối với hắn không thể gọi là chán ghét nhưng cực kỳ kiêng kỵ, đến nỗi dù họ có tức giận đến mức ai cũng nóng lòng muốn bắt Cố Mạt Trạch về Thiên Tông giao cho Tông chủ trừng trị nhưng lại không dám đứng ra làm chim đầu đàn, chỉ có thể đặt hy vọng vào người vừa nói.
Mục Thanh Nguyên trầm mặc một hồi, hỏi: "Cố sư đệ, là đệ sao?"
"Nếu muốn biết, sao không từ Quỷ Khóc Nhai nhảy xuống, tự mình đi hỏi trưởng lão", Cố Mạt Trạch liếc nhìn đám đồng môn, xoay con dao găm Nhược Hỏa giữa các ngón tay, phản chiếu một tia sáng lung linh lạnh lẽo.
"Đúng rồi, nếu đủ nhanh, nói không chừng còn có thể cứu hắn."
"Ngươi—!" Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.
Mặc dù là người tu hành nhưng nếu từ Quỷ Khóc Nhai này nhảy xuống, chưa nói đến yêu ma quỷ quái bên dưới, chỉ cần từ độ cao này mà rơi xuống thì chỉ có thịt nát xương tan.
Vả lại trưởng lão Văn Thu Thời khét tiếng, ai lại nguyện ý đánh đổi mạng sống của mình mà cứu hắn!
Cố Mạt Trạch thấy thế, nói "Không thú vị" rồi cất bước rời đi.
Mục Thanh Nguyên cau mày, không nhúc nhích, những người khác cũng không dám ngăn cản, cứ như vậy để hắn rời đi.
Cố Mạt Trạch đi về phía trước, giải quyết được một phiền toái, lẽ ra phải cảm thấy vui vẻ nhưng vẻ mặt hắn lại không hề thoải mái, ngược lại bước chân càng lúc càng chậm, lông mày càng ngày càng nhíu lại.
Một khắc nào đó, giày đen chạm đất dừng lại.
Cố Mạt Trạch nhìn xung quanh, sau khi không thấy linh hồn quanh năm luôn đi theo mình, sắc mặt hắn thay đổi, sững người tại chỗ.
Đâu rồi? Y đi đâu rồi?
Cố Mạt Trạch nhắm mắt lại, những mảnh kí ức nhanh chóng lóe lên trong đầu, cuối cùng tìm được manh mối trong một khung cảnh.
Mới vừa rồi trên Quỷ Khóc Nha, hắn vừa quay người rời đi, liền có thứ gì đó bị kéo xuống vực sâu...
Đôi mắt đen nhánh mở ra, Cố Mạt Trạch đột ngột quay lại.
Bên Quỷ Khóc Nhai.
Vẻ mặt đệ tử Thiên Tông buồn bực: "Lần này làm sao giải thích với tông chủ?"
Một người nói: "Tông chủ đã nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho nên chúng ta chỉ có thể đi đường vòng đến đầm lầy chết."
Đệ tử ôm kiếm bên cạnh hừ lạnh: "Nói một cách nhẹ nhàng, không cần nói tốn bao nhiêu thời gian, ở đó có vô số lệ quỷ, cho dù mạnh như Tông chủ cũng không dám dễ dàng đặt chân đến, chờ đợi chúng ta chính là cái chết."
Nghe vậy, người nọ chỉ vào vách đá nói: "Đã như vậy thì chỉ có thể đi xuống từ nơi này tìm trưởng lão."
"Ngươi có bị điên rồi à!" Trương Giản Giản không nói nên lời, lắc đầu, "Đừng để bị Cố Mạt Trạch lừa, chỉ có kẻ ngốc mới..."
Lời còn chưa dứt, một bóng người mảnh khảnh đã lao như một cơn gió về phía bọn họ, từ bên cạnh nhảy xuống, trong nháy mắt rơi vào bóng tối vô tận.
Đỉnh vách đá bỗng im bặt.
Người nọ nhanh đến mức chỉ có thể bắt được dư ảnh, thậm chí đám người còn không nhìn rõ là ai, trong lúc vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc lại nhìn thấy sắc mặt Mục Thanh Nguyên thay đổi, hướng về phía vách đá hét lớn một cái xưng hô không thể tưởng tượng nổi: "Cố sư đệ!"
Mọi người trong Thiên Tông đều sửng sốt một lúc, tròng mắt sắp rớt ra bên ngoài.
Ai?
Cố Mạt Trạch?
Hắn điên rồi!!!
***
"..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải y bị cuốn sách từ trên trời rơi xuống làm ngất xỉu sao?
Văn Thu Thời nhìn ánh sáng dần dần biến mất phía trên mình, còn chưa kịp phản ứng, trong đầu đã tràn vào rất nhiều tin tức.
Sau khi y tiêu hóa xong, xung quanh đã tối đen, chỉ có những dây leo rũ xuống phát ra ánh sáng yếu ớt như ngọn lửa, kèm theo tiếng kêu gào không ngừng bên tai, cảm giác về nơi đang ở trở nên rõ ràng hơn.
Văn Thu Thơi rơi vào trầm mặc.
Cảnh tượng này trông có vẻ quen thuộc, ngay trong cuốn sách vừa hiện ra trong đầu, kết cục của một tên sư thúc phản diện cùng tên với y:
Quỷ Đằng phát ra ánh sáng yếu ớt, chiếu vào khuôn mặt kinh hãi của Văn Thu Thời, kèm theo tiếng quỷ khóc càng ngày càng gần bên tai, hắn cảm giác được tiếng bước chân của tử thần đang tới gần.
Chờ đợi hắn, thì ra không phải là tan xương nát thịt mà là đêm trước khi chạm xuống đất của Đầm Lầy Chết - Vạn Quỷ Phể Thệ!*
Vạn Quỷ Phệ Thể, hàng ngàn ma quỷ nuốt xác
Chắc là đang nằm mơ!
Văn Thu Thời lắc đầu, muốn tỉnh lại, sau đó mở mắt ra: "..."
Y, Văn Thu Thời, vào sinh nhật lần thứ mười của mình, khi được hỏi về nguyện vọng và sở thích của mình thì ông của y, người đã hiểu lầm bởi một câu " thích buôn dưa lê và ăn dưa bở" của tuổi trẻ, đã nhét đầy cho y hai túi hạt dưa, rồi đá vào đạo quán - học bát quái.*
Bát quái (Một nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời Cổ đại.
Gồm 8 quẻ: Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài.Sử dụng 1 vạch ngang - để đại diện cho mặt trời, 2 vạch -- tượng trưng cho mặt trăng.
Dùng 3 ký hiệu hai loại vạch trên tổ hợp thành 8 nhóm, gọi là bát quái).
Mỗi quái tượng trưng cho 1 sự vật nhất định.
Bát quái lại phối hợp nhau tạo thành 64 quái, dùng tượng trưng cho các loại hiện tượng tự nhiên và hiện tượng nhân gian.
Về sau dùng để chiêm bốc, bói toán.
Qua một đêm, từ một thiếu gia có cuộc sống giàu sang thành một tiểu đạo sĩ tay cầm phất trần, không khóc không ầm ĩ, cũng không treo cổ tự tử, chỉ là y không học bát quái mà học được bùa chú.
Năm năm sau khi học thành, trên đường xuống núi để trở về, y lại bị một cuốn sách đập trúng, sau đó không hiểu sao lại xuyên vào sách.
Bây giờ, lại sắp chết?!
Văn Thu Thời hoàn toàn nhận thức được tình hình, trở nên im lặng, khí lạnh từ bốn phía ập tới, thời gian dần trôi đi, ý thức tỉnh táo ban đầu của y dần tan rã.
Có khi vừa nhắm mắt, lại không thể mở ra lần nữa...
Lúc cận kề cái chết, đôi môi tái nhợt của Văn Thu Thời khẽ mấp máy, có rất nhiều điều muốn nói nhưng đến bên miệng lại biến thành một tiếng thở dài.
Không còn thời gian, Văn Thu Thời rất bi thương.
Thôi, thôi.
Đã như vậy, y liền kể một bí mật về nhân vật chính Cố Mạt Trạch mà trên đời này trừ y ra thì không ai biết! Coi như là đóng góp một chút cho thế giới trong văn máu chó này để y không uổng công trong chuyến đi này!
"Khụ, khụ,"
Văn Thu Thời gian nan hắng giọng một cái, giữa sương khói mơ hồ cùng tiếng ma quỷ gào thét, y liều mạng nói ra lời cuối cùng giống như muốn tuyên bố với toàn thế giới: "Đế Vương tương lai của Tu Chân giới, Cố Mạt Trạch - thật sự là một tên nhóc khóc nhè!!!"
Sau khi rống lên một hơi, Văn Thu Thời cho rằng bản thân đã lập được một kỳ tích nào đó, hài lòng nhắm mắt lại.
Lúc này, một âm thanh chói tai phía trên truyền đến từ xa đến gần.
Văn Thời sửng sốt, đặc biệt ngay khi tiếng "tên nhóc khóc nhè" vang vọng rõ ràng bên tai, một cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo y, dùng một lực lớn kéo y vào lòng.
Ngay lập tức cảm giác gục ngã vơi dần thay vào đó là mong muốn sống sót vốn tàn lại được hồi sinh.
Hai tay của Văn Thu Thời mò mẫm trong ánh sáng lờ mờ, chạm đến hoa văn trên vạt áo thì hướng lên trên vòng qua cổ đối phương, siết chặt cánh tay, cả người liều mạng bám lên.
Bàn tay luồn qua đầu gối y bỗng cứng đờ.
Cố Mạt Trạch cụp mắt nhìn chằm chằm, nép y vào lòng thêm một chút.
Bức màn Quỷ Đằng treo phía dưới giữa vách đá đột nhiên mở ra, lộ ra hang đá tự nhiên ẩn giấu phía trong.
Vạt áo Cố Mạt Trạch xoay chuyển nhanh chóng, bế người nào đó không nhúc nhích nãy giờ, quay người bước lên cửa hang, hơi khom lưng rồi sải bước đi vào.
Hang đá chật hẹp, khắp nơi đều là U Hỏa Quỷ Đằng.
Thông qua ánh sáng lờ mờ, Cố Mạt Trạch cụp mắt xuống, tia máu trong mắt dâng trào, khi thấy rõ linh hồn của người trong lòng mình, vẻ mặt hắn mới thả lỏng một chút.
Linh hồn ban đầu của cơ thể này, Văn sư thúc mà hắn cực kỳ chán ghét đã biến mất, thân thể đang bị chiếm giữ bởi linh hồn lúc bấy giờ khác hoàn toàn với vẻ ngoài của Văn sư thúc, là vẻ ngoài vô cùng quen thuộc của linh hồn mà hắn đã nhìn thấy vô số lần trong mười năm nay.
Thiên Lễ, tất nhiên là đã đoạt xá.
Biến cố đột ngột xảy ra, vẻ mặt Cố Mạt Trạch âm trầm, một lúc sau, bàn tay ôm eo y giật giật, nhắc nhở: "Không có chuyện gì cả."
Cái đầu nằm sấp trên cổ hắn khẽ nhúc nhích.
Văn Thu Thời tỉnh lại, tầm mắt thất thường nhìn thoáng qua, chạm vào một ánh mắt quen thuộc không thể giải thích được.
Y dừng một chút, nhìn vào đôi mắt đen gần trong gang tấc.
Khoảng cách quá gần khiến đôi mắt của Cố Mạt Trạch như một tấm gương, phản chiếu U Hỏa Quỷ Đằng cùng với một khuôn mặt tái nhợt hoàn toàn xa lạ.
"??" Ai đây?
Văn Thu Thời ngờ vực, bĩu môi thăm dò.
Sau đó, y nhìn thấy người trong mắt Cố Mạt Trạch cũng đang làm hành động tương tự.
"?!!"
Trên mặt Văn Thu Thời lộ ra vẻ không thể tin được, ánh mắt dán chặt vào nam tử anh tuấn đang ôm mình, không từ bỏ ý định tiếp tục bĩu môi.
Cố Mạt Trạch: "..."
Hắn do dự một chút, môi mỏng khẽ động từ chối: "Không thể nào.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook