Trước khi ra ngoài Vân Lạc Đình đã ăn một ít đồ ăn sáng, cộng với trên đường đến đây Bùi Huyền Trì vẫn luôn đút đồ ăn vặt cho cậu, với nửa khối bánh cùng với mấy chén trà ngọt, cậu cảm giác cậu no rồi.
Lão phu nhân ngồi phía đối diện bọn họ, gương mặt hiền từ nhìn Bùi Huyền Trì đút mèo nhỏ ăn, bà sợ hắn không với tới nên cứ liên tực đẩy đĩa điểm tâm sang bên này: "Nếu con đã dọn ra khỏi Điện Quảng Phụng.

Vậy hôm nay đừng vội về, ở lại dùng bữa tối với chúng ta."
"Gia gia con sáng sớm hôm nay đã đi ra ngoài, chờ ông ấy trở về ta sẽ tự mình xuống bếp, làm đồ ăn ngon cho con."
Hạ Dục Cẩn nhướng mày: "Mẫu thân tự mình xuống bếp? Ừm, lần trước con vào cung tìm điện hạ, lúc trở về trời cũng đã tối muộn, ngài bắt lấy con hỏi toàn là chuyện của điện hạ, con bảo con đói, ngài lại kêu con vừa ăn vừa nói, nhưng mà bánh bao lại không có cái nào nóng.

Bây giờ điện hạ qua, ngài vậy mà muốn đích thân xuống bếp? Mẫu thân, người bất công."
Lão phu nhân cười: "Là do con tham ăn, yên tâm sẽ không thiếu phần của con."
Bọn họ đang ngồi nói chuyện thì quản gia hoảng hốt chạy vào, ghé vào bên tai lão phu nhân nhỏ giọng nói gì đó.

Ngay lập tức ý cười trên mặt bà biến mất tăm.
Bùi Huyền Trì thấy thế, mặt không biến sắc thả ma khí ra ngoài.

Quả nhiên ở trước cửa phủ Tướng quân có một cỗ xe ngựa xa hoa, cung nữ nâng người bên trong xe xuống, người đi xuống xe ngựa không ai khác chính là Thục quý phi, Hạ Thục Nguyệt.
Suy nghĩ một lát, Bùi Huyền Trì xoa đầu mèo nhỏ, hỏi: "Có mệt không?"
"Meo." Vân Lạc Đình đúng là có một chút buồn ngủ, cậu trốn bên trong áo ngoài rất ấm, với lại cũng gần đến trưa, nên độ ấm cũng tăng lên, ánh mặt trời chỉ chiếu vào một nửa, làm cậu bất tri bất giác có chút buồn ngủ.
Bùi Huyền Trì không để cậu ngủ, hắn sờ sờ bụng cậu: "Ăn no liền ngủ sao?"
"Meo......" Vân Lạc Đình khẽ khịt mũi, ôm lấy tay hắn, rồi từ từ đi từng chút từng chút một trốn vào bên trong áo ngoài của hắn.
Bùi Huyền Trì bật cười nói: "Đi ra ngoài chơi một lát, bên trong hoa viên có rất nhiều hoa, không chừng có thể nhìn thấy bướm."
"Meo meo?" Vân Lạc Đình trở mình, chỉ lộ ra một đôi mắt mèo nhìn hắn.
Thời tiết lạnh như thế này còn có thế nhìn thấy bướm sao?

Vân Lạc Đình mơ hồ nghe ra một chút ý của Bùi Huyền Trì, thấy hắn không muốn giải thích, cậu cũng không muốn hỏi, chui ra từ trong áo ngoài của hắn: "Meo meo ~"
Ta đi đây.
Thấy Vân Lạc Đình nhảy xuống, Hạ Dục Cẩn vội nói: "Chỗ này bởi vì muốn xây đình, nên chỉ có hai bên người là nhiều hoa, để ta đưa ngươi đi ra đằng sau xem, bên đó có rất nhiều hoa."
Sau đó hắn lại nói với Bùi Huyền Trì: "Ngươi ở lại cùng ngoại tổ mẫu nói chuyện, mèo nhỏ cứ giao cho ta."
Hắn nói xong liền đuổi theo cậu.
Lão phu nhân cầm chén trà, bà nhìn Bùi Huyền Trì thay đĩa đồ ăn của mèo thành đĩa điểm tâm bình thường: "Con hẳn là cũng đã biết?"
Bùi Huyền Trì nói: "Nàng muốn gặp ta, biết ta ở phủ Tướng quân, tất nhiên sẽ tới tìm."
Nàng ở trong cung không tìm được cơ hội gặp mặt.

Nhưng ở phủ Tướng quân thì khác, nàng thân là đích nữ của phủ Tướng phân, tất nhiên có thể xin ý chỉ của hoàng đế để về thăm nhà.
Lão phu nhân thở dài, bà lắc đầu tất nhiên là cái gì cũng không cần phải nói.
Vân Lạc Đình chạy đi không bao lâu, thì Hạ Thục Nguyệt đi tới.
Lão phu nhân vịn bàn đá đứng dậy: "Thần phụ thỉnh an Thục quý phi."
Hạ Thục Nguyệt vội tiến lên đỡ lão phu nhân: "Mẫu thân đây là có ý gì, bây giờ không phải là ở trong cung, hai người chúng ta là mẫu tử tất nhiên không cần để ý mấy cái lễ nghĩa này, nên là nữ nhi hành lễ với mẫu thân mới đúng."
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, hất tay nàng ra rồi tự mình ngồi xuống, bà nhàn nhạt nói: "Trong mắt ngươi thật sự còn người mẫu thân này sao? Vừa đến ánh mắt liền nhìn chằm chằm điện hạ không dời."
Hạ Thục Nguyệt nghẹn giọng, nàng không ngờ lão phu nhân lại hạ nàng thể diện của nàng xuống như thế.

Còn là trực tiếp chọc phá, không thèm để cho nàng nửa đường sống.
"Ta lâu rồi mới được gặp con mình, tất nhiên sẽ nhìn nhiều thêm hai cái." Hạ Thục Nguyệt thấy cứ giằng co như vậy không ổn, liền đơn giản nói: "Dạo này điện hạ có khoẻ không?"
"Như ngươi thấy đó." Bùi Huyền Trì thần sắc hờ hững nói: "Không chết."
Cái khăn trên tay cùa Hạ Thục Nguyệt nhăm nhúm "Con ta......"
Bùi Huyền Trì uống một cốc trà ngọt, không thèm nhìn Hạ Thục Nguyệt một, chỉ hỏi: "Hai người kia ngươi đã an tán chưa?"
Hạ Thục Nguyệt chưa mở miệng, cung nữ bên cạnh nàng đã mở miệng nói trước: "Điện hạ có điều không biết, hai người kia không phải là cung nhân hầu hạ của Cung Thập Phương.


Nương nương đã tra ra là có người ở sau lưng hãm hại nhằm châm ngòi ly gián điện hạ với nương nương.

Nương nương giận dữ nên đã gọi người kéo hai kẻ kia lôi đi bãi tha ma."
Trong lòng Bùi Huyền Trì cười lạnh, ta với Hạ Thục Nguyệt còn cần người khác ở giữa châm ngòi ly gián sao?
Thật là buồn cười.
Vì muốn hắn biến mất trong Điện Nam Lăng, Hạ Thục Nguyệt bỏ ra không ít công sức, Hạ Thục Nguyệt cho rằng hắn không biết?
Nghĩ cũng đúng, nếu hắn không trọng sinh thì lúc này đúng là không có biết.
Đáng tiếc tạo hóa trêu người, kiếp trước, trước khi gần chết bọn họ mới khai ra tất cả mọi chuyện, kẻ nào là người chủ mưu, kẻ nào ở phía sau màn đẩy tay, ai hại hắn ở Điện Nam Lăng phải chịu liên tiếp hạ độc, sát thủ ám sát, hắn đều rõ ràng.
Hạ Thục Nguyệt thở dài, trên mặt tràn đầy bi thương.
Nhưng mà, cho dù là lão phu nhân hay là Bùi Huyền Trì, đều không có mở miệng dò hỏi ý tứ của nàng.
Từ lúc Hạ Thục Nguyệt tiến vào nơi này, vậy mà không có ai kêu nàng ngồi xuống, một tên hạ nhân cũng không có, Bùi Huyền Trì mặc kệ, trong lòng lão phu nhân lại đang tức giận, càng không phản ứng nàng.
Cung nữ bên người Hạ Thục Nguyệt là nha đầu của hồi môn của nàng, đã theo nàng mấy năm.

Thấy tình hình này, vội vàng dọn ra ghế dựa, Hạ Thục Nguyệt lúc này mới ngồi xuống.
Hạ Thục Nguyệt nói: "Ta biết trong lòng con có oán giận, nhưng mẫu phi cũng là bất đắc dĩ, lúc ấy Hạ gia......"
"Chờ đã." Ánh mắt lão phu nhân ngầm có ý cảnh cáo, liếc mắt nhìn nàng: "Hạ gia cho dù có thật sự bị lật đổ, cũng còn có ta và ngươi phụ thân ngươi chống, chớ nên đẩy việc lúc đó lên đầu Hạ gia."
Mấy thế hệ Hạ gia đều là võ tướng, vì triều đình mà lập không ít công lao, cho dù có phải liều mình đánh một canh bạc, cũng có thể bảo vệ được một đứa trẻ còn quấn trong tã lót.
Hạ Thục Nguyệt nói: "Hạ gia cùng......!có quan hệ, ta tất nhiên sẽ đặt lợi ích của Hạ gia lên hàng đầu"
Ngữ khí nàng gian nan, như là đang kể ra nỗi khổ bất đắt dĩ ở trong lòng.
Lão phu nhân đập bàn: "Lời này mà ngươi cũng có thể nói ra được?"
Là Quý phi dựa vào Hạ gia, không phải Hạ gia dựa vào người Quý phi.

"Mẫu thân hiểu lầm ta......" Hạ Thục Nguyệt cuống quít giải thích: "Ta thật sự có nỗi khổ khó nói, trước mắt cũng có tâm tư hối cải, mong muốn bồi thường cho con ta, mọi việc hôm qua đều là có người ở giữa tính kế, còn nữa, chỉ là một còn mèo mà thôi, con ta vậy mà còn oán ta, dù ta có thật sự trộm mèo về, hắn sẽ để ý đến sao?"
"Chỉ sợ đến lúc đó hắn bỏ luôn con mèo đó, lòng ta đều......"
"phanh"
Chiếc cốc sứ bị nện vỡ ở bên chân, giọng nói Hạ Thục Nguyệt dừng lại, âm thanh vỡ vụn của chiếc cốc sứ vô cùng chói tai.
Bùi Huyền Trì nắm tách trà trong tay thưởng thức: "Thục quý phi ăn nói cẩn thận."
Hắn kêu mèo nhỏ đi ra ngoài chơi chính là để cậu không nghe thấy những lời trong miệng người này nói ra.

Nhưng cũng không có nghĩa là hắn nghe được sẽ nhịn xuống.
Lão phu nhân thấy thế, đẩy ấm trà qua tầm tay của hắn, lại nghĩ một chút, lại đổ điểm tâm ở trong mấy cái đía vào với nhau, đẩy qua chỗ hắn.
Nhìn nước trà còn lại trong chén dính ướt giày, sắc mặt Hạ Thục Nguyệt có chút thay đổi, nàng đã hạ thấp mặt mũi xuống như thế, nhưng mới nói về con mèo kia có vài câu, Bùi Huyền Trì vậy mà giám động thủ với nàng?
Hạ Thục Nguyệt thân là Quý phi, bên trong hậu cung đến Hoàng hậu cũng phải kính nàng ba phần.

Bùi Huyền Trì chắc là thấy nàng ngữ khí nhẹ nhàng, cho nên hắn mới dám leo lên đầu nàng ngồi: "Điện hạ, chúng ta là mẫu tử, chúng ta nhất định phải nháo đến nông nỗi như thế này sao?"
Bùi Huyền Trì chỉ ngồi ở một bên, ung dung thong thả uống trà, đối với lời Hạ Thục Nguyệt nói mắt điếc tai ngơ, càng không để ý tới.
Hạ Thục Nguyệt ổn định lại tâm tình, âm thanh hoà hoãn nói chuyện với hắn, nhưng không còn dám đề cập tiểu miêu nửa câu.
Về sau, Hạ Thục Nguyệt thấy chỉ có mình nàng đang nói chuyện, lão phu nhân cùng Bùi Huyền Trì lại coi như nàng không ở đây.
Hạ Thục Nguyệt không nhịn xuống được nữa, đứng dậy nói: "Nước trà làm ướt quần áo của bổn cung, bổn cung đi thay quần áo rồi quay về."
Trong phủ Tướng quân vẫn còn giữ lại chỗ ở trước kia của nàng, tuy rằng nàng không thường trở về, nhưng cũng sẽ không giao nó cho người khác.
"Tính tình nàng hỏng rồi." Lão phu nhân nhìn bóng dáng nữ nhi rời đi, trong lòng ngực bà không khỏi thắt lại "Bản tính của nó trước kia không phải như thế, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nó muốn vào cung, ta dù làm cách nào cũng phải ngăn cản nó cho bằng được"
Âm thanh lão phu nhân nói chuyện rất thấp, giống như đang nói chuyện với chính mình.
Bùi Huyền Trì không biết nên nói gì, chỉ rót một ly trà đưa cho lão phu nhân.
- --
Hoa viên ở đằng sau so với đằng trước càng nhiều hoa hơn, có lẽ thời điểm trồng hoa không có chọn kỹ hạt giống, cho nên loại hoa nào cũng có, còn có vài loại vì mùa này không nở hoa nên đã thành cành khô, chúng nó ở giữa bụi hoa nên rất dễ dàng nhận ra.
Vân Lạc Đình vốn không có ý qua đây ngắm hoa, chỉ là Bùi Huyền Trì muốn cậu ra ngoài, nên cậu mới đi.
"Tại sao không đi nữa?" Hạ Dục Cẩn đi theo đuôi Vân Lạc Đình, sợ cậu chạy mất.
Vân Lạc Đình kêu một tiếng cho có lệ: "Meo."
"Chỗ này hẳn là không có bướm." Hạ Dục Cẩn nghĩ nghĩ, hái một đóa hoa giơ lên trước mặt mèo nhỏ lắc lắc: "Ngươi ngắm cái này có được không?"

Vân Lạc Đình: "......" Cậu chậm dãi ngước mắt lên, nhìn hắn giống như đang nhìn một tên ngốc.
"Khụ, cái này đúng là không giống con bướm."
Vân Lạc Đình ngồi xổm xuống, nhìn về phía Bùi Huyền Trì, từ chỗ này nhìn qua chỉ có thể thấy những mái đình.
Hạ Dục Cẩn không chú ý tới cậu, hắn lại hái thêm mấy bông hoa nữa: "Ngươi nhìn xem mấy bông hoa này nở đẹp không? Thời tiết càng ngày càng lạnh, hoa không nở được."
"Hái mấy bông hoa này xuống rồi cắm vào trong bình, để trên bàn cũng rất đẹp, còn có thể nở thêm mấy ngày." Hạ Dục Cẩn vừa nói vừa đưa mấy bông hoa cho Vân Lạc Đình: "Ngươi cảm thấy đoá nào đẹp hơn?"
"Meo......" Vân Lạc Đình liếc mắt nhìn mấy bông hoa, không nhận ra được chủng loại của chúng.
Nhưng mà......!Hoa này có thể hái sao?
Nghe ý tứ Hạ Dục Cẩn thì mỗi ngày đều có người hái mấy bông hoa này, mang về phòng làm đồ trang trí.
Vân Lạc Đình nghĩ đến đây tức khắc có vài phần hứng thú, ngửa đầu kêu lên: "Meo meo!"
"A?" Hạ Dục Cẩn nghe không hiểu, nhưng ngay sau đó mèo nhỏ chui vào bụi hoa.
Hạ Dục Cẩn: "?!!"
"Ai ——! Đừng chạy loạn, chỗ đó ta không vào được." Hạ Dục Cẩn đứng ở bên ngoài bụi hoa nhìn vào bên trong, may mà mèo nhỏ màu trắng, ở mấy chỗ tối có thể nhìn thấy rõ, bằng không rất không xong.
Hắn nhìn chằm chằm mèo nhỏ, nhìn không thấy liền đi sang phía bên cạnh, rồi lại có thể thấy.

Nhận thấy mèo nhỏ đang cắn cành hoa, hắn nói: "Ngươi muốn hái hoa sao? Muốn hái bông nào, nói cho ta, ta giúp ngươi hái."
"Meo meo~ meomeo~......" Vân Lạc Đình cắn cành hoa, đáp lại hắn.
Hạ Dục Cẩn nghe không hiểu, cũng may không bao lâu, Vân Lạc Đình ngậm một đóa hoa chạy ra ngoài.
Cậu không quan tâm đến mấy lá cây dính ở trên người, chạy chậm trở về, từ xa thấy Bùi Huyền Trì liền kêu một tiếng: "Meo meo~, meo ——!"
Bùi Huyền Trì nghe được âm thanh, hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy trong miệng mèo trắng nhỏ đang ngậm đồ vật chạy tới, lá cây treo trên người cậu cũng theo dộng tác chạy chậm mà rơi ra vài cái.
Hạ Dục Cẩn cầm mấy bông hoa đi theo phía sau cậu không xa.
Bùi Huyền Trì giơ tay phẩy tay áo ngoài, sau khi đến gần Vân Lạc Đình thả người nhảy lên, vững vàng đáp trên đùi của hắn.
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời: "Meo meo!" Cậu duỗi chân ra lay lay tay Bùi Huyền Trì.
Khi hắn mở hai tay ra, cậu đem đoá hoa đang ngậm trong miệng đặt vào lòng bàn tay Bùi Huyền Trì.
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong: "Meo meo?"
Thích không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương