Lâm Nhạc Nhạc sinh con xong phải quay về trường học thêm hai năm, cho nên đối với mọi người, sự nghiệp gì đó cách xa cậu ít nhất mấy năm.
Nhưng thật ra Lâm Nhạc Nhạc đã tính toán trước.
Bộ truyện đầu tay của cậu sắp kết thúc, bởi vì bộ này máu chó cùng với yêu hận đan xen, đánh sâu vào thế giới trình độ văn học hơi lạc hậu này nên từ hơi nổi tiếng giờ thành siêu phẩm.

Không chỉ đã ký bản quyền tác giả, đã có điện ảnh và truyền hình đến hỏi chuyển thể.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Giá cả như thế nào, đối với Lâm Nhạc Nhạc đều là thành tích đầu tiên, đủ để cho cậu vui vẻ lắc chân.
Lâm Nhạc Nhạc đã tính toán rồi, nếu có thể thành công làm phim, vậy chuyện đầu tiên cậu làm là thanh toán tiền cọc nhà cho ba Lâm chú Lâm, sau đó mua nhà cho họ để hai người ở thành phố S.

Nếu có tiền thừa, vậy cậu sẽ thuê mặt tiền cửa hàng cho chú Lâm tiếp tục mở siêu thị.
Sau đó động lực gõ chữ hàng tháng là để cho vay, ha ha ha ha.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy chuyện này làm cho người ta có động lực phấn đấu.
Thật ra cậu không thiếu tiền, cậu có một phần cổ phần công ty Tưởng Trạch, tiền hàng năm có thể mua nhà ở thành phố S mà không chớp mắt, nhưng cậu cảm thấy không hứng thú, chuyện này chính cậu phải hiếu thuận.
Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Nhạc Nhạc nhích sang gối đầu của Tưởng Trạch, sau đó nói với hắn: "Anh nói xem chúng ta mua nhà ở đâu tốt?"

Gần đây Tưởng Trạch cũng cân nhắc chuyển nhà, nhà trọ ở hai người vẫn được, nhưng thêm một đứa bé lại có vẻ không đủ không gian.

Một đứa bé ít nhất phải có hai cô bảo mẫu, thấy thế nào vẫn phải ở biệt thự vườn hoa như nhà họ Tưởng mới đủ.
"Đất ở Nam Sơn." Tưởng Trạch nghiêng người nhìn Lâm Nhạc Nhạc.
Mấy ngày nay Lâm Nhạc Nhạc khống chế ẩm thực chăm chỉ vận động nên có hiệu quả rõ ràng, giảm được mấy cân, trực quan nhất thể hiện ở trên mặt.
Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy hai chữ Nam Sơn là đau đầu, "Nam Sơn đắt cỡ nào?"
Nam Sơn không ở trung tâm thành phố, không khí tốt phong cảnh đẹp, là khu biệt thự người giàu của thành phố S.
"Giá cả vẫn ổn, có mấy căn khá ổn, hợp cho trẻ con chạy nhảy." Tưởng Trạch nói.
Lúc này Lâm Nhạc Nhạc mới hiểu ra hai người không nói cùng một nhà.
"Ý em là mua nhà cho ba và chú em, tiền cọc trong phạm vi thanh toán của em, nếu chúng ta qua bên kia ở, chú và ba em ở xa nhau còn gì?" Lâm Nhạc Nhạc đếm đầu ngón tay tính, trước mắt cậu là thành thiên thủ Quan Âm cũng không thể trả đủ tiền đặt cọc ở Nam Sơn.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch đại thiếu gia tư bản chủ nghĩa không biết Lâm Nhạc Nhạc nói đến vấn đề gì, mắt không chớp, nói: "Thế thì mua hai nhà ở Nam Sơn, ở cạnh nhau."
Tưởng Trạch nói vậy cảm thấy ý này rất tốt, người ta nói ông cháu thân nhau còn gì, nếu ở gần như vậy, không chừng có thể thường xuyên vứt thằng con qua.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Tưởng Trạch muốn mạng mình: "Em nào có nhiều tiền nhuận bút thế đâu."
Tưởng Trạch sờ cánh tay Lâm Nhạc Nhạc, kéo chăn lên cho cậu, sau đó nói: "Anh có."
Lâm Nhạc Nhạc quay đầu nhìn trần nhà, mím môi trách cứ Tưởng Trạch: "Đàn ông mà, khi thì thúc giục người ta hăm hở tiến lên, khi thì dụ dỗ sa đọa, anh đồ ma quỷ ba phải, cách xa em ra!"
Sách bán được không vẫn chưa chắc.

Đến cuối tháng mười một, chuyện này vẫn chưa được quyết định.
Bụng Lâm Nhạc Nhạc đã bảy tháng.
Sáng sớm Khương Hoài bỗng nhiên gọi điện thoại cho cậu.
"Nhạc Nhạc, cậu bán bản quyền sách à?"
Lâm Nhạc Nhạc mỏi eo, tựa vào đệm còn không quên ra sức gõ chữ, nói với Khương Hoài: "À, em đăng lên web, làm sao thế?"
"Vậy cậu bán cho anh đi." Khương Hoài nói.
Hai ngày này Khương Hoài bị mẹ nói đến phiền, anh cũng nhận ra mấy chuyện rất phiền.
Một là Nhạc Hồng làm rất tốt, ba anh cũng khen trên bàn cơm, còn nói giờ anh thân thiết với Nhạc Hồng, không trở mặt với Tưởng Trạch là rất tốt, do đó cũng khen anh mấy lần.
Hai là mẹ anh lại cảnh cáo anh, nói Tết năm nay mọi người tụ tập ăn tất niên, nếu anh còn cà lơ phất phơ, không chừng phải tìm người xử, bảo anh nỗ lực làm ra thành tích.

Khương Hoài bị ép đến chết, không thể không động não, sau đó nghĩ đến Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc nghe, cảm thấy cũng là chuyện hay.

Cho người khác quay, bán đi chẳng liên quan gì đến cậu, chưa chắc cuối cùng có kết quả gì, nhưng bán cho Khương Hoài thì khác.
Hai anh em cây khế ăn nhịp với nhau, quyết định luôn chuyện này.
Truyện của Lâm Nhạc Nhạc cũng sắp kết thúc, lúc này cậu một hơi viết mấy nghìn chữ, đăng lên trang web, cho fan trải nghiệm cảm xúc mừng năm mới trước.
Sau đó Lâm Nhạc Nhạc còn nghiêm túc đăng thông báo: Đã bán bản quyền phim, cụ thể phải đợi đến sang năm.

Mấy tháng sau tôi phải sinh con, tạm thời không đào hố mới.
Weibo cũng đăng một bài như thế.
Đương nhiên, tuy rằng Lâm Nhạc Nhạc nói thật, nhưng fan thấy cách nói sinh con này vẫn cảm thấy cậu đang nói giỡn.
Nhưng dù thế nào, Lâm Nhạc Nhạc đã định dưỡng thai.
Nhà ở Nam Sơn bên kia cả gia đình chủ di dân định cư ở nước ngoài, trang trí trong nhà đã hoàn thiện, bên ngoài là tường cao, không gian rất lớn.

Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch xem qua, cũng thấy rất tốt.
Cuối cùng là thay thế toàn bộ gia cụ để tháng 12 chuyển vào, lúc đó Lâm Nhạc Nhạc có thể đi lại trong nhà, còn có thể phơi nắng trong sân, thoải mái hơn ở nhà trọ.

Mấu chốt là chỗ này rất gần bệnh viện nhà họ Tưởng, cái gì cũng tiện.
Nhà của ba Lâm chú Lâm, Lâm Nhạc Nhạc cũng xem qua.


Không quá xa Nam Sơn, khoảng bảy tám km, là một căn nhà khoảng 90 mét vuông, giá cả vừa vặn ở trong phạm vi Lâm Nhạc Nhạc gánh vác được.

Cậu mua trước rồi nhờ Tưởng Trạch giúp đỡ tìm người trang hoàng, chờ tháng giêng qua là vào ở.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch nhân tiện mua một mặt tiền cửa hàng ngoài khu chung cư và một căn nhà.
Lâm Nhạc Nhạc không ngăn cản, Tưởng Trạch hiếu thuận cũng là hợp lý.
Ngày sinh dự tính của Lâm Nhạc Nhạc ngay trước Tết, cho nên cậu không tiện về quê, mà chú Lâm ba Lâm cũng phải thu dọn đồ ở thành phố J, cửa hàng cũng phải bàn giao, cho nên cũng chưa kịp đến vào năm mới.
Bởi vậy vốn Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch định ở nhà đón năm mới, không ngờ Tưởng Thành Bình gọi điện thoại đến trước Tết, bảo Tưởng Trạch đưa người yêu về nhà đón năm mới.
Tưởng Thành Bình còn nhớ lúc trước Tưởng Trạch nói sắp kết hôn, ông cũng không định can thiệp nhiều vào hôn nhân của hắn, nhưng hắn kết hôn với ai, ông vẫn muốn gặp.
Ông định gọi hai người quay về nhà họ Tưởng đón năm mới, mà không ngờ bị Tưởng Trạch từ chối thẳng thừng: "Không tiện."
"Sao không tiện?" Tưởng Thành Bình hỏi.
"Sắp đến ngày sinh." Tưởng Trạch nói.
Tưởng Thành Bình nghe xong lời này, dừng một chút mới nói: "Cũng được, ba đến chỗ các con."
Tưởng Trạch liếc nhìn Lâm Nhạc Nhạc đang đọc sách trên sofa, đồng ý: "Vâng.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương