Tưởng Huy từ trong phòng đi tới, thấy Tưởng Trạch đứng ở trong viện ngẩng đầu nhìn phương hướng phòng Lâm Nhạc Nhạc, nhưng Lâm Nhạc Nhạc lúc này đã chạy vào nhà, bởi vậy Tưởng Huy không phát hiện cậu.


Tưởng Huy lại nghĩ đến đây là đơn thuần anh cả nhà mình luyến tiếc Lâm Nhạc Nhạc, ở đây đứng làm đá vọng thê.


Tưởng Huy nói: "Anh, lái xe gọi điện nói sắp đến rồi, đồ đạc của anh thu dọn xong chưa, nếu chưa thì em giúp anh đi thu dọn nha?"


Tưởng Trạch quay lại nói: "Biết rồi, chú thu dọn của chú đi."


Tưởng Huy cảm thấy anh mình là luyến tiếc Lâm Nhạc Nhạc.


Nhưng cậu ta cũng không dám hỏi Tưởng Trạch, đành phải xoay người quay về phòng đi thu dọn đồ đạc.


Bên kia, Lâm Nhạc Nhạc ở bên giường thở phì phì ngồi một lát, lúc chú cậu mở miệng gọi cậu, cậu không vui xuống nhà.


"Gì thế ạ?" Lâm Nhạc Nhạc đứng ở cầu thang, cảm thấy trong lòng mình còn khó chịu.


"Giặt giày chơi bóng của con đi, đi hơn nửa tháng cũng không ngại bẩn, qua vài ngày khai giảng lại đeo có dọa người hay không?" Chú cậu trừng mắt, nửa điểm cũng không quan tâm tâm tình của Lâm Nhạc Nhạc.


Lâm Nhạc Nhạc nhất thời cảm thấy mình trong ngoài không phải người, tốt nhất là đổi tên thành Lâm Cải Trắng thì hơn.


Nhưng ba Lâm Nhạc Nhạc nghe vậy lập tức từ trong phòng đi ra, chau mày nói với chú cậu: "Sao anh không nói chuyện tử tế thế? Xem Nhạc Nhạc sợ rồi kìa."


Lâm Nhạc Nhạc mím miệng, ủy khuất gọi một tiếng ba, làm ba Lâm đau lòng muốn chết.


Y đi đến bên cạnh Lâm Nhạc Nhạc, cho cậu chỗ dựa vô điều kiện, chiều vô đối: "Để đấy, lát nữa ba giặt cho con."


Lâm Nhạc Nhạc nhìn ba, lại nhìn chú, nhân cơ hội báo thù: "Không được, ba, không thể cho ba giặt, bằng không chú sau lưng lại không cho con ăn thịt còn muốn đánh con."


Chú Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy tay ngứa muốn điên cuồng véo mặt cậu.


"Ba, ba xem đi!" Lâm Nhạc Nhạc nắm chuẩn cơ hội, báo cáo biểu tình dữ tợn của chú cho ba.


Chú Lâm Nhạc Nhạc bất đắc dĩ cố gắng cười: "Chú làm, chú rảnh, không phải là giặt giày à, chú giặt cho con."


Ông nói xong lấy giày trên tay Lâm Nhạc Nhạc quay đầu nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài.


Ba Lâm Nhạc Nhạc chiều cũng con không có hai lời, lập tức không quản chú nữa, trực tiếp nói với Lâm Nhạc Nhạc: "Lúc trưa ba làm thịt kho tàu cho con ăn, trước khi khai giảng chúng ta bồi bổ nhé."


Lâm Nhạc Nhạc vì thế lại sung sướng, tạm thời vứt chuyện sốt ruột lúc trước sang một bên.


Cậu lướt qua chú mình cà lơ phất phơ đi ra ngoài, sau đó đứng ở gốc cây trước cửa nhà mình đá hòn đá chơi.


Nhắc tới đi học, tính thời gian cũng sắp tới, lúc sau có thể phải bận bịu.


Chuyện đầu tiên Lâm Nhạc Nhạc phải làm là chăm chỉ học bài, sau đó tăng thành tích học tập của mình lên. Tuy rằng Tưởng Minh đi rồi, nhưng Lâm Nhạc Nhạc có tín niệm kiên định, chỉ cần hai người thật sự có duyên phận, vô luận trung gian cách bao nhiêu gian nan hiểm trở đều không đáng nhắc tới.


Huống chi, cậu và Tưởng Minh ngay cả con cũng sinh, mặc dù Lâm Nhạc Nhạc bây giờ cũng không phải rất muốn cẩn thận cân nhắc mình sinh con thế nào, nhưng đây chứng minh duyên phận giữa mình cùng Tưởng Minh là cắt không đứt.


Mà bọn họ tái tục tiền duyên, điều kiện tiên quyết sinh con khẳng định không phải Lâm Nhạc Nhạc tùy tiện tốt nghiệp cấp ba sau lại kế thừa siêu thị của chú, như vậy khẳng định là không có đường ra. Cậu phải thi vào đại học không tệ, tốt nhất là có thể gần Tưởng Minh một chút, đến lúc đó hết thảy sẽ đâu vào đấy. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


Hơn nữa sau khi khai giảng Tưởng Trạch còn phải lên thủ đô học đại học, trời cao hoàng đế xa là ý tứ này.


Từ nay về sau thoát khỏi áp chế tà ác của Đại ma vương!


Lâm Nhạc Nhạc nghĩ đến đây, dùng sức đá đi một hòn đá nhỏ ven đường. Cậu luôn luôn có cách liên hệ với Tưởng Minh, đến lúc đó liên quan Tưởng Trạch cái rắm!


Cục đá nhỏ kia bay lượn trong không trung, đường parabol rơi xuống trước đôi giày một người, phát ra tiếng vang nhỏ.


Lâm Nhạc Nhạc nhìn qua, vừa thấy rõ người là nhịn không được lui hai bước về sau. Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình kì lạ, não cậu chẳng lẽ khai quang sao? Nghĩ đến ai người đó tới.


Tưởng Trạch tựa vào cửa, đang nhìn Lâm Nhạc Nhạc.


Chuyện Lâm Nhạc Nhạc ở trước mặt Tưởng Trạch là con thỏ đế đã chiếm được vô số lần chứng thực, giờ phút này cậu một chút cũng không có dũng khí hừ hừ biểu đạt bất mãn như ở trên lầu.


Tuy rằng cậu vẫn không lập tức chào hỏi, nhưng khóe miệng đã hơi nịnh nọt nhấp lên, muốn cười mà không cười.


"Anh ơi, anh cũng ra đi bộ hả, kia cái gì nhỉ ba em nấu cơm, em về xem được ăn chưa......" Lâm Nhạc Nhạc dùng trò cũ, quay đầu về nhà tự cứu quan trọng hơn.


Tưởng Trạch hai bước qua ngăn trước người cậu, phun ra vài câu cắt đứt ý niệm trong đầu Lâm Nhạc Nhạc: "Cậu theo tôi qua đây, tôi có lời nói với cậu."


Có thể không đi không? Có thể.


Dám không đi không? Không dám.


Lâm Nhạc Nhạc bẹp, trong lòng run sợ theo sát Tưởng Trạch vào viện Tưởng gia.


Cậu nhìn chung quanh muốn tìm Tưởng Huy, nghĩ có Tưởng Huy lúc này cũng có người ngăn cản phát sinh án mạng, nếu không thì bảo cậu ta giúp mình mật báo cũng được, nhưng mà Tưởng Huy giờ không biết ở đâu, dù sao một đường đi theo lên lầu hai, trong phòng cũng không có những người khác.


Lúc dừng trước cửa phòng Tưởng Trạch ở lầu hai, chân Lâm Nhạc Nhạc không động được.


"Anh ơi, có gì nói chúng ta nói ở đây đi." Lâm Nhạc Nhạc thương lượng với Tưởng Trạch.


Tưởng Trạch không nói một lời, nhưng rõ ràng động tác là bảo Lâm Nhạc Nhạc nhanh vào phòng, chuyện này không thể thương lượng.


Chân Lâm Nhạc Nhạc không nghe đại não chỉ huy, bình bịch đi vào.


Đây là áp bức chủng tộc, cậu hận chết cũng vô dụng.


Tưởng Trạch đứng sau Lâm Nhạc Nhạc, nâng tay trực tiếp đóng cửa lại, nháy mắt khóa tất cả hơi thở nguy hiểm ở trong không gian không lớn này.


Mà nghe thấy cửa phòng lạch cạch một tiếng bị đóng lại, lưng Lâm Nhạc Nhạc chợt lạnh theo, giống như là có một con dao treo trên cổ cậu.


Lâm Nhạc Nhạc quay đầu nhìn Tưởng Trạch, do dự hỏi: "Anh ơi, anh có chuyện gì muốn nói với em thế?"


Hai tay Tưởng Trạch đút túi nhìn Lâm Nhạc Nhạc, ở phía sau rốt cục mở miệng.


"Hừ thêm một tiếng cho tôi nghe xem."


Lâm Nhạc Nhạc sửng sốt: "Hả?"


Tưởng Trạch có kiên nhẫn lặp lại: "Giống như vừa rồi ở trong phòng, hừ một tiếng cho tôi nghe xem."


Lâm Nhạc Nhạc tâm lạnh, cậu hối hận, hối hận đến khó có thể tự kiềm chế. Vì sao cậu phải thể hiện khiêu khích Đại ma vương chứ? Giờ thì vui rồi, bị túm đến đây là chuẩn bị giết chết cậu.


Lâm Nhạc Nhạc giật giật miệng, dưới ham muốn sống không cốt khí mở miệng: "Hừ......"


Giọng chỉ sợ còn nhỏ hơn muỗi kêu.


Tưởng Trạch không quá vừa lòng: "Giọng quá nhỏ, lớn tiếng chút, hung dữ như lúc trước."


Ở góc độ của Tưởng Trạch, lời ngầm là: Hung manh giống vừa nãy thêm một tiếng được không hả tiểu bảo bối?


Nhưng Lâm Nhạc Nhạc nghe xong lời này, cảm thấy lời ngầm của Tưởng Trạch cơ bản là: Cậu lúc trước không phải giỏi lắm sao, còn dám hung tôi? Giờ sao không tiền đồ thế?


Quá, quá bắt nạt người!


Lâm Nhạc Nhạc trề miệng, cậu tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn trừng mắt: "Anh có thể bắt nạt em, nhưng không thể vũ nhục em như vậy, em không hừ."


Dưới lầu vang lên tiếng ô tô mở cửa, Tưởng Trạch đi đến cửa sổ nhìn thoáng qua, lái xe đang giúp Tưởng Huy xếp hành lý vào cốp xe, mà Tưởng Huy đứng tại chỗ ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Tưởng Trạch. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


Tưởng Trạch quay đầu lại nhìn Lâm Nhạc Nhạc: "Lâm Nhạc Nhạc."


Lâm Nhạc Nhạc vừa định lén lút mở cửa đi, nghe thấy giọng Tưởng Trạch, cậu lại lập tức buông lỏng tay đang nắm nắm cửa ra, đứng tại chỗ làm bộ phạt đứng tường.


Tưởng Trạch từ phía sau tới gần, cuối cùng bao phủ trong không gian nhỏ nhoi giữa tường và Tưởng Trạch, khiến cho cả hoàn cảnh đối với Lâm Nhạc Nhạc càng thêm chật chội và hình thành áp bức.


Tim Lâm Nhạc Nhạc đập thình thịch như muốn văng ra khỏi ngực, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.


Quay đầu lại hay là không quay đầu lại?


"Làm gì thế?" Cậu chỉ có thể nhỏ giọng nói.


Tưởng Trạch đút một tay vào túi quần, một tay đặt trên vai Lâm Nhạc Nhạc. Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy được một tiếng thở dài nhẹ bẫng, sau đó lại nghe Tưởng Trạch nói: "Tôi sắp phải đi."


Tưởng Trạch không phủ nhận mình thích Lâm Nhạc Nhạc, nhưng hắn cảm thấy tâm động như vậy có lẽ không thể kéo dài, lại bé nhỏ không đáng kể với việc về sau hai người nhất định hai thế giới, bởi vậy không nỡ trước khi chia lìa nhiều nhất là kết thúc, sau đó không bao giờ... nói nữa.


"À." trong lòng Lâm Nhạc Nhạc hung ba ba, ngoài miệng nhỏ giọng.


Tôi đương nhiên biết anh lập tức phải đi, anh đồ thủ lĩnh nhóm FFF(*), nói cái gì vô nghĩa!


(Xuất phát từ light novel Baka to test to Shokanju – Lũ ngốc, bài thi và linh thú triệu hồi, nhóm FFF là tổ chức của lớp F trong trường Fumikuzi, thủ lĩnh là Ryo Sugawa, toàn thân áo đen, mặt nạ có chữ F)


Tay khoát lên vai Lâm Nhạc Nhạc của Tưởng Trạch hơi dùng sức, kéo Lâm Nhạc Nhạc lại, hai người thành mặt đối mặt.


Mặt Lâm Nhạc Nhạc đã hồng một mảnh.


Tưởng Trạch giật giật đầu ngón tay, ngón trỏ theo gáy Lâm Nhạc Nhạc lướt qua, đầu của hắn cúi xuống hai tấc, chậm rãi đến gần Lâm Nhạc Nhạc.


Hắn muốn hôn cậu, chân thật hôn môi cậu.


Lâm Nhạc Nhạc bị dọa một cử động nhỏ cũng không dám, đây là muốn ăn thịt người sao?


Đầu cậu ngửa về sau, chỉ là phía sau không có đường lui, đôi mắt Tưởng Trạch nửa khép hờ bớt đi ánh sáng trong mắt, thật ra làm cho cả người hắn có vẻ nhu hòa không ít.


Tưởng Trạch nói gì cũng được điểm tuyệt đối giá trị nhan sắc, Lâm Nhạc Nhạc liếc mắt một cái là cảm thấy ngực trướng, cơ hồ đã quên động tác giữa bọn họ có bao nhiêu không thích hợp.


Tưởng Trạch hoàn toàn nhắm mắt, hơi thở đã khẽ vuốt trên gương mặt Lâm Nhạc Nhạc.


Tiếng bước chân từ xa đến gần ngoài cửa, Tưởng Huy gõ cửa ở cánh cửa hơi mỏng, tiếng cốc cốc cốc giống như tiếng sét bên tai Lâm Nhạc Nhạc, rung làm cậu tỉnh táo lại.


"Anh ơi, anh chuẩn bị xong chưa?"


Tưởng Trạch cũng sửng sốt, từ khoảng không này phản ứng được Lâm Nhạc Nhạc quay đầu muốn mở cửa thoát ly cảnh nguy, nhưng mà chưa chờ cậu cầm nắm tay, bàn tay Tưởng Trạch đã đập lên cửa phòng thật mạnh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


Lâm Nhạc Nhạc bị dọa chân mềm, Đại ma vương rốt cuộc muốn làm gì!?


"Lâm Nhạc Nhạc." say mê trong mắt Tưởng Trạch biến mất không còn, hắn mặc dù có chút tiếc nuối lại không định tiếp tục, kéo Lâm Nhạc Nhạc đến trước mặt mình, nhìn cậu hồi lâu, sau đó đột nhiên buông tay nói: "Tạm biệt."


Lâm Nhạc Nhạc đờ ra, cũng không biết đây là để làm gì, cậu đứng ở ngơ ngác nhìn Tưởng Trạch lấy hành lý mở cửa xuống lầu.


Chờ Lâm Nhạc Nhạc chạy đến dưới lầu, xe trong viện đã tuyệt tình mà đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương