Về mặt lý trí, Kỷ Khinh Chu biết cậu không nên nhúng tay vào chuyện này.
Bản thân cậu, Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn, còn nghĩ đến chết sống của Đồ Đại Hữu, thực có phần không biết tự lượng sức.
Nhưng dù sao Đồ Đại Hữu cũng là người đầu tiên cậu nhận thức sau khi xuyên qua, đã nhiều ngày sớm chiều ở chung, cũng coi như có chút tình cảm.
Muốn cậu nhìn Đồ Đại Hữu đi tìm chết cậu vẫn là làm không được.
Đêm đó, Kỷ Khinh Chu mang theo một bầu rượu, đi tìm Đồ Đại Hữu một chuyến.
“Ta quả thực không nhìn lầm ngươi, tiến cung mới mấy ngày, ngươi còn có thể lấy được rượu.” Đồ Đại Hữu nhìn thoáng qua bầu rượu trong tay cậu, hắn vào nhà rồi tìm chút thịt khô, quả khô để uống rượu.
Kỷ Khinh Chu cầm một viên đậu phộng trong tay, cười nói: “Thiện phòng có tên nội thị kêu Tiểu Sơn, ngươi từng dẫn ta đi gặp hắn, hôm nay ta đi tìm hắn xin rượu, hắn hỏi cũng không hỏi liền cho ta.”
“Tiểu Sơn cùng ta quen biết lúc hầu thiện ở ngự tiền, sau lại…… phạm sai lầm, bị đưa đến thiện phòng.” Đồ Đại Hữu thở dài, lại nói: “Nội thị chúng ta, mặc kệ địa vị có cao bao nhiêu, cho dù là tới vị trí như sư phụ, nhưng ở trong mắt quý nhân cũng chỉ là một con cẩu tùy ý xua đuổi.”
Đồ Đại Hữu dứt lời uống một ngụm rượu, thoạt nhìn tâm tình có vẻ trầm xuống.
Kỷ Khinh Chu kiềm chế cảm xúc, vội vàng rót thêm cho hắn.
Như thế qua ba ly, Kỷ Khinh Chu đoán là đã đến lúc, mới mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, ngươi vì sao còn muốn mạo hiểm?”
“Ngươi cho rằng ta muốn……” Đồ Đại Hữu nói đến một nửa, chợt giương mắt nhìn về phía Kỷ Khinh Chu, hỏi: “Ngươi đã biết cái gì?”
Kỷ Khinh Chu khẽ cười một tiếng nói: “Trong cung yến cơ hội ra tay cũng không nhiều lắm.” Cậu dứt lời, ánh mắt dừng trên chén rượu trong tay, sắc mặt Đồ Đại Hữu quả nhiên thay đổi.
Kỷ Khinh Chu đã suy nghĩ kỹ trước khi đến đây, sau cung yến tính tình Nhiếp Chính Vương đột nhiên đại biến, một hơi đánh chết nhiều cung nhân như vậy, điều đó chứng tỏ ở cung yến đã phát sinh sự tình chạm đến điểm mấu chốt của y.
Nhưng Kỷ Khinh Chu nghĩ tới nghĩ lui, có thể ở cung yến động tay chân, đơn giản chính là hạ độc.
Diêu Trường An từng nói qua, Nhϊếp Chính Vương chưa bao giờ có nội thị thân cận, cho nên những kẻ muốn ra tay với Nhiếp Chính Vương chỉ có thể chọn thời điểm tổ chức cung yến, cung yến người nhiều mắt tạp, muốn động tay quá dễ dàng.
“Làm sao ngươi biết?” Đồ Đại Hữu vẻ mặt khẩn trương nói, “Chẳng lẽ……”
“Ta đoán.” Kỷ Khinh Chu nói.
Đồ Đại Hữu trầm mặc một lát nói: “Các người như ngươi quả nhiên đầu óc thông minh, ta không biết ngươi làm sao đoán được, nhưng việc này đã định trước kết cục, không có đường lui.
Ngươi cứ coi như ngươi chưa từng biết tới……”
Kỷ Khinh Chu nghe vậy ngẩn ra, Đồ Đại Hữu bị cậu vạch trần chẳng phản ứng gì cả, cũng không sợ cậu đem chuyện đi tố giác? Chính là quá tin tưởng cậu, cho nên nghĩ cậu sẽ không làm gì sao?
“Ngươi biết tại sao bên người Nhϊếp Chính Vương chưa từng có nội thị hầu hạ không?” Kỷ Khinh Chu mở miệng nói.
“Bởi vì y là người khoan dung, không muốn người khác hầu hạ mình, cho nên chỉ đem người hầu trong phủ theo.” Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Chu nói: “Bởi vì y thận trọng từ trong xương, không tín nhiệm bất cứ kẻ nào trong cung.
Y sẽ không uống rượu, cũng sẽ không ăn đồ vật trong cung, nhưng không có nghĩa là y không phát hiện được các ngươi động tay chân.”
“Sao ngươi biết?” Đồ Đại Hữu hỏi.
Kỷ Khinh Chu thầm nói, vì trong sách viết như vậy đó, Nhϊếp Chính Vương vừa đa nghi lại phúc hắc!
“Tại sao lại nói với ta chuyện này?” Đồ Đại Hữu nói.
“Ngươi đưa ta rời khỏi Nhạn Đình, ta nợ ngươi một ân huệ.” Kỷ Khinh Chu nói: “Nếu ngươi tin ta thì đừng làm gì ở cung yến, Nhiếp Chính Vương sẽ không dùng bất cứ thứ gì, người sau lưng ngươi cũng sẽ không biết ngươi không ra tay.”
Đồ Đại Hữu nghe vậy ánh mắt sáng lên, hiển nhiên là nghe hiểu lời Kỷ Khinh Chu.
Kỷ Khinh Chu thấy thế không nhiều lời nữa, nên nói cậu đều nói, kết quả như thế nào liền xem tạo hóa của Đồ Đại Hữu.
Ngày hôm sau, Diêu Trường An mang theo Kỷ Khinh Chu đến Ngự Thư Phòng, lão nói tất cả chi tiết công việc khi hầu hạ tại Ngự Thư Phòng cho Kỷ Khinh Chu.
Thậm chí còn kể tất cả sở thích của Nhiếp Chính Vương, ý tứ là muốn Kỷ Khinh Chu cần phải biểu hiện cho tốt, chỉ cần làm vừa lòng Nhiếp Chính Vương, tương lai có thể hầu hạ bên cạnh Nhiếp Chính Vương.
Đối với mọi người ở Nội Thị Ti mà nói thì đây là một việc tốt hiếm có.
Kỷ Khinh Chu thoáng nhìn theo tiểu thái giám mặc tro bào đi cạnh Diêu Trường An, nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Kỷ Khinh Chu liền chú ý tới hắn nhiều hơn.
Tiểu thái giám này tên Cao Lương, nhìn khá thông minh lanh lợi, thoạt nhìn là loại người có dã tâm.
“Ngày mai ngươi làm việc ở đâu?” Kỷ Khinh Chu rảnh rỗi hỏi.
“Lúc trước ta chọc sư phụ không vui, nên vẫn luôn bị bắt trông coi ở Phụng Tiên Các.” Cao Lương cười khổ nói.
Phụng Tiên Các là nơi đặt bài vị của Tiên đế, trừ bỏ ngày lễ ngày tết, mỗi tháng mồng một và ngày rằm, Nhiếp Chính Vương đều mang theo tiểu hoàng đế đi tế bái, bình thường cũng không có ai đến đó, có thể nói là nơi hẻo lánh quạnh quẽ nhất hoàng cung.
“Phụng Tiên Các hẳn là rất thanh tĩnh, thật muốn đổi với ngươi.” Kỷ Khinh Chu giống như vô tình nói.
“Hả?” Cao Lương nghe vậy giật mình, nhưng thực mau bình tĩnh lại, thầm nghĩ có thể hầu hạ bên cạnh Nhiếp Chính Vương, ai thèm đi Phụng Tiên Các chứ? Rõ ràng là đang đùa giỡn hắn.
Thẳng đến hôm sau, Phụng Tiên các, lúc Cao Lương đang dựa cột ngoài hành lang ngủ gật, bị người vỗ vai gọi dậy, hắn mới nhận ra Kỷ Khinh Chu không có đùa hắn.
Cao Lương nhận lấy y phục nội thị màu lam của Kỷ Khinh Chu, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Lỡ sư phụ biết lại trách phạt ta thì làm sao?”
“Nếu ngươi hầu hạ tốt, sau này liền đi theo Nhiếp Chính Vương, sư phụ dù có bất mãn cũng làm gì được ngươi.” Kỷ Khinh Chu nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhưng nếu ngươi hầu hạ không tốt, chúng ta lại đổi về, sư phụ cũng không phát hiện được.”
Cao Lương thoạt nhìn vẫn có chút rối rắm, nhưng hắn thực mau cắn răng một cái, liền thay quần áo của Kỷ Khinh Chu.
Làm người phải luôn chen đua một phen, vạn nhất thành công, hắn sẽ không cần canh giữ Phụng Tiên các quạnh quẽ này nữa.
“Ngươi cũng thật to gan.” Cao Lương đổi xong quần áo, nhìn Kỷ Khinh Chu nói.
Kỷ Khinh Chu thay tro bào của Cao Lương, cười khẽ một tiếng không trả lời.
Lá gan cậu cũng không lớn chỉ là suy xét cho tương lai.
Nếu sau Cung yến, Đồ Đại Hữu không có việc gì, như vậy dù Kỷ Khinh Chu chọc Diêu Trường An không vui, Đồ Đại Hữu cũng sẽ niệm tình mà che chở cậu.
Nếu Đồ Đại Hữu như cũ bị đánh chết, Diêu Trường An càng không buồn để ý đến cậu.
Mà Kỷ Khinh Chu làm ra hành động này chứng minh cho Diêu Trường An thấy cậu thật không đáng bồi dưỡng, cứ như vậy…… Kỷ Khinh Chu liền được như ý nguyện tránh đi cốt truyện ban đầu.
Còn về sau phải làm gì, Kỷ Khinh Chu sẽ từ từ suy nghĩ, trước mắt phải qua được ải này đã.
Phụng Tiên Các tuy rằng quạnh quẽ, nhưng cũng là nơi tuyệt vời để lánh đời.
Kỷ Khinh Chu canh giữ ở Phụng Tiên các, cho đến trời tối cũng không rời đi.
Kỷ Khinh Chu thắp nến, tìm mấy cái bồ đoàn, chui ra sau hương án gục đầu định làm một giấc.
Hôm nay lòng cậu căng như dây đàn, tới lúc này vẫn chưa thả lỏng nhưng cũng quá mệt mỏi rồi.
Nhưng mà cậu mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe được tiếng bước chân.
Kỷ Khinh Chu thăm dò thấy đó là Cao Lương.
“Thế nào?” Kỷ Khinh Chu hỏi.
“Vương gia chưa nói gì, chỉ bảo về sau không cần phái người đến hầu hạ.” Cao Lương có phần cô đơn nói.
Kỷ Khinh Chu lại hỏi: “Vương gia đâu?”
“Ở cung yến.” Cao Lương nói.
Kỷ Khinh Chu cùng hắn đổi quần áo, trong lòng không khỏi nhắc lên.
Thời khắc thực sự khẩn trương, hiện tại vừa mới bắt đầu……
Phụng Tiên Vác ban đêm không cần người trông coi, Cao Lương đổi quần áo xong liền rời đi.
Kỷ Khinh Chu không lập tức rời đi, đêm nay trong cung sẽ là một trận tinh phong huyết vũ, dù hiện giờ vẫn bình an, nhưng cậu cũng không dám trở về quá sớm.
Lỡ đâu nhìn thấy Đồ Đại Hữu bị người đánh chết, chắc sẽ ám ánh tâm lý suốt đời.
Biết sẽ không có người tới nơi này Kỷ Khinh Chu nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Cũng không biết cậu ngủ bao lâu, đến khi bị tiếng bước chân nhẹ nhàng đánh thức.
Kỷ Khinh Chu nhíu mày mở mắt, liền thấy thiếu nữ 16-17 tuổi đứng trước mặt, quần áo nhìn không giống cung nữ, hẳn là tiểu thư nhà ai.
Thiếu nữ kia hiển nhiên không nghĩ tới có người ở sau hương án, trong giây lát Kỷ Khinh Chu không biết làm sao.
“Ta……” Kỷ Khinh Chu muốn nói gì đó.
Thiếu nữ đưa tay che miệng cậu, cúi xuống nép sau hương án, nhỏ giọng nói: “Không cần lên tiếng.”
Như sợ Kỷ Khinh Chu không nghe lời, thiếu nữ từ túi tiền lấy ra một khối đồ vật cho cậu, Kỷ Khinh Chu mở ra, là một viên kẹo.
Kỷ Khinh Chu:???
Trong sách không có đoạn này, giờ phải làm sao?
Nhưng mà cậu chưa kịp nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân một người khác.
Kỷ Khinh Chu:!!!
Không phải nói Phụng Tiên Các không ai tới à, sao đêm nay lại náo nhiệt như vậy?
Người nọ thắp hương sau đó hướng hương án vái lạy.
Kỷ Khinh Chu quay đầu liếc nhìn thiếu nữ, thấy đối phương nấp sau hương án xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài, gò má ửng hồng.
Kỷ Khinh Chu lập tức hiểu ra, thầm thương trộm nhớ cái gì đó ấy mà?
Cậu nhìn theo tầm mắt thiếu nữ, ước chừng nam nhân trong điện khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng người đĩnh bạt, khí chất lỗi lạc, đường nét khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan anh tuấn, không chê vào đâu được.
Nhưng không biết vì sao, Kỷ Khinh Chu cảm thấy người này thoạt nhìn là một công tử ôn nhuận, quanh thân đối phương lại luôn toát ra lạnh lẽo.
Người nọ đứng ở bên ngoài hồi lâu, một câu cũng không nói.
Ngay khi Kỷ Khinh Chu nghĩ đối phương sắp rời đi, người nọ đột nhiên nhíu mày, một tay che ngực suýt nữa té ngã.
Kỷ Khinh Chu kinh hãi, nhưng thiếu nữ bên cạnh phản ứng còn nhanh hơn cậu, trực tiếp lao ra đỡ người nọ.
“Ngài không sao chứ?” Thiếu nữ khẩn trương hỏi.
Người kia giương mắt nhìn thiếu nữ, cảm thấy khó hiểu tại sao nàng lại ở đây.
Nhưng thân thể y không ổn cũng không rảnh quan tâm việc này.
Kỷ Khinh Chu thấy người nọ thân thể không khỏe, định đứng dậy giúp đỡ, lại nghe thiếu nữ nói: “Vương gia, ngài bị làm sao vậy?”
Cô nàng kêu y là vương gia?
Kỷ Khinh Chu:!!!
Người này…… là Nhiếp Chính Vương?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook