Bị thương? Phanh xe có vấn đề?


Ánh mắt Cố Nguy lập tức thay đổi, ly thủy tinh vỡ nát ở dưới chân ban nãy đánh rơi còn chưa kịp dọn dẹp thì lại nghe thấy Việt Phỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lo lắng trong lòng vốn chỉ xuất hiện trong tích tắc nháy mắt lại lan rộng ra.


Hắn đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho thư ký sắp xếp mọi việc thật ổn thỏa.


Việc này chắc chắn không phải là tai nạn, nhưng hiện tại quan trọng hơn cả vẫn là sự an toàn của Việt Phỉ.


Khi Cố Nguy đi tới nơi, Việt Phỉ đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Thể chất cậu không cường tráng được như Alpha, Omega vốn dĩ rất mỏng manh. Bởi vậy nên lái xe có thể bình an vô sự cứu được Việt Phỉ, nhưng bản thân cậu trước khi lên bờ thì đã mất đi ý thức.


Từ khi đi ra từ phòng giải phẫu, Việt Phỉ vẫn chưa tỉnh lại. Trận hôn mê của cậu kéo dài thẳng đến chiều tối ngày hôm sau mới từ từ chuyển biến.


Cố Nguy đã mang hết công việc dọn tới bệnh viện, đang làm việc trên chiếc bàn đối diện với giường bệnh.


Nhìn thấy phía trên giường có động tĩnh, Cố Nguy đứng dậy, đi tới bên giường Việt Phỉ, thấy cậu đang mở to mắt mới nhẹ nhàng thở ra.


Từ ngày hôm qua đến bây giờ, tuy rằng bác sĩ đã nói rằng người bệnh không có vấn đề gì lớn, nhưng Việt Phỉ vẫn không chịu tỉnh lại, Cố Nguy cũng không thể yên tâm nổi.


Cũng may, rốt cuộc......


Nhưng ngay sau đó, Cố Nguy cũng đã nhận ra được sự khác thường, bởi vì ánh mắt Việt Phỉ đang nhìn hắn, quá xa lạ.


"Anh là ai? Tôi đang ở đâu?"


Cố Nguy nhíu mày, ấn vào nút gọi ở trên đầu giường.


Ngay lập tức, phía ngoài cửa đã có tiếng bước chân truyền đến, bốn năm bác sĩ cùng ba bốn y tá đều đẩy cửa vào.


"Cố tổng? Cậu Việt tỉnh lại rồi??!!"


Việt Phỉ nhìn nhóm người liên tiếp tiến vào phòng, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.


Cố Nguy quan sát nét mặt của Việt Phỉ, mày càng nhíu chặt hơn, quay đầu nói với bác sĩ: "Em ấy mất trí nhớ."


Câu này vừa được nói ra, cả phòng bệnh lại rơi vào im lặng.


"Phiền ngài rời đi trong chốc lát, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra cho bệnh nhân."


Khi nói chuyện, tất cả các tư liệu của Việt Phỉ đều được để trên bàn làm việc của Cố Nguy, rõ ràng, các bác sĩ chuẩn bị thảo luận ngay tại chỗ.


Cố Nguy gật đầu, tầm mắt dừng lại trên người Việt Phỉ vài giây, cuối cùng cũng không nói thêm gì, đi ra ngoài.


Việt Phỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, quá lạnh nhạt. Đủ xa lạ để khiến mấy câu an ủi của hắn chui lại vào trong bụng.


Không biết qua bao lâu sau, bác sĩ cuối cùng cũng rời khỏi phòng bệnh.


Trong đó còn có một vị từng chẩn đoán Việt Phỉ phân hóa chậm- Bạch Hi, vì trước đây ông và Cố Nguy đã có tiếp xúc qua, bây giờ ông cũng là người tương đối thích hợp để nói với Cố Nguy về tình huống của Việt Phỉ.


"Cố tổng, chúng tôi đã kiểm tra về tình huống của cậu Việt, xác nhận được bệnh nhân trừ việc có một số thương tích mặt ngoài, tất cả các vấn đề khác đều bình thường, chỉ là ký ức từ tháng 8 tới nay đã bị mất đi."


Tháng 8 đến bây giờ? Trùng khớp với thời gian quen biết hắn? Sao có thể vừa khéo như vậy?"


Cố Nguy mím môi, nhựa thông trở nên hung ác tỏa ra sự bất bình của hắn: "Nguyên nhân là gì?"


"......Hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu được."


"Ồ." Cố Nguy nheo mắt, "Bây giờ các người đang nói cho tôi biết, nhóm chuyên môn cấp cao của Cố thị, các chuyên gia mang danh hàng đầu quốc tế, không tìm nổi nguyên nhân vì sao sau tai nạn xe một Omega lại mất trí nhớ như vậy?"


Trái phải đều là một câu chuyên gia, giống như tát vào mặt bọn họ một cái.


Bạch Hi có hơi xấu hổ, nhưng vẫn chống lại áp lực: "Chúng tôi có trách nhiệm với Cố tổng, cũng có trách nhiệm đối với bệnh nhân. Trừ việc mất trí nhớ ra vẫn không có vấn đề gì lớn, đương nhiên không thể bỏ qua nguyên nhân là vì chịu phải ngoại lực quá lớn nên mới dẫn đến mất trí nhớ. Nếu muốn xác định rõ thì phải ở lại viện quan sát thêm một thời gian."


"Thời gian là ba ngày, nguyên nhân và phương án giải quyết, tôi muốn thấy cả hai." Thanh âm của Cố Nguy vẫn lạnh lẽo, "Đừng nói với tôi mọi người không làm được."


Bạch Hi: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."


Không khí trong phòng bệnh không hề ồn ào như bên ngoài, Việt Phỉ cúi đầu, dùng vân tay mở khóa điện thoại được đặt trên đầu giường bệnh, kiểm tra thông tin.
Khi Cố Nguy tiến vào phòng bệnh, Việt Phỉ đã xem xong di động, im lặng ngồi trên giường.


Thấy hắn, Việt Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn Cố Nguy: "Tôi muốn về nhà."


Cố Nguy: "Em muốn về nhà nào?"


"Nhà họ Việt." Việt Phỉ lạnh nhạt đáp.


Cố Nguy: "Em có biết bản thân em bị mất trí nhớ không?"


Việt Phỉ: "......"


"Chúng ta đã kết hôn." Cố Nguy nhìn cậu, không bỏ sót biểu tình trên gương mặt Việt Phỉ.


Nghe được hắn nói hai người đã kết hôn, Việt Phỉ hơi cau mày.


"Bây giờ nhà của em, là ở Nam Loan Hương." Cố Nguy nói thêm một câu.


"Tôi không biết anh đang nói cái gì. Tôi không hề quen biết anh, hơn nữa, tôi cũng đã có bạn trai rồi." Việt Phỉ cũng không hoảng loạn, "Anh nhận sai người rồi."


Cố Nguy im lặng, nhìn Việt Phỉ một lúc lâu. Sau đó mới xoay người, trước khi rời khỏi phòng bệnh còn nói thêm: "Mấy ngày này em nghỉ ngơi ở trong bệnh viện đi."


Lời của người đàn ông nói là mệnh lệnh, không hề có ý hỏi ý kiến.


Sau khi Cố Nguy rời đi, Việt Phỉ muốn ra khỏi phòng bệnh, lại bị vệ sĩ canh ngoài cửa chặn lại, di động đặt trên đầu giường cũng không cánh mà bay.


"Cố Nguy? Y hệt với mấy tin tức xem trên TV, là một Alpha ngạo mạn."


Trong phòng bệnh, Việt Phỉ đứng ở bên cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, nét mặt vẫn lạnh nhạt.


"Quả nhiên, mình không thể thích thế giới bị chi phối bằng tin tức tố này được."


Vầng trán trắng nõn dựa vào cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo. Cậu biết Giản Diệc đã đánh dấu một Omega khác, sau đó lại nghe Cố Nguy nói hai người đã kết hôn, cậu cũng không cảm thấy có gì quá ngạc nhiên. Chưa đầy bốn tháng, thế giới này đã biến thành một thứ mà cậu ta không thể nhận ra.


Ba tháng này như một giấc mộng, cậu, vẫn còn là cậu sao?
......


Trên đường về lại Nam Loan Hương, tin tức tố lạnh lẽo từ trên người Cố Nguy vẫn không có dấu hiệu giảm đi, áp lực khiến Đường Duyệt ngồi trên ghế phụ cũng nổi da gà.


Lâu rồi anh mới thấy bộ dáng này của sếp nhà mình.


Mà khi nhớ lại, hình như từ khi kết hôn với Việt Phỉ, mặt mốc của sếp nhà mình thi thoảng mới xuất hiện được ít ý cười.


Trước đó, cho dù hạng mục lớn của công ty thành công, đôi mắt của Cố Nguy vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, sau khi Việt Phỉ xuất hiện mới có thể khiến hắn trông giống người bình thường hơn một chút.


Hiện tại, những biểu cảm giống người đó lại đi theo luôn trí nhớ của Việt Phỉ, biến mất không dấu vết.


Sự việc lần này quá đột ngột, rõ ràng ngày hôm qua tất cả đều rất tốt.


Ngay cả Đường Duyệt cũng cảm thấy shock, huống chi là Cố Nguy,


Mấy ngày trước người chung chăn sẻ gối còn ở bên cạnh mình. Hôm nay đột nhiên tỉnh lại thì nói không hề quen biết mình, thêm đó còn nói cậu có bạn trai, hỏi có phải hắn nhận sai người hay không.


Nếu không phải Cố Nguy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hắn rất có khả năng không nhịn nổi ném bạn trai Giản Diệc trong mồm Việt Phỉ đưa tới một nơi mà cậu không thể nhìn thấy.


Alpha luôn có tính chiếm hữu cực cao với bạn đời, một khi đã điên cuồng lên thì có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.


Về lại Nam Loan Hương, khi vừa mới đi lên tầng hai, bước chân của Cố Nguy dừng lại.


Tuy rằng tối qua hai người không trở về đây, nhưng không khí xung quanh vẫn còn phảng phất mùi hương tin tức tố được giao hòa của cả hai.


Im lặng trở lại phòng làm việc, rõ ràng công ty vẫn còn nhiều chuyện chờ hắn xử lý như vậy, Cố Nguy lại hơi ngây người ra.


Mất trí nhớ? Vừa đúng lúc mất đi ký ức khoảng thời gian ba tháng hai người quen biết, chính xác và trùng hợp đến đáng ngạc nhiên, trùng hợp đến nỗi Cố Nguy cho rằng Việt Phỉ đang lừa hắn.


Chỉ là, Việt Phỉ làm gì có lý do nào để lừa hắn?


Cho dù có nghĩ ra đến hàng nghìn lý do, Cố Nguy vẫn không thể hiểu được.


Sau khi loại trừ mọi khả năng, dù câu trả lời có nực cười đến mức nào, Cố Nguy cũng có thể chấp nhận...Việt Phỉ thật sự đã mất đi ký ức hơn 3 tháng quen biết của hai người.


Việt Phỉ của hiện tại không cần đến Cố Nguy nữa.


Rời khỏi phòng làm việc của chính mình, Cố Nguy đi tới phòng học bên cạnh của Việt Phỉ, đặt máy tính lên bàn đọc sách của cậu, ổn định tâm trạng tiếp tục làm việc.


Nơi đây, mọi ngóc ngách của căn phòng đều có mùi hương của Omega.


Hương xuân nhàn nhạt phảng phất vây quanh nhựa thông, khiến tin tức tố đang xao động mãnh liệt của Cố Nguy từ từ dịu xuống.
......


Ngày hôm sau, Cố Nguy tỉnh lại ở phòng ngủ thường ngày của Việt Phỉ, điện thoại ở đầu giường reo lên không ngừng, hắn cau mày tiếp máy, giọng nói truyền ra từ ống nghe khiến hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt.


"Cố tổng, cậu Việt có khúc mắc trong lòng, cắt cổ tay tự sát!"


Vọt dậy từ trên giường xuống, Cố Nguy lạnh giọng khiển trách: "Người làm sao rồi? Để bác sĩ trả lời điện thoại của tôi."


Sau khi chuyển máy, Cố Nguy không hỏi thêm gì, chỉ nói: "Người không được có bất cứ vấn đề nào hết. Chỉ cần em ấy bình an, vấn đề tài chính của các phòng thí nghiệm trong tương lai của mấy người đều do tôi tài trợ."


Âm thanh của Bạch Hi có hơi hoảng loạn: "Cố tổng, lỗi là của tôi, tôi không ngờ tới khi cậu Việt mất trí nhớ lại phản ứng lớn sau khi biết mình là Omega như vậy."


Ông chỉ muốn nhắc nhở Việt Phỉ, nếu không có Cố Nguy ở cạnh cậu, sẽ phải tiêm thuốc ức chế tin tức tố.


Không ngờ rằng sau khi Việt Phỉ biết mình là Omega, ngay lập tức đã đuổi hết mọi người ra ngoài, hơn nữa còn làm ra việc như vậy.


Tuy rằng trước kia cũng có người không tiếp thu được bản thân phân hóa chậm thành một giới tính khác như vậy, nhưng vì đã có tiếp xúc qua với Việt Phỉ về vấn đề này nên Bạch Hi đã sơ suất, không hề nghĩ đến vì mất trí nhớ mà Việt Phỉ sẽ không tiếp thu được chuyện như vậy.


Giờ phút này trong phòng bệnh là một mảnh hỗn loạn.


Tin tức tố xao động không ngừng của Omega phát tán ra trong phòng bệnh, không hề có chút kiềm chế mà lọt ra ngoài, thậm chí sau khi tiêm thuốc cũng không thể giảm bớt.


"Không được, bệnh nhân quá kháng cự."


"Làm sao bây giờ? Ngay cả tin tức tố của ngài Cố cũng không có tác dụng sao?"


"Không được, bây giờ tình trạng của bệnh nhân cực kỳ bài xích tin tức tố của Cố tổng."


"Cậu Việt? Việt Phỉ! Cậu cố gắng một chút, nghĩ về người nhà của cậu."


......


Nhưng giờ đây Việt Phỉ không thể nghe thấy thêm gì nữa, trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại câu nói của bác sĩ, việc cậu phân hóa chậm, biến thành Omega đều là sự thật.


Ồ, Omega sao? Là chỉ có thể bị Alpha đánh dấu, bằng không sẽ khó có thể vượt qua được kỳ phát tình, Omega sao?


Cậu không chấp nhận được!


Cậu chỉ muốn trở lại thế giới không có tin tức tố kia!


Nếu Việt Phỉ kia khi chết mới xuyên vào thế giới này, cậu cũng có cơ hội đi tới thế giới tuyệt vời kia. Vậy thì có phải khi cậu chết đi rồi, sẽ được trở lại thế giới không có tin tức tố kia không?


Chỉ khi tới nơi rồi, mới có thể biết được nơi đó tốt đẹp biết bao, rõ ràng ông trời đã khiến cậu thoát khỏi hết những thứ này, vậy thì vì sao lại muốn khiến cậu phải trở về?


Ánh đèn phòng bệnh cùng dần trở nên mờ dần, Việt Phỉ từ từ mất đi ý thức.


Ba tháng biến mất khỏi đây, không có một ai nhận ra điều khác thường nào từ cậu. Thế giới như vậy, không đáng để cậu lưu luyến.


......


Trong bóng đêm, có một người lẻ loi đi một mình trong rất lâu, đột nhiên tiếng chim trong trẻo vang lên thánh thót từ nơi xa, đi theo âm thanh đó, người đi lạc trong bóng tối rốt cuộc cũng đã tìm được phương hướng.


Cuối cùng, ánh mắt trời lại chiếu thẳng vào mi mắt.


Việt Phỉ mở mắt ra, rất lâu sau cũng không có phản ứng.


Đợi đến khi người ngồi ở mép giường chú ý thấy cậu tỉnh lại, cúi người nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt của cậu, tròng đen người đối diện hơi run lên.


"Việt Phỉ, em tỉnh rồi à?"


Việt Phỉ giật mình, anh đẹp trai, anh là ai zị?


Thấy rõ trong mắt cậu như có sương mù, biểu tình căng cứng của người đàn ông lại bùng nổ: "Lại mất trí nhớ? Tôi là Cố Nguy."


Cố Nguy? Việt Phỉ chậm rãi chớp chớp mắt, không phải là nhân vật trong cuốn sách của đồng nghiệp cậu đấy sao? Cái gì mà bá đạo tổng tài đi trừng trị vai phản diện à?


Anh ta vừa gọi mình là Việt Phỉ à?


Vậy không phải cậu là vai phản diện trong sách kia sao????!?!?


Việt Phỉ cười ngu: "À, đúng vậy, tôi mất trí nhớ rồi."


Thấy rõ phản ứng của cậu, đáy mắt mang theo mỏi mệt không hề che dấu của Cố Nguy lại hơi sáng lên, hắn nhẹ nhàng nheo mắt lại.
______________________________
Nếu các bạn đang mong chờ hay cảm thấy quá nhàm với motip tai nạn mất trí nhớ hai nhân vật hành hạ nhau. Thì các bạn đi sai đường rồi, KHÔNG HỀ NGƯỢC nha mọi người, từ đầu đến cuối truyện chỉ cười hề hề thôi á :)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương