Hạ Viễn Quân đứng dậy khỏi sô pha, sắc mặt vẫn sầm sì khiến người ngoài không thở nổi.

Ra khỏi cửa văn phòng, quản lý gần như phải nhấc chân chạy mới đuổi kịp sải bước của hắn. Ông ta nhìn theo bóng dáng Hạ Viễn Quân mà không tin được, đây đâu có giống bộ dạng của người phải nằm thực vật suốt hai tháng trời?

“Cậu Hạ, hiện giờ cậu có ổn không? Chủ tịch rất lo cho sức khỏe cậu, hay là chúng ta về trước…”

Hạ Viễn Quân dừng chân cúi đầu liếc quản lý của mình, sau đó giơ tay chỉ lên tóc: “Ông thấy tôi có ổn không?”

Phương Hùng nhìn lên quả đầu màu xanh lục theo ngón tay hắn, ông ta ngắm cực kỳ cẩn thận, sau khi xác nhận xong mới nghiêm túc nói: “Cậu Hạ, tôi xem rồi, không có cọng tóc nào không đều màu. Rất hoàn hảo!”

Hạ Viễn Quân: “…”

Mắt người này có vấn đề rồi đúng không? Đội nguyên một thảm cỏ xanh trên đầu mà còn khen hoàn hảo?!

Đương nhiên mắt thẩm mỹ của “hắn” trước kia là thứ càng có vấn đề hơn.

Hạ Viễn Quân đè tham vọng vặt đầu đối phương xuống, nén lửa giận nghiến răng: “Tìm người tẩy sạch ngay cho tôi!”

Phương Hùng bị hắn dọa hoảng luôn miệng đáp ứng, ngay sau đó vội vàng liên hệ với nhà tạo mẫu tóc. Xong hết đâu đấy, ông ta mới nói với Hạ Viễn Quân vẫn chưa nguôi cơn tức: “Xin cậu Hạ đừng nóng, không tốt cho sức khỏe, bây giờ chúng ta sẽ đi ngay ạ! Vào thang máy một cái là đến, ngay tầng 13 đây thôi!”

Hạ Viễn Quân đi vào thang máy, dựa lên vách tường rồi không động đậy nữa.

Lúc này tâm trạng hắn đang dao động rất lớn.

Quản lý công việc kiêm sinh hoạt Phương Hùng đã cho hắn biết, hắn vừa phải nằm liệt giường trong bệnh viện hơn hai tháng, nguyên nhân do đua xe ban đêm gặp tai nạn, không chết đã được tính là may mắn.

Nhưng sau khi Hạ Viễn Quân tỉnh lại vẫn cảm thấy rất mất hứng, luôn ở trong trạng thái chực chờ bạo nộ. Hắn cho rằng mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng, nhưng lại không biết đó là chuyện gì.

Trực giác mách bảo hắn phải tới nơi này, thế nên ngày hôm qua vừa tỉnh lại sau hai tháng hôn mê, Hạ Viễn Quân bất chấp lời khuyên can của bác sĩ lẫn cha ruột, khăng khăng chạy tới công ty sục sạo.

Sau đó hắn moi ra được một tờ lý lịch ghi tên Kỳ Trạch trong đống giấy A4 sắp vứt đi.

Thật lòng mà nói, tấm ảnh dán trên lý lịch trông kém xa những gì Hạ Viễn Quân tưởng tượng —— Không sai, sau cái liếc mắt đầu tiên, hắn đã xác định đây đúng là người mình muốn tìm.

Không thể là ai khác.

Chẳng mấy chốc đã đến tầng 13, Hạ Viễn Quân bước vào phòng trang điểm luôn rộng mở dành riêng cho hắn, không biểu cảm ngồi xuống ghế mà không thèm cho người trong phòng một ánh mắt nào. Hắn nhìn tấm gương bóng loáng trước mặt, sau đó bị chính sắc xanh chói lọi trên đầu chiếu lóa mắt đến mức hoàn toàn không còn chút hứng thú thưởng thức diện mạo bản thân nữa.

Stylist, thợ cắt tóc và các trợ lý hoang mang đưa ánh mắt cầu cứu quản lý Phương Hùng đứng bên cạnh cậu chủ Hạ: Phải làm thế nào? Đại thiếu gia chưa nói, chúng tôi sao dám manh động!

Phương Hùng thấy cậu chủ lại bắt đầu nhíu mày bèn vội vàng vẫy tay ra hiệu mọi người mau vào việc, khôi phục màu tóc lại như cũ rồi từ từ nói sau.

Mỗi một nơi trong ba ngàn thế giới đều có một bản thể khác nhau của chính mình, chuyện này Hạ Viễn Quân đã biết từ lâu. Nhưng chuyện hắn không biết chính là, một khi bản thân tiến vào thế giới song song, nếu bản thể trong thế giới này chưa chết thì hai người sẽ bị chập làm một. May mà thời khắc hắn bước đến đây, hồn phách của “Hạ Viễn Quân” cũng vừa tiêu tán xong. Nếu không, những gì hắn phải đối mặt không chỉ là một cái xác phàm trần mà còn có khả năng trở thành người thần kinh phân liệt.

Từ thế giới ban đầu tiến vào một thế giới khác không phải chuyện đơn giản, độ thử thách gian nan cũng không dễ để miêu tả cho người ngoài. Thế nhưng lúc Hạ Viễn Quân mới tới đây, chỉ vừa kịp thả chút thần thức ra xác nhận Kỳ Trạch vẫn an toàn thì xung quanh bắt đầu có dị biến.

Thiên Đạo của thế giới này tuy rất yếu ớt, nhưng dù sao vẫn có tồn tại. Một kẻ ngoại giới ở đâu thình lình chọc cái lỗ xông vào, nếu nó không ra oai chẳng phải là để người ta ngồi lên đầu lên cổ rồi sao?

Thế là chân trời lóe lên một luồng sáng chói mắt, năng lực vượt qua giới hạn tuyệt đối và ký ức của Quân Đế hoàn toàn bị phong ấn lại.

Nhớ lại được xem như mày giỏi!

Bổn Thiên Đạo lập tức dang tay thừa nhận mày luôn!

Vì thế, Quân Đế bước chân vào thế giới xa lạ lập tức lắc mình biến thành một gã bệnh nhân hoang tưởng thời kỳ cuối kiêm một cậu ấm siêu siêu nhiều tiền.

Nguyên thân của hắn cùng tên cùng họ, là một kẻ ăn chơi trác táng tiêu chuẩn. Ngoại trừ gương mặt và dáng người hoàn hảo ra, ưu điểm lớn nhất hắn có được là một ông bố lắm tiền nhiều của lại còn cực kỳ chiều con. Cha hắn, Hạ Bách Sơn, là doanh nhân đẳng cấp quốc tế sở hữu khối tài sản khổng lồ, nhưng ông ta lại giữ mình rất nghiêm cẩn, vô cùng yêu thương gia đình. Sau khi người vợ qua đời, ông ta càng ra sức yêu thương chiều chuộng đứa con duy nhất, cuối cùng chiều hắn thành một cái bao cỏ vô dụng chỉ biết chơi bời phóng túng suốt ngày.

Sau khi Hạ Viễn Quân tỉnh lại, hắn cực kỳ hoài nghi đây không phải chính mình. Tuy rằng vẫn có ký ức thân thể nhưng không hiểu sao hắn luôn cảm thấy như vậy.

Hạ Viễn Quân mở mắt nhìn ngón tay stylist và thợ cắt tóc múa may ra tàn ảnh, nhưng thảm cỏ xanh trên đầu vẫn chưa hề biến mất, thế là hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.

Không thể vác cái hình tượng này đi gặp Kỳ Trạch được, đặc biệt là quả đầu xanh kia —— Làm gì còn chút khí thế nào nữa.

Kỳ Trạch đã đóng trang web nhưng vẫn không thể nào xua đi cái tên Hạ Viễn Quân thích uống rượu, nhuộm tóc, đua xe kia ra khỏi đầu.

Ám ảnh quá.

Đi làm bộ bài thi cho bình tĩnh lại mới được.

Có lẽ trong một tháng này mọi chuyện đều bình an không có sự cố gì, Chu Đức thấy cậu cắm đầu làm bài thi lại cố ý vặn to loa ngoài, sau đó rủ rê hai tên bạn cùng phòng tiếp tục xem chương trình tuyển chọn tài năng mới nhất.

“Hát hò kiểu gì thế này? Vậy mà cũng lên sân khấu được á?”

“Quan tâm con nhỏ xấu xí kia làm gì, xem bên này, bên này này! Sinh viên Học viện âm nhạc bên cạnh trường mình đấy, tên Kỳ Nhược Sam, giọng hát ngọt ngào dáng người cũng hoàn hảo! Kỳ trước nhỏ đó xếp hạng nhất rồi, chắc kỳ này vẫn vậy thôi.”

“Ồ, đúng là xinh thật.”

“Không chỉ xinh thôi đâu, bạch phú mỹ hàng thật giá thật đấy, đứa nào cua được về tay là đỡ được mấy chục năm phấn đấu sự nghiệp rồi.”

Nói đến đây, đôi mắt hạt mè của Chu Đức đảo một vòng rồi nhìn sang Kỳ Trạch: “Kỳ Trạch, nghe nói mày với nhỏ đó là anh em hả?”

Hai người bạn còn lại cũng im lặng nhìn Kỳ Trạch đầy dò hỏi.

Cậu ngẩng đầu, thoáng liếc bọn người kia một cái rồi không thèm để ý nữa, tiếp tục cắm đầu làm bài thi. Thế nhưng Chu Đức không có ý định bỏ qua dễ dàng như thế, cậu ta tiến lại gần dựa lên bàn, nghiêng đầu hỏi cậu, “Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn chung phòng mấy năm, hay là mày giới thiệu hai bên làm quen một hôm đi?”

Thấy Kỳ Trạch vẫn giả điếc đến cùng, Chu Đức bật cười khinh miệt, ghé sát vào cậu buông giọng uy hiếp, “Còn muốn đóng vai học sinh ngoan đến bao giờ? Có bà mẹ đáng xấu hổ như thế, nếu để truyền ra ngoài ai thèm tâng bốc mày là nam thần nữa?”

“Cạch” Kỳ Trạch thả bút xuống, lẳng lặng nhìn cậu ta.

“…” Lại nữa rồi, Chu Đức lại bị cậu nhìn tới mức lạnh toát sống lưng.

“Muốn làm quen lắm à?” Kỳ Trạch mỉm cười đứng lên, vừa vén tay áo vừa nhìn xuống Chu Đức.

“…” Chu Đức nhìn vào đôi tay sạch sẽ kia, chẳng hiểu sao lại càng hoảng tợn.

Hai người còn lại thấy thế bèn cười giả lả kéo Chu Đức một phen, “Không có không có, nói chơi thôi. Cậu tiếp tục làm bài đi, đừng quan tâm đến bọn tôi.”

Kỳ Trạch xem dáng vẻ bọn họ không có vẻ gì là muốn tiếp tục kiếm chuyện liền thong thả kéo tay áo về như cũ. Tuy hiện giờ có nhóc con rồi, cậu sẽ không thực hiện mấy hành động nguy hiểm như đánh nhau, nhưng trong tay vẫn còn hẳn một hộp bùa chú —— lá bùa khai thiên nhãn lần trước đã thí nghiệm thành công trên người Thượng Cảnh An. Cho nên hiện giờ cậu có thừa tự tin, chỉ cần đủ khí thế, chẳng phải mấy kẻ xưa nay hay ỷ đông hiếp yếu mới là người nên run sợ trước sao?

Thấy Kỳ Trạch đã mang tai nghe lên tiếp tục làm bài, hai cậu bạn cùng phòng kéo tay Chu Đức nói thầm: “Mày chọc vào nó làm gì? Quên mấy topic đồn nó có mệnh cẩm lý*, ai làm nó phật ý đều xui xẻo hết rồi sao?”

*Mệnh cẩm lý hay thể chất cẩm lý: cẩm lý (cá koi) là biểu tượng của may mắn, vì thế người mang thể chất cẩm lý sẽmang lại may mắn cho người đối xử tốt với mình, ngược lại, nếu ai đối xử không tốt hoặc ức hiếp họ thì sẽ gặp tai ương xui xẻo.

“… Tao không tin đâu.” Tuy ngoài miệng Chu Đức nói vậy, nhưng nhớ lại hai lần trước trêu chọc Kỳ Trạch xong đều đạp phải tay trùm trường, trong lòng vẫn có chút chột dạ.

“Tao nói này, mặc kệ chuyện kia là thật hay phét, tốt nhất mày cũng đừng nên gây sự với nó nữa. Lỡ tin đồn là thật, vậy thì chắc chắn mày gặp xui xẻo; còn giả như nó không thật, vậy càng chứng tỏ đang có người giúp nó sau lưng, thấy nó bị bắt nạt là lập tức trả đũa ngay, cuối cùng đứa xui xẻo vẫn là mày, có đúng không?”

Chu Đức: “…”

Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh!

Chu Đức nghe mà hơi mắc tiểu, nhưng toilet ở phía gần bàn Kỳ Trạch, bị bạn cùng phòng dọa một trận xong cậu ta lại không dám đi qua nữa. Cơn mót càng ngày càng tăng làm Chu Đức phải kéo cửa phòng ngủ ra, phòng bên cạnh vẫn có người, có thể cho cậu ta mượn nhờ phòng tắm.

Nói trùng hợp lại trùng hợp thật, cậu ta vừa bước ra khỏi cửa đã giẫm ngay chân một người đi qua đường.

Ngẩng đầu lên ——

Anh trai trùm trường vừa cười vừa nghiến răng ken két, tay xách cổ áo Chu Đức: “Bạn học này, cậu có bất mãn gì với đôi giày thể thao của tôi phỏng? Chầu chực tôi đi ngang qua để giẫm lên mới vừa lòng đúng không?”

Chu Đức cùng hai cậu bạn đồng loạt nhìn sang chỗ Kỳ Trạch bằng ánh mắt hoảng hốt.

Là thật rồi!!!

Cáo từ cáo từ! Không trêu được không trêu được đâu!

Topic đồn đãi Kỳ Trạch có thể chất cẩm lý thật ra đã xuất hiện trên diễn đàn trường được một khoảng thời gian, cậu đột ngột thay đổi tạo hình hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều sinh viên nam nữ, đương nhiên cũng vì thế mà khiến nhiều kẻ ghen ghét đố kỵ. Thế là bọn họ bịa đặt rằng chỉ cần ai nói nặng lời hoặc chọc phá gì cậu đều gặp phải mấy chuyện xui xẻo, một hai lần còn xem như trùng hợp, nhưng liên tiếp nhiều chuyện xảy ra lại khiến mọi người dần dần thấy có chút quái dị.

Có người bắt đầu lén lút mở topic thảo luận rồi truyền tới truyền lui, cuối cùng truyền thế nào lại biến thành mệnh cẩm lý ám, thế nhưng chuyện này không chỉ không ngăn được cảm tình của các chị em mà còn khiến bọn họ càng hứng thú với Kỳ Trạch nhiều hơn trước.

Bản thân Kỳ Trạch không hay hóng drama diễn đàn trường, đương nhiên không biết chút gì về đề tài này cả.

Ngày hôm sau Kỳ Trạch ghé sang công ty truyền hình Bội An một chuyến, cuộc phỏng vấn chương trình diễn ra thuận lợi, cậu xem qua hợp đồng một lần cũng không thấy có gì không ổn. Sau khi hỏi cặn kẽ những điểm mình chưa quá hiểu, Kỳ Trạch dứt khoát ký tên vào giấy.

Kỳ Trạch ký hợp đồng xong thì vào tháng máy xuống tầng, vừa ra đến đại sảnh đã nhận được điện thoại từ Hứa Văn.

Cái tên xuất hiện trên danh bạ hiển nhiên là Thượng Cảnh An, mới đầu Kỳ Trạch nhìn thấy còn hơi sửng sốt, sau đó mới muộn màng nhận ra mình thực sự đang trải qua hiện tượng siêu nhiên kinh điển: ban ngày thấy ma gọi điện.

“Đại thần! Cậu đang ở đâu? Có rảnh không, tôi mời cậu đi ăn cơm nha.” Hoàn toàn khác với tình tiết phim kinh dị, giọng Hứa Văn trong điện thoại vừa hưng phấn vừa tràn đầy năng lượng, không hề ma quái chút nào.

Kỳ Trạch nghe mà buồn cười: “… Đại thần gì chứ? Tôi đang ở chỗ đài truyền hình Bội An.”

“Bội An à, chờ xíu nhé, mười phút nữa tôi đến ngay.” Dứt lời, Hứa Văn không thèm hỏi Kỳ Trạch có đồng ý không, cứ thế cúp máy luôn.

Chẳng còn cách nào khác, Kỳ Trạch đành đứng ngay bên ngoài cao ốc công ty chờ người đến đón.

Hứa Văn nói mười phút, kết quả chỉ dùng bảy phút đã chạy đến nơi.

Kỳ Trạch trông thấy cậu ta thì rất bất ngờ, tuy rằng vẫn mang khuôn mặt của Thượng Cảnh An nhưng đã tháo cặp mắt kính gọng mảnh xuống, không còn vẻ lịch sự dối trá như trước mà toàn thân đầy sức sống hơn hẳn —— không hề có chút dáng vẻ nào của người đang bị quỷ ám.

Hứa Văn mở cửa chiếc xe thể thao của Thượng Cảnh An ra, sau đó đưa Kỳ Trạch đến một nhà hàng lẩu.

“Ngửi mùi thôi tôi đã thèm chảy nước miếng rồi, cậu không tưởng tượng được mấy đứa cuồng lẩu như tôi chết rồi sẽ có cảm giác gì đâu, chỉ nhìn được chứ thậm chí còn không nghe được mùi vị nó như nào!” Hứa Văn vừa nói vừa cùng Kỳ Trạch vào phòng riêng.

Nhân viên phục vụ dẫn đường không khỏi quay đầu lại nhìn Hứa Văn đang thao thao bất tuyệt như người từng trải, xác nhận dưới sàn có đổ bóng mới yên tâm giả vờ như mình không nghe thấy câu đùa giỡn kỳ quặc kia, tiếp tục giữ vững nụ cười chuyên nghiệp đưa hai người vào phòng.

Kỳ Trạch chứng kiến hết từ đầu đến cuối: “…”

Anh hai à, có phải anh vô tư quá rồi không? Loại bí mật này không phải nên giấu càng kỹ càng tốt sao?

Tính cách Hứa Văn rất nhiệt tình cởi mở, dù đã làm ma nhưng tâm trạng vẫn cực kỳ vui vẻ.

Hứa Văn và Kỳ Trạch vừa ăn vừa hào hứng trò chuyện, lúc này thì tự mỉa mai mình đã từng si mê Thượng Cảnh An thế nào, giống đồ ngốc ra sao; lúc khác lại than thở tuy đã thi đậu vào đại học X nhưng học quá lệch môn, thi CET-4 và CET-6 suýt nữa trọc cả đầu. Đề tài trò chuyện quá mức bình dân chân thật khiến định nghĩa về ma quỷ truyền thống trong đầu Kỳ Trạch có hơi hơi sụp đổ một chút.

*CET (College English Test – 全国大学英语四、六级考试): là kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh của Trung Quốc dành cho sinh viên đại học và sau đại học được triển khai từ năm 1986 đến nay.

“Đúng rồi đúng rồi, có phải cậu chính là đại thần cẩm lý trên mạng hay nói không?” Hứa Văn đặt cốc bia xuống, dùng vẻ mặt hóng hớt chân thành nhìn sang Kỳ Trạch.

Kỳ Trạch chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi: “…?”

Hứa Văn thấy biểu hiện của cậu đúng là không biết chuyện gì, bèn rút điện thoại ra quẹt quẹt mấy cái rồi chìa màn hình cho Kỳ Trạch xem: “Thường ngày cậu không đọc diễn đàn trường à? Topic này cũng chưa thấy bao giờ luôn?”

“Cái gì?” Kỳ Trạch nghe vẫn chẳng hiểu gì, màn hình điện thoại bị hơi nóng từ nồi lẩu bao quanh khiến cậu thấy không rõ lắm, vừa định duỗi tay ra nhận đã lập tức bị Hứa Văn rút tay về.

Cậu ta vội vàng nói: “Cậu đừng chạm vào, để tôi gửi link cho mà đọc. Những thứ cậu sờ qua, hai mươi bốn tiếng đồng hồ tiếp theo tôi cũng không dám động vào đâu.”

Chẳng trách, Kỳ Trạch còn tưởng Hứa Văn gọi cho mỗi người một cái nồi lẩu riêng vì cậu ta mắc bệnh sạch sẽ chứ.

Kỳ Trạch lấy di động của mình ra, bấm vào đường link Hứa Văn vừa chia sẻ đã thấy ngay topic thảo luận về thể chất cẩm lý của mình đập vào mắt.

Xem lướt qua lần đầu cậu còn thấy hơi buồn cười, nghĩ chuyện này quá vô lý. Nhưng xem đến lượt thứ hai Kỳ Trạch lại bắt đầu cảm thấy đúng là quái lạ, khác với người thường, cậu đã tận mắt nhìn thấy lớp sương mù đại diện cho vận khí những người quanh mình thật sự có chuyển biến.

Ví dụ như Chu Đức ngày hôm qua trêu chọc cậu xong lập tức gặp xui xẻo lần nữa. Ngoài ra còn có ông chủ tiệm bánh ngọt từng đuổi việc cậu, về sau cậu có nghe phong thanh tin tức ông ta và bà vợ đã ly dị, nguyên nhân là lão bị công an gọi lên đồn uống trà do làm khách hàng thân thiết của một tiệm mát xa đèn mờ nào đó.

Càng suy nghĩ, nội tâm Kỳ Trạch càng khó giữ nổi bình tĩnh.

Trước kia chưa từng có những chuyện kỳ quặc như vậy xảy ra quanh cậu, hiện giờ chỉ cần nghĩ nhiều thêm một chút thôi cũng biết nguyên nhân tại sao.

Cổ họng Kỳ Trạch hơi nghẹn lại, cậu vội buông đũa, cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm hòng đè nén vị chua chát xuống bụng.

Hạ Viễn Quân, cho dù khoảng cách giữa bọn họ xa xôi đến vậy, cho dù bọn họ mãi mãi không thể gặp lại nhau nữa, hắn vẫn không ngừng bảo vệ cậu.
Lời tác giả:

Thiên Đạo:【 bàn tay rút thuốc lá thủ thế OK 】 Ừ, tôi biết mình lầy rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương