Sau Khi Xuyên Sách Trở Về, Tôi Mang Thai Con Của Bệ Hạ
-
Chương 55: Khoe khoang
Kỳ Trạch đi rồi, tiếng cãi vã ồn ào bên trong nhà họ Kỳ vẫn dừng lại.
Chủ yếu là tiếng than vãn của một mình Trình Ái, bà ta tự mình ra quyết định đi trả thù Kỳ Trạch nhưng ngu xuẩn khiến con gái mình chịu liên lụy, lại thêm khúc mắc vợ cũ đi rồi vẫn âm thầm trợ giúp sự nghiệp Kỳ Chấn Quốc… Mọi cảm xúc dồn nén vào một chỗ khiến bà ta phải tìm nơi để trút giận.
Nếu không sẽ phát điên thật mất!
Về phần Kỳ Chấn Quốc, ngoại trừ câu không biết, ông ta trở nên trầm ngâm dị thường, cho dù Trình Ái nói năng cay nghiệt đến mức nào cũng không hề đáp lại nửa chữ.
Ông ta đang bận đắm chìm trong dòng suy tưởng, người vợ trước đã bỏ đi nhưng vẫn nhớ về mình thật sao? Phải chăng năm đó mình đã cư xử quá đáng? Rõ ràng cô ấy chưa từng làm hại gì mình, bọn họ còn yêu nhau thắm thiết đến thế, chỉ vì mình yếu đuối buông tay trước…
Kỳ Nhược Phong không còn nhìn thấy quái vật đáng sợ đã bình tĩnh trở lại, nhưng thấy mẹ mình trở nên cuồng loạn như vậy lập tức hoảng sợ tập hai. Còn nữa, trước khi bỏ đi hai người Kỳ Trạch nhắc đến chuyện tài vận nhà bọn họ biến mất cũng khiến cậu ta hoang mang tột độ. Đương nhiên Kỳ Nhược Phong không quan tâm là ai giúp đỡ Kỳ Chấn Quốc, cậu ta chỉ quan tâm số tiền tiêu vặt sau này của mình có vì thế mà bị cắt bớt hay không. Ngày hôm qua vừa cá độ thua sạch tiền, hiện giờ nhà cửa ra thế này cha chắc chắn không có khả năng cho cậu ta một con số lớn như trước nữa. Bạn học lẫn bạn chơi của cậu ta đều là các cậu ấm cô chiêu, chỉ mình mình là không xu dính túi, mai kia đến trường còn biết giấu mặt vào đâu?
Kỳ Nhược Phong lo lắng chưa xong thì Kỳ Nhược Sam nằm trên giường đã lén trở mình một cái.
Sau khi tỉnh cô ta lập tức ngồi bật dậy, thấy mình khôi phục hình dạng cũ thì bật khóc nức nở. Cả đời Kỳ Nhược Sam sẽ không tài nào quên được mình đã biến thành quái vật xấu xí gớm ghiếc đến mức nào!
Lúc ấy bản thân mang dáng vẻ gì, phải chịu bao nhiêu đau đớn, giây phút nổi điên đã làm những chuyện gì, cô ta đều nhớ rõ mồn một. Tại sao cứ phải nhớ? Tại sao không thể quên đi cho xong!
Cô ta không muốn nhớ một chút nào hết!
Tiếng khóc tiếng mắng cứ thế ầm ĩ khắp nhà, mà người nhà họ Kỳ vẫn chưa dự đoán được, cảnh tượng hỗn loạn thế này về sau còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần nữa.
Kỳ Trạch đặt mớ đồ đạc mang về từ nhà họ Kỳ vào phòng ngủ hiện tại của hai người, chỉ mới liếc thấy chiếc giường cậu đã bắt đầu thấy mệt, cứ đánh ngáp liên hồi.
Hạ Viễn Quân ôm cậu từ phía sau, một tay đặt lên eo mát xa, tay kia giúp cậu lau nước mắt sinh lý trào ra vì ngáp. Đầu ngón tay hắn mang theo linh khí ôn hòa chậm rãi đưa vào cơ thể Kỳ Trạch, khiến bé con trong bụng quá thoải mái động đậy trở mình.
Vì thế hai ông bố tương lai đồng thời lộ ra cùng một biểu cảm và động tác.
Kỳ Trạch vô tình ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên tấm gương cách đó không xa. Hạ Viễn Quân cũng ngẩng đầu theo, hắn nhìn vào gương rồi khẽ cắn vào vành tai Kỳ Trạch, sau khi đánh giá dáng vẻ đối phương liền vươn tay sờ lên bụng cậu: “Hơi lộ bụng rồi này.”
Kỳ Trạch cũng liếc xuống theo hắn, quả nhiên phần bụng dưới vốn bằng phẳng không biết từ lúc nào đã hơi nhô lên, chỉ là không quá rõ ràng, mặc quần áo rộng một chút là không thể phát hiện ra.
Không biết đến bao giờ nhóc con mới chào đời.
Ngày xưa mẹ mang thai cậu mất bao lâu nhỉ? Người nhà họ Kỳ chưa từng nhắc tới, hẳn là vẫn kéo dài như thai phụ bình thường đúng không?
May mắn là bây giờ cậu không còn một mình nữa, nếu không, đến cả chuyện bao giờ sinh con còn không rõ thì thật chẳng biết mình phải làm thế nào.
Dường như hiểu rõ suy nghĩ của Kỳ Trạch, Hạ Viễn Quân liền nắm tay cậu đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Đừng lo lắng, cũng không cần sợ, có tôi ở đây rồi. Đi ăn cơm trước đi.”
Kỳ Trạch theo Hạ Viễn Quân xuống cầu thang.
Bữa trưa hôm nay ngon miệng hơn những lần trước gấp mấy lần, Kỳ Trạch hoài nghi Hạ Viễn Quân đổi đầu bếp. Nhưng về sau ăn chậm nhai kỹ mới phát hiện ra nguyên nhân nằm ở nguyên liệu chứ không phải cách chế biến. Có vài món mùi vị rất giống thứ trái cây hắn cho cậu ăn sáng nay, không chỉ hương vị tuyệt hảo mà ăn xong thân thể còn cảm nhận được năng lượng tràn đầy.
Những thứ này khiến Kỳ Trạch nghĩ đến số kỳ trân dị bảo chỉ có trong cung, đồng thời cũng làm cậu chậm chạp nhớ đến mấy món trái cây thịt khô mà Hạ Viễn Quân từng cho mình ăn ngày xưa. Đó không phải cống phẩm quý hiếm bình thường, mà hẳn là linh quả linh thú được linh khí tẩm bổ trong truyền thuyết.
Ý thức được độ quý giá của thực phẩm, tốc độ ăn uống của Kỳ Trạch bất giác chậm lại.
Hạ Viễn Quân thấy cậu chần chừ như vậy bèn ghé vào tai nói nhỏ vài câu, đầu tiên Kỳ Trạch hơi kinh ngạc một chút, sau đó ánh mắt cậu sáng lên, tâm tình vui sướng ăn hết bữa trưa.
Sau khi ăn xong, Hạ Viễn Quân cùng cậu đi tản bộ tiêu thực một lát rồi ôm bà xã ngọt ngào ngủ một giấc.
Kỳ Trạch ngủ rồi vẫn không thôi cười.
Bệ hạ nhà cậu thật sự rất giàu, ngoại trừ tiền tài ra, hắn còn sở hữu cả một tòa linh sơn, khắp nơi chất đầy linh thực, linh thú chạy hàng đàn quanh núi. Kỳ Trạch nghe mà rất muốn khoe khoang với người ngoài một phen.
Không ngờ cậu vừa ngủ xong, ai-đó đã bắt đầu khoe khoang trước.
Đối với Kỳ Trạch, thứ bảy không phải một ngày tốt lành gì, nhưng đối với fan CP của cậu và Hạ Viễn Quân thì lại là ngày tương đương với lễ mừng năm mới. Kỳ chương trình《 Câu chuyện tình yêu 》thứ hai và trailer kỳ thứ ba vừa phát sóng, trên hot search lại nhiều thêm mấy mục từ khóa nối đuôi nhau. Trong khi cư dân mạng còn đang sôi nổi thảo luận về tình tiết show tối hôm qua, thì sáng nay Hạ Viễn Quân lại đăng post mới lên Weibo.
Hắn chỉ đăng đúng một tấm ảnh, còn là kiểu ảnh có góc máy rất keo kiệt —— không lộ mặt cũng chẳng lộ tay, mà lộ một nhúm tóc, cứ như đang muốn nói rằng dân đen như bọn họ chỉ xứng ngắm tóc của hắn mà thôi.
Nếu là trước kia, chắc chắn hầu hết cư dân mạng đều sẽ hiểu bài đăng của hắn theo nghĩa này.
Nhưng hoàn cảnh hiện giờ đã khác ——
[ Vãi nồi! Kỳ Trạch đang ở trên giường anh đúng không? ]
Bình luận này được like nhiều tới mức bay thẳng lên top. Sau đó các bình luận tiếp nối cứ thế sôi nổi hỏi chính chủ tại sao lại phán đoán như vậy?
[ Nhìn tóc ý! Hạ Viễn Quân tóc thẳng, tóc Kỳ Trạch hơi xoăn! ]
Câu trả lời siêu chuẩn xác được xếp ngay vị trí thứ nhì.
Phía dưới càng có thêm nhiều bình luận spam [ 666 ] xếp thẳng hàng, mọi người đồng lòng tôn xưng hắn quả là “trùm flex”.
Hạ Viễn Quân vừa đắc ý lại vừa không vui. Đắc ý là vì thành công đạt mục đích khoe ân ái, còn không vui đương nhiên vì đến một cọng tóc của Kỳ Trạch hắn cũng không muốn để người ngoài nhìn ngắm.
Vì thế chưa đến hai phút sau, cậu chủ Hạ xóa luôn bài đăng.
Mất bài viết, cư dân mạng vừa hóng không bao lâu đương nhiên là chưa hóng đủ. Mọi người đang nhao nhao thì có một người nhanh chóng phản ứng.
[ Có ý gì thế? Bị đoán trúng nên chột dạ à? ]
[ Hứ, chả biết mấy người hưng phấn thế làm gì nữa, quỷ mới biết cậu ta làm cách nào để kéo được người lên giường. ]
[ Tui bạo gan nghĩ, biết đâu nhân vật kia không phải Kỳ Trạch mà là người khác thì sao ta? ]
[ QAQ không cần ngược nhau vậy đâu thím! ]
[ Tui lại nghĩ, có khi ý hắn là đến một cọng tóc cũng không muốn để chúng ta xem thì có! ]
[ …… ]
[ Tui tin lầu trên nha. ]
[ Chua quá. ]
[ Tui cũng vậy. ]
Chẳng bao lâu sau, bình luận đoán trúng tim đen cậu chủ Hạ lại được cậu chủ hào phóng cho một cái like.
Cư dân mạng: [!!! ]
Đậu má! Anh đủ rồi nha! Muốn flex cũng một vừa hai phải thôi!
Ở một nơi khác, sếp Phó tận hưởng ngày cuối tuần nhàn nhã hiếm hoi không phải đi hẹn hò cũng không phải tăng ca, ở không rảnh rỗi mới nhớ đến thằng bạn thân hay cùng mình giết thời gian. Thế là anh ta mở di động lên, lướt danh sách bạn tốt rồi gửi tin nhắn cho một account set avatar hình bàn tay đeo chiếc nhẫn đá đen.
Nội dung tin nhắn là: [ Làm một ván không? ]
Để tỏ vẻ quan hệ giữa hai bên rất thân thiết, Phó Dung lại gửi thêm một câu quan tâm: [ Cậu và Kỳ Trạch không có chuyện gì chứ? ]
Đối phương hình như cũng khá rảnh nên phản hồi lại rất nhanh, tổ đội leo rank thì được, nhưng không thể mở chat voice.
Phó Dung rất cơ trí không thèm hỏi lý do tại sao.
Thế nhưng muốn trốn cũng trốn không thoát, bởi vì chưa cần anh ta hỏi, bên kia đã lập tức khoe: “Em ấy không sao, bây giờ đang ngủ. Không mở chat voice là vì không muốn đánh thức người dậy thôi.”
Ha ha.
Sếp Phó bắt đầu hối hận vì mình ở không đi tìm việc.
Có điều rank leo thì vẫn phải leo, hôm nay Vu Thu đi hẹn hò nên không ai dẫn anh ta. Một người chắc chắn không làm nên cơm cháo gì, nhưng có Hạ Viễn Quân đi cùng thì lại là chuyện khác. Trình độ tay tàn của hai thanh niên ngang ngửa nhau, lỡ đồng đội có chửi đương nhiên sẽ nhào lên chửi cả hai người một lượt. Nếu tâm trạng Hạ Viễn Quân tốt đẹp còn có khả năng một mình gánh hết lời “quan tâm sâu sắc” từ đồng đội, sếp Phó chỉ việc đứng ngoài làm như nó chừa mình ra.
Thế nên tổ đội cùng nhau chắc chắn vẫn tốt hơn, cái giá phải trả là chịu đựng cơn nghẹn bị thồn cơm chó cũng không còn quá khó khăn nữa.
Đáng tiếc, anh ta đã khinh thường giống loài chó độc thân lâu năm đột nhiên thoát ế… Dù là ở đâu lúc nào cũng muốn đánh dấu lãnh thổ, khụ, không phải, là muốn khoe khoang tâm tình hạnh phúc của mình cho toàn thế giới biết. Vì thế, sếp Phó vô tội, không, sếp Phó tự mình chuốc khổ phải ngồi nghe hết truyền kỳ về cậu chủ Hạ nổi hứng up ảnh khoe ân ái lên Weibo rồi hối hận xóa ảnh chỉ sau hai phút.
Rốt cuộc cũng chịu đựng xong khoảng thời gian gặm cơm chó dài dòng khốn khổ kia, hai người đăng nhập trò chơi.
Đúng như những gì sếp Phó dự đoán, hôm nay cậu chủ Hạ lâng lâng như trên mây, thao tác cực kỳ thiếu đòn nên anh dũng tử nạn đầu tiên, được các đồng đội đặc biệt “quan tâm chăm sóc”, thế là Phó Dung nghiễm nhiên rút lui an toàn.
Sếp Phó cảm thấy tâm tình thỏa mãn trở lại.
Hôm nay tâm trạng cậu chủ Hạ quá tốt, bị đồng đội lôi cả tông ti họ hàng ra chửi vẫn không tức giận, thái độ cực kỳ ôn hòa. Nhưng mà, sếp Phó đoán được mở đầu và tiến triển, cuối cùng lại không dự đoán được bất ngờ còn ở phía sau.
Mới đánh được hơn nửa ván, thậm chí ở thời điểm sắp lấy được chiến thắng cuối cùng, Hạ Viễn Quân lại đăng xuất trước một bước, chỉ ném lại đúng một câu: “Em ấy dậy rồi, tôi out đây”.
Các đồng đội ngậm đắng nuốt cay chịu đựng kỹ thuật thối nát cùng vài lần bay màu toàn team, vào giây phút này rốt cuộc bị câu flex tàn nhẫn của hắn chọc nổ tung trời! Game cũng không thèm đánh nữa mà mở kênh thế giới lên điên cuồng chửi bới.
[ ĐCMM! Éo mẹ đi leo rank gặp phải bãi mìn! ]
[ Còn dám xưng là ‘Đế vương vạn năm’, đm mày đừng để bố mày gặp lần thứ hai! ***** ]
[ *** như cục cứt! ]
Đối chiếu với tâm trạng bản thân giờ phút này, sếp Phó luôn thong dong ưu nhã vẫn có thể cơ trí hiểu được mấy ký tự thần bí bị hệ thống tự động censort của các đồng đội.
Thôi, cũng là do anh ta ở không tìm việc.
Phó Dung mệt mỏi out game, tự nhủ thầm sau này mình còn rủ Hạ Viễn Quân cùng leo rank nữa thì lo mà chuẩn bị tinh thần trước…
Cậu bạn cùng phòng Vu Thu cũng sắp nở hoa đào, nhưng tại sao người ta không cư xử thiếu đánh như Hạ Viễn Quân nhỉ? Sự chênh lệch giữa người với người luôn khiến người ta kinh ngạc cảm thán, cũng giống như chuyện có vài người sinh ra đã không giống với nhân loại bình thường vậy.
Phó Dung nhận được bài học xong, chuẩn bị cất di động tìm chuyện khác có ích hơn để làm thì bỗng dưng trượt tay click trúng vào app Weibo không thường xuyên đăng nhập. Anh ta lướt qua một vòng đã thấy ngay từ khóa #Hạ Viễn Quân khoe ân ái# leo lên hạng đầu hot search, muốn không chú ý cũng không được.
Phó Dung hít sâu một hơi, vô cảm quay vào trang chủ nhà mình.
Kỳ Trạch dụi mắt, nhìn tâm trạng Hạ Viễn Quân siêu tốt cũng vô thức nở nụ cười theo. Cậu ôm cổ hắn thuận thế ngồi dậy, hai người dán vào nhau quá gần, không biết là ai khơi mào trước mà bọn họ cứ như vậy hôn nhau một cái thay cho câu “Chào buổi chiều”. Hạ Viễn Quân vuốt lại mớ tóc vểnh lên vì ngủ của Kỳ Trạch: “Rửa mặt thu dọn đi, lát nữa phải về tổ chương trình rồi.”
Chủ yếu là tiếng than vãn của một mình Trình Ái, bà ta tự mình ra quyết định đi trả thù Kỳ Trạch nhưng ngu xuẩn khiến con gái mình chịu liên lụy, lại thêm khúc mắc vợ cũ đi rồi vẫn âm thầm trợ giúp sự nghiệp Kỳ Chấn Quốc… Mọi cảm xúc dồn nén vào một chỗ khiến bà ta phải tìm nơi để trút giận.
Nếu không sẽ phát điên thật mất!
Về phần Kỳ Chấn Quốc, ngoại trừ câu không biết, ông ta trở nên trầm ngâm dị thường, cho dù Trình Ái nói năng cay nghiệt đến mức nào cũng không hề đáp lại nửa chữ.
Ông ta đang bận đắm chìm trong dòng suy tưởng, người vợ trước đã bỏ đi nhưng vẫn nhớ về mình thật sao? Phải chăng năm đó mình đã cư xử quá đáng? Rõ ràng cô ấy chưa từng làm hại gì mình, bọn họ còn yêu nhau thắm thiết đến thế, chỉ vì mình yếu đuối buông tay trước…
Kỳ Nhược Phong không còn nhìn thấy quái vật đáng sợ đã bình tĩnh trở lại, nhưng thấy mẹ mình trở nên cuồng loạn như vậy lập tức hoảng sợ tập hai. Còn nữa, trước khi bỏ đi hai người Kỳ Trạch nhắc đến chuyện tài vận nhà bọn họ biến mất cũng khiến cậu ta hoang mang tột độ. Đương nhiên Kỳ Nhược Phong không quan tâm là ai giúp đỡ Kỳ Chấn Quốc, cậu ta chỉ quan tâm số tiền tiêu vặt sau này của mình có vì thế mà bị cắt bớt hay không. Ngày hôm qua vừa cá độ thua sạch tiền, hiện giờ nhà cửa ra thế này cha chắc chắn không có khả năng cho cậu ta một con số lớn như trước nữa. Bạn học lẫn bạn chơi của cậu ta đều là các cậu ấm cô chiêu, chỉ mình mình là không xu dính túi, mai kia đến trường còn biết giấu mặt vào đâu?
Kỳ Nhược Phong lo lắng chưa xong thì Kỳ Nhược Sam nằm trên giường đã lén trở mình một cái.
Sau khi tỉnh cô ta lập tức ngồi bật dậy, thấy mình khôi phục hình dạng cũ thì bật khóc nức nở. Cả đời Kỳ Nhược Sam sẽ không tài nào quên được mình đã biến thành quái vật xấu xí gớm ghiếc đến mức nào!
Lúc ấy bản thân mang dáng vẻ gì, phải chịu bao nhiêu đau đớn, giây phút nổi điên đã làm những chuyện gì, cô ta đều nhớ rõ mồn một. Tại sao cứ phải nhớ? Tại sao không thể quên đi cho xong!
Cô ta không muốn nhớ một chút nào hết!
Tiếng khóc tiếng mắng cứ thế ầm ĩ khắp nhà, mà người nhà họ Kỳ vẫn chưa dự đoán được, cảnh tượng hỗn loạn thế này về sau còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần nữa.
Kỳ Trạch đặt mớ đồ đạc mang về từ nhà họ Kỳ vào phòng ngủ hiện tại của hai người, chỉ mới liếc thấy chiếc giường cậu đã bắt đầu thấy mệt, cứ đánh ngáp liên hồi.
Hạ Viễn Quân ôm cậu từ phía sau, một tay đặt lên eo mát xa, tay kia giúp cậu lau nước mắt sinh lý trào ra vì ngáp. Đầu ngón tay hắn mang theo linh khí ôn hòa chậm rãi đưa vào cơ thể Kỳ Trạch, khiến bé con trong bụng quá thoải mái động đậy trở mình.
Vì thế hai ông bố tương lai đồng thời lộ ra cùng một biểu cảm và động tác.
Kỳ Trạch vô tình ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên tấm gương cách đó không xa. Hạ Viễn Quân cũng ngẩng đầu theo, hắn nhìn vào gương rồi khẽ cắn vào vành tai Kỳ Trạch, sau khi đánh giá dáng vẻ đối phương liền vươn tay sờ lên bụng cậu: “Hơi lộ bụng rồi này.”
Kỳ Trạch cũng liếc xuống theo hắn, quả nhiên phần bụng dưới vốn bằng phẳng không biết từ lúc nào đã hơi nhô lên, chỉ là không quá rõ ràng, mặc quần áo rộng một chút là không thể phát hiện ra.
Không biết đến bao giờ nhóc con mới chào đời.
Ngày xưa mẹ mang thai cậu mất bao lâu nhỉ? Người nhà họ Kỳ chưa từng nhắc tới, hẳn là vẫn kéo dài như thai phụ bình thường đúng không?
May mắn là bây giờ cậu không còn một mình nữa, nếu không, đến cả chuyện bao giờ sinh con còn không rõ thì thật chẳng biết mình phải làm thế nào.
Dường như hiểu rõ suy nghĩ của Kỳ Trạch, Hạ Viễn Quân liền nắm tay cậu đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Đừng lo lắng, cũng không cần sợ, có tôi ở đây rồi. Đi ăn cơm trước đi.”
Kỳ Trạch theo Hạ Viễn Quân xuống cầu thang.
Bữa trưa hôm nay ngon miệng hơn những lần trước gấp mấy lần, Kỳ Trạch hoài nghi Hạ Viễn Quân đổi đầu bếp. Nhưng về sau ăn chậm nhai kỹ mới phát hiện ra nguyên nhân nằm ở nguyên liệu chứ không phải cách chế biến. Có vài món mùi vị rất giống thứ trái cây hắn cho cậu ăn sáng nay, không chỉ hương vị tuyệt hảo mà ăn xong thân thể còn cảm nhận được năng lượng tràn đầy.
Những thứ này khiến Kỳ Trạch nghĩ đến số kỳ trân dị bảo chỉ có trong cung, đồng thời cũng làm cậu chậm chạp nhớ đến mấy món trái cây thịt khô mà Hạ Viễn Quân từng cho mình ăn ngày xưa. Đó không phải cống phẩm quý hiếm bình thường, mà hẳn là linh quả linh thú được linh khí tẩm bổ trong truyền thuyết.
Ý thức được độ quý giá của thực phẩm, tốc độ ăn uống của Kỳ Trạch bất giác chậm lại.
Hạ Viễn Quân thấy cậu chần chừ như vậy bèn ghé vào tai nói nhỏ vài câu, đầu tiên Kỳ Trạch hơi kinh ngạc một chút, sau đó ánh mắt cậu sáng lên, tâm tình vui sướng ăn hết bữa trưa.
Sau khi ăn xong, Hạ Viễn Quân cùng cậu đi tản bộ tiêu thực một lát rồi ôm bà xã ngọt ngào ngủ một giấc.
Kỳ Trạch ngủ rồi vẫn không thôi cười.
Bệ hạ nhà cậu thật sự rất giàu, ngoại trừ tiền tài ra, hắn còn sở hữu cả một tòa linh sơn, khắp nơi chất đầy linh thực, linh thú chạy hàng đàn quanh núi. Kỳ Trạch nghe mà rất muốn khoe khoang với người ngoài một phen.
Không ngờ cậu vừa ngủ xong, ai-đó đã bắt đầu khoe khoang trước.
Đối với Kỳ Trạch, thứ bảy không phải một ngày tốt lành gì, nhưng đối với fan CP của cậu và Hạ Viễn Quân thì lại là ngày tương đương với lễ mừng năm mới. Kỳ chương trình《 Câu chuyện tình yêu 》thứ hai và trailer kỳ thứ ba vừa phát sóng, trên hot search lại nhiều thêm mấy mục từ khóa nối đuôi nhau. Trong khi cư dân mạng còn đang sôi nổi thảo luận về tình tiết show tối hôm qua, thì sáng nay Hạ Viễn Quân lại đăng post mới lên Weibo.
Hắn chỉ đăng đúng một tấm ảnh, còn là kiểu ảnh có góc máy rất keo kiệt —— không lộ mặt cũng chẳng lộ tay, mà lộ một nhúm tóc, cứ như đang muốn nói rằng dân đen như bọn họ chỉ xứng ngắm tóc của hắn mà thôi.
Nếu là trước kia, chắc chắn hầu hết cư dân mạng đều sẽ hiểu bài đăng của hắn theo nghĩa này.
Nhưng hoàn cảnh hiện giờ đã khác ——
[ Vãi nồi! Kỳ Trạch đang ở trên giường anh đúng không? ]
Bình luận này được like nhiều tới mức bay thẳng lên top. Sau đó các bình luận tiếp nối cứ thế sôi nổi hỏi chính chủ tại sao lại phán đoán như vậy?
[ Nhìn tóc ý! Hạ Viễn Quân tóc thẳng, tóc Kỳ Trạch hơi xoăn! ]
Câu trả lời siêu chuẩn xác được xếp ngay vị trí thứ nhì.
Phía dưới càng có thêm nhiều bình luận spam [ 666 ] xếp thẳng hàng, mọi người đồng lòng tôn xưng hắn quả là “trùm flex”.
Hạ Viễn Quân vừa đắc ý lại vừa không vui. Đắc ý là vì thành công đạt mục đích khoe ân ái, còn không vui đương nhiên vì đến một cọng tóc của Kỳ Trạch hắn cũng không muốn để người ngoài nhìn ngắm.
Vì thế chưa đến hai phút sau, cậu chủ Hạ xóa luôn bài đăng.
Mất bài viết, cư dân mạng vừa hóng không bao lâu đương nhiên là chưa hóng đủ. Mọi người đang nhao nhao thì có một người nhanh chóng phản ứng.
[ Có ý gì thế? Bị đoán trúng nên chột dạ à? ]
[ Hứ, chả biết mấy người hưng phấn thế làm gì nữa, quỷ mới biết cậu ta làm cách nào để kéo được người lên giường. ]
[ Tui bạo gan nghĩ, biết đâu nhân vật kia không phải Kỳ Trạch mà là người khác thì sao ta? ]
[ QAQ không cần ngược nhau vậy đâu thím! ]
[ Tui lại nghĩ, có khi ý hắn là đến một cọng tóc cũng không muốn để chúng ta xem thì có! ]
[ …… ]
[ Tui tin lầu trên nha. ]
[ Chua quá. ]
[ Tui cũng vậy. ]
Chẳng bao lâu sau, bình luận đoán trúng tim đen cậu chủ Hạ lại được cậu chủ hào phóng cho một cái like.
Cư dân mạng: [!!! ]
Đậu má! Anh đủ rồi nha! Muốn flex cũng một vừa hai phải thôi!
Ở một nơi khác, sếp Phó tận hưởng ngày cuối tuần nhàn nhã hiếm hoi không phải đi hẹn hò cũng không phải tăng ca, ở không rảnh rỗi mới nhớ đến thằng bạn thân hay cùng mình giết thời gian. Thế là anh ta mở di động lên, lướt danh sách bạn tốt rồi gửi tin nhắn cho một account set avatar hình bàn tay đeo chiếc nhẫn đá đen.
Nội dung tin nhắn là: [ Làm một ván không? ]
Để tỏ vẻ quan hệ giữa hai bên rất thân thiết, Phó Dung lại gửi thêm một câu quan tâm: [ Cậu và Kỳ Trạch không có chuyện gì chứ? ]
Đối phương hình như cũng khá rảnh nên phản hồi lại rất nhanh, tổ đội leo rank thì được, nhưng không thể mở chat voice.
Phó Dung rất cơ trí không thèm hỏi lý do tại sao.
Thế nhưng muốn trốn cũng trốn không thoát, bởi vì chưa cần anh ta hỏi, bên kia đã lập tức khoe: “Em ấy không sao, bây giờ đang ngủ. Không mở chat voice là vì không muốn đánh thức người dậy thôi.”
Ha ha.
Sếp Phó bắt đầu hối hận vì mình ở không đi tìm việc.
Có điều rank leo thì vẫn phải leo, hôm nay Vu Thu đi hẹn hò nên không ai dẫn anh ta. Một người chắc chắn không làm nên cơm cháo gì, nhưng có Hạ Viễn Quân đi cùng thì lại là chuyện khác. Trình độ tay tàn của hai thanh niên ngang ngửa nhau, lỡ đồng đội có chửi đương nhiên sẽ nhào lên chửi cả hai người một lượt. Nếu tâm trạng Hạ Viễn Quân tốt đẹp còn có khả năng một mình gánh hết lời “quan tâm sâu sắc” từ đồng đội, sếp Phó chỉ việc đứng ngoài làm như nó chừa mình ra.
Thế nên tổ đội cùng nhau chắc chắn vẫn tốt hơn, cái giá phải trả là chịu đựng cơn nghẹn bị thồn cơm chó cũng không còn quá khó khăn nữa.
Đáng tiếc, anh ta đã khinh thường giống loài chó độc thân lâu năm đột nhiên thoát ế… Dù là ở đâu lúc nào cũng muốn đánh dấu lãnh thổ, khụ, không phải, là muốn khoe khoang tâm tình hạnh phúc của mình cho toàn thế giới biết. Vì thế, sếp Phó vô tội, không, sếp Phó tự mình chuốc khổ phải ngồi nghe hết truyền kỳ về cậu chủ Hạ nổi hứng up ảnh khoe ân ái lên Weibo rồi hối hận xóa ảnh chỉ sau hai phút.
Rốt cuộc cũng chịu đựng xong khoảng thời gian gặm cơm chó dài dòng khốn khổ kia, hai người đăng nhập trò chơi.
Đúng như những gì sếp Phó dự đoán, hôm nay cậu chủ Hạ lâng lâng như trên mây, thao tác cực kỳ thiếu đòn nên anh dũng tử nạn đầu tiên, được các đồng đội đặc biệt “quan tâm chăm sóc”, thế là Phó Dung nghiễm nhiên rút lui an toàn.
Sếp Phó cảm thấy tâm tình thỏa mãn trở lại.
Hôm nay tâm trạng cậu chủ Hạ quá tốt, bị đồng đội lôi cả tông ti họ hàng ra chửi vẫn không tức giận, thái độ cực kỳ ôn hòa. Nhưng mà, sếp Phó đoán được mở đầu và tiến triển, cuối cùng lại không dự đoán được bất ngờ còn ở phía sau.
Mới đánh được hơn nửa ván, thậm chí ở thời điểm sắp lấy được chiến thắng cuối cùng, Hạ Viễn Quân lại đăng xuất trước một bước, chỉ ném lại đúng một câu: “Em ấy dậy rồi, tôi out đây”.
Các đồng đội ngậm đắng nuốt cay chịu đựng kỹ thuật thối nát cùng vài lần bay màu toàn team, vào giây phút này rốt cuộc bị câu flex tàn nhẫn của hắn chọc nổ tung trời! Game cũng không thèm đánh nữa mà mở kênh thế giới lên điên cuồng chửi bới.
[ ĐCMM! Éo mẹ đi leo rank gặp phải bãi mìn! ]
[ Còn dám xưng là ‘Đế vương vạn năm’, đm mày đừng để bố mày gặp lần thứ hai! ***** ]
[ *** như cục cứt! ]
Đối chiếu với tâm trạng bản thân giờ phút này, sếp Phó luôn thong dong ưu nhã vẫn có thể cơ trí hiểu được mấy ký tự thần bí bị hệ thống tự động censort của các đồng đội.
Thôi, cũng là do anh ta ở không tìm việc.
Phó Dung mệt mỏi out game, tự nhủ thầm sau này mình còn rủ Hạ Viễn Quân cùng leo rank nữa thì lo mà chuẩn bị tinh thần trước…
Cậu bạn cùng phòng Vu Thu cũng sắp nở hoa đào, nhưng tại sao người ta không cư xử thiếu đánh như Hạ Viễn Quân nhỉ? Sự chênh lệch giữa người với người luôn khiến người ta kinh ngạc cảm thán, cũng giống như chuyện có vài người sinh ra đã không giống với nhân loại bình thường vậy.
Phó Dung nhận được bài học xong, chuẩn bị cất di động tìm chuyện khác có ích hơn để làm thì bỗng dưng trượt tay click trúng vào app Weibo không thường xuyên đăng nhập. Anh ta lướt qua một vòng đã thấy ngay từ khóa #Hạ Viễn Quân khoe ân ái# leo lên hạng đầu hot search, muốn không chú ý cũng không được.
Phó Dung hít sâu một hơi, vô cảm quay vào trang chủ nhà mình.
Kỳ Trạch dụi mắt, nhìn tâm trạng Hạ Viễn Quân siêu tốt cũng vô thức nở nụ cười theo. Cậu ôm cổ hắn thuận thế ngồi dậy, hai người dán vào nhau quá gần, không biết là ai khơi mào trước mà bọn họ cứ như vậy hôn nhau một cái thay cho câu “Chào buổi chiều”. Hạ Viễn Quân vuốt lại mớ tóc vểnh lên vì ngủ của Kỳ Trạch: “Rửa mặt thu dọn đi, lát nữa phải về tổ chương trình rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook