Sau Khi Xuyên Sách Trở Về, Tôi Mang Thai Con Của Bệ Hạ
-
Chương 53: Sự thật
Hiểu rõ nguyên nhân sâu xa khiến sắc mặt Kỳ Trạch càng thêm nghiêm túc. Ánh mắt Hạ Viễn Quân cũng cực lạnh, lần trước hắn để con yêu kia chạy thoát, nhất định phải tìm thời gian đi bắt nó về móc nội đan, bóp nát thần hồn trả giá mới được.
Hơn nữa phải để tất cả mọi người biết, dám giở trò với hồ ly nhỏ nhà hắn sẽ nhận được kết cục thế nào.
“Tấm phù kia rốt cuộc có tác dụng gì?” Thấy hai người Kỳ Trạch không nói lời nào, vợ lại suy sụp sắp xỉu, Kỳ Chấn Quốc sốt ruột đến thượng hỏa, chỉ hận không thể nắm bả vai Kỳ Trạch bắt cậu mau nghĩ cách giải quyết.
Cậu nhìn Kỳ Nhược Sam ở trên giường đau đớn rên rỉ mà dạ dày bắt đầu sôi trào, bèn dời mắt về phía Kỳ Chấn Quốc giải thích đơn giản một phen.
Người làm ra lá bùa có thể là yêu nên Kỳ Nhược Sam mới biến thành dáng vẻ này, còn sở dĩ Kỳ Trạch không chịu thương tổn gì, đại để là vì cậu được mẹ hạ phong ấn bảo vệ.
Ngoài chuyện ngụy trang cậu thành một con người bình thường, phong ấn còn có tác dụng bảo vệ, tu vi của con yêu kia không đơn giản nên mới có khả năng phá vỡ. Nếu không có Kỳ Nhược Sam ở giữa chống đỡ, nó nhất định đã bị thương không nhẹ.
Bàn tay Hạ Viễn Quân áp ra sau gáy Kỳ Trạch nhẹ nhàng kéo cậu về phía mình, không để cậu nhìn những hình ảnh ghê tởm nữa, đồng thời phất tay tạo ra một kết giới ngăn cách Kỳ Trạch với tất cả mùi vị bên ngoài.
Vấn đề ngày hôm nay Kỳ Trạch khó lòng giải quyết, mà dù có thì Hạ Viễn Quân cũng không định để cậu chịu mạo hiểm. Hắn thay Kỳ Trạch nói: “Đúng là có cách, mấy người yên lặng một chút đi, chờ đến chính ngọ tôi sẽ giúp cô ta giải thoát.”
Trình Ái sắp ngất xỉu đến nơi nghe vậy cuối cùng cũng không nức nở nữa, bà ta vội vàng ngẩng đầu nhìn thanh niên cao lớn lạnh lùng trước mắt, muốn hỏi lại không dám mở miệng hỏi. Kỳ Chấn Quốc cũng muốn hỏi “giải thoát” là có ý gì, có thật sự là cứu người không? Rồi vì sao phải chờ đến giữa trưa? Bây giờ làm luôn không được hay sao?
Nhưng ông ta chưa kịp hỏi ra miệng thì dưới sân chợt vang lên tiếng động cơ xe.
Có người tới!
Kỳ Chấn Quốc cả kinh buông Trình Ái đi về phía cửa sổ nhìn thử, phát hiện là Kỳ Nhược Phong trở lại mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo ông ta gọi điện thoại cho tài xế và vệ sĩ dưới lầu, cố gắng đè thấp giọng.
Người bên dưới nhận được điện thoại đầu tiên là nhìn thoáng qua một vòng, dừng xe vào sân rồi lại liếc nhau ra hiệu một cái, sau đó nghe lời ông chủ về nhà sớm. Gần đây nhà họ Kỳ xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ trong nhà có người đến thương lượng nên phòng bị bọn họ nghe lén.
Kỳ Nhược Phong nhìn tài xế vệ sĩ nhanh chóng rời đi mà không hiểu nổi, đứng ở cổng lớn một lát cũng không thấy ai ra mở cửa cho mình. Cậu ta mất kiên nhẫn giơ tay gõ hai cái vẫn không nghe thấy tiếng bước chân người nào tới gần. Đang muốn lớn tiếng gọi thì điện thoại trong túi cậu ta đã vang lên, là của ông bố.
Cậu ta vô tư nhấc máy, sau đó nhận được tiếng rống giận như sấm: “Tự vác xác vào nhà ngay!”
Kỳ Nhược Phong chưa chuẩn bị tinh thần bị cha dọa giật mình rơi cả điện thoại, cậu ta vội vàng thu lại vẻ ngả ngớn mất kiên nhẫn thường ngày, đào móc chìa khóa từ trong túi hoảng hốt mở cửa.
Cậu ta vào nhà thấy phòng khách không một bóng người lại càng sợ hơn, sợ ba mình biết chuyện mình vừa cá độ thua bạn học đến mấy trăm vạn tệ. Tối hôm qua không dám trở về, trong nhà cũng không có ai gọi điện hỏi thăm thúc giục làm cậu ta cứ tưởng mình thoát được kiếp này rồi chứ.
Lên tầng hai Kỳ Nhược Phong mới nhận ra có chỗ không hợp lý.
Quá hôi thối!
Cậu ta khó chịu che miệng mũi lại, thấy trên sàn nhà còn có vết bẩn giống vết máu suýt nữa còn nôn cả ra ngoài.
Buồn nôn quá! Con mẹ nó là ai lau sàn nhà đấy? Ra thế này mà cả mẹ lẫn chị cậu ta đều chịu đựng được? Còn chưa đổi người vệ sinh đi à? Làm trò quỷ gì thế?
Kỳ Nhược Phong khó hiểu tránh khỏi chỗ dơ bẩn kia, chuẩn bị lủi vào phòng chợt nhớ ra cha mình đang ở nhà, cậu ta đành hô to: “Ba, mẹ, con về rồi! Con vào phòng trước nhé.”
“Cạch ——” Một thanh niên lạ mặt bước ra từ phòng chị gái cậu ta.
Kỳ Nhược Phong dừng chân nghi hoặc nhìn hắn, thanh niên kia thoạt nhìn không dễ trêu chọc. Nhưng nếu đánh giá bề ngoài thì người này đẹp trai hơn cái tên Thượng Cảnh An mà Kỳ Nhược Sam hâm mộ nhiều, hơn nữa nghe nói Thượng Cảnh An còn là gay, chỉ nghĩ thôi mà cậu ta còn thấy khinh thường, ánh mắt chị gái mình đúng là quá kém!
Không, hình như cũng chưa kém lắm? Ít nhất hiện giờ hết hy vọng với Thượng Cảnh An rồi mới tin được thanh niên này về nhà.
Nhưng mà tại sao trông người kia lại quen mắt thế nhỉ?
Kỳ Nhược Phong đánh giá đối phương một lượt, người kia nhìn cậu ta một cái liền dời ánh mắt, sau đó quay đầu chìa tay cho người ở trong phòng.
Hứ! Kỳ Nhược Phong trợn trắng mắt. Khinh thường ai vậy? Không phải là thấy nhà bọn họ có tiền mới sà vào sao. Ha, xem động tác ân cần chưa kìa?
Thế nhưng dù sao vẫn là người do chị mình tìm về, Kỳ Nhược Phong nể mặt chị gái nên không mở miệng châm chọc, chỉ đứng khoanh tay ở cầu thang chờ Kỳ Nhược Sam bước ra để trêu mấy câu cho bõ tức.
Nhưng chuyện tiếp theo lại khiến cậu ta mở rộng tầm mắt hơn, người được thanh niên đỡ ra khỏi phòng không phải Kỳ Nhược Sam, mà là Kỳ Trạch.
Não Kỳ Nhược Phong load chưa kịp, cái chân vừa định bước lên lầu vội thu về, khiếp sợ chỉ vào Kỳ Trạch: “Mày, mày trở về từ bao giờ? Tại sao lại ở trong phòng chị tao?”
Nghe thấy tiếng hét, Kỳ Trạch nhìn cậu ta một cái, thấy trên mặt đối phương có vết quầng thâm rõ ràng vì chơi bời thâu đêm bèn khẽ cười mấy tiếng, không thèm nói gì mà dẫn Hạ Viễn Quân đi lướt qua người tiến lên lầu.
Kỳ Nhược Phong vẫn chưa quên mối thù bị Kỳ Trạch chơi xỏ ở công viên giải trí, thế mà cậu lại không hề phản ứng một chút nào khiến Kỳ Nhược Phong tức điên, muốn lao ra túm Kỳ Trạch lại hỏi tội. Thế nhưng cậu ta chưa kịp chạm vào góc áo Kỳ Trạch đã bị một luồng ánh sáng lạnh lẽo vỗ vào mu bàn tay.
Cánh tay khẽ run lên, toàn thân cậu ta lùi mạnh về sau nuốt nước bọt nhìn Hạ Viễn Quân, không hiểu sao lại có cảm giác tay mình chỉ vươn ra thêm một chút thôi là sẽ biến mất luôn.
Phòng của Kỳ Trạch và Kỳ Nhược Phong đều nằm ở tầng ba, điều kiện ăn mặc, đi lại hay sinh hoạt của nhà họ Kỳ thực chất vẫn tốt hơn các gia đình bình thường rất nhiều. Đồ đạc trong phòng cậu không nhiều lắm nhưng dù sao vẫn mang theo kỷ niệm. Cậu dẫn Hạ Viễn Quân trở về phòng, chỉ vào những món đồ cũ rồi lần lượt kể lại chuyện thời mình còn bé. Chuyện tốt hay chuyện xấu, quá khứ hay tương lai, cậu chỉ muốn chia sẻ với một mình hắn.
Ở bên dưới, Kỳ Chấn Quốc thấy con trai chơi bời suốt một đêm mới chịu trở về tức khắc nổi trận lôi đình, vừa tóm được Kỳ Nhược Phong đã cho cậu ta hai cái bạt tai.
Kỳ Nhược Phong bị đánh đến ngốc, vươn tay che khuôn mặt nóng rát kinh sợ ngã ngồi xuống bậc thang. Mặc dù cậu ta đoán chắc ba sẽ tức giận, nhưng không ngờ ông ta còn ra tay đánh mình.
Vốn lớn lên trong thương yêu chiều chuộng, Kỳ Nhược Phong chưa từng phải chịu ấm ức đến như vậy, lập tức bật khóc: “Không phải chỉ là một chút tiền thôi sao? Thế mà ba cũng đánh con!”
Kỳ Chấn Quốc ra tay vốn vì bực tức thằng con trai không nên nết nhà mình, nhà cửa đang rối loạn, chị gái sắp mất mạng đến nơi mà cậu ta chỉ biết chơi bời lêu lổng, tát hai cái còn chê quá nhẹ. Đương phát hỏa, lúc này ông ta nghe thấy con trai nhắc đến tiền lập tức càng bạo nộ, quát hỏi: “Tiền?! Tiền gì? Mày lại vừa làm gì rồi!”
Tiếng gầm này lớn đến nỗi dọa sợ cả Trình Ái đang lảo đảo bước ra khỏi phòng, đừng nói đến Kỳ Nhược Phong. Cậu ta chỉ có thể run rẩy giải thích: “Con, hôm qua con thua hết ba triệu… Là do bọn họ hợp sức lừa con, vốn không định… Á á, ba làm gì vậy… Con sai rồi, ba đừng đánh nữa…”
Kỳ Chấn Quốc nghe xong suýt thì tắt thở tại chỗ. Ông ta bị đồ phá gia chi tử này chọc tức chết rồi! Chỉ đành nhấc chân đã cho thằng nhãi ranh kia thêm mấy cái.
Lần này Kỳ Nhược Phong không bị dọa nữa mà biết tự che chở cho mình, vừa che vừa trốn, nhưng Kỳ Chấn Quốc ra tay rất tàn nhẫn nên vẫn đau như cũ. Cậu ta liếc thấy mẹ mình bước ra liền theo thói quen muốn cầu cứu, lại không ngờ bị cha nắm cổ áo xách như xách gà vào thẳng phòng chị gái.
“Ba, ba làm gì vậy a a a —— quái vật! Có quái vật!” Kỳ Nhược Phong bị ném xuống sàn nhà sợ hãi nhìn cha mình. Cậu ta tưởng Kỳ Chấn Quốc còn muốn tìm gậy đánh tiếp bèn khẩn trương nhìn quanh một vòng xem có gì dùng làm vũ khí được không, lại thấy trên giường có thứ gì đó bị trói. Kỳ Nhược Phong mới liếc mắt có một cái thôi đã lập tức hét toáng lên.
Kỳ Chấn Quốc đau đầu quát: “Kêu la cái gì! Chị mày đấy!”
May mắn ông ta đã cho người làm nghỉ hai ngày nay, nếu không với động tĩnh này còn giấu giếm ai được nữa?
Tiếng ồn ào bên dưới lầu đã bị Hạ Viễn Quân ngăn cách sạch sẽ, Kỳ Trạch không nghe thấy mà đang lật giở những tấm ảnh ít ỏi chụp mình thời còn bé cho hắn xem.
Thời tiểu học cậu còn chụp một vài bức ảnh, lớn thêm một chút bắt đầu giấu chính mình đi, luôn cúi thấp đầu khiến người ta nhìn không rõ mặt, cũng không thích chụp ảnh, càng đừng nói đến chụp ảnh chung.
“Ừm, hết rồi…” Kỳ Trạch lật hết đám ảnh không nhiều lắm của mình, “May mà hết rồi, thời cấp hai và cấp ba trông em khó coi lắm.”
Hạ Viễn Quân nâng cằm Kỳ Trạch lên hôn một cái: “Hồ ly nhỏ dáng vẻ nào cũng đẹp, chỉ biết cách giấu giếm quá thôi.”
Kỳ Trạch nhăn mũi, dùng một tay với đồ ăn vặt, ngồi bên mép giường vừa ăn vừa hỏi: “Giúp Kỳ Nhược Sam giải chú có ảnh hưởng gì đến anh không?”
Hạ Viễn Quân gấp cuốn album lại giữ trong tay, nhếch môi cười: “Phu quân của em có bản lĩnh lớn lắm, đừng lo lắng. Chỉ cần muốn là tôi giải được ngay.”
“Vậy sao anh còn…” Kỳ Trạch nhìn bệ hạ nhà mình cười, dường như đã hiểu rõ.
Hạ Viễn Quân thản nhiên nói: “Tôi không phải người rộng lượng, dù sao cũng không chết, để bọn họ nhớ lâu chút cũng tốt.”
Kỳ Trạch: “…” Thôi được rồi, xem như trả lại phần uất ức bao năm nay cậu bị chị em Kỳ Nhược Sam bắt nạt đi.
Phòng của Kỳ Trạch thường xuyên có người vào dọn dẹp nên tính ra vẫn gọn gàng ngăn nắp. Hạ Viễn Quân lại lấy từ trong túi áo ra một ít trái cây và thịt khô mà Kỳ Trạch từng ăn ở thế giới trong sách, nhìn cậu ăn vui vẻ cong cả mắt, hắn mới nói: “Chú nguyền này không phải do người chế phù làm đâu, tôi đoán hơn phân nửa khả năng là mẹ em làm.”
Động tác ăn của Kỳ Trạch hơi khựng lại.
Hạ Viễn Quân thấy cậu để ý liền giải thích kỹ càng. Thật ra không chỉ lời nguyền rủa đổ lên đầu Kỳ Nhược Sam, mà toàn bộ vận thế của nhà họ Kỳ cùng màn sương đen trên đỉnh biệt thự đều là tác phẩm của mẹ cậu.
Mẹ Kỳ Trạch vì một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó mà phải bỏ đi không thể dẫn theo cậu, đành phải hạ một phong ấn đảm bảo cho cậu có thể bình an lớn lên. Nếu Kỳ Trạch phát hiện, phong ấn sẽ tự động hóa giải mà không ai chịu thương tổn gì. Ngược lại nếu bị ai đó dùng vũ lực mở phong ấn, người mở sẽ phải chịu lời nguyền rủa của bà.
Có lẽ bà ấy cũng là một con Cửu Vĩ Hồ. Thuật mê hoặc nhân tâm của Hồ tộc xưa nay vốn rất mạnh mẽ, chú thuật cũng tương tự, đó không phải thứ mà người hoặc yêu quái tầm thường có thể chống đỡ hoặc thừa nhận nổi, dù không chết cũng bị lột mất một tầng da. Cứ như vậy, kẻ ác ý muốn gỡ bỏ phong ấn của Kỳ Trạch không thể sống tốt, nói không chừng còn có thể tranh thủ cho cậu một cơ hội trốn thoát kịp thời.
Cha mẹ thương con luôn tính đường dài.
Kỳ Trạch nghe xong chỉ biết ngẩn ra, không nói nổi nên lời.
Ngoại trừ những thứ trên, bà còn gộp luôn tài vận của Kỳ Chấn Quốc vào trong phong ấn. Đại khái mẹ Kỳ Trạch biết rõ cha cậu là dạng người gì, mình không còn nữa, mặc dù Kỳ Chấn Quốc không quá quan tâm đến con trai nhưng không đến nỗi ngược đãi nó, cho cậu thêm một hoàn cảnh trưởng thành không quá gian nan nữa là được.
Chờ đến ngày phong ấn bị phá vỡ, Kỳ Chấn Quốc hẳn sẽ không thể chấp nhận sự thật con trai mình là yêu quái. Một khi đã vậy, Kỳ Trạch chắc chắn không sống tiếp ở nhà họ Kỳ nữa, vậy phần che chở tài vận kia đương nhiên cũng biến mất luôn.
Trước nay Kỳ Trạch chưa từng có ấn tượng về mẹ mình, bây giờ nghe Hạ Viễn Quân giải thích hóa ra bà ấy thật sự có nỗi khổ bất đắc dĩ hoặc gặp phải chuyện gì đó không thể dẫn cậu cùng ra đi, mà không phải vứt bỏ cậu lại. Cảm xúc của cậu trở nên kích động liền túm chặt Hạ Viễn Quân lại hỏi, còn có thể tìm mẹ trở về nữa hay không.
Hạ Viễn Quân tạm dừng trong một chớp mắt, im lặng không nói gì.
Kỳ Trạch cũng hiểu, rất có khả năng năm đó mẹ mình đã xảy ra chuyện không may.
Cậu rất muốn khóc nhưng lại không định khiến Hạ Viễn Quân lo lắng, đành phải tìm đề tài nhẹ nhàng hơn: “Xem ra lúc ấy chắc mẹ em đã hết tình cảm với Kỳ Chấn Quốc rồi nhỉ, cho nên bị ông ta hoài nghi mới không muốn giải thích?”
Tuy nói thế này không quá thích hợp, nhưng Hạ Viễn Quân cảm thấy an ủi vợ yêu vẫn quan trọng hơn, vì thế liền phỏng đoán: “Tiểu Thất, lỡ đâu mẹ em phóng khoáng hơn em nghĩ thì sao? Không chừng ngay từ đầu bà ấy đã không yêu cha em rồi.”
Dù sao trên đời cũng chẳng được bao nhiêu con hồ yêu chung tình như Kỳ Trạch. Đúng vậy, bệ hạ rất hãnh diện vì điều này.
“Hả?” Kỳ Trạch được nghe rất nhiều giai thoại tình cảm ngày đầu của Kỳ Chấn Quốc và mẹ mình, luận điểm này mới bắt gặp lần đầu. Cậu suy nghĩ một lát, nghi hoặc hỏi, “Chẳng lẽ là nhìn mặt?”
Kỳ Chấn Quốc thời trẻ cực kỳ đẹp trai, người muốn gả cho ông ta đúng là rất nhiều.
Hơn nữa phải để tất cả mọi người biết, dám giở trò với hồ ly nhỏ nhà hắn sẽ nhận được kết cục thế nào.
“Tấm phù kia rốt cuộc có tác dụng gì?” Thấy hai người Kỳ Trạch không nói lời nào, vợ lại suy sụp sắp xỉu, Kỳ Chấn Quốc sốt ruột đến thượng hỏa, chỉ hận không thể nắm bả vai Kỳ Trạch bắt cậu mau nghĩ cách giải quyết.
Cậu nhìn Kỳ Nhược Sam ở trên giường đau đớn rên rỉ mà dạ dày bắt đầu sôi trào, bèn dời mắt về phía Kỳ Chấn Quốc giải thích đơn giản một phen.
Người làm ra lá bùa có thể là yêu nên Kỳ Nhược Sam mới biến thành dáng vẻ này, còn sở dĩ Kỳ Trạch không chịu thương tổn gì, đại để là vì cậu được mẹ hạ phong ấn bảo vệ.
Ngoài chuyện ngụy trang cậu thành một con người bình thường, phong ấn còn có tác dụng bảo vệ, tu vi của con yêu kia không đơn giản nên mới có khả năng phá vỡ. Nếu không có Kỳ Nhược Sam ở giữa chống đỡ, nó nhất định đã bị thương không nhẹ.
Bàn tay Hạ Viễn Quân áp ra sau gáy Kỳ Trạch nhẹ nhàng kéo cậu về phía mình, không để cậu nhìn những hình ảnh ghê tởm nữa, đồng thời phất tay tạo ra một kết giới ngăn cách Kỳ Trạch với tất cả mùi vị bên ngoài.
Vấn đề ngày hôm nay Kỳ Trạch khó lòng giải quyết, mà dù có thì Hạ Viễn Quân cũng không định để cậu chịu mạo hiểm. Hắn thay Kỳ Trạch nói: “Đúng là có cách, mấy người yên lặng một chút đi, chờ đến chính ngọ tôi sẽ giúp cô ta giải thoát.”
Trình Ái sắp ngất xỉu đến nơi nghe vậy cuối cùng cũng không nức nở nữa, bà ta vội vàng ngẩng đầu nhìn thanh niên cao lớn lạnh lùng trước mắt, muốn hỏi lại không dám mở miệng hỏi. Kỳ Chấn Quốc cũng muốn hỏi “giải thoát” là có ý gì, có thật sự là cứu người không? Rồi vì sao phải chờ đến giữa trưa? Bây giờ làm luôn không được hay sao?
Nhưng ông ta chưa kịp hỏi ra miệng thì dưới sân chợt vang lên tiếng động cơ xe.
Có người tới!
Kỳ Chấn Quốc cả kinh buông Trình Ái đi về phía cửa sổ nhìn thử, phát hiện là Kỳ Nhược Phong trở lại mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo ông ta gọi điện thoại cho tài xế và vệ sĩ dưới lầu, cố gắng đè thấp giọng.
Người bên dưới nhận được điện thoại đầu tiên là nhìn thoáng qua một vòng, dừng xe vào sân rồi lại liếc nhau ra hiệu một cái, sau đó nghe lời ông chủ về nhà sớm. Gần đây nhà họ Kỳ xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ trong nhà có người đến thương lượng nên phòng bị bọn họ nghe lén.
Kỳ Nhược Phong nhìn tài xế vệ sĩ nhanh chóng rời đi mà không hiểu nổi, đứng ở cổng lớn một lát cũng không thấy ai ra mở cửa cho mình. Cậu ta mất kiên nhẫn giơ tay gõ hai cái vẫn không nghe thấy tiếng bước chân người nào tới gần. Đang muốn lớn tiếng gọi thì điện thoại trong túi cậu ta đã vang lên, là của ông bố.
Cậu ta vô tư nhấc máy, sau đó nhận được tiếng rống giận như sấm: “Tự vác xác vào nhà ngay!”
Kỳ Nhược Phong chưa chuẩn bị tinh thần bị cha dọa giật mình rơi cả điện thoại, cậu ta vội vàng thu lại vẻ ngả ngớn mất kiên nhẫn thường ngày, đào móc chìa khóa từ trong túi hoảng hốt mở cửa.
Cậu ta vào nhà thấy phòng khách không một bóng người lại càng sợ hơn, sợ ba mình biết chuyện mình vừa cá độ thua bạn học đến mấy trăm vạn tệ. Tối hôm qua không dám trở về, trong nhà cũng không có ai gọi điện hỏi thăm thúc giục làm cậu ta cứ tưởng mình thoát được kiếp này rồi chứ.
Lên tầng hai Kỳ Nhược Phong mới nhận ra có chỗ không hợp lý.
Quá hôi thối!
Cậu ta khó chịu che miệng mũi lại, thấy trên sàn nhà còn có vết bẩn giống vết máu suýt nữa còn nôn cả ra ngoài.
Buồn nôn quá! Con mẹ nó là ai lau sàn nhà đấy? Ra thế này mà cả mẹ lẫn chị cậu ta đều chịu đựng được? Còn chưa đổi người vệ sinh đi à? Làm trò quỷ gì thế?
Kỳ Nhược Phong khó hiểu tránh khỏi chỗ dơ bẩn kia, chuẩn bị lủi vào phòng chợt nhớ ra cha mình đang ở nhà, cậu ta đành hô to: “Ba, mẹ, con về rồi! Con vào phòng trước nhé.”
“Cạch ——” Một thanh niên lạ mặt bước ra từ phòng chị gái cậu ta.
Kỳ Nhược Phong dừng chân nghi hoặc nhìn hắn, thanh niên kia thoạt nhìn không dễ trêu chọc. Nhưng nếu đánh giá bề ngoài thì người này đẹp trai hơn cái tên Thượng Cảnh An mà Kỳ Nhược Sam hâm mộ nhiều, hơn nữa nghe nói Thượng Cảnh An còn là gay, chỉ nghĩ thôi mà cậu ta còn thấy khinh thường, ánh mắt chị gái mình đúng là quá kém!
Không, hình như cũng chưa kém lắm? Ít nhất hiện giờ hết hy vọng với Thượng Cảnh An rồi mới tin được thanh niên này về nhà.
Nhưng mà tại sao trông người kia lại quen mắt thế nhỉ?
Kỳ Nhược Phong đánh giá đối phương một lượt, người kia nhìn cậu ta một cái liền dời ánh mắt, sau đó quay đầu chìa tay cho người ở trong phòng.
Hứ! Kỳ Nhược Phong trợn trắng mắt. Khinh thường ai vậy? Không phải là thấy nhà bọn họ có tiền mới sà vào sao. Ha, xem động tác ân cần chưa kìa?
Thế nhưng dù sao vẫn là người do chị mình tìm về, Kỳ Nhược Phong nể mặt chị gái nên không mở miệng châm chọc, chỉ đứng khoanh tay ở cầu thang chờ Kỳ Nhược Sam bước ra để trêu mấy câu cho bõ tức.
Nhưng chuyện tiếp theo lại khiến cậu ta mở rộng tầm mắt hơn, người được thanh niên đỡ ra khỏi phòng không phải Kỳ Nhược Sam, mà là Kỳ Trạch.
Não Kỳ Nhược Phong load chưa kịp, cái chân vừa định bước lên lầu vội thu về, khiếp sợ chỉ vào Kỳ Trạch: “Mày, mày trở về từ bao giờ? Tại sao lại ở trong phòng chị tao?”
Nghe thấy tiếng hét, Kỳ Trạch nhìn cậu ta một cái, thấy trên mặt đối phương có vết quầng thâm rõ ràng vì chơi bời thâu đêm bèn khẽ cười mấy tiếng, không thèm nói gì mà dẫn Hạ Viễn Quân đi lướt qua người tiến lên lầu.
Kỳ Nhược Phong vẫn chưa quên mối thù bị Kỳ Trạch chơi xỏ ở công viên giải trí, thế mà cậu lại không hề phản ứng một chút nào khiến Kỳ Nhược Phong tức điên, muốn lao ra túm Kỳ Trạch lại hỏi tội. Thế nhưng cậu ta chưa kịp chạm vào góc áo Kỳ Trạch đã bị một luồng ánh sáng lạnh lẽo vỗ vào mu bàn tay.
Cánh tay khẽ run lên, toàn thân cậu ta lùi mạnh về sau nuốt nước bọt nhìn Hạ Viễn Quân, không hiểu sao lại có cảm giác tay mình chỉ vươn ra thêm một chút thôi là sẽ biến mất luôn.
Phòng của Kỳ Trạch và Kỳ Nhược Phong đều nằm ở tầng ba, điều kiện ăn mặc, đi lại hay sinh hoạt của nhà họ Kỳ thực chất vẫn tốt hơn các gia đình bình thường rất nhiều. Đồ đạc trong phòng cậu không nhiều lắm nhưng dù sao vẫn mang theo kỷ niệm. Cậu dẫn Hạ Viễn Quân trở về phòng, chỉ vào những món đồ cũ rồi lần lượt kể lại chuyện thời mình còn bé. Chuyện tốt hay chuyện xấu, quá khứ hay tương lai, cậu chỉ muốn chia sẻ với một mình hắn.
Ở bên dưới, Kỳ Chấn Quốc thấy con trai chơi bời suốt một đêm mới chịu trở về tức khắc nổi trận lôi đình, vừa tóm được Kỳ Nhược Phong đã cho cậu ta hai cái bạt tai.
Kỳ Nhược Phong bị đánh đến ngốc, vươn tay che khuôn mặt nóng rát kinh sợ ngã ngồi xuống bậc thang. Mặc dù cậu ta đoán chắc ba sẽ tức giận, nhưng không ngờ ông ta còn ra tay đánh mình.
Vốn lớn lên trong thương yêu chiều chuộng, Kỳ Nhược Phong chưa từng phải chịu ấm ức đến như vậy, lập tức bật khóc: “Không phải chỉ là một chút tiền thôi sao? Thế mà ba cũng đánh con!”
Kỳ Chấn Quốc ra tay vốn vì bực tức thằng con trai không nên nết nhà mình, nhà cửa đang rối loạn, chị gái sắp mất mạng đến nơi mà cậu ta chỉ biết chơi bời lêu lổng, tát hai cái còn chê quá nhẹ. Đương phát hỏa, lúc này ông ta nghe thấy con trai nhắc đến tiền lập tức càng bạo nộ, quát hỏi: “Tiền?! Tiền gì? Mày lại vừa làm gì rồi!”
Tiếng gầm này lớn đến nỗi dọa sợ cả Trình Ái đang lảo đảo bước ra khỏi phòng, đừng nói đến Kỳ Nhược Phong. Cậu ta chỉ có thể run rẩy giải thích: “Con, hôm qua con thua hết ba triệu… Là do bọn họ hợp sức lừa con, vốn không định… Á á, ba làm gì vậy… Con sai rồi, ba đừng đánh nữa…”
Kỳ Chấn Quốc nghe xong suýt thì tắt thở tại chỗ. Ông ta bị đồ phá gia chi tử này chọc tức chết rồi! Chỉ đành nhấc chân đã cho thằng nhãi ranh kia thêm mấy cái.
Lần này Kỳ Nhược Phong không bị dọa nữa mà biết tự che chở cho mình, vừa che vừa trốn, nhưng Kỳ Chấn Quốc ra tay rất tàn nhẫn nên vẫn đau như cũ. Cậu ta liếc thấy mẹ mình bước ra liền theo thói quen muốn cầu cứu, lại không ngờ bị cha nắm cổ áo xách như xách gà vào thẳng phòng chị gái.
“Ba, ba làm gì vậy a a a —— quái vật! Có quái vật!” Kỳ Nhược Phong bị ném xuống sàn nhà sợ hãi nhìn cha mình. Cậu ta tưởng Kỳ Chấn Quốc còn muốn tìm gậy đánh tiếp bèn khẩn trương nhìn quanh một vòng xem có gì dùng làm vũ khí được không, lại thấy trên giường có thứ gì đó bị trói. Kỳ Nhược Phong mới liếc mắt có một cái thôi đã lập tức hét toáng lên.
Kỳ Chấn Quốc đau đầu quát: “Kêu la cái gì! Chị mày đấy!”
May mắn ông ta đã cho người làm nghỉ hai ngày nay, nếu không với động tĩnh này còn giấu giếm ai được nữa?
Tiếng ồn ào bên dưới lầu đã bị Hạ Viễn Quân ngăn cách sạch sẽ, Kỳ Trạch không nghe thấy mà đang lật giở những tấm ảnh ít ỏi chụp mình thời còn bé cho hắn xem.
Thời tiểu học cậu còn chụp một vài bức ảnh, lớn thêm một chút bắt đầu giấu chính mình đi, luôn cúi thấp đầu khiến người ta nhìn không rõ mặt, cũng không thích chụp ảnh, càng đừng nói đến chụp ảnh chung.
“Ừm, hết rồi…” Kỳ Trạch lật hết đám ảnh không nhiều lắm của mình, “May mà hết rồi, thời cấp hai và cấp ba trông em khó coi lắm.”
Hạ Viễn Quân nâng cằm Kỳ Trạch lên hôn một cái: “Hồ ly nhỏ dáng vẻ nào cũng đẹp, chỉ biết cách giấu giếm quá thôi.”
Kỳ Trạch nhăn mũi, dùng một tay với đồ ăn vặt, ngồi bên mép giường vừa ăn vừa hỏi: “Giúp Kỳ Nhược Sam giải chú có ảnh hưởng gì đến anh không?”
Hạ Viễn Quân gấp cuốn album lại giữ trong tay, nhếch môi cười: “Phu quân của em có bản lĩnh lớn lắm, đừng lo lắng. Chỉ cần muốn là tôi giải được ngay.”
“Vậy sao anh còn…” Kỳ Trạch nhìn bệ hạ nhà mình cười, dường như đã hiểu rõ.
Hạ Viễn Quân thản nhiên nói: “Tôi không phải người rộng lượng, dù sao cũng không chết, để bọn họ nhớ lâu chút cũng tốt.”
Kỳ Trạch: “…” Thôi được rồi, xem như trả lại phần uất ức bao năm nay cậu bị chị em Kỳ Nhược Sam bắt nạt đi.
Phòng của Kỳ Trạch thường xuyên có người vào dọn dẹp nên tính ra vẫn gọn gàng ngăn nắp. Hạ Viễn Quân lại lấy từ trong túi áo ra một ít trái cây và thịt khô mà Kỳ Trạch từng ăn ở thế giới trong sách, nhìn cậu ăn vui vẻ cong cả mắt, hắn mới nói: “Chú nguyền này không phải do người chế phù làm đâu, tôi đoán hơn phân nửa khả năng là mẹ em làm.”
Động tác ăn của Kỳ Trạch hơi khựng lại.
Hạ Viễn Quân thấy cậu để ý liền giải thích kỹ càng. Thật ra không chỉ lời nguyền rủa đổ lên đầu Kỳ Nhược Sam, mà toàn bộ vận thế của nhà họ Kỳ cùng màn sương đen trên đỉnh biệt thự đều là tác phẩm của mẹ cậu.
Mẹ Kỳ Trạch vì một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó mà phải bỏ đi không thể dẫn theo cậu, đành phải hạ một phong ấn đảm bảo cho cậu có thể bình an lớn lên. Nếu Kỳ Trạch phát hiện, phong ấn sẽ tự động hóa giải mà không ai chịu thương tổn gì. Ngược lại nếu bị ai đó dùng vũ lực mở phong ấn, người mở sẽ phải chịu lời nguyền rủa của bà.
Có lẽ bà ấy cũng là một con Cửu Vĩ Hồ. Thuật mê hoặc nhân tâm của Hồ tộc xưa nay vốn rất mạnh mẽ, chú thuật cũng tương tự, đó không phải thứ mà người hoặc yêu quái tầm thường có thể chống đỡ hoặc thừa nhận nổi, dù không chết cũng bị lột mất một tầng da. Cứ như vậy, kẻ ác ý muốn gỡ bỏ phong ấn của Kỳ Trạch không thể sống tốt, nói không chừng còn có thể tranh thủ cho cậu một cơ hội trốn thoát kịp thời.
Cha mẹ thương con luôn tính đường dài.
Kỳ Trạch nghe xong chỉ biết ngẩn ra, không nói nổi nên lời.
Ngoại trừ những thứ trên, bà còn gộp luôn tài vận của Kỳ Chấn Quốc vào trong phong ấn. Đại khái mẹ Kỳ Trạch biết rõ cha cậu là dạng người gì, mình không còn nữa, mặc dù Kỳ Chấn Quốc không quá quan tâm đến con trai nhưng không đến nỗi ngược đãi nó, cho cậu thêm một hoàn cảnh trưởng thành không quá gian nan nữa là được.
Chờ đến ngày phong ấn bị phá vỡ, Kỳ Chấn Quốc hẳn sẽ không thể chấp nhận sự thật con trai mình là yêu quái. Một khi đã vậy, Kỳ Trạch chắc chắn không sống tiếp ở nhà họ Kỳ nữa, vậy phần che chở tài vận kia đương nhiên cũng biến mất luôn.
Trước nay Kỳ Trạch chưa từng có ấn tượng về mẹ mình, bây giờ nghe Hạ Viễn Quân giải thích hóa ra bà ấy thật sự có nỗi khổ bất đắc dĩ hoặc gặp phải chuyện gì đó không thể dẫn cậu cùng ra đi, mà không phải vứt bỏ cậu lại. Cảm xúc của cậu trở nên kích động liền túm chặt Hạ Viễn Quân lại hỏi, còn có thể tìm mẹ trở về nữa hay không.
Hạ Viễn Quân tạm dừng trong một chớp mắt, im lặng không nói gì.
Kỳ Trạch cũng hiểu, rất có khả năng năm đó mẹ mình đã xảy ra chuyện không may.
Cậu rất muốn khóc nhưng lại không định khiến Hạ Viễn Quân lo lắng, đành phải tìm đề tài nhẹ nhàng hơn: “Xem ra lúc ấy chắc mẹ em đã hết tình cảm với Kỳ Chấn Quốc rồi nhỉ, cho nên bị ông ta hoài nghi mới không muốn giải thích?”
Tuy nói thế này không quá thích hợp, nhưng Hạ Viễn Quân cảm thấy an ủi vợ yêu vẫn quan trọng hơn, vì thế liền phỏng đoán: “Tiểu Thất, lỡ đâu mẹ em phóng khoáng hơn em nghĩ thì sao? Không chừng ngay từ đầu bà ấy đã không yêu cha em rồi.”
Dù sao trên đời cũng chẳng được bao nhiêu con hồ yêu chung tình như Kỳ Trạch. Đúng vậy, bệ hạ rất hãnh diện vì điều này.
“Hả?” Kỳ Trạch được nghe rất nhiều giai thoại tình cảm ngày đầu của Kỳ Chấn Quốc và mẹ mình, luận điểm này mới bắt gặp lần đầu. Cậu suy nghĩ một lát, nghi hoặc hỏi, “Chẳng lẽ là nhìn mặt?”
Kỳ Chấn Quốc thời trẻ cực kỳ đẹp trai, người muốn gả cho ông ta đúng là rất nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook