Sau Khi Xuyên Sách Trở Về, Tôi Mang Thai Con Của Bệ Hạ
-
Chương 23: Trêu chọc
Kỳ Trạch cầm mảnh giấy mà trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Là hắn sao? Nhất định là hắn đúng không? Nếu không phải, nếu tất cả chỉ là một trò đùa hoặc trùng hợp…
Cậu không chịu đựng nổi kiểu trêu đùa này.
Kỳ Trạch gần như là chạy vội lên lầu hai, để lại anh quay phim đứng ngớ người không hiểu gì cả. Anh ta vốn muốn xách máy quay lên theo, nhưng nhác thấy cậu bước vào phòng ngủ liền thức thời đứng yên.
Tối hôm qua cậu chủ Hạ đã cố ý dặn dò bọn họ sau này không được mang máy quay vào trong phòng ngủ nữa. Tổ chương trình không tiện hỏi lý do, chỉ có đạo diễn dũng cảm đứng ra ám chỉ với Hạ Viễn Quân rằng chương trình của họ là show đứng đắn, nếu hắn dám dùng thủ đoạn gì không chính đáng với bạn cùng phòng, bọn họ nhất định sẽ báo công an.
Đạo diễn râu xồm không bị cậu chủ Hạ ba máu sáu cơn đấm cho một trận đúng là mạng lớn.
Nghe thấy tiếng chân nện ầm ầm trên thang lầu, Hạ Viễn Quân hiếu kỳ bước ra vài bước đã bị Kỳ Trạch vừa vặn đâm sầm vào lòng. Hắn vội đỡ lấy cậu, cau mày phàn nàn: “Chạy gấp thế làm gì? Cẩn thận một chút chứ.”
“Tôi…” Kỳ Trạch thở sâu mấy nhịp để điều chỉnh hơi thở và nhịp tim. Cậu nhìn vào mắt Hạ Viễn Quân rồi mở tờ giấy đang nắm chặt trong tay cho hắn xem, cất giọng run rẩy, “Cái này do anh viết đúng không?”
Lòng Hạ Viễn Quân đau nhói, quả nhiên Kỳ Trạch cực kỳ để ý đến người kia, hắn chỉ viết bâng quơ một tiếng xưng hô mà cậu đã bất chấp tất cả chạy đi dò hỏi. Nhưng dù trong lồng ngực vừa chua vừa đắng, hắn vẫn gật đầu thừa nhận: “Đúng là tôi.”
“Thật sự?” Kỳ Trạch căng thẳng nắm cổ tay Hạ Viễn Quân, hai mắt sáng lòe lòe nhìn hắn.
Hạ Viễn Quân hưởng thụ cảm giác tốt đẹp vì được Kỳ Trạch chạm vào, tiếp tục nói: “Đúng vậy. Tôi mơ thấy bản thân gọi cậu như vậy, cậu còn gọi tôi là bệ hạ, cảm thấy khá thú vị nên muốn viết gửi cho cậu xem.”
Hắn không hề nói dối, hắn không lừa cậu.
Cậu chủ Hạ tự an ủi chính mình.
“Trong mơ?” Kỳ Trạch hơi mờ mịt.
Qua một lát, cậu buông lỏng tay Hạ Viễn Quân ra, không rõ tâm trạng lúc này là vui vẻ hay mất mát, sau đó lại nhìn hắn đầy hoài nghi như muốn xác nhận rõ chuyện gì, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cổ Hạ Viễn Quân.
Đến khi hắn bị cậu nhìn chằm chằm đến khô nóng toàn thân, Kỳ Trạch lại bất ngờ dời đề tài: “Thế à, đúng là thú vị thật. Cùng xuống ăn sáng nhé?”
“Được.” Hạ Viễn Quân cầm chìa khóa xe và ví tiền rồi cùng Kỳ Trạch xuống lầu.
Trong bếp lúc này đang có mặt Ôn Uyển, Vu Thu và La Tiểu Lê dùng bữa.
Thấy hai người bước vào, Vu Thu liền cất tiếng mời bọn họ ăn sáng, Ôn Uyển vẫn áy náy vì chuyện tối qua nên sáng nay đặc biệt dậy sớm nấu ăn cho mọi người.
“Kỳ Trạch, tôi không biết chuyện hồi tối cậu khó chịu, sáng nay tôi nấu cháo đấy, ăn một chút nhé?” Ôn Uyển mang vẻ mặt hối lỗi nhìn Kỳ Trạch, đôi mắt long lanh ánh nước cực kỳ chọc người thương yêu.
Kỳ Trạch vẫn sợ hãi món đồ uống nóng hôm qua nên uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, tôi vẫn chưa muốn ăn gì, uống chút sữa là được rồi.”
Ôn Uyển lại nhìn sang Hạ Viễn Quân bên cạnh cậu, “Anh Quân thì sao? Có muốn ăn một chút không?”
Hạ Viễn Quân không khách khí như Kỳ Trạch mà từ chối thẳng thừng: “Tôi không ăn.”
Hắn còn nhớ rõ những lời Bạch Linh Tiên nói, Kỳ Trạch ăn phải thứ không nên ăn. Cho dù Ôn Uyển không biết chuyện cậu mang thai dễ bị ảnh hưởng, hắn vẫn quyết tâm giận chó đánh mèo đến cùng. Đúng, hắn vô lý như vậy đấy, không quan tâm đến khả năng Ôn Uyển có lắc não một triệu lần cũng không thể ngờ được chuyện Kỳ Trạch có khả năng mang thai.
Ôn Uyển miễn cưỡng nở nụ cười: “Thôi được rồi.”
Vu Thu không quá hiểu thái độ của Hạ Viễn Quân, nhưng nghĩ trước kia hắn cũng không mấy khi ăn sáng trong biệt thự nên không nghĩ gì nhiều, chỉ đành an ủi Ôn Uyển: “Không sao không sao, dạ dày tôi lớn lắm, để tôi ăn cho.”
Nói rồi cậu ta còn nhét cho Kỳ Trạch mấy cái bánh bao nhân trứng sữa, “Tiểu Trạch, để bụng rỗng uống sữa không tốt đâu. Cậu mới khỏe lại, ăn tạm mấy cái bánh bao đi.”
Bánh bao nhân trứng sữa và bánh hoàng kim đều do Bạch Linh Tiên chọn mua, Kỳ Trạch không từ chối nữa, sau khi cảm ơn xong cũng cầm một chiếc lên ăn. Cậu vừa ăn vừa đi đến bên tủ lạnh, chuẩn bị rót một cốc sữa ra hâm nóng đã thấy Hạ Viễn Quân làm xong đâu đấy cho mình rồi, đành ngoan ngoãn ngồi về chỗ.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Hạ Viễn Quân bưng hai ly sữa bò ngồi xuống bên cạnh Kỳ Trạch. Hắn đưa một ly cho cậu, sau đó thuận tay cầm lên một cái bánh bao. Kỳ Trạch liếc hắn một cái, không nói gì.
La Tiểu Lê đồi đối diện ăn cháo cắn bánh bao, hai mắt đảo qua lại giữa Kỳ Trạch và Hạ Viễn rồi nở nụ cười thần bí.
Bốn chiếc bánh bao nhân trứng sữa cuối cùng đều vào bụng hai người bọn họ. Kỳ Trạch ăn xong nghiêng người nhìn Hạ Viễn Quân đang ngửa đầu uống sữa, trái cổ của hắn cũng theo động tác mà trượt lên trượt xuống.
Hạ Viễn Quân đương nhiên cũng quan sát Kỳ Trạch qua khóe mắt, thấy cậu cứ nhìn mình không chớp liền thấp thỏm không yên. Tiếp sau đó một cảnh tượng càng kích thích hơn xuất hiện, Kỳ Trạch vươn tay tiến lại gần hắn, lòng bàn tay cọ qua cần cổ khiến hắn rùng mình một trận, gần như nắm lấy cổ tay cậu theo phản xạ.
Kỳ Trạch vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Chỗ đó bị dính sợi chỉ.”
Cậu chủ Hạ bị người ta đùa giỡn đỏ bừng lỗ tai, vội vàng buông tay Kỳ Trạch ra như phải bỏng, bàn tay còn sờ lên chỗ vừa bị cậu chạm vào, “Bây giờ hết rồi à?”
Kỳ Trạch gật đầu, “Hết rồi.”
La Tiểu Lê ngồi đối diện trợn to hai mắt, vừa rồi cô nàng không hề bỏ lỡ một khung hình xuất sắc nào. Dù bị hai người kia xem như không khí cũng không khiến cô thấy buồn bực hay thất vọng, ngược lại, vừa rồi cô còn phải tự véo đùi mình mấy cái để khỏi kích động hú hét ngay tại chỗ.
Đậu má đậu má! Kích thích quá mọi người ơi!
Trạch bé bi biết ghẹo người ta kìa!!!
Tiểu hồ ly thụ X Sói xám công!
Đớp! Từ hôm nay trở đi tôi đớp CP này nhiệt tình luôn!
Hai người khác có mặt trong phòng cũng đồng dạng thu hết một màn kia vào mắt, lúc Vu Thu nhìn Kỳ Trạch duỗi tay sờ vào yết hầu Hạ Viễn Quân còn suýt phun cả ngụm cháo trong miệng ra ngoài.
Cậu em này quá lợi hại, ra tay một phát là gục luôn!
Còn Ôn Uyển đã không thể khống chế nét mặt, cũng không duy trì nổi nụ cười ôn hòa thường ngày nữa mà cắn môi cúi đầu không dám nhìn, dáng vẻ rũ mắt vừa uất ức vừa đáng thương.
Chờ Kỳ Trạch uống xong cốc sữa, Hạ Viễn Quân đề nghị như mọi ngày: “Để tôi đưa cậu đi nhé.”
Kỳ Trạch không còn vòng vo từ chối như hôm qua mà mỉm cười đáp: “Được thôi.”
Nụ người xinh đẹp hớn hở chờ mong kia như đâm một kích vào lòng Hạ Viễn Quân.
Hay lắm, vốn đã không nghĩ buông tay rồi, bây giờ Phó sĩ diện kia có đánh chết hắn cũng không buông.
Phó Dung:???
Nhận thấy bầu không khí giữa hai người rõ ràng không giống với hôm qua, cameraman cực kỳ thức thời vòng ra sau ghế cậu chủ Hạ, đồng thời mở luôn máy quay phim mini ở đằng trước.
Gameshow nhà bọn họ ăn tiền ở điểm nào? Cấu xé nhau, drama cào mặt nhau, đương nhiên còn kiêm cả rắc cơm chó nữa! Trăm triệu không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, trừ phi cậu chủ Hạ không cho quay.
Tuy ai cũng hèn nhưng vẫn rất có tinh thần hi sinh vì sự nghiệp.
Xe Hạ Viễn Quân dần dần đi xa khỏi khu biệt thự, lúc này hắn mới hắn quay sang vờ vịt hỏi Kỳ Trạch địa chỉ mới dù đã biết rõ trong lòng. Hôm nay cậu cũng không khách khí kêu hắn dừng giữa đường nữa mà trực tiếp nói thẳng tên lẫn địa chỉ công ty thực tập luôn.
Cảm giác không còn xa lạ khiến Hạ Viễn Quân thoải mái lên rất nhiều, nhưng một khi nghĩ đến lý do Kỳ Trạch thay đổi thái độ, hắn lại vui không nổi.
Kỳ Trạch xem cảnh sắc ngoài xe không ngừng lùi về phía sau mà không hề chú tâm, cậu chỉ bận nhìn bóng Hạ Viễn Quân in trên cửa kính, ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh nhưng tim đang đập rộn cực kỳ nhanh.
Cậu nhớ lại cảm giác chạm vào yết hầu hắn trên bàn ăn, vừa cười vừa như lơ đãng nhắc lại: “Lúc tôi chạm vào cổ anh đã có phản ứng rất mạnh, nơi đó nhạy cảm lắm à?”
Hạ Viễn Quân đâu ngờ cậu lại chủ động hỏi, suýt nữa thì trượt tay vặn vô lăng đâm đầu xe xuống sông tắm nước lạnh. Cũng may xe chỉ lạng qua một chút đã trở về quỹ đạo cũ, cực kỳ giống với vẻ bình tĩnh mà Hạ Viễn Quân nhanh chóng điều chỉnh, “Ừm, nhạy cảm lắm.”
Thực ra không chỉ nhạy cảm mà còn cực kỳ không thoải mái. Nếu nơi đó bị người ngoài chạm vào, lòng hắn gần như sẽ bùng lên cảm xúc bạo nộ muốn xé xác kẻ to gan kia ra thành từng mảnh nhỏ. Nhưng vì người đó là Kỳ Trạch nên hắn chỉ có thể giữ chặt cổ tay cậu, nếu không phải lúc ấy còn người ngoài, có khi hắn đã lập tức đè người ta xuống dùng phương thức khác phát tiết lửa giận rồi.
May mắn lúc ấy còn có người ngoài, nếu không hắn đã dọa đến Kỳ Trạch, tuy đúng là gặp may, nhưng sâu trong nội tâm Hạ Viễn Quân vẫn chất chứa một tia tiếc nuối.
Mà Kỳ Trạch ngồi trên ghế phó lái nghe hắn trả lời xong lại cong khóe mắt, đôi mắt kia trong phút chốc như lạc giữa dải ngân hà, lộng lẫy đến mức khiến Hạ Viễn Quân không nỡ rời mắt.
Khuôn mặt Kỳ Trạch chưa tan ý cười, hất cằm ra hiệu cho hắn mau chú ý nhìn đường: “Lái xe cẩn thận.”
“…” Hạ Viễn Quân đành phải quay mặt nhìn thẳng nghiêm túc lái xe, đồng thời tranh thủ hồi tưởng lại nụ cười vừa rồi của Kỳ Trạch.
Từ ngày bước vào biệt thự, tuy Kỳ Trạch rất hay cười nhưng chưa từng có giây phút nào giống hôm nay, nở nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
Chỉ để ngày tháng về sau được thường xuyên trông thấy Kỳ Trạch tươi cười như vậy, Hạ Viễn Quân liền hạ quyết tâm biến lời nói dối thành sự thật. Phó Dung nói đúng, nếu không thể buông tay, vậy thì phải nghĩ cách khiến đối phương vui vẻ khi ở bên mình mới được.
Những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Ừm thế thân người cũ đồ đó, để gấp sẵn cho bệ hạ mấy cái quần từ hôm nay đi…
Là hắn sao? Nhất định là hắn đúng không? Nếu không phải, nếu tất cả chỉ là một trò đùa hoặc trùng hợp…
Cậu không chịu đựng nổi kiểu trêu đùa này.
Kỳ Trạch gần như là chạy vội lên lầu hai, để lại anh quay phim đứng ngớ người không hiểu gì cả. Anh ta vốn muốn xách máy quay lên theo, nhưng nhác thấy cậu bước vào phòng ngủ liền thức thời đứng yên.
Tối hôm qua cậu chủ Hạ đã cố ý dặn dò bọn họ sau này không được mang máy quay vào trong phòng ngủ nữa. Tổ chương trình không tiện hỏi lý do, chỉ có đạo diễn dũng cảm đứng ra ám chỉ với Hạ Viễn Quân rằng chương trình của họ là show đứng đắn, nếu hắn dám dùng thủ đoạn gì không chính đáng với bạn cùng phòng, bọn họ nhất định sẽ báo công an.
Đạo diễn râu xồm không bị cậu chủ Hạ ba máu sáu cơn đấm cho một trận đúng là mạng lớn.
Nghe thấy tiếng chân nện ầm ầm trên thang lầu, Hạ Viễn Quân hiếu kỳ bước ra vài bước đã bị Kỳ Trạch vừa vặn đâm sầm vào lòng. Hắn vội đỡ lấy cậu, cau mày phàn nàn: “Chạy gấp thế làm gì? Cẩn thận một chút chứ.”
“Tôi…” Kỳ Trạch thở sâu mấy nhịp để điều chỉnh hơi thở và nhịp tim. Cậu nhìn vào mắt Hạ Viễn Quân rồi mở tờ giấy đang nắm chặt trong tay cho hắn xem, cất giọng run rẩy, “Cái này do anh viết đúng không?”
Lòng Hạ Viễn Quân đau nhói, quả nhiên Kỳ Trạch cực kỳ để ý đến người kia, hắn chỉ viết bâng quơ một tiếng xưng hô mà cậu đã bất chấp tất cả chạy đi dò hỏi. Nhưng dù trong lồng ngực vừa chua vừa đắng, hắn vẫn gật đầu thừa nhận: “Đúng là tôi.”
“Thật sự?” Kỳ Trạch căng thẳng nắm cổ tay Hạ Viễn Quân, hai mắt sáng lòe lòe nhìn hắn.
Hạ Viễn Quân hưởng thụ cảm giác tốt đẹp vì được Kỳ Trạch chạm vào, tiếp tục nói: “Đúng vậy. Tôi mơ thấy bản thân gọi cậu như vậy, cậu còn gọi tôi là bệ hạ, cảm thấy khá thú vị nên muốn viết gửi cho cậu xem.”
Hắn không hề nói dối, hắn không lừa cậu.
Cậu chủ Hạ tự an ủi chính mình.
“Trong mơ?” Kỳ Trạch hơi mờ mịt.
Qua một lát, cậu buông lỏng tay Hạ Viễn Quân ra, không rõ tâm trạng lúc này là vui vẻ hay mất mát, sau đó lại nhìn hắn đầy hoài nghi như muốn xác nhận rõ chuyện gì, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cổ Hạ Viễn Quân.
Đến khi hắn bị cậu nhìn chằm chằm đến khô nóng toàn thân, Kỳ Trạch lại bất ngờ dời đề tài: “Thế à, đúng là thú vị thật. Cùng xuống ăn sáng nhé?”
“Được.” Hạ Viễn Quân cầm chìa khóa xe và ví tiền rồi cùng Kỳ Trạch xuống lầu.
Trong bếp lúc này đang có mặt Ôn Uyển, Vu Thu và La Tiểu Lê dùng bữa.
Thấy hai người bước vào, Vu Thu liền cất tiếng mời bọn họ ăn sáng, Ôn Uyển vẫn áy náy vì chuyện tối qua nên sáng nay đặc biệt dậy sớm nấu ăn cho mọi người.
“Kỳ Trạch, tôi không biết chuyện hồi tối cậu khó chịu, sáng nay tôi nấu cháo đấy, ăn một chút nhé?” Ôn Uyển mang vẻ mặt hối lỗi nhìn Kỳ Trạch, đôi mắt long lanh ánh nước cực kỳ chọc người thương yêu.
Kỳ Trạch vẫn sợ hãi món đồ uống nóng hôm qua nên uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, tôi vẫn chưa muốn ăn gì, uống chút sữa là được rồi.”
Ôn Uyển lại nhìn sang Hạ Viễn Quân bên cạnh cậu, “Anh Quân thì sao? Có muốn ăn một chút không?”
Hạ Viễn Quân không khách khí như Kỳ Trạch mà từ chối thẳng thừng: “Tôi không ăn.”
Hắn còn nhớ rõ những lời Bạch Linh Tiên nói, Kỳ Trạch ăn phải thứ không nên ăn. Cho dù Ôn Uyển không biết chuyện cậu mang thai dễ bị ảnh hưởng, hắn vẫn quyết tâm giận chó đánh mèo đến cùng. Đúng, hắn vô lý như vậy đấy, không quan tâm đến khả năng Ôn Uyển có lắc não một triệu lần cũng không thể ngờ được chuyện Kỳ Trạch có khả năng mang thai.
Ôn Uyển miễn cưỡng nở nụ cười: “Thôi được rồi.”
Vu Thu không quá hiểu thái độ của Hạ Viễn Quân, nhưng nghĩ trước kia hắn cũng không mấy khi ăn sáng trong biệt thự nên không nghĩ gì nhiều, chỉ đành an ủi Ôn Uyển: “Không sao không sao, dạ dày tôi lớn lắm, để tôi ăn cho.”
Nói rồi cậu ta còn nhét cho Kỳ Trạch mấy cái bánh bao nhân trứng sữa, “Tiểu Trạch, để bụng rỗng uống sữa không tốt đâu. Cậu mới khỏe lại, ăn tạm mấy cái bánh bao đi.”
Bánh bao nhân trứng sữa và bánh hoàng kim đều do Bạch Linh Tiên chọn mua, Kỳ Trạch không từ chối nữa, sau khi cảm ơn xong cũng cầm một chiếc lên ăn. Cậu vừa ăn vừa đi đến bên tủ lạnh, chuẩn bị rót một cốc sữa ra hâm nóng đã thấy Hạ Viễn Quân làm xong đâu đấy cho mình rồi, đành ngoan ngoãn ngồi về chỗ.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Hạ Viễn Quân bưng hai ly sữa bò ngồi xuống bên cạnh Kỳ Trạch. Hắn đưa một ly cho cậu, sau đó thuận tay cầm lên một cái bánh bao. Kỳ Trạch liếc hắn một cái, không nói gì.
La Tiểu Lê đồi đối diện ăn cháo cắn bánh bao, hai mắt đảo qua lại giữa Kỳ Trạch và Hạ Viễn rồi nở nụ cười thần bí.
Bốn chiếc bánh bao nhân trứng sữa cuối cùng đều vào bụng hai người bọn họ. Kỳ Trạch ăn xong nghiêng người nhìn Hạ Viễn Quân đang ngửa đầu uống sữa, trái cổ của hắn cũng theo động tác mà trượt lên trượt xuống.
Hạ Viễn Quân đương nhiên cũng quan sát Kỳ Trạch qua khóe mắt, thấy cậu cứ nhìn mình không chớp liền thấp thỏm không yên. Tiếp sau đó một cảnh tượng càng kích thích hơn xuất hiện, Kỳ Trạch vươn tay tiến lại gần hắn, lòng bàn tay cọ qua cần cổ khiến hắn rùng mình một trận, gần như nắm lấy cổ tay cậu theo phản xạ.
Kỳ Trạch vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Chỗ đó bị dính sợi chỉ.”
Cậu chủ Hạ bị người ta đùa giỡn đỏ bừng lỗ tai, vội vàng buông tay Kỳ Trạch ra như phải bỏng, bàn tay còn sờ lên chỗ vừa bị cậu chạm vào, “Bây giờ hết rồi à?”
Kỳ Trạch gật đầu, “Hết rồi.”
La Tiểu Lê ngồi đối diện trợn to hai mắt, vừa rồi cô nàng không hề bỏ lỡ một khung hình xuất sắc nào. Dù bị hai người kia xem như không khí cũng không khiến cô thấy buồn bực hay thất vọng, ngược lại, vừa rồi cô còn phải tự véo đùi mình mấy cái để khỏi kích động hú hét ngay tại chỗ.
Đậu má đậu má! Kích thích quá mọi người ơi!
Trạch bé bi biết ghẹo người ta kìa!!!
Tiểu hồ ly thụ X Sói xám công!
Đớp! Từ hôm nay trở đi tôi đớp CP này nhiệt tình luôn!
Hai người khác có mặt trong phòng cũng đồng dạng thu hết một màn kia vào mắt, lúc Vu Thu nhìn Kỳ Trạch duỗi tay sờ vào yết hầu Hạ Viễn Quân còn suýt phun cả ngụm cháo trong miệng ra ngoài.
Cậu em này quá lợi hại, ra tay một phát là gục luôn!
Còn Ôn Uyển đã không thể khống chế nét mặt, cũng không duy trì nổi nụ cười ôn hòa thường ngày nữa mà cắn môi cúi đầu không dám nhìn, dáng vẻ rũ mắt vừa uất ức vừa đáng thương.
Chờ Kỳ Trạch uống xong cốc sữa, Hạ Viễn Quân đề nghị như mọi ngày: “Để tôi đưa cậu đi nhé.”
Kỳ Trạch không còn vòng vo từ chối như hôm qua mà mỉm cười đáp: “Được thôi.”
Nụ người xinh đẹp hớn hở chờ mong kia như đâm một kích vào lòng Hạ Viễn Quân.
Hay lắm, vốn đã không nghĩ buông tay rồi, bây giờ Phó sĩ diện kia có đánh chết hắn cũng không buông.
Phó Dung:???
Nhận thấy bầu không khí giữa hai người rõ ràng không giống với hôm qua, cameraman cực kỳ thức thời vòng ra sau ghế cậu chủ Hạ, đồng thời mở luôn máy quay phim mini ở đằng trước.
Gameshow nhà bọn họ ăn tiền ở điểm nào? Cấu xé nhau, drama cào mặt nhau, đương nhiên còn kiêm cả rắc cơm chó nữa! Trăm triệu không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, trừ phi cậu chủ Hạ không cho quay.
Tuy ai cũng hèn nhưng vẫn rất có tinh thần hi sinh vì sự nghiệp.
Xe Hạ Viễn Quân dần dần đi xa khỏi khu biệt thự, lúc này hắn mới hắn quay sang vờ vịt hỏi Kỳ Trạch địa chỉ mới dù đã biết rõ trong lòng. Hôm nay cậu cũng không khách khí kêu hắn dừng giữa đường nữa mà trực tiếp nói thẳng tên lẫn địa chỉ công ty thực tập luôn.
Cảm giác không còn xa lạ khiến Hạ Viễn Quân thoải mái lên rất nhiều, nhưng một khi nghĩ đến lý do Kỳ Trạch thay đổi thái độ, hắn lại vui không nổi.
Kỳ Trạch xem cảnh sắc ngoài xe không ngừng lùi về phía sau mà không hề chú tâm, cậu chỉ bận nhìn bóng Hạ Viễn Quân in trên cửa kính, ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh nhưng tim đang đập rộn cực kỳ nhanh.
Cậu nhớ lại cảm giác chạm vào yết hầu hắn trên bàn ăn, vừa cười vừa như lơ đãng nhắc lại: “Lúc tôi chạm vào cổ anh đã có phản ứng rất mạnh, nơi đó nhạy cảm lắm à?”
Hạ Viễn Quân đâu ngờ cậu lại chủ động hỏi, suýt nữa thì trượt tay vặn vô lăng đâm đầu xe xuống sông tắm nước lạnh. Cũng may xe chỉ lạng qua một chút đã trở về quỹ đạo cũ, cực kỳ giống với vẻ bình tĩnh mà Hạ Viễn Quân nhanh chóng điều chỉnh, “Ừm, nhạy cảm lắm.”
Thực ra không chỉ nhạy cảm mà còn cực kỳ không thoải mái. Nếu nơi đó bị người ngoài chạm vào, lòng hắn gần như sẽ bùng lên cảm xúc bạo nộ muốn xé xác kẻ to gan kia ra thành từng mảnh nhỏ. Nhưng vì người đó là Kỳ Trạch nên hắn chỉ có thể giữ chặt cổ tay cậu, nếu không phải lúc ấy còn người ngoài, có khi hắn đã lập tức đè người ta xuống dùng phương thức khác phát tiết lửa giận rồi.
May mắn lúc ấy còn có người ngoài, nếu không hắn đã dọa đến Kỳ Trạch, tuy đúng là gặp may, nhưng sâu trong nội tâm Hạ Viễn Quân vẫn chất chứa một tia tiếc nuối.
Mà Kỳ Trạch ngồi trên ghế phó lái nghe hắn trả lời xong lại cong khóe mắt, đôi mắt kia trong phút chốc như lạc giữa dải ngân hà, lộng lẫy đến mức khiến Hạ Viễn Quân không nỡ rời mắt.
Khuôn mặt Kỳ Trạch chưa tan ý cười, hất cằm ra hiệu cho hắn mau chú ý nhìn đường: “Lái xe cẩn thận.”
“…” Hạ Viễn Quân đành phải quay mặt nhìn thẳng nghiêm túc lái xe, đồng thời tranh thủ hồi tưởng lại nụ cười vừa rồi của Kỳ Trạch.
Từ ngày bước vào biệt thự, tuy Kỳ Trạch rất hay cười nhưng chưa từng có giây phút nào giống hôm nay, nở nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
Chỉ để ngày tháng về sau được thường xuyên trông thấy Kỳ Trạch tươi cười như vậy, Hạ Viễn Quân liền hạ quyết tâm biến lời nói dối thành sự thật. Phó Dung nói đúng, nếu không thể buông tay, vậy thì phải nghĩ cách khiến đối phương vui vẻ khi ở bên mình mới được.
Những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Ừm thế thân người cũ đồ đó, để gấp sẵn cho bệ hạ mấy cái quần từ hôm nay đi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook