Còn Ninh Hi Hoa, ngoài vị trí quận chúa, chẳng có gì nổi bật.

Nàng tự tin rằng mình có thể cạnh tranh với Ninh Hi Hoa trước mặt Tôn quý phi.



Nhưng bây giờ thì sao? Đây là lần đầu tiên, nàng bắt đầu hoài nghi về sự tự tin của mình.



Lâm Mộng Li cúi mắt xuống, thói quen bày ra bộ dáng bị hiểu lầm, ủy khuất, hướng Ninh Hi Hoa nhận lỗi.



“Là ta sai, tuy rằng ta chỉ là thật lòng quan tâm quận chúa, nhưng cuối cùng vẫn không nên bàn luận về chuyện hôn nhân của quận chúa.”



Theo kinh nghiệm trước đây, mỗi khi nàng bày ra thái độ này, Ninh Hi Hoa sẽ bị chọc giận, nổi trận lôi đình.

Nếu nàng thêm vào vài lời kích động, Ninh Hi Hoa chắc chắn sẽ không bỏ qua.



Đến lúc đó, nếu có người khác chứng kiến, tin tức Ninh Hi Hoa vừa hồi kinh đã gây rối ở nơi thanh tịnh như chùa Linh Sơn sẽ lan truyền.


Khi ấy, Tôn quý phi chắc chắn sẽ không có ấn tượng tốt, và việc chọn rể của Ninh Vương phủ e rằng cũng sẽ không thuận lợi.



Nhưng nào ngờ, Ninh Hi Hoa chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Lâm tiểu thư biết vậy là tốt.”



Lâm Mộng Li cảm thấy khó xử, nước mắt lập tức đầy trong hốc mắt, dường như sắp khóc mà chưa khóc.



“Tiểu thư nhà chúng ta chỉ là quan tâm ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, còn trách móc nàng nữa!”
“Ngươi là quận chúa thì ghê gớm lắm sao? Có thể hùng hổ dọa người như vậy à?”



Xem ra trước kia xem phim cũng không sai, mỗi tiểu thư Mary Sue yếu đuối trong truyện đều có một nha đầu trung thành, sẵn sàng đứng ra bênh vực và nói những điều mà tiểu thư ấy không thể tự mình nói ra.

Như bây giờ, trong khi Lâm Mộng Li còn đang làm bộ uất ức chưa khóc thì nha hoàn mặc phấn y đã nhanh chóng đứng ra.



Ninh Hi Hoa chẳng thèm liếc mắt nhìn nha đầu đó, chỉ cúi xuống chăm chú chơi với móng tay của mình.




Ừm, hôm qua Tùng Y mới sơn móng tay cho nàng, màu sắc đều đều, mười ngón tay nhỏ dài, đầu ngón tay hồng hồng, tựa như mười đóa hoa hải đường phấn nộn chưa nở, thật là đẹp mắt.



“Ngươi có nghe không? Hôm nay ngươi phải xin lỗi tiểu thư nhà ta!”



Tiểu nha hoàn thấy Ninh Hi Hoa không đáp lời, càng thêm kiêu ngạo, đôi mắt to tròn gần như sắp trừng ra khỏi khuôn, chỉ thiếu mỗi việc chống nạnh mà chỉ vào mặt người ta mắng mỏ.



“Hồng Nhưỡng, đừng nói nữa!” Lâm Mộng Li vội vàng giữ chặt nha hoàn mặc phấn y, tỏ vẻ yếu đuối và hối lỗi.



Ninh Hi Hoa thật không hiểu, ở một vương triều phong kiến, điều gì khiến một nha hoàn của thứ nữ Lại Bộ lang trung dám chỉ vào mặt một quận chúa đương triều mà chất vấn? Có phải Lương Tĩnh Như không? Hay là các nữ chính trong tiểu thuyết Mary Sue đều can đảm như vậy?



Ban đầu, Ninh Hi Hoa còn lười không muốn phản ứng, nhưng nhìn tiểu bạch hoa trước mặt vẫn giả vờ yếu đuối vô tội, trong lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi chán ghét.



Rõ ràng nàng đã không muốn dính vào những chuyện phiền phức này, vậy mà tiểu bạch hoa này vẫn cứ tìm đến nàng.

Phải chăng vì nguyên thân trước đây chỉ biết múa mép khua môi, chưa bao giờ thực sự hành động nên họ nghĩ nàng cũng giống như vậy?



Nhưng nàng không phải nguyên thân.

Từ nhỏ lớn lên trong viện phúc lợi, Ninh Hi Hoa đã hiểu rõ loại người này, chỉ cần cho họ một chút mặt mũi là họ sẽ lấn tới không ngừng.

Huống chi ba năm qua, cuộc sống của một quận chúa đã thực sự nuôi dưỡng trong nàng sự kiêu ngạo của tầng lớp quý tộc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương