Phim trường , Cố Chi để kịch bản trên chân, phân biệt từng chữ từng chữ.
 
Cô phát hiện ra kịch bản đối với trình độ nhận biết chữ của cô có sự nâng cao rất lớn, đương nhiên là trong đó cũng không thiếu sự dạy dỗ của các giáo viên.
 

Cố Chi nghĩ đến giáo viên của mình thì dừng lại một chút, sau đó lại thoải mái.
 
Cô cũng không già mồm, nếu anh đều tình nguyện làm tình nhân rồi thì giáo viên chẳng qua là thuận tiện kiêm luôn thôi.
 
Theo nhu cầu thực tế mà nói, hiện nay cô quả thật vẫn rất cần một giáo viên, hơn nữa còn là một giáo viên ưu tú biết dạy học, mà giáo viên như vậy thì không dễ tìm, cho nên từ điểm đó mà nói, biểu hiện trước đó của tình nhân thứ sáu cực kỳ phù hợp.
 
Việc quay phim đã bước vào quỹ đạo, Cố Chi phát hiện ra hình như đóng phim cũng không khó như cô tưởng, rất nhanh cô đã tìm được cảm giác, diễn rất dễ dàng.
 
Cố Chi đọc xong lời thoại, lại lấy ra một quyển sách khác từ bên cạnh.
 
Cô lật ra, bên trong tất cả đều là hình vẽ và ký hiệu mà họa sĩ vẽ cho cô.
 
Cố Chi ôm sách mở ra, cuối cùng chọn một hình hoa sơn chi nở một nửa, cô dùng bút khoanh tròn nó lại.
 
Hàng hoá của những nhà khác trên thị trường đều có nhãn hiệu logo của riêng mình, cô định làm cho hiệu may Dệt Dương một cái.

 
Đơn đặt hàng của hiệu may Dệt Dương gần như đều đến từ tầng lớp thượng lưu của xã hội, sở dĩ những tiểu thư quý cô và các phu nhân kia chọn cửa hàng của cô là vì kiểu dáng quần áo của cửa hàng cô đẹp, chất lượng tốt là một, mặc cùng kiểu với phú bà đi ra ngoài có thể diện là một mặt khác.
 
Cố Chi muốn nêu cao phát huy mặt này, giống như người khác vừa nhìn thấy một chuỗi từ nước ngoài liền biết là thuốc lá Malboro, để người khác vừa nhìn thấy ký hiệu hoa sơn chi này liền biết là hiệu may Dệt Dương của cô.
 
Cố Chi thỏa mãn gật gật đầu với hình vẽ mà mình chọn trúng.
 
Hôm nay kết thúc công việc sớm, sau khi xong việc, Cố Chi đến hiệu may Dệt Dương thử kiểu mới trong tiệm một chút. Lần trước cô nói trong tiệm ngoài trừ quần áo may sẵn ra thì còn có thể làm thêm một chút phụ kiện đi kèm, lần cô đến, thợ may cung kính lấy ra một cái túi: “Bà chủ, cô xem cái này thế nào.”
 
Sau khi nhìn thấy, hai mắt Cố Chi tỏa sáng.
 
Toàn bộ túi xách đều dùng vải gấm cùng loại với sườn xám, màu sắc là màu xanh của hồ nước, sự khác biệt chính là vải lót trong túi xách được may dày thêm mấy lớp cho nên rất rộng và có khuôn hình, chỗ miệng túi thì là kiểu mở ra toàn bộ đang lưu hành hiện nay, ở giữa có hai cái kẹp trân châu chữ bát (八) đan xen, lúc muốn đóng lại thì cài hai viên trân châu lại với nhau là được rồi.


 
“Có thể may hình này lên đó cho tôi được không?” Cố Chi chỉ vào hình hoa sơn chi trong tập tranh hỏi thợ may trong tiệm.
 
Cô lại chỉ vào vị trí chính giữa chỗ miệng túi: “May vào chỗ này, không cần quá lớn, nhất định phải tinh tế một chút.”
 
Thợ may có tay nghề khéo léo, sau khi nhìn thấy hoa văn trên tập tranh của Cố Chi thì gật đầu: “Có thể.”
 
Cố Chi cười cười, cô quyết định mang theo cái túi xách này đi tham gia “Giải thưởng hữu âm Thượng Hải” vào mấy ngày nữa.
 
“Giải thưởng hữu âm Thượng Hải” do đài phát thanh Á Mỹ ở Thượng Hải tổ chức, hằng năm đều sẽ bình chọn ra các giải thưởng lớn như đĩa nhạc xuất sắc nhất, ca sĩ xuất sắc nhất, công ty đĩa nhạc xuất sắc nhất cùng với tân binh xuất sắc nhất, là giải thưởng quan trọng nhất trong giới ca hát ở Thượng Hải, mà giải ca sĩ xuất sắc nhất hằng năm thì được tất cả các ca sĩ coi như là sự khẳng định lớn nhất đối với mình.
 
Năm trước mấy công ty đĩa nhạc có thể nói là ngang tài ngang sức, nhưng năm nay, sự xuất hiện đột nhiên của một Cố Chi có vẻ như đã đánh vỡ cục diện bế tắc này.
 
Năm nay đĩa nhạc Thắng Lợi dù là ca sĩ nổi tiếng hay lượng tiêu thụ đĩa nhạc cũng đều xuất sắc, mà trong lượng tiêu thụ lớn kia có một nửa đều là do mình Cố Chi gánh.
 
Cổ Dụ Phàm cảm thấy điều đúng đắn nhất trong năm nay của mình chính là lúc đầu đồng ý hợp tác với Cố Chi, trong “Giải thưởng hữu âm Thượng Hải” năm nay, đĩa nhạc Thắng Lợi chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn, vì vậy trước mấy ngày, ông ta liền hỏi Cố Chi khi tham gia lễ trao giải sẽ mặc đồ màu gì, ông ta sẽ thắt cà vạt cùng màu.
 
Cố Chi lựa chọn trong những kiểu mới của hiệu may Dệt Dương, cô chọn trúng một chiếc sườn xám màu hồng cánh sen, vừa vặn phối với túi xách màu lam của cô.
 
Lần trước cô đã dùng thân phận phú bà thần bí để kéo cửa hàng lên rồi, lần này ca sĩ Cố Chi có thể thoải mái mặc quần áo của hiệu may Dệt Dương đi đến đó kéo thêm một đợt hàng hóa nữa.
 
Lễ trao giải của “Giải thưởng hữu âm Thượng Hải” được tổ chức vào thứ Bảy, Cố Chi cố ý xin nghỉ với đạo diễn của .

 
Địa điểm trao giải là ở rạp hát Liên Thịnh.
 
Ở Âu Nhã Lệ Quang, trước khi tham gia lễ trao giải, Cố Chi soi gương nghiêm túc kiểm tra lớp trang điểm và trang phục của mình, sau đó cô chọn kẹp tóc kim cương cài lên đầu.
 
Thím Lý gõ cửa nói Hoắc tiên sinh đến rồi.
 
Cố Chi mới nhớ ra mình đã quên nói với Hoắc Đình Sâm là hôm nay mình phải đi tham gia lễ trao giải nên Hoắc Đình Sâm vẫn chạy tới dạy học.
 
Cô phồng má.
 
Hoắc Đình Sâm vừa đến liền nhìn thấy hôm nay Cố Chi ăn mặc cực kỳ chói sáng, cả người xinh đẹp đến mức có chút quá đáng, thế là lông mày tuấn tú của anh cau lại: “Em muốn làm gì?”
 
Cố Chi nghe thấy sự xét hỏi trong giọng nói của anh, trong lòng cô vô cùng không thoải mái, nghĩ người đàn ông này thật sự là không tìm được vị trí chính xác của mình, thế là cô liếc mắt: “Anh quản được sao?”
 
Hoắc Đình Sâm đột nhiên nghẹn lời. Cố Chi đây là đang nhắc nhở thân phận của anh.
 
Cố Chi chỉnh lý xong thì cầm lấy túi xách kiểu mới của mình: “Hôm nay không học. Tôi đi đây, anh về đi.”
 
Sau khi Cố Chi đi, thím Lý mới không nhịn được nói cho Hoắc Đình Sâm vẫn luôn đứng im tại chỗ, nói rằng hình như bà chủ Cố đi tham gia lễ trao giải gì đó.
 
Hoắc Đình Sâm như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
 
——
 
Rạp hát Liên Thịnh.
 
Hôm nay rạp hát Liên Thịnh vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.
 
Sau khi Cố Chi đến liền được nhân viên công tác dẫn tới vị trí ngồi của cô.
 
Ca sĩ của đĩa nhạc Thắng Lợi đều ngồi cùng một chỗ, Cổ Dụ Phàm đã sớm đến rồi, Cố Chi làm ngôi sao hot nhất của đĩa nhạc Thắng Lợi nên vị trí ngồi ở bên cạnh Cổ Dụ Phàm.
 
Các ca sĩ của Thắng Lợi đều chào hỏi với Cố Chi, Cố Chi ngồi xuống, cô nhìn thấy Cổ Dụ Phàm vì phối hợp với sườn xám màu hồng cánh sen của cô mà hôm nay còn cố ý thắt cà vạt màu hồng cánh sen.
 
Một bên khác, các ca sĩ và ông chủ của mấy công ty đĩa nhạc khác cũng đến đông đủ rồi, bây giờ không giống ngày xưa, ánh mắt bọn họ nhìn về phía chỗ ngồi của đĩa nhạc Thắng Lợi hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo chút không phục.
 
Đặc biệt là lúc nhìn về phía người phụ nữ ngồi bên cạnh ông chủ của đĩa nhạc Thắng Lợi.
 
Mỹ mạo và giọng hát đủ cả, nghe nói gần đây còn đang quay bộ phim có tiếng đầu tiên, là ngôi sao từ trên trời rơi xuống, là cây rụng tiền hình người, máy in tiền di động.
 
Cổ Dụ Phàm rốt cuộc là đào được bảo vật từ đâu ra vậy.
 
Cố Chi cảm nhận được những ánh mắt phức tạp rơi trên người mình, cô cong môi cười cười.
 
Cô nhìn chỗ ngồi nhà báo ở bên cạnh.
 
“Giải thưởng hữu âm Thượng Hải” là giải thưởng mà toàn dân Thượng Hải hằng năm đều rất chú ý, ca sĩ xuất sắc nhất hằy năm đều nhận được sự chú ý, trường hợp như thế này đương nhiên là sẽ không thiếu các nhà báo.
 
Cổ Dụ Phàm đã nói giải ca sĩ xuất sắc nhất năm nay ngoại trừ cô ra thì không còn có thể là ai khác, bởi vì lượng tiêu thụ đĩa nhạc cùng với độ truyền xướng* ca khúc của cô là tốt nhất trong tất cả các ca sĩ ở Thượng Hải, mấy đài phát thanh càng phát nhạc vô số lần.
 
*Độ truyền xướng: Từ này giải thích cho mức độ bài hát được phổ biến rộng rãi, nhịp điệu dễ nhớ và ai cũng có thể hát theo được.
 
Cố Chi nắm lấy túi xách của mình, cô muốn một chút nữa lúc nhận thưởng cũng mang theo cái túi xách này lên sân khấu để các phóng viên chụp hình, ngày mai đăng báo.
 
Trong lúc chờ đợi, người ở hiện trường đã đến đông đủ, MC lên sân khấu,tuyên bố lễ trao giải “Giải thưởng hữu âm Thượng Hải” lần thứ mười ba hiện tại bắt đầu.
 

Màn trao giải và biểu diễn hát múa diễn ra đan xen vào nhau, đĩa nhạc Thắng Lợi chắc chắn sẽ được giải công ty đĩa nhạc xuất sắc nhất năm nay, còn có mấy giải thưởng to nhỏ có giải thì về tay của ca sĩ thuộc đĩa nhạc Thắng Lợi, có vài giải thì bị ca sĩ của các công ty đĩa nhạc còn lại lấy được.
 
Giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất là giải thưởng nặng ký nhất, được công bố cuối cùng.
 
MC đi lên sân khấu, trong tay cầm một tấm thẻ nhỏ có viết tên của người nhận được giải.
 
Máy ảnh của nhà báo đều nhắm vào sân khấu.
 
“Người nhận được giải ca sĩ xuất sắc nhất của giải thưởng hữu âm Thượng Hải lần thứ mười ba chính là….”
 
Trong tay Cổ Dụ Phàm đã cầm cúp của giải công ty đĩa nhạc xuất sắc nhất, ông ta cười nhìn Cố Chi bên cạnh.
 
Cố Chi cũng chuẩn bị lên sân khấu.
 
MC mở tấm thẻ ra, hướng vào micro đọc lên tên phía trên đó: “... Đĩa nhạc Cao Vang, Bạch Oanh! Chúc mừng!”
 
Không giống như mấy giải thưởng vừa rồi được công bố, sau khi đọc lên tên của người nhận được giải, hậu trường đều là một trận chúc mừng và reo hò, lần này, MC vừa dứt lời, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.
 
Yên tĩnh như chết.
 
Vẻ mặt Cổ Dụ Phàm là sự không thể tin được.
 
Nhìn thấy không có ai hưởng ứng, MC dường như cũng có chút xấu hổ, sau đó lại hướng vào micro đọc lên lần nữa: “Chúc mừng tiểu thư Bạch Oanh đến từ đĩa nhạc Cao Vang đã nhận được giải ca sĩ xuất sắc nhất của Giải thưởng hữu âm Thượng Hải lần thứ mười ba.”
 
“Tốt!” Người của đĩa nhạc Cao Vang vỗ tay trước tiên.
 
Ngay sau đó, hiện trường cũng dần dần vang lên tiếng vỗ tay, ngoại trừ người ở khu vực ngồi của đĩa nhạc Thắng Lợi.
 
Người ở dưới sân khấu vừa vỗ tay vừa đưa ánh mắt nhìn về phía đĩa nhạc Thắng Lợi. Trong những ánh mắt này có người thì kinh ngạc, có người thì tiếc nuối, càng có người cười trên nỗi đau của người khác.
 
Người nhận được giải ca sĩ xuất sắc nhất của năm nay vậy mà lại không như mong đợi, là Bạch Oanh của đĩa nhạc Cao Vang chứ không phải là Cố Chi mà mọi người tưởng.
 
Ngôi sao từ trên trời rơi xuống không thể đỡ được, kiếm được nhiều tiền như vậy, bao nhiêu công ty đĩa nhạc ghen tị đỏ mắt, bây giờ lại ngã chổng vó ở giải thưởng, có người tiếc nuối nhưng càng nhiều hơn là người mừng thầm.
 
Mấy giải trước đĩa nhạc Cao Vang đều không được giải, đêm nay vốn cho rằng sẽ không thu hoạch được một giải nào, không nghĩ tới lại một lần giành được giải ca sĩ xuất sắc nhất nặng ký nhất.
 
Cố Chi mờ mịt quan sát Cổ Du Phàm bên cạnh.
 
Vẻ mặt của Cổ Dụ Phàm nói cho cô biết cô không nghe nhầm.
 
Bạch Oanh đi lên sân khấu nhận giải, cô ta nhận cúp, bắt đầu phát biểu cảm nghĩ nhận thưởng của mình, cô ta giống như rất kích động, lời nói nghẹn ngào, mắt ứa lệ.
 
Phóng viên dường như cũng cảm thấy không ngờ tới đến kết quả của giải ca sĩ xuất sắc nhất này, có điều bọn họ rất nhanh liền tiếp nhận sự thật này, nhắm ống kính về phía Bạch Oanh trên sân khấu, trang đầu tin tức ngày mai dường như cũng đã có: Giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất có chủ nhân khác, Bạch Oanh vui đến phát khóc.
 
Cố Chi dời ánh mắt về phía người phụ nữ nhận thưởng trên sân khấu, lúc trước khi thử vai chi hai người còn từng gặp nhau.
 
Năm nay Bạch oanh không ra bài hát hay ho gì, lượng tiêu thụ đĩa nhạc thậm chí còn kém số lẻ của cô!
 
Đây vậy mà lại chính là giải thưởng nặng ký nhất trong giới ca hát.
 
Cố Chi càng nghĩ càng giận, cô đột nhiên đứng dậy.
 
Bạch Oanh nhìn thấy dưới sân khấu đột nhiên có người đứng dậy, cô ta nâng cúp trong tay, gương mặt vừa rồi còn vui đến phát khóc thay đổi thành vẻ đắc ý: “Tôi mặc kệ người khác thấy thế nào, tôi biết bên ngoài có rất nhiều lời nói nhưng tôi chỉ muốn nói là, tùy mọi người thế nào, giải thưởng đã nằm trên tay tôi rồi.”
 
Cổ Dụ Phàm đứng dậy theo, ném cái cúp công ty đĩa nhạc xuất sắc nhất vào bên cạnh chỗ ngồi giống như ném đồ rách rưới.
 
Cố Chi nhìn chằm chằm người phụ nữ trên sân khấu rồi trực tiếp quay người rời đi.
 
Hiện trường vang lên một trận tiếng thở than. Tựa như muốn nói rằng cô không thua nổi.
 
Cố Chi sải bước rời đi. Cô cũng không để ý đến những tiếng thở than kia, cô chỉ rất xem thường giải thưởng này, ngay cả tính công bằng tối thiểu nhất cũng không có, làm lễ trao giải cái gì, trực tiếp chia thịt heo là được rồi.
 
Bất kể ngày mai báo chí viết như thế nào.
 
Cô mới không sợ đắc tội với những người trong giới đĩa nhạc đài phát thanh kia.
 
Cổ Dụ Phàm đuổi theo, người của đĩa nhạc Thắng Lợi cũng sớm rời đi theo.
 
Tại hiện trường là một mảnh xôn xao.
 
Ngày hôm sau, Cố Chi dậy thật sớm, nhìn thấy trang đầu tờ báo, không biết có phải là trong cõi U Minh có ý trời hay không mà trang đầu báo lần này, tất cả chữ cô đều biết như một kỳ tích.
 
Lúc Cố Chi nhìn thấy nửa phần trước của tin tức thì vẫn coi như là trấn định, khi nhìn đến câu cuối cùng, cô nheo mắt lại.
 
“Bạch Oanh của đĩa nhạc Cao Vang vinh quang lấy được giải ca sĩ xuất sắc nhất, Cố Chi giận dữ rời đi, Bạch Oanh nhận giải vui đến phát khóc, hậu trường có thiếu đông Hoắc thị Hoắc Đình Sâm mờ ảo có mặt chúc mừng.”
 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương