Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại
-
Chương 3: Thời gian hồi tưởng
Sau khi chôn cất Thư Lan, Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy tim mình cũng bị vùi theo vào lòng đất lạnh lẽo, bọn họ không bao giờ có thể lại trao nụ hôn ấm áp cho nhau…
Chung Kình – người bạn cùng cô nhi viện từ nhỏ đến lớn với Thư Lan – không thèm nhìn Tiêu Thịnh Vũ dù chỉ một cái, đối với Tiêu Thịnh Vũ từng hứa hẹn sẽ sống cả một đời với Thư Lan chỉ có ghê tởm cùng hận ý.
Trình Thạc từ sau tang lễ trở về vẫn ngồi trong phòng hút thuốc, tàn thuốc đầy đất, có một việc hắn không dám nói cho Tiêu Thịnh Vũ. Tiêu Thịnh Vũ bởi vì Thư Lan phản bội mới có thể ác ý để cho Thư Lan bị bọn bắt cóc dọa sợ rồi nhào vào ngực anh cầu xin an ủi, nhưng nếu như Thư Lan không có bán đứng anh, nếu người bán đứng anh không phải Thư Lan thì sao đây?
Tiêu Thịnh Vũ sẽ không chịu nổi đâu, anh bây giờ đã sắp không chống đỡ nổi rồi, không thể nói cho anh biết, mặc dù chắc không bao lâu nữa tự bản thân Tiêu Thịnh Vũ sẽ phát hiện ra điểm đáng ngờ…
Quả nhiên chưa đến mấy ngày Tiêu Thịnh Vũ đã biết rõ ràng chân tướng sự việc, ban đầu bọn họ cho rằng Thư Lan ăn trộm tài liệu bởi vì trong thư phòng Tiêu Thịnh Vũ có camera, từ hình ảnh ghi lại kia cho đấy là Thư Lan, nhưng bây giờ nhìn kỹ sẽ phát hiện người kia mặc dù bóng lưng giống Thư Lan như đúc, thậm chí ngay cả vẻ ngoài cũng giống nhau, nhưng cũng sẽ có những điểm khác nhau nho nhỏ, không thể không khen bọn cặn bã kia dồn tâm tư trí lực vào thủ đoạn này, đem lừa Tiêu Thịnh Vũ đến hai lần, mà lần thứ hai mới chân chính gọi là lừa Tiêu Thịnh Vũ đến sống không bằng chết…
Đoạn thời gian đấy vừa đúng lúc Tiêu Thịnh Vũ làm việc không thèm nể mặt, đem các thế lực ở thành phố Z thanh tẩy một trận, đắc tội rất nhiều người, có khối kẻ tìm đủ mọi cách để đem anh kéo xuống khỏi chiếc ghế đứng đầu hắc đạo, Tiêu Thịnh Vũ khó lòng mà phòng hết, với lại không nhất định chỉ mình Thư Lan là có thể lấy được, kẻ đó hao tâm tốn sức như vậy mục đích thật sự chỉ sợ không phải vì tài liệu.
Bởi kẻ đó còn gửi lại cho Tiêu Thịnh Vũ một tấm thiệp chúc mừng đỏ chót.
Đây mới là làm cho Tiêu Thịnh Vũ đau khổ nhất, không vì tiền của anh, không vì quyền của anh, chỉ đơn giản là để cho Tiêu Thịnh Vũ mất đi tình yêu, đau khổ đến tột cùng. Nguyên nhân tại sai lầm của bản thân, để cho Tiêu Thịnh Vũ trở thành hung thủ giết chết chính người mình yêu!
Tiêu Thịnh Vũ thời điểm đọc xong bức thư đã phun một ngụm máu tươi, “BỊCH” một tiếng không có sức sống mà ngã nhào mặt đất. Trình Thạc sắc mặt lập tức trắng bệnh, hắn cảm thấy… Tiêu Thịnh Vũ lần này hỏng thật rồi.
Tiêu Thịnh Vũ hôn mê một tuần mới tỉnh lại, trước kia áp lực phải chịu lớn, nhưng ỷ vào tuổi còn trẻ, bây giờ bệnh tới như núi đổ thật sự rất nghiêm trọng, giống như thoáng đã già đi mười tuổi, đàn ông mới ba mấy mà tóc mai đã nhiều thêm vài sợi tóc bạc.
Tiêu Thịnh Vũ giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, hai mắt đăm chiêu, sắc mặt thê lương, Vương quản gia sớm đã lệ rơi đầy mặt.
“Thư Lan đâu? Thư Lan…”
“Thiếu gia à!” Vương quản gia không muốn lại làm cho Tiêu Thịnh Vũ bị kích động, thế nhưng…
“Thư thiếu gia đã được chôn cất rồi.”
Chính là Tiêu Thịnh Vũ thế nhưng lại bắt đầu phát điên mà tìm kiếm Thư Lan khắp nơi, trong phòng không có, ở đây cũng không có! Tiêu Thịnh Vũ hất văng ống truyền dịch trên tay, nhưng lại không đủ sức thiếu chút nữa ngã lăn từ trên giường xuống.
Vương quản gia dùng thân hình gầy gò của mình đem Tiêu Thịnh Vũ giữ ở trên giường, Tiêu Thịnh Vũ bị một người già liều mình ấn ở trên giường không thể động đậy, Trình Thạc vừa mở cửa đi vào liền thấy cảnh Tiêu Thịnh Vũ bị Vương quản gia giữ chặt ở trên giường không cách nào vùng vẫy được mà khóc thét lên như một đứa trẻ bị ủy khuất, khiến cho ông cụ thương tiếc mà khóc theo.
Tiêu Thịnh Vũ rất thích sưu tầm mấy món đồ vật thời trung cổ của nước ngoài, trên mặt tường có treo một chiếc đồng hồ, hai tuần trước Tiêu Thịnh Vũ đem Thư Lan nhốt ở trong này, thời điểm anh dùng dây thắt lưng đánh Thư Lan có quất phải đồng hồ khiến nó bị hỏng. Tiêu Thịnh Vũ chăm chú nhìn vào mặt đồng hồ, kim đồng hồ hình như là đang quay ngược. Nhất định là mình nhìn nhầm rồi, Tiêu Thịnh Vũ nước mắt mờ mịt đứng lên, nếu như thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ không bao giờ…
…
Đã từng có câu chuyện cổ tích ngốc nghếch kể về một thiếu niên Tiêu Thịnh Vũ kiêu ngạo đoạt lấy một bé trai ở cô nhi viện, giày thủy tinh, xe bí ngô, khi đó Tiêu Thịnh Vũ tự cho là mình rất có khí phách nam nhi, anh nói với cậu bé gầy nhỏ đó: “Đại gia ta nhìn trúng một Lọ Lem, cậu có nghĩ đến việc lập gia đình chưa?”
Anh nhớ rõ bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của cậu nắm chặt góc áo đến trắng bệch, nghiêm túc hỏi: “Gả cho cậu thì có thể đem sách trả lại cho tôi không?”
———————
Nửa đêm tỉnh lại lần nữa, Tiêu Thịnh Vũ không biết làm sao lại ngủ thiếp đi, chỉ cảm thấy bản thân giống như mơ thấy ác mộng, tất cả thời gian như lùi lại, anh nhớ đến thời điểm tuyên cáo Thư Lan mất, anh đã đau lòng biết bao, đau đến nước mắt đều chảy khô nhưng Thư Lan cũng không tỉnh lại, sẽ không còn có thể liếc nhìn anh một cái, Thư Lan yêu mình như vậy, Tiêu Thịnh Vũ mày lại không tin em ấy! Mày tên khốn khiếp này!
Tiêu Thịnh Vũ đem mình cuộn thành một đoàn, đột nhiên bên cạnh có người đưa tay xoa xoa cổ hắn “Anh sao vậy? Gặp ác mộng?”
Là nam!
Tiêu Thịnh Vũ kinh sợ đem người bò qua, mạnh mẽ siết cổ người nọ, vơ vội khẩu súng từ dưới gối “Cậu là ai?”
Ban đêm tối tăm, bốn bề chìm trong bóng tối nhưng qua ánh đèn yếu ớt chiếu từ cửa sổ, Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy gương mặt người nọ có phần quen thuộc.
“Khụ khụ… Tôi tên Lâm Lạc…” tay Tiêu Thịnh Vũ thoáng nới lỏng, thanh âm người kia có chút khàn khàn nói: “Thái tử… Anh ngày hôm qua đưa tôi tới đây qua đêm… Khụ…”
Tiêu Thịnh Vũ xốc chăn bước xuống giường, mở đèn đầu giường, nam hài kia không có gì che đây, thoáng lạnh mà co rúm, không biết Tiêu Thịnh Vũ có phải là nửa đêm tâm tình bất định, như bị ai nhập mà tự dưng lại cầm súng chĩa vào, ánh mắt lăm lăm sát ý như muốn bắn chết mình.
“Lặp lại lần nữa, cậu tên gì?”
Lâm Lạc sắc mặt vì hoảng sợ mà trắng bệch: “Tôi…tôi gọi là Lâm Lạc…”
Tiêu Thịnh Vũ nhất thời cảm thấy mờ mịt, Lâm Lạc… Lâm Lạc chẳng phải là nam hài xinh đẹp hắn mang về mà sáng đó Thư Lan nhìn thấy hay sao.
“Có phải làTrình Thạc kêu cậu tới không?” Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy Trình Thạc thực sự là mẹ nó điên rồi! Là muốn anh hổ thẹn đến chết sao?
“Không phải…Là Thái tử… Là Thái tử anh ngày hôm qua từ quán bar mang tôi về đây, Lý tổng ngồi ngay quầy rượu cũng nhìn thấy mà! Hắn có thể làm chứng cho tôi!” Lâm Lạc hoảng sợ kêu.
Không phải Trình Thạc… Lâm Lạc… Quán bar Lý tổng…!
Tiêu Thịnh Vũ nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng, chuyện gì thế này! Những người này chẳng phải đều xuất hiện trước lúc Thư Lan mất hay sao? Không phải mình bị ma nhập chứ! Thư Lan đâu? Thư Lan vẫn còn sống chứ?
“Thư Lan… Thư Lan!” Tiêu Thịnh Vũ tựa như đã mơ một giấc mơ dài, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên đi ra ngoài, đứng gác ngoài cửa chính là sáu vệ sĩ cùng bọn Nguyễn Kha, khi thấy Tiêu Thịnh Vũ chỉ cuốn đại cái khăn tắm phía dưới đã vội vàng xông ra, giày cũng không mang còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, lập tức cảnh giác, nhất tề giơ cao nòng súng, lại chỉ thấy Tiêu Thịnh Vũ như kẻ điên không ngừng gọi tên “Thư Lan”.
“Thư Lan đâu! Thư Lan ở đâu?” trong lòng Tiêu Thịnh Vũ không khỏi dâng lên cỗ sợ hãi, sợ lại nghe được tin Thư Lan chết rồi, đã chôn cất, là do chính anh hại chết cậu!
Sáu vệ sĩ cùng Nguyễn Kha đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra hết, cuối cùng sáu người vệ sĩ nọ đành lên tiếng: “Thư thiếu gia bởivì…ờ ừm…sốt cao, cho nên hiện tại đangtruyền dịch tại bệnh viện.”
Sốt cao… Bệnh viện… Bởi vì sao… Bởi vì mình rất tức giận dùng dây lưng đánh em ấy, bởi vì mình còn không ngừng vũ lực dày vò em ấy cả một đêm, cho nên… Cho nên liền… (chắc m.n hỉu “dày vò” ở đây là gì r hé *cừi gian manh*)
Nhưng mà…điều quan trọng hơn, là em ấy vẫn còn sống?
Lần này Tiêu Thịnh Vũ thật không biết làm sao, anh chỉ muốn ngay lập tức bay đến bên người Thư Lan, hối lỗi xong rồi khẽ hôn môi em ấy, nhưng em ấy chẳng phải đã mất rồi sao? Tiêu Thịnh Vũ khôngbiết mọi chuyện tại sao lại như vậy, rõ ràng anh còn nhớ lúc đó bản thân đầy tuyệt vọng ôm thân thể lạnh băng của Thư Lan, ngủ một giấc mãi đến khi tỉnh lại thì mọi chuyện diễn ra trước mắt tựa như một giấc mơ, giống như việc Thư Lan mất chưa từng diễn ra vậy, nhưng trái tim vẫn cảm nhận được dư âm của nỗi đau thấu tim từng trải qua.
Tại bệnh viện, bên trong phòng bệnh cao cấp.
Mu bàn tay Thư Lan ghim ống tiêm, chính là dáng người nằm úp sấp ngủ, đầu mày cau chặt, rõ ràng đến ngủ cũng không yên, Tiêu Thịnh Vũ ôm đầu ngồi bên giường không tiếng động mà rơi lệ.
Cám ơn em còn có thể cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ nhớ mãi không quên, cho dù đây có phải là mơ hay không, đều cảm ơn em cho anh cơ hội để sửa chữa sai lầm.
“Xin lỗi, oan uổng em rồi, muộn như vậy mới phát hiểu anh yêu em, sau này anh nhất định sẽ tin tưởng em!”
Chung Kình – người bạn cùng cô nhi viện từ nhỏ đến lớn với Thư Lan – không thèm nhìn Tiêu Thịnh Vũ dù chỉ một cái, đối với Tiêu Thịnh Vũ từng hứa hẹn sẽ sống cả một đời với Thư Lan chỉ có ghê tởm cùng hận ý.
Trình Thạc từ sau tang lễ trở về vẫn ngồi trong phòng hút thuốc, tàn thuốc đầy đất, có một việc hắn không dám nói cho Tiêu Thịnh Vũ. Tiêu Thịnh Vũ bởi vì Thư Lan phản bội mới có thể ác ý để cho Thư Lan bị bọn bắt cóc dọa sợ rồi nhào vào ngực anh cầu xin an ủi, nhưng nếu như Thư Lan không có bán đứng anh, nếu người bán đứng anh không phải Thư Lan thì sao đây?
Tiêu Thịnh Vũ sẽ không chịu nổi đâu, anh bây giờ đã sắp không chống đỡ nổi rồi, không thể nói cho anh biết, mặc dù chắc không bao lâu nữa tự bản thân Tiêu Thịnh Vũ sẽ phát hiện ra điểm đáng ngờ…
Quả nhiên chưa đến mấy ngày Tiêu Thịnh Vũ đã biết rõ ràng chân tướng sự việc, ban đầu bọn họ cho rằng Thư Lan ăn trộm tài liệu bởi vì trong thư phòng Tiêu Thịnh Vũ có camera, từ hình ảnh ghi lại kia cho đấy là Thư Lan, nhưng bây giờ nhìn kỹ sẽ phát hiện người kia mặc dù bóng lưng giống Thư Lan như đúc, thậm chí ngay cả vẻ ngoài cũng giống nhau, nhưng cũng sẽ có những điểm khác nhau nho nhỏ, không thể không khen bọn cặn bã kia dồn tâm tư trí lực vào thủ đoạn này, đem lừa Tiêu Thịnh Vũ đến hai lần, mà lần thứ hai mới chân chính gọi là lừa Tiêu Thịnh Vũ đến sống không bằng chết…
Đoạn thời gian đấy vừa đúng lúc Tiêu Thịnh Vũ làm việc không thèm nể mặt, đem các thế lực ở thành phố Z thanh tẩy một trận, đắc tội rất nhiều người, có khối kẻ tìm đủ mọi cách để đem anh kéo xuống khỏi chiếc ghế đứng đầu hắc đạo, Tiêu Thịnh Vũ khó lòng mà phòng hết, với lại không nhất định chỉ mình Thư Lan là có thể lấy được, kẻ đó hao tâm tốn sức như vậy mục đích thật sự chỉ sợ không phải vì tài liệu.
Bởi kẻ đó còn gửi lại cho Tiêu Thịnh Vũ một tấm thiệp chúc mừng đỏ chót.
Đây mới là làm cho Tiêu Thịnh Vũ đau khổ nhất, không vì tiền của anh, không vì quyền của anh, chỉ đơn giản là để cho Tiêu Thịnh Vũ mất đi tình yêu, đau khổ đến tột cùng. Nguyên nhân tại sai lầm của bản thân, để cho Tiêu Thịnh Vũ trở thành hung thủ giết chết chính người mình yêu!
Tiêu Thịnh Vũ thời điểm đọc xong bức thư đã phun một ngụm máu tươi, “BỊCH” một tiếng không có sức sống mà ngã nhào mặt đất. Trình Thạc sắc mặt lập tức trắng bệnh, hắn cảm thấy… Tiêu Thịnh Vũ lần này hỏng thật rồi.
Tiêu Thịnh Vũ hôn mê một tuần mới tỉnh lại, trước kia áp lực phải chịu lớn, nhưng ỷ vào tuổi còn trẻ, bây giờ bệnh tới như núi đổ thật sự rất nghiêm trọng, giống như thoáng đã già đi mười tuổi, đàn ông mới ba mấy mà tóc mai đã nhiều thêm vài sợi tóc bạc.
Tiêu Thịnh Vũ giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, hai mắt đăm chiêu, sắc mặt thê lương, Vương quản gia sớm đã lệ rơi đầy mặt.
“Thư Lan đâu? Thư Lan…”
“Thiếu gia à!” Vương quản gia không muốn lại làm cho Tiêu Thịnh Vũ bị kích động, thế nhưng…
“Thư thiếu gia đã được chôn cất rồi.”
Chính là Tiêu Thịnh Vũ thế nhưng lại bắt đầu phát điên mà tìm kiếm Thư Lan khắp nơi, trong phòng không có, ở đây cũng không có! Tiêu Thịnh Vũ hất văng ống truyền dịch trên tay, nhưng lại không đủ sức thiếu chút nữa ngã lăn từ trên giường xuống.
Vương quản gia dùng thân hình gầy gò của mình đem Tiêu Thịnh Vũ giữ ở trên giường, Tiêu Thịnh Vũ bị một người già liều mình ấn ở trên giường không thể động đậy, Trình Thạc vừa mở cửa đi vào liền thấy cảnh Tiêu Thịnh Vũ bị Vương quản gia giữ chặt ở trên giường không cách nào vùng vẫy được mà khóc thét lên như một đứa trẻ bị ủy khuất, khiến cho ông cụ thương tiếc mà khóc theo.
Tiêu Thịnh Vũ rất thích sưu tầm mấy món đồ vật thời trung cổ của nước ngoài, trên mặt tường có treo một chiếc đồng hồ, hai tuần trước Tiêu Thịnh Vũ đem Thư Lan nhốt ở trong này, thời điểm anh dùng dây thắt lưng đánh Thư Lan có quất phải đồng hồ khiến nó bị hỏng. Tiêu Thịnh Vũ chăm chú nhìn vào mặt đồng hồ, kim đồng hồ hình như là đang quay ngược. Nhất định là mình nhìn nhầm rồi, Tiêu Thịnh Vũ nước mắt mờ mịt đứng lên, nếu như thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ không bao giờ…
…
Đã từng có câu chuyện cổ tích ngốc nghếch kể về một thiếu niên Tiêu Thịnh Vũ kiêu ngạo đoạt lấy một bé trai ở cô nhi viện, giày thủy tinh, xe bí ngô, khi đó Tiêu Thịnh Vũ tự cho là mình rất có khí phách nam nhi, anh nói với cậu bé gầy nhỏ đó: “Đại gia ta nhìn trúng một Lọ Lem, cậu có nghĩ đến việc lập gia đình chưa?”
Anh nhớ rõ bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của cậu nắm chặt góc áo đến trắng bệch, nghiêm túc hỏi: “Gả cho cậu thì có thể đem sách trả lại cho tôi không?”
———————
Nửa đêm tỉnh lại lần nữa, Tiêu Thịnh Vũ không biết làm sao lại ngủ thiếp đi, chỉ cảm thấy bản thân giống như mơ thấy ác mộng, tất cả thời gian như lùi lại, anh nhớ đến thời điểm tuyên cáo Thư Lan mất, anh đã đau lòng biết bao, đau đến nước mắt đều chảy khô nhưng Thư Lan cũng không tỉnh lại, sẽ không còn có thể liếc nhìn anh một cái, Thư Lan yêu mình như vậy, Tiêu Thịnh Vũ mày lại không tin em ấy! Mày tên khốn khiếp này!
Tiêu Thịnh Vũ đem mình cuộn thành một đoàn, đột nhiên bên cạnh có người đưa tay xoa xoa cổ hắn “Anh sao vậy? Gặp ác mộng?”
Là nam!
Tiêu Thịnh Vũ kinh sợ đem người bò qua, mạnh mẽ siết cổ người nọ, vơ vội khẩu súng từ dưới gối “Cậu là ai?”
Ban đêm tối tăm, bốn bề chìm trong bóng tối nhưng qua ánh đèn yếu ớt chiếu từ cửa sổ, Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy gương mặt người nọ có phần quen thuộc.
“Khụ khụ… Tôi tên Lâm Lạc…” tay Tiêu Thịnh Vũ thoáng nới lỏng, thanh âm người kia có chút khàn khàn nói: “Thái tử… Anh ngày hôm qua đưa tôi tới đây qua đêm… Khụ…”
Tiêu Thịnh Vũ xốc chăn bước xuống giường, mở đèn đầu giường, nam hài kia không có gì che đây, thoáng lạnh mà co rúm, không biết Tiêu Thịnh Vũ có phải là nửa đêm tâm tình bất định, như bị ai nhập mà tự dưng lại cầm súng chĩa vào, ánh mắt lăm lăm sát ý như muốn bắn chết mình.
“Lặp lại lần nữa, cậu tên gì?”
Lâm Lạc sắc mặt vì hoảng sợ mà trắng bệch: “Tôi…tôi gọi là Lâm Lạc…”
Tiêu Thịnh Vũ nhất thời cảm thấy mờ mịt, Lâm Lạc… Lâm Lạc chẳng phải là nam hài xinh đẹp hắn mang về mà sáng đó Thư Lan nhìn thấy hay sao.
“Có phải làTrình Thạc kêu cậu tới không?” Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy Trình Thạc thực sự là mẹ nó điên rồi! Là muốn anh hổ thẹn đến chết sao?
“Không phải…Là Thái tử… Là Thái tử anh ngày hôm qua từ quán bar mang tôi về đây, Lý tổng ngồi ngay quầy rượu cũng nhìn thấy mà! Hắn có thể làm chứng cho tôi!” Lâm Lạc hoảng sợ kêu.
Không phải Trình Thạc… Lâm Lạc… Quán bar Lý tổng…!
Tiêu Thịnh Vũ nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng, chuyện gì thế này! Những người này chẳng phải đều xuất hiện trước lúc Thư Lan mất hay sao? Không phải mình bị ma nhập chứ! Thư Lan đâu? Thư Lan vẫn còn sống chứ?
“Thư Lan… Thư Lan!” Tiêu Thịnh Vũ tựa như đã mơ một giấc mơ dài, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên đi ra ngoài, đứng gác ngoài cửa chính là sáu vệ sĩ cùng bọn Nguyễn Kha, khi thấy Tiêu Thịnh Vũ chỉ cuốn đại cái khăn tắm phía dưới đã vội vàng xông ra, giày cũng không mang còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, lập tức cảnh giác, nhất tề giơ cao nòng súng, lại chỉ thấy Tiêu Thịnh Vũ như kẻ điên không ngừng gọi tên “Thư Lan”.
“Thư Lan đâu! Thư Lan ở đâu?” trong lòng Tiêu Thịnh Vũ không khỏi dâng lên cỗ sợ hãi, sợ lại nghe được tin Thư Lan chết rồi, đã chôn cất, là do chính anh hại chết cậu!
Sáu vệ sĩ cùng Nguyễn Kha đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra hết, cuối cùng sáu người vệ sĩ nọ đành lên tiếng: “Thư thiếu gia bởivì…ờ ừm…sốt cao, cho nên hiện tại đangtruyền dịch tại bệnh viện.”
Sốt cao… Bệnh viện… Bởi vì sao… Bởi vì mình rất tức giận dùng dây lưng đánh em ấy, bởi vì mình còn không ngừng vũ lực dày vò em ấy cả một đêm, cho nên… Cho nên liền… (chắc m.n hỉu “dày vò” ở đây là gì r hé *cừi gian manh*)
Nhưng mà…điều quan trọng hơn, là em ấy vẫn còn sống?
Lần này Tiêu Thịnh Vũ thật không biết làm sao, anh chỉ muốn ngay lập tức bay đến bên người Thư Lan, hối lỗi xong rồi khẽ hôn môi em ấy, nhưng em ấy chẳng phải đã mất rồi sao? Tiêu Thịnh Vũ khôngbiết mọi chuyện tại sao lại như vậy, rõ ràng anh còn nhớ lúc đó bản thân đầy tuyệt vọng ôm thân thể lạnh băng của Thư Lan, ngủ một giấc mãi đến khi tỉnh lại thì mọi chuyện diễn ra trước mắt tựa như một giấc mơ, giống như việc Thư Lan mất chưa từng diễn ra vậy, nhưng trái tim vẫn cảm nhận được dư âm của nỗi đau thấu tim từng trải qua.
Tại bệnh viện, bên trong phòng bệnh cao cấp.
Mu bàn tay Thư Lan ghim ống tiêm, chính là dáng người nằm úp sấp ngủ, đầu mày cau chặt, rõ ràng đến ngủ cũng không yên, Tiêu Thịnh Vũ ôm đầu ngồi bên giường không tiếng động mà rơi lệ.
Cám ơn em còn có thể cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ nhớ mãi không quên, cho dù đây có phải là mơ hay không, đều cảm ơn em cho anh cơ hội để sửa chữa sai lầm.
“Xin lỗi, oan uổng em rồi, muộn như vậy mới phát hiểu anh yêu em, sau này anh nhất định sẽ tin tưởng em!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook