Rốt cuộc tới.

Nghe mẹ nói như vậy, trong lòng Vu Vanh có loại cảm giác trần ai lạc định.

Tuy rằng thế giới thay đổi nhưng đời trước mẹ cậu vào lúc này cũng nói với cậu chuyện của bà ngoại.

Chỉ là khi đó Vu Vanh phản nghịch ở tại quán bar, hai mẹ con gặp mặt liền nháo một trận lớn, sau đó tan rã trong không vui.

Chuyện ở quê tự nhiên không giải quyết được gì, mẹ cuối cùng giận dỗi trở về một mình.

Nhưng trên đường trở về xảy ra tai nạn xe cộ, xe bị rớt xuống sông, mọi người mò vớt hai ngày hai đêm.

Do khí trời nóng bức, trên thi thể đều hiện ra phiến bạch.

Đời này, Vu Vanh nghĩ khác.

Chuyện đầu tiên là giáo huấn c.h.ó Tuân An ăn cây táo rào cây sung kia, thứ hai là làm mẹ không mất đi.

Chỉ là thế giới này quỷ quái sống lại, không thể nghi ngờ so với trước kia còn nguy hiểm hơn.

Vu Vanh không nói chuyện, mẹ Vu đã sớm quen tính tình của cậu, oán trách câu "Ba gậy đánh không ra nổi một cái rắm", liền tự chủ trương đem chuyện quyết định.

"Thật là mặt trời mọc đằng Tây, nhọc con mày hôm nay thế nào không nói lời hỗn láo nào?"
Nói xong, mẹ Vu hồ nghi nhìn về phía Vu Vanh: "Không phải trong bụng lại nín sự nổi giận lại đi?"
Hai người mỗi ngày đều cãi nhau, đều không cho đối phương bậc thang nào.

Lần này, Vu Vanh khó có được lúc không nói gì, ngược lại làm mẹ Vu cảm thấy hiếm lạ.

Không khỏi suy nghĩ, bà sờ lên trán Vu Vanh, trong miệng lẩm bẩm: "Không phải là bị quỷ ám thật đi! Thay đổi rõ ràng như vậy, phải đến cửa hàng mua album trở về vui vẻ chúc mừng.

Nhóc con! Dù biết trong nhà không có tiền...."
"Mẹ!"
"Làm gì? Kêu bà cũng không thể không đi, kia chính là bà ngoại mày.

Nhiều năm như vậy không thấy, đại thọ 90 tuổi đều không đi về thì quá kỳ cục..."
"Mẹ lưu lại xem cửa hàng đi.

Con trở về một mình."
Thấy mẹ hiếm thấy trợn mắt há hốc miệng, trong lòng Vu Vanh có đánh giá.

Về Miêu Cương xem bà ngoại, chuyện này mẹ thực kiên định, không thể một hai lần là có thể khuyên.

Liền tính thế giới thay đổi, thậm chí thay đổi thời gian, đổi xe thì chuyện phát sinh ngoài ý muốn trên đường về quê không nhất định sẽ thay đổi.

Do đó, Vu Vanh không yên tâm.

Hơn nữa, còn có chuyện quỷ điện thoại nói, Vu Vanh cảm thấy chính mình rất xui xẻo khi bị con quỷ nguy hiểm gì đó theo dõi.

Cậu đã chết qua một lần, không sợ chết nhưng cũng không có nghĩ sẽ chết không minh bạch như vậy.

Về quê là cơ hội, ở thế giới nguy cơ tứ phía này, chỉ có được sức mạnh mới có thể bảo vệ chính mình.


Vu Vanh có cảm giác nguy cơ cùng tâm đề phòng đều rất mạnh, đã không thể học thuật pháp thiên sư, còn không thể nuôi quỷ đuổi quỷ thì về Miêu Cương nhìn xem, đó cũng là một con đường.

"Cửa hàng áo liệm đóng cửa trong vòng nửa tháng cũng không có việc gì, tiền, hoa cũng dễ làm thôi."
Nghe cậu nói như vậy, mẹ Vu cường ngạch cũng mềm mại đi, ngược lại do dự: "Trước đó bà ngoại có gửi thư nói con một mình trở về, cái gì mà khảo nghiệm với không khảo nghiệm, bà ngoại con cũng đủ nhẫn tâm, làm cháu ngoại duy nhất mạo hiểm như vậy....!Hazzz...!Dù sao cũng còn thời gian để mẹ suy nghĩ lại."
Mẹ Vu là người sấm rền gió cuốn, nói ngẫm lại liền lập tức không nói việc này.

Gà mái già đốc thúc Vu Vanh ăn cơm tắm rửa sau đó đem cậu đuổi lên lầu nghỉ ngơi.

Ngồi ở trên giường, Vu Vanh không ngủ, trở tay nhảy xuống lấy di động Chu Tuần đưa.

Mặt trên không có mấy APP, chỉ ít ỏi vài cái, một cái có thể đếm bao nhiêu icon.

"Leng keng"
"Bắt Sao lại phát tin tức mới."
Di động chấn động, icon App màu lam nhạt toát ra 2 cái màu đỏ, Vu Vanh click mở ra App "Bắt Sao" này, phát hiện cái này cực tương tự với app phần mềm thức ăn ngoài đời trước, ngoại trừ có một số khu trao đổi bắt quỷ đuổi quỷ có trả phí cùng khu nói chuyện phiếm.

Trong mục trò chuyện, cậu tìm được tin tức Chu Tuần gửi đến, trừ bỏ chào hỏi một cách công thứ hóa cùng với nhắc nhở cậu chú ý an toàn, còn chia sẽ liên kết một diễn đàn.

"Đây là diễn đàn bên trong của chúng ta.

Tiểu Vanh, cậu không phải đối với phương diện này cảm thấy có hứng thú sao.

Theo lý thuyết, người thường không thể tiếp xúc với cái này, tôi trộm đăng ký tài khoản của cậu, chỉ có thể xem ở trên cái di động này, đừng có cho bọn Lão Mã xem nha."
"Cảm ơn."
Vu Vanh chính là yêu cầu hệ thống có thể hiểu biết thế giới này.

Sau khi đăng nhập theo mật mã tài khoản Chu Tuần đưa, cậu giống như một miếng bọt biển hút nước từ bối cảnh cơ sở nhất bắt đầu xem.
Ngày 12 tháng 7 năm 2045, báo đô thị Lưu Dương đăng lên một tin tức không đáng chú ý.

Bên trong một khu nhà cao tầng thành phố Lưu Dương số 444 ký túc xá 4, nữ sinh Tiểu Phương giường dưới mất tích ly kỳ.

Cảnh sát trước tiên theo dõi điều tra, theo camera theo dõi phát hiện chỉ có hình ảnh Tiểu Phương tiến vào ký túc xá, không có hình ảnh rời đi.

Mà đi động, notebook cùng ví tiền và các vật phẩm có giá trị đều ở trong phòng ký túc xá được bày biện chỉnh tề.

Theo bạn cùng phòng nói, Tiểu Phương nửa đêm đi phòng vệ sinh sau đó liền không trở về nữa.

Cảnh sát tại hiện trường điều tra, từ trong phòng vệ sinh ký túc xá phát hiện một đoạn đầu tóc máu và bùn.

Trãi qua giám định DNA xác định được thuộc về Tiểu Phương đã mất tích.

Nhưng người bình thường sao có thể bị nghiền nát bỏ xuống nước ngầm.

Trong lúc nhất thời mọi người đưa giả thuyết xôn xao, một cư dân mạng thấy được tin tức thuận tay chuyển tới diễn đàn thần quái.

Sau đó không lâu, thành phố Lưu Dương xuất hiện càng nhiều vụ án mất tích ly kỳ, đầu tóc của bọn họ không hoàn chỉnh cùng máu bùn đều thả tại bên trong mạch nước ngầm, người bị hại có nam có nữ, điểm duy nhất giống nhau đều là xem qua tin tức báo chí.

Dùng 721 sự kiện máu bùn làm thời cơ, sự kiện thần quái toàn cầu ngày càng nhiều, bùng nổ như giếng phun.

Sự kiện quỷ trạch Cảng Đảo, sự hiện vai hề công viên giải trí Disney, sự kiện nhà thờ u linh Minich, quỷ gõ cửa, sự kiện quỷ điện thoại đến ùn ùn không dứt, người bị hại từ mấy chục tăng trưởng lên mấy ngàn, mà hết thảy này chỉ để thần quái sống lại.


Ngày 15 tháng 7 năm 2048, quỷ môn mở rộng ra, bảy Thiên Hố liền nhau xuất hiện, đến tận đây thần quái hoàn toàn xuất thế, Quỷ Vương ra đời, vô số nước nhỏ trong một đêm bị Quỷ Vương hủy diệt, thế giới rung chuyển, văn hóa đứt đoạn.

Mà Hoa quốc trước khi Thiên Hố buông xuống đã có năng lực giả nhìn thấu tương lai mà tiên đoán được, cho nên mới có thể trước tiên chuẩn bị, chống đỡ được sóng quỷ triều mạnh nhất đánh sâu vào.

Đến bây giờ là năm 2142, khoảng cách Thiên Hố xuất hiện đã trôi qua một trăm năm.

Tuy nói toàn cầu có một nửa khu vực trở thành Quỷ Vực, không thể thu phục, nhưng khu an toàn cho nhân loại đã ổn định lại thành lập quy tắc, chế độ mới.

Trong quá trình chống lại quỷ triều, vận mệnh tồn vong sinh tử giới hạn của đất nước trở nên mơ hồ, rất nhiều quốc gia gần nhau hòa hợp kề vai chiến đấu, đến cuối trận chiến quốc gia nguyên bản không tồn tại, chỉ còn lại tứ đại liên minh ---- Liên minh Châu Á, liên minh Châu Âu, liên minh Châu Mỹ cùng liên minh Châu Phi.

Có học giả lạc quan phỏng đoán, nhân loại cùng ác quỷ bên này giảm bên kia tăng, từ địch cường ta nhược đến thế lực ngang nhau, thực mau nhân loại sẽ trưởng thành đến đủ khởi xướng phản công, đoạt lại đất đã mất và cũng kiến nghị đem trăm ngày 2148 Thiên Hố làm kỷ niệm vì nhân loại kỷ nguyên mới.
Lịch sử bối cảnh này đó Vu Vanh vội vàng lướt qua, cậu đem lực chú ý chủ yếu phóng tới trở thành năng lực giả như thế nào.

Đáng tiếc là muốn trở thành thiên sư, tự học cơ bản là không thể được, cần thiết phải tiếp thu giáo dục chính thống tại học viện.

Mà trở thành người nuôi quỷ là chuyện nguy hiểm cực đoan, rất nhiều người để làm cho âm khí của bản thân ngày càng nặng mà làm ra rất nhiều chuyện thương thiên hại lý như là ngược đãi chó mèo, đánh thi thể ăn thi thể, ngủ quan tài...!v...!v..
Bởi vì nuôi quỷ cũng phải chịu đựng kỳ thi nghiêm khắc, đẳng cấp tương ứng mới có thể xem cấp bậc đó.

Chu Tuần cho Vu Vanh chỉ là một tài khoản thấp kém nhất, đại đa số đẳng cấp đều không xem được.

Có thể xem chút ít còn hơn không, Vu Vanh nhìn vài lần, cuối cùng đem ánh mắt chuyển tới các câu lạc bộ đẳng cấp cao.

So với học viện Thiên Sư chính quy, tổ chức nuôi quỷ, câu lạc bộ trên mạng rời rạc rất nhiều, không có quá nhiều yêu cầu, đại bộ phận giao tiền là có thể vào, lại so với những hội chính quy càng thêm náo nhiệt, tựa như ở chợ nông thôn, các loại tổ chức tin tức đạo nhỏ đều có, nhưng rốt cuộc cũng có vài nơi lừa tiền hố người khác, phải xem nhãn lực chính mình.

Trãi qua quan sát tìm hiểu so sánh, Vu Vanh cũng không có gia nhập CLB nhiếp ảnh - Camera chính là thần, chụp ra chân thật, quỷ quái hiện hình, CLB hồn đoàn - hồn đoàn cơm hộp, dám mua tôi liền dám bán đứng đầu CLB, mà tìm tòi liên quan đến Miêu Cương, CLB miêu cổ.

Thế giới này, Miêu Cương cùng với thế giới trước kia bất đồng, cũng bất đồng với người dưỡng quỷ cùng thiên sư còn có số ít đặc biệt năng lực giả, vu cổ sư, điều này Vu Vanh có khả năng hiểu biết rõ một chút.

Nhưng từ xưa tới nay miêu sâu độc thần bí, đến bây giờ vẫn là số ít, Vu Vanh lục soát nửa ngày, chỉ tìm được một cái tên của CLB nhỏ Vu Học Hội
Avatar CLB này là hình chó mực đang giương nanh múa vuốt, xác thật rất nhỏ, chỉ có 4 người, vừa đủ tiêu chuẩn lập CLB.

Tuyên ngôn CLB là: Hội người cùng sở thích nghiên cứu vu miêu, hoan nghênh nhiệt tình yêu thương vu miêu, đối với vu miêu có hứng thú thì hoan nghênh gia nhập.

Nam vu nữ cổ là Miêu Trại truyền thống, vu miêu cũng là biệt hiệu của nam vu cổ sư.

Vu Vanh phát hiện CLB Vu Hội Học tuy nhỏ, lại có chút bản lĩnh, dưới avatar CLB có treo bốn cái huy chương, phân biệt là [Nhà nghiên cứu Quỷ Vương], [Nhà nghiên cứu lệ quỷ], [Sở trường phù triện], [Sở trường nuôi quỷ], hết thảy đều danh hiệu màu tím tinh anh.

Phía trước CLB có vòng tròn chữ G màu vàng, đại biểu nó là CLB quốc tế, bên trong câu lạc bộ không chỉ liên quan đến miêu cổ mà còn có thành viên ngoài nghề.
Huy chương này từ góc độ nào đó có thể chứng minh thân phận CLB, thành viên trong CLB chỉ có thực lực phù hợp tương ứng, hoặc là đệ trình số lượng cấp bậc nghiên cứu luận văn tương ứng mới có thể đạt được huy chương.

Nói cách khác, CLB kêu Vu Học Hội này nhân số tuy thiếu nhưng nhân vật lợi hại không ít.

Cũng không biết yêu cầu gia nhập có khắ nghiệt nhiều hay không nữa.
Vu Vanh nghĩ nghĩ rồi xin gia nhập, bất đồng với yêu cầu giao nộp tiền của các CLB khác rồi chờ được duyệt thì Vu Học Hội bắn ra khảo sát phải điền dài đến 23 trang, vấn đề nhiều như một ngàn câu hỏi vì sao.

Reng....Reng..Reng
Đồng hồ báo thức từ đầu giường truyền đến, Vu Vanh lắc lắc cổ tay, ấn chuông báo xuống.

Cậu vừa nãy luôn điền các câu hỏi của Vu Học Hội, nhưng cũng chỉ điền 1/3 thôi.


Bây giờ là 2 giờ chiều, cậu nên đúng giờ đi quán bar làm việc.

Thu hồi điện thoại di động chuẩn bị hôm sau lại điền, Vu Vanh đứng dậy, tiếp theo chớp mắt một cái, cậu lại phát hiện đồng hồ báo thức dĩ nhiên không ngừng lại.

Đồng hồ báo thức ầm ĩ la hét vang, keng keng keng âm thanh thanh thúy dễ nghe, vang lâu thì lại đơn điệu làm tâm tình buồn bực, dần dần, thanh âm kia mơ hồ, nghe càng ngày càng giống chiếng chuông di động.

Vu Vanh bất động thanh sắc lui về phía sau một bước, trong tay nắm chặt điện thoại mà Chu Tuần đã đưa.

Reng...!Reng....!Reng....!Reng....!
Tiếng chuông đồng hồ báo thức mơ hồ từ điện thoại truyền đến, lần này trước mặt Vu Vanh dần dần nổi lên một tầng hơi nước.

Không chút do dự, Vu Vanh lập tức gọi điện thoại cho Chu Tuần.

Thanh âm điện thoại reo lên phá lệ dài ra nhưng không đợi đối phương bắt máy, hơi nước trước mặt sâu cạn phác họa nên khuôn mặt đứa bé phẫn nộ khủng bố.

"Vương....!Vì cái gì?....!Không mua di động mới...."
"Gọi điện thoại....!Không được..."
"Vương...."
"Ngài nên đi chết đi...."
- ----
"Tôi muốn tìm người hát ở trong bán Bar này! Buông ra! Cho tôi đi vào!"
Trên đường phố vào lúc sau giờ Ngọ*, trong ánh mắt chán ghét của người lành nghề, Tuân An trước mắt họ lúc này cả người đầy mặt máu, cả người có mùi vị rác rưởi cùng với tóc bết lại do máu bị nhân viên an ninh thô lỗ ném ra ngoài.

Hắn ngã thật mạnh trên mặt đất, sau lưng đau nóng rát.

Trong tay bảo an cầm côn điện làm Tuân An không dám xông vào lần nữa.

Hắn nhìn cửa quán Bar, tức giận run người cũng không có cách nào tiến vào.

Tập tễnh bước đi, Tuân An không để ý đến ánh mắt của người khác mà đi đến đường cái bên cạnh ngồi xổm xuống.

"Đề Đăng Quỷ Vương sắp xuất thế sẽ làm toàn bộ khu an toàn trở thành Quỷ Vực, chỉ dựa vào những thiên sư và người nuôi quỷ hạng 3 liền tính cố gắng tranh đấu cũng ngăn cản không được."
Tuân An tâm thần cắn răng: "Đúng là bởi vì có Phó Thanh ở đây cho nên mới ngăn thời gian xuất hiện Quỷ Vương lâu như vậy."
Tuân An học đại học Thiên Đại ở thủ đô chỉ là nhất thời, Phó Thanh cũng là giáo sư đỉnh cấp của Thiên Đại.

Anh là thiên tài hiếm có, một ngàn năm có một, nhân vật tông sư trẻ tuổi nhất, là thiên sư cấp quốc gia.

Lúc còn trẻ tuổi đã có thể vẽ ra bùa tam sơn phù đỉnh cấp thất truyền đã lâu, khi thi triển thậm chí có thể trấn áp Quỷ Vương, lá bùa ngàn vàng cũng không thể cầu.

Anh hằng năm đều ở bên ngoài bắt người nuôi quỷ trái quy tắc hoặc giết chết quỷ quái.

Ngẫu nhiên, anh sẽ về giảng một khóa tiết học.

Tới nghe khóa, thấp nhất là học sinh, cao nhất là các thế lực môn phái thiên sư khác nhau, người đến xem nhiều đến nỗi có thể đem danh ngạch đều tranh tới khó khăn, đầu rơi máu chảy.

Đời trước một tiết thôi, Tuân An cũng chưa cướp được khóa nào của Phó Thanh.

Về tin tức thân thế của anh vẫn là từ diễn đàn bát quái của trường biết được một ít.

Nghe nói Phó Thanh tuy rằng xuất thân chính thống từ gia tộc hùng mạnh nhất Phó Gia nhưng có lý do ngoài ý muốn nào đó mà lưu lạc bên ngoài 10 năm.

Lúc khổ sở nhất, thậm chí còn không mua nổi 1 lá bùa chỉ có thể hát ở quán Bar để duy trì sống sót.

Người khác đem chuyện này xem như truyện cười, Tuân An lại tin là thật.

Anh có thể từ tiểu tử nhà nông nghèo khổ trở thành một thành người tài cao ở thủ đô Thiên Đại này, ngoài ra anh còn có tính cách ôn nhu và tướng mạo hơn người.

Trãi qua điều tra suy sét, Tuân An phát hiện vị thiên sư cấp quốc gia này rất có khả năng lúc khổ sở nhất đã ca hát ở Dương Gia Bình.
"Bằng không thì vì cái gì Phó Thanh vẫn lưu lạc bên ngoài.


Sau khi Quỷ Vương lên ngôi, phá hủy Dương Gia Bình thì Phó Gia tìm được người, một bước lên mây."
Càng quan trọng hơn là khi chạy nạn, Vu Vanh đã cho hắn bùa hộ mệnh bên trong có 1 phù triện.

Nhìn nó như một phù triện bình thường cho đến khi chặn được mấy lần công kích của ác quỷ, Lâm Văn Văn liền nhận ra nó bất phàm mà cầm đi giám định thì phát hiện là bút tích thời trẻ của Phó Thanh.

Vu Vanh từ nhỏ đến lớn đều ở Dương Gia Bình, cậu cùng Phó Thanh có giao tình có khả năng chỉ xảy ra ở đây.

Mà Tuân An nhớ rõ quán Bar tại đây, có một đoạn thời gian ngắn ngủi có một đạo sĩ ca hát.

Chỉ là không chờ Tuân An xác thực, hắn đã bị Vu Vanh giết chết.

"Hừ! Vu Vanh! Phó Thanh, anh chờ đó cho tôi.

Ông trời không đối xử tệ với tôi làm tôi trọng sinh một lần nữa.

Đời này...!Phó Thanh...!Lâm Văn Văn..., phù triện...!Thủ đô Thiên Đại, Tuân An này nhất định sẽ nắm tất cả trong lòng bàn tay."
Tuân An nắm chặt quyền, ác độc nghĩ.

Trước khi bảo an lại đây xua đuổi, tập tễnh bước đến một góc lớn nhìn thấy cửa quán bar khổ sở ngồi xuống.

Nhưng hắn chờ tầm nửa ngày, cho nên mặt trời nghiêng về phía tây mà ngay cả một cái bóng cũng chưa xuất hiện.
"Đáng chết! Người đi đâu rồi?"
- ----
Cốc cốc.

Ngón tay bạch ngọc thon tài sạch sẽ gõ cửa nhưng không ai đáp lại.

Người tới lẳng lặng đợi, anh mặc một đạo bào mộc mạc sau lưng có một thanh kiếm gỗ đào, tóc được vấn lên bởi cành trúc không trang trí gì thêm.

Nhưng mà anh thật sự tuấn mỹ, khí chất xuất trần, dù mặc quần áo bình thường cũng có hiện lên vẻ tiên phong đạo cốt.

Cửa hàng áo liệm Lão Lương, chính là nơi này.

Nhưng mà không ai đáp lời.

Người tới tựa hồ cảm nhận được gì đó, khẽ nhíu mày.

Anh không một tiếng động đến cửa sau cửa hàng.

Tiếp theo nhảy lên, nhẹ nhàng đứng lên nhánh cây, góc áo bay uyển chuyển như một con bạch hạc, một chân chân nhẹ rơi xuống cửa sổ lầu hai, đẩy kiếm gỗ đào một cái, then cài cửa theo tiếng động mở ra, đạo sĩ không hề có tự giác mà xâm phạm nhà người khác, thong dong từ cửa sổ đi vào trong nhà rồi đối diện với ánh mắt kinh ngạc trợn to cùng sự căng chặt của Vu Vanh.

"Ngày hôm trước cậu đưa cho tôi quá nhiều tiền."
Xâm phạm nhà dân còn đảo khách thành chủ, trên mặt đạo sĩ không có bất kỳ biểu hiện xấu hổ nào, thoải mái hào phóng mở miệng, âm thanh mát lạnh: "Tôi nói rồi, tôi chỉ thu tiền tôi nên có."
Anh hiện tại đã thoát khỏi khốn cảnh quẫn bách, hôm nay đúng là tới trả tiền.

Đạo sĩ rũ mắt, lông mi như lông quạ, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn về phía Vu Vanh, còn cậu thì chỉ nhìn tay anh.

Đạo sĩ từ cửa sổ vào sau khi rơi xuống đất, ngón tay bạch ngọc vừa lúc đặt ở bên cửa sổ có đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.

Hơi nước tan biến, phòng ấm áp dần, vừa rồi tiếng chuông quỷ không ngừng kêu vang trực tiếp cắt đứt.

*Giờ Ngọ: 11h đến 13h.

Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ đồng: Hù chết quỷ ta rồi!
Duyên phận anh và em, toàn dựa vào lúc em tiêu tiền [Buồn cười]
Văn tương lai hư cấu, thật nhiều đồ vật đều là tự nghĩ ra, có giống cũng chỉ là trùng hợp..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương