_Chuyển ngữ: pandawhite_coco_
___________________
Trong căn phòng rộng rãi, nhiều thanh niên tuổi hai mươi đang ngồi rải rác, có người thì thầm nói nhỏ, có người thì thầm đọc thuộc lòng lời kịch, còn có người thì nghịch điện thoại.
Đường Tử Du ngồi ở góc, nhìn những người trước mặt,một số người anh biết,số còn lại anh không biết.
WeChat vang lên một tiếng, Đường Tử Du click mở, là Liễu Nhứ gửi tới: [ Không cần khẩn trương, hình tượng của cậu đã đủ tốt, kỹ thuật diễn cũng không tệ, những người này không thể so với cậu.

]
Cô nói xong, lại bổ sung:“Đạo diễn hẳn là rất thích cậu, Lý Kha liên hệ với đoàn phim sớm hơn cậu, nhưng hôm nay cậu ta không có tên trong danh sách thử vai, có thể thấy được cậu vẫn là có cơ hội tốt.”
Đường Tử Du trả lời: [Tôi không khẩn trương,tôi chỉ là chưa trải qua nó, có chút tò mò.

]
Liễu Nhứ cười khi nhìn thấy tin nhắn.
Bộ phim đầu tiên của Đường Tử Du đã lấy đi tài nguyên của công ty, không có thử vai chỉ thử trang phục liền trực diễn rồi.
Nghiêm túc mà nói, đây mới là lần đầu tiên anh thử vai.
Nhân viên công tác đi đến, hướng về phía trong phòng hô, “Đường Tử Du.”
Đường Tử Du đứng lên, cùng anh ta đi ra ngoài.
Trong phòng có người nhỏ giọng nghị luận, “Thật sự là cậu ta, tôi vừa nói nhìn rất giống.”
“Mẹ kiếp, cho nên anh ta đây là muốn trở lại sao?”
“Đã gần ba năm, cũng không biết kỹ thuật diễn của anh ta còn không.”
“ Kỹ thuật diễn chắc cũng giống trước đi.”
Các diễn viên đang đợi trong phòng thấp giọng giao lưu,khi nhân viên đưa anh vào anh ta cũng giao lưu với đồng nghiệp của mình.
“Tôi còn tưởng rằng là tôi nhìn lầm rồi, không nghĩ tới thật sự là Đường Tử Du.”
“Anh ta đây là muốn trở về sao?”đồng nghiệp nam hỏi.
“Lúc này trở về,trong giới giải trí còn có vị trí của anh ta sao?” Nữ đồng nghiệp khinh thường nói.
“Chỉ cần anh ta thử vai bộ phim này thành công nhất định sẽ có chỗ đứng cho anh ta trong giới giải trí.”
“Nhưng đánh đổi đi, anh ta dựa vào cái gì thử vai thành công? Tới thử vai có nhiều người như vậy, so với anh ta đẹp trai hơn có, so với anh ta hồng hơn cũng có, anh ta có cái gì?Lịch sử huy hoàng ba năm trước sao?”
“ Trương Lệ cô tựa hồ không thích anh ta lắm.”
Trương Lệ a một tiếng, cô đương nhiên không thích Đường Tử Du, cô là fan Lý Kha,cô không thích Đường Tử Du cũng chẳng lạ.
“Kỹ thuật diễn xuất của anh ta ba năm trước tệ như vậy,ba năm sau chỉ càng tệ hơn.Để anh ta đóng vai phụ cho Đan ca, quả thực làm nhục Đan ca, nếu anh ta tự giác một chút, nhân lúc còn sớm liền cút đi.”

Đồng sự nam thích Trương Lệ, nghe vậy lập tức phụ họa nói, “Đúng vậy,tôi không nghĩ anh ta sẽ vượt qua buổi thử vai,anh ta là *pháo hôi.”
*Pháo hôi:bia đỡ đạn(?)/ nhân vật pháo hôi chính là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.
“Khẳng định.” Trương Lệ nói.
Đan Kỳ Khôn nhìn Đường Tử Du đi đến, đắc ý mà gửi một tin nhắn cho Cố Tửu Từ: [ Đường Tử Du thật sự đến thử vai thì sao? ]
Cố Tửu Từ lời thề son sắt: [ Cậu như thế nào như vậy là ngoan cố, đã nói không thể nào, cậu còn hỏi, cậu không biết cậu ta chán ghét cậu sao? ]
Đan Kỳ Khôn cầm lấy điện thoại, chụp một bức ảnh trong khi Đường Tử Du không chú ý, trực tiếp chia sẻ cho Cố Tửu Từ.
Đan Kỳ Khôn: [ hình ảnh ]
Đan Kỳ Khôn: [ Chính mình nhìn xem đây là ai.

]
Cố Tửu Từ:!!!
Cố Tửu Từ khiếp sợ nhìn ảnh chụp Đan Kỳ Khôn gửi tới, quả thực khó có thể tin.
Hắn thực mau nhanh chóng tìm một lý do cho Đường Tử Du: [ Cậu ta chính là diễn trò thôi, cùng tôi cáu kỉnh thôi,cậu cứ xem đi,cậu ta trong chốc lát thử vai khẳng định không diễn tốt, tùy tiện khoa chân múa ta có lệ một chút.

]
Đan Kỳ Khôn thực hoài nghi: [ Phải không? ]
Cố Tửu Từ: [ Nói nhảm,cậu hiểu cậu ta hay vẫn là tôi hiểu cậu ta, tôi quá hiểu cậu ta,được chứ! ]
Đan Kỳ Khôn: [ Vậy nếu cậu ấy diễn tốt thì sao? ]
Cố Tửu Từ: [ Vậy thì cậu ấy sẽ không ký hợp đồng, cậu ta chính là giận tôi, lại thực sự không phải đột nhiên quan tâm đến sự nghiệp.

]
Đan Kỳ Khôn: [ Vậy nếu cậu ấy ký hợp đồng thì sao? ]
Cố Tửu Từ: [ Không có khả năng.

]
Đan Kỳ Khôn: [ Ngày hôm qua cậu cũng nói như vậy, kết quả thì sao? Cố Tửu Từ [ buồn cười ]]
Cố Tửu Từ:……
Cố Tửu Từ nhíu mày, sao lại thế này? Đường Tử Du này rốt cuộc là nháo cái gì?
Lạt mềm buộc chặt không đủ, cậu ta còn tưởng lấy cách này hấp dẫn mình chú ý sao?

Thật đúng là hao tổn tâm huyết.
Cố Tửu Từ: [ Nếu cậu ta thật sự ký hợp đồng, tôi đây chúc các người khởi động máy suôn sẻ, đến lúc đó tôi cho các người *trạm đài.

]
Gốc: 我到时候给你们站台
Đan Kỳ Khôn tặc lưỡi, này thật đúng là một phần đại lễ, đến lúc đó mánh lới quảng cáo y cùng Cố Tửu Từ chia sẻ sân khấu cũng đủ lên một trang báo.

Đan Kỳ Khôn nhìn về phía Đường Tử Du, thật đúng là, có chút xúc động.
Đường Tử Du nhìn Đan Kỳ Khôn cùng Vương đạo, lễ phép chào hỏi, cùng hai người giới thiệu chính mình.
Đạo diễn cười nói, “Cậu lúc trước diễn 《 Tuyết Vị Vãn 》 tôi tuy rằng không xem, nhưng là nghe qua, rất nổi tiếng.”
“Cảm ơn.”
“Vậy tại sao sau đó cậu như thế nào không tiếp tục đóng phim?”
Đường Tử Du bình tĩnh nói: “Tôi từ nhỏ là cùng ông nội của tôi sống nương tựa lẫn nhau, sau khi《 Tuyết Vị Vãn 》phát sóng không lâu, ông nội của tôi thân thể xuất hiện vấn đề, tôi tạm thời đình chỉ công tác để chăm sóc ông, cho tới bây giờ, mới một lần nữa bắt đầu trở lại công tác.”
“Vậy thân thể ông nội cậu đã khá hơn chút nào không?” Vương đạo thuận miệng hỏi.
Đan Kỳ Khôn ám đạo thanh tao(?).
Giây tiếp theo, liền thấy Đường Tử Du thất thần chốc lát, sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh, “Ông nội của tôi đã ra đi rồi.”
“Xin lỗi.” Vương đạo thấp giọng nói.
Anh ta nhìn Đường Tử Du, “Cậu là tới thử vai Thịnh Phi Quang sao?Cậu đã đọc đoạn kịch bản ngắn mà nhân viên công tác trong phòng chờ gửi chưa? Nhớ nó không?”
“Nhớ kỹ.”
“Không sao đâu.” Anh ta quay đầu nhìn về phía Đan Kỳ Khôn, “Đan lão sư phối hợp một chút đi.”
“Được.” Đan Kỳ Khôn đứng dậy.
Đường Tử Du quay đầu nhìn anh ta, anh ta kỳ thật rất quen thuộc với Đan Kỳ Khôn, thậm chí có thể nói là, quá mức quen thuộc.
Lui vòng mấy năm nay, anh nhàn rỗi không có việc gì, lại cùng Cố Tửu Từ vui vẻ, thường xuyên vì Cố Tửu Từ làm số liệu, đặt bao hết chỗ xem phim, mua tạp chí vâm vân.
Ban đầu, anh chỉ là hoạt động trên Weibo của Cố Tửu Từ với một tài khoản nhỏ.
Dần dần,những người hâm mộ của Cố Tửu Từ đã tìm đến hắn, và dần dần, anh cũng trở thành một trong những người hâm mộ lớn của Cố Tửu Từ, thậm chí còn thành người quản lý trang web của Cố Tửu Từ.
Là đối thủ của Cố Tửu Từ, Đan Kỳ Khôn được cho là một trong những nam minh tinh mà anh biết rõ nhất ngoài Cố Tửu Từ.
Fans Đan Kỳ Khôn gọi là Đơn Gia Quân,fans Cố Tửu Từ gọi là Đơn Thuỷ Quân.

Fans Cố Tửu Từ kêu Hồng Tửu(Rượu vang đỏ), fans Đan Kỳ Khôn kêu bọn họ Erguotou.
Hiện tại Erguotou không gặp được thuỷ quân, lại gặp chính chủ thuỷ quân, mạc danh Đường Tử Du có chút chột dạ, gắt gao túm chặt áo vest của mình, sợ lộ ra đuôi cáo.
“Vất vả Đan lão sư.”
Đan Kỳ Khôn cười một chút, “Không sao.”
Bọn họ quay là một bộ phim cổ trang tiên hiệp.
Một ảnh đế như Đan Kỳ Khôn đột nhiên hạ phàm diễn phim truyền hình, sự chú ý quá lớn, cũng không có gì lạ khi mọi người sẵn sàng ủng hộ y và đến thử vai phụ cho y.
Đây đơn giản là đi theo sự thăng hoa (?),nếu vội vàng có thể làm quen với mạng lưới quan hệ của y, mở rộng tài nguyên điện ảnh,cũng không lỗ.
Nhân vật Đường Tử Du thử vai chính là nam số 3, đồ đệ Thịnh Phi Quang của nam chính Phó Vịnh Tư.
Đương nhiên, Đan Kỳ Khôn đóng vai Phó Vịnh Tư, một người bề ngoài lạnh nhạt, nội tâm ôn nhu, dù trong nghịch cảnh trong lòng cũng mang rực rỡ, hơn nữa hắn đã trải nghiệm cuộc sống tươi đẹp,mạnh mẽ và bi thảm.(?)
Trong bộ trong phim, Phó Vịnh Tư thiên tư thông minh, lại bởi vì bị đồng môn ghen ghét, sát sư giá họa(giết thầy giá họa), bất đắc dĩ rời khỏi sư môn.
Lúc sau hắn bị trọng thương, gặp Thịnh Phi Quang tuổi nhỏ cha mẹ qua đời, vì lòng thương hại, Phó Vịnh Tư cứu Thịnh Phi Quang, cũng dạy pháp thuật.
Nhoáng nháy mắt mười mấy năm qua đi, Thịnh Phi Quang trưởng thành, Phó Vịnh Tư cũng thành lập môn phái, chuẩn bị rửa sạch oan khuất, thay sư phụ của mình báo thù.
Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là, sư phụ hắn cũng không ngay thẳng và yêu thương giống như những gì hắn nghĩ, và bằng chứng cuối cùng hắn giết sư phụ chình là lời trăn trối của sư phụ trước khi chết.
Trong nháy mắt, Phó Vịnh Tư lại lần nữa bị vạn người chỉ trỏ, mà đúng lúc này, Thịnh Phi Quang quyết định nhập ma.
Phó Vịnh Tư liều mạng ngăn trở, lại ngăn không được một lòng muốn vì phụ mẫu báo thù của Thịnh Phi Quang.
Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, hắn đem chính mình hộ mệnh bảo vệ tính mạng cho Thịnh Phi Quang.
Thịnh Phi Quang dựa vào hộ mệnh này, không hoàn toàn nhập vào ma đạo, còn sót lại ý thức.
Nhưng Phó Vịnh Tư lại tu vi tổn hao nhiều, bị nhốt với lao tù.
Tình tiết mà Đường Tử Du sẽ thử lần này là cảnh Thịnh Phi Quang đột phá tâm ma giải cứu Phó Vịnh Tư, lại phát hiện Phó Vịnh Tư đã mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ hắn.
Đan Kỳ Khôn đứng cách Đường Tử Du không xa, hỏi anh, “Có cần yêu cầu chuẩn bị không?”
Đường Tử Du lắc đầu.
Anh cúi đầu, trầm mặc một lát, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng sắc mặt đều thay đổi.
Hắn xa xa nhìn Đan Kỳ Khôn, áy náy, bất an, hối hận, khổ sở, rồi lại che giấu nhè nhẹ ngưỡng mộ, hắn vài bước đi tới trước mặt Đan Kỳ Khôn,muốn vươn tay, lại làm như không dám đụng vào anh, chỉ có thể kêu gọi nói: “Sư phụ.”
Đan Kỳ Khôn không nghĩ tới anh nhập diễn nhanh như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, trên mặt lại là bình tĩnh tiếp tục lời kịch, “Ngươi là ai?”
Đường Tử Du kinh sợ nói: “Ta là Tiểu Quang, sư phụ, ta tới cứu người.”
Đan Kỳ Khôn nhíu nhíu mày, làm như nhớ lại, “Ta không quen biết ngươi.”
“Người đang giận ta sao?” Đường Tử Du hỏi.
Anh nhìn Đan Kỳ Khôn trước mặt mình, trong đầu lại là kịch bản vết thương chồng chất Phó Vịnh Tư.
*Hắn làm như không chịu không nổi, muốn chạm vào sư phụ hắn, rồi lại không dám, liền lui về phía sau một bước, trực tiếp quỳ xuống.
*xưng hô trong kịch bản
Lần quỳ gối này không có trong kịch bản, cũng bởi vậy, đạo diễn có chút ngoài ý muốn, nghiêm túc đoan trang nhìn anh.
Đường Tử Du ngửa đầu nhìn Đan Kỳ Khôn, Đan Kỳ Khôn tập trung nhìn vào, mới phát hiện trong mắt anh có nước mắt.
Đôi mắt anh lớn lên rất đẹp, mắt hai mí, đuôi mắt nâng lên, tạo ra một vòng cung xinh đẹp, đôi mắt anh rất sáng, phảng phất tuyết đầu mùa,khi trong mắt anh chứa một tầng nước mắt mỏng, phảng phất giống như sóng nước đong đưa, lại tựa tinh thể băng trong suốt.
Đan Kỳ Khôn nhìn đôi mắt anh, trong nháy mắt, cảm nhận được trái tim mềm yếu của Phó Vịnh Tư.

Đường Tử Du biểu diễn rất nhanh, thuận lợi hoàn thành cảnh thử vai, Vương đạo nói, “Cậu bỏ thêm một động tác,kịch bản vốn dĩ cũng không có quỳ như vậy.”
Đường Tử Du gật đầu, “Nhưng là đối với Thịnh Phi Quang mà nói, Phó Vịnh Tư là sự tồn tại của cha hắn, cũng là sư huynh cũng là bằng hữu, là anh sáng trong lòng hắn.Trong tình huống đó,hắn chỉ biết đứng cũng không thể biểu đạt trong lòng áy náy, cho nên lấy quỳ nhận sai, mới càng phù hợp với trạng thái tâm trí hắn.”
Đạo diễn cười nói, “Xem ra cậu còn có ý nghĩ của chính mình.”
“Một chút ý kiến vụng về.”
“Không tồi.” Vương đạo gật gật đầu,để anh rời đi.
Trương Lệ thấy anh đi ra, cố ý trào phúng nói, “Cậu còn rất nhanh nha, ngày hôm qua có một diễn viên ở bên trong đó hơn một giờ, phỏng chừng là Vương đạo rất vừa lòng đi.”
Đường Tử Du nhìn về phía cô, hỏi, “Cô xác định bởi vì cậu ta không nhớ lời kịch, cho nên ở bên trong bối rối ghi nhớ lời kịch một hồi lâu sao?”
Anh đây là hỏi một câu nghi vấn thật sự, vừa rồi Vương đạo cùng Đan Kỳ Khôn đều hỏi qua anh, chuẩn bị tốt chưa?
Có thể thấy được nếu không có chuẩn bị tốt, hai người hẳn là sẽ cho diễn viên một ít thời gian chuẩn bị.
Nhưng mà Trương Lệ lại cho rằng anh là trào phúng mình, phản kích nói, “Đương nhiên không phải,người ta diễn tốt hơn anh rất nhiều.Để tôi nói cho anh biết,lần này cạnh tranh lớn như vậy, loại như anh này, nhiều nhất cũng chính là bia đỡ đạn thôi.Ngay từ đầu, Đan lão sư cùng Vương đạo, phỏng chừng ngay cả tên anh là gì đều không nhớ rõ.”
Đường Tử Du cảm thấy cô có chút kỳ quái, lần đầu tiên gặp mặt liền nói những lời như vậy, xem ra hẳn là trước đây đã không thích anh.
Nhưng dù sao nơi này cũng không phải địa bàn của anh,cho nên anh cũng không thèm tranh chấp, xoay người chuẩn bị rời đi.
Trương Lệ đắc ý nhìn anh, trong mắt tràn đầy châm chọc, cô không tin Đường Tử Du có thể lấy được cơ hội này đâu, cơ hội này, nhất định là của Lý Kha!
Cô nghĩ như vậy, vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy Đan Kỳ Khôn mở cửa đi ra.
Trương Lệ lập tức nghiêng người đi lên, nịnh bợ nói: “Đan lão sư, anh như thế nào ra ngoài? Là có chuyện gì sao?”
Đan Kỳ Khôn phớt lờ cô ta, hô một tiếng, “Đường Tử Du.”
Đường Tử Du kinh ngạc quay đầu lại, liền nghe được Đan Kỳ Khôn nói: “Vừa lúc cậu còn chưa đi xa, hôm nay đừng đi vội,nếu có thời gian,tôi muốn đơn độc nói chuyện riêng với cậu.”
Trương Lệ:……
Đường Tử Du:!!!
Lúc này nói chuyện, Đan Kỳ Khôn là muốn nhận anh, hay là muốn loại bỏ anh?
Y chắc không biết rằng anh đã từng vì Cố Tửu Từ ở trên mạng biểu tình,treo cờ hò reo,vung tay một cái xông vào vòng fan của mình, đánh fans y khóc lóc thảm thiết bỏ chạy đúng không?
Đường Tử Du rất chột dạ, Đường Tử Du rất lo lắng.
“Được.” Đường Tử Du ngoan ngoãn nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Du: Tôi đã thoát fan Cố Tửu Từ rồi Đan lão sư! Tôi hiện tại chuyển thành fan anh có thể chứ?!
Cố Tửu Từ:!!! Không thể!
Đan Kỳ Khôn: Nào có quan tâm những chuyện đó, đương nhiên có thể.
Tiểu Du: [ nhẹ nhàng thở ra.jpg]
Cố Tửu Từ: Tôi nói không thể!!
Đan Kỳ Khôn: Có người để ý cậu nói cái gì sao?
Tiểu Du: Không có.
Cố Tửu Từ:......[ hai mắt tối sầm.jpg].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương