Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
118: Bọn Họ Bị Cá Sấu Dọa Cho Bán Sống Bán Chết


Lục Áo và Lâm Đại Vũ trò chuyện một hồi, Lâm Mãn Chương bọn họ đã đến.
Vài người vừa đi vào đã than nóng.
Lâm Cống Thương lấy cái mũ rơm trên đầu xuống quạt quạt, miệng thì nói: "Chẳng hiểu nổi cái thời tiết quỷ quái này, rõ ràng đã sắp tháng 10 rồi mà vẫn nóng đến nỗi khiến con người ta khó chịu."
"Như vậy mà cậu chê nóng, đợi lúc cậu làm tiệc cưới mặc 1 thân đồ âu, tôi xem cậu chịu thế nào?"
Lâm Cống Thương không nói nữa, chỉ đứng bên cạnh cười cười.
Mọi người chào hỏi nhau vài câu rồi ngồi lên xe đi đến hộ nuôi cá sấu.
Hộ nuôi kia ở một trấn khác, cách trấn bọn họ có hơi xa, lái xe đi cũng phải hơn 1 tiếng.
Vất vả lắm mới chạy đến nơi, người kia đã đứng ở bên đường đón bọn họ, từ xa vẫy vẫy tay chào, "Đến rồi à, xuống uống ly trà trước nhé."
Lâm Đại Vũ nhìn mấy người Lâm Mãn Chương.
Mấy người họ đều lắc đầu, "Bắt cá sấu quan trọng hơn."
Người kia cũng lo lắng, nhưng vẫn nói: "Cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, các cậu vất vả từ xa đến đây, ly trà này nên uống, tôi cũng tiện nói rõ tình huống với các cậu."
Lâm Mãn Chương hỏi người kia: "Anh Hiền, cá sấu bị sổng của anh bao lớn vậy?"
"Phần lớn 15-20kg, có vài con hơn 25kg." Anh Hiền nói, "Cá sấu vẫn còn nhỏ nhưng sức tấn công của chúng vẫn khá mạnh, muốn bắt chúng nó không phải chuyện dễ."
Mọi người vừa nói chuyện vừa theo chân anh Hiền vào nhà uống trà.
Trên bàn trà, anh Hiền nói: "Cá sấu bên tôi đều là cá sấu Xiêm nhập khẩu về từ năm ngoái, trước đó nuôi cũng coi như thuận lợi, không biết tại sao lần này chúng lại đột nhiên bỏ trốn, đây là lỗi do tôi."
"Chúng nó có thể chạy đến nơi nào?"
"Không nói trước được, chúng nó có thể ở trên bờ, cũng có thể ở dưới nước, còn có thể thích nghi với môi trường nước mặn, phạm vi này quá lớn.

Dọc theo con sông từ trên xuống dưới chúng tôi đều tìm hết rồi, vẫn còn 12 con chưa bắt được."
"Lợi hại dữ vậy sao?"
"Đúng vậy." Anh Hiền thở dài nói, "Bây giờ tôi đang rầu mấy con cá sấu đó chẳng biết trốn ở góc nào, chủng cá sấu mà tôi nuôi có khả năng nhịn đói tốt, 1 tuần ăn 1 cữ vẫn được, nếu chúng nó trốn trong 1 góc nào đó, tìm mấy tuần chưa chắc tìm ra được."
Lục Áo nói: "Hôm qua tôi thấy anh Đại Vũ mang về 1 con cá sấu không phải to lắm, 15-20kg chắc sẽ không tấn công người nhỉ?"
Anh Hiền lắc đầu, "Này khó nói lắm, lực cắn của cá sấu cực kỳ mạnh, gấp 4 lần lực cắn của hổ.

Lực cắn mạnh như vậy, chúng tôi cũng không yên tâm để cá sấu sống bên ngoài, nếu không đột nhiên xảy ra chuyện gì, đến lúc đó muốn khóc cũng chẳng kịp nữa."
Lâm Đại Vũ nói giúp, "Hôm nay mọi người hãy cố gắng tìm giúp đi, nếu có thể tìm thấy cũng không cần một mình chiến đâu, mọi người sẽ cùng nhau bắt."
Lâm Mãn Chương hỏi: "Anh đã báo án chưa? Cục Kiểm Lâm này nọ đều đã báo hết chưa?"
"Báo rồi, hôm qua bọn họ có đến giúp tìm một chuyến, hôm nay cũng sẽ đến, nhưng mà bọn họ cũng không có cách nào xử lý được, toàn bộ đều nhờ vào vận may." Anh Hiền mặt ủ mày chau hút thuốc, "Chủ yếu là cá sấu lang thang bên ngoài quá nhiều, nếu chỉ có 1-2 con, tôi từ từ tìm cũng không sợ, nhưng hơn 10 con thì không ổn."
Lâm Đại Vũ: "Ông đừng quá lo lắng, hôm nay chúng tôi cùng giúp đỡ tìm, nói không chừng buổi tối đã có thể bắt đủ số lượng mang về."
"Chỉ cầu mong như vậy, tôi không dám ôm quá nhiều hy vọng, nói chung làm phiền mọi người rồi."
Một đám người uống xong trà, anh Hiền nói những điều cần chú ý cho bọn họ biết, sau đó chia 1 tổ 2 người tản ra tìm.
Sức Lục Áo mạnh, năng lực cũng mạnh nên người hợp tác của cậu là Lâm Tê Nham tương đối yếu.
Hai người họ mỗi người 1 cây xiên, lúc tìm thấy cá sấu không thể trực tiếp dùng tay bắt phải dùng xiên cố định phần đầu của cá sấu rồi sau đó mới bắt được nó.
Bắt được rồi lại dùng băng keo quấn quanh miệng nó là xong.
Lực cắn của cá sấu rất mạnh, nhưng lực há miệng không mạnh, dùng băng keo quấn lại thì nó không cách nào há miệng được tự nhiên sẽ không thể cắn người được nữa.
Lục Áo và Lâm Tê Nham đi dọc theo nhánh sông theo hướng lên trên, khi bọn họ đi phải chú ý tình huống bờ sông, cá sấu có thể sẽ núp trong bụi cây tập kích con người.
Lâm Tê Nham vừa đi vừa quay, khi đối diện với ống kính trong lòng cậu ấy vẫn có chút sợ, "Chỗ này bụi cỏ rậm rạp quá, nói không chừng có cá sấu núp trong đó."
"Chắc là không, tôi không nghe thấy tiếng của nó." Lục Áo chăm chú nhìn phía trước, cậu đặt cây xiên ra sau lưng nói với Lâm Tê Nham, "Cậu theo sau tôi đi, không cần quá lo lắng.

So với cá sấu, chúng ta càng phải chú ý đến rắn và côn trùng."
"Tôi biết rồi." Lâm Tê Nham vừa quay, vừa nói nhỏ, "Anh Hiền thật đáng thương, đầu tư nhiều tiền nuôi cá sấu như vậy, nào ngờ đâu bị sổng quá trời, năm nay không biết có hồi vốn được không nữa."
"Nếu hôm nay có thể bắt về hết toàn bộ thì có thể." Lục Áo nói, "Đi tìm thôi."
Lâm Tê Nham lặng lẽ thở dài.
Trước đó cậu ấy đã điều tra qua rồi, cá sấu là động vật được nhà nước bảo vệ, muốn làm thủ tục xin nuôi trồng không hề dễ, đặc biệt là loại cá sấu Xiêm này, chúng không phải dân bản địa mà phải nhập khẩu từ nước ngoài về, mỗi việc xét duyệt và nhập khẩu thôi đã phải tốn hơn chục vạn mới được.
Giá thành nuôi cá sấu cũng rất cao, nhân công vật tư khoan hẳn nói, cá sấu ăn rất nhiều, lượng thức ăn mà chúng ăn mỗi tuần chiếm khoảng 30% trọng lượng cơ thể, cũng có nghĩa là, 1 con cá sấu 15kg mỗi tuần phải ăn 5kg thịt.
Dù cho họ cho cá sấu ăn cá đi nữa, 5kg cá tối thiểu cũng vài chục tệ, giá thành này không phải thấp.
Lâm Tê Nham vừa quay vừa nhỏ giọng giải thích trước ống kính để cho mọi người hiểu được đầu đuôi ngọn ngành.
Cậu ấy đang nói, Lục Áo đột nhiên nói: "Lui về sau."
"Hả?"
"Có cá sấu."
"Ở đâu? Sao tôi không thấy? Ở đây toàn là cỏ mà!" Lâm Tê Nham căng thẳng cực kỳ, tốc độ nói cũng bay nhanh, "Phải lùi bao xa, khoảng bao nhiêu mét?"
Lục Áo nói: "Lui ra sau 10 mét, bây giờ, lui!"
Lâm Tê Nham căng thẳng đến nỗi đầu tóc cậu muốn nổ tung, cậu ấy mau chóng xoay người chạy, vừa chạy vừa quay đầu nhìn chỗ Lục Áo.
Ngay khi cậu chạy được 2-3 mét, lúc quay đầu nhìn liền thấy trước mặt Lục Áo có 1 bóng đen lóe lên.
"A ----" Lâm Tê Nham thất thanh la lớn.
Trước mặt Lục Áo là 1 con cá sấu đang lao tới.
Con cá sấu đó không to lắm, chỉ khoảng hơn 1m.
Nhưng trời đất thánh thần ơi, ai nói cho cậu biết rằng tại sao con cá sấu ở trên bờ lại chạy nhanh đến vậy hả?!
Với lại sao tướng chạy của nó trông như chó vậy?!
Lâm Tê Nham nhìn con cá sấu chân trước chạm đất chân sau đá lên chạy từng bước về phía trước, da lông cậu ấy toàn thân tê rần.
Trước giờ cậu ấy cứ tưởng cá sấu sẽ bò như thằn lằn vậy, cũng chính là 4 chân lắc qua lắc lại bò trên mặt đất, tốc độ sẽ không nhanh.

Nhưng cảnh tượng trước mắt vượt xa trí tưởng tượng của cậu ấy, con cá sấu này vậy mà điên cuồng chạy qua đây, còn chạy nhanh hơn cả chó nữa.
Vấn đề là, con này không phải chó dại phát điên mà là con cá sấu to siêu hung dữ.
Loài cá sấu này có lực cắn mạnh gấp 4 lần con hổ, nếu bị nó cắn 1 phát mất miếng thịt như chơi!
Lâm Tê Nham mở to mắt nhìn con cá sấu đó xông tới, cậu ấy muốn quăng máy quay xuống chạy đi cứu Lục Áo nhưng lại bị dọa đến nỗi không động đậy được.
Cậu ấy cứng đơ đứng tại chỗ, tiếng la bén nhọn trong miệng sắp biến thành hình gợn sóng rồi.
"A ~~~~~"
Tiếng kêu thảm thiết này dù có cách mấy dặm cũng nghe thấy được.
Lâm Mãn Chương đứng ở nơi xa la lớn, "Tê Nham, các cậu gặp phải thứ gì sao? Kiên trì 1 chút, chúng tôi lập tức tới ngay!"
Lục Áo nâng cao giọng, "Không cần đâu, vừa rồi tìm thấy 1 con cá sấu, giờ đã bắt được rồi!"
Lâm Tê Nham nghe xong thì run rẩy mở mắt ra nhìn, cậu thấy xa xa cách hơn mười mét, Lục Áo đang quỳ trên người con cá sấu.
Cậu một tay đè trên đầu con cá sấu, một tay còn lại lục tìm băng keo trong ba lô.
Lâm Tê Nham đè tay lên ngực, chậm rãi đi về, âm thanh run run nói: "Tôi, tôi giúp cậu nhé."
Lục Áo: "Giúp tôi lấy băng keo và kéo ra 1 đầu."
Lâm Tê Nham run tay tìm một hồi mới thấy băng keo và kéo căng nó.
Lục Áo đưa tay đón lấy, thuận lợi buộc chặt miệng cá sấu.
Cá sấu bị buộc chặt miệng liền liều mạng giãy dụa.
Tiếc thay nó ngoại trừ biết há miệng cạp ra chẳng có thủ đoạn tấn công nào khác, so với cái miệng của mình, móng của nó còn dỏm hơn nhiều, dù bị nó quào cũng chẳng bị gì.
Lâm Tê Nham cảm thấy tim mình đập nhanh quá, cậu ấy vỗ vỗ lồng ngực: "Sao cá sấu lại biết chạy? Còn chạy nhanh đến thế!"
"Bình thường mà, sức bật của cá sấu khá tốt."
Bọn họ bên này nói chuyện, Lâm Mãn Chương bọn họ đã chạy tới.
Anh Hiền nhìn con cá sấu này vui mừng nói: "Đúng nó rồi, đây là con chạy thoát từ trại nuôi của tôi.

Tiểu Lục thật giỏi."
Ông ấy nói xong còn giơ ngón cái lên.
Lục Áo nói: "Không có gì, ăn may thôi, con cá sấu này nên chở về trước đi, nếu không cũng không biết xử lý ra sao."
"Được, trước khiêng nó lên xe đi, trên xe tôi có lồng."
Cây cối nơi này phân bổ tương đối dày đặc, không cách nào lái xe vào, nếu muốn khiêng cá sấu lên xe thì phải khiêng nó sang đầu bên kia.
Loại chuyện này không cần Lục Áo bọn họ làm, công nhân trong trang trại của anh Hiền bước tới khiêng con cá sấu đi.
Lâm Đại Vũ nói: "Tôi đã nói bọn họ mà ra trận nhất định sẽ không có vấn đề, lần này ông tin tôi chưa?"
"Tin rồi thật sự tin rồi!" Anh Hiền gật đầu liên tục, "Hôm nay cũng nhờ có các cậu, đợt lát nữa tôi mời các cậu một bữa."
Lục Áo nói: "Tìm cá sấu trước đi.

Tôi thấy trên mặt đất có dấu vết, xung quanh nhất định vẫn còn những con khác."
Lâm Cống Thương trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất, "Ở đâu vậy, sao tôi không thấy?"
Lục Áo đưa tay chỉ, "Chỗ cỏ bị đè bên kia không phải sao?"
"Hả, cỏ chỗ kia có gì khác nhau sao? Làm gì có vết cỏ bị đè, có nhìn ra đâu!"
"Cậu đi về trước 3 bước, ngồi xổm xuống sẽ nhìn thấy."
"Ò."
Lâm Cống Thương thành thật chạy 3 bước, ngồi xuống xong quả nhiên trông thấy vết cỏ bị đè gãy trên mặt đất, bởi vì cỏ vẫn còn sống, khả năng hồi phục lại mạnh, cả một vùng này đều là màu xanh mơn mởn, nếu nhìn sơ qua sẽ rất khó phát hiện, chỉ có ngồi xổm xuống mới có thể trông thấy dấu vết.
Cậu ta quay đầu giơ ngón cái với Lục Áo, "Bội phục.

Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây? Xuôi theo dấu vết này đi tìm sao?"
Lục Áo gật đầu rồi dẫn trước dẫn đường.
Lâm Mãn Chương quay đầu nhìn Lâm Quý Hiếu, "Chúng ta còn về bên kia tìm không?"
Lâm Cống Thương vội nói: "Tôi thấy chúng ta đừng tách nhóm nữa, đi chung một tụm được rồi, ngoại trừ Lục Áo ra, chúng ta có tìm thấy được gì đâu."
Lâm Tê Nham nghĩ lại còn sợ, "Thật đó, vẫn nên đi chung với nhau đi.

Cá sấu nó hung dữ quá trời, mọi người không biết ban nãy nó chạy nhanh thế nào đâu, nói thật lòng, nó sắp chạy tới trước mặt rồi mà tôi còn không kịp phản ứng nữa."
Anh Hiền vội giải thích, "Thường thì cá sấu không thể nào chạy nhanh trong cực ly dài được, khi nó chạy tới chỉ cần dùng gậy cố định phần đầu của nó lại là ổn, các cậu không cần quá lo lắng.

Mấy con này còn nhỏ chỉ cần không cắn người thường sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Lâm Tê Nham lắc đầu, "Có lẽ do chúng tôi không thường thấy cá sấu, tôi cảm thấy khá đáng sợ."
Anh Hiền lập tức nói: "Dù sao mọi người đều lo lắng, cùng nhau tìm cũng là một phương án hay."
Bản thân Lâm Đại Vũ không sợ cá sấu, nhưng vẫn sợ xảy ra chuyện gì, nghe vậy nói: "Tê Nham nói cũng có lý, chúng ta vẫn nên đi cùng nhau đi, cùng lắm thì thời gian tìm dài một chút, an toàn là trên hết."
Lục Áo không phản đối, mọi người dứt khoát đi cùng nhau, tuy nói là cùng nhau tìm, thực tế đều theo phía sau Lục Áo.
Lúc tìm thấy con cá sấu thứ ai, mọi người cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm Tê Nham lại lo lắng đến thế.
Con cá sấu chạy nhanh quá đi!!!
Ngoại trừ cá sấu, trên đất liền về cơ bản bọn họ chưa từng nhìn thấy động vật nào hung dữ đến vậy, dù cho chó điên cũng bởi vì hiếm gặp nên đám thanh niên bọn họ không hề sợ hãi.
Nhưng khi thấy con cá sấu há to cái miệng như chậu máu điên cuồng chạy đến, hai chân bọn họ liền mềm nhũn.
Đây là sự sợ hãi theo bản năng của con người.
Lục Áo rất cẩn thận, tìm được 1 con lại 1 con.

Chỉ trong 1 buổi sáng, bọn họ đã tìm được 6 con.
Cả sáu con đều do Lục Áo khống chế.
Lúc lại tìm được 1 con nữa, Lâm Cống Thương và Lâm Quý Hiếu không đợi Lục Áo ra tay đã cùng nhau xông lên, miệng còn hưng phấn nói: "Để bọn tôi."
Bọn họ đứng bên cạnh nhìn cả buổi, lòng hiếu kỳ đã không thể đè ép được nữa.
Lục Áo không phản đối, cậu chỉ chạy theo sau.
Bọn họ thấy khi Lục Áo khống chế cá sấu luôn cảm thấy cậu tay nghề điêu luyện, như thể chỉ cần dùng cây xiên cố định đầu cá sấu xong là có thể bước tới dùng băng keo buộc chặt miệng nó.
Động tác này quá mức nhẹ nhàng làm cho bọn họ có phần nhầm lẫn về thực lực của hai bên.
Lần đầu tiên bọn họ cố định con cá sấu nhưng bị trật.
Lục Áo muốn giúp đỡ.
Lâm Quý Hiếu hưng phấn đưa tay cản lại động tác của Lục Áo, phấn khích nói: "Cậu đứng đây được rồi, tụi tôi làm được."
Nói xong bọn họ nóng lòng muốn thử.
Ai ngờ bọn họ hào hứng chạy tới dùng cây xiên muốn ấn đầu con cá sấu nhưng lại bị trật lần nữa.
Cây xiên đó căn bản không cố định được nó, con cá sấu từ khoảng giữa của hai cây xiên lui ra sau đã có thể thoát ra được.
Cá sấu thoát ra rồi càng thêm hung dữ, cái miệng to như chậu máu, "Ào" một tiếng cắn lấy hai cây xiên.
Động tĩnh này quá lớn rồi, hai người mặt cắt không còn giọt máu, phản ứng đầu tiên là bỏ xiên chạy lấy người.
Ai ngờ động tác bỏ xiên của bọn họ còn chưa hoàn thành, cá sấu đã lăn lộn tại chỗ, nương theo lực cắn trực tiếp cắn đứt cây xiên có đường kích tối thiểu 5cm.
Bọn họ bị xiên gỗ kéo đi một chút, may sao cổ tay không bị thương.
"Con cá sấu này sao dữ quá vậy?" Lâm Cống Thương hô lên, "Cực kỳ dữ!"
Lâm Đại Vũ nói: "Sao vậy? Sao con cá sấu này đặc biệt hung dữ? Hôm qua khi chúng tôi đến băng cá sấu cũng đâu có hung dữ đến thế."
Anh Hiền cũng bị dọa cho nhảy dựng, "Bình thường khi cho ăn chúng cũng không hung dữ, có thể con này ở bên ngoài hoang dã lại chịu đói 1 ngày nên tình tính gắt gỏng?"
"Cái đệch thật, con này dữ quá, hù chết người!" Lâm Cống Thương la to, "Loài cá sấu này rõ ràng không phải người bình thường có thể khống chế!"
Mọi người nhìn cá sấu trước mặt, cả đám bị dọa lùi hết ra sau.
Khi bọn họ lùi về sau, Lục Áo lại như tên bắn xông lên, dùng cây xiên trong tay cố định đầu nó, lại quỳ lên người nó để giữ chặt toàn thân, cậu đưa tay lấy băng keo, 2-3 vòng đã buộc chặt được miệng cá sấu.
Động tác của cậu sạch sẽ lưu loát, từ khi xông lên đến khi cố định cá sấu cuồng loạn chỉ tốn vài phút.
Mấy giây sau, cá sấu đã bị buộc chặt.
Lục Áo khống chế nó xong nói: "Này cũng không đến nỗi nào, các cậu chỉ do không có kinh nghiệm nên bị dọa sợ mà thôi, nếu các cậu buông tay chậm một chút con cá sấu sẽ bị cố định lại."
Lâm Cống Thương không phục, "Không chỉ bọn tôi, nếu đổi thành người khác cũng không làm được nha, đệch, quá dữ dằn!"
Lâm Cống Thương có chút tức giận, trước khi đến bắt cá sấu, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ đối mặt với loại tình huống này.
Nói thật lòng, cậu ta sắp kết hôn rồi, nếu như bởi vì bắt cá sấu mà gặp nguy hiểm gì, dù cho chỉ bị nó cắn rớt miếng thịt không đến mức tàn phế thì hôn lễ của cậu ta còn có thể cử hành hay không còn phải xem lại.
Anh Hiền vừa lúng túng vừa nghĩ lại mà sợ, "Thật xin lỗi, tôi thật không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, bình thường khi nuôi chúng không có hung dữ."
Ông đã nuôi cá sấu 2-3 năm rồi, bình thường bắt cá sấu, giết cá sấu, bán cá sấu, cả quá trình không gặp phải sự cố gì, ông cũng không cảm thấy cá sấu với kích thước này có gì đáng sợ nên mới dám nhờ họ tìm giúp.
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện, ông tình nguyện tốn chút tiền tìm chuyên gia cũng không tình nguyện gọi họ đến.
Lâm Mãn Chương thấy bầu không khí có chút lúng túng liền giải hòa nói: "Lần đầu không có kinh nghiệm, thử lại lần nữa sẽ ổn thôi, lần sau để tôi cho."
Lâm Đại Vũ: "Tôi với cậu."
Sau khi cơn kích động của Lâm Cống Thương qua đi, trong lòng cậu ta cũng hiểu điều này không phải do anh Hiền cố ý thật.
Lúc này cậu ta không tiện bày sắc mặt, cũng không thể hạ mình xin lỗi, chỉ có thể đen mặt đi theo sau.
Lâm Đại Vũ không ngờ lòng tốt làm thành chuyện xấu, trong lòng có hơi bất lực.
Bọn họ đi tiếp về phía trước, nhưng không phát hiện ra tung tích của cá sấu.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, mọi người đói không chịu nổi, cũng mệt vô cùng, ai cũng sôi nổi đi tìm một chỗ đất sạch ngồi xuống lấy cơm trưa từ ba lô ra ăn.
Ba lô của Lục Áo là to nhất, cơm trưa bên trong cũng nhiều nhất.
Lục Áo vừa ăn vừa nói: "Trên đất liền không tìm thấy dấu vết, trên cơ bản 5 con còn lại đã trốn trong nước rồi, chúng ta có lẽ phải tìm dọc theo con sông."
Anh Hiền lo lắng, "Cá sấu trong nước còn hung dữ hơn trên bờ, chưa kể lại trốn trong nước không dễ tìm, hay chúng ta về trước đi, tôi đi tìm chuyên gia đến bắt ha?"
Tuy rằng mời người đến phải tốn tiền, nhưng tốt hơn là xảy ra chuyện gì.
Anh Hiền mấy ngày này kinh hồn bạt vía, ngày nào cũng ngủ không yên, ông không muốn mạo hiểm thêm nữa.
Lục Áo nhàn nhạt nói: "Không sao, tôi nhắm chắc có thể, chúng ta sẽ không tìm trong nước, ở trên bờ tìm vẫn được."
"Đứng gần sông cũng không được, cá sấu sẽ đột nhiên nhảy ra tấn công người."
"Để tôi xem thử, ăn no rồi nói."
Anh Hiền không tiện nói gì thêm.
Con sông của bọn họ không quá sâu, hiện tại là kỳ lũ mùa hè, độ sâu bình quân của con sông đạt đến phần đùi của người đàn ông trưởng thành.
Với độ sâu này cá sấu rất dễ lẫn trốn bên trong, bọn họ căn bản không phát hiện được.
Lục Áo không để tâm.
Cậu mau chóng ăn xong cơm, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lát lại dẫn theo vài người tìm dọc theo con sông.
Cậu tài cao gan lớn, đi bên bờ sông không hề sợ hãi.
Lâm Mãn Chương ít nhiều gì cũng hiểu tính cách và năng lực của cậu, thấy cậu kiên trì liền biết trong lòng cậu có tính toán nên cũng không nói nhiều.
Chỉ có anh Hiền run lẩy bẩy theo sau, mồ hôi trên trán thi nhau tuôn.
"Cẩn thận, lui ra sau, chỗ này có cá sấu."
Lục Áo vừa nói, những người khác phản xạ có điều kiện lui ra sau, chưa đến một lát đã lùi ra xa.
Anh Hiện giọng run run la: "Ở đâu? Sao chúng tôi không thấy? Bên dưới có cá sấu thật sao? Cậu cẩn thận một chút, đừng để bị cắn trúng đó."

Lục Áo gật đầu, "Không sao."
Mùa hè nước có hơi đục, bọn họ căn bản không nhìn ra tình huống dưới nước, cũng không nhìn ra con cá sấu đang ẩn mình trong lớp rong rêu.
Nhờ Lục Áo nhắc nhở, bọn họ cố gắng quan sát hồi lâu mới phát hiện ra hai cái lỗ mũi.
Anh Hiền "ĐM" một tiếng, cá sấu núp kỹ như vậy chả trách hôm qua bọn họ tìm mãi không thấy.
Thật lòng mà nói, nếu không có Lục Áo, ông đoán qua thêm 2 ngày nữa, bọn họ vẫn không tìm ra được đám cá sấu này ở đâu.
Đợi thời gian lâu dần, cá sấu càng lúc càng thích nghi với môi trường sống nơi này, nói không chừng chúng thật sự trốn thoát thành công rồi.
Suy nghĩ một hồi, ông có chút không rét mà run.
Phạm pháp là một chuyện.
Quan trọng là tụi cá sấu đã được lai tạo với đặc tính thích nghi với khí hậu vùng đất này.
Nếu cá sấu chạy thoát, sau này sinh sôi nảy nở nhiều thì không biết sẽ có bao nhiêu người gặp tai ương.
Vừa nghĩ đến đây, đêm nào ông cũng không ngủ được.

Ông chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, nào ngờ lại biến thành tội nhân của nơi này, nếu như cá sấu ở đây vì ông mà phát triển quá mức, ông sẽ phải mang theo sự hổ thẹn này cả đời.
Lục Áo đi tới trước mặt cá sấu, cậu dùng cây xiên lắc qua lắc lại trước mắt nó.
Cá sấu đã nhịn đói 2 ngày nên lầm tưởng cây xiên là thức ăn, nó nhìn cây xiên trước mặt liền mạnh mẽ bổ nhào lên.
Mấy người Lâm Tê Nham ở phía sau mở to mắt nhìn con cá sấu giữa không trung, Lục Áo giơ cây xiên nhẹ nhàng quất vào phần bụng của nó, "ba" một tiếng, cá sấu trực tiếp rơi xuống bãi cỏ cách đó không xa.
Động tác nhanh quá!
Tất cả hành động diễn ra nhanh như chớp!
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Lục Áo đã bước tới và tóm lấy nó, cậu dùng cuộn băng keo quấn chặt quanh miệng cá sấu.
Lâm Tê Nham quay lại toàn bộ quá trình, sau khi quay xong, cậu ấy nhịn không được mà buông máy quay xuống vỗ tay khen ngợi Lục Áo, những người khác cũng bị dẫn dắt đứng bên cạnh vỗ tay một cách nhiệt liệt.
Bên bờ sông trong nháy mắt vang lên tiếng "ba ba ba".
Lục Áo có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn họ.
Anh Hiền mặt mày hớ hở khen, "Cậu thật lợi hại! Lục Áo, cậu là như vậy nè."
Nói rồi ông giơ ngón cái về phía cậu.
Lục Áo nói: "Lợi hại hay không đợi lát nữa hẳn nói, chúng ta khiêng nó ra trước đã."
"Đúng đúng đúng, khiêng cá sấu ra trước đã, chúng ta đã bắt được 8 con rồi, còn sót lại 4 con đang lang thang đúng không?"
"Ừm, chỉ còn 4 con, hoặc là 3 con." Lục Áo đè thấp âm thanh, híp mắt nhìn con sông cách chục mét, "Tôi lại thấy thêm 1 con."
Lần này mọi người không còn sợ hãi nữa, vội chạy qua xem.
Lâm Tê Nham chạy nhanh nhất, cậu ấy bê cái máy quay nhân lúc nước còn chưa bị đục từ xa quay lại.
Con cá sấu lần này nằm ở vùng nước nông, bọn họ vừa qua đã trông thấy nó rồi.
Con này so ra nhỏ hơn con trước đó một chút, nhìn thấy con người, động tác của nó có phần bất an nhưng không trốn đi.
Đây là con cá sấu duy nhất tìm thấy ở vùng nước nông.
Lâm Tê Nham điều chỉnh ống kính quay một màn cận cảnh cho nó.
Mọi người đều cảm thấy khó tin khi nhìn cảnh cá sấu ở dưới nước.
Vốn mọi người tưởng rằng cá sấu nổi trên mặt nước đa phần sẽ giống như khối gỗ vậy, toàn thân đều nổi lên.
Trên thực tế, hai chân sau chắc nịch của nó giẫm trên đáy sông, chỉ có chân trước là nổi trong nước, mũi và mắt thì lộ ra khỏi mặt nước.(*)
Cá sấu không hề nổi trong nước, nó chỉ ngồi dưới nước chờ đợi 1 cơ hội để hành động.
Thoạt nhìn nó trông có vẻ giống một con khủng long.
Lâm Quý Hiếu nhìn cảnh tượng trước mặt, nhịn không được lầu bầu nói: "Bao nhiêu năm coi thế giới động vật thành công cốc rồi."
Cái gì gọi là không ngờ, chính là không ngờ tới thật.
Cá sấu lặn trong nước hóa ra không phải kiểu nổi lềnh bềnh mà là ngồi đó.
Lục Áo không đợi bọn họ nói gì đã trực tiếp ép con cá sấu lên bờ.
Tính tình con này hiền lành một chút, cây xiên trong tay Lục Áo khiêu khích nó nhưng nó không hề tấn công ngược lại.
Lục Áo vẫn như cũ thuận lợi bắt được cá sấu.
Công nhân theo sau anh Hiền đợi cậu buộc chặt xong, vội vàng bước tới khiêng nó đi ra.
Chỉ còn lại 3 con.
Tìm cá sấu nói khó cũng khó thật, nói dễ thì cả một con to như vậy ở chỗ này phải cẩn thận lắm mới tìm ra được.
Khi đến hơn 4h chiều, Lục Áo buộc chặt con cá sấu cuối cùng.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Anh Hiền nhìn con cá sấu trên bãi cỏ, nhìn một hồi hai mắt đỏ hoe.
Đàn cá sấu cuối cùng đã tìm lại được, trái tim luôn treo cao của ông đã có thể buông xuống được rồi.
Lâm Đại Vũ bên cạnh nhìn ông bạn nước mắt giàn dụa cũng nhịn không được cảm thấy chua xót, ông đưa tay vỗ vỗ vai ông ta, "Được rồi, cá sấu đã tìm về hết rồi, chúng ta mau trở về thôi, hôm nay ông làm chủ nhất định phải mời chúng tôi ăn một bữa lớn."
"Ài! Về thôi!" Anh Hiền lấy ra khăn giấy dùng sức lau đến chóp mũi đỏ ửng, "Hôm nay may có các cậu, nếu không có các cậu, tôi cũng không biết phải làm sao.

Giờ chúng ta đi ăn một bữa ngon, đêm nay không say không về."
Nói xong, ông lại chạy tới trước mặt Lục Áo, trịnh trọng nói với cậu: " Cậu em Lục, hôm nay may nhờ có cậu, nếu không có cậu, sự nghiệp của tôi coi như xong phim, còn có khả năng vô tù nữa, cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi!"
"Nào có khoa trương đến vậy, tôi cũng không phải hoàn toàn vì ông." Lục Áo lắc đầu, "Cá sấu lang thang là một mối nguy hiểm đối với sinh vật bản địa."
"Tuy không hoàn toàn vì tôi, nhưng kết quả cuối cùng cũng đã giúp tôi rồi." Anh Hiền nói, "Ân tình này của cậu tôi sẽ khắc ghi trong lòng, về sau có chuyện gì cần nhờ, cậu nói một tiếng, tôi đây dù cho lên núi đao xuống chảo dầu cũng sẽ không than thở dù nửa lời."
Lâm Đại Vũ vỗ vai anh Hiền, "Đi đi đi, chúng ta về trước đã, những lời này đợi lát nữa uống rượu rồi hãy nói, giờ nói nghe sến sẩm quá đi."
"Ha ha ha, được, chúng ta về, tối nay không say không về."
Cá sấu đều đã bắt hết rồi, tâm tình anh Hiền cực kỳ tốt, ông đích thân lái xe chở bọn họ về trang trại nuôi.
Vợ ông không ngờ hôm nay có thể bắt được hết toàn bộ, hai mắt bà ửng đỏ nhìn số cá sấu được trở về.
Anh Hiền hô: "Vợ à, tối nay em làm mấy món ngon nhé, bọn anh phải uống rượu."
Vợ ông lau lau hai mắt, "Ài, mọi người đợi một chút, tôi gọi điện kêu vài món qua cho mọi người uống trước!"
Lâm Mãn Chương nói: " Không cần làm phiền chị dâu đâu, bọn tôi ăn đại một chút được rồi."
"Không phiền không phiền, các cậu đã vất vả cả ngày rồi, tôi mời các cậu ăn 1 bữa thuần cá sấu!" Vợ ông vội nói, "Các cậu ngồi ở đây đợi chút, tôi bưng canh lên trước."
Bà đã đoán được khi bọn họ về sẽ ăn cơm nên đã hầm sẵn một nồi canh cá sấu từ chiều.
Hôm qua Lục Áo cắt chút thịt để xào, thịt xào ra non mềm vô cùng, mùi vị cũng rất ngon.
Nào ngờ hôm nay uống canh cá sấu rồi mới biết nó ngon cỡ nào.
Canh này không biết nấu thế nào mà cho ra hương vị thanh ngọt cực kỳ, đặc biệt còn bỏ thêm đảng sâm và táo tàu, uống vào có chút giống canh gà, nhưng lại không phải vị của canh gà.
Uống cả chén canh làm cho toàn thân ấm áp, cảm giác bổ vô cùng.

Anh Hiền thấy bọn họ thích, vội múc thêm chén thứ 2 thứ 3 cho bọn họ.
Lúc đang uống, anh Hiền từ trong ôm một vò rượu đi ra, "Đây là rượu cá sấu mà tôi làm, các cậu thử đi, nghe nói rượu này đại bổ, đặc biệt là cho đàn ông."
Lời này vừa dứt, mấy người họ đều ngầm hiểu cười to, họ sôi nổi cầm chén đến đựng.
Chỉ có Lục Áo lắc đầu, "Tôi không thích rượu ngâm từ động vật lắm."
Lâm Tê Nham thấy cậu từ chối cũng vội từ chối theo.

"Tôi cũng không thích, tôi uống canh được rồi, mọi người uống rượu đi."
"Ài, rượu này ngon thế sao không uống? Như vậy lãng phí lắm, uống 1 chén thôi? Không thì tôi rót cho 2 cậu nửa chén, các cậu thử vị thôi."
Lục Áo kiên quyết từ chối, "Mọi người uống đi, lát nữa tôi lái xe."
"Vậy cũng được, nào chúng ta cùng uống." Lâm Đãi Vũ nói, "Mời rượu thời đại mới, không uống thì thôi không bắt ép.

Uống rượu thì phải mọi người vui vẻ cùng uống mới được."
"Không sao, hai cậu không uống rượu thì uống thêm 2 chén canh."
Lục Áo gật đầu.
Cậu khá thích canh cá sấu này.
Tiếc là không thể gói lại mang về cho Tống Châu cùng uống.
Rất nhanh, mấy món anh Hiền gọi từ trấn đã giao tới, trên bàn nhiều thêm 8 mâm thức ăn, vợ ông còn đang bận việc trong phòng bếp cũng liên tục mang từ món lên.
Mấy món gọi từ trấn trên đều là món chính, nào là cá sốt chua ngọt, gà nướng, ngỗng nướng,...đủ loại thịt được bưng lên bàn, mọi người vui vẻ uống rượu ăn thịt.
Các món do vợ ông làm trên cơ bản đều là thịt cá sấu, bất kể là xào nhanh, hấp hầm hay chiên giòn, mùi vị đều vô cùng tuyệt vời.
Không biết có phải vì cá sấu thuộc chủng loại tốt, thịt của chúng không hề tanh cứng như trên mạng thường đồn mà vừa thơm vừa mềm.
Lục Áo cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn hơn 2 tiếng đồng hồ, trời đã tối rồi, mọi người mới dẹp đường hồi phủ.
Lục Áo lái xe, Lâm Tê Nham ngồi trên ghế lái phụ, dọc đường thường quay đầu lại nhìn những con ma men say xỉn đủ kiểu ở phía sau.
Vốn Lục Áo còn định về sớm một chút, đối diện với tình huống này, cậu chỉ đành cùng Lâm Tê Nham đưa từng người về nhà, sau đó mới về nhà mình.
Xe cậu lái là của Lâm Đại Vũ.
Quế Nhạn Đan nói cậu lái xe về đi, khi nào rảnh thì lái xe lên trấn trả họ.
Lần đầu Lục Áo lái loại xe bánh mì này, cảm giác không tệ, khi đến trước cửa nhà cậu còn nhẹ nhàng nhấn còi xe.
Tống Châu rất nhanh đã mở cửa, anh thấy cậu liền cười, "Sao về trễ vậy, đã bắt hết toàn bộ cá sấu chưa?"
"Tìm được hết rồi, không thiếu con nào cả, toàn bộ đã được đưa về trại."
Khi cậu nói chuyện, Tống Châu ngửi được mùi rượu trên người cậu, anh lo lắng hỏi, "Em uống rượu sao?"
"Em không có, có lẽ đã dính mùi từng người của bọn họ." Lục Áo xuống xe, sau đó từ trong thùng xe lấy ra 1 túi lớn thịt cá sấu, "Đây là quà mà anh Hiền ở trại nuôi cho em, lát nữa em mang đi nấu canh."
"Đã tối thế này rồi, ngày mai rồi làm."
"Vậy tối nay em hầm canh, mai sáng có thể uống được liền, cách nấu em đã đặc biệt hỏi nhà bọn họ đó, uống rất ngon, không biết anh có thích không thôi."
Thịt cá sấu hôm qua cậu mang về đã được lột da.
Da cá sấu Xiêm rất mắc tiền, bên ngoài có người chuyên thu mua cái này nên Lâm Đại Vũ không bỏ phí nó.
Hôm nay thịt cá sấu mà cậu mang về lại có phần da, chỉ là vảy đanh bên trên đã được loại bỏ.
Lớp da này có thể ăn được, ăn vào có chút giống phần viền xung quanh mai của con ba ba, dính dính mềm mềm, kết cấu sền sệt.
Lục Áo gấp gáp muốn cho Tống Châu ăn thử.
Tống Châu bước tới muốn giúp cậu, khi đến gần, cậu lại nhẹ đẩy Tống Châu một cái, "Đừng tới gần em quá, trên người em toàn mùi hôi."
"Đúng là rất hôi, nếu không biết còn tưởng em rơi vào trong chum rượu."
Lục Áo chậc một tiếng, "Còn tưởng anh sẽ nói không hôi."
"Anh là có gì nói đó."
Lục Áo tự ngửi mùi của mình cũng chịu không nổi, vội vàng bỏ thịt cá sấu vào trong tủ lạnh, nói: "Vậy em đi tắm trước, đợi lát nữa sẽ xử lý thịt cá sấu."
Tống Châu dựa vào cửa, "Hay anh tắm chung với em nhé."
"Không." Lục Áo quả quyết từ chối, "Đừng, em sợ mình kiềm chế không được."
Tống Châu nghe vậy cười to, "Không phải người bình thường hay nói sợ đối phương không kiềm chế được sao?"
Lục Áo nói thầm, "Chúng ta cũng đâu phải người bình thường."
Nói rồi cậu mau chóng tìm quần áo chạy vào trong phòng tắm tắm rửa.
Tống Châu kéo ghế qua ngồi trước cửa phòng tắm nói chuyện với cậu, "Hôm nay đi bắt cá sấu cảm thấy thế nào?"
"Cũng được, không có dữ như cá trong biển, cá sấu núp cũng không đủ kỹ, không xảo quyệt như cá trong biển."
"Nghe có vẻ khá nhẹ nhàng?"
"Ừm, nhưng mà Lâm Tê Nham bọn họ bị hù sống dở chết dở." Lục Áo vừa gội đầu vừa nói, "Sau khi bắt xong, chủ nhà cảm động đến rơi nước mắt, nói rằng sau này em có việc cần nhờ ông ta, dù cho có lên núi đao xuống biển lửa, ông ta cũng sẽ giúp."
Tống Châu nhịn không được cười, "Nghe qua có hơi giống giang hồ nhỉ?"
"Nghe nói trước kia cũng từng lăn lộn trong giới xã hội đen." Lục Áo nói, "Em phát hiện từ khi mình biến thành rồng, sức hút không phải tầm thường, có rất nhiều người đều xưng huynh gọi đệ với em."
"Con người rất có mắt nhìn, năng lực của em mạnh mẽ như vậy, tự nhiên mọi người đều tranh nhau lấy lòng em."
"Ừm." Lục Áo lại nói, "Còn có 1 chuyện, ngày mai em phải theo anh Chương đi bắt bạch tuộc, trưa mai sẽ không về ăn cơm."
"Bắt bạch tuộc gì?"
"Chính là mấy con bạch tuộc nhỏ nhỏ biết biến màu." Lục Áo nói, "Em chưa bắt qua nó nên có chút tò mò, anh Chương nói, hiện tại đã bắt đầu có bạch tuộc.

Chỗ chúng ta giữa tháng bảy sẽ có bạch tuộc để ăn."
Giữa tháng bảy, tết Trung Nguyên.
Hôm đó là ngày lễ cúng bái tổ tiên.
Khi Lục Áo nói đến ngày lễ này, âm thanh bất giác phiền muộn.
Nhà cậu chỉ còn mình cậu, thậm chí cậu cũng chẳng sống tiếp được.
Tống Châu ngồi bên ngoài, tim đập loạn nhịp.
Sau đó, anh nói: "Ngày mai anh đi cùng em."
"Anh không cần đi làm sao?"
"Không cần lo lắng, anh sắp xếp một chút, chỉ cần dành chút thời gian giải quyết công việc là được."
"Được, lát nữa em báo lại cho anh Chương." Giọng nói của Lục Áo nhẹ nhàng vang lên, "Cảm ơn anh.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương