Trên đường trở về phủ tướng quân, tiếng bánh xe cứ kêu lọc cọc, trong buồng xe cũng vang lên tiếng mập mờ không dứt, Đường Miên không còn đếm nổi mình đã bị hắn đưa lên đỉnh mấy lần, ý thức của nàng có phần mơ hồ, Tả Triều Chi không chịu nhìn vào mắt nàng, cuối cùng dứt khoát bịt mắt nàng lại. Đường Miên nằm nghiêng trên tháp, cơ thể trắng nõn trải đầy những dấu đỏ sau cơn hoan ái tàn nhẫn, hai chân nàng mở rộng, môi bướm đáng thương vểnh ngược ra, bên trong là lớp thịt non bị giày vò, dịch trắng đang trào ra từng chút từng chút một.

Trong lúc mơ hồ, Đường Miên cảm thấy xe ngựa đã ngừng hẳn lại, con đường trong phủ Đại tướng quân rộng thênh thang, sau khi xe ngựa chạy vào cửa lớn, còn một đoạn đường nữa có thể dẫn thẳng đến sân trong của lầu Như Ý.

Sau khi cảm nhận được xe ngựa đã đứng im, Đường Miên chợt ngơ ngác trong khoảnh khắc, sau đó nàng mới nhớ ra hình như mình đang không một mảnh vải che thân. Tầm nhìn của nàng đã bị Tả Triều Chi cướp đoạt, lại không thể nói thành một câu hoàn chỉnh, nàng chỉ có thể tưởng tượng ra vị trí Tả Triều Chi đang ở, rồi dùng hai tay bọc lấy cơ thể trần truồng của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cảnh tượng trước mắt Tả Triều Chi khiến mạch máu con người sôi sục, trên cơ thể thiếu nữ mơ màng có những dấu đỏ đan xe, bầu ngực dưới lớp áo lót trân châu có những dấu hồng lấm tấm, nụ hoa vẫn đang sưng đỏ, vòng eo bị khóa trinh tiết siết đến độ hơi lõm xuống, sợi trân châu mắc ở hai bên hạt châu, khiến hạt châu sản sinh phản ứng ứ máu, miệng lỗ trào ra từng chút từng chút tinh dịch trắng đục, để lại dấu vết mập mờ bên dưới cơ thể.

Thân thể Đường Miên run nhè nhẹ, bởi vì không nhìn thấy gì nên khá bất an, nàng giơ một tay định che ngực mình, nhưng lại có vẻ giấu đầu hở đuôi, bầu ngực bị nâng thành đỉnh núi cao vút. Nàng dùng tay còn lại ôm bụng, cái bụng nhỏ mềm vì thở gấp mà hơi phồng lên, mỗi khi phập phồng đều khiến tinh dịch chảy ra nhiều hơn.

“Sẽ không bị nhìn thấy đâu.” Tả Triều Chi biết nàng bất an, cuối cùng cũng lên tiếng an ủi nàng, hắn lấy một cái áo choàng ra khỏi tủ kéo, bọc lấy cơ thể trần truồng của Đường Miên.


“Tất cả lui xuống.” Hắn ra lệnh cho những người ngoài xe.

Đường Miên run rẩy giơ tay khép chặt manh áo choàng trên người mình, thật ra nàng nên lấy đai lưng che mắt xuống trước, nhưng nàng sợ Tả Triều Chi sẽ không vui, thế nên bắt đầu kéo áo choàng trên người, cố hết sức che chắn cho cơ thể mình.

Đường Miên tập trung vào động tác trên tay, hoàn toàn không để ý đến mối nguy hiểm đang ập thẳng đến, mỗi một động tác của nàng ở trong mắt Tả Triều Chi đều là sự quyến rũ khôn tả, nửa thân dưới lại bị đánh thức lần nữa. Nếu là bình thường, hắn sẽ không nỡ đối xử với nàng như vậy, nhưng cơn giận hôm nay thật sự quá sâu, hắn liền cảm thấy bản thân làm nhiều hơn chút thì đã làm sao?

Dù sao cũng tại nàng có lỗi với hắn!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảnh khắc sự việc phát sinh, Đường Miên vẫn chưa kịp phản ứng, hai chân của nàng đã bị banh ra, lỗ nhỏ từng thừa nhận hoan ái vô số lần bị hung hăng xuyên thẳng vào tận cùng.


“A… ự…” Đường Miên bất giác túm chặt cánh tay hắn, để lại một dấu đỏ sâu hoắm.

Sự xâm nhập bất thình lịch khiến lòng nàng nhất thời rất bất an, động tác sau đó của Tả Triều Chi càng khiến nàng hoảng sợ không tả nổi. Tả Triều Chi bế cả người nàng lên, hai tay xuyên qua dưới đầu gối, vững vàng nâng lấy cặp mông trắng nõn và tròn trịa của nàng, để bàn tay phóng túng nắn bóp bên trên. Đường Miên chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Tả Triều Chi, sợ mình rớt xuống.

“Đừng sợ, không để nàng ngã đâu.” Tả Triều Chi vững vàng nâng lấy thân thể nàng, mỗi khi đi một bước, gậy thịt thô to nhét đầy trong hang lại cắm vào sâu hơn, kích thích tim hoa ở nơi sâu nhất.

Trong cơn hoảng sợ, đường âm đạo cấp tốc co rút, từng chút từng chút hút chặt gậy thịt chôn sâu bên trong. Vì sợ rơi xuống, hai chân Đường Miên kẹp chặt Tả Triều Chi, dưới tư thế này, tầng tầng lớp lớp thịt mềm trong lỗ hoa càng thít chặt lại, xoắn đến độ da đầu Tả Triều Chi tê dại, hắn thuận lợi bế Đường Miên xuống ngựa.

“Ự… ừm…” Đường Miên không nhìn thấy, đối với nàng mà nói, một bước vọt trôi chảy của Tả Triều Chi cực kỳ tròng trành, vật to chôn sâu vào nơi sâu nhất trong lỗ hoa, tạo thành cơn kích thích cực lớn trong hành lang đã chứa đầy tinh dịch và nước mật ấy. Ngón tay Đường Miên bấm sâu vào da thịt Tả Triều Chi, để lại những dấu vết cong như trăng lưỡi liềm, tạo ra vài vết đỏ dài.


Nước mắt thấm qua chiếc đai lưng cướp mất tầm nhìn của Đường Miên, rơi vào mắt Tả Triều Chi, nhanh chóng hòa tan một góc của núi băng trong lòng hắn. Nhưng tòa núi băng này đã kết thành được mười năm, không dễ tan trọn như thế, hắn cũng chỉ cất tiếng an ủi lần nữa: “Đừng sợ, không ai thấy đâu, ôm chặt một chút, sẽ không để nàng ngã xuống.”

Cho dù cơ thể đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Đường Miên vẫn nghĩ là nên tin Tả Triều Chi, cánh tay nàng ngoan ngoãn dịch đến cổ Tả Triều Chi, quấn chặt ở sau gáy. Nàng thuận thế tựa vào lòng Tả Triều Chi, vì cơn kích thích quá mãnh liệt mà khóe miệng nức nở không ngừng, khiến người ta cực kỳ thương yêu.

Mỗi khi đi một bước là lại thọc sâu vào một trận, thi thoảng Tả Triều Chi còn lắc nhẹ người Đường Miên, giống như đang dỗ một đứa trẻ, song chuyện đang làm lại chẳng phải trò trẻ con gì. Đoạn đường chưa đến mười bước, Đường Miên đã không thể chịu nổi, cây gậy thịt kia cứ chốc chốc lại thuận theo nhịp bước của Tả Triều Chi mà đâm vào nơi sâu nhất, mỗi một tấc thịt mềm nhạy cảm đều bị mài đi mài lại, trằn trọc không ngừng, cộng thêm trọng lượng cơ thể Đường Miên, nó gần như sắp chọc thủng lỗ nhỏ đang kết hợp chặt chẽ ấy.

“A… ư…” Đường Miên yếu ớt ngâm nga, âm thanh mang theo sự run rẩy, giống như chiếc lông chim gãi qua trái tim Tả Triều Chi.

Nếu trái tim đã bị một người đáng ghét chiếm trọn, rốt cuộc nên xử lý thế nào đây? Mỗi khi Tả Triều Chi nghĩ đến vấn đề này, trong lòng lại có mấy phần bi thương.

“Sắp tiến vào lầu Như Ý rồi.” Lúc bước qua bậc cửa, Tả Triều Chi rốt cuộc vẫn mềm lòng, chỉ e lại làm nàng hoảng sợ, sự dịu dàng trong giọng nói của hắn khiến lòng Đường Miên chua xót, nàng bất giác cọ nhẹ trong lòng hắn.

Sau bậc cửa là cầu thang ba lầu, giống như đi trên đất bằng, mỗi một bước đối với hai người mà nói đều là sự kích thích cảm quan tuyệt diệu, gậy thịt đảo đi đảo lại được lỗ mềm vừa qua cao trào hút vào thật chặt, cảm giác tê dại không ngừng chảy xuôi trong cơ thể.


Lỗ nhỏ đã trải qua vô số lần cao trào lại bắt đầu tràn ra nước xuân động tình, một lần nữa bị ép thức tỉnh, khoảng cách giữa mỗi lần cao trào càng lúc càng gần.

“A… ư…” Lúc lên đến sàn lầu hai, một lượng lớn nước dâm tràn ra, hơi nóng rót vào lỗ sáo, Tả Triều Chi ngừng bước, phát ra một tiếng thở dốc, hắn phải nỗ lực nhẫn nhịn mới có thể nhịn cơn muốn bắn.

Cơ thể Đường Miên đã đang giật nhè nhẹ, tiếng thở gấp quyến rũ đã biến thành tiếng nức nở khe khẽ, quãng đường này thật sự phải chịu đựng quá nhiều.

Sau khi điều chỉnh lại trạng thái, Tả Triều Chi tiếp tục đi lên lầu, ở cửa lớn, hắn đè lưng Đường Miên lên cửa, cho dù cách một lớp áo choàng, Đường Miên vẫn có thể cảm nhận được cơn lạnh buốt sau lưng. Tả Triều Chi bắt đầu điên cuồng đâm vào, Đường Miên giống như chiếc lá trong cơn mưa bão, không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể chịu sự hành hạ của nó. Cây gậy thịt đang điên cuồng va chạm trong cơ thể khiến nàng co giật một trận, đầu óc nhất thời trắng xóa, Tả Triều Chi ra sức thúc vào nơi sâu nhất, nước tinh lại một lần nữa bơm ồ ạt vào trong lỗ nhỏ đã bị làm cho sưng lên.

“Sẽ là con trai hay con gái đây?” Đường Miên nghe thấy Tả Triều Chi lẩm bẩm, nước mắt lại lần nữa trào ra.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương