Editor: Bingo“Tiểu muội, đẹp sao?”Sở Duy đang xem diễn, quay đầu hỏi tiểu muội nhà mình, lại phát hiện tiểu muội khẽ cắn cánh môi, khuôn mặt quỷ dị, trong ánh mắt tản mát ra nghi hoặc mà lại hoảng sợ.
Hắn không đành lòng hỏi: “Tiểu muội, ngươi làm sao vậy?”Bên cạnh ngồi Sở Tử Hào nghe nói, cũng quay đầu xem.
Tống Khúc Âm tay dùng sức bắt lấy ghế dựa, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, mắt phượng lập loè quang mang cổ quái, cánh môi bị cắn ra màu đỏ thẫm.
Nàng nghe các ca ca kêu nàng, nàng gục đầu xuống dùng sức bình phục quái dị trong lòng, ngẩng đầu đáp: “Nhị ca, tam ca không có việc gì, đại khái bị dọa.
”Sở Tử Hào nghe nói, cười rộ lên: “Nhìn xem, các ngươi nữ hài tử chính là nhát gan.
”Tống Khúc Âm cười mà không nói, lại lần nữa gục đầu xuống, đầu tóc vừa lúc che đậy gương mặt của nàng.
Trên đài hí khúc tiếp tục như cũ, phát ra thanh âm dõng dạc hùng hồn, dưới đài truyền tới tiếng người náo nhiệt.
“Cái kia, tổ mẫu có khỏe không?”Tống Khúc Âm do do dự dự hỏi ra, dẫn tới Sở Tử Hào Sở Duy sửng sốt.
“Tốt nha, ngươi ra tới thời điểm không phải mới vừa cùng tổ mẫu cơm nước xong sao?” Sở Tử Hào không hiểu trả lời.
“Kia, Phong Hành Mạch, hắn khi nào tới nhà chúng ta?”Cái này, Sở Tử Hào Sở Duy cười, Sở Duy sủng nịch sờ soạng đầu Tống Khúc Âm, hỏi: “Tiểu muội nên sẽ không tư xuân đi! Bất quá cũng đúng, ngươi vừa qua khỏi cập kê, cũng là một đại cô nương.
”“Mới không có!”Tống Khúc Âm ra sức phản bác, đồng thời nàng bắt giữ đến một chữ mấu chốt, nàng vừa qua khỏi cập kê, nói cách khác nàng mới mười lăm tuổi.
Sở Duy cười ha ha lên, “Vậy ngươi hỏi Thế tử làm gì? Thế tử vì cái gì muốn tới nhà chúng ta? Ngươi cũng không thể hô thẳng tên húy của Thế tử.
”“Đúng nha, hơn nữa Thế tử hiện tại còn ở tái ngoại, như thế nào có thể hồi Phượng Triều đâu?” Sở Tử Hào nói tiếp.
Cho nên, nàng đây là trọng sinh sao? Một lần nữa trở lại ba năm trước đây, lúc này Sở gia còn chưa ngã vào vực sâu, nàng còn chưa gả cho Phong Hành Mạch.
Nàng xoay chuyển ánh mắt, nhìn cảnh tượng xung quanh, xem ra, giống như thật là như vậy.
Nàng cho rằng tất cả hết thảy đều kết thúc, không nghĩ tới, trời cao lại trêu đùa nàng.
Nàng nỗ lực làm đầu óc chính mình minh mẫn chút, không làm chính mình trở thành một quái nhân.
Nàng giơ lên thư thái mỉm cười, Sở Tử Hào Sở Duy mới yên tâm.
Giữa trưa qua đi, Sở Duy, Sở Tử Hào còn muốn xem trên đài diễn, mà Tống Khúc Âm đi đến nhã gian lầu 4 nghỉ ngơi.
Sở Tử Hào trước khi rời đi, còn tri kỷ cấp Tống Khúc Âm một thoại bản cho nàng giải buồn.
Trong phòng, Mộng Chi nhìn Tống Khúc Âm thất thần, tâm cũng treo lên.
Nàng từ 6 tuổi liền đi theo Tống Khúc Âm, lúc ấy Tống Khúc Âm mới 4 tuổi, hiện giờ đi theo bên người nàng mười một năm.
Tống Khúc Âm xem vài cái thoại bản, cảm thấy nhàm chán, liền đem thoại bản đặt ở trên bàn.
Mộng Chi thấy thế hỏi: “Tiểu thư, ngài muốn nghỉ ngơi sao?”Tống Khúc Âm nằm xuống trên giường, nói: “Mộng Chi ngươi trước đi ra ngoài, ta tưởng một mình một người đợi lát nữa.
”Mộng Chi đi theo Tống Khúc Âm bên người mười năm, thật sâu hiểu biết Tống Khúc Âm làm việc và nghỉ ngơi, lúc này tự nhiên cũng nhìn ra được Tống Khúc Âm giống bị cái gì nhiễu loạn, sắc mặt phiền não.
Nàng đáp một chút rời khỏi cửa phòng.
Trong phòng, Tống Khúc Âm đôi mắt liên tục chớp chớp, tâm chậm rãi chìm xuống, trước kia đủ loại 18 tuổi Tống Khúc Âm tan thành mây khói, mà hiện tại mới là nàng, cùng Phong Hành Mạch không có nửa phần quan hệ, nàng sẽ sống vì chính mình.
Nàng vừa mới chuẩn bị chải vuốt sự tình có khả năng xảy ra ở ba năm sau, Mộng Chi gõ cửa tiến vào.
“Tiểu thư, bên ngoài dường như phát sinh đại sự, nghe thanh âm thực lớn.
”Tống Khúc Âm nghi hoặc đứng dậy, liền thấy Sở Tử Hào thân ảnh nhanh chóng tiến đến trước mặt nàng.
“Không nghĩ tới Thế tử đã trở lại, mọi người đều ở bên ngoài vây quanh xếp hàng hoan nghênh đâu.
”Sở Duy phía sau tiến vào giải thích, sau đó cũng ghé vào cửa sổ kế bên Sở Tử Hào xem.
Tống Khúc Âm tâm không thể tránh né dừng một chút, nhưng theo sau bước chân phóng uyển chuyển nhẹ nhàng, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook