Vất vả mãi mới đối phó xong Thẩm Tinh Thần, Giản Tinh Tế chú ý trong phòng còn có hai người khác.

Một người ngoan ngoãn đáng yêu như học sinh, một người thành thật ổn trọng, thấy ánh mắt của cậu chỉ gật đầu: "Chào, Ninh Trạch."
Cậu nhóc học sinh đáng yêu nhiệt tình chào hỏi: "Helu mọi người, mình là Ôn Sanh Ca."
Giản Tinh Tuế cũng duỗi tay làm quen: "Chào mọi người, Giản Tinh Tuế."
Ba người ở chung cũng coi như hòa thuận, chỉ có Thẩm Tinh Thần ở bên cạnh giống như Hoàng đế, trực tiếp ngồi xuống giường, nghênh ngang: "Không ai chọn hả.

Tôi ngủ ở giường này luôn nhá."
"...."
Căn bản không phải không chọn, mà chưa ai chọn cả.
Ở đây chỉ có Giản Tinh Tuế biết thiếu gia này kiêu ngạo như nào, hai người còn lại dù chưa quen nhưng cũng vừa chứng kiến qua.

Ôn Sanh Ca giống như đã đoán được trước mà chọn một cái giường khác.

Ninh Trạch không thích nói chuyện cũng tự mình chọn một cái giường.

Việc chọn giường này ở phòng khác có khả năng sẽ xáo xào thành tranh cãi, nhưng ở phòng này thì không cả thèm tranh giành.
Sắp xếp chỗ ở xong xuôi, nhân viên công tác nói: "Những ai sắp xếp xong đi trường quay trước."
Tuy Giản Tinh Tuế là người cuối cùng chọn phòng, nhưng các phòng khác còn đang vô cùng khí thế trong công cuộc tranh giành giường ngủ cũng như giới thiệu với người xem.

Phòng của bọn họ không tranh nhau giường ngủ, phần giới thiệu cũng ngắn gọn, tự nhiên trở thành nhóm người đầu tiên đến sân khấu chính.

Tổ chương trình rất dụng tâm, trang trí sân khấu vô cùng hoàn mỹ, ánh sáng lập lòe chiếu sáng cả không gian.

Bởi vì nhóm người Giản Tinh Tuế là nhóm thứ nhất tiến vào, bọn họ ngay lập tức trở thành mục tiêu của khán giả đang xem trực tiếp.
"Là cậu ta, là anh trai nhỏ có đầu tấc."
"Bên cạnh còn có người mặc áo da để đầu như con nhím kìa."

"Oa, nhóm này giống như đám đại ca lên sân khấu để thu phí bảo kê ghê."
"Hahahahah, cười chết mất."
Bởi vì đằng sau mấy người Giản Tinh Tuế cùng Ninh Trạch thành thật bao nhiêu, Thẩm Tinh Thần đằng trước khí thế đại ca kiêu ngạo bấy nhiêu, thành ra không khác gì anh lớn mang đàn em tuần phố.

Khí thế này kiến nhiều khán giả bị chọc cười, ma xui quỷ khiến mà nhớ được mấy cái tên.


Tiếp theo, một lượng lớn các thí sinh bắt đầu tiến vào theo thứ tự.
Thẩm Tinh Thần ngồi cạnh Giản Tinh Tuế, thấy dòng người đi vào, hắn thế mà còn nhận ra công ty quản lý của hơn nửa số thí sinh, lâu lâu còn nhỏ giọng nói với Giản Tinh Tuế:
"Loại này tôi thấy lúc trước rồi.

Hai tuần trước còn nắm tay với bạn gái đi dạo phố nhá, mà bây giờ còn đứng trên kia nói độc thân 20 năm nghe có điêu không chứ."
"Thấy đứa kia không, tôi nói nhưng cậu đừng nói với ai nhé, hàng này có kim chủ đấy, lại còn 2 người, ghê chưa ghê chưa."
"Đôi mắt cậu kia lạ vậy, tôi cá là thẩm mỹ rồi cậu có tin không?"
Giản Tinh Tuế ngồi cạnh mà như đứng trong đống lửa, cậu ngượng ngùng nói: "Tôi tin mà."
Thẩm Tinh Thần cười nhạo một tiếng, thanh âm lại còn không nhỏ.
Thẩm Tinh Thần là đối tượng đặc thù cần lên sóng nhiều, đằng sau còn có nhà Thẩm tài chính khổng lồ.

Mà để Thẩm Tinh Thần lên màn ảnh nhiều thì không thể không quay Giản Tinh Tuế.

Hai người này lại không để ý nói mấy chuyện khán giả không thể nghe, làm cho người quay nôn nóng vô cùng, đành phải để máy quay xa xa một chút.

Vì cách rất xa, người xem luôn thấy hai người cùng ghé sát vào nhau xì xào xì xào, tạo ra hiệu quả tốt đến bất ngờ:
" Mẹ nó, rốt cuộc hai người họ đang nói cái gì zị"
"Hóng hóng hóng.

Mị cũng muốn nghe cùng."

"Anh trai quay phim làm cái gì vậy, dí sát vào một chút đi chứ."
"Hahahah.

Xin lỗi nhưng mà bà đây rất muốn nghe, không biết bọn họ đang nói cái gì đấy."
Hai người này còn không biết đã thành trọng điểm chú ý của mọi người, vẫn như cũ làm theo ý mình.

Thí sinh khác còn đang nghĩ cách tranh thời gian lên hình, Thẩm Tinh Thần lại đang chẳng khác gì bà hàng xóm, không ngừng xỉa xói.

Giản Tinh Tuế bên cạnh tất nhiên trở thành đồng bọn của hắn.
Cũng may là rất nhanh đã tới phần các đạo sư tiến vào.

Đèn tụ chiếu sang lung linh, âm nhạc rộn ràng vang lên như muốn oanh tạc không gian.

Nhóm bốn đạo sư cùng nhau tiến vào sân khấu trong không gian mịt mù khói sương cùng tiếng hoan hô của mọi người.

Đồ Nhã mặc bộ váy nóng bỏng, đứng giữa sân khấu nhảy một đoạn khiêu vũ.

Một chàng trai ăn mặc ngầu lòi theo phong cách Punk làm bạn nhảy của cô, còn một người đàn ông mặc một kiện áo khoác da đỏ lại đứng ca hát trên sân khấu.

Tiếp theo, chính là tiêu điểm trọng tâm của toàn thể mọi người, Phó Kim Tiêu mặc thân áo bành tô màu đen, ngồi trước đàn dương cầm trắng tinh đánh nhạc đệm.
Tiếng hoan hô giống như muốn bật tung nóc nhà.
Đây là những người vốn chỉ có thể thấy ở trên TV thôi đấy, đặc biệt là Phó Kim Tiêu, nhân vật nổi tiếng bậc nhất trong giới giải trí.

Thế mà bây giờ nhóm người hót hòn họt này lại chỉ cách họ có chút xíu xiu thôi.
Không chỉ mọi người, Giản Tinh Tuế cũng vô cùng kích động.


Trái tim cậu đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài, ánh mắt không thể dời khỏi người đang đứng trên sân khấu.

Rõ ràng ai cũng rất lóa mắt, nhưng ánh mắt của cậu lại dính chặt vào người đàn ông đĩnh đạc đang đánh đàn dương cầm.

Dù xung quanh náo nhiệt ồn ào, trên người anh vẫn toát lên khí chất nhẹ nhàng, giống như một chàng hoàng tử ưu nhã hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Đây thật sự là Phó Kim Tiêu, là thần tượng của cậu, chỉ cách nhau trong gang tấc.
Thẩm Tinh Thần bên người vẫn tám chuyện không ngớt:
"Chị Đồ Nhã nay mặc cái gì vậy trời, lại đắc tội với stylish hay gì"
"Ú ù, khuyên tai của anh Sảng kìa, đồ limited đó nha.

Chuyến này làm đạo sư cũng vất vả lắm đây."
"Ai nha, thầy Lý hôm nay lại nhảy cơ đấy.

Tôi thề anh ta chỉ tập có hai ngày, cậu có tin không?"
Thẩm Tinh Thần bên cạnh vẫn luôn miệng từ đầu đến cuối.

Hắn thích trào phúng, cũng không sợ đắc tội với ai, cho nên mỗi lần đều nói lời thật lòng.

Người khác dám nịnh, còn hắn thì dám nói thật.

Nhưng đến lúc Phó Kim Tiêu lên sàn, hắn câm nín.
Giản Tinh Tuế cuối cùng cũng hoàn hồn, chịu đựng cám dỗ mà rời mắt khỏi thần tượng, dò hỏi: "Cậu như nào mà tới lượt Phó ảnh đế thì không nói nữa?"
Thẩm Tinh Thần bĩu môi.

Đây là lần đầu tiên Giản Tinh Tuế thấy thiếu gia kiêu ngạo ngút trời này lộ ra biểu tình kính sợ.

Hắn liếc ngang liếc dọc, thấy không máy quay nào quay bọn họ, mới tiến tới trước mặt Giản Tinh Tuế nhỏ giọng nói: "Anh đây khuyên cậu một câu thật lòng.

Nhớ, đừng bao giờ làm sai."
Giản Tinh Tuế: "Cái gì?"
Thẩm Tinh Tuế vẫn còn sợ hãi: "Cái người Phó Kim Tiêu này, không chọc được đâu."

Giản Tinh Tuế: "Ớ?"
"Đứng trước mặt hắn thì phải nhanh chóng kẹp đuôi ngoan ngoãn làm người, không thì thật sự là sống không bằng chết." Thẩm Tinh Thần như nhớ lại cái gì, trào phúng một câu: "Cậu thấy anh ta bây giờ rất phong độ, văn nhã thì cậu đã bị bộ dáng mặt người dạ thú đấy lừa rồi.

Kỳ thật anh ta thù rất dai, trong bụng cũng toàn suy nghĩ xấu xa.

Có khi mình chết lúc nào cũng chả biết đâu..."
Âm thanh sân khấu rất lớn, Giản Tinh Tuế nghe không rõ: "Cái gì cơ?"
Thẩm Tinh Thần nhìn sân khấu, Phó Kim Tiêu vốn đang đánh đàn không biết cố ý hay vô tình mà đem ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ này.

Chỉ một ánh mắt lướt qua, con nhím kiêu ngạo lập tức biến thành cún con yếu đuối, Thẩm Tinh Thần muốn ngất: "Không..

không có gì."
Giản Tinh Tuế: "Hở?"
Thẩm Tinh Thần không biết vì sao cảm thấy ánh mắt của Phó Kim Tiêu vừa thoáng qua có chút đe dọa.

Rất nhiều người khi nhìn cặp mắt của Phó ảnh đế đều cảm thấy giống như mắt phượng ẩn tình đầy mê hoặc.

Nhưng chỉ có số ít người quen của anh mới biết, đôi mắt này là quà tặng của trời cao, vẻ đẹp đa tình che giấu hoàn hảo sự lạnh băng và vô tình ẩn sâu trong con ngươi.
Tuy rằng trên màn hình, Phó ảnh đế vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép lạnh nhạt, nhưng không hiểu vì sao, Thẩm Tinh Thần cảm thấy không đúng lắm.

Giống như là dù khoảnh cách xa đến đâu, không cần biết hắn nói cái gì, nhưng anh vẫn có thể đoán được nội dung mà hắn và Giản Tinh Tuế nói thầm không phải thứ gì hay ho.
Vì vậy, giống như động vật nhỏ có trực giác nhạy cảm trời sinh với nguy hiểm, Thẩm Tinh Thần cảm thấy nếu hôm nay hắn thật sự nói bậy bạ gì đó với Giản Tinh Tuế, về sau chắc chắn sẽ ăn đủ.

Thẩm Tinh Thần cảnh tỉnh sửa lại câu chuyện, cười hihi: "Ý của tôi là anh Phó là người siêu siêu tốt.

Về sau cậu sẽ biết ấy mà."
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tinh Thần: "Nguyện vọng lớn nhất của anh đây đời này chính là cách xa con cáo già xấu xa này một chút."
Phó Kim Tiêu mỉm cười: "Về sau là người một nhà cả, gọi gì mà xa lạ như vậy.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương