Hoắc Nghiên Từ cũng hiểu lầm rằng ngày đó cô đưa đơn ly hôn là vì muốn trút giận.

Cho dù không cần thiết nhưng Kiều Thời Niệm vẫn nhịn không được hỏi.

"Anh nếu như biết ngày hôm đó tôi định làm gì, coi trọng ngày kỉ niệm đó ra sao, vì sao còn cố ý muốn đi dự sinh nhật của Bạch Y Y?"

Hoắc Nghiên Từ vẻ mặt bình thản: "Với tôi, hôm đó không khác gì ngày thường."

Đúng vậy, anh ta không coi trọng cô, kỉ niệm mấy năm quen nhau thì có gì quan trọng.

Tất cả là do cô tự biên tự diễn mà thôi.

"Tôi trước đây cũng không biết sao có dũng khí như vậy, cảm thấy sẽ tới một ngày anh sẽ để ý tới tôi." Kiều Thời Niệm thấp giọng tự giễu.

Hoắc Nghiên Từ không nghe rõ cô lẩm bẩm, ngước mắt lên nhìn cô.

Kiều Thời Niệm thần sắc đã khôi phục như thường: "Tôi không có kiếm chuyện với anh, chuyện ly hôn là mong muốn thực sự của tôi."

Vẫn còn lấy chuyện ly hôn ra nói!

Hoắc Nghiên Từ sắc mặt thâm trầm: "Kiều Thời Niệm, cuộc hôn nhân này chỉ dựa vào cô mà muốn cưới là cưới, muốn ly hôn là ly hôn sao?"

Kiều Thời Niệm cảm thấy buồn cười: "Sao nào? Anh chẳng lẽ không muốn thoát khỏi tôi sớm một chút, cùng với hồng nhan tri kỉ của mình sớm ngày kề cận hay sao?"


Hoắc Nghiên Từ không thích giọng điệu nói chuyện bén nhọn lại châm chọc cùng thái độ bất cần này của Kiều Thời Niệm.

"Tôi muốn hay không không là chuyện của tôi. Cô không có quyền lợi dụng bà nội để kết hôn với tôi sau đó muốn ly hôn là sẽ lập tức ly hôn."

"Vậy anh muốn như thế nào?"

"Cô tra tấn tôi lâu như vậy, cũng phải để cho tôi ăn miếng trả miếng xong rồi lại nói tiếp."

"Bệnh thần kinh." Kiều Thời Niệm buông đũa đứng dậy: "Còn ba mươi ngày nữa sẽ đến lễ mừng thọ của bà nội, đến lúc đó, chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn, sẽ không trì hoãn thêm một khắc nào nữa."

"Kiều Thời Niệm, cô nghĩ cũng đừng nghĩ."

Hoắc Nghiên Từ sắc mặt u ám, hạ tối hậu thư: "Cô nếu không thích làm Hoắc phu nhân cũng vẫn phải làm cho đến khi tôi chán thì thôi."

Nói xong, hắn vứt đũa xuống, đứng dậy lập tức rời khỏi bàn ăn.

"Hoắc Nghiên Từ, đầu óc anh có vấn đề có phải hay không!" Kiều Thời Niệm nhìn anh ta rống lên.

Mấy ngày trước còn hận không thể đuổi cổ cô đi, hôm nay lại nói đợi đến khi hắn chán.

Không phải hắn sớm đã chê cô phiền sao?

"Có bệnh thì đi chữa đi, đừng liên lụy đến tôi."

Mặc kệ cho Kiều Thời Niệm đứng đó quát tháo thế nào, Hoắc Nghiên Từ đầu không ngoảnh lại, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài. Để lại Kiều Thời Niệm một mình tức giận trên bàn ăn.

"Leng keng leng keng, bảo bối mau nghe điện thoại."

Lúc này, điện thoại của Kiều Thời Niệm đổ chuông.

Đây là tiếng chuông cô đặc biệt ghi âm, muốn cài đặt làm nhạc chuông cho điện thoại của Hoắc Nghiên Từ nhưng hắn khinh thường không thôi, Kiều Thời Niệm liền cài đặt cho chính điện thoại của mình, cảm thấy nếu như Hoắc Nghiên Từ thường xuyên nghe được có thể sẽ muốn dùng.

Cô tại sao trước đây lại yêu đương kiểu não tàn như vậy.

"Uy, Điền Điền" Kiều Thời Niệm nghe điện thoại.

"Ai chọc giận cậu vậy, nghe giọng có vẻ không vui." Phó Điền Điền tò mò hỏi.

"Không sao, bị chó cắn thôi."


Kiều Thời Niệm dùng sức phun ra một câu giận hờn, hỏi: "Cậu không giành thời gian cho ông chồng tốt của cậu, gọi cho mình có việc gì?"

"Anh ấy hôm nay phải trực đêm." Phó Điền Điền giọng điệu có chút ngọt ngào nói: "Sắp tới sinh nhật của anh ấy rồi, mình định ngày mai đi chọn quà sinh nhật cho anh ấy, cậu có rảnh không, đi cùng mình?"

Kiều Thời Niệm nhìn vào tấm thẻ đen trước mặt, nói: "Được."

Cô không chỉ muốn đi, còn muốn quẹt nát thẻ của Hoắc Nghiên Từ để xả nỗi tức giận trong lòng.

Ngày hôm sau, Kiều Thời Niệm hẹn gặp Phó Điền Điền tại trung tâm thương mại.

"Này, mới nửa tháng không gặp, sao sắc mặt cậu nhìn có vẻ hồng hào lên vậy?"

Phó Điền Điền nói đùa "Có phải cậu đã ở trên người Hoắc Nghiên Từ tranh thủ được chút quyền lợi hay không?"

Kiều Thời Niệm gần đây không còn ăn kiêng. Mỗi ngày đều đúng giờ dùng bữa. Sáng nào cũng tẩm bổ một bát canh bổ máu. Thần sắc chắc chắn tốt lên rất nhiều.

"Đừng nhắc đến anh ta, làm ảnh hưởng tâm trạng." Kiều Thời Niệm nói "Bản cô nương vốn sẵn nội hàn, không cần dựa dẫm vào đàn ông thối."

Phó Điền Điền không dám chắc hỏi: "Đàn ông thối là nói.. Hoắc Nghiên Từ sao?"

"Chính anh ta."

"Đừng chính lọ chính chai nữa." Kiều Thời Niệm biết Phó Điền Điền muốn nói gì, còn không phải do cô trước đây luôn bày ra bộ dạng si mê Hoắc Nghiên Từ sao.

Cô ôm cánh tay Phó Điền Điền: "Đi dạo đã, vừa đi vừa nói."

Kiều Thời Niệm đi tới trước cửa hàng trang sức, điệu bộ nhìn giống như nhà giàu mới nổi, chỉ vào quầy trưng bày những thứ có vẻ đắt tiền nhất.


"Cái này, cái này, cái kia, còn cái kia nữa, toàn bộ gói lại."

Trưởng quầy vửa nghe, ánh mắt vui mừng kích động, chỉ thiếu nước gọi cô là thần tài.

Phó Điền Điền đứng bên cạnh khiếp sợ không thôi: "Kiều Thời Niệm, cậu bị chuyện gì đả kích hay sao, có nhiều tiền cũng đừng tiêu hoang phí như vậy chứ?"

Kiều Thời Niệm nói: "Tiền của đàn ông thối, không hoang phí đâu."

Tiền này nếu cô không tiêu, không phải sớm muộn cũng rơi vào tay Bạch Y Y sao, cô nhất định không cho cô ta đắc ý.

"Cậu xem thích món nào, mình tặng cậu."

Kiều Thời Niệm cà thẻ xong, hào phóng nói với Phó Điền Điền.

Phó Điền Điền lắc đầu: "Không dám không dám, mình còn muốn tới khu vực thời trang nam khảo giá."

Phó Điền Điền cũng không cần thiết phải quan tâm tới giá cả, với thu nhập của chồng cô, cô đi dạo phố, mua sắm trên dưới mười vạn tệ cũng không vấn đề gì, bất quá muốn cô tiêu xài hoang phí như Kiều Thời Niệm khi nãy, cô không làm được.

Trang sức giá trị, Kiều Thời Niệm cầm theo đi dạo phố cũng không tiện, trưởng quầy chủ động để nghị đưa đến nơi ở cho cô.

Hai người tiếp tục đi tới khu vực trưng bày quần áo cao cấp, Kiều Thời Niệm lại cà thẻ một loạt lễ phục đắt tiền, túi xách, giày dép, một lần nữa làm Phó Điền Điền bên cạnh phải khiếp sợ.

"Kiều Thời Niệm, cậu không phải đã trải qua chuyện gì đó chứ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương