"Hoắc phu nhân, có chuyện quên hỏi cô." Mạc Tu Viễn nói.

Hỏi cô?

"Có việc gì?"

Mạc Tu Viễn cố ý giơ di động lên: "Hoắc phu nhân cảm thấy tôi và Hoắc tổng đánh cược, ai sẽ thắng?"

Theo động tác giơ tay của hắn, Kiều Thời Niệm hiểu được ý tứ của hắn.

Cô vừa nãy chủ động lưu lại số điện thoại của mình trên máy của Mạc Tu Viễn nói phải học hỏi kiếm tiền, chứng tỏ cô đã đánh giá Mạc Tu Viễn lợi hại hơn Hoắc Nghiên Từ.

Mạc Tu Viễn hỏi như vậy, ngoài làm cô khó xử, còn muốn khiêu khích Hoắc Nghiên Từ.

Kiều Thời Niệm cười nói: "Loại sự việc đánh cược này, ngoài năng lực thì còn cần một chút may mắn nữa."

"Vậy Hoắc phu nhân cảm thấy vận khí của tôi thế nào?"

"Không dám nói trước, nhưng chúc Mạc thiếu may mắn."

Mạc Tu Viễn còn muốn nói thêm nhưng Hoắc Nghiên Từ đã kéo cửa kính xe lên, trực tiếp cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.

"Cô và cậu ta thân thiết như vậy từ bao giờ?"

Tại điểm Kiều Thời Niệm quay đầu lại, Hoắc Nghiên Từ không kiên nhẫn hỏi.


Kiều Thời Niệm đưa tay hất mái tóc dài: "Hiện tại cũng không quen lắm."

Nhưng sau này thì chưa chắc.

Ngân hàng đầu tư Viễn Chinh của Mạc Tu Viễn là một nơi rất có tiềm năng, rất phù hợp để kiếm tiền.

Có thể, nếu cùng làm việc với Mạc Tu Viễn sẽ phải đối đầu với Hoắc Nghiên Từ. Cô cùng Hoắc Nghiên Từ chưa có bao nhiêu hận thù, Cô vẫn chưa quyết định có đi tới bước đường này hay không.

Vì vậy những lời này cô không nói ra.

Nhưng Hoắc Nghiên Từ có vẻ nghe ra gì đó, hắn cười lạnh một cái, như có như không.

Kiều Thời Niệm đương nhiện không chú ý nên không nghe được.

Đèn chuyển xanh, Mạc Tu Viễn nhấn ga vọt lên phía trước xe của Hoắc Nghiên Từ, sau đó chậm rãi chạy.

Hoắc Nghiên Từ muốn vượt trái hắn liền lái sang bên trái, Hoắc Nghiên Từ muốn vượt phải hắn liền tiến về bên phải, nhất định không cho Hoắc Nghiên Từ vượt lên trước.

Mặc dù Kiều Thời Niệm không ở vị trí lái, nhưng cũng thấy khó chịu.

"Ngồi cho vững."

Đột nhiên Hoắc Nghiên Từ lên tiếng.

Kiều Thời Niệm quay đầu nhìn anh ta, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt sắc lạnh như dao bắn về phía trước.

Kiều Thời Niệm trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Anh.."

Kiều Thời Niệm mới mở miệng nói một từ, Hoắc Nghiên Từ đã nhấn chân ga, xe như con ngựa đứt cương phi như bay về phía trước.

Kiều Thời Niệm còn chưa kịp phản ứng thì phía trước xe đã "ầm" lên một tiếng, Hoắc Nghiên Từ trực tiếp đâm vào đuôi xe của Mạc Tu Viễn.

"Két"

Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai, Kiều Thời Niệm cơ thể nhào mạnh về phía trước rồi lại bị hất ngược lại phía sau.

Kiều Thời Niệm sợ hãi ngẩng đầu, Mạc Tu Viễn không dừng xe, ngược lại còn đi chạy tiến về phía trước một đoạn.

Sau đó xe của Mạc Tu Viễn lập tức lùi lại với tốc độ rất nhanh, đâm ngược lại bọn họ.


Mặc dù Hoắc Nghiên Từ phản ứng kịp thời, đánh lái sang bên cạnh nhưng xe của Mạc Tu Viễn vẫn va chạm với thân xe, xe của Hoắc Nghiên Từ bị trượt bánh, đâm vào gốc cây bên đường.

Hai lần va chạm nặng nề, Kiều Thời Niệm gần như sắp bay ra khỏi ghế.

Lúc này, cửa kính xe đột nhiên nứt vỡ. Mắt thấy những mảnh nhỏ sắp bắn lên người, Kiều Thời Niệm chỉ kịp lấy tay ôm kín đầu.

Nhưng một lúc sau cũng không thấy đau đớn như trong tưởng tượng, đầu Kiều Thời Niệm đập vào một vòm ngực cứng rắn.

Nghe bên tai là tiếng tim đập trầm ổn, Kiều Thời Niệm cảm thấy tim mình như đập lỡ một nhịp.

Kiệp trước, cô thừa dịp Hoắc Nghiên Từ uống say, trộm ôm lấy hắn, nghe tiếng tim đập nhưng cũng không thấy trầm ổn, yên bình như lúc này.

Hoắc Nghiên Từ đang lo lắng cho cô sao?

"Không sao thì ngồi dậy đi."

Hoắc Nghiên Từ không kiên nhẫn nói.

Bàn tay đặt trên đầu của Hoắc Nghiên Từ sớm đã buông ra, Kiều Thời Niệm vội vàng ngồi thẳng dậy.

Nghĩ đến chuyện vửa rồi, Kiều Thời Niệm giận dữ kêu lên: "Anh điên rồi, anh sao lại đâm.."

Không đợi cô nói xong, Hoắc Nghiên Từ đã đá văng cửa xe bước xuống.

"Xuống xe, đừng ngồi ngây ngốc ở đó."

Hoắc Nghiên Từ còn đưa tay về phía cô, không kiên nhẫn hạ lệnh.

"..."


Rõ ràng là hắn ta nổi điên muốn đâm xe, như thế nào lại biến thành cô gây sự vậy?

Kiều Thời Niệm tức giận.

Cửa xe bên phía cô ngồi đã đụng vào thân cây, muốn ra ngoài lúc này chỉ có thể đi qua ghế lái xe.

Mạng sống quan trọng hơn, Kiều Thời Niệm không thèm giận dỗi với Hoắc Nghiên Từ, cô khó khăn bò qua ghế lái trèo ra ngoài, phớt lờ bàn tay của Hoắc Nghiên Từ.

Nhưng khi vừa xuống xe, đầu không cẩn thận đụng vào cửa xe, thiếu chút nữa ngã sấp mặt, cũng may Hoắc Nghiên Từ nhanh tay vòng qua eo cô, đỡ cô đứng dậy.

Sau lưng truyền đến hơi ấm từ cơ thể hắn, Kiều Thời Niệm cảm thấy không ổn liền vội vàng tiến về phía trước mấy bước.

Phần đầu của xe bị hư hỏng nặng, cửa kính xe bị vỡ, thân xe dúm lại, cả xe đang bốc khói trắng nghi ngút.

Lúc này, đã nhiều người dừng lại xem, nhiều người còn thờ dài.

"Xe tốt như vậy mà đâm thành dạng này, thật đáng tiếc."

"Xe kia còn bị hỏng nặng hơn, túi khí thậm chí còn bung ra, người có tiền chơi đùa cũng thật kì lạ"

Mạc Tu Viễn nghiêm trọng như vậy sao?

Kiều Thời Niệm nhìn về phía trước xem xét.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương