Trần Dục Hạ thật ra rất nghe lời, tính cách cũng ngoan ngoãn, Lạc Phàm phụ trách cậu tính ra nhẹ nhàng rất nhiều. Có điều, bận rộn chuẩn bị cho người mới sẽ khó tránh khỏi xao lãng Chử Thiếu Phong.
Chử đại thiếu có chút không vui.
Đặc biệt là nhìn Lạc Phàm quan tâm đến người đàn ông khác như vậy, trong lòng cũng có chút hụt hẫng.
Hắn gọi điện cho Lạc Phàm, nói hôm nay muốn cùng nhau ra ngoài ăn cơm, nào biết Lạc Phàm lại trả lời: "Đêm nay không được, mai đi. Dục Hạ đang ở đài quay chương trình, trong chốc lát không xong được."
Nghe y nói vậy, lông mày Chử Thiếu Phong nhăn tít lại: "Quay tới khi nào?"
"Ít nhất cũng phải quá 9 giờ tối, quay chương trình không nói chắc chắn được thời gian", Lạc Phàm nhìn nhìn Trần Dục Hạ đang trang điểm đằng sau, nói.
"Ừ, buổi tối tôi đến đón em."
"A...... Không cần......" Lời còn chưa nói xong, Chử Thiếu Phong đã cúp máy. Lạc Phàm cầm di động, bất đắc dĩ cười cười, sau đó xoay người đi xem Trần Dục Hạ chuẩn bị đến đâu rồi.
Chương trình hôm nay phải quay là tiết mục được chào đón số một số hai của cả nước, Trần Dục Hạ thân là người mới chỉ nhận được vài phân đoạn khách mời làm nền, cho nên khi nào lên sân khấu Lạc Phàm cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi tại hậu trường. Đối với một tân nhân, từ "Chờ" bắt buộc phải học được đầu tiên.
Trần Dục Hạ thấy y đến, cả người liền có chút khẩn trương. Cậu là lần đầu đến ghi hình ở đài truyền hình, luôn sợ chính mình làm không tốt, đến lúc phát trên TV lại trở thành trò cười.
Lạc Phàm an ủi nói: "Không có việc gì, nếu mắc lỗi vẫn có thể biên tập cắt bỏ, sợ cái gì?"
Trần Dục Hạ gật gật đầu, có người đại diện vĩ đại này ở đây cậu thấy yên tâm hơn nhiều. Trần Dục Hạ tuổi này mới xuất đạo, so với những người cũng tuổi đã chẳng có ưu thế gì, may mắn cậu lớn lên trắng trẻo nộn nộn, nếu không nói ra tuổi thật người khác cũng không phát hiện ra được, vì vậy công ty đơn giản giúp cậu làm lý lịch nhỏ xuống hai tuổi.
Lạc Phàm từng hỏi cậu vì sao phải vào giới này lăn lộn, cậu nói, thiếu tiền.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu không phải bởi vì thiếu tiền, buổi tối hôm đó ở nhà thủy tạ sao có thể bị Diệp Lân suýt chút nữa làm cái kia...
Buông một tiếng thở dài, Lạc Phàm cảm thấy có thể từ trên người Trần Dục Hạ nhìn thấy bóng dáng chính mình năm đó, nhịn không được muốn giúp đỡ cậu.
Ngay lúc y đang ngây người, cửa phòng chờ bị đẩy ra, Lạc Phàm ngẩng đầu liền thấy một cô gái diện mạo xinh đẹp thanh thuần kéo tay một người đàn ông đi đến, phía sau hai người còn có rất nhiều trợ lý, nét mặt cô gái có chút kiêu căng ngạo mạn.
Hai người kia Lạc Phàm đều nhận ra. Cô gái kia là nữ minh tinh trước đây từng xung đột với Lạc Bội Bội, Nghê Gia Nhi.
Bởi vì có Diệp Lân chống lưng, sau phong ba lần đó tin đồn xấu của cô ta rất nhanh bị bộ phận quan hệ xã hội đè xuống. Cư dân mạng vốn nhanh quên, lại đúng lúc phim mới của Nghê Gia Nhi công chiếu, vì vậy chuyện lần đó triệt để bị cho vào quên lãng.
Mà một người khác, đương nhiên là kim chủ của cô ta, Diệp Lân.
Nghĩ đến chuyện tối đó Diệp Lân làm, Lạc Phàm theo bản năng quay đâu nhìn lại, quả nhiên thấy Trần Dục Hạ sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy. Lạc Phàm vỗ vỗ vai cậu, ý bảo không cần lo lắng.
Diệp Lân hiển nhiên cũng nhìn thấy hai người Lạc Phàm cùng Trần Dục Hạ, sắc mặt liền biến đổi, thịt mỡ núc ních trên mặt ép ra một cái cười dâm tà, đẩy tay Nghê Gia Nhi sau đó đi đến chỗ hai người Lạc Phàm.
Lạc Phàm nhìn xung quanh, phòng chờ nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, Diệp Lân muốn làm gì cũng khó, liền trấn an Trần Dục Hạ: "Không có việc gì, ở đây nhiều người, đừng sợ."
Có lẽ vì hồi ức đáng sợ ngày đó, Trần Dục Hạ tuy được Lạc Phàm an ủi cũng không thả lỏng được bao nhiêu. Trên trán cậu đã thấm đầy mồ hôi lạnh, xoay người sang chỗ khác không dám nhìn Diệp Lân.
Diệp Lân tới gần, trên mặt là cái cười không có hảo ý. Gã không nghĩ tới hai tiểu mỹ nhân đêm đó chạy trốn lại đều gặp được ở đây. Một bên trong lòng tính toán chờ quay chương trình xong phải làm thế nào bắt được cả hai về, một bên gã vươn tay làm bộ muốn bắt tay Lạc Phàm, nói: "Không ngại tặng tôi một tấm danh thiếp đi?"
Chịu đựng ghê tởm từ cái bắt tay của gã, Lạc Phàm đưa gã một tấm danh thiếp. "Lạc Phàm." Diệp Lân thấp giọng đọc một lần, cảm thấy tên này có chút quen tai. Người bên cạnh thì thầm với gã một câu, gã mới nghĩ ra, cắn răng nói: "Thì ra cậu chính là người đại diện của Lạc Bội Bội."
Lần đó sự kiện ở phim trường đánh người, dư luận vốn là hướng về Nghê Gia Nhi, không ngờ sau đó một số chuyện xấu của cô ta lại bị tuôn ra, hướng gió cũng bị xoay chuyển. Diệp Lân tra ra được Sở Phong giải trí đang giở trò quỷ, mà Sở Phong lại có tập đoàn Chử thị chống lưng, Diệp Lân tự nhiên sẽ không vì một con đàn bà mà xung đột với Chử thị. Lúc ấy hắn tưởng vì Sở Phong giải trí thu mua AS mới sắp xếp bộ phận quan hệ xã hội cho Lạc Bội Bội, hiện tại xem ra có lẽ cũng không chỉ là thế.
Nghe nói Chử Thiếu Phong có khuynh hướng đồng tính, lại nhìn tướng mạo này của Lạc Phàm, sau lưng không chừng sẽ có một ít giao dịch không thể công khai.
Cái cười của gã trở nên đáng khinh, ánh nhìn về phía Lạc Phàm càng lúc càng trần trụi.
Lạc Phàm bị gã nhìn đến nổi da gà, hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, nỗ lực áp xuống cảm giác buồn nôn, cứng đờ cười cười, nói: "Chỉ là một người đại diện nhỏ nhoi thôi, nào đáng để Diệp tổng kinh ngạc."
Diệp Lân lại làm bộ làm tịch: "Tôi không phải yêu quý nhân tài sao? Tiểu Lạc, tôi thấy cậu ngốc ở AS thật đúng là người tài không có đất dụng võ, không bằng đến Diệp thị bọn tôi, thấy thế nào?"
Dứt lời, Diệp Lân thò ngón tay béo mập xoa xoa mu bàn tay Lạc Phàm một cái, khiến y giật mình vội vàng bất động thanh sắc rút tay lại, ngoài cười trong không cười nói: "Cảm tạ Diệp tổng coi trọng, tạm thời tôi vẫn không có tính toán đi ăn máng khác."
Ngay sau đó xoay người nói với chuyên viên trang điểm của Trần Dục Hạ: "Chỗ này sao có vẻ dơ dơ, có phải phấn hơi dày quá không?" liền không thèm phản ứng Diệp Lân nữa.
Trong mắt Diệp Lân hiện lên một đạo quang mang, trong đầu nghĩ đến làm thế nào đem Lạc Phàm lột sạch ném lên giường, muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu ghê tởm.
Nghê Gia Nhi đi tới hờn dỗi nói: "Diệp tổng, ngài nhìn cái gì vậy?"
Diệp Lân sờ tay cô ta, đi theo đến bên kia phòng chờ, nhưng dù vậy, tầm mắt vẫn dính trên người Lạc Phàm, không rời đi một tấc.
Người sáng suốt đều nhìn ra ý đồ của gã, trong lòng bàn tay Trần Dục Hạ đẫm mồ hôi, cậu nói với Lạc Phàm: "Làm sao bây giờ, em cảm giác được gã vẫn luôn nhìn chúng ta?"
"Đừng đa tâm, lát nữa trước máy quay phải phát huy thật tốt, cơ hội khó có được."
Trần Dục Hạ gật gật đầu, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
Quá trình ghi hình vẫn luôn buồn tẻ, đôi khi NG còn phải quay đi quay lại vài lần. Trần Dục Hạ đảm nhiệm phân đoạn thứ ba, lên hình không nhiều lắm, chủ yếu là làm phông nền, chỉ có vài cảnh vậy thôi mà cậu phải bỏ cả ngày chờ đợi.
Chờ đến khi cậu quay xong là đã gần 10 giờ.
Lạc Phàm nhìn thời gian, chuẩn bị mang theo Trần Dục Hạ rời đi. Hai người mới vừa đứng dậy, Diệp Lân vẫn luôn ngồi trong phòng chờ đột nhiên đi lên ngăn cản, vẻ cười xấu xa nói: "Hai vị phải về sao? Không bằng để tôi đưa hai người."
"Không cần, nào dám phiền đến Diệp tổng." Lạc Phàm khách sáo từ chối, kéo Trần Dục Hạ từ phía bên kia lách qua. Diệp Lân nhìn bọn họ rời đi, khóe miệng cười cười đầy đắc ý.
Lạc Phàm cùng Trần Dục Hạ trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe, vừa ra khỏi thang máy liền thấy có rất nhiều gã lạ mặt trong tay cầm gậy gộc đang chờ bọn họ. Lạc Phàm nghĩ thầm không tốt, vội kéo Trần Dục Hạ quay lại, không ngờ đường lui cũng bị chặn, bốn gã đàn ông cầm vũ khí vây chặt bọn họ.
"Muốn chạy đi đấu?" Kẻ cầm đầu là một gã mặt chuột tai khỉ.
Lạc Phàm cả giận nói: "Diệp Lân ra lệnh cho các người?!"
"Mày không cần biết ai ra lệnh chúng tao!" Người nọ phun ra một ngụm đàm, giơ tay vung lên, mệnh lệnh những người khác siết chặt vòng vây.
Hai người Lạc Phàm đương nhiên sẽ không đứng đó mặc người bài bố, nhìn thấy vòng vây thu hẹp lại liền xông tới một quyền đánh lên mặt một tên trong số đó, thừa dịp gã bất ngờ cuống quýt chạy vào bãi đỗ xe, một bên chạy một bên hô cứu mạng, ý đồ tìm người cầu cứu, đồng thời Lạc Phàm còn lấy điện thoại di động báo cảnh sát. Trong lúc hoảng loạn, y lại nhấn sai, gọi đến số của Chử Thiếu Phong. Chờ y nhận ra Chử Thiếu Phong đã tiếp máy.
"Alo, Lạc Phàm?" Nghe tiếng Chử Thiếu Phong, trái tim bất an của y dần bình tĩnh lại. Y thở dồn dập, vội vã tóm tắt tình tình cho hắn "Thiếu Phong, em ở bãi đỗ xe đài truyền hình, có mấy người đang đuổi theo em cùng Dục Hạ.... Lạch cạch!"
Lời còn chưa nói xong, di động bị đoạt, ném trên mặt đất. Lạc Phàm nhìn nhìn, có chút đau lòng. Đây là cái di động thứ mấy của y báo hỏng trong năm nay rồi?
Chử Thiếu Phong đang lái xe đến đài truyền hình đón người bị ngắt máy bất ngờ, mày cau lại, dưới chân mãnh liệt nhấn ga, xe như mũi tên bắn khỏi dây cung lao nhanh đến chỗ Lạc Phàm.
Lạc Phàm lúc này kỳ thực không còn quá sợ hãi, chỗ y và Trần Dục Hạ đứng bây giờ có lắp camera, không như vừa rồi bị vây trong góc chết, hơn nữa y cũng đã nói cho Chử Thiếu Phong vị trí hiện tại, giờ chỉ cần tận lực kéo dài thời gian, chờ nhân viên an ninh phát hiện dị thường là y cùng Trần Dục Hạ có thể thoát.
Thực hiển nhiên, mấy kẻ Diệp Lân mướn cũng không phải kẻ có đầu óc, không phát hiện Lạc Phàm đang kéo dài thời gian, lại vì Diệp Lân đã cố ý phân phó, không làm người bị thương, cho nên bọn chúng phải mang được người hoàn hảo không tổn hại gì về, thực sự cũng phải phí một phen công phu.
Ngay lúc bọn chúng xông lên ấn ngã Lạc Phàm đang giãy giụa xuống đất, một ánh đèn xe chói mắt đột nhiên xuất hiện lao thẳng về phía bọn chúng. Mắt thấy sắp bị đụng, đám người kia vội buông Lạc Phàm, chạy đi. Xe lao đến cách Lạc Phàm còn vài bước chân khó khăn lắm mới dừng lại được.
Người đàn ông trên xe gấp gáp chạy đến bên Lạc Phàm, nâng người dậy. Nhìn y quần áo hỗn độn, trên mặt trên người rõ ràng có vết thương, người đó nhíu mày, trầm mặt đưa tay lau bụi bẩn trên mặt y, nhìn y thần sắc hoảng sợ, không nói hai lời xoay người nhấc chân, dùng sức đá kẻ phía sau xách theo gậy gộc muốn đánh lén.
Sức mạnh của hắn vốn không tồi, lại cộng thêm tức giận ngùn ngụt, cú đá này trực tiếp khiến kẻ đó nằm rạp trên đất không thể động đậy.
Những kẻ khác thấy thế cũng cầm vũ khí xông đến. Lạc Phàm hoảng sợ hô lên: "Thiếu Phong, cẩn thận!"
Chử đại thiếu có chút không vui.
Đặc biệt là nhìn Lạc Phàm quan tâm đến người đàn ông khác như vậy, trong lòng cũng có chút hụt hẫng.
Hắn gọi điện cho Lạc Phàm, nói hôm nay muốn cùng nhau ra ngoài ăn cơm, nào biết Lạc Phàm lại trả lời: "Đêm nay không được, mai đi. Dục Hạ đang ở đài quay chương trình, trong chốc lát không xong được."
Nghe y nói vậy, lông mày Chử Thiếu Phong nhăn tít lại: "Quay tới khi nào?"
"Ít nhất cũng phải quá 9 giờ tối, quay chương trình không nói chắc chắn được thời gian", Lạc Phàm nhìn nhìn Trần Dục Hạ đang trang điểm đằng sau, nói.
"Ừ, buổi tối tôi đến đón em."
"A...... Không cần......" Lời còn chưa nói xong, Chử Thiếu Phong đã cúp máy. Lạc Phàm cầm di động, bất đắc dĩ cười cười, sau đó xoay người đi xem Trần Dục Hạ chuẩn bị đến đâu rồi.
Chương trình hôm nay phải quay là tiết mục được chào đón số một số hai của cả nước, Trần Dục Hạ thân là người mới chỉ nhận được vài phân đoạn khách mời làm nền, cho nên khi nào lên sân khấu Lạc Phàm cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi tại hậu trường. Đối với một tân nhân, từ "Chờ" bắt buộc phải học được đầu tiên.
Trần Dục Hạ thấy y đến, cả người liền có chút khẩn trương. Cậu là lần đầu đến ghi hình ở đài truyền hình, luôn sợ chính mình làm không tốt, đến lúc phát trên TV lại trở thành trò cười.
Lạc Phàm an ủi nói: "Không có việc gì, nếu mắc lỗi vẫn có thể biên tập cắt bỏ, sợ cái gì?"
Trần Dục Hạ gật gật đầu, có người đại diện vĩ đại này ở đây cậu thấy yên tâm hơn nhiều. Trần Dục Hạ tuổi này mới xuất đạo, so với những người cũng tuổi đã chẳng có ưu thế gì, may mắn cậu lớn lên trắng trẻo nộn nộn, nếu không nói ra tuổi thật người khác cũng không phát hiện ra được, vì vậy công ty đơn giản giúp cậu làm lý lịch nhỏ xuống hai tuổi.
Lạc Phàm từng hỏi cậu vì sao phải vào giới này lăn lộn, cậu nói, thiếu tiền.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu không phải bởi vì thiếu tiền, buổi tối hôm đó ở nhà thủy tạ sao có thể bị Diệp Lân suýt chút nữa làm cái kia...
Buông một tiếng thở dài, Lạc Phàm cảm thấy có thể từ trên người Trần Dục Hạ nhìn thấy bóng dáng chính mình năm đó, nhịn không được muốn giúp đỡ cậu.
Ngay lúc y đang ngây người, cửa phòng chờ bị đẩy ra, Lạc Phàm ngẩng đầu liền thấy một cô gái diện mạo xinh đẹp thanh thuần kéo tay một người đàn ông đi đến, phía sau hai người còn có rất nhiều trợ lý, nét mặt cô gái có chút kiêu căng ngạo mạn.
Hai người kia Lạc Phàm đều nhận ra. Cô gái kia là nữ minh tinh trước đây từng xung đột với Lạc Bội Bội, Nghê Gia Nhi.
Bởi vì có Diệp Lân chống lưng, sau phong ba lần đó tin đồn xấu của cô ta rất nhanh bị bộ phận quan hệ xã hội đè xuống. Cư dân mạng vốn nhanh quên, lại đúng lúc phim mới của Nghê Gia Nhi công chiếu, vì vậy chuyện lần đó triệt để bị cho vào quên lãng.
Mà một người khác, đương nhiên là kim chủ của cô ta, Diệp Lân.
Nghĩ đến chuyện tối đó Diệp Lân làm, Lạc Phàm theo bản năng quay đâu nhìn lại, quả nhiên thấy Trần Dục Hạ sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy. Lạc Phàm vỗ vỗ vai cậu, ý bảo không cần lo lắng.
Diệp Lân hiển nhiên cũng nhìn thấy hai người Lạc Phàm cùng Trần Dục Hạ, sắc mặt liền biến đổi, thịt mỡ núc ních trên mặt ép ra một cái cười dâm tà, đẩy tay Nghê Gia Nhi sau đó đi đến chỗ hai người Lạc Phàm.
Lạc Phàm nhìn xung quanh, phòng chờ nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, Diệp Lân muốn làm gì cũng khó, liền trấn an Trần Dục Hạ: "Không có việc gì, ở đây nhiều người, đừng sợ."
Có lẽ vì hồi ức đáng sợ ngày đó, Trần Dục Hạ tuy được Lạc Phàm an ủi cũng không thả lỏng được bao nhiêu. Trên trán cậu đã thấm đầy mồ hôi lạnh, xoay người sang chỗ khác không dám nhìn Diệp Lân.
Diệp Lân tới gần, trên mặt là cái cười không có hảo ý. Gã không nghĩ tới hai tiểu mỹ nhân đêm đó chạy trốn lại đều gặp được ở đây. Một bên trong lòng tính toán chờ quay chương trình xong phải làm thế nào bắt được cả hai về, một bên gã vươn tay làm bộ muốn bắt tay Lạc Phàm, nói: "Không ngại tặng tôi một tấm danh thiếp đi?"
Chịu đựng ghê tởm từ cái bắt tay của gã, Lạc Phàm đưa gã một tấm danh thiếp. "Lạc Phàm." Diệp Lân thấp giọng đọc một lần, cảm thấy tên này có chút quen tai. Người bên cạnh thì thầm với gã một câu, gã mới nghĩ ra, cắn răng nói: "Thì ra cậu chính là người đại diện của Lạc Bội Bội."
Lần đó sự kiện ở phim trường đánh người, dư luận vốn là hướng về Nghê Gia Nhi, không ngờ sau đó một số chuyện xấu của cô ta lại bị tuôn ra, hướng gió cũng bị xoay chuyển. Diệp Lân tra ra được Sở Phong giải trí đang giở trò quỷ, mà Sở Phong lại có tập đoàn Chử thị chống lưng, Diệp Lân tự nhiên sẽ không vì một con đàn bà mà xung đột với Chử thị. Lúc ấy hắn tưởng vì Sở Phong giải trí thu mua AS mới sắp xếp bộ phận quan hệ xã hội cho Lạc Bội Bội, hiện tại xem ra có lẽ cũng không chỉ là thế.
Nghe nói Chử Thiếu Phong có khuynh hướng đồng tính, lại nhìn tướng mạo này của Lạc Phàm, sau lưng không chừng sẽ có một ít giao dịch không thể công khai.
Cái cười của gã trở nên đáng khinh, ánh nhìn về phía Lạc Phàm càng lúc càng trần trụi.
Lạc Phàm bị gã nhìn đến nổi da gà, hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, nỗ lực áp xuống cảm giác buồn nôn, cứng đờ cười cười, nói: "Chỉ là một người đại diện nhỏ nhoi thôi, nào đáng để Diệp tổng kinh ngạc."
Diệp Lân lại làm bộ làm tịch: "Tôi không phải yêu quý nhân tài sao? Tiểu Lạc, tôi thấy cậu ngốc ở AS thật đúng là người tài không có đất dụng võ, không bằng đến Diệp thị bọn tôi, thấy thế nào?"
Dứt lời, Diệp Lân thò ngón tay béo mập xoa xoa mu bàn tay Lạc Phàm một cái, khiến y giật mình vội vàng bất động thanh sắc rút tay lại, ngoài cười trong không cười nói: "Cảm tạ Diệp tổng coi trọng, tạm thời tôi vẫn không có tính toán đi ăn máng khác."
Ngay sau đó xoay người nói với chuyên viên trang điểm của Trần Dục Hạ: "Chỗ này sao có vẻ dơ dơ, có phải phấn hơi dày quá không?" liền không thèm phản ứng Diệp Lân nữa.
Trong mắt Diệp Lân hiện lên một đạo quang mang, trong đầu nghĩ đến làm thế nào đem Lạc Phàm lột sạch ném lên giường, muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu ghê tởm.
Nghê Gia Nhi đi tới hờn dỗi nói: "Diệp tổng, ngài nhìn cái gì vậy?"
Diệp Lân sờ tay cô ta, đi theo đến bên kia phòng chờ, nhưng dù vậy, tầm mắt vẫn dính trên người Lạc Phàm, không rời đi một tấc.
Người sáng suốt đều nhìn ra ý đồ của gã, trong lòng bàn tay Trần Dục Hạ đẫm mồ hôi, cậu nói với Lạc Phàm: "Làm sao bây giờ, em cảm giác được gã vẫn luôn nhìn chúng ta?"
"Đừng đa tâm, lát nữa trước máy quay phải phát huy thật tốt, cơ hội khó có được."
Trần Dục Hạ gật gật đầu, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
Quá trình ghi hình vẫn luôn buồn tẻ, đôi khi NG còn phải quay đi quay lại vài lần. Trần Dục Hạ đảm nhiệm phân đoạn thứ ba, lên hình không nhiều lắm, chủ yếu là làm phông nền, chỉ có vài cảnh vậy thôi mà cậu phải bỏ cả ngày chờ đợi.
Chờ đến khi cậu quay xong là đã gần 10 giờ.
Lạc Phàm nhìn thời gian, chuẩn bị mang theo Trần Dục Hạ rời đi. Hai người mới vừa đứng dậy, Diệp Lân vẫn luôn ngồi trong phòng chờ đột nhiên đi lên ngăn cản, vẻ cười xấu xa nói: "Hai vị phải về sao? Không bằng để tôi đưa hai người."
"Không cần, nào dám phiền đến Diệp tổng." Lạc Phàm khách sáo từ chối, kéo Trần Dục Hạ từ phía bên kia lách qua. Diệp Lân nhìn bọn họ rời đi, khóe miệng cười cười đầy đắc ý.
Lạc Phàm cùng Trần Dục Hạ trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe, vừa ra khỏi thang máy liền thấy có rất nhiều gã lạ mặt trong tay cầm gậy gộc đang chờ bọn họ. Lạc Phàm nghĩ thầm không tốt, vội kéo Trần Dục Hạ quay lại, không ngờ đường lui cũng bị chặn, bốn gã đàn ông cầm vũ khí vây chặt bọn họ.
"Muốn chạy đi đấu?" Kẻ cầm đầu là một gã mặt chuột tai khỉ.
Lạc Phàm cả giận nói: "Diệp Lân ra lệnh cho các người?!"
"Mày không cần biết ai ra lệnh chúng tao!" Người nọ phun ra một ngụm đàm, giơ tay vung lên, mệnh lệnh những người khác siết chặt vòng vây.
Hai người Lạc Phàm đương nhiên sẽ không đứng đó mặc người bài bố, nhìn thấy vòng vây thu hẹp lại liền xông tới một quyền đánh lên mặt một tên trong số đó, thừa dịp gã bất ngờ cuống quýt chạy vào bãi đỗ xe, một bên chạy một bên hô cứu mạng, ý đồ tìm người cầu cứu, đồng thời Lạc Phàm còn lấy điện thoại di động báo cảnh sát. Trong lúc hoảng loạn, y lại nhấn sai, gọi đến số của Chử Thiếu Phong. Chờ y nhận ra Chử Thiếu Phong đã tiếp máy.
"Alo, Lạc Phàm?" Nghe tiếng Chử Thiếu Phong, trái tim bất an của y dần bình tĩnh lại. Y thở dồn dập, vội vã tóm tắt tình tình cho hắn "Thiếu Phong, em ở bãi đỗ xe đài truyền hình, có mấy người đang đuổi theo em cùng Dục Hạ.... Lạch cạch!"
Lời còn chưa nói xong, di động bị đoạt, ném trên mặt đất. Lạc Phàm nhìn nhìn, có chút đau lòng. Đây là cái di động thứ mấy của y báo hỏng trong năm nay rồi?
Chử Thiếu Phong đang lái xe đến đài truyền hình đón người bị ngắt máy bất ngờ, mày cau lại, dưới chân mãnh liệt nhấn ga, xe như mũi tên bắn khỏi dây cung lao nhanh đến chỗ Lạc Phàm.
Lạc Phàm lúc này kỳ thực không còn quá sợ hãi, chỗ y và Trần Dục Hạ đứng bây giờ có lắp camera, không như vừa rồi bị vây trong góc chết, hơn nữa y cũng đã nói cho Chử Thiếu Phong vị trí hiện tại, giờ chỉ cần tận lực kéo dài thời gian, chờ nhân viên an ninh phát hiện dị thường là y cùng Trần Dục Hạ có thể thoát.
Thực hiển nhiên, mấy kẻ Diệp Lân mướn cũng không phải kẻ có đầu óc, không phát hiện Lạc Phàm đang kéo dài thời gian, lại vì Diệp Lân đã cố ý phân phó, không làm người bị thương, cho nên bọn chúng phải mang được người hoàn hảo không tổn hại gì về, thực sự cũng phải phí một phen công phu.
Ngay lúc bọn chúng xông lên ấn ngã Lạc Phàm đang giãy giụa xuống đất, một ánh đèn xe chói mắt đột nhiên xuất hiện lao thẳng về phía bọn chúng. Mắt thấy sắp bị đụng, đám người kia vội buông Lạc Phàm, chạy đi. Xe lao đến cách Lạc Phàm còn vài bước chân khó khăn lắm mới dừng lại được.
Người đàn ông trên xe gấp gáp chạy đến bên Lạc Phàm, nâng người dậy. Nhìn y quần áo hỗn độn, trên mặt trên người rõ ràng có vết thương, người đó nhíu mày, trầm mặt đưa tay lau bụi bẩn trên mặt y, nhìn y thần sắc hoảng sợ, không nói hai lời xoay người nhấc chân, dùng sức đá kẻ phía sau xách theo gậy gộc muốn đánh lén.
Sức mạnh của hắn vốn không tồi, lại cộng thêm tức giận ngùn ngụt, cú đá này trực tiếp khiến kẻ đó nằm rạp trên đất không thể động đậy.
Những kẻ khác thấy thế cũng cầm vũ khí xông đến. Lạc Phàm hoảng sợ hô lên: "Thiếu Phong, cẩn thận!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook