Hứa Úy biết Chử Thiếu Phong sớm hay muộn cũng sẽ tìm đến mình, nhưng anh ta không hề nghĩ tới hắn lại đến với sự phẫn nộ như vậy.
Không phải chỉ là một Lạc Phàm thôi sao?
Đến tận lúc này, anh ta vẫn chưa ý thức được, Lạc Phàm trong lòng Chử Thiếu Phong có bao nhiêu quan trọng.
Cho nên khi đột nhiên không kịp phòng bị ăn một cú từ Chử Thiếu Phong, anh ta khiếp sợ ngã trên mặt đất, sờ sờ khóe miệng chảy máu, muốn đứng dậy, kết quả lại nhận thêm một quyền nữa.
Chử Thiếu Phong cúi người, nắm lấy cổ áo anh ta tàn nhẫn hỏi: "Cậu đã nói gì với Lạc Phàm?"
Hứa Úy nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh lẽo trong đôi con ngươi làm anh ta run rẩy. Không phải chỉ là một Lạc Phàm sao? Anh ta thống khổ nhắm mắt lại, không thể ức chế nhớ đến thời niên thiếu, một Chử Thiếu Phong đối với anh ta luôn che chở có thừa, cùng với người đàn ông biểu tình lạnh nhạt trước mắt như hai người khác nhau.
Anh ta chua xót cười: "Tôi có thể nói gì với cậu ta?"
Chử Thiếu Phong lại không có thời gian nói chuyện khách khí với anh ta. Ông nội qua đời, Lạc Phàm rời đi, tất cả dồn dập đến chèn ép hắn muốn hỏng mất. Hắn biết Hứa Úy muốn gì, anh ta càng muốn, hắn càng phải đập nát cho anh ta xem.
"Hợp tác giữa Chử thị và Hứa gia, dừng lại ở đây."
Hắn lạnh lùng tuyên án tử hình cho Hứa Úy, sau đó buông tay đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống như đang nhìn một con kiến.
Trong đôi con ngươi kia không bao giờ còn chút ái mộ nào như năm đó nữa.
Hứa Úy nghe Chử Thiếu Phong nói, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên lắc lắc đầu, sau đó vươn tay níu lấy ống quần hắn, năn nỉ nói: "Thiếu Phong, anh nghe em giải thích, em thực sự không nói gì với Lạc Phàm cả......"
Hứa gia mấy năm gần đây kinh doanh không tốt, vốn là nhờ quan hệ hợp tác với Chử thị mà chống đỡ qua được. Hứa Úy lần này về nước, cho rằng có thể đối với Chử Thiếu Phong vung tay sai bảo, ai ngờ lại hại Hứa gia mất đi cọng rơm cứu mạng này.
Anh ta ở Hứa gia không phải con chính thất, từ nhỏ ở trước mặt gia chủ chưa từng được coi trọng, vốn định nương cơ hội này biểu hiện thật tốt lấy thời cơ lật mình, kết quả lại biến khéo thành vụng.
Chử Thiếu Phong nghe anh ta cầu xin, biểu tình trên mặt lại không hề tay đổi, chỉ là tiếp tục lạnh lùng nói: "Hứa Úy, tôi đã cho cậu cơ hội, là chính cậu hết lần này đến lần khác động vào điểm mấu chốt của tôi."
Vừa nói hắn vừa bước lùi lại, tránh khỏi níu kéo của Hứa Úy.
Chử Thiếu Phong lại nói: "Nếu sau này cậu lại đến tìm Lạc Phàm gây chuyện, lúc đó sẽ không chỉ là hai cú đấm đơn giản như vậy."
Dứt lời, hắn nhấc chân liền đi, không thèm quan tâm Hứa Úy ở phía sau.
Hứa Úy suy sụp ngồi trên đất, khóc đến khản cả tiếng. Lúc này anh ta mới biết được, người đàn ông này một khi để lộ bộ mặt tàn nhẫn là có bao nhiêu đáng sợ.
Chử Thiếu Phong rời đi, lập tức cho người đi khắp nơi tìm kiếm Lạc Phàm. Hắn sốt ruột gọi điện thoại cho Lạc Phàm, nhưng tất cả đều là đá trầm đáy bể, điện thoại cứ tút tút mà không ai tiếp. Hắn bực bội quăng mạnh điện thoại, xoa xoa ấn đường, đầu đau lợi hại.
Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội trở về trấn nhỏ quê nhà, ngày đó tuyết bắt đầu rơi, hai người bị đông lạnh run lẩy bẩy. Nhà ở quê đã được sửa sang lại, ngày thường mỗi tháng đều sẽ có người định kỳ đến quét tước, cho nên cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, hai anh em lau bàn ghế, rửa sạch nồi chén gáo bồn, sau đó bắt đầu nổi lửa nấu cơm.
Phòng ở không lớn, một phòng khách một phòng ngủ đơn giản. Khi còn nhỏ, Lạc Phàm một nhà năm người chen chúc trong phòng này, em gái ngủ cùng bà ngoại và mẹ, còn y cùng ông ngoại ngủ trên sàn phòng khách. Nghĩ đến mấy chuyện trước đây, Lạc Phàm cười cười, cười một lúc trước mắt đã trở nên mơ hồ.
Căn nhà đông người chen chúc nhau khi xưa, không biết từ khi nào chỉ còn lại y cùng Lạc Bội Bội.
Thời điểm ăn cơm chiều, Bội Bội uống chút rượu, sắc mặt ửng đỏ nói: "Ca, còn nhớ rõ trước kia không? Anh đưa em đi học, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã dậy nấu cơm, chăm sóc cả gia đình......"
"Còn phải giúp em làm bài tập." Lạc Phàm trên mặt hiện ra ý cười. "Em không chê ca ca lúc này đã thành đồ vô dụng là tốt rồi."
"Sao lại như vậy được." Lạc Bội Bội cũng cười cười, cô khẽ đưa tai cài tóc ra sau tai, thấp giọng nói: "Kỳ thật khi còn nhỏ em cũng từng oán trách, vì cái gì nhà chúng ta lại nghèo như vậy, có một người mẹ bị điên, một người cha không có trách nhiệm, cùng hai ông bà tuổi đã cao......"
Nói, cô lại tự rót thêm một chén.
"Bội Bội, em uống nhiều rồi." Lạc Phàm lại đè lại tay cô.
"Uống nhiều quá sao?" Lạc Bội Bội lắc lắc đầu, cười nói: "Lúc ấy, em luôn cảm thấy, mặc kệ bản thân đã nỗ lực thế nào cũng không thể giống như người khác, mặc quần áo đẹp, có sinh hoạt bình thường. Mọi người trong nhà đều là trói buộc của em. Thậm chí khi cùng bạn học đi ăn cơm, nhìn thấy ca đang làm việc ở tiệm cơm, em cũng không dám nói với người ta đây là ca ca mình."
Trên bàn cơm nhất thời có chút trầm mặc, Lạc Phàm trầm ngâm nói: "Cho nên khi tốt nghiệp xong, em không nói một tiếng đã bỏ đi?"
Gật gật đầu, Lạc Bội Bội không dám nhìn thẳng vào mắt Lạc Phàm, chỉ dùng sức nắm lấy tay y, thanh âm run rẩy nói: "Ca, trước đây em thực sự rất ích kỷ, lúc này lại cho phép em ích kỷ thêm một lần...... Hứa với em, kết thúc với Chử Thiếu Phong đi..."
Lăn lộn mấy năm trong giới giải trí, Lạc Bội Bội hiểu rõ người nhà có bao nhiêu quan trọng. Cô thực sự không bao giờ muốn một lần nữa nghe được tin thân nhân qua đời.
Huống chi, cô chỉ còn lại một người thân duy nhất là Lạc Phàm.
Lạc Phàm cùng Chử Thiếu Phong ở bên nhau, luôn là thương tích chồng chất. Cô biết sớm muộn gì cũng có một ngày Chử Thiếu Phong sẽ hại chết ca ca của cô, chi bằng thừa dịp này rời đi, cùng Chử Thiếu Phong hoàn toàn kết thúc.
Lạc Phàm sửng sốt, y không biết Lạc Bội Bội lại luôn lo lắng chuyện này.
Y trấn an nói: "Yên tâm đi, ca cùng Chử Thiếu Phong sẽ không lại có khả năng."
Mặc kệ là thật hay là giả, nghe câu hứa hẹn đó, Lạc Bội Bội uống say mơ màng rốt cuộc cảm thấy an tâm, gục xuống bàn ngủ. Lạc Phàm thấy thế, chua xót cười.
Bên ngoài bông tuyết còn đuổi theo nhau mà rơi xuống, có thể tưởng tượng, sáng mai khi đẩy ra cửa sổ sẽ là cảnh đẹp như thế nào.
Trận tuyết lớn bao trùm trấn nhỏ già nua.
Lạc Phàm ra ngoài mua đồ ăn trở về, thuận tay cầm theo số báo mới nhất.
Làm cơm sáng xong xuôi, y gọi muội muội còn đang ngủ nướng dậy ăn cơm. Lạc Bội Bội duỗi cái eo lười, sờ sờ di động bên mép giường, khởi động máy, nhìn dãy dài cuộc gọi nhỡ, yên lặng đem số người kia kéo vào sổ đen.
Thuận tiện lại ngồi kiểm tra hòm thư, công việc thì không có mấy, nhưng có một phần thư mời được gửi tới từ nửa tháng trước làm cô sửng sốt.
A trung (trường trung học A) kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường, mời Lạc Bội Bội tới tham dự và đọc diễn văn.
Lạc Bội Bội tuy rằng thời đi học thành tích không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì năm đó cũng thi đậu A trung, sau khi tốt nghiệp còn trở thành minh tinh, cũng được coi như là điểm sáng nổi trội so với bạn cùng trường.
Cô lê dép loẹt quẹt đi tới phòng khách, nói với Lạc Phàm: "Kỷ niệm ngày thành lập A trung, ca có muốn đi cùng em không?"
"Khi nào?"
"Thứ Tư tuần tới."
"Được." Lạc Phàm cầm chén đũa đưa cho Lạc Bội Bội, cơm sáng là một chén mỳ trứng gà. "Mau đi đánh răng rửa mặt."
"Trường học còn mời em phát biểu, đọc diễn văn đó."
"Không tồi, có tiền đồ." Lạc Phàm cười cười, cố ý nói giống như bậc bề trên.
Lạc Bội Bội xoay người vào buồng vệ sinh rửa mặt, Lạc Phàm một bên ăn mì, một bên cầm tờ báo mới lấy về lật xem. Khi nhìn thấy trên báo dùng cả một trang đưa tin Chử lão gia tử qua đời, y ngây ngẩn cả người.
Nhìn thời gian được ghi trên báo, đúng là đêm Chử Thiếu Phong rời đi, tâm Lạc Phàm trầm xuống.
Đây là nguyên nhân khiến Chử Thiếu Phong không nói câu gì đã rời đi sao? Có thứ gì trong đầu y cực nhanh lướt qua, nghĩ đến lời ngày đó hắn nói với y, đầu y có chút ẩn ẩn đau. Không dám nghĩ tiếp nữa, y vo tờ báo trong tay thành một cục, ném vào thùng rác, sợ Bội Bội nhìn thấy.
Hai anh em chờ ở quê mấy ngày, đến khi tuyết ngừng mới thương lượng chuyện về thăm A trung.
A trung nằm ở Phong Thành, huynh muội hai người đơn giản chuẩn bị một va li đựng quần áo hàng ngày, mua vé xe ngày thứ ba chuẩn bị đi Phong Thành.
Từ trấn nhỏ tới Phong Thành cũng chỉ mất ba giờ, cùng ngày là có thể tới nơi.
Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội đứng ở cửa nhà ga, Lạc Bội Bội cảm thấy có chút khát, liền đi mua nước uống, Lạc Phàm đứng tại chỗ chờ cô.
Nhà ga rất đông, bất kỳ ai cũng có khả năng lướt qua nhau.
Lạc Phàm nghe thấy Lạc Bội Bội gọi mình, vì vậy xoay người sang chỗ khác, cách một biển người, y không có thấy một hình bóng quen thuộc đi qua chỗ y.
Lạc Phàm tiếp nhận nước từ Lạc Bội Bội, hai người cùng nhau vào nhà ga.
Tiết trời vẫn có chút lạnh, thổi phù làn hơi cũng có thể làm trước mắt trở nên mờ mịt.
Chử Thiếu Phong xuống xe, chà xát chà xát đôi tay đông lạnh đến đỏ, hắn đi về phía trước, xuyên qua đám người ồn ào nhốn nháo, nện bước kiên định, ánh mắt minh xác, lại không biết, có vài người chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy.
Tra được tung tích Lạc Phàm, hắn mã bất đình đề vội vàng đuổi theo.
Trấn nhỏ này hắn không quá quen thuộc, lái xe hướng đến nhà Lạc Phàm lại bị chặn giữa đường. Đường quá nhỏ, xe lại quá nhiều. Tính ra thì số lượng xe này cũng chẳng kém xe cộ ở đường thành thị lớn là bao.
Chử Thiếu Phong sớm đã lòng nóng như lửa đốt, hắn sợ chính mình tới trễ một bước thôi, Lạc Phàm sẽ lại chạy mất.
Chờ xe chạy đến dưới lầu nhà Lạc Phàm, hắn nhìn địa chỉ trong tay, xác nhận không sai, bước nhanh lên lầu. Nhà lầu thực cũ nát, lối đi nhỏ ngay cả đèn cũng không có. Lúc này đã vào đêm, Chử Thiếu Phong đứng ở trước cửa nhà Lạc Phàm, sửa sang lại quần áo bị nắm đến nhăn nhúm, khẩn trương lại thấp thỏm mà nâng tay, gõ vang cửa phòng.
Nhưng hắn gõ thật lâu, trước sau vẫn không có người tới mở cửa.
Chử Thiếu Phong ngây ngẩn cả người, lại chưa từ bỏ ý định mà gọi tên Lạc Phàm, như cũ không ai đáp lời
Là đi ra ngoài sao? Chử Thiếu Phong nghĩ, liền dựa vào trên cửa, nếu là đi ra ngoài, như vậy sớm hay muộn cũng sẽ trở về.
Hắn cười cười, canh giữ ở cửa không chịu rời đi.
Hàng xóm ra ngoài nhìn thấy có người lạ đứng trước cửa nhà Lạc gia, hoảng sợ, đi qua hỏi: "Anh tìm ai vậy?"
Chử Thiếu Phong nói: "Xin hỏi bác có biết người nhà này đi đâu rồi không?"
Hàng xóm biết Lạc Bội Bội là đương đại minh tinh, ngày thường luôn có vài người chạy đến hỏi đông hỏi tây hòng moi tin, sợ Chử Thiếu Phong cũng giống những người đó, bà liền nói: "Người nhà này mấy năm trước sớm dọn đi rồi, chưa từng thấy trở về."
Trước đó vài ngày Lạc Bội Bội trở về, còn cố ý đánh tiếng dặn dò bà, ai tới hỏi cũng cứ nói họ chuyển đi rồi.
Chử Thiếu Phong biết nguồn tin của mình không có khả năng sai lầm, lại nhìn vị hàng xóm ánh mắt né tránh, khẳng định là nói dối. Có điều hắn cũng không ép buộc, chỉ nói: "Cám ơn."
Hàng xóm trở về, hắn tiếp tục ở cửa chờ.
Bên ngoài thực lạnh, Chử Thiếu Phong mặc không nhiều lắm, tay chân lạnh mất luôn cảm giác.
Nhưng hắn không cảm thấy có cái gì, trong lòng có cái ý niệm vẫn luôn nói với chính mình, chỉ cần chờ một chút, Lạc Phàm sẽ trở lại.
Không phải chỉ là một Lạc Phàm thôi sao?
Đến tận lúc này, anh ta vẫn chưa ý thức được, Lạc Phàm trong lòng Chử Thiếu Phong có bao nhiêu quan trọng.
Cho nên khi đột nhiên không kịp phòng bị ăn một cú từ Chử Thiếu Phong, anh ta khiếp sợ ngã trên mặt đất, sờ sờ khóe miệng chảy máu, muốn đứng dậy, kết quả lại nhận thêm một quyền nữa.
Chử Thiếu Phong cúi người, nắm lấy cổ áo anh ta tàn nhẫn hỏi: "Cậu đã nói gì với Lạc Phàm?"
Hứa Úy nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh lẽo trong đôi con ngươi làm anh ta run rẩy. Không phải chỉ là một Lạc Phàm sao? Anh ta thống khổ nhắm mắt lại, không thể ức chế nhớ đến thời niên thiếu, một Chử Thiếu Phong đối với anh ta luôn che chở có thừa, cùng với người đàn ông biểu tình lạnh nhạt trước mắt như hai người khác nhau.
Anh ta chua xót cười: "Tôi có thể nói gì với cậu ta?"
Chử Thiếu Phong lại không có thời gian nói chuyện khách khí với anh ta. Ông nội qua đời, Lạc Phàm rời đi, tất cả dồn dập đến chèn ép hắn muốn hỏng mất. Hắn biết Hứa Úy muốn gì, anh ta càng muốn, hắn càng phải đập nát cho anh ta xem.
"Hợp tác giữa Chử thị và Hứa gia, dừng lại ở đây."
Hắn lạnh lùng tuyên án tử hình cho Hứa Úy, sau đó buông tay đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống như đang nhìn một con kiến.
Trong đôi con ngươi kia không bao giờ còn chút ái mộ nào như năm đó nữa.
Hứa Úy nghe Chử Thiếu Phong nói, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên lắc lắc đầu, sau đó vươn tay níu lấy ống quần hắn, năn nỉ nói: "Thiếu Phong, anh nghe em giải thích, em thực sự không nói gì với Lạc Phàm cả......"
Hứa gia mấy năm gần đây kinh doanh không tốt, vốn là nhờ quan hệ hợp tác với Chử thị mà chống đỡ qua được. Hứa Úy lần này về nước, cho rằng có thể đối với Chử Thiếu Phong vung tay sai bảo, ai ngờ lại hại Hứa gia mất đi cọng rơm cứu mạng này.
Anh ta ở Hứa gia không phải con chính thất, từ nhỏ ở trước mặt gia chủ chưa từng được coi trọng, vốn định nương cơ hội này biểu hiện thật tốt lấy thời cơ lật mình, kết quả lại biến khéo thành vụng.
Chử Thiếu Phong nghe anh ta cầu xin, biểu tình trên mặt lại không hề tay đổi, chỉ là tiếp tục lạnh lùng nói: "Hứa Úy, tôi đã cho cậu cơ hội, là chính cậu hết lần này đến lần khác động vào điểm mấu chốt của tôi."
Vừa nói hắn vừa bước lùi lại, tránh khỏi níu kéo của Hứa Úy.
Chử Thiếu Phong lại nói: "Nếu sau này cậu lại đến tìm Lạc Phàm gây chuyện, lúc đó sẽ không chỉ là hai cú đấm đơn giản như vậy."
Dứt lời, hắn nhấc chân liền đi, không thèm quan tâm Hứa Úy ở phía sau.
Hứa Úy suy sụp ngồi trên đất, khóc đến khản cả tiếng. Lúc này anh ta mới biết được, người đàn ông này một khi để lộ bộ mặt tàn nhẫn là có bao nhiêu đáng sợ.
Chử Thiếu Phong rời đi, lập tức cho người đi khắp nơi tìm kiếm Lạc Phàm. Hắn sốt ruột gọi điện thoại cho Lạc Phàm, nhưng tất cả đều là đá trầm đáy bể, điện thoại cứ tút tút mà không ai tiếp. Hắn bực bội quăng mạnh điện thoại, xoa xoa ấn đường, đầu đau lợi hại.
Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội trở về trấn nhỏ quê nhà, ngày đó tuyết bắt đầu rơi, hai người bị đông lạnh run lẩy bẩy. Nhà ở quê đã được sửa sang lại, ngày thường mỗi tháng đều sẽ có người định kỳ đến quét tước, cho nên cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, hai anh em lau bàn ghế, rửa sạch nồi chén gáo bồn, sau đó bắt đầu nổi lửa nấu cơm.
Phòng ở không lớn, một phòng khách một phòng ngủ đơn giản. Khi còn nhỏ, Lạc Phàm một nhà năm người chen chúc trong phòng này, em gái ngủ cùng bà ngoại và mẹ, còn y cùng ông ngoại ngủ trên sàn phòng khách. Nghĩ đến mấy chuyện trước đây, Lạc Phàm cười cười, cười một lúc trước mắt đã trở nên mơ hồ.
Căn nhà đông người chen chúc nhau khi xưa, không biết từ khi nào chỉ còn lại y cùng Lạc Bội Bội.
Thời điểm ăn cơm chiều, Bội Bội uống chút rượu, sắc mặt ửng đỏ nói: "Ca, còn nhớ rõ trước kia không? Anh đưa em đi học, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã dậy nấu cơm, chăm sóc cả gia đình......"
"Còn phải giúp em làm bài tập." Lạc Phàm trên mặt hiện ra ý cười. "Em không chê ca ca lúc này đã thành đồ vô dụng là tốt rồi."
"Sao lại như vậy được." Lạc Bội Bội cũng cười cười, cô khẽ đưa tai cài tóc ra sau tai, thấp giọng nói: "Kỳ thật khi còn nhỏ em cũng từng oán trách, vì cái gì nhà chúng ta lại nghèo như vậy, có một người mẹ bị điên, một người cha không có trách nhiệm, cùng hai ông bà tuổi đã cao......"
Nói, cô lại tự rót thêm một chén.
"Bội Bội, em uống nhiều rồi." Lạc Phàm lại đè lại tay cô.
"Uống nhiều quá sao?" Lạc Bội Bội lắc lắc đầu, cười nói: "Lúc ấy, em luôn cảm thấy, mặc kệ bản thân đã nỗ lực thế nào cũng không thể giống như người khác, mặc quần áo đẹp, có sinh hoạt bình thường. Mọi người trong nhà đều là trói buộc của em. Thậm chí khi cùng bạn học đi ăn cơm, nhìn thấy ca đang làm việc ở tiệm cơm, em cũng không dám nói với người ta đây là ca ca mình."
Trên bàn cơm nhất thời có chút trầm mặc, Lạc Phàm trầm ngâm nói: "Cho nên khi tốt nghiệp xong, em không nói một tiếng đã bỏ đi?"
Gật gật đầu, Lạc Bội Bội không dám nhìn thẳng vào mắt Lạc Phàm, chỉ dùng sức nắm lấy tay y, thanh âm run rẩy nói: "Ca, trước đây em thực sự rất ích kỷ, lúc này lại cho phép em ích kỷ thêm một lần...... Hứa với em, kết thúc với Chử Thiếu Phong đi..."
Lăn lộn mấy năm trong giới giải trí, Lạc Bội Bội hiểu rõ người nhà có bao nhiêu quan trọng. Cô thực sự không bao giờ muốn một lần nữa nghe được tin thân nhân qua đời.
Huống chi, cô chỉ còn lại một người thân duy nhất là Lạc Phàm.
Lạc Phàm cùng Chử Thiếu Phong ở bên nhau, luôn là thương tích chồng chất. Cô biết sớm muộn gì cũng có một ngày Chử Thiếu Phong sẽ hại chết ca ca của cô, chi bằng thừa dịp này rời đi, cùng Chử Thiếu Phong hoàn toàn kết thúc.
Lạc Phàm sửng sốt, y không biết Lạc Bội Bội lại luôn lo lắng chuyện này.
Y trấn an nói: "Yên tâm đi, ca cùng Chử Thiếu Phong sẽ không lại có khả năng."
Mặc kệ là thật hay là giả, nghe câu hứa hẹn đó, Lạc Bội Bội uống say mơ màng rốt cuộc cảm thấy an tâm, gục xuống bàn ngủ. Lạc Phàm thấy thế, chua xót cười.
Bên ngoài bông tuyết còn đuổi theo nhau mà rơi xuống, có thể tưởng tượng, sáng mai khi đẩy ra cửa sổ sẽ là cảnh đẹp như thế nào.
Trận tuyết lớn bao trùm trấn nhỏ già nua.
Lạc Phàm ra ngoài mua đồ ăn trở về, thuận tay cầm theo số báo mới nhất.
Làm cơm sáng xong xuôi, y gọi muội muội còn đang ngủ nướng dậy ăn cơm. Lạc Bội Bội duỗi cái eo lười, sờ sờ di động bên mép giường, khởi động máy, nhìn dãy dài cuộc gọi nhỡ, yên lặng đem số người kia kéo vào sổ đen.
Thuận tiện lại ngồi kiểm tra hòm thư, công việc thì không có mấy, nhưng có một phần thư mời được gửi tới từ nửa tháng trước làm cô sửng sốt.
A trung (trường trung học A) kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường, mời Lạc Bội Bội tới tham dự và đọc diễn văn.
Lạc Bội Bội tuy rằng thời đi học thành tích không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì năm đó cũng thi đậu A trung, sau khi tốt nghiệp còn trở thành minh tinh, cũng được coi như là điểm sáng nổi trội so với bạn cùng trường.
Cô lê dép loẹt quẹt đi tới phòng khách, nói với Lạc Phàm: "Kỷ niệm ngày thành lập A trung, ca có muốn đi cùng em không?"
"Khi nào?"
"Thứ Tư tuần tới."
"Được." Lạc Phàm cầm chén đũa đưa cho Lạc Bội Bội, cơm sáng là một chén mỳ trứng gà. "Mau đi đánh răng rửa mặt."
"Trường học còn mời em phát biểu, đọc diễn văn đó."
"Không tồi, có tiền đồ." Lạc Phàm cười cười, cố ý nói giống như bậc bề trên.
Lạc Bội Bội xoay người vào buồng vệ sinh rửa mặt, Lạc Phàm một bên ăn mì, một bên cầm tờ báo mới lấy về lật xem. Khi nhìn thấy trên báo dùng cả một trang đưa tin Chử lão gia tử qua đời, y ngây ngẩn cả người.
Nhìn thời gian được ghi trên báo, đúng là đêm Chử Thiếu Phong rời đi, tâm Lạc Phàm trầm xuống.
Đây là nguyên nhân khiến Chử Thiếu Phong không nói câu gì đã rời đi sao? Có thứ gì trong đầu y cực nhanh lướt qua, nghĩ đến lời ngày đó hắn nói với y, đầu y có chút ẩn ẩn đau. Không dám nghĩ tiếp nữa, y vo tờ báo trong tay thành một cục, ném vào thùng rác, sợ Bội Bội nhìn thấy.
Hai anh em chờ ở quê mấy ngày, đến khi tuyết ngừng mới thương lượng chuyện về thăm A trung.
A trung nằm ở Phong Thành, huynh muội hai người đơn giản chuẩn bị một va li đựng quần áo hàng ngày, mua vé xe ngày thứ ba chuẩn bị đi Phong Thành.
Từ trấn nhỏ tới Phong Thành cũng chỉ mất ba giờ, cùng ngày là có thể tới nơi.
Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội đứng ở cửa nhà ga, Lạc Bội Bội cảm thấy có chút khát, liền đi mua nước uống, Lạc Phàm đứng tại chỗ chờ cô.
Nhà ga rất đông, bất kỳ ai cũng có khả năng lướt qua nhau.
Lạc Phàm nghe thấy Lạc Bội Bội gọi mình, vì vậy xoay người sang chỗ khác, cách một biển người, y không có thấy một hình bóng quen thuộc đi qua chỗ y.
Lạc Phàm tiếp nhận nước từ Lạc Bội Bội, hai người cùng nhau vào nhà ga.
Tiết trời vẫn có chút lạnh, thổi phù làn hơi cũng có thể làm trước mắt trở nên mờ mịt.
Chử Thiếu Phong xuống xe, chà xát chà xát đôi tay đông lạnh đến đỏ, hắn đi về phía trước, xuyên qua đám người ồn ào nhốn nháo, nện bước kiên định, ánh mắt minh xác, lại không biết, có vài người chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy.
Tra được tung tích Lạc Phàm, hắn mã bất đình đề vội vàng đuổi theo.
Trấn nhỏ này hắn không quá quen thuộc, lái xe hướng đến nhà Lạc Phàm lại bị chặn giữa đường. Đường quá nhỏ, xe lại quá nhiều. Tính ra thì số lượng xe này cũng chẳng kém xe cộ ở đường thành thị lớn là bao.
Chử Thiếu Phong sớm đã lòng nóng như lửa đốt, hắn sợ chính mình tới trễ một bước thôi, Lạc Phàm sẽ lại chạy mất.
Chờ xe chạy đến dưới lầu nhà Lạc Phàm, hắn nhìn địa chỉ trong tay, xác nhận không sai, bước nhanh lên lầu. Nhà lầu thực cũ nát, lối đi nhỏ ngay cả đèn cũng không có. Lúc này đã vào đêm, Chử Thiếu Phong đứng ở trước cửa nhà Lạc Phàm, sửa sang lại quần áo bị nắm đến nhăn nhúm, khẩn trương lại thấp thỏm mà nâng tay, gõ vang cửa phòng.
Nhưng hắn gõ thật lâu, trước sau vẫn không có người tới mở cửa.
Chử Thiếu Phong ngây ngẩn cả người, lại chưa từ bỏ ý định mà gọi tên Lạc Phàm, như cũ không ai đáp lời
Là đi ra ngoài sao? Chử Thiếu Phong nghĩ, liền dựa vào trên cửa, nếu là đi ra ngoài, như vậy sớm hay muộn cũng sẽ trở về.
Hắn cười cười, canh giữ ở cửa không chịu rời đi.
Hàng xóm ra ngoài nhìn thấy có người lạ đứng trước cửa nhà Lạc gia, hoảng sợ, đi qua hỏi: "Anh tìm ai vậy?"
Chử Thiếu Phong nói: "Xin hỏi bác có biết người nhà này đi đâu rồi không?"
Hàng xóm biết Lạc Bội Bội là đương đại minh tinh, ngày thường luôn có vài người chạy đến hỏi đông hỏi tây hòng moi tin, sợ Chử Thiếu Phong cũng giống những người đó, bà liền nói: "Người nhà này mấy năm trước sớm dọn đi rồi, chưa từng thấy trở về."
Trước đó vài ngày Lạc Bội Bội trở về, còn cố ý đánh tiếng dặn dò bà, ai tới hỏi cũng cứ nói họ chuyển đi rồi.
Chử Thiếu Phong biết nguồn tin của mình không có khả năng sai lầm, lại nhìn vị hàng xóm ánh mắt né tránh, khẳng định là nói dối. Có điều hắn cũng không ép buộc, chỉ nói: "Cám ơn."
Hàng xóm trở về, hắn tiếp tục ở cửa chờ.
Bên ngoài thực lạnh, Chử Thiếu Phong mặc không nhiều lắm, tay chân lạnh mất luôn cảm giác.
Nhưng hắn không cảm thấy có cái gì, trong lòng có cái ý niệm vẫn luôn nói với chính mình, chỉ cần chờ một chút, Lạc Phàm sẽ trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook