Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
-
Chương 179
“Lâu rồi lão viện trưởng không có liên lạc với chúng ta.”
Sissian thăm dò nói.
Ông ta không muốn phỏng đoán của mình là đúng, nhưng sự thật như đang đi theo một hướng mà ông ta không thể hiểu được.
Siorde đặt bút lông vũ trong tay xuống rồi hỏi: “Lương thực của chúng ta còn lại mấy ngày?”
Lão ta lảng tránh chủ đề này. Sissian rầu rĩ suy nghĩ rồi trả lời: “Quân đội biên giới có thể ráng được một tuần, còn những người khác… chúng ta đã hết lúa mì và trứng cho binh lính. Các sĩ quan đang bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo, thưa bệ hạ.”
“Đi thôi, đi nghe các quý ngài của chúng ta có cao kiến gì.”
Siorde bình thản nói.
Trong phòng chỉ huy tác chiến của Thánh quân, chỉ huy của Thánh quân biên giới, tướng quân Vila là người phương Bắc điển hình của eo biển Abys, đang tức giận tranh cãi với các sĩ quan của Thánh quân trên biển. Giọng của bọn họ lớn đến mức cách xa hàng trăm mét cũng nghe được, các sĩ quan Thánh quân trên biển chỉ trích Thánh quân biên giới tàng trữ vật tư.
“Thượng Đế trên cao, ai mà không biết chuyện gì đã xảy ra với thương đội vận chuyển biên giới? Mười thùng rượu đỏ từ lúc xuất phát đến khi đến nơi, mà còn lại được một thùng thì đã cảm ơn trời đất rồi!”
“Vậy ta cũng có thể nhân danh Thượng Đế mà thề, chín thùng rượu vang đỏ kia có một giọt vào miệng bọn ta, bọn ta lập tức xuống Địa Ngục!” Tướng quân Vila gầm lên như sư tử, cổ ông ta đỏ bừng, thở hổn hển, hai tay đập mạnh xuống bàn: “Bọn ta đi vòng qua dòng chảy xiết của biển Bắc, mạo hiểm bị cá voi khổng lồ nuôt chửng, giúp mấy ông vận chuyển trứng và yến mạch từ Abyss đến Legrand chết tiệt này. Giờ thì hay quá, mấy ông lại chỉ trích bọn ta không đủ tận tâm tận lực? Chẳng lẽ bọn ta vừa phong tỏa đường thủy của thành Yorin, vừa quay đầu chiến đấu với Blaise để chiếm bến cảng à? Sao mấy ông không mong bọn ta có thể làm cho bò đực sinh con, đá sắt nở hoa?”
“Binh lính của bọn ta đã ráng tìm ra hạt giống có thể ăn được từ đống phân, còn mấy ông vẫn còn yến mạch để nuôi ngựa của sĩ quan.” Sĩ quan trên biển nổi giận đùng đùng, binh lính ẩu đả đều là thuộc hạ của ông ta: “Lương thực của mấy ông đủ đến mức để nuôi ngựa, nếu là đồng minh vậy thì không nên trơ mắt nhìn đồng minh chết đói chứ.”
“Chúng ta là đồng minh, nhưng không có luật hay quy tắc nào quy định rằng bọn ta phải trở thành bảo mẫu của đồng minh.” Tướng quân Vila đáp trả, cay nghiệt hỏi: “Chẳng lẽ còn cần bọn ta đút sữa vào miệng mấy ông à?”
“Thượng Đế dạy các ông tình anh em.”
Rèm lều được vén lên, giáo hoàng Siorde bước vào, giọng điệu điềm tĩnh hiền hòa, mọi người dẹp bỏ tranh cãi, đứng dậy hành lễ với Siorde.
Tướng quân Vila phát hiện, khi giáo hoàng Siorde xuất hiện, không khí giương cung bạt kiếm mà ông ta khổ tâm tạo ra đã tan biến. Ông ta cảm thấy bất an, cướp lời trước các sĩ quan trên biển: “Không phải các nước biên giới không muốn vươn tay giúp đỡ đồng minh thân như anh em, nhưng ngài cũng biết bản tính dân thường ở biên giới bọn ta rất ngoan cố, nếu thấy bọn ta chia lương thực cho người khác, ta lo lắng sẽ có chuyện xảy ra.”
Một con cáo xảo quyệt lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Các sĩ quan của Thánh quân trên biển chửi thầm trong bụng, cuối cùng bọn họ cũng hiểu Thánh quân biên giới bày ra cái điệu bộ đó là định làm gì rồi.
Trong ba đội Thánh quân thì thánh quân biên giới bước lên chiến trường muộn nhất, cũng là đội quân chuẩn bị lâu nhất. Thời gian bọn họ tham chiến còn rất ngắn, chưa kể đến lương thực đến từ Blaise có bị bọn họ ăn chặn hay không, chỉ riêng lương thực các nước biên giới chuẩn bị, có lẽ lúc này còn rất nhiều lương thực trong tay bọn họ —— ít nhất cũng không chật vật như các đội Thánh quân khác.
Bọn họ gióng trống khua chiêng như vậy, là muốn cò kè mặc cả với giáo hoàng, với mọi người.
Nếu như tin tức từ người Legrand là chính xác, vậy thì giờ Vịnh Thánh Linh của Thánh Đình đã bị phá hủy, đế quốc Thần Thánh hùng mạnh mất trái tim Vịnh Thánh Linh, lại bị Ferri III giáng một đòn mạnh, hào quang tiêu tan như phù dung sớm nở tối tàn. Liên minh Nội Hải Vô Vọng và liên minh Abyss của các nước nhỏ đã bị xóa sổ vì trận chiến ở Đông Nam. Legrand là kẻ thù của thế giới, tuy cho đến nay nó vẫn chưa bị đánh chiếm, nhưng cũng bị chiến tranh ăn mòn sâu sắc, tổn hại nặng nề.
Trong cuộc chiến này tất cả quốc gia và thế lực hùng mạnh trên thế giới đều đã cạn kiệt sức lực và tổn hại đến căn cơ, các anh hùng thì đã suy kiệt.
Đây là cơ hội để các nước biên giới trỗi dậy.
Lương thực là sức mạnh của bọn họ, bọn họ muốn tranh giành quyền chủ đạo trong cuộc chiến.
Đám tham lam chết tiệt này.
“Miễn là chư vị không quên mục đích ban đầu của cuộc chiến, Thượng Đế sẽ phù hộ chúng ta giành được thắng lợi cuối cùng.”
Siorde trả lời.
“Mộ đạo cũng không khiến cho binh lính của bọn ta no bụng.”
Tướng quân Vila nói, ông ta liếc nhìn các sĩ quan của Thánh quân trên biển.
“Không có lương thực, binh lính của bọn ta không thể chiến đấu.” Dù các sĩ quan của Thánh quân trên biển không cam lòng, nhưng vẫn đột ngột lên tiếng thay đổi ý kiến, ai cũng không muốn cuộc chiến tranh này kết thúc như vậy, nhất là bọn họ chỉ cần đánh chiếm được thành Yorin là có thể giải quyết dứt khoát tình huống trước mắt.
“Thần phù hộ chúng ta bằng kỳ tích của ngài.”
“Kỳ tích có bao gồm việc cho chúng ta lương thực không?” Tướng quân Vila không khỏi có chút gay gắt hỏi, ông ta đang suy nghĩ về tin tức mà mình nhận được từ Legrand, Thánh Đình bị hủy diệt, tình hình của đế quốc Thần Thánh cũng không khá hơn chút nào. Đây đúng là cơ hội trời ban, mà một giáo hoàng, mất Thánh Thành của mình, lão ta có thể làm gì đây?
“Bao gồm.”
Siorde bình tĩnh trả lời.
Thoạt đầu không ai hiểu lão ta đang nói gì, nhưng ngay sau đó bọn họ nhận ra Siorde đáp lại thứ gì, ai nấy cũng đều nhìn lão ta với vẻ mặt kinh ngạc.
…
“Trên mảnh đất cằn cỗi ấy, con người khát, đói và chết dần chết mòn. Thế là Thượng Đế đã làm cho lúa mọc lên trên đất, biến nước sông thành rượu ngon, đưa chiên con thanh khiết đến trước mặt nhân loại. Nó rộng lượng nhân từ như người cha, nhưng cũng rất uy nghiêm thể hiện những kỳ tích của thần.”
Bá tước Vori đi cùng quốc vương trên tòa tháp cao nhất của tòa thành, theo dõi những gì xảy ra bên ngoài thành phố qua kính của các phù thủy, khẽ đọc lên những lời trong sách thánh.
Đó là một câu chuyện cổ trong sách thánh, nói về việc thần rao truyền vinh quang của ngài giữa các quốc gia, kỳ tích của ngài giữa các dân tộc. Thần dựng nên uy quyền và hình tượng của ngài bằng những kỳ tích mà ngài đã tạo ra, những kỳ tích này tạo nên ấn tượng của con người về thần. Giờ đây, kỳ tích được mô tả trong sách thánh lại tái hiện.
Ở vùng đất rộng mênh mông bên ngoài thành Yorin, lúa trái mùa lại mọc lên khỏi đất. Thánh quân lấy nước từ nhánh sông Doma, đổ nước vào thùng, lập tức biến thành rượu vang đỏ tinh khiết thơm ngon. Mọi thứ xảy ra bên ngoài thành Yorin giống như những gì được kể lại trong sách thánh, Siorde đội mũ ba tầng đi qua đồng bằng, các binh sĩ quỳ rạp xuống đất, rập đầu lạy với lão ta, dĩ nhiên đã coi lão ta thành hóa thân của thần.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Bá tước Vori kìm lòng không đặng tự lẩm bẩm.
“Chẳng phải vương quốc của các vị thần đã đóng rồi sao?”
Quốc vương bình tĩnh trả lời.
Bá tước Vori là một người phàm, suy đoán về chuyện xưa của các vị thần đã đạt đến đỉnh cao mà một người phàm có thể làm. Nhưng, chung quy vẫn bị nhận thức của người phàm hạn chế, khó có thể hiểu sâu hơn về các vị thần. Thật ra, nếu kế hoạch của Thượng Đế thành công, thần phục sinh tại thế gian, thì điều đầu tiên thần sẽ làm là chôn vùi vương quốc của các vị thần và biến mình thành thần linh duy nhất tại thế gian.
Sức mạnh của thần cùng một nhịp thở với tôn danh của bọn họ, mà Thượng Đế gửi gắm bản thân vào lịch sử bằng cách bóp méo lịch sử thì quyền năng của thần gắn liền chặt chẽ với người phàm. “Cha” trong giáo lý chỉ ra khái niệm này, rằng thần là Đấng Tạo Hóa và là Cha của tất cả người phàm. Giáo lý này trực tiếp tỏ rõ mục đích của thần, thần đã cắm rễ bản thân vào tín ngưỡng của người phàm, từ đó tái tạo lại nguồn ức mạnh của thần.
Thượng Đế đã tự tách mình ra khỏi dòng dõi của các cựu thần, mà bằng cách này, ngài đã tái tạo lại vị cách và quyền lực của mình.
(*) 位格: Vị cách là trạng thái cơ bản hay thực thể cơ bản và là thực tại cơ sở nâng đỡ vạn vật. Trong chủ nghĩa tân Platon (Neoplatonism), triết gia Plotinus đã giải thích được vị cách của linh hồn, trí tính và cái đơn tử. Nói sơ qua cho dễ hiểu là thực thể có nhiều tên gọi nhưng chỉ về một người, thần, thứ…
Ngài trở thành thần của người phàm, mà nhân gian chính là Thần quốc của ngài.
Nếu kế hoạch thành công, thì ngài không cần vương quốc của các vị thần. Đây cũng là lý do tại sao Thượng Đế có thể không hề cố kỵ mà phản bội các vị thần trong thời đại truyền thuyết, dốc hết sức để đẩy vương quốc của các vị thần mãi mãi phủ bụi.
Bản thân kế hoạch của Thượng Đế không hề sai lầm, sau khi Thánh Đình trở thành tôn giáo phổ quát, có thể nói mục tiêu của Ngài đã đạt được hơn phân nửa. Chỉ có điều, ngài đã tính sai tham vọng của nhân loại, kẻ vô luân có thể phản bội lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.
Sau khi Vịnh Thánh Linh Thánh Đình bị phá hủy, ý thức của Thượng Đế hạ xuống đã tiêu tan. Hoàng hôn của các vị thần rốt cuộc đã đến, thần linh cuối cùng xưa kia có ý đồ đạt được cuộc sống mới đã rời khỏi võ đài lịch sử, mà quyền lực của ngài đã bị người phát ngôn ở nhân gian đánh cắp.
Hiện tại, Siorde là vua của các vị thần, vị thần hành tẩu ở nhân gian.
Trong một ngàn năm tất cả tín ngưỡng của mọi người đối với sách thánh và Thánh Đình đã ngưng tụ thành sức mạnh của lão ta. Ở một mức độ nào đó thì đóng cổng vương quốc của các vị thần lại trợ giúp cho lão ta. Nhưng Legrand nhất định phải đóng cánh cổng vương quốc của các vị thần, cũng như Siorde phải bịt kín khe hở giữa Địa Ngục và nhân gian bằng bất cứ giá nào.
“Hiện tại, khoảng cách để trở thành ‘vua của thế gian’ trong lời tiên tri, lão ta chỉ còn một bước cuối cùng.”
Gió thổi dữ dội trên tháp, quốc vương nhìn chăm chú Siolde được hàng ngàn người tôn kính, nói với người đã nhìn mình từ phía xa.
—— thế gian sẽ không tồn tại hai vị vua, trong hai quân vương định sẵn sẽ có một vị phải chết.
Trên ngai vàng, chỉ có một người chiến thắng.
Sissian thăm dò nói.
Ông ta không muốn phỏng đoán của mình là đúng, nhưng sự thật như đang đi theo một hướng mà ông ta không thể hiểu được.
Siorde đặt bút lông vũ trong tay xuống rồi hỏi: “Lương thực của chúng ta còn lại mấy ngày?”
Lão ta lảng tránh chủ đề này. Sissian rầu rĩ suy nghĩ rồi trả lời: “Quân đội biên giới có thể ráng được một tuần, còn những người khác… chúng ta đã hết lúa mì và trứng cho binh lính. Các sĩ quan đang bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo, thưa bệ hạ.”
“Đi thôi, đi nghe các quý ngài của chúng ta có cao kiến gì.”
Siorde bình thản nói.
Trong phòng chỉ huy tác chiến của Thánh quân, chỉ huy của Thánh quân biên giới, tướng quân Vila là người phương Bắc điển hình của eo biển Abys, đang tức giận tranh cãi với các sĩ quan của Thánh quân trên biển. Giọng của bọn họ lớn đến mức cách xa hàng trăm mét cũng nghe được, các sĩ quan Thánh quân trên biển chỉ trích Thánh quân biên giới tàng trữ vật tư.
“Thượng Đế trên cao, ai mà không biết chuyện gì đã xảy ra với thương đội vận chuyển biên giới? Mười thùng rượu đỏ từ lúc xuất phát đến khi đến nơi, mà còn lại được một thùng thì đã cảm ơn trời đất rồi!”
“Vậy ta cũng có thể nhân danh Thượng Đế mà thề, chín thùng rượu vang đỏ kia có một giọt vào miệng bọn ta, bọn ta lập tức xuống Địa Ngục!” Tướng quân Vila gầm lên như sư tử, cổ ông ta đỏ bừng, thở hổn hển, hai tay đập mạnh xuống bàn: “Bọn ta đi vòng qua dòng chảy xiết của biển Bắc, mạo hiểm bị cá voi khổng lồ nuôt chửng, giúp mấy ông vận chuyển trứng và yến mạch từ Abyss đến Legrand chết tiệt này. Giờ thì hay quá, mấy ông lại chỉ trích bọn ta không đủ tận tâm tận lực? Chẳng lẽ bọn ta vừa phong tỏa đường thủy của thành Yorin, vừa quay đầu chiến đấu với Blaise để chiếm bến cảng à? Sao mấy ông không mong bọn ta có thể làm cho bò đực sinh con, đá sắt nở hoa?”
“Binh lính của bọn ta đã ráng tìm ra hạt giống có thể ăn được từ đống phân, còn mấy ông vẫn còn yến mạch để nuôi ngựa của sĩ quan.” Sĩ quan trên biển nổi giận đùng đùng, binh lính ẩu đả đều là thuộc hạ của ông ta: “Lương thực của mấy ông đủ đến mức để nuôi ngựa, nếu là đồng minh vậy thì không nên trơ mắt nhìn đồng minh chết đói chứ.”
“Chúng ta là đồng minh, nhưng không có luật hay quy tắc nào quy định rằng bọn ta phải trở thành bảo mẫu của đồng minh.” Tướng quân Vila đáp trả, cay nghiệt hỏi: “Chẳng lẽ còn cần bọn ta đút sữa vào miệng mấy ông à?”
“Thượng Đế dạy các ông tình anh em.”
Rèm lều được vén lên, giáo hoàng Siorde bước vào, giọng điệu điềm tĩnh hiền hòa, mọi người dẹp bỏ tranh cãi, đứng dậy hành lễ với Siorde.
Tướng quân Vila phát hiện, khi giáo hoàng Siorde xuất hiện, không khí giương cung bạt kiếm mà ông ta khổ tâm tạo ra đã tan biến. Ông ta cảm thấy bất an, cướp lời trước các sĩ quan trên biển: “Không phải các nước biên giới không muốn vươn tay giúp đỡ đồng minh thân như anh em, nhưng ngài cũng biết bản tính dân thường ở biên giới bọn ta rất ngoan cố, nếu thấy bọn ta chia lương thực cho người khác, ta lo lắng sẽ có chuyện xảy ra.”
Một con cáo xảo quyệt lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Các sĩ quan của Thánh quân trên biển chửi thầm trong bụng, cuối cùng bọn họ cũng hiểu Thánh quân biên giới bày ra cái điệu bộ đó là định làm gì rồi.
Trong ba đội Thánh quân thì thánh quân biên giới bước lên chiến trường muộn nhất, cũng là đội quân chuẩn bị lâu nhất. Thời gian bọn họ tham chiến còn rất ngắn, chưa kể đến lương thực đến từ Blaise có bị bọn họ ăn chặn hay không, chỉ riêng lương thực các nước biên giới chuẩn bị, có lẽ lúc này còn rất nhiều lương thực trong tay bọn họ —— ít nhất cũng không chật vật như các đội Thánh quân khác.
Bọn họ gióng trống khua chiêng như vậy, là muốn cò kè mặc cả với giáo hoàng, với mọi người.
Nếu như tin tức từ người Legrand là chính xác, vậy thì giờ Vịnh Thánh Linh của Thánh Đình đã bị phá hủy, đế quốc Thần Thánh hùng mạnh mất trái tim Vịnh Thánh Linh, lại bị Ferri III giáng một đòn mạnh, hào quang tiêu tan như phù dung sớm nở tối tàn. Liên minh Nội Hải Vô Vọng và liên minh Abyss của các nước nhỏ đã bị xóa sổ vì trận chiến ở Đông Nam. Legrand là kẻ thù của thế giới, tuy cho đến nay nó vẫn chưa bị đánh chiếm, nhưng cũng bị chiến tranh ăn mòn sâu sắc, tổn hại nặng nề.
Trong cuộc chiến này tất cả quốc gia và thế lực hùng mạnh trên thế giới đều đã cạn kiệt sức lực và tổn hại đến căn cơ, các anh hùng thì đã suy kiệt.
Đây là cơ hội để các nước biên giới trỗi dậy.
Lương thực là sức mạnh của bọn họ, bọn họ muốn tranh giành quyền chủ đạo trong cuộc chiến.
Đám tham lam chết tiệt này.
“Miễn là chư vị không quên mục đích ban đầu của cuộc chiến, Thượng Đế sẽ phù hộ chúng ta giành được thắng lợi cuối cùng.”
Siorde trả lời.
“Mộ đạo cũng không khiến cho binh lính của bọn ta no bụng.”
Tướng quân Vila nói, ông ta liếc nhìn các sĩ quan của Thánh quân trên biển.
“Không có lương thực, binh lính của bọn ta không thể chiến đấu.” Dù các sĩ quan của Thánh quân trên biển không cam lòng, nhưng vẫn đột ngột lên tiếng thay đổi ý kiến, ai cũng không muốn cuộc chiến tranh này kết thúc như vậy, nhất là bọn họ chỉ cần đánh chiếm được thành Yorin là có thể giải quyết dứt khoát tình huống trước mắt.
“Thần phù hộ chúng ta bằng kỳ tích của ngài.”
“Kỳ tích có bao gồm việc cho chúng ta lương thực không?” Tướng quân Vila không khỏi có chút gay gắt hỏi, ông ta đang suy nghĩ về tin tức mà mình nhận được từ Legrand, Thánh Đình bị hủy diệt, tình hình của đế quốc Thần Thánh cũng không khá hơn chút nào. Đây đúng là cơ hội trời ban, mà một giáo hoàng, mất Thánh Thành của mình, lão ta có thể làm gì đây?
“Bao gồm.”
Siorde bình tĩnh trả lời.
Thoạt đầu không ai hiểu lão ta đang nói gì, nhưng ngay sau đó bọn họ nhận ra Siorde đáp lại thứ gì, ai nấy cũng đều nhìn lão ta với vẻ mặt kinh ngạc.
…
“Trên mảnh đất cằn cỗi ấy, con người khát, đói và chết dần chết mòn. Thế là Thượng Đế đã làm cho lúa mọc lên trên đất, biến nước sông thành rượu ngon, đưa chiên con thanh khiết đến trước mặt nhân loại. Nó rộng lượng nhân từ như người cha, nhưng cũng rất uy nghiêm thể hiện những kỳ tích của thần.”
Bá tước Vori đi cùng quốc vương trên tòa tháp cao nhất của tòa thành, theo dõi những gì xảy ra bên ngoài thành phố qua kính của các phù thủy, khẽ đọc lên những lời trong sách thánh.
Đó là một câu chuyện cổ trong sách thánh, nói về việc thần rao truyền vinh quang của ngài giữa các quốc gia, kỳ tích của ngài giữa các dân tộc. Thần dựng nên uy quyền và hình tượng của ngài bằng những kỳ tích mà ngài đã tạo ra, những kỳ tích này tạo nên ấn tượng của con người về thần. Giờ đây, kỳ tích được mô tả trong sách thánh lại tái hiện.
Ở vùng đất rộng mênh mông bên ngoài thành Yorin, lúa trái mùa lại mọc lên khỏi đất. Thánh quân lấy nước từ nhánh sông Doma, đổ nước vào thùng, lập tức biến thành rượu vang đỏ tinh khiết thơm ngon. Mọi thứ xảy ra bên ngoài thành Yorin giống như những gì được kể lại trong sách thánh, Siorde đội mũ ba tầng đi qua đồng bằng, các binh sĩ quỳ rạp xuống đất, rập đầu lạy với lão ta, dĩ nhiên đã coi lão ta thành hóa thân của thần.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Bá tước Vori kìm lòng không đặng tự lẩm bẩm.
“Chẳng phải vương quốc của các vị thần đã đóng rồi sao?”
Quốc vương bình tĩnh trả lời.
Bá tước Vori là một người phàm, suy đoán về chuyện xưa của các vị thần đã đạt đến đỉnh cao mà một người phàm có thể làm. Nhưng, chung quy vẫn bị nhận thức của người phàm hạn chế, khó có thể hiểu sâu hơn về các vị thần. Thật ra, nếu kế hoạch của Thượng Đế thành công, thần phục sinh tại thế gian, thì điều đầu tiên thần sẽ làm là chôn vùi vương quốc của các vị thần và biến mình thành thần linh duy nhất tại thế gian.
Sức mạnh của thần cùng một nhịp thở với tôn danh của bọn họ, mà Thượng Đế gửi gắm bản thân vào lịch sử bằng cách bóp méo lịch sử thì quyền năng của thần gắn liền chặt chẽ với người phàm. “Cha” trong giáo lý chỉ ra khái niệm này, rằng thần là Đấng Tạo Hóa và là Cha của tất cả người phàm. Giáo lý này trực tiếp tỏ rõ mục đích của thần, thần đã cắm rễ bản thân vào tín ngưỡng của người phàm, từ đó tái tạo lại nguồn ức mạnh của thần.
Thượng Đế đã tự tách mình ra khỏi dòng dõi của các cựu thần, mà bằng cách này, ngài đã tái tạo lại vị cách và quyền lực của mình.
(*) 位格: Vị cách là trạng thái cơ bản hay thực thể cơ bản và là thực tại cơ sở nâng đỡ vạn vật. Trong chủ nghĩa tân Platon (Neoplatonism), triết gia Plotinus đã giải thích được vị cách của linh hồn, trí tính và cái đơn tử. Nói sơ qua cho dễ hiểu là thực thể có nhiều tên gọi nhưng chỉ về một người, thần, thứ…
Ngài trở thành thần của người phàm, mà nhân gian chính là Thần quốc của ngài.
Nếu kế hoạch thành công, thì ngài không cần vương quốc của các vị thần. Đây cũng là lý do tại sao Thượng Đế có thể không hề cố kỵ mà phản bội các vị thần trong thời đại truyền thuyết, dốc hết sức để đẩy vương quốc của các vị thần mãi mãi phủ bụi.
Bản thân kế hoạch của Thượng Đế không hề sai lầm, sau khi Thánh Đình trở thành tôn giáo phổ quát, có thể nói mục tiêu của Ngài đã đạt được hơn phân nửa. Chỉ có điều, ngài đã tính sai tham vọng của nhân loại, kẻ vô luân có thể phản bội lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.
Sau khi Vịnh Thánh Linh Thánh Đình bị phá hủy, ý thức của Thượng Đế hạ xuống đã tiêu tan. Hoàng hôn của các vị thần rốt cuộc đã đến, thần linh cuối cùng xưa kia có ý đồ đạt được cuộc sống mới đã rời khỏi võ đài lịch sử, mà quyền lực của ngài đã bị người phát ngôn ở nhân gian đánh cắp.
Hiện tại, Siorde là vua của các vị thần, vị thần hành tẩu ở nhân gian.
Trong một ngàn năm tất cả tín ngưỡng của mọi người đối với sách thánh và Thánh Đình đã ngưng tụ thành sức mạnh của lão ta. Ở một mức độ nào đó thì đóng cổng vương quốc của các vị thần lại trợ giúp cho lão ta. Nhưng Legrand nhất định phải đóng cánh cổng vương quốc của các vị thần, cũng như Siorde phải bịt kín khe hở giữa Địa Ngục và nhân gian bằng bất cứ giá nào.
“Hiện tại, khoảng cách để trở thành ‘vua của thế gian’ trong lời tiên tri, lão ta chỉ còn một bước cuối cùng.”
Gió thổi dữ dội trên tháp, quốc vương nhìn chăm chú Siolde được hàng ngàn người tôn kính, nói với người đã nhìn mình từ phía xa.
—— thế gian sẽ không tồn tại hai vị vua, trong hai quân vương định sẵn sẽ có một vị phải chết.
Trên ngai vàng, chỉ có một người chiến thắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook