Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
-
Chương 172
“Bọn thần phải cảm ơn bệ hạ vì tất cả thông tin mà ngài đã cung cấp cho bọn thần suốt thời gian bận rộn của ngài.” Bá tước Vori mở ra cái rương mang theo bên người, ông đội mưa tiến đến, chiếc hộp gỗ sơn mài này đảm bảo rằng những tập tài liệu quý giá được cất giữ trong đó không bị hư hại: “Ngài đã cho bọn thân thấy một góc thời đại của các vị thần, điều chỉnh hướng nghiên cứu của bọn thần.”
Quốc vương khẽ gật đầu.
Sau khi dần khôi phục ký ức, cậu giấu tên viết ra một số chuyện mình đã từng trải qua từ quan điểm khách quan, sau đó giao cho người treo kiếm.
“Theo như ngài nói, trong thời đại của các vị thần, tên của các vị thần tương ứng với quyền lực của bọn họ, các vị thần nắm giữ những sức mạnh khác nhau. Nhưng chỉ có một quyền lực trống rỗng, đó là quyền lực tượng trưng cho ‘vua’. Ngài cho rằng vào lúc đó các vị thần vì tranh đoạt quyền lực ‘vua’ này mà chém giết lẫn nhau, Địa Ngục cũng thực sự tham gia, nhân loại thì bị cuốn theo.”
“Bọn thần tạm thời gọi khoảng thời gian này là ‘kỷ nguyên phân tranh’.”
“Đất nước đầu tiên của nhân loại được thành lập trong thời đại này.”
Quốc vương bình tĩnh nói.
Trước khi gia tộc Tường Vi thành lập đế quốc, nhân loại là chủng tộc thấp hèn nhất trên thế giới thời đó, là đồ ăn của ác long, là nô lệ của thần linh và bầy ma. Dù lúc ấy tồn tại nhà giả kim nhận được sức mạnh từ các vị thần, thì cũng không thể thay đổi được sự thật này. Nhân loại bây giờ không bao giờ biết được kiếp sống của nhân loại trước đây ra sao.
Nhưng quốc vương biết.
Chỉ cần nhắm mắt lại, những bóng người gầy gò vàng vọt sẽ lần lượt hiện lên, hệt như một cơn ác mộng luôn ám ảnh cậu. Những người như những bộ xương khô héo trốn giữa những dòng suối trong núi và hang động tối tăm. Khi đó không có cách nào xây dựng thành trấn trên mặt đất, vì một khi có nhân loại tụ tập, ác long sẽ bay tới cắn nuốt mọi người. Nhưng không xây dựng thành trấn, nhân loại sẽ sống giữa thiên nhiên nguy hiểm như thế nào?
Mọi người cầu xin tất cả các vị thần, các vị thần chỉ ban thần tích để bảo vệ những người trở thành tín đồ. Không có thần linh nào giúp nhân loại giết ác long. Mà thành trấn được phù hộ thì thường bị các vị thần sai khiến tấn công và tàn sát đồng tộc của mình vì thù hận giữa các vị thần khác nhau.
Tầm thường như cỏ rác, khuất nhục như súc vật.
Những ngày ấy, kẻ đến sau cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Sau khi thành lập vương quốc nhân loại đầu tiên, ngày càng có nhiều người khác nhau tập trung tại vương quốc nhân loại, nhà chiêm tinh, nhà giả kim, phù thủy… Ai cũng có, đây là một khởi đầu tốt. Nhưng các vị thần nhanh chóng nhận ra nhân tộc đang thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn họ, ác long bị giết khiến bọn họ nhận ra sức mạnh của nhân loại. Mà đất nước, quân chủ sinh ra trong xã hội nhân loại, để cho bọn họ nhận ra nhân loại có những thứ mà thần không có.” Bá tước Vori trầm giọng nói.
Quốc vương không có biểu cảm gì, cậu nhìn chằm chằm ngọn nến, nhẹ nhàng nói: “Vậy nên, Thần phạt giáng xuống.”
Thần linh khác nhau dùng những cái cớ khác nhau để yêu cầu vương quốc mới xuất hiện của nhân loại phải tín ngưỡng bọn họ, sau khi thất bại, cơn thịnh nộ của thần linh đã nhấn chìm quốc gia mới xuất hiện này.
Ngày hôm trước còn là một vùng đất hòa bình, ngày hôm sau đã biến thành mảnh đất khô cằn.
Bá tước Vori nhìn quốc vương, dưới ánh nến, gương mặt quốc vương không có biểu cảm gì, nhưng ông cảm nhận rõ ràng thời gian đang bong ra từng lớp trong đôi mắt của quốc vương, có điều gì đó đau buồn và phẫn nộ sau bao nhiêu năm tháng vẫn như xưa.
Sao có thể không giống như xưa? Những đau khổ tức giận ấy.
Ngọn lửa bùng cháy trong quốc gia đầu tiên của nhân loại, cậu lẻ loi một mình bước đi trong thành phố đã trở thành đống đổ nát. Lửa lớn sắp sửa kéo dài ba ngày ba đêm, cậu nhìn mọi người dù có mang bao nhiêu nước cũng không dập tắt được ngọn lửa nhỏ. Cậu nhìn người bị bốc cháy lăn lộn trên mặt đất, ngọn lửa không thể dập tắt tượng trưng cho Thần phạt.
Một người mẹ bị đè dưới đống đổ nát, ráng hết sức bế con lên.
—— mau cứu con ta, van cầu ngài, mau cứu con ta.
Người mẹ khóc khàn cả giọng, van xin.
Cậu nhận đứa trẻ đã chết từ lâu từ tay người mẹ đó, nhìn bà chết trong tín nhiệm, chỉ cảm thấy sức nặng của cả thế giới đang đè lên tay. Họ còn không biết mình làm sai cái gì, cứ như vậy chết trước mặt cậu.
Đó là con dân của cậu! Con dân của cậu!
Quốc vương nhắm nghiền mắt, cố nén những cảm xúc đang dâng trào đó.
Sau đó, cậu rời đi để lại các kỵ sĩ bảo vệ những con dân còn sống sót, một mình đến tận cùng thế giới, tìm được kẻ thù trong truyền thuyết của các vị thần —— ác ma cổ xưa nhất đã từng chiến đấu chống lại tất cả thần linh bằng chính sức mạnh của mình.
“Sau Thần phạt, mọi người bắt đầu dùng mưu kế chống lại thần linh mạnh mẽ và Địa Ngục.” Quốc vương khẽ nói: “Nhưng chính xác hơn, đồng minh của nhân loại không chỉ có Địa Ngục mà còn có thần linh. Ngoài gia tộc Tường Vi liên minh với Địa Ngục, còn có nhóm người khác đến thành bang do thần linh kiểm soát, một mặt cung cấp thông tin quan trọng cho vương quốc nhân loại, một mặt tìm cơ hội gia tăng xung đột giữa thần linh khác nhau.”
Bá tước Vori tiếp tục giải thích rằng, phần lịch sử này là mấy suy đoán của ông về việc kết hợp thông tin từ quốc vương và những thứ khác: “Có thể nói ba mặt đều đã đạt được thành công nhất định. Nhóm người đầu tiên thành lập vương quốc nhân loại đã xoay sở giữa các thế lực khác nhau, cuối cùng góp phần vào “cuộc chiến hoàng hôn” của thần linh, kết thúc kỷ nguyên truyền thuyết. Thần linh ngã xuống, địa ngục chết đi, quyền lực trống rỗng trở về đất trời, những quyền lực vì thần linh ngã xuống mà trở về đất trời đã được tái tạo lại thành một vật. Chính vì sự tồn tại của nó, sức mạnh thần bí mới không còn là chủ thể của lịch sử thời đại truyền thuyết —— luật lệnh.”
“Luật lệnh đã trở thành thành quả cuối cùng mà nhân loại có được trong cuộc chiến đó.”
“Theo mục đích đầu tiên, luật lệnh phải ngăn chặn bất kỳ khả năng phi thường nào xuất hiện tại thế gian.”
“Nhưng không phải tất cả dũng sĩ diệt rồng đều mãi luôn là kẻ diệt rồng.”
Con người là gì? Con người có những phẩm chất tốt đẹp và cũng có những phẩm chất xấu xa nhất trên đời.
Dã tâm, tham lam, âm mưu, phản bội, chẳng lạ lùng gì.
Quốc vương bình tĩnh lắng nghe bá tước Vori kể lại những sự thật được chắp nối lại từ lịch sử, những sự việc xảy ra ở Địa Ngục sau cái chết của cậu —— điều này đã khẳng định dự cảm và suy đoán của cậu.
“Một số người tiếp xúc quá nhiều với các vị thần, cuối cùng hoàn toàn ngã về phía một vị thần nào đó.” Bá tước Vori lấy ra một cuốn ‘sách thánh’ từ hộp sơn mài: “Thánh Đình luôn cố gắng hết sức để tuyên truyền cuốn sách thánh là lịch sử thực sự, tuy nó là giả, nhưng sự thật được che giấu sau giả dối. Ngài xem chỗ này ——”
Bá tước Vori lật một chương trong sách thánh.
“Thần nói với nhà tiên tiên tri rằng, ta đã lập giao ước với các ngươi, làm các ngươi nhận được thánh linh, các ngươi hãy đi dạy dỗ những kẻ khờ dại đó, làm bọn họ chuộc lại tội của mình. Nội dung giao ước không thể biết được, nhưng giao ước này có thể tồn tại thật. Mà phần giao ước này có lẽ là giao ước giữa người ban đầu với ‘Thượng Đế’ sau này.”
“Trong sách thánh có ghi chép về danh thánh của Thượng Đế, danh thánh của Thượng Đế bao gồm cả chữ cái đầu tiên và cuối cùng trong văn thánh, theo quy tắc tên của thần linh chỉ đến quyền lực tượng trưng của thần, chính danh hiệu này đã ám chỉ lờ mờ sức mạnh của Thượng Đế trong hai lĩnh vực của quá khứ và tương lai. Mà trong sách Khải Huyền, thần nói với người nằm mơ rằng: ‘Đừng sợ. Ta là Đầu tiên và Cuối cùng. Ta là Đấng sống. Ta đã chết nhưng nay ta sống đời đời!’. Bệ hạ, đây là một câu tiên đoán.”
(*) Khải Huyền là cuốn sách cuối cùng của Tân Ước, được viết theo thể văn Khải Huyền. Từ “Khải Huyền” do từ ghép Hy Lạp ἀποκάλυψις “Apokálupsis” với ἀπο “apo” nghĩa là lấy đi và καλύπτω “kalupto” nghĩa là tấm màn che. Vậy Khải Huyền có nghĩa là vén màn cho thấy điều bí mật che khuất bên trong.
Mặt bá tước Vori tái nhợt, ngẩng đầu nhìn quốc vương.
“Khi đó, người phàm liên minh với thần rất có thể sẽ lợi dụng điều này, hắn muốn tranh đoạt vị trí vua thần, chỉ cần thần linh còn lại ngã xuống thì hắn sẽ trở thành thần linh cuối cùng, vậy thì hắn tự nhiên thành vua của mọi vua. Các vị thần ngã xuống cũng có chính tay của các vị thần.
“Nếu bọn họ giữ ý định ban đầu, thì không nên có Thánh Đình trên đời.”
Nếu đám người này đều có thể như trước, vậy trên đời đã không có Thánh Đình.
“Bọn họ không muốn từ bỏ sức mạnh mà thần linh đã ban cho.” Quốc vương nói: “Đó là một sức mạnh quá lớn đối với người phàm, thứ có thể khiến bọn họ vượt lên trên những người khác.”
Thử nghĩ xem, các vị thần đã ngã xuống, Địa Ngục cũng đã không còn tồn tại nữa, sức mạnh thần bí tại thế gian đã tan biến, mà bọn họ chỉ cần tiếp tục thực hiện lời thề ước đã định với thần linh đó, lập nên Thánh Đình tại thế gian để phục sinh Thượng Đế, vậy thì trên thế giới này chỉ còn lại một thần linh duy nhất, mà bọn họ, làm người đại diện của thần, có thể vượt lên trên đứng đầu thế gian.
Tự do, tôn nghiêm, đối với một số người thì có thể bằng cả mạng sống, nhưng đối với một số người thì nó chẳng đáng một xu.
Mua bán này rất có lời.
Trên đời chỉ còn lại một vị thần, bọn họ không cần lo lắng mất mạng vì tranh đấu của các vị thần, chỉ cần quỳ xuống trước một vị thần là có được quyền lực, địa vị và tiền tài, là có thể giẫm lên đầu đồng bào. Vậy thì tại sao bọn họ lại không làm chứ?
“Việc thành lập Thánh Đình đã làm cho vị thần còn sót lại trong vương quốc phủ bụi của các vị thần, trở thành vị thần duy nhất ở đó.” Bá tước Vori ngẩng đầu nhìn quốc vương: “Thánh Đình thành lập là để thần biến thành vị vua của mọi vua thực sự, để cho thần có thể hoàn toàn khôi phục.”
“Vậy nên bọn họ mới dốc hết sức xóa đi lịch sử tồn tại của các vị thần, phải dung hợp truyền thuyết của Thượng Đế và Thánh Đình.” Quốc vương nhận lấy cuốn sách thánh từ bá tước Vori, nhìn chằm chằm vào dòng trên: “Thần tự xưng là ‘quá khứ, hiện tại và tương lai mãi mãi’. Điều này có nghĩa là quyền lực của thần chỉ về quá khứ, hiện tại và tương lai. Quá khứ là lịch sử, hôm nay phản ánh quá khứ và kết thành lịch sử của tương lai.”
“Vì vậy, Thánh Đình đang cố gắng thay thế lịch sử thật bằng lịch sử được kể trong sách thánh, vì nhờ đó thần sẽ phục sinh!”
Mọi chuyện sáng tỏ.
“Vương quyền trong giáo lý của Thánh Đình tương đương với Thượng Đế hóa thân ở nhân gian, bằng cách này bọn họ có thể chuyển giao vương quyền thuộc sở hữu của vua nhân loại cho Thượng Đế. Trong giáo lý nhấn mạnh sứ mệnh của các tín đồ là thành lập một Thần quốc tại thế gian cho Thượng Đế, lại có câu nói rằng mọi người là con dân của thần…” Quốc vương khép lại quyển sách dày, nhìn trang tiêu đề: “Thần quốc là lãnh thổ, tín đồ là con dân, tôi tớ người thay mặt và thiên sứ là thần dân.”
“Lãnh thổ, con dân, thần, cho đến khi tất cả điều kiện cần thiết đủ hết.”
Bá tước Vori chậm rãi thở ra một hơi, đè nén cơn sóng dữ trong lòng.
“Thần sẽ giáng xuống thế gian với tư cách là vị thần thật sự và là vua của nhân loại!”
Khi phát hiện ra điều này, nỗi kinh hãi trong lòng bá tước Vori là điều mà người ngoài không thể tưởng tượng được, ông mang theo những tài liệu này ngựa không dừng vó chạy tới tiền tuyến chiến trường, chỉ để nói với quốc vương về phát hiện khủng khiếp này.
Quốc vương khẽ gật đầu.
Sau khi dần khôi phục ký ức, cậu giấu tên viết ra một số chuyện mình đã từng trải qua từ quan điểm khách quan, sau đó giao cho người treo kiếm.
“Theo như ngài nói, trong thời đại của các vị thần, tên của các vị thần tương ứng với quyền lực của bọn họ, các vị thần nắm giữ những sức mạnh khác nhau. Nhưng chỉ có một quyền lực trống rỗng, đó là quyền lực tượng trưng cho ‘vua’. Ngài cho rằng vào lúc đó các vị thần vì tranh đoạt quyền lực ‘vua’ này mà chém giết lẫn nhau, Địa Ngục cũng thực sự tham gia, nhân loại thì bị cuốn theo.”
“Bọn thần tạm thời gọi khoảng thời gian này là ‘kỷ nguyên phân tranh’.”
“Đất nước đầu tiên của nhân loại được thành lập trong thời đại này.”
Quốc vương bình tĩnh nói.
Trước khi gia tộc Tường Vi thành lập đế quốc, nhân loại là chủng tộc thấp hèn nhất trên thế giới thời đó, là đồ ăn của ác long, là nô lệ của thần linh và bầy ma. Dù lúc ấy tồn tại nhà giả kim nhận được sức mạnh từ các vị thần, thì cũng không thể thay đổi được sự thật này. Nhân loại bây giờ không bao giờ biết được kiếp sống của nhân loại trước đây ra sao.
Nhưng quốc vương biết.
Chỉ cần nhắm mắt lại, những bóng người gầy gò vàng vọt sẽ lần lượt hiện lên, hệt như một cơn ác mộng luôn ám ảnh cậu. Những người như những bộ xương khô héo trốn giữa những dòng suối trong núi và hang động tối tăm. Khi đó không có cách nào xây dựng thành trấn trên mặt đất, vì một khi có nhân loại tụ tập, ác long sẽ bay tới cắn nuốt mọi người. Nhưng không xây dựng thành trấn, nhân loại sẽ sống giữa thiên nhiên nguy hiểm như thế nào?
Mọi người cầu xin tất cả các vị thần, các vị thần chỉ ban thần tích để bảo vệ những người trở thành tín đồ. Không có thần linh nào giúp nhân loại giết ác long. Mà thành trấn được phù hộ thì thường bị các vị thần sai khiến tấn công và tàn sát đồng tộc của mình vì thù hận giữa các vị thần khác nhau.
Tầm thường như cỏ rác, khuất nhục như súc vật.
Những ngày ấy, kẻ đến sau cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Sau khi thành lập vương quốc nhân loại đầu tiên, ngày càng có nhiều người khác nhau tập trung tại vương quốc nhân loại, nhà chiêm tinh, nhà giả kim, phù thủy… Ai cũng có, đây là một khởi đầu tốt. Nhưng các vị thần nhanh chóng nhận ra nhân tộc đang thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn họ, ác long bị giết khiến bọn họ nhận ra sức mạnh của nhân loại. Mà đất nước, quân chủ sinh ra trong xã hội nhân loại, để cho bọn họ nhận ra nhân loại có những thứ mà thần không có.” Bá tước Vori trầm giọng nói.
Quốc vương không có biểu cảm gì, cậu nhìn chằm chằm ngọn nến, nhẹ nhàng nói: “Vậy nên, Thần phạt giáng xuống.”
Thần linh khác nhau dùng những cái cớ khác nhau để yêu cầu vương quốc mới xuất hiện của nhân loại phải tín ngưỡng bọn họ, sau khi thất bại, cơn thịnh nộ của thần linh đã nhấn chìm quốc gia mới xuất hiện này.
Ngày hôm trước còn là một vùng đất hòa bình, ngày hôm sau đã biến thành mảnh đất khô cằn.
Bá tước Vori nhìn quốc vương, dưới ánh nến, gương mặt quốc vương không có biểu cảm gì, nhưng ông cảm nhận rõ ràng thời gian đang bong ra từng lớp trong đôi mắt của quốc vương, có điều gì đó đau buồn và phẫn nộ sau bao nhiêu năm tháng vẫn như xưa.
Sao có thể không giống như xưa? Những đau khổ tức giận ấy.
Ngọn lửa bùng cháy trong quốc gia đầu tiên của nhân loại, cậu lẻ loi một mình bước đi trong thành phố đã trở thành đống đổ nát. Lửa lớn sắp sửa kéo dài ba ngày ba đêm, cậu nhìn mọi người dù có mang bao nhiêu nước cũng không dập tắt được ngọn lửa nhỏ. Cậu nhìn người bị bốc cháy lăn lộn trên mặt đất, ngọn lửa không thể dập tắt tượng trưng cho Thần phạt.
Một người mẹ bị đè dưới đống đổ nát, ráng hết sức bế con lên.
—— mau cứu con ta, van cầu ngài, mau cứu con ta.
Người mẹ khóc khàn cả giọng, van xin.
Cậu nhận đứa trẻ đã chết từ lâu từ tay người mẹ đó, nhìn bà chết trong tín nhiệm, chỉ cảm thấy sức nặng của cả thế giới đang đè lên tay. Họ còn không biết mình làm sai cái gì, cứ như vậy chết trước mặt cậu.
Đó là con dân của cậu! Con dân của cậu!
Quốc vương nhắm nghiền mắt, cố nén những cảm xúc đang dâng trào đó.
Sau đó, cậu rời đi để lại các kỵ sĩ bảo vệ những con dân còn sống sót, một mình đến tận cùng thế giới, tìm được kẻ thù trong truyền thuyết của các vị thần —— ác ma cổ xưa nhất đã từng chiến đấu chống lại tất cả thần linh bằng chính sức mạnh của mình.
“Sau Thần phạt, mọi người bắt đầu dùng mưu kế chống lại thần linh mạnh mẽ và Địa Ngục.” Quốc vương khẽ nói: “Nhưng chính xác hơn, đồng minh của nhân loại không chỉ có Địa Ngục mà còn có thần linh. Ngoài gia tộc Tường Vi liên minh với Địa Ngục, còn có nhóm người khác đến thành bang do thần linh kiểm soát, một mặt cung cấp thông tin quan trọng cho vương quốc nhân loại, một mặt tìm cơ hội gia tăng xung đột giữa thần linh khác nhau.”
Bá tước Vori tiếp tục giải thích rằng, phần lịch sử này là mấy suy đoán của ông về việc kết hợp thông tin từ quốc vương và những thứ khác: “Có thể nói ba mặt đều đã đạt được thành công nhất định. Nhóm người đầu tiên thành lập vương quốc nhân loại đã xoay sở giữa các thế lực khác nhau, cuối cùng góp phần vào “cuộc chiến hoàng hôn” của thần linh, kết thúc kỷ nguyên truyền thuyết. Thần linh ngã xuống, địa ngục chết đi, quyền lực trống rỗng trở về đất trời, những quyền lực vì thần linh ngã xuống mà trở về đất trời đã được tái tạo lại thành một vật. Chính vì sự tồn tại của nó, sức mạnh thần bí mới không còn là chủ thể của lịch sử thời đại truyền thuyết —— luật lệnh.”
“Luật lệnh đã trở thành thành quả cuối cùng mà nhân loại có được trong cuộc chiến đó.”
“Theo mục đích đầu tiên, luật lệnh phải ngăn chặn bất kỳ khả năng phi thường nào xuất hiện tại thế gian.”
“Nhưng không phải tất cả dũng sĩ diệt rồng đều mãi luôn là kẻ diệt rồng.”
Con người là gì? Con người có những phẩm chất tốt đẹp và cũng có những phẩm chất xấu xa nhất trên đời.
Dã tâm, tham lam, âm mưu, phản bội, chẳng lạ lùng gì.
Quốc vương bình tĩnh lắng nghe bá tước Vori kể lại những sự thật được chắp nối lại từ lịch sử, những sự việc xảy ra ở Địa Ngục sau cái chết của cậu —— điều này đã khẳng định dự cảm và suy đoán của cậu.
“Một số người tiếp xúc quá nhiều với các vị thần, cuối cùng hoàn toàn ngã về phía một vị thần nào đó.” Bá tước Vori lấy ra một cuốn ‘sách thánh’ từ hộp sơn mài: “Thánh Đình luôn cố gắng hết sức để tuyên truyền cuốn sách thánh là lịch sử thực sự, tuy nó là giả, nhưng sự thật được che giấu sau giả dối. Ngài xem chỗ này ——”
Bá tước Vori lật một chương trong sách thánh.
“Thần nói với nhà tiên tiên tri rằng, ta đã lập giao ước với các ngươi, làm các ngươi nhận được thánh linh, các ngươi hãy đi dạy dỗ những kẻ khờ dại đó, làm bọn họ chuộc lại tội của mình. Nội dung giao ước không thể biết được, nhưng giao ước này có thể tồn tại thật. Mà phần giao ước này có lẽ là giao ước giữa người ban đầu với ‘Thượng Đế’ sau này.”
“Trong sách thánh có ghi chép về danh thánh của Thượng Đế, danh thánh của Thượng Đế bao gồm cả chữ cái đầu tiên và cuối cùng trong văn thánh, theo quy tắc tên của thần linh chỉ đến quyền lực tượng trưng của thần, chính danh hiệu này đã ám chỉ lờ mờ sức mạnh của Thượng Đế trong hai lĩnh vực của quá khứ và tương lai. Mà trong sách Khải Huyền, thần nói với người nằm mơ rằng: ‘Đừng sợ. Ta là Đầu tiên và Cuối cùng. Ta là Đấng sống. Ta đã chết nhưng nay ta sống đời đời!’. Bệ hạ, đây là một câu tiên đoán.”
(*) Khải Huyền là cuốn sách cuối cùng của Tân Ước, được viết theo thể văn Khải Huyền. Từ “Khải Huyền” do từ ghép Hy Lạp ἀποκάλυψις “Apokálupsis” với ἀπο “apo” nghĩa là lấy đi và καλύπτω “kalupto” nghĩa là tấm màn che. Vậy Khải Huyền có nghĩa là vén màn cho thấy điều bí mật che khuất bên trong.
Mặt bá tước Vori tái nhợt, ngẩng đầu nhìn quốc vương.
“Khi đó, người phàm liên minh với thần rất có thể sẽ lợi dụng điều này, hắn muốn tranh đoạt vị trí vua thần, chỉ cần thần linh còn lại ngã xuống thì hắn sẽ trở thành thần linh cuối cùng, vậy thì hắn tự nhiên thành vua của mọi vua. Các vị thần ngã xuống cũng có chính tay của các vị thần.
“Nếu bọn họ giữ ý định ban đầu, thì không nên có Thánh Đình trên đời.”
Nếu đám người này đều có thể như trước, vậy trên đời đã không có Thánh Đình.
“Bọn họ không muốn từ bỏ sức mạnh mà thần linh đã ban cho.” Quốc vương nói: “Đó là một sức mạnh quá lớn đối với người phàm, thứ có thể khiến bọn họ vượt lên trên những người khác.”
Thử nghĩ xem, các vị thần đã ngã xuống, Địa Ngục cũng đã không còn tồn tại nữa, sức mạnh thần bí tại thế gian đã tan biến, mà bọn họ chỉ cần tiếp tục thực hiện lời thề ước đã định với thần linh đó, lập nên Thánh Đình tại thế gian để phục sinh Thượng Đế, vậy thì trên thế giới này chỉ còn lại một thần linh duy nhất, mà bọn họ, làm người đại diện của thần, có thể vượt lên trên đứng đầu thế gian.
Tự do, tôn nghiêm, đối với một số người thì có thể bằng cả mạng sống, nhưng đối với một số người thì nó chẳng đáng một xu.
Mua bán này rất có lời.
Trên đời chỉ còn lại một vị thần, bọn họ không cần lo lắng mất mạng vì tranh đấu của các vị thần, chỉ cần quỳ xuống trước một vị thần là có được quyền lực, địa vị và tiền tài, là có thể giẫm lên đầu đồng bào. Vậy thì tại sao bọn họ lại không làm chứ?
“Việc thành lập Thánh Đình đã làm cho vị thần còn sót lại trong vương quốc phủ bụi của các vị thần, trở thành vị thần duy nhất ở đó.” Bá tước Vori ngẩng đầu nhìn quốc vương: “Thánh Đình thành lập là để thần biến thành vị vua của mọi vua thực sự, để cho thần có thể hoàn toàn khôi phục.”
“Vậy nên bọn họ mới dốc hết sức xóa đi lịch sử tồn tại của các vị thần, phải dung hợp truyền thuyết của Thượng Đế và Thánh Đình.” Quốc vương nhận lấy cuốn sách thánh từ bá tước Vori, nhìn chằm chằm vào dòng trên: “Thần tự xưng là ‘quá khứ, hiện tại và tương lai mãi mãi’. Điều này có nghĩa là quyền lực của thần chỉ về quá khứ, hiện tại và tương lai. Quá khứ là lịch sử, hôm nay phản ánh quá khứ và kết thành lịch sử của tương lai.”
“Vì vậy, Thánh Đình đang cố gắng thay thế lịch sử thật bằng lịch sử được kể trong sách thánh, vì nhờ đó thần sẽ phục sinh!”
Mọi chuyện sáng tỏ.
“Vương quyền trong giáo lý của Thánh Đình tương đương với Thượng Đế hóa thân ở nhân gian, bằng cách này bọn họ có thể chuyển giao vương quyền thuộc sở hữu của vua nhân loại cho Thượng Đế. Trong giáo lý nhấn mạnh sứ mệnh của các tín đồ là thành lập một Thần quốc tại thế gian cho Thượng Đế, lại có câu nói rằng mọi người là con dân của thần…” Quốc vương khép lại quyển sách dày, nhìn trang tiêu đề: “Thần quốc là lãnh thổ, tín đồ là con dân, tôi tớ người thay mặt và thiên sứ là thần dân.”
“Lãnh thổ, con dân, thần, cho đến khi tất cả điều kiện cần thiết đủ hết.”
Bá tước Vori chậm rãi thở ra một hơi, đè nén cơn sóng dữ trong lòng.
“Thần sẽ giáng xuống thế gian với tư cách là vị thần thật sự và là vua của nhân loại!”
Khi phát hiện ra điều này, nỗi kinh hãi trong lòng bá tước Vori là điều mà người ngoài không thể tưởng tượng được, ông mang theo những tài liệu này ngựa không dừng vó chạy tới tiền tuyến chiến trường, chỉ để nói với quốc vương về phát hiện khủng khiếp này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook