Đinh – Sau khi gieo hạt, tưới nước mỗi ngày là được, loại ớt 10%, mọc cây một ngày, nở hoa một ngày, kết trái một ngày, xin chú ý: tỷ lệ kết trái càng thấp thì tốc độ sinh trưởng càng nhanh, tỷ lệ kết trái càng cao thì tốc độ sinh trưởng càng chậm, cứ thế tính ra.]

———————————

Hứa Thừa Hạo: Hóa ra là ngươi tự động nâng cấp, hèn chi mùi ớt cay như vậy.

[Đinh – Đây cũng tính là một loại nhắc nhở đó.]

Khóe miệng Hứa Thừa Hạo giật giật, dựa theo chỉ dẫn, móc trong túi áo ngủ ra một bọc nhỏ hạt giống ớt: Tỷ lệ 10% nghĩa là gì?

[Đinh – Ớt Nhỏ xin trả lời ngài, loại ớt tỷ lệ 10% đại biểu khi ngài trồng loại hạt giống này, có 50% khả năng thất bại, 40% khả năng đạt được trái dị dạng, chỉ có 10% khả năng kết trái thành công.]

[Đinh – Tỷ lệ kết trái sẽ tăng lên sau mỗi lần nhiệm vụ thành công, xin cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.]

Hứa Thừa Hạo cầm loại hạt giống ớt khác xa với ấn tượng của mình, bất đắc dĩ nói: Ta biết nhiệm vụ nhất định sẽ không đơn giản, thứ này chắc chắn không giống đồ ở trái đất.

[Đinh – Ớt Nhỏ cám ơn ngài đã khen ngợi, xin ngài cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.]

Hứa Thừa Hạo: Biết rồi.

Hứa Thừa Hạo suy nghĩ một chút, cầm một cái cốc sứ chạy ra ban công giữa đêm khuya khoắt, tự tay đào đất trong từng chậu hoa để bỏ vào cốc, rồi lấy năm hạt giống trong túi ra vùi vào trong đất, tưới ít nước rồi để trên tủ đầu giường, làm xong hết chuyện, rửa tay đi ngủ!

Ngày thứ hai, không có động tĩnh gì trong cốc.

Hứa Thừa Hạo sợ dì giúp việc vứt luôn cả cốc nên cầm theo nó đi làm, thuận tiện nhín ít thời gian lên mạng tra một chút cách trồng ớt, rốt cuộc nhìn đến hoa cả mắt, đành bỏ đấy, gọi hệ thống dậy: Hạt giống ngoài hành tinh của ngươi trồng thế nào đấy?

[Đinh – Sau khi gieo hạt, tưới nước mỗi ngày là được, loại ớt 10%, mọc cây một ngày, nở hoa một ngày, kết trái một ngày, xin chú ý: tỷ lệ kết trái càng thấp thì tốc độ sinh trưởng càng nhanh, tỷ lệ kết trái càng cao thì tốc độ sinh trưởng càng chậm, cứ thế tính ra.]

[Đinh – Ớt Nhỏ xin nhắc ngài, hạt giống không phải loại bình thường nên không thể dùng phương pháp thúc cây ra quả nha, quan trọng chính là tỷ lệ kết trái.”

Hứa Thừa Hạo: …Ờ

Anh chọc chọc cái cốc sứ, suy tư nói: Vậy là tối nay có thể mọc cây?

Ba ngày kết trái một lần, một tháng ba mươi ngày, tổng cộng chỉ có mười lần cơ hội, vừa khớp với tỷ lệ 10% kết trái… Bóp thời gian cũng chặt quá đi.

Hứa Thừa Hạo quyết định mua thêm mấy chậu cây về để cùng trồng – dù sao hạt giống nhiều như vậy, mình cũng nên nghĩ cách thu hoạch được ớt, hoàn thành nhiệm vụ sớm.

Nếu không, đợi đến lần cuối cùng vẫn không ra trái thì toi.

Nói là làm, xế chiều hôm đó sau khi tan việc, Hứa Thừa Hạo tự mình đến chợ hoa, mua mấy chậu cây lớn.

Bà chủ bán hàng vô cùng nhiệt tình, nhìn cái cốc trong tay anh, nói: “Chắc là cậu đang trồng cây gì phải không, cốc sâu như vậy không thích hợp để trồng, để tôi đổi cho cậu cái chậu nhỏ một chút.”

Vừa nói bà chủ vừa lấy trên kệ ra một cái chậu nhỏ trồng sen đá hình con vịt mập màu vàng óng, rồi nhanh nhẹn đổi đất bên trong chậu, lúc bà đưa chậu cho anh, cặp mỏ chu lên của vịt vàng tình cờ hướng về Hứa Thừa Hạo.

Hứa Thừa Hạo: “…Cám ơn, cái này bao nhiêu tiền?”

“Cậu mua nhiều chậu hoa như vậy rồi, cái này coi như tặng.” Chậu này rất nhỏ, loại dùng để trồng những cây sen đá tinh tế, bà chủ tốt tính cũng không tính tiền, tặng luôn cho anh.

Hứa Thứa Hạo mặc bộ vest cao cấp, tay cầm chậu hoa con vịt, một lúc sau mới chậm rãi nói: “… Cám ơn.”

“Không có gì không có gì.”

Hứa Thừa Hạo trả phí giao hàng tốc hành tận nhà, gọi điện báo dì giúp việc rồi lên xe chuẩn bị đi về.

Anh đặt chậu vịt vàng vào ngăn chứa đồ bên phải tay lái, không gian hơi lớn nên anh nhét thêm mấy cái túi giấy vào cho đầy ngăn, đề phòng chậu bị xê dịch.

Hứa Thừa Hạo đưa tay đẩy đẩy hai cái, chắc chắn chậu an toàn, mới lái xe rời đi.

Hứa Thừa Hạo không biết tất cả hành động cùng sinh hoạt hàng ngày của mình đang được chụp lại để chuyển đến màn hình giám sát của vị nào đó. Bên này anh vừa mua xong chậu cây rồi về nhà, bên kia hình ảnh đã được truyền tới tay.

Cảnh Nhất Thành biết Hứa Thừa Hạo một tháng này không có động tĩnh gì là rất khác thường, thấy có ảnh truyền về liền biết đối phương chắc không nhịn được nữa.

Hắn cười lạnh, mở màn hình ra xem, vốn cho rằng sẽ thấy cảnh Hứa Thừa Hạo gặp An Nhu Vũ, ôm nhau khóc lóc kể lể biểu lộ lòng dạ. Nhưng tấm hình thứ nhất được mở ra chỉ có ảnh một người thanh niên tuấn tú mặc vest, tay cầm chậu bông hình con vịt vàng chu mỏ.

Cảnh Nhất Thành: “…”

Hắn không nhịn được, nhìn chậu bông con vịt vàng thêm mấy lần, cố gắng liên tưởng thứ này sẽ được tặng cho An Nhu Vũ, cho cô ấy vui. Ánh mắt vòng tới vòng lui rốt cuộc vòng lên thần sắc lộ vẻ cười của thanh niên.

Người thanh niên mặc bộ vest một nút màu xanh đậm, màu này so với màu đen thì sáng hơn lại mang thêm sự tao nhã, làm nổi bật làn da trắng đầy sức sống tuổi trẻ, không biết người trước mặt đang nói gì với anh, làm anh lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, ôn hòa lịch lãm.

Sau chuyện An Nhu Vũ, nhanh như vậy đã vui vẻ rồi?

Nhớ tới bản thân một tháng này, vì An Nhu Vũ mà chiến tranh giằng co cực khổ với Nguyễn Thần Hiên, Cảnh Nhất Thành đột nhiên cảm thấy tụt hứng.

Tại sao gã đấy có thể buông tay nhanh như vậy, còn có thể cười đùa tự nhiên như thế!

Rõ ràng theo dõi cả tháng trời chỉ để xem Hứa Thừa Hạo có thật sự buông tay với An Nhu Vũ không, đến lúc bắt được câu trả lời, Cảnh Nhất Thành đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Hắn cảm giác cùng là người rớt xuống hố, nhưng Hứa Thừa Hạo lại trèo ra khỏi hố đầu tiên, loại cảm giác này làm trong lòng hắn sinh ra ý nghĩ u ám, ví dụ như… Kéo gã kia rớt hố lại!

Không đúng!

Không đúng không đúng không đúng!

Mình hẳn phải vui vẻ vì Hứa Thừa Hạo buông tay An Nhu Vũ mới đúng, gã đấy rời đi chứng tỏ mình bớt được kẻ thù, chỉ còn lại một đối thủ, kéo gã trở về làm gì!

Cảnh Nhất Thành đóng máy tính, cố gắng kiềm chế ý tưởng trong lòng, coi như mình đang lên cơn.

Đây là chuyện tốt…

Hắn không ngừng tự nhủ, đây là chuyện tốt!



Hứa Thừa Hạo từ chợ hoa trở về, việc đầu tiên chính là cùng dì giúp việc cho đất vào chậu, trồng hột ớt, dặn dò dì giúp việc tưới nước mỗi ngày.

Dì giúp việc gật đầu ghi nhớ công việc.

Còn chậu vịt vàng trong tay, Hứa Thừa Hạo suy nghĩ một chút, quyết định đặt trong phòng mình, chờ nó mọc cây.

Tắm rửa là việc thư giãn, giải mệt mỏi tốt nhất cho một ngày bận rộn, Hứa Thừa Hạo đặt chậu trên tủ đầu giường, xoay người vào phòng tắm tắm rửa, do quá thoải mái nên anh ngâm mình hơi lâu, đi ra đã thấy cây con mọc.

Hứa Thừa Hạo: “…”

Tốc độ này hình như hơi bị nhanh?

Hứa Thừa Hạo cầm chậu vịt vàng lên nhìn một chút, lúc nãy đặt chậu ở đây vẫn không thấy gì, nhưng giờ cầm lên đã thấy một cụm cây con xanh mướt tươi tốt cao tầm 20cm.

Hơn nữa lớn cũng khỏe mạnh, sinh cơ bừng bừng, nhìn vô cùng lừa dối.

Hứa Thừa Hạo đưa ngón tay ra, thử thăm dò chạm một cái vào cây ớt nhỏ, sờ thấy không khác gì thực vật trên trái đất… Mà mọc đẹp mắt như vậy, không biết có thể kết trái thành công không.

Đang nghiên cứu cây, di động của Hứa Thừa Hạo đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên, tiếng chuông là một đoạn dương cầm nhẹ nhàng làm người nghe thấy vui vẻ.

Người gọi tới là ba Hứa.

Hứa Thừa Hạo lần đầu tiên gặp người nhà của nguyên chủ, không khỏi có chút chột dạ, chần chờ một chút mới nhấc máy: “Ba…”

“Sao bây giờ mới nghe điện thoại?” Giọng ba Hứa ổn trọng hiền hòa, hoàn toàn không che giấu ý quan tâm.

Hứa Thừa Hạo: “… Con vừa mới tắm.”

Ba Hứa: “Ừ, nhớ sấy khô tóc.”

Hứa Thứa Hạo: “Vâng… Ba gọi trễ vậy có chuyện gì không?”

Ba Hứa ở đầu bên kia im lặng một chút, mới từ từ nói: “Hôm nay Nguyễn gia tới thăm, nói Nguyễn Thần Hiên cùng con gái Chu Thiến của Chu gia muốn thành vợ chồng, ngày sáu tháng sáu sẽ cử hành tiệc đính hôn, hy vọng chúng ta đến tham dự.”

“Tiệc đính hôn?” Hứa Thừa Hạo đờ mờ một tiếng trong lòng, đây là chuyện gì? Không phải nam chính và nữ chính là một đôi sao? Nam chính thế nào lại phản bội nữ chính, đi đính hôn với người khác?

Đầu Hứa Thừa Hạo nhanh chóng chuyển động, cố gắng nhớ lại chi tiết truyện lúc trước.

Chu Thiến… Chu Thiến…

Một tia sáng nhoáng qua, Hứa Thừa Hạo ngay lập tức xâu chuỗi mọi chuyện lại – Chính xác thì trong truyện có một đoạn chuyển tiếp như vậy!

Chu Thiến là nữ phụ đầu tiên bị thí trong “Tổng tài bá đạo yêu tôi”, cô được nuông chiều từ bé, vô cùng thích nam chính, coi nam chính thành chồng tương lai của mình, một mực mong đợi đám hỏi giữa hai nhà để được gả cho nam chính.

So với nữ chính tiểu bạch hoa thê thảm chỉ có cái danh Đại tiểu thư, cả nhà nam chính dĩ nhiên thích cô con dâu được gả tới còn tự mang theo tài sản cổ phần, có thể trợ giúp sự nghiệp nam chính, cũng có thể kéo quan hệ hai nhà gần lại, giúp đỡ lẫn nhau.

Mà vị nam phản diện nào đó núp trong bóng tối, thừa cơ lợi dụng việc này, không ngừng thôi thúc giúp đỡ nhà gái, để cả nhà nam chính đè nam chính ra bắt đính hôn.

Lúc đấy, trong truyện còn giải thích qua tại sao nam phản diện làm như vậy – bởi vì hắn muốn nữ chính cho rằng nam chính chủ động vứt bỏ cô, đính hôn với người phụ nữ khác, rồi lúc cô bị mọi người giễu cợt, ngã xuống đáy tuyệt vọng, hắn sẽ lấy tư thế anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện, đỡ cô lên, làm cô không thể làm gì khác ngoài việc ỷ lại hắn, không thể rời bỏ hắn.

Thật ra thì tình yêu như thế làm người ta rất khó chịu.

“Thừa Hạo? Thừa Hạo, con còn nghe không?” Tiếng Ba Hứa truyền tới trong ống nghe.

Hứa Thừa Hạo lúc này mới nhớ mình vẫn đang nói chuyện điện thoại, vội vàng trả lời: “Con đây.”

Lần này, ba Hứa trầm mặc lâu hơn, sau đó mới hỏi: “Lại đang nghĩ chuyện An Nhu Vũ phải không?”

Hứa Thừa Hạo thích An Nhu Vũ không phải bí mật, ai biết anh cũng sẽ nghe nói chuyện này, lúc anh lựa chọn giải trừ hôn ước để An Nhu Vũ tự do, đã bị người ta hoặc cười nhạo hoặc cảm khái bàn tán cũng một khoảng thời gian.

Có người nói anh không bản lĩnh, cũng có người nói anh si tình, tóm lại là trở thành kẻ không tốt lành gì trong những cuộc nói chuyện phiếm riêng tư.

Lần này Nguyễn Thần Hiên đính hôn, ba Hứa vừa lo lắng vừa đoán anh sẽ nghĩ luẩn quẩn, tiếp tục đi tìm nữ chính an ủi bảo vệ, cuối cùng tự mình làm bản thân tổn thương.

Hứa Thừa Hạo thở dài nói: “Xin lỗi ba, con sau này không nghĩ nữa.”

Anh là người hiểu rõ nhất hậu quả gì sẽ xảy ra nếu tiếp xúc với nữ chính, cho nên vì hai chân của mình, anh sẽ không đi cướp cơ hội an ủi nữ chính của nam phản diện.

Vì thế Hứa Thừa Hạo nói câu này cũng không chột dạ, vô cùng nghiêm túc.

Không biết ba Hứa có tin hay không, im lặng một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nếu vậy, con đi cùng ba mẹ tới tiệc đi.”

Thật ra Hứa Thừa Hạo không muốn tiếp xúc nhiều với nam nữ chính, nhưng ba Hứa đã nói vậy, nếu anh từ chối, thì tương đương đang tự vả mặt mình.

Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ đỡ trán: “Vâng, đến lúc đó con sẽ về nhà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương